Vu Kiều Kiều tự chuốc lấy nhục, cũng không nói gì nữa mà chiếc xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện số một thành phố.
Hai người đi thang máy lên tầng tám bệnh viện đã đụng phải Vu Viên Triều đang gọi điện thoại.
“Vân tiên sinh đến rồi đấy à?”
Nhìn thấy Vân Hiên, Vu Viên Triều vội vàng cúp máy, đi tới chào đón kích động nói: “Vân tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài. Bác sĩ nói nếu không nhờ có ngài đã ổn định bệnh tình của vợ tôi và Tiểu Ngữ thì tình huống bây giờ đã rắc rối rồi.”
Vân Hiên liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng khách sáo.”
“Hả?” Vu Viên Triều sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Vân Hiên lại hờ hững đến thế.
“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải anh đã bảo em đi đón Vân tiên sinh à? Tại sao anh ấy lại không vui như vậy?”
Vu Kiều Kiều nhún vai, mất kiên nhẫn nói: “Em làm sao biết được, đầu óc anh †a có vấn đề mà.”
“Không được nói Vân tiên sinh như thế, anh ấy là ân nhân cứu mạng của chị dâu em và Tiểu Ngữ đấy” Vu Viên Triều cau mày.
Là thị trưởng thành phố Nghỉ Thành tỉnh Đông Hải, anh ta đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh. Dù ở trong bệnh viện thì viện trưởng bệnh viện cũng cung kính, sự thờ ơ mất kiên nhẫn này thật sự khiến anh ta có cảm giác mình đã làm sai điều gì đó.
Vân Hiên đi thẳng đến phòng bệnh đơn, còn chưa kịp đến gần thì hai vệ sĩ vạm vỡ đang đứng trước cửa đã giơ tay ra ngăn cản anh.
“Hai vị, đây là Vân tiên sinh - ân nhân cứu mạng của vợ tôi và Tiểu Ngữ, đến đây để thăm.”
Vu Viên Triều lên tiếng giải thích.
Hai người kia lườm Vân Hiên, rồi từ tốn bỏ tay xuống, nhường đường cho anh.
Vân Hiên liếc nhìn, khớp xương ngón tay của hai người này thô to, hổ khẩu còn có vết chai, vừa nhìn đã biết là cao thủ. Hơn nữa trên eo còn đeo túi, hẳn là mang theo súng bên mình.
Mặc dù Vu Viên Triều là thị trưởng Nghi Thành, nhưng với cấp bậc của anh ta vẫn chưa thể mời được cao thủ mang theo súng phòng thân như này làm vệ sĩ.
Bước vào phòng bệnh, bên trong là một phòng bệnh đơn, không những có giường bệnh riêng mà còn có một phòng khách nhỏ.
Vân Hiên vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười vui vẻ.
“Ha ha, ông nội Viên ông nói đi, muốn nhốt con voi vào trong tủ lạnh cần bao nhiêu bước?”
“Làm sao con voi có thể chui vào trong tủ lạnh cơ chứ?”
“Chỉ cần ba bước, bước đầu tiên là mở cửa tủ lạnh ra, sau đó nhốt con voi vào. trong, cuối cùng là đóng cửa tủ lạnh lại.
“Sao Tiểu Ngữ lại thông minh thế nhỉ? Cô giáo có biết không?”
Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Hiên đi vào, người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh bên cạnh nhất thời sáng mắt, vui mừng nói: “Bác sĩ Vân đến rồi à, quá tốt rồi, bác sĩ Vân là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi.”
Nghe xong câu này, mọi người có mặt tại đây đều quay đầu lại.
Trong phòng, ngoại trừ Tiểu Ngữ và mẹ của cô bé ra thì còn có một ông lão tóc bạc mặt hồng hào đang ngồi trên xe lăn và một người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên cạnh ông lão.
“Anh trai, là anh đã cứu mẹ con em ạ?”
Trên người Tiểu Ngữ mang theo túi truyền dịch, mỉm cười vẫy tay với Vân Hiên.
Vân Hiên im lặng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé, rồi vươn tay sờ cổ tay của cô bé.
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cau mày, đang định làm gì đó thì bị ông lão bên cạnh giơ tay ngăn cản.
“Anh trai, em nghe nói anh y thuật tinh thông. Nếu khi đó một dao kia của anh không quả quyết, Tiểu Ngữ không thể tỉnh lại sớm như thế.”
“Em khách sáo rồi."
“Không biết anh kế nghiệp thầy phương nào, nhậm chức ở bệnh viện nào?”
“Anh không học đại học, nên không có bệnh viện nào thu nhận anh. Một dao này là do anh gặp may, vừa khéo may mắn thôi.”
“Ha ha, anh Vân nói đùa rồi.”
Vu Viên Triều bước vào phòng nói: “Nếu nói một dao này gặp may, vậy châm bạc trên người vợ tôi thì sao. Bác sĩ nói xương ngực của Thanh Dư vỡ vụn, mau mà không đâm vào nội tạng. Càng thần kỳ hơn là khí huyết của cô ấy như bị thứ gì đó phong ấn lại, không ngờ phủ tạng trong lồng ngực của cô ấy lại không hề bị tụ huyết. Cũng chính vì thế nên mới bảo đảm ca phẫu thuật được tiến hành suôn sẻ, có thể tỉnh lại sớm như vậy.”
Hai người đi thang máy lên tầng tám bệnh viện đã đụng phải Vu Viên Triều đang gọi điện thoại.
“Vân tiên sinh đến rồi đấy à?”
Nhìn thấy Vân Hiên, Vu Viên Triều vội vàng cúp máy, đi tới chào đón kích động nói: “Vân tiên sinh, thật sự cảm ơn ngài. Bác sĩ nói nếu không nhờ có ngài đã ổn định bệnh tình của vợ tôi và Tiểu Ngữ thì tình huống bây giờ đã rắc rối rồi.”
Vân Hiên liếc nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Đừng khách sáo.”
“Hả?” Vu Viên Triều sửng sốt, anh ta không ngờ rằng Vân Hiên lại hờ hững đến thế.
“Kiều Kiều, xảy ra chuyện gì thế? Chẳng phải anh đã bảo em đi đón Vân tiên sinh à? Tại sao anh ấy lại không vui như vậy?”
Vu Kiều Kiều nhún vai, mất kiên nhẫn nói: “Em làm sao biết được, đầu óc anh †a có vấn đề mà.”
“Không được nói Vân tiên sinh như thế, anh ấy là ân nhân cứu mạng của chị dâu em và Tiểu Ngữ đấy” Vu Viên Triều cau mày.
Là thị trưởng thành phố Nghỉ Thành tỉnh Đông Hải, anh ta đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh. Dù ở trong bệnh viện thì viện trưởng bệnh viện cũng cung kính, sự thờ ơ mất kiên nhẫn này thật sự khiến anh ta có cảm giác mình đã làm sai điều gì đó.
Vân Hiên đi thẳng đến phòng bệnh đơn, còn chưa kịp đến gần thì hai vệ sĩ vạm vỡ đang đứng trước cửa đã giơ tay ra ngăn cản anh.
“Hai vị, đây là Vân tiên sinh - ân nhân cứu mạng của vợ tôi và Tiểu Ngữ, đến đây để thăm.”
Vu Viên Triều lên tiếng giải thích.
Hai người kia lườm Vân Hiên, rồi từ tốn bỏ tay xuống, nhường đường cho anh.
Vân Hiên liếc nhìn, khớp xương ngón tay của hai người này thô to, hổ khẩu còn có vết chai, vừa nhìn đã biết là cao thủ. Hơn nữa trên eo còn đeo túi, hẳn là mang theo súng bên mình.
Mặc dù Vu Viên Triều là thị trưởng Nghi Thành, nhưng với cấp bậc của anh ta vẫn chưa thể mời được cao thủ mang theo súng phòng thân như này làm vệ sĩ.
Bước vào phòng bệnh, bên trong là một phòng bệnh đơn, không những có giường bệnh riêng mà còn có một phòng khách nhỏ.
Vân Hiên vừa đi tới cửa đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười vui vẻ.
“Ha ha, ông nội Viên ông nói đi, muốn nhốt con voi vào trong tủ lạnh cần bao nhiêu bước?”
“Làm sao con voi có thể chui vào trong tủ lạnh cơ chứ?”
“Chỉ cần ba bước, bước đầu tiên là mở cửa tủ lạnh ra, sau đó nhốt con voi vào. trong, cuối cùng là đóng cửa tủ lạnh lại.
“Sao Tiểu Ngữ lại thông minh thế nhỉ? Cô giáo có biết không?”
Đúng lúc này, nhìn thấy Vân Hiên đi vào, người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh bên cạnh nhất thời sáng mắt, vui mừng nói: “Bác sĩ Vân đến rồi à, quá tốt rồi, bác sĩ Vân là ân nhân cứu mạng của mẹ con chúng tôi.”
Nghe xong câu này, mọi người có mặt tại đây đều quay đầu lại.
Trong phòng, ngoại trừ Tiểu Ngữ và mẹ của cô bé ra thì còn có một ông lão tóc bạc mặt hồng hào đang ngồi trên xe lăn và một người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên cạnh ông lão.
“Anh trai, là anh đã cứu mẹ con em ạ?”
Trên người Tiểu Ngữ mang theo túi truyền dịch, mỉm cười vẫy tay với Vân Hiên.
Vân Hiên im lặng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé, rồi vươn tay sờ cổ tay của cô bé.
Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cau mày, đang định làm gì đó thì bị ông lão bên cạnh giơ tay ngăn cản.
“Anh trai, em nghe nói anh y thuật tinh thông. Nếu khi đó một dao kia của anh không quả quyết, Tiểu Ngữ không thể tỉnh lại sớm như thế.”
“Em khách sáo rồi."
“Không biết anh kế nghiệp thầy phương nào, nhậm chức ở bệnh viện nào?”
“Anh không học đại học, nên không có bệnh viện nào thu nhận anh. Một dao này là do anh gặp may, vừa khéo may mắn thôi.”
“Ha ha, anh Vân nói đùa rồi.”
Vu Viên Triều bước vào phòng nói: “Nếu nói một dao này gặp may, vậy châm bạc trên người vợ tôi thì sao. Bác sĩ nói xương ngực của Thanh Dư vỡ vụn, mau mà không đâm vào nội tạng. Càng thần kỳ hơn là khí huyết của cô ấy như bị thứ gì đó phong ấn lại, không ngờ phủ tạng trong lồng ngực của cô ấy lại không hề bị tụ huyết. Cũng chính vì thế nên mới bảo đảm ca phẫu thuật được tiến hành suôn sẻ, có thể tỉnh lại sớm như vậy.”
/105
|