Khi La Phù nghe cái tên Tiết Thường Uyển thì biểu tình giật mình, hỏi:
- Tiết Thường Uyển là mỹ nữ đẹp khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, người đầu tiên thức tỉnh thiên sứ từ vạn năm kim cổ sao? Trời, Trần Lạc, sao ngươi quen biết bọn họ vậy?
Khi Tiết Thường Uyển nhập học thì tên nàng đã chấn động Trung Ương học phủ. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần được tôn làm khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, ngày đầu tiên đã leo lên bảng thiên kiêu, được gọi là thiên sứ chi nữ, Tiết Thường Uyển. Lúc Trần Lạc mới nhập học mỗi ngày Nguyệt Hồ Loan tụ tập rất nhiều người, mục đích bọn họ đến đây một là vì chính mắt thấy thiên sứ chi nữ trong truyền thuyết, La Phù cũng lượn lờ mấy bạn nhưng không gặp người, làm gã vô cùng tiếc nuối. La Phù không ngờ đi theo Trần Lạc một chuyến sẽ có cơ hội gặp Tiết Thường Uyển, gã rất hưng phấn.
Trang viên Lạc Anh cư ngụ có tên là Hoa Khai Bất Bại, cái tên đã tỏ rõ cá tính của nàng. Trông trang viên rất lớn, Trần Lạc nhìn lướt qua trang viên bị hơn ba mươi trận pháp bao phủ, các loại trận pháp thoải mái, thủ hộ, phòng ngự trận có đầy đủ. Khi Trần Lạc, La Phù, Vị Tiểu Yêu đến trước cửa chợt có tiếng hét chói tai vang lên.
- Người đến là ai? Xưng tên ra!
Thanh âm cao vút không giống giọng con người, một con két lông xanh cao nửa thước xuất hiện trên đầu tường.
- Tiểu Mao, là ta đây.
Con két chớp mắt nhìn Vị Tiểu Yêu, giọng cao vút lại vang lên:
- Ui cha, là hồ ly dâm đãng đây mà.
Vị Tiểu Yêu trợn to mắt trừng con két:
- Bà nội ngươi, con súc sinh lông xanh nhà ngươi có tin là ta nướng ngươi không?
Con két lông xanh tên Tiểu Mao dựng đứng lông lên, nó bay giữa không trung, tức giận kêu lên:
- Lạc nữ vương bệ hạ xinh đẹp, hồ ly dâm đãng xin yết kiến.
Két một tiếng, cửa trang viên mở ra.
Trần Lạc nhíu mày, thầm nhủ Lạc Anh thật biết gây chuyện. Con két này là linh tuhs, nếu là linh thú tất nhiên rất có linh tính, vài linh thú biết nói tiếng người không có gì lạ lùng. Trần Lạc từng xâm nhập bách thú viên nổi tiếng lừng lẫy, thấy vài linh thú có chỉ số thông minh cao hơn con người.
Trong trang viên chim hót hoa thơm, dùng ảo giác băng tuyết trang trí, có bông tuyết rơi điểm xuyết, tuy chỉ là ảo giác nhưng bước vào trang viên vẫn thấy hơi lạnh. La Phù đi theo sau định lên tiếng cảm thán có tiền thật tốt thì thấy ba con linh hạc cao hơn cả người chui ra khỏi vườn bao vây bọn họ. Linh hạc có địch ý, mãi khi Vị Tiểu Yêu vẫy tay chúng mới chịu rời đi.
- Đến đây phải cẩn thận, Lạc Anh nuôi mười sáu con linh thú, nếu ngươi dám xông vào chúng nó sẽ xé nát ngươi ra.
Mười sáu con linh thú, phải tốn bao nhiêu tiền cho chúng? Mỗi ngày nuôi ăn uống đủ cho La Phù thè lưỡi. La Phù đánh rùng mình, tưởng tượng đã thấy sợ.
Chưa thấy người đã nghe thanh âm:
- Ô, hồ ly dâm, hôm nay không đi Thiên Vương Lão Tử đợi tình nhân của ngươi sao rảnh rỗi đến ghé chơi?
Thanh âm quyến rũ tận xương, làm tim La Phù đập nhanh.
- Lạc Anh, ngươi có mặc quần áo không? Ta mang nam nhân đến.
- Nam nhân? Không lẽ ngươi đã tìm được tình nhân trong du nhạc viên?
Một nữ nhân từ phía đối diện bước tới, nàng mặc áo ngực đỏ, váy dài màu đỏ cộng với tóc dài đỏ rực, đẹ phút người. Đặc biệt là khuôn mặt quyến rũ, đôi mắt hút hồn người, chỉ một cái liếc nhìn đủ làm người mê đắm. Khi Lạc Anh xuất hiện thì La Phù đứng ngây như phỗng. Đây không phải lần đầu tiên La Phù gặp Lạc Anh, trước kia gã có thấy nàng hai, ba lần nhưng chưa khi nào quan sát ở khoảng cách gần thế này. La Phù đã say, người, tâm, toàn thân đều say. Loại người ý chí yếu, tâm lý hơi háo sắc như La Phù mà gặp Lạc Anh là không chịu nổi.
Tay Lạc Anh cầm hạt dưa, vừa đi dạo vừa cắn hạt dưa. Lạc Anh trông thấy Trần Lạc thì vẻ mặt ngẩn ngơ, đứng ngây tại chỗ, mắt lóe tia hoảng hốt.
Lạc Anh cười trêu:
- Cha nó, cuối cùng Trần phú ông cũng chịu lộ mặt.
Cách mấy tháng gặp lại Trần Lạc làm Lạc Anh rất vui vẻ, ngoài ra trong lòng nàng có cảm xúc phức tạp. Vì khi thấy Trần Lạc, Lạc Anh cảm giác rất quen, loại cảm giác này làm nàng như trở về bốn năm ảo mộng ở thế giới lạ.
Lạc Anh thầm nghĩ:
- Tại sao Trần phú ông làm ta chợt nhớ đến tên khốn kia?
- Ui cha, Trần phú ông, mấy tháng không gặp có vẻ ngươi đã khác đi nhiều.
Lạc Anh chạy chậm quay quanh Trần Lạc ngắm nghía, càng xem càng thấy khác. Trước kia trông Trần Lạc trắng trẻo, sạch sẽ, tuy bề ngoài yếu đuối nhưng cho người cảm giác hắn ngạo, tùy tiện, khí chất như bóng tối che lấp mặt trời. Bây giờ khí chất của Trần Lạc không còn loại bóng tối che trời mà tăng phần . . .
Nên nói sao đây? Khí chất yên tĩnh, dịu dàng như nước, cộng với khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú như con gái làm người ta kiềm không được thấy thương, muốn che chở Trần Lạc.
Chính vì loại cảm giác này làm Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu gặp Trần Lạc sẽ như thấy nai con bị thương, muốn vuốt ve.
Nếu không phải chính mắt thấy Trần Lạc hành hung Lý Nguyên trong tiệc mừng công tại Kim Thủy Vực rồi giết chết gã thì Lạc Anh sẽ xem hắn là chim non yếu đuối đáng thương.
Trần Lạc cười nói:
- Ta có gì mà khác?
Trần Lạc quan sát trang viên, linh thức quét qua, lòng thầm cảm thán. Trang viên tên Hoa Khai Bất Bại chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung nó, cao cấp, đồ sộ, điệu thấp mà xa hoa, có khí chât. Dù là các trận pháp hay hoa cỏ gieo trồng, thậm chí nuôi linh thú, bàn ghế dùng thương tùng cổ mộc mắc tiền chế tạo ra.
Xa xỉ!
Cực kỳ xa xỉ.
- Không giống nhau, thật sự. Có biết bây giờ ngươi cho ta cảm giác gì không?
Lạc Anh cười bí hiểm nói:
- Là tiểu thụ.
- Nàng mới là tiểu thụ!
Lạc Anh kinh ngạc hỏi:
- A! Ngươi biết ý nghĩa của tiểu thụ?
Bởi vì trừ tiểu thụ trong Huyền Hoàng thế giới trừ Lạc Anh và mấy tỷ muội quen thân ra không ai biết.
Trần Lạc mới trả lời liền nhận ra mình lỡ mồm, cười cười ý bảo mình không biết.
Trần Lạc vội đổi đề tài:
- Phải rồi, nàng tìm ta có chuyện gì?
- Như thế nào? Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Ta nói này Trần phú ông, đã khai giảng ba, bốn tháng mà sao ngươi không nói một tiếng, không chào chúng ta một câu? Ngươi có biết là ta và Tiết Thường Uyển tìm ngươi rất lâu rồi không? Nếu lần này không nhờ Tiểu Yêu kêu bằng hữu, a, ca ca mập này tên là gì?
Tiếng kêu ca ca mập của Lạc Anh làm La Phù lâng lâng, lắp bắp nói:
- Tại hạ . . . Tại hạ . . .
La Phù bắt chước quý ông, định tự giới thiệu ưu nhã chút nhưng bị Vị Tiểu Yêu cắt ngang.
- Tên mập kia, giả bộ đứng đắn gì? Lại còn tại hạ, tại cái đầu ngươi!
Vị Tiểu Yêu không chừa mặt mũi cho La Phù, khí phách nói:
- Tên của hắn là La Phù, là tên mập ta đã nói với ngươi.
- Tiểu Yêu, ngươi làm gì vậy? Sao hung dữ với người ta như thế? Béo ca ca đừng tức giận, lần này rất cảm tạ ngươi giúp đỡ. Nào, ăn trái cây đi.
- Tiết Thường Uyển là mỹ nữ đẹp khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, người đầu tiên thức tỉnh thiên sứ từ vạn năm kim cổ sao? Trời, Trần Lạc, sao ngươi quen biết bọn họ vậy?
Khi Tiết Thường Uyển nhập học thì tên nàng đã chấn động Trung Ương học phủ. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần được tôn làm khuynh quốc khuynh thành khuynh thiên hạ, ngày đầu tiên đã leo lên bảng thiên kiêu, được gọi là thiên sứ chi nữ, Tiết Thường Uyển. Lúc Trần Lạc mới nhập học mỗi ngày Nguyệt Hồ Loan tụ tập rất nhiều người, mục đích bọn họ đến đây một là vì chính mắt thấy thiên sứ chi nữ trong truyền thuyết, La Phù cũng lượn lờ mấy bạn nhưng không gặp người, làm gã vô cùng tiếc nuối. La Phù không ngờ đi theo Trần Lạc một chuyến sẽ có cơ hội gặp Tiết Thường Uyển, gã rất hưng phấn.
Trang viên Lạc Anh cư ngụ có tên là Hoa Khai Bất Bại, cái tên đã tỏ rõ cá tính của nàng. Trông trang viên rất lớn, Trần Lạc nhìn lướt qua trang viên bị hơn ba mươi trận pháp bao phủ, các loại trận pháp thoải mái, thủ hộ, phòng ngự trận có đầy đủ. Khi Trần Lạc, La Phù, Vị Tiểu Yêu đến trước cửa chợt có tiếng hét chói tai vang lên.
- Người đến là ai? Xưng tên ra!
Thanh âm cao vút không giống giọng con người, một con két lông xanh cao nửa thước xuất hiện trên đầu tường.
- Tiểu Mao, là ta đây.
Con két chớp mắt nhìn Vị Tiểu Yêu, giọng cao vút lại vang lên:
- Ui cha, là hồ ly dâm đãng đây mà.
Vị Tiểu Yêu trợn to mắt trừng con két:
- Bà nội ngươi, con súc sinh lông xanh nhà ngươi có tin là ta nướng ngươi không?
Con két lông xanh tên Tiểu Mao dựng đứng lông lên, nó bay giữa không trung, tức giận kêu lên:
- Lạc nữ vương bệ hạ xinh đẹp, hồ ly dâm đãng xin yết kiến.
Két một tiếng, cửa trang viên mở ra.
Trần Lạc nhíu mày, thầm nhủ Lạc Anh thật biết gây chuyện. Con két này là linh tuhs, nếu là linh thú tất nhiên rất có linh tính, vài linh thú biết nói tiếng người không có gì lạ lùng. Trần Lạc từng xâm nhập bách thú viên nổi tiếng lừng lẫy, thấy vài linh thú có chỉ số thông minh cao hơn con người.
Trong trang viên chim hót hoa thơm, dùng ảo giác băng tuyết trang trí, có bông tuyết rơi điểm xuyết, tuy chỉ là ảo giác nhưng bước vào trang viên vẫn thấy hơi lạnh. La Phù đi theo sau định lên tiếng cảm thán có tiền thật tốt thì thấy ba con linh hạc cao hơn cả người chui ra khỏi vườn bao vây bọn họ. Linh hạc có địch ý, mãi khi Vị Tiểu Yêu vẫy tay chúng mới chịu rời đi.
- Đến đây phải cẩn thận, Lạc Anh nuôi mười sáu con linh thú, nếu ngươi dám xông vào chúng nó sẽ xé nát ngươi ra.
Mười sáu con linh thú, phải tốn bao nhiêu tiền cho chúng? Mỗi ngày nuôi ăn uống đủ cho La Phù thè lưỡi. La Phù đánh rùng mình, tưởng tượng đã thấy sợ.
Chưa thấy người đã nghe thanh âm:
- Ô, hồ ly dâm, hôm nay không đi Thiên Vương Lão Tử đợi tình nhân của ngươi sao rảnh rỗi đến ghé chơi?
Thanh âm quyến rũ tận xương, làm tim La Phù đập nhanh.
- Lạc Anh, ngươi có mặc quần áo không? Ta mang nam nhân đến.
- Nam nhân? Không lẽ ngươi đã tìm được tình nhân trong du nhạc viên?
Một nữ nhân từ phía đối diện bước tới, nàng mặc áo ngực đỏ, váy dài màu đỏ cộng với tóc dài đỏ rực, đẹ phút người. Đặc biệt là khuôn mặt quyến rũ, đôi mắt hút hồn người, chỉ một cái liếc nhìn đủ làm người mê đắm. Khi Lạc Anh xuất hiện thì La Phù đứng ngây như phỗng. Đây không phải lần đầu tiên La Phù gặp Lạc Anh, trước kia gã có thấy nàng hai, ba lần nhưng chưa khi nào quan sát ở khoảng cách gần thế này. La Phù đã say, người, tâm, toàn thân đều say. Loại người ý chí yếu, tâm lý hơi háo sắc như La Phù mà gặp Lạc Anh là không chịu nổi.
Tay Lạc Anh cầm hạt dưa, vừa đi dạo vừa cắn hạt dưa. Lạc Anh trông thấy Trần Lạc thì vẻ mặt ngẩn ngơ, đứng ngây tại chỗ, mắt lóe tia hoảng hốt.
Lạc Anh cười trêu:
- Cha nó, cuối cùng Trần phú ông cũng chịu lộ mặt.
Cách mấy tháng gặp lại Trần Lạc làm Lạc Anh rất vui vẻ, ngoài ra trong lòng nàng có cảm xúc phức tạp. Vì khi thấy Trần Lạc, Lạc Anh cảm giác rất quen, loại cảm giác này làm nàng như trở về bốn năm ảo mộng ở thế giới lạ.
Lạc Anh thầm nghĩ:
- Tại sao Trần phú ông làm ta chợt nhớ đến tên khốn kia?
- Ui cha, Trần phú ông, mấy tháng không gặp có vẻ ngươi đã khác đi nhiều.
Lạc Anh chạy chậm quay quanh Trần Lạc ngắm nghía, càng xem càng thấy khác. Trước kia trông Trần Lạc trắng trẻo, sạch sẽ, tuy bề ngoài yếu đuối nhưng cho người cảm giác hắn ngạo, tùy tiện, khí chất như bóng tối che lấp mặt trời. Bây giờ khí chất của Trần Lạc không còn loại bóng tối che trời mà tăng phần . . .
Nên nói sao đây? Khí chất yên tĩnh, dịu dàng như nước, cộng với khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú như con gái làm người ta kiềm không được thấy thương, muốn che chở Trần Lạc.
Chính vì loại cảm giác này làm Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu gặp Trần Lạc sẽ như thấy nai con bị thương, muốn vuốt ve.
Nếu không phải chính mắt thấy Trần Lạc hành hung Lý Nguyên trong tiệc mừng công tại Kim Thủy Vực rồi giết chết gã thì Lạc Anh sẽ xem hắn là chim non yếu đuối đáng thương.
Trần Lạc cười nói:
- Ta có gì mà khác?
Trần Lạc quan sát trang viên, linh thức quét qua, lòng thầm cảm thán. Trang viên tên Hoa Khai Bất Bại chỉ có thể dùng một câu nói để hình dung nó, cao cấp, đồ sộ, điệu thấp mà xa hoa, có khí chât. Dù là các trận pháp hay hoa cỏ gieo trồng, thậm chí nuôi linh thú, bàn ghế dùng thương tùng cổ mộc mắc tiền chế tạo ra.
Xa xỉ!
Cực kỳ xa xỉ.
- Không giống nhau, thật sự. Có biết bây giờ ngươi cho ta cảm giác gì không?
Lạc Anh cười bí hiểm nói:
- Là tiểu thụ.
- Nàng mới là tiểu thụ!
Lạc Anh kinh ngạc hỏi:
- A! Ngươi biết ý nghĩa của tiểu thụ?
Bởi vì trừ tiểu thụ trong Huyền Hoàng thế giới trừ Lạc Anh và mấy tỷ muội quen thân ra không ai biết.
Trần Lạc mới trả lời liền nhận ra mình lỡ mồm, cười cười ý bảo mình không biết.
Trần Lạc vội đổi đề tài:
- Phải rồi, nàng tìm ta có chuyện gì?
- Như thế nào? Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao? Ta nói này Trần phú ông, đã khai giảng ba, bốn tháng mà sao ngươi không nói một tiếng, không chào chúng ta một câu? Ngươi có biết là ta và Tiết Thường Uyển tìm ngươi rất lâu rồi không? Nếu lần này không nhờ Tiểu Yêu kêu bằng hữu, a, ca ca mập này tên là gì?
Tiếng kêu ca ca mập của Lạc Anh làm La Phù lâng lâng, lắp bắp nói:
- Tại hạ . . . Tại hạ . . .
La Phù bắt chước quý ông, định tự giới thiệu ưu nhã chút nhưng bị Vị Tiểu Yêu cắt ngang.
- Tên mập kia, giả bộ đứng đắn gì? Lại còn tại hạ, tại cái đầu ngươi!
Vị Tiểu Yêu không chừa mặt mũi cho La Phù, khí phách nói:
- Tên của hắn là La Phù, là tên mập ta đã nói với ngươi.
- Tiểu Yêu, ngươi làm gì vậy? Sao hung dữ với người ta như thế? Béo ca ca đừng tức giận, lần này rất cảm tạ ngươi giúp đỡ. Nào, ăn trái cây đi.
/1351
|