Tiêu Du Tử vung hai tay ngưng diễn phù văn. Biểu tình Đổng Ngọc Đạt kinh hoàng, gã không dám chậm trễ vội vàng gia cố tật phong trận cho mình để tránh né. Nhưng Đổng Ngọc Đạt mới nhúc nhích, bước ra một bước thì rơi vào cạm bẫy Tiêu Du Tử bày ra. Đổng Ngọc Đạt lơ lửng trong không trung, vùng vẫy kịch liệt. Đổng Ngọc Đạt mới chạy ra không ngờ lại rơi vào trong cạm bẫy trận pháp lơ lửng. Đổng Ngọc Đạt trốn tiếp, vẫn như vậy, bốn phương tám hướng quanh người gã đều bị bảo khí thiên nhiên bày phù không trận.
- Mở to mắt chó của ngươi ra xem!
Trần Lạc vung tay, phù văn ngưng diễn. Trong tiếng kinh thán của mọi người, ưmời hai phù không trận thần kỳ diễn biến thành trận pháp khống chế cao cấp, thiên toàn địa chuyển trận.
Chẳng lẽ trận sư lang thang tôn trọng tự do nhiều biến thật sự huyền diệu như vậy sao? Huền diệu đến nỗi diễn biến phù không trận trung cấp thành trận pháp cao cấp thiên toàn địa chuyển trận?
Mọi người thấy 68g vung hai tay mới phát hiện vừa rồi hắn bày tử kim lôi điện trận chưa biến mất. Không biết bảo khí thiên nhiên ngưng diễn phù văn gì mà trận thế tia chớp tím vàng dung nhập vào thiên toàn địa chuyển trận. Trận tượng lấp lóe phát ra các tia chớp, vòi rồng kêu đì đùng.
Khi vòi rồng tan biến, tia chớp tím vàng biến mất, Đổng Ngọc Đạt không còn là Đổng Ngọc Đạt lúc trước cậy tài khinh người vô cùng càn rỡ nữa. Đổng Ngọc Đạt như con chó nằm sấp trên mặt đất, quần áo xốc xếch, đầu bù tóc rối. Mặt Đổng Ngọc Đạt trắng bệch không chút máu như bị bảy, tám nam nhân vạm vỡ chà đạp, người run bần bật, há mồm không nói nên lời.
Đổng Ngọc Đạt thua thảm, thua hoàn toàn, tinh thần lực cạn kiệt, cơ thể cực kỳ yếu ớt, không có cả sức nói chuyện.
Tiêu Du Tử thắng, chiến thắng bất ngờ, thắng nhẹ nhàng, thắng cực kỳ hoa lệ. Lãnh Thiên Thần phô bày sự cường đại của trận sư lang thang, phù văn huyền diệu, cái gì là chân lý trận pháp cho mọi người thấy.
Phù văn bí ẩn huyền ảo, trận pháp tự do nhiều biến, đặc biệt là chiêu cuối cùng khiến mười hai phù không trận diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, lại lôi kéo tử kim lôi điện trận hình thành tia chớp và vòi rồng trộn lẫn vào nhau uy lực cực lớn. Phải nói là không thể tưởng tượng nổi, vô cùng thần kỳ, làm người ta trố mắt líu lưỡi, khen không dứt miệng, càng hoàn mỹ chứng minh trận pháp ảo diệu mà trận sư lang thang truy cầu.
- Quỷ tài Tiêu Du Tử vạn tuế, trận sư lang thang vạn tuế!
Khuôn mặt Long Tiểu Tiểu tràn đầy hưng phấn, mừng rỡ, nàng huơ tay gào thét. Các trận sư lang thang khác tỉnh táo lại khỏi cơn giật mình, còn lưu luyến thèm thuồng, không dám tin trận pháp thần kỳ như vậy. Kinh thán qua đi các trận sư lang thang hưng phấn rống to. Mấy ngày nay bị trận sư chính tông khi dễ mãi làm trận sư lang thang khó thể chịu đựng, bây giờ Tiêu Du Tử ra thu đoạn thần kỳ đánh bại Đổng Ngọc Đạt thật sự lấy lại mặt mũi cho trận sư lang thang, khiến mọi người trút hết ra tất cả uất ức. Các trận sư lang thang điên cuồng hò reo như tìm thấy tín ngưỡng của mình.
Mã Liên Hoa rất hưng phấn, kích động, nhưng theo sau là lo âu. Vì Mã Liên Hoa biết Tiêu công tử không phải Tiêu Du Tử thật sự, người đánh bại Đổng Ngọc Đạt không phải bảo khí thiên nhiên mà là Vân tỷ ẩn trong trung tâm trận tháp. Mặc dù Mã Liên Hoa rất có lòng tin với Vân tỷ nhưng gã lo sự việc sẽ bị lộ, lo mang đến rắc rối cho Tiêu công tử, khi đó gã không cách nào ăn nói với sư phụ. Nên khi Mã Liên Hoa đang kêu gào thì gã kéo Long Tiểu Tiểu sang một bên.
Mã Liên Hoa nói:
- Sự việc đã giải quyết, chúng ta mau đưa Tiêu công tử rời đi, lỡ dính vào rắc rối thì nguy to.
- Rắc rối? Rắc rối gì? Ngươi thấy mọi người hừng hực đấu chí sao? Ta còn định kêu Tiêu công tử cổ vũ mọi người.
- Tiêu công tử đánh bại Đổng Ngọc Đạt đúng là khiến mọi người kích động nhưng chẳng lẽ nàng không thây anh mắt căm hù của những trận sư chính tông sao? Bọn họ hạn không thể ăn Tiêu công tử.
- Thì đang muốn hiệu quả này đây, hừ, sóm nên cho bọn họ biết sự lợi hại của trận sư lang thang chúng ta.
- Nàng thì sướng rồi nhưng làm như vậy sẽ gây rắc rối lớn, nàng có hiểu không?
- Mã đầu trọc, từ khi nào ngươi trở nên nhát gan, sợ rắc rối như nữ nhân vậy?
Mặt Mã Liên Hoa ủ mày chau. Mã Liên Hoa là người to gan, dám gánh trách nhiệm, nếu rắc rối đổ vào gã thì Mã Liên Hoa không chút sợ hãi. Mã Liên Hoa chỉ sợ rắc rối hướng về Tiêu công tử. Mã Liên Hoa không biết Tiêu công tử có thân phân, bối cảnh gì nhưng sư phụ Lão Đà Tử kêu gã phải hầu hạ Tiêu công tử như phụ thân ruột, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Tiêu công tử tuyệt đối không phải người bình thường.
Mã Liên Hoa nói:
- Nàng kêu Tiêu công tử đánh bại Đổng Ngọc Đạt giành lại mặt cho trận sư lang thang chúng ta, nhưng trận sư chính tông không chỉ có một mình Đổng Ngọc Đạt. Một khi chuyện này đồn ra sẽ có rất nhiều trận sư chính tông không phục, nếu bọn họ khiêu chiến với Tiêu công tử thì làm sao?
- Nên ta mới để Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử. Tiêu Du Tử nổi tiếng như vậy, lại có danh hiệu quỷ tài, ai muốn khiêu chiến với hắn còn phải đắn đo cho kỹ.
Mã Liên Hoa bó tay với lý luận kỳ diệu của Long Tiểu Tiểu, gã khẽ thở dài:
- Tiểu Tiểu, Tiêu Du Tử đúng là nổi tiếng, dư sức chấn nhiếp chó mèo linh tinh. Nhưng nàng nên biết danh tiếng lớn đôi khi là thanh kiếm hai lưỡi, vừa chấn nhiếp được chó mèo cũng vời cao thủ đến. Huống chi bản thân Tiêu Du Tử có nehìu tranh luận, không biết bao nhiêu thiên tài, cao thủ trên thế giới muốn khiêu chiến với hắn. Nàng khiến Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử chẳng khác gì gây rắc rối.
Long Tiểu Tiểu nghe Mã Liên Hoa giải thích, ngẫm nghĩ lại thấy có lý.
Long Tiểu Tiểu bĩu môi nói:
- Dù vậy thì sao? Còn có Vân tỷ, sợ gì? Vân tỷ sẽ giúp chúng ta.
- Vân tỷ, chết tiệt, lại là Vân tỷ, nàng có thể giúp chúng ta một lần chẳng lẽ giúp Tiêu công tử giấu diếm suốt đời sao?
Mã Liên Hoa cào mạnh đầu trọc, nhíu mày nói:
- Bây giờ ta thật là hối hận muốn chết, tại sao lúc đó ta nóng đầu nghe theo nàng làm gì, nếu không thì đã chẳng có rắc rối như bây giờ.
- Này Mã đầu tọc, ta cũng vì tốt cho trận sư lang thang chúng ta, ngươi nên biết rõ tình huống của trận sư lang thang hơn ta. Nếu chúng ta không thắng trận này thì mọi người sẽ dấy lên đấu chí sao?
Mã Liên Hoa không thể phản bác, vì gã biết Long Tiểu Tiểu làm như vậy là muốn tốt cho mọi người. Thấy mặt Mã Liên Hoa rầu rĩ, Long Tiểu Tiểu vỗ vai gã.
Long Tiểu Tiểu không cho là đúng nói:
- Mã đầu trọc, ngươi đừng buồn rầu nữa, ngươi nghĩ ta không tưởng tượng hậu quả sao? Cho ngươi biết, ta tính trước rồi, ngươi lo sẽ gây rắc rối cho Tiêu công tử? Chút nữa ta sẽ gia cố mê vụ trận cho hắn là được. Dù sao bây giờ trong thành có nhiều trận sư lang thang gia cố mê vụ trận, ai biết Tiêu công tử là giả mạo Tiêu Du Tử?
- Mở to mắt chó của ngươi ra xem!
Trần Lạc vung tay, phù văn ngưng diễn. Trong tiếng kinh thán của mọi người, ưmời hai phù không trận thần kỳ diễn biến thành trận pháp khống chế cao cấp, thiên toàn địa chuyển trận.
Chẳng lẽ trận sư lang thang tôn trọng tự do nhiều biến thật sự huyền diệu như vậy sao? Huền diệu đến nỗi diễn biến phù không trận trung cấp thành trận pháp cao cấp thiên toàn địa chuyển trận?
Mọi người thấy 68g vung hai tay mới phát hiện vừa rồi hắn bày tử kim lôi điện trận chưa biến mất. Không biết bảo khí thiên nhiên ngưng diễn phù văn gì mà trận thế tia chớp tím vàng dung nhập vào thiên toàn địa chuyển trận. Trận tượng lấp lóe phát ra các tia chớp, vòi rồng kêu đì đùng.
Khi vòi rồng tan biến, tia chớp tím vàng biến mất, Đổng Ngọc Đạt không còn là Đổng Ngọc Đạt lúc trước cậy tài khinh người vô cùng càn rỡ nữa. Đổng Ngọc Đạt như con chó nằm sấp trên mặt đất, quần áo xốc xếch, đầu bù tóc rối. Mặt Đổng Ngọc Đạt trắng bệch không chút máu như bị bảy, tám nam nhân vạm vỡ chà đạp, người run bần bật, há mồm không nói nên lời.
Đổng Ngọc Đạt thua thảm, thua hoàn toàn, tinh thần lực cạn kiệt, cơ thể cực kỳ yếu ớt, không có cả sức nói chuyện.
Tiêu Du Tử thắng, chiến thắng bất ngờ, thắng nhẹ nhàng, thắng cực kỳ hoa lệ. Lãnh Thiên Thần phô bày sự cường đại của trận sư lang thang, phù văn huyền diệu, cái gì là chân lý trận pháp cho mọi người thấy.
Phù văn bí ẩn huyền ảo, trận pháp tự do nhiều biến, đặc biệt là chiêu cuối cùng khiến mười hai phù không trận diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, lại lôi kéo tử kim lôi điện trận hình thành tia chớp và vòi rồng trộn lẫn vào nhau uy lực cực lớn. Phải nói là không thể tưởng tượng nổi, vô cùng thần kỳ, làm người ta trố mắt líu lưỡi, khen không dứt miệng, càng hoàn mỹ chứng minh trận pháp ảo diệu mà trận sư lang thang truy cầu.
- Quỷ tài Tiêu Du Tử vạn tuế, trận sư lang thang vạn tuế!
Khuôn mặt Long Tiểu Tiểu tràn đầy hưng phấn, mừng rỡ, nàng huơ tay gào thét. Các trận sư lang thang khác tỉnh táo lại khỏi cơn giật mình, còn lưu luyến thèm thuồng, không dám tin trận pháp thần kỳ như vậy. Kinh thán qua đi các trận sư lang thang hưng phấn rống to. Mấy ngày nay bị trận sư chính tông khi dễ mãi làm trận sư lang thang khó thể chịu đựng, bây giờ Tiêu Du Tử ra thu đoạn thần kỳ đánh bại Đổng Ngọc Đạt thật sự lấy lại mặt mũi cho trận sư lang thang, khiến mọi người trút hết ra tất cả uất ức. Các trận sư lang thang điên cuồng hò reo như tìm thấy tín ngưỡng của mình.
Mã Liên Hoa rất hưng phấn, kích động, nhưng theo sau là lo âu. Vì Mã Liên Hoa biết Tiêu công tử không phải Tiêu Du Tử thật sự, người đánh bại Đổng Ngọc Đạt không phải bảo khí thiên nhiên mà là Vân tỷ ẩn trong trung tâm trận tháp. Mặc dù Mã Liên Hoa rất có lòng tin với Vân tỷ nhưng gã lo sự việc sẽ bị lộ, lo mang đến rắc rối cho Tiêu công tử, khi đó gã không cách nào ăn nói với sư phụ. Nên khi Mã Liên Hoa đang kêu gào thì gã kéo Long Tiểu Tiểu sang một bên.
Mã Liên Hoa nói:
- Sự việc đã giải quyết, chúng ta mau đưa Tiêu công tử rời đi, lỡ dính vào rắc rối thì nguy to.
- Rắc rối? Rắc rối gì? Ngươi thấy mọi người hừng hực đấu chí sao? Ta còn định kêu Tiêu công tử cổ vũ mọi người.
- Tiêu công tử đánh bại Đổng Ngọc Đạt đúng là khiến mọi người kích động nhưng chẳng lẽ nàng không thây anh mắt căm hù của những trận sư chính tông sao? Bọn họ hạn không thể ăn Tiêu công tử.
- Thì đang muốn hiệu quả này đây, hừ, sóm nên cho bọn họ biết sự lợi hại của trận sư lang thang chúng ta.
- Nàng thì sướng rồi nhưng làm như vậy sẽ gây rắc rối lớn, nàng có hiểu không?
- Mã đầu trọc, từ khi nào ngươi trở nên nhát gan, sợ rắc rối như nữ nhân vậy?
Mặt Mã Liên Hoa ủ mày chau. Mã Liên Hoa là người to gan, dám gánh trách nhiệm, nếu rắc rối đổ vào gã thì Mã Liên Hoa không chút sợ hãi. Mã Liên Hoa chỉ sợ rắc rối hướng về Tiêu công tử. Mã Liên Hoa không biết Tiêu công tử có thân phân, bối cảnh gì nhưng sư phụ Lão Đà Tử kêu gã phải hầu hạ Tiêu công tử như phụ thân ruột, nghĩ bằng đầu gối cũng biết Tiêu công tử tuyệt đối không phải người bình thường.
Mã Liên Hoa nói:
- Nàng kêu Tiêu công tử đánh bại Đổng Ngọc Đạt giành lại mặt cho trận sư lang thang chúng ta, nhưng trận sư chính tông không chỉ có một mình Đổng Ngọc Đạt. Một khi chuyện này đồn ra sẽ có rất nhiều trận sư chính tông không phục, nếu bọn họ khiêu chiến với Tiêu công tử thì làm sao?
- Nên ta mới để Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử. Tiêu Du Tử nổi tiếng như vậy, lại có danh hiệu quỷ tài, ai muốn khiêu chiến với hắn còn phải đắn đo cho kỹ.
Mã Liên Hoa bó tay với lý luận kỳ diệu của Long Tiểu Tiểu, gã khẽ thở dài:
- Tiểu Tiểu, Tiêu Du Tử đúng là nổi tiếng, dư sức chấn nhiếp chó mèo linh tinh. Nhưng nàng nên biết danh tiếng lớn đôi khi là thanh kiếm hai lưỡi, vừa chấn nhiếp được chó mèo cũng vời cao thủ đến. Huống chi bản thân Tiêu Du Tử có nehìu tranh luận, không biết bao nhiêu thiên tài, cao thủ trên thế giới muốn khiêu chiến với hắn. Nàng khiến Tiêu công tử giả mạo Tiêu Du Tử chẳng khác gì gây rắc rối.
Long Tiểu Tiểu nghe Mã Liên Hoa giải thích, ngẫm nghĩ lại thấy có lý.
Long Tiểu Tiểu bĩu môi nói:
- Dù vậy thì sao? Còn có Vân tỷ, sợ gì? Vân tỷ sẽ giúp chúng ta.
- Vân tỷ, chết tiệt, lại là Vân tỷ, nàng có thể giúp chúng ta một lần chẳng lẽ giúp Tiêu công tử giấu diếm suốt đời sao?
Mã Liên Hoa cào mạnh đầu trọc, nhíu mày nói:
- Bây giờ ta thật là hối hận muốn chết, tại sao lúc đó ta nóng đầu nghe theo nàng làm gì, nếu không thì đã chẳng có rắc rối như bây giờ.
- Này Mã đầu tọc, ta cũng vì tốt cho trận sư lang thang chúng ta, ngươi nên biết rõ tình huống của trận sư lang thang hơn ta. Nếu chúng ta không thắng trận này thì mọi người sẽ dấy lên đấu chí sao?
Mã Liên Hoa không thể phản bác, vì gã biết Long Tiểu Tiểu làm như vậy là muốn tốt cho mọi người. Thấy mặt Mã Liên Hoa rầu rĩ, Long Tiểu Tiểu vỗ vai gã.
Long Tiểu Tiểu không cho là đúng nói:
- Mã đầu trọc, ngươi đừng buồn rầu nữa, ngươi nghĩ ta không tưởng tượng hậu quả sao? Cho ngươi biết, ta tính trước rồi, ngươi lo sẽ gây rắc rối cho Tiêu công tử? Chút nữa ta sẽ gia cố mê vụ trận cho hắn là được. Dù sao bây giờ trong thành có nhiều trận sư lang thang gia cố mê vụ trận, ai biết Tiêu công tử là giả mạo Tiêu Du Tử?
/1351
|