Thái Thăng trưởng lão nói xong đứng dậy, lại buông tiếng thở dài:
- Du Nhiên, nếu sau này có người Quang Minh điện lại gây sự với hắn thì ngươi phải không tiéc mọi giá ngăn cản.
Cổ Du Nhiên gật đầu.
- Một số người trong Quang Minh điện luôn muốn lợi dụng Trần Lạc làm cỡ, lão hủ rất lo bọn họ đùa với lửa, đây là nguyên nhân tại sao ta cho hắn lệnh bài khách khanh. Bỏ qua các đại nhân vật trong thiên địa chú sy đến Trần Lạc, bản thân tiểu tử này không dễ chọc. Từ xưa đến nay có bao nhiêu người tu ra bá thế? Có ai không phải là lật trời đổ nước, kinh thiên động địa? Huống chi tu vi của tiểu tử này là chuyện gì xảy ra vẫn còn là ẩn số.
Giờ phút này, Thái Thăng trưởng lão nghi ngờ tu vi của Trần Lạc không bị thẩm phán tán loạn? Không có khả năng! Lúc đó rất nhiều người thấy tận mắt, các đại nhân vật Trung Ương học phủ cũng chính miệng công nhận điều này.
- Thấy tận mắt chưa chắc là thật. Các đại nhân vật âm hiểm gian xảo Trung Ương học phủ sao? Quỷ mới biết có phải bọn họ đang lừa mọi người không. Huống chi tiểu tử này biết tồn tại của mình rất đặc biệt, nhiều người chú ý đến hắn nên cố ý giấu tu vi, yên lặng theo dõi kỳ biến, với đầu óc của Trần Lạc rất có thể hắn sẽ làm vậy.
- Không thể nào! Dù ẩn giấu tu vi sâu đến đâu vẫn có dấu vết điều tra, trên người hắn không có một chút linh lực.
- Hy vọng tiểu tử này thật sự mất hết tu vi nếu không sẽ là trò cười lớn. Ngươi hãy nghĩ xem tiểu tử đó ngưng tụ linh tượng lúc đối diện đại thương thiên thẩm phán dẫn phát thiên triệu, nếu hắn giâu giếm thực lực, vậy bà nọi nó Trần Lạc sẽ ngưng tụ ra thứ gì đó khủng bố.
Cổ Du Nhiên bĩu môi, không biết nên nói cái gì, vì chính nàng cũng không tưởng tượng được nếu Trần Lạc không mất tu vi sẽ lợi hại đến đâu. Linh tượng dẫn phát thiên triệu, biến dị cuồng bạo siêu thoát pháp tắc, ba phân thân không gì không làm được, đây là lực lượng nhân loại không nên có.
Chuyện Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ giả mang đi gây ầm ĩ mọi người đều biết. Có người xem kịch vui, có người lo cho Trần Lạc. Ví dụ Đồ lão đầu nhi nằm trong số người lo lắng. Từ khi Trần Lạc bị bắt Đồ Khai Nguyên rất sốt ruột, đi bốn phía nhờ quan hệ tìm hiểu tin tức. Bất đắc dĩ người Quang Minh điện tự mình thẩm vấn, giâu kín tin tức làm Đồ lão đầu nhi bất lực.
- Lạc tiểu tử bị bắt vào trong lâu như vậy sao không chút tin tức?
Đồ lão đầu nhi chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, nói:
- Chắc không phải tiểu tử này thật sự dính dáng đến hắc ám đi?
- Tên chết tiệt, ngươi nói bậy bạ cái gì?
Mai tháp chủ bề ngoài ung dung hoa quý trừng Đồ lão đầu nhi, nói:
- Ngươi và ta nên biết rõ tiểu Lạc là loại người gì, ngươi cảm thấy nếu Trần Lạc thật sự cấu kết hắc ám sẽ ngoan ngoãn cho Quang Minh điện bắt sao?
- Cũng đúng, ta biết rõ tính tình của tiểu tử này nhất. Nếu hắn thật sự cấu kết hắc ám, với tính tình như hắn đã đánh nhau với Quang Minh Thủ Vệ giả ngay trước cửa học viện.
- Bởi vậy ngươi lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Xâm nhiễm hắc ám chỉ vì muốn đi đường tắt, nhưng tiểu Lạc có cần không? Với tư chất, ngộ tính của hắn dù đi đường nào cũng là đường tắt, không cần cấu kết hắc ám cho rắc rối. Huống chi tiểu Lạc không có tu vi nhưng tinh thần lực còn đó, tạo nghệ lĩnh vực trận pháp sợ vượt qua ngươi và ta, hắn hoàn toàn không có lý do xâm nhiễm hắc ám.
- Nàng phân tích rất có lý. Nhưng nếu tiểu Lạc không xâm nhiễm hắc ám thì khi hắn ở Tiểu La Thiên học viện là sao? Ngón tay không nhúc nhích cái nào đám người bỗng nhiên đứng lặng, quá tà dị.
- Ta cũng không hiểu tiểu lạc kỳ lạ, không sử dụng lực lượng lại khiến người ta chết đứng như pho tượng, chưa từng nghe chuyện kỳ lạ như vậy. Nhưng dù sao tiểu Lạc là người thành tựu thiên nhiên bảy sắc, độ qua thiên nhiên thẩm phán rồi đến đại thương thiên thẩm phán, chuyện kỳ lạ xảy ra trên người hắn không lạ lùng.
- Gia tin tưởng tiểu Lạc nhưng Quang Minh điện không tin! Đám người Quang Minh điện rất độc, tay đen, nghe nói khi bọn họ thẩm vấn tội đồ có các loại thủ đoạn khác nhau, dù không làm việc đó thì cuối cùng sẽ bị vu oan giá họa. Lỡ như tiểu Lạc không chịu nổi thật sự khai thì không tốt. Khoan, với tính cách của tiểu Lạc nếu đám người kia xuống tay bức cung chắc chắn tiểu tử này sẽ đánh nhau với Quang Minh điện, chắc chắn hắn sẽ làm. Cái tên này, đó là Quang Minh điện, không phải chó mèo! Nếu hắn đánh nhau với Quang Minh điện thi hậu quả rất nghiêm trọng. Không được, ta phải đi xem.
- Ngươi đừng đa nghi như vậy được không? Tuổi đã lớn mà sao không thể bình tĩnh một chút. Tiểu Lạc không phải con nít, hài tử đó trưởng thành hơn ngươi nghĩ nhiều. Ngươi không thể tin tưởng tiểu Lạc hơn sao?
- Tiểu tử kia trưởng thành? Nếu hắn trưởng thành sẽ ra tay trong Tiểu La Thiên học viện sao? Chẳng lẽ hắn không biết tình huống hiện giờ của hắn là gì? Không biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm? Tiểu tử đó gây rắc rối khắp nơi mà gọi là trưởng thành?
Ngay khi Đồ lão đầu nhi trợn mắt, râu tóc dựng đứng thì ngoài cửa truyền vào giọng lười biếng:
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, lão không nói được câu nào khen ta sao? Dù gì ta hơn hai mươi tuổi, sao có thể không trưởng thành?
Đồ Khai Nguyên ngẩn người, sau đó biểu tình vui sướng xông ra ngoài cửa.
Người bên ngoài không phải Trần Lạc thì là ai?
Đồ lão đầu nhi rất là khoa trương sờ soạng người Trần Lạc:
- Bà nội nó, tiểu tử nhà ngươi đi ra rồi. Có bị gì không? Có bị thương không? Người Quang Minh điện có ngược đãi ngươi không?
- Lão nhìn ta có giống như bị thương không? Được rồi, lão sờ chỗ nào vậy?
Mai tháp chủ đi qua hỏi:
- Tiểu Lạc có sao không?
- Không sao, chẳng qua đi uống một ly trà, đã làm các người lo.
- Không sao thì tốt, vào trong phòng nói chuyện.
Sau khi vào phòng Đồ lão đầu nhi vội hỏi chuyện gì xảy ra. Trần Lạc chỉ nói hắn không cấu kết hắc ám nên được thả ra, không nói nhiều đến chuyện khác. Không phải Trần Lạc không tin Đồ lão đầu nhi mà vì không muốn khiến bọn họ lo cho hắn, chỉ có vậy.
- Tiểu tử, khai thật ra, rốt cuộc ngươi có xâm nhiễm hắc ám không?
- Ta xâm nhiễm cái khỉ gì? Ta nói này Đồ lão đầu nhi, lão cảm thấy với bản lĩnh của gia còn cần xâm nhiễm hắc ám sao?
- Vậy ngươi nói xem tại sao lúc ở Tiểu La Thiên học viện ngươi không nhúc nhích cái nào làm những người kia đứng lặng?
Trần Lạc ngồi chéo chân trên ghế, biểu tình rất đắc ý nói:
- Lão có nghe nói về ba thế không?
- Tiểu tử ngươi nói cái gì, bá... Bá thế?
Mai tháp chủ đứng bật dậy:
- Bá thế?
Mai tháp chủ ngây như phỗng.
- Như thế nào? Không tin?
- Đó là... Đó là...
Có lẽ vì giật mình quá nên Đồ lão đầu nhi liên tục hít sâu vài lần, kiềm nén nỗi lòng hoảng hốt, lắp bắp hỏi:
- Đó là Mai tháp chủ trong truyền thuyết nói nằm ngoài pháp tắc lực lượng, từ xưa đến nay được tiếng là khủng bố nhất, bí ẩn nhất, các thần đều phải ghen tỵ?
- Du Nhiên, nếu sau này có người Quang Minh điện lại gây sự với hắn thì ngươi phải không tiéc mọi giá ngăn cản.
Cổ Du Nhiên gật đầu.
- Một số người trong Quang Minh điện luôn muốn lợi dụng Trần Lạc làm cỡ, lão hủ rất lo bọn họ đùa với lửa, đây là nguyên nhân tại sao ta cho hắn lệnh bài khách khanh. Bỏ qua các đại nhân vật trong thiên địa chú sy đến Trần Lạc, bản thân tiểu tử này không dễ chọc. Từ xưa đến nay có bao nhiêu người tu ra bá thế? Có ai không phải là lật trời đổ nước, kinh thiên động địa? Huống chi tu vi của tiểu tử này là chuyện gì xảy ra vẫn còn là ẩn số.
Giờ phút này, Thái Thăng trưởng lão nghi ngờ tu vi của Trần Lạc không bị thẩm phán tán loạn? Không có khả năng! Lúc đó rất nhiều người thấy tận mắt, các đại nhân vật Trung Ương học phủ cũng chính miệng công nhận điều này.
- Thấy tận mắt chưa chắc là thật. Các đại nhân vật âm hiểm gian xảo Trung Ương học phủ sao? Quỷ mới biết có phải bọn họ đang lừa mọi người không. Huống chi tiểu tử này biết tồn tại của mình rất đặc biệt, nhiều người chú ý đến hắn nên cố ý giấu tu vi, yên lặng theo dõi kỳ biến, với đầu óc của Trần Lạc rất có thể hắn sẽ làm vậy.
- Không thể nào! Dù ẩn giấu tu vi sâu đến đâu vẫn có dấu vết điều tra, trên người hắn không có một chút linh lực.
- Hy vọng tiểu tử này thật sự mất hết tu vi nếu không sẽ là trò cười lớn. Ngươi hãy nghĩ xem tiểu tử đó ngưng tụ linh tượng lúc đối diện đại thương thiên thẩm phán dẫn phát thiên triệu, nếu hắn giâu giếm thực lực, vậy bà nọi nó Trần Lạc sẽ ngưng tụ ra thứ gì đó khủng bố.
Cổ Du Nhiên bĩu môi, không biết nên nói cái gì, vì chính nàng cũng không tưởng tượng được nếu Trần Lạc không mất tu vi sẽ lợi hại đến đâu. Linh tượng dẫn phát thiên triệu, biến dị cuồng bạo siêu thoát pháp tắc, ba phân thân không gì không làm được, đây là lực lượng nhân loại không nên có.
Chuyện Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ giả mang đi gây ầm ĩ mọi người đều biết. Có người xem kịch vui, có người lo cho Trần Lạc. Ví dụ Đồ lão đầu nhi nằm trong số người lo lắng. Từ khi Trần Lạc bị bắt Đồ Khai Nguyên rất sốt ruột, đi bốn phía nhờ quan hệ tìm hiểu tin tức. Bất đắc dĩ người Quang Minh điện tự mình thẩm vấn, giâu kín tin tức làm Đồ lão đầu nhi bất lực.
- Lạc tiểu tử bị bắt vào trong lâu như vậy sao không chút tin tức?
Đồ lão đầu nhi chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, nói:
- Chắc không phải tiểu tử này thật sự dính dáng đến hắc ám đi?
- Tên chết tiệt, ngươi nói bậy bạ cái gì?
Mai tháp chủ bề ngoài ung dung hoa quý trừng Đồ lão đầu nhi, nói:
- Ngươi và ta nên biết rõ tiểu Lạc là loại người gì, ngươi cảm thấy nếu Trần Lạc thật sự cấu kết hắc ám sẽ ngoan ngoãn cho Quang Minh điện bắt sao?
- Cũng đúng, ta biết rõ tính tình của tiểu tử này nhất. Nếu hắn thật sự cấu kết hắc ám, với tính tình như hắn đã đánh nhau với Quang Minh Thủ Vệ giả ngay trước cửa học viện.
- Bởi vậy ngươi lo lắng hoàn toàn là dư thừa. Xâm nhiễm hắc ám chỉ vì muốn đi đường tắt, nhưng tiểu Lạc có cần không? Với tư chất, ngộ tính của hắn dù đi đường nào cũng là đường tắt, không cần cấu kết hắc ám cho rắc rối. Huống chi tiểu Lạc không có tu vi nhưng tinh thần lực còn đó, tạo nghệ lĩnh vực trận pháp sợ vượt qua ngươi và ta, hắn hoàn toàn không có lý do xâm nhiễm hắc ám.
- Nàng phân tích rất có lý. Nhưng nếu tiểu Lạc không xâm nhiễm hắc ám thì khi hắn ở Tiểu La Thiên học viện là sao? Ngón tay không nhúc nhích cái nào đám người bỗng nhiên đứng lặng, quá tà dị.
- Ta cũng không hiểu tiểu lạc kỳ lạ, không sử dụng lực lượng lại khiến người ta chết đứng như pho tượng, chưa từng nghe chuyện kỳ lạ như vậy. Nhưng dù sao tiểu Lạc là người thành tựu thiên nhiên bảy sắc, độ qua thiên nhiên thẩm phán rồi đến đại thương thiên thẩm phán, chuyện kỳ lạ xảy ra trên người hắn không lạ lùng.
- Gia tin tưởng tiểu Lạc nhưng Quang Minh điện không tin! Đám người Quang Minh điện rất độc, tay đen, nghe nói khi bọn họ thẩm vấn tội đồ có các loại thủ đoạn khác nhau, dù không làm việc đó thì cuối cùng sẽ bị vu oan giá họa. Lỡ như tiểu Lạc không chịu nổi thật sự khai thì không tốt. Khoan, với tính cách của tiểu Lạc nếu đám người kia xuống tay bức cung chắc chắn tiểu tử này sẽ đánh nhau với Quang Minh điện, chắc chắn hắn sẽ làm. Cái tên này, đó là Quang Minh điện, không phải chó mèo! Nếu hắn đánh nhau với Quang Minh điện thi hậu quả rất nghiêm trọng. Không được, ta phải đi xem.
- Ngươi đừng đa nghi như vậy được không? Tuổi đã lớn mà sao không thể bình tĩnh một chút. Tiểu Lạc không phải con nít, hài tử đó trưởng thành hơn ngươi nghĩ nhiều. Ngươi không thể tin tưởng tiểu Lạc hơn sao?
- Tiểu tử kia trưởng thành? Nếu hắn trưởng thành sẽ ra tay trong Tiểu La Thiên học viện sao? Chẳng lẽ hắn không biết tình huống hiện giờ của hắn là gì? Không biết tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm? Tiểu tử đó gây rắc rối khắp nơi mà gọi là trưởng thành?
Ngay khi Đồ lão đầu nhi trợn mắt, râu tóc dựng đứng thì ngoài cửa truyền vào giọng lười biếng:
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, lão không nói được câu nào khen ta sao? Dù gì ta hơn hai mươi tuổi, sao có thể không trưởng thành?
Đồ Khai Nguyên ngẩn người, sau đó biểu tình vui sướng xông ra ngoài cửa.
Người bên ngoài không phải Trần Lạc thì là ai?
Đồ lão đầu nhi rất là khoa trương sờ soạng người Trần Lạc:
- Bà nội nó, tiểu tử nhà ngươi đi ra rồi. Có bị gì không? Có bị thương không? Người Quang Minh điện có ngược đãi ngươi không?
- Lão nhìn ta có giống như bị thương không? Được rồi, lão sờ chỗ nào vậy?
Mai tháp chủ đi qua hỏi:
- Tiểu Lạc có sao không?
- Không sao, chẳng qua đi uống một ly trà, đã làm các người lo.
- Không sao thì tốt, vào trong phòng nói chuyện.
Sau khi vào phòng Đồ lão đầu nhi vội hỏi chuyện gì xảy ra. Trần Lạc chỉ nói hắn không cấu kết hắc ám nên được thả ra, không nói nhiều đến chuyện khác. Không phải Trần Lạc không tin Đồ lão đầu nhi mà vì không muốn khiến bọn họ lo cho hắn, chỉ có vậy.
- Tiểu tử, khai thật ra, rốt cuộc ngươi có xâm nhiễm hắc ám không?
- Ta xâm nhiễm cái khỉ gì? Ta nói này Đồ lão đầu nhi, lão cảm thấy với bản lĩnh của gia còn cần xâm nhiễm hắc ám sao?
- Vậy ngươi nói xem tại sao lúc ở Tiểu La Thiên học viện ngươi không nhúc nhích cái nào làm những người kia đứng lặng?
Trần Lạc ngồi chéo chân trên ghế, biểu tình rất đắc ý nói:
- Lão có nghe nói về ba thế không?
- Tiểu tử ngươi nói cái gì, bá... Bá thế?
Mai tháp chủ đứng bật dậy:
- Bá thế?
Mai tháp chủ ngây như phỗng.
- Như thế nào? Không tin?
- Đó là... Đó là...
Có lẽ vì giật mình quá nên Đồ lão đầu nhi liên tục hít sâu vài lần, kiềm nén nỗi lòng hoảng hốt, lắp bắp hỏi:
- Đó là Mai tháp chủ trong truyền thuyết nói nằm ngoài pháp tắc lực lượng, từ xưa đến nay được tiếng là khủng bố nhất, bí ẩn nhất, các thần đều phải ghen tỵ?
/1351
|