Tần Phấn không biết tu vi Trần Lạc hiện giờ như thế nào, nhưng hắn biết tu vi hòa thượng điên kia cường đại bao nhiêu, nếu như vạn nhất liên lụy đến Trần Lạc, như vậy hắn sẽ cảm thấy áy náy không yên.
- Hắn không đến thì thôi, nếu tới, ta vừa lúc cũng chơi đùa với hắn một chút, người kia hơn mười năm trước đã nhốt ta ở chỗ này ngược đãi một trận thật thảm đó.
- …!
Tần Phấn không nói gì, đối mặt với Trần Lạc, ngươi vĩnh viễn sẽ không cách nào hiểu được, càng không thể tưởng tượng được, thế nên hắn cũng không biết nói cái gì cho được.
Trần Lạc không nói gì thêm, tập trung tinh thần cảm ứng lĩnh vực, thời gian từ từ trôi qua, Tần Phấn cũng một mực kiên trì ngồi đợi. Một canh giờ trôi qua, Trần Lạc mở miệng nói :
- Mẹ nó, cái thứ lĩnh vực này đúng là đủ phức tạp.
- Lĩnh vực là một loại lực lượng hoàn mỹ bao trùm trên cả Vu pháp và Trận pháp, cơ hồ không chê vào đâu được, mỗi một cái lĩnh vực đều ẩn chứa vô số các loại đại thần thông và đại trận cục cường đại, lĩnh vực này của lão hòa thượng điên kia tên là Tiểu La Thiên Địa, bên trong ẩn chứa ba trăm sáu mươi hai đại thần thông, đủ năm trăm bốn mươi bảy đại trận cục.
Tần Phấn biết Trần Lạc đặc biệt thiếu thốn kiến thức tu hành thông thường, thế nên hắn thử nói ra lý giải của mình với lĩnh vực. Hắn vừa nói như vậy, đối với Trần Lạc không khác gì vén mây chỉ điểm trời xanh, rất nhanh liền có suy nghĩ mới.
- Ta bị nhốt trong này hai năm, vẫn một mực tìm hiểu ảo diệu lĩnh vực này, ba trăm sáu mươi hai đại thần thông, trong đó có Kim Dương thần thông, Cửu Cung thần thông, Đại Hồn Thiên thần thông…
Tần Phấn lần lượt nói ra hết thảy những đại thần thông và đại trận cục mình tìm hiểu ra được từ bên trong Tiểu La Thiên Địa, sau đó lại nói :
- Lĩnh vực Tiểu La Thiên Địa này ảo diệu ở chỗ hai cực tĩnh và động, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, như âm dương tương hỗ, phối hợp diễn sinh diễn biến.
- Tần đồng học, mười năm không gặp, ta cũng biết thêm một vài thứ trước đây không thể hiểu được! Ha ha ha!
Tần Phấn đang muốn đáp lại, chợt phát hiện lĩnh vực bao phủ ngôi miếu đổ nát này khẽ rung lên một cái, khiến thần tình hắn không khỏi biến đổi, thực là khiếp sợ, trăm triệu lần không ngờ tới chỉ một hồi công phu như vậy, Lạc gia đã có thể lay động được lĩnh vực Tiểu La Thiên cường đại này, quá khoa trương cũng quá bất khả tư nghị rồi. Nhưng mà, chấn động ngạc nhiên qua đi, Tần Phấn lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Mười năm trước, Lạc gia khuyết thiếu đủ loại kiến thức tu hành thông thường, quả thực khiến người ta không dám nhìn vào, nhưng như thế vẫn không ngăn được hắn một hơi mở ra năm đạo linh diệu.
Hiện tại đã qua mười năm, Lạc gia căn bản dốt đặc cán mai về kiến thức lĩnh vực này, nhưng vẫn không ngăn nổi hắn lay động được lĩnh vực.
Nhìn lại mình một chút, tuy mọi thứ đều hiểu, mọi thứ đều biết, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi, cũng chỉ là biết mà thôi, bị nhốt ở trong này hai năm, thông suốt toàn bộ các loại đại thần thông và đại trận cục bên trong lĩnh vực, nhưng vẫn như trước, không thể lay động thứ này mảy may, còn Lạc gia người ta, một kẻ dốt đặc cán mai về lĩnh vực, cứ như vậy thoáng chốc đã bắt đầu lay động được lĩnh vực.
Người không bằng người, so sánh thực khiến người ta tức chết.
Tần Phấn chưa từng bao giờ tự ti trên con đường tu hành, nhưng mỗi lần đối mặt với Lạc gia đều phải chịu các loại đả kích, cũng may đây không phải lần đầu tiên hắn bị Trần Lạc đả kích, trong trí nhớ của hắn hình như từ khi mới quen biết người kia đã bắt đầu chịu đủ mọi đả kích rồi, cho đến hiện tại, Tần Phấn tập mãi thành quen, biết sao được, không quen còn có thể làm gì chứ.
- Như thế nào?
Tần Phấn hỏi một câu.
- Cái thứ lĩnh vực này cường đại hơn nhiều trong tưởng tượng, tạm thời không tìm được đường tắt đưa ngươi ra, bất quá cũng không cần lo lắng, ta toàn lực xuất thủ, có thể phải cưỡng ép phá vỡ, Tần Phấn, ngươi tự bảo vệ mình đi.
Trần Lạc đang muốn cưỡng ép động thủ, Tần Phấn đột nhiên hô lên :
- Lạc gia, không thể, ngươi đừng dùng sức mạnh cưỡng ép phá vỡ, tạm thời không nói có thể phá vỡ hay không, cho dù phá vỡ được cũng sẽ đánh động lão hòa thượng điên kia tới, hơn nữa…
Nghe Trần Lạc nói sẽ mạnh mẽ động thủ, Tần Phấn lập tức ngăn lại, đúng như hắn nói, cưỡng ép động thủ tất nhiên sẽ dẫn lão hòa thượng điên kia tới, còn lão chính là Hành Giả, thực lực siêu cường, hơn nữa Tần Phấn còn lo lắng một điều hơn nữa, tuy hắn không biết vì sao Trần Lạc bị thượng thiên thẩm phán câu diệt cả linh hồn rồi vẫn có thể sống lại, nhưng có thể khẳng định một điểm, một thân thành tựu của Trần Lạc quá mức nghịch thiên, đều là hóa thân bản gốc tội lỗi, một khi tế xuất sẽ gây ra động tĩnh cực lớn, nếu như lại dẫn đến thượng thiên thẩm phán, vậy thì có hối hận cũng không kịp.
Hắn không muốn liên lụy Trần Lạc.
- Đã muộn, mẹ nó, có người đến, chắc là con lừa ngốc kia… Hay thật!
Trần Lạc nói chưa dứt lời, trên không trung lập tức truyền đến một trận tiếng quát to đầy giận dữ :
- Khốn kiếp! Tiểu tử thối từ đâu tới dám can đảm động lĩnh vực Tiểu La của Phật gia, hôm nay Phật gia ta nhất định phải ngược đãi ngươi một hồi!
Tiểu Phật linh giới, tại tòa miếu đổ nát.
Nghe tiếng giận dữ truyền tới, Trần Lạc lập tức thu hồi linh thức, nhưng vẫn chậm một bước, cảm giác được người tới đã xuất thủ, không chút nghĩ ngợi lập tức vận chuyển linh lực xoay người đánh ra một chưởng, nhất thời chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, kêu lên một tiếng đau đớn, người ở giữa hư không phải liên tục lùi lại phía sau mấy bước mới đứng vững được. Nhìn lại phía sau, bất ngờ phát hiện phía đối diện đang đứng một vị hòa thượng, đây tuyệt đối là một vị hòa thượng tai to mặt lớn, mặc một bộ tăng bào cũ nát, vẻ mặt bóng loáng. Cùng lúc đó, một cỗ mùi rượu nồng nặc đập vào trước mặt, Trần Lạc rất khẳng định trước mắt chính là con lừa ngốc đã bắt cóc mình mười năm trước.
Phía đối diện, lão hòa thượng đầu trọc miệng rộng, cái bụng phình to, cầm trong tay một chiếc bát màu vàng, trên khuôn mặt bóng loáng biểu hiện ra nét cổ quái, cau mày trừng hai mắt, giống như cảm thấy đặc biệt nghi ngờ, hỏi:
- Tiểu tử thối không đơn giản a, một chiêu vừa rồi của Phật gia, ngay cả Vu sư đại thần thông toàn lực ứng phó cũng phải thổ ra ba cân máu, còn tiểu tử ngươi chẳng qua chỉ kêu đau một tiếng lui lại mấy bước, mặt không đỏ, thở không dốc, còn có thể an nhiên đứng đó, cũng khiến cho Phật gia phải nhìn bằng con mắt khác xưa.
- Con lừa ngốc, còn nhớ ta không?
Vừa rồi Trần Lạc phản ứng chậm một bước, tuy nói đã trúng một chưởng nhưng không có gì đáng ngại, linh hải của hắn là linh hải Giới có thể thai hóa vạn vật, linh thể lại là Đại Tịch Diệt Niết Bàn thân, linh hồn càng là linh hồn Hư Vọng đã thoát ra ngoài pháp tắc thiên địa, lực lượng tầm thường căn bản không đả động được hắn mảy may.
- Hắn không đến thì thôi, nếu tới, ta vừa lúc cũng chơi đùa với hắn một chút, người kia hơn mười năm trước đã nhốt ta ở chỗ này ngược đãi một trận thật thảm đó.
- …!
Tần Phấn không nói gì, đối mặt với Trần Lạc, ngươi vĩnh viễn sẽ không cách nào hiểu được, càng không thể tưởng tượng được, thế nên hắn cũng không biết nói cái gì cho được.
Trần Lạc không nói gì thêm, tập trung tinh thần cảm ứng lĩnh vực, thời gian từ từ trôi qua, Tần Phấn cũng một mực kiên trì ngồi đợi. Một canh giờ trôi qua, Trần Lạc mở miệng nói :
- Mẹ nó, cái thứ lĩnh vực này đúng là đủ phức tạp.
- Lĩnh vực là một loại lực lượng hoàn mỹ bao trùm trên cả Vu pháp và Trận pháp, cơ hồ không chê vào đâu được, mỗi một cái lĩnh vực đều ẩn chứa vô số các loại đại thần thông và đại trận cục cường đại, lĩnh vực này của lão hòa thượng điên kia tên là Tiểu La Thiên Địa, bên trong ẩn chứa ba trăm sáu mươi hai đại thần thông, đủ năm trăm bốn mươi bảy đại trận cục.
Tần Phấn biết Trần Lạc đặc biệt thiếu thốn kiến thức tu hành thông thường, thế nên hắn thử nói ra lý giải của mình với lĩnh vực. Hắn vừa nói như vậy, đối với Trần Lạc không khác gì vén mây chỉ điểm trời xanh, rất nhanh liền có suy nghĩ mới.
- Ta bị nhốt trong này hai năm, vẫn một mực tìm hiểu ảo diệu lĩnh vực này, ba trăm sáu mươi hai đại thần thông, trong đó có Kim Dương thần thông, Cửu Cung thần thông, Đại Hồn Thiên thần thông…
Tần Phấn lần lượt nói ra hết thảy những đại thần thông và đại trận cục mình tìm hiểu ra được từ bên trong Tiểu La Thiên Địa, sau đó lại nói :
- Lĩnh vực Tiểu La Thiên Địa này ảo diệu ở chỗ hai cực tĩnh và động, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, như âm dương tương hỗ, phối hợp diễn sinh diễn biến.
- Tần đồng học, mười năm không gặp, ta cũng biết thêm một vài thứ trước đây không thể hiểu được! Ha ha ha!
Tần Phấn đang muốn đáp lại, chợt phát hiện lĩnh vực bao phủ ngôi miếu đổ nát này khẽ rung lên một cái, khiến thần tình hắn không khỏi biến đổi, thực là khiếp sợ, trăm triệu lần không ngờ tới chỉ một hồi công phu như vậy, Lạc gia đã có thể lay động được lĩnh vực Tiểu La Thiên cường đại này, quá khoa trương cũng quá bất khả tư nghị rồi. Nhưng mà, chấn động ngạc nhiên qua đi, Tần Phấn lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Mười năm trước, Lạc gia khuyết thiếu đủ loại kiến thức tu hành thông thường, quả thực khiến người ta không dám nhìn vào, nhưng như thế vẫn không ngăn được hắn một hơi mở ra năm đạo linh diệu.
Hiện tại đã qua mười năm, Lạc gia căn bản dốt đặc cán mai về kiến thức lĩnh vực này, nhưng vẫn không ngăn nổi hắn lay động được lĩnh vực.
Nhìn lại mình một chút, tuy mọi thứ đều hiểu, mọi thứ đều biết, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi, cũng chỉ là biết mà thôi, bị nhốt ở trong này hai năm, thông suốt toàn bộ các loại đại thần thông và đại trận cục bên trong lĩnh vực, nhưng vẫn như trước, không thể lay động thứ này mảy may, còn Lạc gia người ta, một kẻ dốt đặc cán mai về lĩnh vực, cứ như vậy thoáng chốc đã bắt đầu lay động được lĩnh vực.
Người không bằng người, so sánh thực khiến người ta tức chết.
Tần Phấn chưa từng bao giờ tự ti trên con đường tu hành, nhưng mỗi lần đối mặt với Lạc gia đều phải chịu các loại đả kích, cũng may đây không phải lần đầu tiên hắn bị Trần Lạc đả kích, trong trí nhớ của hắn hình như từ khi mới quen biết người kia đã bắt đầu chịu đủ mọi đả kích rồi, cho đến hiện tại, Tần Phấn tập mãi thành quen, biết sao được, không quen còn có thể làm gì chứ.
- Như thế nào?
Tần Phấn hỏi một câu.
- Cái thứ lĩnh vực này cường đại hơn nhiều trong tưởng tượng, tạm thời không tìm được đường tắt đưa ngươi ra, bất quá cũng không cần lo lắng, ta toàn lực xuất thủ, có thể phải cưỡng ép phá vỡ, Tần Phấn, ngươi tự bảo vệ mình đi.
Trần Lạc đang muốn cưỡng ép động thủ, Tần Phấn đột nhiên hô lên :
- Lạc gia, không thể, ngươi đừng dùng sức mạnh cưỡng ép phá vỡ, tạm thời không nói có thể phá vỡ hay không, cho dù phá vỡ được cũng sẽ đánh động lão hòa thượng điên kia tới, hơn nữa…
Nghe Trần Lạc nói sẽ mạnh mẽ động thủ, Tần Phấn lập tức ngăn lại, đúng như hắn nói, cưỡng ép động thủ tất nhiên sẽ dẫn lão hòa thượng điên kia tới, còn lão chính là Hành Giả, thực lực siêu cường, hơn nữa Tần Phấn còn lo lắng một điều hơn nữa, tuy hắn không biết vì sao Trần Lạc bị thượng thiên thẩm phán câu diệt cả linh hồn rồi vẫn có thể sống lại, nhưng có thể khẳng định một điểm, một thân thành tựu của Trần Lạc quá mức nghịch thiên, đều là hóa thân bản gốc tội lỗi, một khi tế xuất sẽ gây ra động tĩnh cực lớn, nếu như lại dẫn đến thượng thiên thẩm phán, vậy thì có hối hận cũng không kịp.
Hắn không muốn liên lụy Trần Lạc.
- Đã muộn, mẹ nó, có người đến, chắc là con lừa ngốc kia… Hay thật!
Trần Lạc nói chưa dứt lời, trên không trung lập tức truyền đến một trận tiếng quát to đầy giận dữ :
- Khốn kiếp! Tiểu tử thối từ đâu tới dám can đảm động lĩnh vực Tiểu La của Phật gia, hôm nay Phật gia ta nhất định phải ngược đãi ngươi một hồi!
Tiểu Phật linh giới, tại tòa miếu đổ nát.
Nghe tiếng giận dữ truyền tới, Trần Lạc lập tức thu hồi linh thức, nhưng vẫn chậm một bước, cảm giác được người tới đã xuất thủ, không chút nghĩ ngợi lập tức vận chuyển linh lực xoay người đánh ra một chưởng, nhất thời chỉ cảm thấy trong cơ thể khí huyết sôi trào, kêu lên một tiếng đau đớn, người ở giữa hư không phải liên tục lùi lại phía sau mấy bước mới đứng vững được. Nhìn lại phía sau, bất ngờ phát hiện phía đối diện đang đứng một vị hòa thượng, đây tuyệt đối là một vị hòa thượng tai to mặt lớn, mặc một bộ tăng bào cũ nát, vẻ mặt bóng loáng. Cùng lúc đó, một cỗ mùi rượu nồng nặc đập vào trước mặt, Trần Lạc rất khẳng định trước mắt chính là con lừa ngốc đã bắt cóc mình mười năm trước.
Phía đối diện, lão hòa thượng đầu trọc miệng rộng, cái bụng phình to, cầm trong tay một chiếc bát màu vàng, trên khuôn mặt bóng loáng biểu hiện ra nét cổ quái, cau mày trừng hai mắt, giống như cảm thấy đặc biệt nghi ngờ, hỏi:
- Tiểu tử thối không đơn giản a, một chiêu vừa rồi của Phật gia, ngay cả Vu sư đại thần thông toàn lực ứng phó cũng phải thổ ra ba cân máu, còn tiểu tử ngươi chẳng qua chỉ kêu đau một tiếng lui lại mấy bước, mặt không đỏ, thở không dốc, còn có thể an nhiên đứng đó, cũng khiến cho Phật gia phải nhìn bằng con mắt khác xưa.
- Con lừa ngốc, còn nhớ ta không?
Vừa rồi Trần Lạc phản ứng chậm một bước, tuy nói đã trúng một chưởng nhưng không có gì đáng ngại, linh hải của hắn là linh hải Giới có thể thai hóa vạn vật, linh thể lại là Đại Tịch Diệt Niết Bàn thân, linh hồn càng là linh hồn Hư Vọng đã thoát ra ngoài pháp tắc thiên địa, lực lượng tầm thường căn bản không đả động được hắn mảy may.
/1351
|