Mặc dù nàng chỉ là một trong hai mươi bốn vị Kiểu Nguyệt tước tử, luận thực lực tu vi so ra kém với mười hai Đại Nhật thế tử, nhưng dù sao cũng là người quanh năm tiếp thu thế giới bổn nguyên ân cần chăm sóc, dưới điều kiện này, cả linh hồn, linh hải, linh tượng và huyết mạch đều trở nên cường đại vô cùng, đây chỉ là thứ hai, quan trọng là… Bên trong lực lượng của bọn họ còn ẩn chứa một loại lực lượng Kiểu Nguyệt mạnh mẽ vô song, đây là một loại lực lượng bản nguyên, từng chiêu từng thức đánh ra có thể nói là đặc biệt khủng bố.
Dường như biết sự cường đại của Liễu Diệp, thấy đối phương động thủ, Mạc Khinh Sầu liền thả người nhảy lên, trong lúc nhất thời quanh thân biền bắn ra quang hoa lạnh như băng. Cùng lúc đó, bầu trời tán loạn tuyết bay, giá lạnh thấu xương, hàn băng lan tràn, mấy người trước đó vây công nàng lập tức bị đóng băng tại trận, chỉ còn hai người Liễu Diệp và Liễu Giang là không bị ảnh hưởng. Quanh thân Liễu Diệp có Kiểu Nguyệt thủ hộ, xông thẳng tới chân trời, lúc này, Mạc Khinh Sầu bất ngờ xuất hiện, trong màn tuyết bay tán loạn, sau lưng nàng chẳng biết từ khi nào đã sinh ra một đôi cánh chim.
Hai người nhất thời đánh đến kịch liệt, trong nháy mắt đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại. Kiểu Nguyệt của Liễu Diệp cực kỳ cường đại, nhưng Mạc Khinh Sầu cũng không kém. Chứng kiến một màn này, Liễu Giang ở bên cạnh không còn bình tĩnh được, cũng gia nhập chiến đoàn, hai người liên thủ vây công Mạc Khinh Sầu.
Phàm là người Vân Đoan đều là kẻ cao cao tại thượng, căn bản khinh thường người của thế giới nhân gian, trong suy nghĩ của bọn họ, người của thế giới nhân gian không khác gì những con kiến hôi, bọn họ muốn bóp thế nào thì bóp, muốn chơi đùa thế nào thì chơi đùa, về phần những người gọi là mười vương mười tử tại thế giới nhân gian, bọn họ cũng chưa từng để vào trong mắt, ngay cả những vương công quý tộc trong Vân Đoan cũng đã như vậy, càng đừng nói tới huynh muội Liễu Diệp và Liễu Giang là một trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, cho dù tại Vân Đoan bọn họ cũng là những tồn tại cao cao tại thượng, chẳng qua lần này cả hai đều không ngờ được lần đầu đến thế giới nhân gian, thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng không làm gì được, điều này khiến cho bọn họ vừa tức giận vừa khiếp sợ.
- Oa, vị tỷ tỷ tóc bạc này thực sự mạnh mẽ.
Cổ Ngư Nhi từ nhỏ sống trong Tiểu Phật linh giới, mặc dù cả đời không tranh đua với ai, nhưng cuộc sống cũng thật buồn chán, dù sao trong Tiểu Phật linh giới cũng thưa người, mặc dù thường xuyên có người từ thế giới bên ngoài đi tới trà trang Ngàn Năm thưởng thức trà, nhưng đa phần người thích uống trà đều là dạng người tao nhã thanh lịch. Năm nay Cổ Ngư Nhi mười sáu tuổi, đừng nói là đánh nhau với ai, ngay cả số lần nhìn thấy người ta tranh đấu với nhau cũng ít đến nỗi không đủ bằng số đốt trên một bàn tay, hiện giờ gặp được tràng diện tranh đấu kịch liệt như thế, xác thực khiến tiểu cô nương ngây thơ như nàng hưng phấn cực độ.
Tần Phấn cũng gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra được Mạc Khinh Sầu rất cường đại, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của hắn, ngược lại thực lực Liễu Diệp và Liễu Giang là hai trong số hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử lại khiến hắn có chút bất ngờ, nếu luận tu vi thực lực hai người này sợ rằng đều ở trên Mạc Khinh Sầu, thủ đoạn thi triển cũng cao minh hơn Mạc Khinh Sầu, thế nhưng hiện tại lại không làm gì được Mạc Khinh Sầu, trái lại còn bị Mạc Khinh Sầu chiếm thượng phong, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, kinh nghiệm tranh đấu của Liễu Diệp và Liễu Giang quá mức thiếu sót, hoặc là nói kinh nghiệm tranh đấu của Mạc Khinh Sầu quá mức phong phú.
Oành! Oành!
Ba người trao đổi một chiêu giữa hư không, bang bang! Hai người Liễu Diệp và Liễu Giang lắc mình lui về phía sau, vẻ mặt Liễu Giang tái nhợt, nặng nề thở dốc, Liễu Diệp cũng tức giận trắng bệch mặt mũi, cắn chặt hàm răng, trợn trừng hai mắt.
Phía đối diện, Mạc Khinh Sầu đứng ở hư không, mái tóc dài ba nghìn sợi tùy ý tung bay, trên dung nhan lạnh băng không lộ ra chút thần sắc tâm tình, cho dù một tia cũng không có, có chăng chỉ là tàn khốc vô tình, lạnh lùng nói:
- Hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan cũng chỉ được đến vậy.
- Hừ! Nữ nhân ti tiện, vừa rồi ta căn bản không có xuất toàn lực, lần này nhất định phải cho ngươi biết mặt.Có thân phận của hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, Liễu Diệp trên Vân Đoan cũng là cao cao tại thượng, hôm nay bị người thế giới nhân gian hạ nhục như vậy, sao bỏ qua được, đang muốn động thủ, đột nhiên trên đỉnh đầu có một chiếc kiệu lớn hình bát giác từ trên trời giáng xuống, kiệu lớn óng ánh sắc vàng, chói mắt mười phận, hiện ra vẻ xa hoa và tôn quý. Thấy được chiếc kiệu lớn này, thần tình Tần Phấn đứng cách đó không xa cũng hơi đổi, giống như biết được người tới là ai, thầm nghĩ một tiếng không xong, đang muốn rời đi nhưng đã muộn, vèo một tiếng, Liễu Diệp không giải thích được bị hút vào trong kiệu, ngay sau đó truyền tới một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Liễu Giang không biết người đến là ai, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy đượcLiễu Diệp bị hút vào rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn lập tức chuẩn bị vọt vào, bỗng phịch một tiếng, một người bị ném ra, tập trung nhìn lại, Liễu Giang ngây ngẩn cả người tại chỗ, bởi vì bị ném ra kia không phải ai khác chính là Liễu Diệp, nhưng không còn là Liễu Diệp cao cao tại thược trước kia, hiện giờ có vẻ huyết nhục không rõ ràng, không biết là đã chết hay chưa.
Nhìn tình cảnh huyết nhục mơ hồ của Liễu Diệp, cả người Liễu Giang giống như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng, đột nhiên một cỗ hấp lực cường đại truyền tới, nhất thời khiến hắn sợ như hồn phi phách tán, mặt xám như tro tàn, điên cuồng giãy dụa, liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn như trước không tránh được bị hút đi, mắt thấy sẽ bị hút vào bên trong kiệu, một đạo tiếng quát chói tai đã truyền tới:
- Dừng tay.
Trong hư không xuất hiện bốn, năm người chạy tới, trong đó người cầm đầu lấy một tư thế nhanh như chớp, cũng không biết thi triển đại thủ đoạn gì, trong nháy mắt liền chặt đứt hấp lực cường đại, sau đó trực tiếp nhảy vào trong kiệu. Chỉ nghe bên trong kiệu truyền tới tiếng đánh đấm kịch liệt, ầm ầm một tiếng triệt hưởng, người nọ vừa tiến vào trong kiệu trong nháy mắt đã bay ra, đó là một nam tử, dáng dấp không tính là tuấn lãng, thân hình gầy gò, bộ mặt giống như mặt dê.
Tư Đồ Mã Phi, một trong mười hai Đại Nhật thế tử.
- Tuyết Thiên Tầm, ngươi có phải là quá càn rỡ rồi không, ngay cả Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan cũng dám đánh thương.
Trong cỗ kiệu hình bát giác lóng lánh sắc vang truyền ra một đạo thanh âm phách tuyệt:
- Đánh thương thì có sao?
- Ngưởi rõ ràng muốn đối nghịch với đại thế tử sao?
- Đại thế tử? A, nếu không phải nhìn vào mặt mũi của đại thế tử, hôm nay bổn cung đã thu lấy cái mạng của nàng rồi, trở lại nói cho đại thế tử biết, lần này chỉ là một cảnh cáo, nhắc nhở hắn cho người bên dưới biết tôn trọng bổn cung một chút, Mạc Khinh Sầu là nữ nhân của Tuyết Thiên Tầm ta, ai dám động nàng chính là địch của Tuyết Thiên Tầm ta.
Dường như biết sự cường đại của Liễu Diệp, thấy đối phương động thủ, Mạc Khinh Sầu liền thả người nhảy lên, trong lúc nhất thời quanh thân biền bắn ra quang hoa lạnh như băng. Cùng lúc đó, bầu trời tán loạn tuyết bay, giá lạnh thấu xương, hàn băng lan tràn, mấy người trước đó vây công nàng lập tức bị đóng băng tại trận, chỉ còn hai người Liễu Diệp và Liễu Giang là không bị ảnh hưởng. Quanh thân Liễu Diệp có Kiểu Nguyệt thủ hộ, xông thẳng tới chân trời, lúc này, Mạc Khinh Sầu bất ngờ xuất hiện, trong màn tuyết bay tán loạn, sau lưng nàng chẳng biết từ khi nào đã sinh ra một đôi cánh chim.
Hai người nhất thời đánh đến kịch liệt, trong nháy mắt đã giao thủ mấy hiệp, bất phân thắng bại. Kiểu Nguyệt của Liễu Diệp cực kỳ cường đại, nhưng Mạc Khinh Sầu cũng không kém. Chứng kiến một màn này, Liễu Giang ở bên cạnh không còn bình tĩnh được, cũng gia nhập chiến đoàn, hai người liên thủ vây công Mạc Khinh Sầu.
Phàm là người Vân Đoan đều là kẻ cao cao tại thượng, căn bản khinh thường người của thế giới nhân gian, trong suy nghĩ của bọn họ, người của thế giới nhân gian không khác gì những con kiến hôi, bọn họ muốn bóp thế nào thì bóp, muốn chơi đùa thế nào thì chơi đùa, về phần những người gọi là mười vương mười tử tại thế giới nhân gian, bọn họ cũng chưa từng để vào trong mắt, ngay cả những vương công quý tộc trong Vân Đoan cũng đã như vậy, càng đừng nói tới huynh muội Liễu Diệp và Liễu Giang là một trong hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, cho dù tại Vân Đoan bọn họ cũng là những tồn tại cao cao tại thượng, chẳng qua lần này cả hai đều không ngờ được lần đầu đến thế giới nhân gian, thậm chí ngay cả một nữ nhân cũng không làm gì được, điều này khiến cho bọn họ vừa tức giận vừa khiếp sợ.
- Oa, vị tỷ tỷ tóc bạc này thực sự mạnh mẽ.
Cổ Ngư Nhi từ nhỏ sống trong Tiểu Phật linh giới, mặc dù cả đời không tranh đua với ai, nhưng cuộc sống cũng thật buồn chán, dù sao trong Tiểu Phật linh giới cũng thưa người, mặc dù thường xuyên có người từ thế giới bên ngoài đi tới trà trang Ngàn Năm thưởng thức trà, nhưng đa phần người thích uống trà đều là dạng người tao nhã thanh lịch. Năm nay Cổ Ngư Nhi mười sáu tuổi, đừng nói là đánh nhau với ai, ngay cả số lần nhìn thấy người ta tranh đấu với nhau cũng ít đến nỗi không đủ bằng số đốt trên một bàn tay, hiện giờ gặp được tràng diện tranh đấu kịch liệt như thế, xác thực khiến tiểu cô nương ngây thơ như nàng hưng phấn cực độ.
Tần Phấn cũng gật đầu, hắn tự nhiên nhìn ra được Mạc Khinh Sầu rất cường đại, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của hắn, ngược lại thực lực Liễu Diệp và Liễu Giang là hai trong số hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử lại khiến hắn có chút bất ngờ, nếu luận tu vi thực lực hai người này sợ rằng đều ở trên Mạc Khinh Sầu, thủ đoạn thi triển cũng cao minh hơn Mạc Khinh Sầu, thế nhưng hiện tại lại không làm gì được Mạc Khinh Sầu, trái lại còn bị Mạc Khinh Sầu chiếm thượng phong, điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề, kinh nghiệm tranh đấu của Liễu Diệp và Liễu Giang quá mức thiếu sót, hoặc là nói kinh nghiệm tranh đấu của Mạc Khinh Sầu quá mức phong phú.
Oành! Oành!
Ba người trao đổi một chiêu giữa hư không, bang bang! Hai người Liễu Diệp và Liễu Giang lắc mình lui về phía sau, vẻ mặt Liễu Giang tái nhợt, nặng nề thở dốc, Liễu Diệp cũng tức giận trắng bệch mặt mũi, cắn chặt hàm răng, trợn trừng hai mắt.
Phía đối diện, Mạc Khinh Sầu đứng ở hư không, mái tóc dài ba nghìn sợi tùy ý tung bay, trên dung nhan lạnh băng không lộ ra chút thần sắc tâm tình, cho dù một tia cũng không có, có chăng chỉ là tàn khốc vô tình, lạnh lùng nói:
- Hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan cũng chỉ được đến vậy.
- Hừ! Nữ nhân ti tiện, vừa rồi ta căn bản không có xuất toàn lực, lần này nhất định phải cho ngươi biết mặt.Có thân phận của hai mươi bốn Kiểu Nguyệt tước tử, Liễu Diệp trên Vân Đoan cũng là cao cao tại thượng, hôm nay bị người thế giới nhân gian hạ nhục như vậy, sao bỏ qua được, đang muốn động thủ, đột nhiên trên đỉnh đầu có một chiếc kiệu lớn hình bát giác từ trên trời giáng xuống, kiệu lớn óng ánh sắc vàng, chói mắt mười phận, hiện ra vẻ xa hoa và tôn quý. Thấy được chiếc kiệu lớn này, thần tình Tần Phấn đứng cách đó không xa cũng hơi đổi, giống như biết được người tới là ai, thầm nghĩ một tiếng không xong, đang muốn rời đi nhưng đã muộn, vèo một tiếng, Liễu Diệp không giải thích được bị hút vào trong kiệu, ngay sau đó truyền tới một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Liễu Giang không biết người đến là ai, cũng không biết chuyện gì xảy ra, thấy đượcLiễu Diệp bị hút vào rồi phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn lập tức chuẩn bị vọt vào, bỗng phịch một tiếng, một người bị ném ra, tập trung nhìn lại, Liễu Giang ngây ngẩn cả người tại chỗ, bởi vì bị ném ra kia không phải ai khác chính là Liễu Diệp, nhưng không còn là Liễu Diệp cao cao tại thược trước kia, hiện giờ có vẻ huyết nhục không rõ ràng, không biết là đã chết hay chưa.
Nhìn tình cảnh huyết nhục mơ hồ của Liễu Diệp, cả người Liễu Giang giống như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng, đột nhiên một cỗ hấp lực cường đại truyền tới, nhất thời khiến hắn sợ như hồn phi phách tán, mặt xám như tro tàn, điên cuồng giãy dụa, liều mạng ngăn cản, nhưng vẫn như trước không tránh được bị hút đi, mắt thấy sẽ bị hút vào bên trong kiệu, một đạo tiếng quát chói tai đã truyền tới:
- Dừng tay.
Trong hư không xuất hiện bốn, năm người chạy tới, trong đó người cầm đầu lấy một tư thế nhanh như chớp, cũng không biết thi triển đại thủ đoạn gì, trong nháy mắt liền chặt đứt hấp lực cường đại, sau đó trực tiếp nhảy vào trong kiệu. Chỉ nghe bên trong kiệu truyền tới tiếng đánh đấm kịch liệt, ầm ầm một tiếng triệt hưởng, người nọ vừa tiến vào trong kiệu trong nháy mắt đã bay ra, đó là một nam tử, dáng dấp không tính là tuấn lãng, thân hình gầy gò, bộ mặt giống như mặt dê.
Tư Đồ Mã Phi, một trong mười hai Đại Nhật thế tử.
- Tuyết Thiên Tầm, ngươi có phải là quá càn rỡ rồi không, ngay cả Kiểu Nguyệt tước tử của Vân Đoan cũng dám đánh thương.
Trong cỗ kiệu hình bát giác lóng lánh sắc vang truyền ra một đạo thanh âm phách tuyệt:
- Đánh thương thì có sao?
- Ngưởi rõ ràng muốn đối nghịch với đại thế tử sao?
- Đại thế tử? A, nếu không phải nhìn vào mặt mũi của đại thế tử, hôm nay bổn cung đã thu lấy cái mạng của nàng rồi, trở lại nói cho đại thế tử biết, lần này chỉ là một cảnh cáo, nhắc nhở hắn cho người bên dưới biết tôn trọng bổn cung một chút, Mạc Khinh Sầu là nữ nhân của Tuyết Thiên Tầm ta, ai dám động nàng chính là địch của Tuyết Thiên Tầm ta.
/1351
|