Lạc gia quá oách, khi ngươi nghịch thiên tán tỉnh mấy nữ thần thì tùy, chúng ta không ý kiến, cũng không dám có ý kiến. Dù sao ngươi nghịch ông trời. Nhưng khi ngươi mất hết tu vi vẫn không thành thật, dụ dỗ nữ thần công chúng Hạ Mạt?
Một Hoàng Tuyền, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, bốn nữ thần của Trung Ương học phủ đều gian idú với ngươi! Cha nó, giờ ngươi duỗi vuốt sói hướng thủ tịch Trung Ương trận tháp, Hạ Mạt?
Có cần như vậy không?
Ngươi chừa một người đi lại cho mọi người đi!
Ngươi dụ dỗ hết nữ thần thì chúng ta biết làm sao?
Không!
Có lẽ tin đồn không đúng thật, nhiều nữ thần đều dính dáng với Trần Lạc, cái này không khoa học!
Nhưng rất nhanh, Lạc nữ thần chỉ kiếm hướng Tịch Nhược Trần thì mọi người ngẩn ngơ.
- Còn ngươi nữa Tịch Nhược Trần, lúc thí luyện Trung Ương học phủ đã thua Trần Lạc bây giờ nói mát? Cái gì Trần Lạc không là gì trước mặt ngươi? Vậy lúc trước cần chi? Lúc thí luyện Trung Ương học phủ sao ngươi không nói câu này? Thua thì thua, thua là phải chấp nhận, không chịu thua được thì đừng làm nam nhân, tự thiến chuyển thành nữ nhân đi!
Nhìn khắp thiên hạ, trong thế hệ trẻ chỉ mình Lạc Anh dám không kiêng nể gì công khai nhục nhã Tịch Nhược Trần có thân phận, bối cảnh, thực lực, được yêu thích rất lớn mạnh.
Có vẻ Lạc Anh thật sự tức giận, không ai được nói xấu Trần Lạc. Diệp Thanh không được, Tịch Nhược Trần nhà ngươi cũng không thể.
Biểu tình của Tịch Nhược Trần cực kỳ khó xem, gã nhìn Lạc Anh chằm chằm, rít qua kẽ răng:
- Lạc Anh!
- Như thế nào? Ngó bộ dạng ngươi không phục đúng không? Không phục thì xuống dưới, cô nãi nãi đánh với ngươi!
Tịch Nhược Trần im lặng. Nói thật là Tịch Nhược Trần không dám đánh với Lạc Anh, một là vì không nắm chắc sẽ thắng, hai là gã thuộc nhóm ít người trong Thiên Khải quảng trường này biết Lạc Anh có bối cảnh cường đại. Nói thẳng một câu là Tịch Nhược Trần không trêu vào được, ít nhất bây giờ không thể.
Trong Thiên Khải quảng trường, Mạc Khinh Sầu và Vân Phi Dương đánh nhau kịch liệt. Bên này Lạc Anh công khai khiêu khích Tịch Nhược Trần. Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Mọi người chắc chắn rằng Tịch Nhược Trần dám ra tay là mấy nữ thần này sẽ đứng về phía Lạc Anh.
Thiên Khải quảng trường to lớn ồn ào ầm ĩ, hơi lộn xộn. Ngay sau đó bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, đưa mắt nhìn qua nhìn như là hai phe đánh hội đồng.
- Có chuyện gì? Sao bên kia đánh lộn?
- Nghe nói là vì Lạc gia.
- Lại là Lạc gia? Là sao? Nguyên nhân gì đây?
- Mới rồi Lạc Anh vì Lạc gia khiêu khích Tịch Nhược Trần có mấy tên có lẽ là người hâm mộ của Tịch Nhược Trần than thở một câu: Trần Lạc vốn chính là phế vật mất hết tu vi. Kết quả bị người Lạc gia bang nghe thấy, hai phe đánh nhau. Sau đó người hâm mộ Gia Cát Thiên Biên cũng không thích người Lạc gia bang nên tham gia cuộc chiến, sau đó bang chu Lạc gia bang đến.
Cái tên Lạc gia đại biểu cho không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, ngông cuồng bá đạo.
Người hâm mộ Lạc gia cũng rất huênh hoang, tự xưng là Lạc gia bang, nghe nói thanh viên trong bang lúc đông nhất lên đến mười vạn người, bang chủ là một thiếu nữ mười lăm, sáu tuổi.
- Đó, chính là nàng, người vác cờ to là bang chu Lạc gia bang!
Trong đám người đánh lộn có một thân hình nhỏ xinh vác cờ đen, lá cờ viết Lạc gia bang. Thân hình thiếu nữ nhỏ xinh nhưng nàng ngồi trên vai nam nhân cao ba thước, đặc biệt bắt mắt.
Thiếu nữ mặc áo đen, đầu đội mũ trùm đầu, che khăn đen, chỉ thấy đôi mắt đen láy to tròn và tiếng hét non nớt:
- Đánh hắn, các huynh đệ, đánh tới tấp cho ta!
- Bang chủ Lạc gia bang ở đây! Ch ocác ngươi biết, ai dám nói xấu Lạc gia là kẻ thù của Lạc gia bang chúng ta! Các ngươi nói một lần người Lạc gia bang chúng ta đánh ngươi một lần, đánh tới khi nào phụ mẫu của ngươi không nhìn ra. Bản bang chủ không cần biết ngươi là người hâm mộ Gia Cát tiện tiện gì đó hay Tịch nhược nhược. Dù ngươi là người hâm mộ của ông trời thì Lạc gia bang chúng ta không sợ!
- Buồn cười! Thật là buồn cười!
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội khoanh tay đi qua đi lại, thường hay lầm bầm. Đại tái quy mô lớn như đại tái đấu trận sẽ tổ chức ở chỗ cố định như thí luyện Trung Ương học phủ là tổ chức trong Tiểu linh giới của mình, người ngoài không vào được. Nhưng lần này thì khác, vì Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội muốn người toàn thế giới biết trận pháp chính tông mới là đường ngay. Nếu tổ chức đại tái đấu trận trong chỗ riêng thì sẽ hạn chế số người, không có hiệu quả như Kim Vinh mong muốn. Chẳng những thế, Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội còn không chuẩn bị người bảo vệ, giữ trật tự Thiên Khải quảng trường. Lý do rất đơn giản, Kim Vinh muốn hỗn loạn. Cái này Kim Vinh muốn là trận sư lang thang hỗn loạn chứ không phải hỗn chiến kỳ lạ như vậy.
Một Trần Lạc không chút liên quan gì đến đại tái đấu trận lần này, chẳng những khiến Mạc Khinh Sầu và Vân Phi Dương đánh nhau, làm Lạc Anh khiêu khích Tịch Nhược Trần, giờ càng tệ hơn, lại dẫn đến bạo loạn. Tại sao dùng từ lại? Vì trước đó đã có một trận hai phe sống mái vì Trần Lạc.
- Đủ rồi!
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội hít sâu một hơi, phất tay quát to:
- Dẫn người đi trấn áp cho ta!
* * *
Trong Thiên Khải quảng trường, nam nhân được thiếu nữ gọi là Hắc Tử thân cao ba thước, gã đứng đó như ngọn núi. Nam nhân huơ tay một cái là ba trận sư miệng mũi trào máu. Rất nhanh hai phe ẩu đả bị một đám người trận pháp công hội trấn áp, nhưng bọn họ chưa ngừng lại, chuyển sang đấu võ mồm.
Người hâm mộ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đều có thủ lĩnh, còn là một đôi tỷ muội thân thiết.
Hai tỷ muội khá hung dữ, lớn tiếng rống to:
- Trần Lạc là phế vật, phế vật phế vật! Gia Cát đại ca, Tịch đại ca của chúng ta không chỉ giỏi vu pháp mà còn biết trận pháp, Trần Lạc có thể không? Hắn độ linh hồn hư vọng một lần chứ có gì hay? Cuối cùng thất bại, phế vật chính là phế vật!
- Hay cho hai con điếm này, muốn ăn đập đúng không? Hắc Tử, lên!
Nam nhân cao ba thước sải bước xông lên. Đại nhân vật trận pháp công hội vung tay, các trận sư mười trận tháp thế giới cùng thi triển trận pháp cưỡng ép ngăn lại.
- Tốt, ăn hiếp Lạc gia bang chúng ta không có đúng không?
Thiếu nữ đứng dậy, không biết nàng móc ra bảo bối gì ném lên trời.
Vù vù vù vù vù!
Bảo bối bắn lên cao, thiếu nữ hơ cờ Lạc gia bang hét to:
- Một mũi Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã đến tụ! Huynh đệ Lạc gia bang có đây không?
Khiến người sửng sốt là giọng thiếu nữ rõ to như có thể xuyên thấu qua bầu trời, chấn động hư không.
Sau đó xảy ra chuyện làm người ta kinh khủng hơn.
Thanh âm từ đâu vọng đến, hỗn tạp như thiên quân vạn mã đồng thanh kêu lên:
- Lạc gia bang có đây!
Thanh âm điếc tai làm người trố mắt líu lưỡi.
- Bốn hộ pháp, tám kim cương, mười hai thủ vệ, ba mươi sáu đường khẩu, bảy mươi hai đại miếu, toàn bộ qua đây cho bản bang chủ, diệt đám điếm này!
Một Hoàng Tuyền, Tiết Thường Uyển, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, bốn nữ thần của Trung Ương học phủ đều gian idú với ngươi! Cha nó, giờ ngươi duỗi vuốt sói hướng thủ tịch Trung Ương trận tháp, Hạ Mạt?
Có cần như vậy không?
Ngươi chừa một người đi lại cho mọi người đi!
Ngươi dụ dỗ hết nữ thần thì chúng ta biết làm sao?
Không!
Có lẽ tin đồn không đúng thật, nhiều nữ thần đều dính dáng với Trần Lạc, cái này không khoa học!
Nhưng rất nhanh, Lạc nữ thần chỉ kiếm hướng Tịch Nhược Trần thì mọi người ngẩn ngơ.
- Còn ngươi nữa Tịch Nhược Trần, lúc thí luyện Trung Ương học phủ đã thua Trần Lạc bây giờ nói mát? Cái gì Trần Lạc không là gì trước mặt ngươi? Vậy lúc trước cần chi? Lúc thí luyện Trung Ương học phủ sao ngươi không nói câu này? Thua thì thua, thua là phải chấp nhận, không chịu thua được thì đừng làm nam nhân, tự thiến chuyển thành nữ nhân đi!
Nhìn khắp thiên hạ, trong thế hệ trẻ chỉ mình Lạc Anh dám không kiêng nể gì công khai nhục nhã Tịch Nhược Trần có thân phận, bối cảnh, thực lực, được yêu thích rất lớn mạnh.
Có vẻ Lạc Anh thật sự tức giận, không ai được nói xấu Trần Lạc. Diệp Thanh không được, Tịch Nhược Trần nhà ngươi cũng không thể.
Biểu tình của Tịch Nhược Trần cực kỳ khó xem, gã nhìn Lạc Anh chằm chằm, rít qua kẽ răng:
- Lạc Anh!
- Như thế nào? Ngó bộ dạng ngươi không phục đúng không? Không phục thì xuống dưới, cô nãi nãi đánh với ngươi!
Tịch Nhược Trần im lặng. Nói thật là Tịch Nhược Trần không dám đánh với Lạc Anh, một là vì không nắm chắc sẽ thắng, hai là gã thuộc nhóm ít người trong Thiên Khải quảng trường này biết Lạc Anh có bối cảnh cường đại. Nói thẳng một câu là Tịch Nhược Trần không trêu vào được, ít nhất bây giờ không thể.
Trong Thiên Khải quảng trường, Mạc Khinh Sầu và Vân Phi Dương đánh nhau kịch liệt. Bên này Lạc Anh công khai khiêu khích Tịch Nhược Trần. Tiết Thường Uyển, Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm. Mọi người chắc chắn rằng Tịch Nhược Trần dám ra tay là mấy nữ thần này sẽ đứng về phía Lạc Anh.
Thiên Khải quảng trường to lớn ồn ào ầm ĩ, hơi lộn xộn. Ngay sau đó bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, đưa mắt nhìn qua nhìn như là hai phe đánh hội đồng.
- Có chuyện gì? Sao bên kia đánh lộn?
- Nghe nói là vì Lạc gia.
- Lại là Lạc gia? Là sao? Nguyên nhân gì đây?
- Mới rồi Lạc Anh vì Lạc gia khiêu khích Tịch Nhược Trần có mấy tên có lẽ là người hâm mộ của Tịch Nhược Trần than thở một câu: Trần Lạc vốn chính là phế vật mất hết tu vi. Kết quả bị người Lạc gia bang nghe thấy, hai phe đánh nhau. Sau đó người hâm mộ Gia Cát Thiên Biên cũng không thích người Lạc gia bang nên tham gia cuộc chiến, sau đó bang chu Lạc gia bang đến.
Cái tên Lạc gia đại biểu cho không kiêng nể gì, vô pháp vô thiên, ngông cuồng bá đạo.
Người hâm mộ Lạc gia cũng rất huênh hoang, tự xưng là Lạc gia bang, nghe nói thanh viên trong bang lúc đông nhất lên đến mười vạn người, bang chủ là một thiếu nữ mười lăm, sáu tuổi.
- Đó, chính là nàng, người vác cờ to là bang chu Lạc gia bang!
Trong đám người đánh lộn có một thân hình nhỏ xinh vác cờ đen, lá cờ viết Lạc gia bang. Thân hình thiếu nữ nhỏ xinh nhưng nàng ngồi trên vai nam nhân cao ba thước, đặc biệt bắt mắt.
Thiếu nữ mặc áo đen, đầu đội mũ trùm đầu, che khăn đen, chỉ thấy đôi mắt đen láy to tròn và tiếng hét non nớt:
- Đánh hắn, các huynh đệ, đánh tới tấp cho ta!
- Bang chủ Lạc gia bang ở đây! Ch ocác ngươi biết, ai dám nói xấu Lạc gia là kẻ thù của Lạc gia bang chúng ta! Các ngươi nói một lần người Lạc gia bang chúng ta đánh ngươi một lần, đánh tới khi nào phụ mẫu của ngươi không nhìn ra. Bản bang chủ không cần biết ngươi là người hâm mộ Gia Cát tiện tiện gì đó hay Tịch nhược nhược. Dù ngươi là người hâm mộ của ông trời thì Lạc gia bang chúng ta không sợ!
- Buồn cười! Thật là buồn cười!
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội khoanh tay đi qua đi lại, thường hay lầm bầm. Đại tái quy mô lớn như đại tái đấu trận sẽ tổ chức ở chỗ cố định như thí luyện Trung Ương học phủ là tổ chức trong Tiểu linh giới của mình, người ngoài không vào được. Nhưng lần này thì khác, vì Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội muốn người toàn thế giới biết trận pháp chính tông mới là đường ngay. Nếu tổ chức đại tái đấu trận trong chỗ riêng thì sẽ hạn chế số người, không có hiệu quả như Kim Vinh mong muốn. Chẳng những thế, Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội còn không chuẩn bị người bảo vệ, giữ trật tự Thiên Khải quảng trường. Lý do rất đơn giản, Kim Vinh muốn hỗn loạn. Cái này Kim Vinh muốn là trận sư lang thang hỗn loạn chứ không phải hỗn chiến kỳ lạ như vậy.
Một Trần Lạc không chút liên quan gì đến đại tái đấu trận lần này, chẳng những khiến Mạc Khinh Sầu và Vân Phi Dương đánh nhau, làm Lạc Anh khiêu khích Tịch Nhược Trần, giờ càng tệ hơn, lại dẫn đến bạo loạn. Tại sao dùng từ lại? Vì trước đó đã có một trận hai phe sống mái vì Trần Lạc.
- Đủ rồi!
Kim Vinh, phó hội trưởng trận pháp công hội hít sâu một hơi, phất tay quát to:
- Dẫn người đi trấn áp cho ta!
* * *
Trong Thiên Khải quảng trường, nam nhân được thiếu nữ gọi là Hắc Tử thân cao ba thước, gã đứng đó như ngọn núi. Nam nhân huơ tay một cái là ba trận sư miệng mũi trào máu. Rất nhanh hai phe ẩu đả bị một đám người trận pháp công hội trấn áp, nhưng bọn họ chưa ngừng lại, chuyển sang đấu võ mồm.
Người hâm mộ Tịch Nhược Trần, Gia Cát Thiên Biên đều có thủ lĩnh, còn là một đôi tỷ muội thân thiết.
Hai tỷ muội khá hung dữ, lớn tiếng rống to:
- Trần Lạc là phế vật, phế vật phế vật! Gia Cát đại ca, Tịch đại ca của chúng ta không chỉ giỏi vu pháp mà còn biết trận pháp, Trần Lạc có thể không? Hắn độ linh hồn hư vọng một lần chứ có gì hay? Cuối cùng thất bại, phế vật chính là phế vật!
- Hay cho hai con điếm này, muốn ăn đập đúng không? Hắc Tử, lên!
Nam nhân cao ba thước sải bước xông lên. Đại nhân vật trận pháp công hội vung tay, các trận sư mười trận tháp thế giới cùng thi triển trận pháp cưỡng ép ngăn lại.
- Tốt, ăn hiếp Lạc gia bang chúng ta không có đúng không?
Thiếu nữ đứng dậy, không biết nàng móc ra bảo bối gì ném lên trời.
Vù vù vù vù vù!
Bảo bối bắn lên cao, thiếu nữ hơ cờ Lạc gia bang hét to:
- Một mũi Xuyên Vân tiễn, thiên quân vạn mã đến tụ! Huynh đệ Lạc gia bang có đây không?
Khiến người sửng sốt là giọng thiếu nữ rõ to như có thể xuyên thấu qua bầu trời, chấn động hư không.
Sau đó xảy ra chuyện làm người ta kinh khủng hơn.
Thanh âm từ đâu vọng đến, hỗn tạp như thiên quân vạn mã đồng thanh kêu lên:
- Lạc gia bang có đây!
Thanh âm điếc tai làm người trố mắt líu lưỡi.
- Bốn hộ pháp, tám kim cương, mười hai thủ vệ, ba mươi sáu đường khẩu, bảy mươi hai đại miếu, toàn bộ qua đây cho bản bang chủ, diệt đám điếm này!
/1351
|