Tư Đồ Mã Phi có lý để lo lắng, nếu chuyện xảy ra, thứ nhất sẽ phá hư tới kế hoạch Trảm Kinh, thứ hai sẽ khiến hắn rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, bởi vì nếu Hạ Tử Tây chết ở chỗ này, bản thân là một người trên Vân Đoan, hắn cũng không trốn khỏi liên quan, ít nhất cũng không tránh được Cửu Tước Tử hỏi tội, hơn nữa còn có thể gánh thêm một tội danh là kẻ phản bội Vân Đoan.
Không chỉ có Tư Đồ Mã Phi đang lo lắng, Lý Lăng Thiên cũng lo lắng vấn đề này, dù sao vừa rồi hắn cũng tham dự khuyên bảo, nếu như hôm nay Hạ Tử Tây chết ở chỗ này, ngày khác chắc chắn Cửu Tước Tử sẽ vấn tội, không do dự, Lý Lăng Thiên lập tức truyền âm:
- Tần huynh, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, ta cũng biết ngươi tuyệt đối không phải là một người xung động, cũng khuyên ngươi nên cân nhắc cẩn thận trong chuyện này. Ngươi làm như thế, sẽ chỉ làm sự tình càng thêm không xong, ngươi đây là muốn thành địch với toàn bộ Vân Đoan, biết không? Phải tỉnh táo.
Đích xác, Tần Phấn tuyệt đối không phải là một người xung động, bằng không hiện tại hắn đã không chỉ nắm trái tim Hạ Tử Tây thôi đâu, hắn sẽ trực tiếp hái đi cái mạng của đối phương. Hiện giờ, hắn từ phía sau khéo tay chế trụ cái cổ Hạ Tử Tây, một tay khác đâm vào trong ngực, sau đó bỗng nhiên ra sức kéo một cái, Hạ Tử Tây lập tức kêu rên tê tâm liệt phế, mọi người nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tần Phấn đã nắm trong tay một trái tim đầm đìa máu tươi, hắn đứng lẳng lặng ở đó, mặt không chút thay đổi, một đôi mắt lành lạnh quét ngang xung quanh, thản nhiên nói:
- Trước ta tạm giữ lại trái tim của Hạ Tử Tây, nếu thương thế Ngạo Phong có thể khỏi hắn sẽ trả về, nếu không thể khỏi hắn, ta muốn hắn chôn cùng.
Tần Phấn mở miệng nói, ngữ khí nhàn nhạt giống như đang kể lại một chuyện rất bình thường, căn bản không nghe ra bất cứ vị đạo uy hiếp gì, sự thật đúng là như thế, bởi vì Tần Phấn căn bản không phải đang uy hiếp, chẳng qua là hắn đang kể lại chuyện hắn cần làm và muốn làm mà thôi, trừ đó ra, không còn gì khác nữa. Sau khi dứt lời, liền ôm lấy Ngạo Phong chuẩn bị rời đi.
- Làm càn!
Cổ Lạc bỗng nhiên hét lớn:
- Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể đi được?
- Trái tim của ta! Tần Phấn! Ngươi, con chó không biết sống chết! Mau trả lại trái tim cho ta!
Không thể không nói, thân thể, linh thể Kiểu Nguyệt tước tử trên Vân Đoan đúng là cường hãn, sau khi bị móc ra trái tim, Hạ Tử Tây dĩ nhiên có thể an toàn đứng ở đó, bất quá cũng chỉ có thể đứng mà thôi, nếu như chỉ mất đi trái tim, có lẽ với nhân vật cỡ như Hạ Tử Tây cũng không tạo thành thương tổn gì, nhưng mấu chốt là không biết Tần Phấn vận dụng thủ đoạn gì, dùng trái tim của hắn dắt theo cả linh hải và linh hồn, khiến hắn trở thành một tên phế vật.
Hắc Côn đưa tay đoạt lấy Lạc Nhật Cung trong tay Hạ Tử Tây, đưa đầu lưỡi liếm mồm, cười lạnh, khàn khàn nói:
- Con kiến hôi nho nhỏ cũng dám đe dọa bọn ta, thức thời trả lại trái tim về đây, bằng không ta bắn một tên giết chết ngươi.
Cục diện lâm vào thế bế tắc.
Đối mặt một màn như thế, đám người Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện tại tràng diện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trước đó, một khi song phương gây chiến, tuyệt đối sẽ phá hủy kế hoạch Trảm Kinh, nếu như Ngạo Phong và Tần Phấn đều chết ở chỗ này, tất nhiên sẽ chọc giận Trần Lạc, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, còn nếu Hạ Tử Tây chết ở chỗ này, Tư Đồ Mã Phi cũng không tưởng tượng ra được vị Cửu Tước Tử kia, ngươi nổi danh hung tàn đáng sợ nhất trên Vân Đoan sẽ tìm hắn vấn tội như thế nào.
Phải làm sao bây giờ?
Không biết nữa.
Tư Đồ Mã Phi đã thúc thủ vô sách, nhìn về phía Lý Lăng Thiên bên cạnh, chỉ thấy Lý Lăng Thiên cũng lắc đầu, không biết nên làm sao cho phải, ban đầu hắn muốn khuyên Tần Phấn, bất quá sau một khắc khi Tần Phấn xuất thủ kia, hắn biết là không khuyên Tần Phấn được, Tần Phấn móc trái tim Hạ Tử Tây, hành động đó căn bản không phải lửa giận xung động nhất thời, đây là hành động cực kỳ lý trí, có suy tính kỹ càng.
Đối mặt với Cổ Lạc đe dọa, đối mặt với Hắc Côn cầm Lạc Nhật Cung đe dọa, đối mặt với chín vị tài quyết giả, đối mặt với một nhóm người Vân Đoan đang vây xung quanh đe dọa, Tần Phấn vẫn như không nghe thấy gì hết, cứ ôm Ngạo Phong tiếp tục rời đi.
Hắc Côn cầm Lạc Nhật Cung trong tay, dáng dấp đang chờ phân phó, hắn liếm khóe miệng nhìn về phía Cổ Lạc, hiển nhiên, chỉ cần Cổ Lạc gật đầu, hắn sẽ không chút do dự bắn ra một tên.
Cổ Lạc gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Phấn, hắn đang cân nhắc, đến cùng có nên giết Tần Phấn hay không. Thấy Cổ Lạc do dự, trong đầu Lý Lăng Thiên thầm nghĩ:
- Một chiêu này của Tần Phấn thật cao minh, hắn cầm trái tim Hạ Tử Tây trong tay như vậy, không khác gì cầm đi cái mạng Hạ Tử Tây, như vậy cũng coi như báo thù cho Ngạo Phong, cũng có thể chế trụ Cổ Lạc, khiến Cổ Lạc căn bản không dám động thủ, bởi vì một khi động thủ, trước tiên sẽ khiến Hạ Tử Tây mất cái mạng nhỏ, đây chỉ là thứ nhì, trừ đó ra, Cổ Lạc sẽ phải gánh chịu hậu quả động thủ, đó chính là triệt để chọc giận Trần Lạc, cùng với hậu quả phá hủy kế hoạch Trảm Kinh.
- Cổ Lạc, chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức khiến cho Tần Phấn chết không có chỗ chôn.
Hắc Côn trái lại rất thông minh, ném củ khoai nóng cho Cổ Lạc, mặc kệ chuyện hôm nay dẫn phát ra hậu quả gì, hắn đều không cần lo lắng, bởi vì tất cả đều có Cổ Lạc đứng mũi chịu sào.
Cổ Lạc rất rõ ràng vấn đề này, thế nên mới do dự mãi tới bây giờ.
Cứ dây dưa mãi như thế, khi tất cả mọi người đều đang nín thở đợi Cổ Lạc đưa ra quyết định, phía xa xa, nơi bức tượng Đại Phật nở rộ Phật quang đột nhiên không biết vì sao biến mất, ngay sau đó một người từ bên trong chui ra, đó là một thanh niên mặc áo lam, một mái tóc dài tùy ý buông xõa, thanh niên thân hình gầy gò, trên mặt tuấn tú pha lẫn vài phần âm nhu.
Khi thấy rõ dáng dấp thanh niên kia, cả người Lý Lăng Thiên, Tư đồ Mã Phi cảm giác không tốt, đó là một loại cảm giác hỗn loạn, tựa như đang đi lại bên trong Địa Ngục, lo lắng gặp phải ác quỷ Địa Ngục, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, nhưng hết lần này tới lần khác, sợ cái gì thì cái đó liền tới, tên ác quỷ Địa Ngục kia đã xuất hiện ở trước mặt.
Trong lòng Lý Lăng Thiên lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Đại sự không ổn!
...
Trần Lạc xông ra từ chỗ tượng Đại Phật, trước tiên đã nhìn thấy đám người tụ tập phía xa xa kia, khi thấy được có Tần Phấn ở đó, không khỏi nhíu lông mày, lập tức lắc mình đi tới, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Phát hiện thấy Tần Phấn đang ôm một người, Trần Lạc tập trung nhìn vào, thần tình ngẩn ra, kinh nghi nói:
- Đây không phải là Ngạo Phong sao, hắn làm sao vậy?
Không chỉ có Tư Đồ Mã Phi đang lo lắng, Lý Lăng Thiên cũng lo lắng vấn đề này, dù sao vừa rồi hắn cũng tham dự khuyên bảo, nếu như hôm nay Hạ Tử Tây chết ở chỗ này, ngày khác chắc chắn Cửu Tước Tử sẽ vấn tội, không do dự, Lý Lăng Thiên lập tức truyền âm:
- Tần huynh, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, ta cũng biết ngươi tuyệt đối không phải là một người xung động, cũng khuyên ngươi nên cân nhắc cẩn thận trong chuyện này. Ngươi làm như thế, sẽ chỉ làm sự tình càng thêm không xong, ngươi đây là muốn thành địch với toàn bộ Vân Đoan, biết không? Phải tỉnh táo.
Đích xác, Tần Phấn tuyệt đối không phải là một người xung động, bằng không hiện tại hắn đã không chỉ nắm trái tim Hạ Tử Tây thôi đâu, hắn sẽ trực tiếp hái đi cái mạng của đối phương. Hiện giờ, hắn từ phía sau khéo tay chế trụ cái cổ Hạ Tử Tây, một tay khác đâm vào trong ngực, sau đó bỗng nhiên ra sức kéo một cái, Hạ Tử Tây lập tức kêu rên tê tâm liệt phế, mọi người nhìn lại phía sau, chỉ thấy Tần Phấn đã nắm trong tay một trái tim đầm đìa máu tươi, hắn đứng lẳng lặng ở đó, mặt không chút thay đổi, một đôi mắt lành lạnh quét ngang xung quanh, thản nhiên nói:
- Trước ta tạm giữ lại trái tim của Hạ Tử Tây, nếu thương thế Ngạo Phong có thể khỏi hắn sẽ trả về, nếu không thể khỏi hắn, ta muốn hắn chôn cùng.
Tần Phấn mở miệng nói, ngữ khí nhàn nhạt giống như đang kể lại một chuyện rất bình thường, căn bản không nghe ra bất cứ vị đạo uy hiếp gì, sự thật đúng là như thế, bởi vì Tần Phấn căn bản không phải đang uy hiếp, chẳng qua là hắn đang kể lại chuyện hắn cần làm và muốn làm mà thôi, trừ đó ra, không còn gì khác nữa. Sau khi dứt lời, liền ôm lấy Ngạo Phong chuẩn bị rời đi.
- Làm càn!
Cổ Lạc bỗng nhiên hét lớn:
- Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể đi được?
- Trái tim của ta! Tần Phấn! Ngươi, con chó không biết sống chết! Mau trả lại trái tim cho ta!
Không thể không nói, thân thể, linh thể Kiểu Nguyệt tước tử trên Vân Đoan đúng là cường hãn, sau khi bị móc ra trái tim, Hạ Tử Tây dĩ nhiên có thể an toàn đứng ở đó, bất quá cũng chỉ có thể đứng mà thôi, nếu như chỉ mất đi trái tim, có lẽ với nhân vật cỡ như Hạ Tử Tây cũng không tạo thành thương tổn gì, nhưng mấu chốt là không biết Tần Phấn vận dụng thủ đoạn gì, dùng trái tim của hắn dắt theo cả linh hải và linh hồn, khiến hắn trở thành một tên phế vật.
Hắc Côn đưa tay đoạt lấy Lạc Nhật Cung trong tay Hạ Tử Tây, đưa đầu lưỡi liếm mồm, cười lạnh, khàn khàn nói:
- Con kiến hôi nho nhỏ cũng dám đe dọa bọn ta, thức thời trả lại trái tim về đây, bằng không ta bắn một tên giết chết ngươi.
Cục diện lâm vào thế bế tắc.
Đối mặt một màn như thế, đám người Tư Đồ Mã Phi, Lý Lăng Thiên cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện tại tràng diện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trước đó, một khi song phương gây chiến, tuyệt đối sẽ phá hủy kế hoạch Trảm Kinh, nếu như Ngạo Phong và Tần Phấn đều chết ở chỗ này, tất nhiên sẽ chọc giận Trần Lạc, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, còn nếu Hạ Tử Tây chết ở chỗ này, Tư Đồ Mã Phi cũng không tưởng tượng ra được vị Cửu Tước Tử kia, ngươi nổi danh hung tàn đáng sợ nhất trên Vân Đoan sẽ tìm hắn vấn tội như thế nào.
Phải làm sao bây giờ?
Không biết nữa.
Tư Đồ Mã Phi đã thúc thủ vô sách, nhìn về phía Lý Lăng Thiên bên cạnh, chỉ thấy Lý Lăng Thiên cũng lắc đầu, không biết nên làm sao cho phải, ban đầu hắn muốn khuyên Tần Phấn, bất quá sau một khắc khi Tần Phấn xuất thủ kia, hắn biết là không khuyên Tần Phấn được, Tần Phấn móc trái tim Hạ Tử Tây, hành động đó căn bản không phải lửa giận xung động nhất thời, đây là hành động cực kỳ lý trí, có suy tính kỹ càng.
Đối mặt với Cổ Lạc đe dọa, đối mặt với Hắc Côn cầm Lạc Nhật Cung đe dọa, đối mặt với chín vị tài quyết giả, đối mặt với một nhóm người Vân Đoan đang vây xung quanh đe dọa, Tần Phấn vẫn như không nghe thấy gì hết, cứ ôm Ngạo Phong tiếp tục rời đi.
Hắc Côn cầm Lạc Nhật Cung trong tay, dáng dấp đang chờ phân phó, hắn liếm khóe miệng nhìn về phía Cổ Lạc, hiển nhiên, chỉ cần Cổ Lạc gật đầu, hắn sẽ không chút do dự bắn ra một tên.
Cổ Lạc gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Phấn, hắn đang cân nhắc, đến cùng có nên giết Tần Phấn hay không. Thấy Cổ Lạc do dự, trong đầu Lý Lăng Thiên thầm nghĩ:
- Một chiêu này của Tần Phấn thật cao minh, hắn cầm trái tim Hạ Tử Tây trong tay như vậy, không khác gì cầm đi cái mạng Hạ Tử Tây, như vậy cũng coi như báo thù cho Ngạo Phong, cũng có thể chế trụ Cổ Lạc, khiến Cổ Lạc căn bản không dám động thủ, bởi vì một khi động thủ, trước tiên sẽ khiến Hạ Tử Tây mất cái mạng nhỏ, đây chỉ là thứ nhì, trừ đó ra, Cổ Lạc sẽ phải gánh chịu hậu quả động thủ, đó chính là triệt để chọc giận Trần Lạc, cùng với hậu quả phá hủy kế hoạch Trảm Kinh.
- Cổ Lạc, chỉ cần ngươi nói một câu, ta lập tức khiến cho Tần Phấn chết không có chỗ chôn.
Hắc Côn trái lại rất thông minh, ném củ khoai nóng cho Cổ Lạc, mặc kệ chuyện hôm nay dẫn phát ra hậu quả gì, hắn đều không cần lo lắng, bởi vì tất cả đều có Cổ Lạc đứng mũi chịu sào.
Cổ Lạc rất rõ ràng vấn đề này, thế nên mới do dự mãi tới bây giờ.
Cứ dây dưa mãi như thế, khi tất cả mọi người đều đang nín thở đợi Cổ Lạc đưa ra quyết định, phía xa xa, nơi bức tượng Đại Phật nở rộ Phật quang đột nhiên không biết vì sao biến mất, ngay sau đó một người từ bên trong chui ra, đó là một thanh niên mặc áo lam, một mái tóc dài tùy ý buông xõa, thanh niên thân hình gầy gò, trên mặt tuấn tú pha lẫn vài phần âm nhu.
Khi thấy rõ dáng dấp thanh niên kia, cả người Lý Lăng Thiên, Tư đồ Mã Phi cảm giác không tốt, đó là một loại cảm giác hỗn loạn, tựa như đang đi lại bên trong Địa Ngục, lo lắng gặp phải ác quỷ Địa Ngục, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng, nhưng hết lần này tới lần khác, sợ cái gì thì cái đó liền tới, tên ác quỷ Địa Ngục kia đã xuất hiện ở trước mặt.
Trong lòng Lý Lăng Thiên lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: Đại sự không ổn!
...
Trần Lạc xông ra từ chỗ tượng Đại Phật, trước tiên đã nhìn thấy đám người tụ tập phía xa xa kia, khi thấy được có Tần Phấn ở đó, không khỏi nhíu lông mày, lập tức lắc mình đi tới, hỏi:
- Chuyện gì thế?
Phát hiện thấy Tần Phấn đang ôm một người, Trần Lạc tập trung nhìn vào, thần tình ngẩn ra, kinh nghi nói:
- Đây không phải là Ngạo Phong sao, hắn làm sao vậy?
/1351
|