Trần Lạc nói:
- Thiếu niên, không phải ca ca không cho ngươi cơ hội nhưng bây giờ ta không có chút tu vi, dù ta đánh với ngươi, muốn trợ hứng cho mọi người cũng bất lực.
Trần Lạc dứt lời, mọi người trong sân xì xầm to nhỏ, nội dung ám chỉ Triều Tập biết rõ Trần Lạc mất hết tu vi nhưng cứ đòi khiêu chiến, rõ ràng muốn lợi dụng hắn nổi tiếng.
Triều Tập sớm dự đoán được sẽ có người nói câu đó, gã chậm rãi nói:
- A? Trần công tử quá khiêm tốn, theo ta biết thì mấy ngày trước ngươi dùng một cục đá bình thường đánh bị thương Lý Xung của Tiểu La Thiên học viện chúng ta.
Triều Tập nhắc mọi người mới nhớ đúng là có nghe nói về chuyện này, bọn họ tò mò Trần Lạc làm như thế nào.
Triều Tập thấy thành công dời mục tiêu mọi người chất vấn, nhân cơ hội lấn tới:
- Trong tình huống Trần công tử mất hết tu vi có thể dùng một cục đá đánh bị thươn Lý Xung đủ nói lên thủ đoạn của ngươi cao làm ta không theo kịp, ta cực kỳ khâm phục. Xin Trần công tử đừng khiêm tốn nữa, hãy lên đài chiến với ta.
- Trần Lạc, Triều công tử chúng ta không có ý gì khác, chẳng qua nghe danh ngươi đã lâu, muốn lĩnh giáo vài chiêu, hy vọng ngươi cho công tử một cơ họi.
Người lên tiếng là phó viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Tần Đông Thăng. Không hiểu sao lúc trước Tần Đông Thăng còn khách sáo, từng tiếng Trần công tử, thái độ bây giờ khác hẳn, chẳng những kêu thẳng tên còn cười nhạt.
Tần Đông Thăng tiếp tục bảo:
- Huống chi không chỉ là ta, tin tưởng các vị ngồi đây rất muốn thấy tận mắt phong độ của ngươi.
Như Tần Đông Thăng nói, có lẽ mọi người bết mục đích Triều Tập chỉ thẳng tên Trần Lạc đòi khiêu chiến nhưng bọn họ rất muốn biết bây giờ hắn thế nào, tại sao tu vi không còn có thể dùng một cục đá bình thường đánh bại Lý Xung. Chuyện này không hợp với lẽ thường, khiến mọi người rất tò mò.
- Danh tiếng Trần công tử như sấm bên tai chúng ta, mọi người đều biết chuyện nghịch thiên mà đi, hy vọng hôm nay Trần công tử cho chúng ta được mở mắt.
Nhiều người đứng ra tỏ rõ mong chờ Trần Lạc lên đài đấu với Triều Tập. Đừng nói là bọn họ, bao gồm Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu biết Triều Tập chỉ muốn mượn Trần Lạc nổi tiếng nhưng trong lòng rất mong chờ hắn lên đài. Vì hai nàng cũng tò mò bây giờ Trần Lạc là sao.
Ngày càng nhiều người đứng ra mong Trần Lạc lên đài, không biết là bọn họ thật sự muốn thế hay đa bàn trước, toàn trường có tám phần trăm người vỗ tay mong chờ.
Trần Lạc vẫn ngồi trên ghế vàng, bắt chéo chân rót rượu uống, chỉ cười.
- Nghe nói Trần công tử có danh xưng la Thiên Vương Lão Tử, trái tim nghịch không sợ thiên địa, không biết Trần công tử xem thường ta, không nẻ mặt hay không dám đấu với Triều Tập ta?
Thân hình Triều Tập hơi mập, mặc cẩm y chiến bào đứng trên đài cao uy phong lẫm lẫm, biểu tinh kiêu ngạo, vênh váo tự phụ, thái độ càng lúc càng gay gắt.
Trần Lạc đáp ngay:
- Không dám.
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, vì không ai ngờ Trần Lạc từng đấu thiên kiêu, đấu tự nhiên, đấu với trời, nghịch thiên mà đi nay đối diện một vu sư trung cấp nho nhỏ nói là không dám.
Trần Lạc thật sự không dám hay không muốn?
Chỉ một mình Ân Tiểu Ly là không muốn Trần Lạc lên đài, vì từ đáy lòng nàng không muốn hắn bị ai lợi dụng, càng không mong ai ăn hiếp hắn. Ân Tiểu Ly cũng có lòng tò mò nhưng lo lắng Trần Lạc nhiều hơn.
- Công tử, hay ta cùng công tử đi ra ngoài?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Hôm nay là ngày mừng lễ tròn hai trăm năm của Tiểu La Thiên học viện, dù gì lúc trước Trần Lạc ta ra từ Tiểu La Thiên học viện, nhận dạy dỗ bốn năm.
Thái độ của Trần Lạc không còn tùy ý, lời nói làm người ta thấy chân thành, nụ cười bị sự nghiêm túc thay thế. Trần Lạc đứng dậy rót rượu cho mình, bưng ly rượu lên.
- Hôm nay ta đến đây một là biểu đạt sự xin lỗi, lúc trước nếu Tiểu La Thiên học viện bị ta liên lụy thì ta xin lỗi toàn bộ lão sư, đệ tử Tiểu La Thiên học viện ngay tại đây. Ta kính mọi người một chén, hy vọng các ngươi có thể tha thứ ta tuổi trẻ khờ dại.
Trần Lạc uống cạn ly rượu, lại rót đầy ly khác.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Tiểu La Thiên học viện có biến đổi như hôm nay lòng ta rất vui mừng, tới đây một là xin lỗi, hai là chúc mừng, không hơn. Hy vọng mọi người đừng miễn cưỡng ta, lại kính mọi người một ly.
Uống cạn.
Trần Lạc tiếp tục rót rượu, nói:
- Ly thứ ba chúc Tiểu La Thiên học viện sau này phát triển mạnh mẽ, thành học viện nổi tiếng toàn Kim Thủy Vực thậm chí thế giới.
Trần Lạc lại rót đầy rượu:
- Ta còn có chút việc cần giải quyết nên không cùng mọi người, cáo từ.
Trần Lạc dứt lời uống cạn ly thứ bốn.
Thái độ, lời nói, mỗi câu, hành động của Trần Lạc đều chân thành tha thiết, nhiều người cảm giác được điều đó. Các đại nhân vật Kim Thủy Vực thầm khen Trần Lạc. Ánh mắt Hạ Mạt phức tạp nhìn Trần Lạc, nàng đột nhiên phát hiện hắn thật xa lạ. Trước kia chưa gặp Trần Lạc thì Hạ Mạt cho rằng hắn giống như tin đồn ngông cuồng thành tính, tùy tiện, bá đạo. Sau này Hạ Mạt dạy Trần Lạc hai tháng, nàng cho rằng hắn im lặng, ít lời, tâm tính thản nhiên. Vừa rồi Hạ Mạt nghĩ Trần Lạc là tên khốn thái độ tùy ý, vô lại. Nhưng nghe hắn nói xong mấy lời này, liên tục uống bốn ly rượu, Hạ Mạt cho rằng Trần Lạc là người chân thành tha thiết.
Hạ Mạt không hiểu tại sao một người có thể phức tạp đến vậy.
Đâu mới là Trần Lạc thật sự?
Trần Lạc là con người như thế nào?
Hạ Mạt thấy hoang mang.
Khi Trần Lạc đứng dậy định đi thì dấy lên ồn ào. Mọi người bàn tán xôn xao. Tần Đông Thăng thấy Trần Lạc định đi vội nhìn hướng Triều Hưng Tu.
Triều Hưng Tu luôn ngồi dưới đài nhấm nháp trà, gã biết Tần Đông Thăng muốn hỏi gì nhưng chỉ lắc đầu, không nói câu nào. Tần Đông Thăng gật đầu hiểu ý. Triều Tập bỗng nhảy xuống đài lao qua cản Trần Lạc lại.
- Ha ha ha ha ha ha! Mới rồi lời Trần công tử nói làm ta hơi cảm động.
Triều Tập cười khẩy nói:
- Nhưng ta vẫn muốn mời Trần công tử đấu với ta một trận.
Trần Lạc cười nhạt, lắc đầu. Triều Tập không nhường đường, chẳng những không nhường mà còn vung tay lên, mấy trăm đệ tử Tiểu La Thiên học viện lập tức bao vây chật như nêm cối.
- Các vị có ý gì?
- Không có ý gì, mọi người chỉ muốn chứng kiến Trần công tử lộ mấy chiêu. Chẳng lẽ Trần công tử không nể mặt chút nào sao?
Trần Lạc nhìn hướng Đồ lão đầu nhi, hy vọng lão giải vây cho mình. Có vẻ Đồ Khai Nguyên khoái xem kịch vui, hăng hái nhìn.
Trần Lạc bất đắc dĩ bí mật truyền âm:
- Đồ lão đầu nhi, giúp ta một chút.
- Giúp ngươi cái con khỉ! Đám nhãi Tiểu La Thiên học viện đã cưỡi lên đsầu ngươi tiêu tiểu mà còn nhịn? Nếu là gia gia sớm tát rụng rang.
- Dù sao Tiểu La Thiên học viện có ơn với ta, bị ta liên lụy không nhẹ. Hôm nay ta chỉ muốn chúc mừng, từ nay không liên quan gì đến Tiểu La Thiên học viện nữa.
- Vậy mối thù của lão Vương thì sao? Chẳng phải ngươi muốn báo thù cho hắn?
- Thiếu niên, không phải ca ca không cho ngươi cơ hội nhưng bây giờ ta không có chút tu vi, dù ta đánh với ngươi, muốn trợ hứng cho mọi người cũng bất lực.
Trần Lạc dứt lời, mọi người trong sân xì xầm to nhỏ, nội dung ám chỉ Triều Tập biết rõ Trần Lạc mất hết tu vi nhưng cứ đòi khiêu chiến, rõ ràng muốn lợi dụng hắn nổi tiếng.
Triều Tập sớm dự đoán được sẽ có người nói câu đó, gã chậm rãi nói:
- A? Trần công tử quá khiêm tốn, theo ta biết thì mấy ngày trước ngươi dùng một cục đá bình thường đánh bị thương Lý Xung của Tiểu La Thiên học viện chúng ta.
Triều Tập nhắc mọi người mới nhớ đúng là có nghe nói về chuyện này, bọn họ tò mò Trần Lạc làm như thế nào.
Triều Tập thấy thành công dời mục tiêu mọi người chất vấn, nhân cơ hội lấn tới:
- Trong tình huống Trần công tử mất hết tu vi có thể dùng một cục đá đánh bị thươn Lý Xung đủ nói lên thủ đoạn của ngươi cao làm ta không theo kịp, ta cực kỳ khâm phục. Xin Trần công tử đừng khiêm tốn nữa, hãy lên đài chiến với ta.
- Trần Lạc, Triều công tử chúng ta không có ý gì khác, chẳng qua nghe danh ngươi đã lâu, muốn lĩnh giáo vài chiêu, hy vọng ngươi cho công tử một cơ họi.
Người lên tiếng là phó viện trưởng Tiểu La Thiên học viện, Tần Đông Thăng. Không hiểu sao lúc trước Tần Đông Thăng còn khách sáo, từng tiếng Trần công tử, thái độ bây giờ khác hẳn, chẳng những kêu thẳng tên còn cười nhạt.
Tần Đông Thăng tiếp tục bảo:
- Huống chi không chỉ là ta, tin tưởng các vị ngồi đây rất muốn thấy tận mắt phong độ của ngươi.
Như Tần Đông Thăng nói, có lẽ mọi người bết mục đích Triều Tập chỉ thẳng tên Trần Lạc đòi khiêu chiến nhưng bọn họ rất muốn biết bây giờ hắn thế nào, tại sao tu vi không còn có thể dùng một cục đá bình thường đánh bại Lý Xung. Chuyện này không hợp với lẽ thường, khiến mọi người rất tò mò.
- Danh tiếng Trần công tử như sấm bên tai chúng ta, mọi người đều biết chuyện nghịch thiên mà đi, hy vọng hôm nay Trần công tử cho chúng ta được mở mắt.
Nhiều người đứng ra tỏ rõ mong chờ Trần Lạc lên đài đấu với Triều Tập. Đừng nói là bọn họ, bao gồm Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu biết Triều Tập chỉ muốn mượn Trần Lạc nổi tiếng nhưng trong lòng rất mong chờ hắn lên đài. Vì hai nàng cũng tò mò bây giờ Trần Lạc là sao.
Ngày càng nhiều người đứng ra mong Trần Lạc lên đài, không biết là bọn họ thật sự muốn thế hay đa bàn trước, toàn trường có tám phần trăm người vỗ tay mong chờ.
Trần Lạc vẫn ngồi trên ghế vàng, bắt chéo chân rót rượu uống, chỉ cười.
- Nghe nói Trần công tử có danh xưng la Thiên Vương Lão Tử, trái tim nghịch không sợ thiên địa, không biết Trần công tử xem thường ta, không nẻ mặt hay không dám đấu với Triều Tập ta?
Thân hình Triều Tập hơi mập, mặc cẩm y chiến bào đứng trên đài cao uy phong lẫm lẫm, biểu tinh kiêu ngạo, vênh váo tự phụ, thái độ càng lúc càng gay gắt.
Trần Lạc đáp ngay:
- Không dám.
Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, vì không ai ngờ Trần Lạc từng đấu thiên kiêu, đấu tự nhiên, đấu với trời, nghịch thiên mà đi nay đối diện một vu sư trung cấp nho nhỏ nói là không dám.
Trần Lạc thật sự không dám hay không muốn?
Chỉ một mình Ân Tiểu Ly là không muốn Trần Lạc lên đài, vì từ đáy lòng nàng không muốn hắn bị ai lợi dụng, càng không mong ai ăn hiếp hắn. Ân Tiểu Ly cũng có lòng tò mò nhưng lo lắng Trần Lạc nhiều hơn.
- Công tử, hay ta cùng công tử đi ra ngoài?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Hôm nay là ngày mừng lễ tròn hai trăm năm của Tiểu La Thiên học viện, dù gì lúc trước Trần Lạc ta ra từ Tiểu La Thiên học viện, nhận dạy dỗ bốn năm.
Thái độ của Trần Lạc không còn tùy ý, lời nói làm người ta thấy chân thành, nụ cười bị sự nghiêm túc thay thế. Trần Lạc đứng dậy rót rượu cho mình, bưng ly rượu lên.
- Hôm nay ta đến đây một là biểu đạt sự xin lỗi, lúc trước nếu Tiểu La Thiên học viện bị ta liên lụy thì ta xin lỗi toàn bộ lão sư, đệ tử Tiểu La Thiên học viện ngay tại đây. Ta kính mọi người một chén, hy vọng các ngươi có thể tha thứ ta tuổi trẻ khờ dại.
Trần Lạc uống cạn ly rượu, lại rót đầy ly khác.
Trần Lạc tiếp tục bảo:
- Tiểu La Thiên học viện có biến đổi như hôm nay lòng ta rất vui mừng, tới đây một là xin lỗi, hai là chúc mừng, không hơn. Hy vọng mọi người đừng miễn cưỡng ta, lại kính mọi người một ly.
Uống cạn.
Trần Lạc tiếp tục rót rượu, nói:
- Ly thứ ba chúc Tiểu La Thiên học viện sau này phát triển mạnh mẽ, thành học viện nổi tiếng toàn Kim Thủy Vực thậm chí thế giới.
Trần Lạc lại rót đầy rượu:
- Ta còn có chút việc cần giải quyết nên không cùng mọi người, cáo từ.
Trần Lạc dứt lời uống cạn ly thứ bốn.
Thái độ, lời nói, mỗi câu, hành động của Trần Lạc đều chân thành tha thiết, nhiều người cảm giác được điều đó. Các đại nhân vật Kim Thủy Vực thầm khen Trần Lạc. Ánh mắt Hạ Mạt phức tạp nhìn Trần Lạc, nàng đột nhiên phát hiện hắn thật xa lạ. Trước kia chưa gặp Trần Lạc thì Hạ Mạt cho rằng hắn giống như tin đồn ngông cuồng thành tính, tùy tiện, bá đạo. Sau này Hạ Mạt dạy Trần Lạc hai tháng, nàng cho rằng hắn im lặng, ít lời, tâm tính thản nhiên. Vừa rồi Hạ Mạt nghĩ Trần Lạc là tên khốn thái độ tùy ý, vô lại. Nhưng nghe hắn nói xong mấy lời này, liên tục uống bốn ly rượu, Hạ Mạt cho rằng Trần Lạc là người chân thành tha thiết.
Hạ Mạt không hiểu tại sao một người có thể phức tạp đến vậy.
Đâu mới là Trần Lạc thật sự?
Trần Lạc là con người như thế nào?
Hạ Mạt thấy hoang mang.
Khi Trần Lạc đứng dậy định đi thì dấy lên ồn ào. Mọi người bàn tán xôn xao. Tần Đông Thăng thấy Trần Lạc định đi vội nhìn hướng Triều Hưng Tu.
Triều Hưng Tu luôn ngồi dưới đài nhấm nháp trà, gã biết Tần Đông Thăng muốn hỏi gì nhưng chỉ lắc đầu, không nói câu nào. Tần Đông Thăng gật đầu hiểu ý. Triều Tập bỗng nhảy xuống đài lao qua cản Trần Lạc lại.
- Ha ha ha ha ha ha! Mới rồi lời Trần công tử nói làm ta hơi cảm động.
Triều Tập cười khẩy nói:
- Nhưng ta vẫn muốn mời Trần công tử đấu với ta một trận.
Trần Lạc cười nhạt, lắc đầu. Triều Tập không nhường đường, chẳng những không nhường mà còn vung tay lên, mấy trăm đệ tử Tiểu La Thiên học viện lập tức bao vây chật như nêm cối.
- Các vị có ý gì?
- Không có ý gì, mọi người chỉ muốn chứng kiến Trần công tử lộ mấy chiêu. Chẳng lẽ Trần công tử không nể mặt chút nào sao?
Trần Lạc nhìn hướng Đồ lão đầu nhi, hy vọng lão giải vây cho mình. Có vẻ Đồ Khai Nguyên khoái xem kịch vui, hăng hái nhìn.
Trần Lạc bất đắc dĩ bí mật truyền âm:
- Đồ lão đầu nhi, giúp ta một chút.
- Giúp ngươi cái con khỉ! Đám nhãi Tiểu La Thiên học viện đã cưỡi lên đsầu ngươi tiêu tiểu mà còn nhịn? Nếu là gia gia sớm tát rụng rang.
- Dù sao Tiểu La Thiên học viện có ơn với ta, bị ta liên lụy không nhẹ. Hôm nay ta chỉ muốn chúc mừng, từ nay không liên quan gì đến Tiểu La Thiên học viện nữa.
- Vậy mối thù của lão Vương thì sao? Chẳng phải ngươi muốn báo thù cho hắn?
/1351
|