Đang lúc Hạ Mạt ngần ngừ có nên đứng ra không thì có người bênh vực Trần Lạc, chính là Bạch Phiêu Phiêu.
- Triều gì đó... Triều Tập đúng không? Tỷ tỷ chơi với ngươi được không? Không biết có đủ tư cách?
Bạch Phiêu Phiêu đứng ra, nàng không suy tính nhiều như Hạ Mạt, không đa sầu đa cảm như Hạ Mạt. Bạch Phiêu Phiêu đứng ra không phải vì muốn giúp Trần Lạc mà đơn thuần là ghét Triều Tập, không hơn.
Bạch Phiêu Phiêu bước ra làm mọi người ngạc nhiên, vì tình nhân Hạ Mạt của Trần Lạc chưa đứng ra mà Bạch Phiêu Phiêu ra tiếng. Trong ấn tượng của mọi người dường như Trần Lạc và Bạch Phiêu Phiêu không có tiếp xúc gì.
Triều Tập khẽ kêu:
- A?
Triều Tập không đáp, gã biết Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ Trung Ương học phủ, một nữ nhân bạo lực.
Lúc này trong chiến trường có biến đổi.
Vang lên tiếng sói hú:
- Grao!
Mọi người giương mắt nhìn. Má ơi, Kim Viêm đã là đầu sói mình người, đây là chân thân, chân thân lang tộc. Người Ân Tiểu Ly lóe ánh sáng, một ấn ký huyền ảo ngưng tụ.
Ấn ký.
Ân Tiểu Ly lấy ra ấn ký hóa thân của mình.
Trong tiếng mong chờ, kinh thán của mọi người, cơ thể Ân Tiểu Ly biến thành từng đốm sao nở tung, biến mất. Gió thổi tứ tung.
Vù vù vù vù vù!
Không ai biết chuyện gì xảy ra, trên mặt chân thân lang tộc của Kim Viêm có một vết thương hẹp dài.
Đồn rằng Ân Tiểu Ly có được phong chi ấn ký, sau khi hóa thân điều khiển phong nguyên, vô tung vô ảnh, không chỗ nào không vào được.
Vốn tưởng là tin đồn hơi khoa trương, giờ thấy Kim Viêm bộc lộ chân thân lang tộc trên người xuất hiện từng vết thương hẹp dài mọi người mới biết tin đồn không chút khoa trương. Khi Ân Tiểu Ly lấy ra phong chi ấn ký thì đúng là đến vô ảnh đi vô tung, hóa thân thành gió, không chỗ không ở, vô cùng bí ẩn.
Trên đài cao, Kim Viêm bộc lộ thân chân ngửa đầu gầm rống, cào cấu lung tung như người mù. Đáng tiếc Kim Viêm vồ hụt, không thể bị thương Ân Tiểu Ly một ly ngược lại bị đánh tơi bời. Chỉ vài giây trên người Kim Viêm có hai, ba mươi vết thương hẹp dài.
Kim Viêm, Ân Tiểu Ly quyết đấu cực kỳ đặc sắc. Mọi người kinh thán thực lực Ân Tiểu Ly cao cường, thấy tội cho Kim Viêm. Có lẽ Kim Viêm rất mạnh nhưng gã không nên gặp Ân Tiểu Ly có phong chi ấn ký.
Mắt thấy một vị thiên kiêu Thiên Hạ học phủ bị ngược chết đi sống lại, mọi người rất là thổn thức.
Thoáng chốc một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Kim huynh, ta giúp ngươi.
Lại một người tham gia chiến đấu, khiến người bất ngờ là người đó chính là Vũ Hóa Phi rất điệu thấp tham gia lễ mừng. Khi Vũ Hóa Phi ra tay dẫn đến toàn trường xôn xao.
Người Vũ Hóa Phi lấp lánh ánh sáng chói mắt, ánh sáng ngưng tụ thành con lôi xà dài năm, sáu thước quanh người gã. Có lẽ đó là lôi xà chân thật, màu đỏ đen do nhiều sấm chớp tụ tập lại, quanh thân con rắn lấp lóe tia chớp đì đùng. Cái đầu rắn tam giác to lớn ngóc cao trên vai Vũ Hóa Phi, mắt xanh biếc lóe tia lạnh lẽo, thè lưỡi rắn khiến người rợn tóc gáy.
Linh tượng.
Vũ Hóa Phi đột phá vu sư trung cấp thành công ngưng tụ ra linh tượng, thăng cấp thành vu sư cao cấp.
Trong Huyền Hoàng thế giới số lượng vu sư trung cấp nhiều như sao trời đếm không xuể, vì đường tu hành tám, chín phần sẽ kẹt lại trong giai đoạn này. Không phải bọn họ muốn ngừng mà vì vu sư trung cấp thăng lên vu sư cao cấp quá khó khăn.
Đa số người suốt đời không thể thành công ngưng tụ ra linh tượng, cả đời chỉ có thể ôn dưỡng một linh nguyên. Trong thế giới đa số như thế, Kim Thủy Vực cũng không ngoại lệ. Số lượng vu sư cao cấp không tới mức đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng không nhiều, ít nhất bây giờ trong số người dự tiệc mừng chỉ có khoảng hơn hai mươi vu sư cao cấp.
Không ngờ Vũ Hóa Phi ngủ đông hai năm trong Trung Ương học phủ thăng lên vu sư cao cấp. Vũ Hóa Phi hai mươi tuổi trở thành vu sư cao cấp tính toàn Quang Minh điện cũng không nhiều người như gã. Bằng vào điều này Vũ Hóa Phi không thua gì đệ tử ngôi sao, thiên kiêu, có tư cách nổi tiếng.
Phong chi ấn ký của Ân Tiểu Ly đúng là quái dị, có thể đánh Kim Viêm tan tác. Nhưng có thêm vu sư cao cấp Vũ Hóa Phi tham gia cuộc chiến, hai người hợp tác làm Ân Tiểu Ly rơi vào thế yếu.
Vu sư trung cấp không thể so sánh với vu sư cao cấp cường đại, uy lực linh tượng không phải linh nguyên có thể so, chênh lệch giữa hai bên như con thỏ và cọp, không so bì được.
Không biết Vũ Hóa Phi dùng thủ đoạn gì có thể bắt giữ hơi thở Ân Tiểu Ly, dựa vào hơi thở đó công kích dữ dội. Kim Viêm ở bên cạnh ôm cục tức, khi Vũ Hóa Phi buộc Ân Tiểu Ly lộ mặt thì gã dốc hết sức phát ra từng linh quyết như mưa đổ rào rào.
Bùm!
Vũ Hóa Phi, Kim Viêm cùng ra tay, Ân Tiểu Ly ở trên đài cao không lùi còn tiến lên va chạm. Ân Tiểu Ly khẽ rên, mặt trắng bệch bay ra ngoài. Chợt một người đỡ lấy Ân Tiểu Ly, dó là thanh niên áo lam thân hình mảnh khảnh, vô cùng tuấn tú, thoạt trông yếu đuối.
Là hắn.
Trần Lạc.
- Công tử... Ta...
Ân Tiểu Ly được Trần Lạc ôm vào ngực, gò má hây hồng, xấu hổ.
- Không bị thương?
Có lẽ vì quá bất ngờ, có lẽ vì kích động, Ân Tiểu Ly vùi đầu vào ngực Trần Lạc, nhỏ giọng lắp bắp nói:
- Đa... Tạ công tử quan tâm, Tiểu Ly... Không sao.
Trần Lạc thả Ân Tiểu Ly ra:
- A! Nghỉ ngơi đi.
Ân Tiểu Ly đứng dưới đất nhìn Kim Viêm, Vũ Hóa Phi trên đài cao.
Ân Tiểu Ly nói:
- Công tử yên tâm, Tiểu Ly tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào thương tổn công tử.
Trần Lạc lắc đầu cười, ấn Ân Tiểu Ly ngồi xuống ghế vàng, ra hiệu nàng ngồi im.
Thường Uyển không biết Trần Lạc có ý gì, định đứng dậy lại bị hắn đè xuống.
Ân Tiểu Ly nói:
- Công tử, ta sẽ bảo vệ công tử.
- Nghỉ ngơi.
Trần Lạc vỗ vai Ân Tiểu Ly, định xoay người thì tiếng cười nhạo của Triều Tập vang lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Phục, thật khâm phục.
Triều Tập vỗ tay cười nói:
- Đồn rằng Trần công tử bản tính phong lưu, có tai tiếng với nhiều mỹ nữ tuyệt sắc, ta vốn không tin nhưng giờ thì hơi tin. Trần công tử rất có duyên với nữ nhân, tốt đến mức làm người ta ghen tỵ. Không nói câu nào đã có hai nữ nhân đứng ra cam nguyện bán mạng vì ngươi, ghê gớm thật.
Ai đều nghe ra mặt ngoài Triều Tập nâng Trần Lạc nhưng đang mria mai hắn là phế vật núp sau lưng nữ nhân.
- Hừ! Trần Lạc, ta nói ngươi là phế vật còn không chịu nhận? Bây giờ chỉ dám núp sau lưng nữ nhân, ngươi là nam nhân sao? Ngươi không chỉ là phế vật còn là phế vật bám váy, rùa đen rút đầu khiến người buồn nôn!
Lời nói điêu ngoa cay nghiệt này chỉ một người sẽ nói, là Diệp Thanh.
- Cô nương Diệp gia độc miệng quá, sao có thể nói như vậy?
- Đúng vậy! Tuy Diệp gia không phải đại gia tộc có danh vọng trong Kim Thủy Vực chúng ta nhưng dù gì cũng hơi có tiếng tăm, sao Diệp Thanh không có chút học thức?
- Triều gì đó... Triều Tập đúng không? Tỷ tỷ chơi với ngươi được không? Không biết có đủ tư cách?
Bạch Phiêu Phiêu đứng ra, nàng không suy tính nhiều như Hạ Mạt, không đa sầu đa cảm như Hạ Mạt. Bạch Phiêu Phiêu đứng ra không phải vì muốn giúp Trần Lạc mà đơn thuần là ghét Triều Tập, không hơn.
Bạch Phiêu Phiêu bước ra làm mọi người ngạc nhiên, vì tình nhân Hạ Mạt của Trần Lạc chưa đứng ra mà Bạch Phiêu Phiêu ra tiếng. Trong ấn tượng của mọi người dường như Trần Lạc và Bạch Phiêu Phiêu không có tiếp xúc gì.
Triều Tập khẽ kêu:
- A?
Triều Tập không đáp, gã biết Bạch Phiêu Phiêu là đại tỷ Trung Ương học phủ, một nữ nhân bạo lực.
Lúc này trong chiến trường có biến đổi.
Vang lên tiếng sói hú:
- Grao!
Mọi người giương mắt nhìn. Má ơi, Kim Viêm đã là đầu sói mình người, đây là chân thân, chân thân lang tộc. Người Ân Tiểu Ly lóe ánh sáng, một ấn ký huyền ảo ngưng tụ.
Ấn ký.
Ân Tiểu Ly lấy ra ấn ký hóa thân của mình.
Trong tiếng mong chờ, kinh thán của mọi người, cơ thể Ân Tiểu Ly biến thành từng đốm sao nở tung, biến mất. Gió thổi tứ tung.
Vù vù vù vù vù!
Không ai biết chuyện gì xảy ra, trên mặt chân thân lang tộc của Kim Viêm có một vết thương hẹp dài.
Đồn rằng Ân Tiểu Ly có được phong chi ấn ký, sau khi hóa thân điều khiển phong nguyên, vô tung vô ảnh, không chỗ nào không vào được.
Vốn tưởng là tin đồn hơi khoa trương, giờ thấy Kim Viêm bộc lộ chân thân lang tộc trên người xuất hiện từng vết thương hẹp dài mọi người mới biết tin đồn không chút khoa trương. Khi Ân Tiểu Ly lấy ra phong chi ấn ký thì đúng là đến vô ảnh đi vô tung, hóa thân thành gió, không chỗ không ở, vô cùng bí ẩn.
Trên đài cao, Kim Viêm bộc lộ thân chân ngửa đầu gầm rống, cào cấu lung tung như người mù. Đáng tiếc Kim Viêm vồ hụt, không thể bị thương Ân Tiểu Ly một ly ngược lại bị đánh tơi bời. Chỉ vài giây trên người Kim Viêm có hai, ba mươi vết thương hẹp dài.
Kim Viêm, Ân Tiểu Ly quyết đấu cực kỳ đặc sắc. Mọi người kinh thán thực lực Ân Tiểu Ly cao cường, thấy tội cho Kim Viêm. Có lẽ Kim Viêm rất mạnh nhưng gã không nên gặp Ân Tiểu Ly có phong chi ấn ký.
Mắt thấy một vị thiên kiêu Thiên Hạ học phủ bị ngược chết đi sống lại, mọi người rất là thổn thức.
Thoáng chốc một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Kim huynh, ta giúp ngươi.
Lại một người tham gia chiến đấu, khiến người bất ngờ là người đó chính là Vũ Hóa Phi rất điệu thấp tham gia lễ mừng. Khi Vũ Hóa Phi ra tay dẫn đến toàn trường xôn xao.
Người Vũ Hóa Phi lấp lánh ánh sáng chói mắt, ánh sáng ngưng tụ thành con lôi xà dài năm, sáu thước quanh người gã. Có lẽ đó là lôi xà chân thật, màu đỏ đen do nhiều sấm chớp tụ tập lại, quanh thân con rắn lấp lóe tia chớp đì đùng. Cái đầu rắn tam giác to lớn ngóc cao trên vai Vũ Hóa Phi, mắt xanh biếc lóe tia lạnh lẽo, thè lưỡi rắn khiến người rợn tóc gáy.
Linh tượng.
Vũ Hóa Phi đột phá vu sư trung cấp thành công ngưng tụ ra linh tượng, thăng cấp thành vu sư cao cấp.
Trong Huyền Hoàng thế giới số lượng vu sư trung cấp nhiều như sao trời đếm không xuể, vì đường tu hành tám, chín phần sẽ kẹt lại trong giai đoạn này. Không phải bọn họ muốn ngừng mà vì vu sư trung cấp thăng lên vu sư cao cấp quá khó khăn.
Đa số người suốt đời không thể thành công ngưng tụ ra linh tượng, cả đời chỉ có thể ôn dưỡng một linh nguyên. Trong thế giới đa số như thế, Kim Thủy Vực cũng không ngoại lệ. Số lượng vu sư cao cấp không tới mức đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng không nhiều, ít nhất bây giờ trong số người dự tiệc mừng chỉ có khoảng hơn hai mươi vu sư cao cấp.
Không ngờ Vũ Hóa Phi ngủ đông hai năm trong Trung Ương học phủ thăng lên vu sư cao cấp. Vũ Hóa Phi hai mươi tuổi trở thành vu sư cao cấp tính toàn Quang Minh điện cũng không nhiều người như gã. Bằng vào điều này Vũ Hóa Phi không thua gì đệ tử ngôi sao, thiên kiêu, có tư cách nổi tiếng.
Phong chi ấn ký của Ân Tiểu Ly đúng là quái dị, có thể đánh Kim Viêm tan tác. Nhưng có thêm vu sư cao cấp Vũ Hóa Phi tham gia cuộc chiến, hai người hợp tác làm Ân Tiểu Ly rơi vào thế yếu.
Vu sư trung cấp không thể so sánh với vu sư cao cấp cường đại, uy lực linh tượng không phải linh nguyên có thể so, chênh lệch giữa hai bên như con thỏ và cọp, không so bì được.
Không biết Vũ Hóa Phi dùng thủ đoạn gì có thể bắt giữ hơi thở Ân Tiểu Ly, dựa vào hơi thở đó công kích dữ dội. Kim Viêm ở bên cạnh ôm cục tức, khi Vũ Hóa Phi buộc Ân Tiểu Ly lộ mặt thì gã dốc hết sức phát ra từng linh quyết như mưa đổ rào rào.
Bùm!
Vũ Hóa Phi, Kim Viêm cùng ra tay, Ân Tiểu Ly ở trên đài cao không lùi còn tiến lên va chạm. Ân Tiểu Ly khẽ rên, mặt trắng bệch bay ra ngoài. Chợt một người đỡ lấy Ân Tiểu Ly, dó là thanh niên áo lam thân hình mảnh khảnh, vô cùng tuấn tú, thoạt trông yếu đuối.
Là hắn.
Trần Lạc.
- Công tử... Ta...
Ân Tiểu Ly được Trần Lạc ôm vào ngực, gò má hây hồng, xấu hổ.
- Không bị thương?
Có lẽ vì quá bất ngờ, có lẽ vì kích động, Ân Tiểu Ly vùi đầu vào ngực Trần Lạc, nhỏ giọng lắp bắp nói:
- Đa... Tạ công tử quan tâm, Tiểu Ly... Không sao.
Trần Lạc thả Ân Tiểu Ly ra:
- A! Nghỉ ngơi đi.
Ân Tiểu Ly đứng dưới đất nhìn Kim Viêm, Vũ Hóa Phi trên đài cao.
Ân Tiểu Ly nói:
- Công tử yên tâm, Tiểu Ly tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào thương tổn công tử.
Trần Lạc lắc đầu cười, ấn Ân Tiểu Ly ngồi xuống ghế vàng, ra hiệu nàng ngồi im.
Thường Uyển không biết Trần Lạc có ý gì, định đứng dậy lại bị hắn đè xuống.
Ân Tiểu Ly nói:
- Công tử, ta sẽ bảo vệ công tử.
- Nghỉ ngơi.
Trần Lạc vỗ vai Ân Tiểu Ly, định xoay người thì tiếng cười nhạo của Triều Tập vang lên.
- Ha ha ha ha ha ha! Phục, thật khâm phục.
Triều Tập vỗ tay cười nói:
- Đồn rằng Trần công tử bản tính phong lưu, có tai tiếng với nhiều mỹ nữ tuyệt sắc, ta vốn không tin nhưng giờ thì hơi tin. Trần công tử rất có duyên với nữ nhân, tốt đến mức làm người ta ghen tỵ. Không nói câu nào đã có hai nữ nhân đứng ra cam nguyện bán mạng vì ngươi, ghê gớm thật.
Ai đều nghe ra mặt ngoài Triều Tập nâng Trần Lạc nhưng đang mria mai hắn là phế vật núp sau lưng nữ nhân.
- Hừ! Trần Lạc, ta nói ngươi là phế vật còn không chịu nhận? Bây giờ chỉ dám núp sau lưng nữ nhân, ngươi là nam nhân sao? Ngươi không chỉ là phế vật còn là phế vật bám váy, rùa đen rút đầu khiến người buồn nôn!
Lời nói điêu ngoa cay nghiệt này chỉ một người sẽ nói, là Diệp Thanh.
- Cô nương Diệp gia độc miệng quá, sao có thể nói như vậy?
- Đúng vậy! Tuy Diệp gia không phải đại gia tộc có danh vọng trong Kim Thủy Vực chúng ta nhưng dù gì cũng hơi có tiếng tăm, sao Diệp Thanh không có chút học thức?
/1351
|