Giờ phút này, trong linh hải, vô biên vô hạn, hỗn độn. Đại Nhật linh nguyên như vầng mặt trời tro trên cao, chậm rãi xoay tròn. Tốc độ của Đại Nhật linh nguyên rất chậm, mỗi một lần xoay tròn sẽ có cảm giác dày nặng, tang thương, kéo cót két. Khi Đại Nhật linh nguyên xoay tròn thì trên bầu trời chẳng biết từ bao giờ có một vòng tròn to lớn cũng quay theo, khi vòng tròn xoay thanh thế to lớn như nguyên thủy chi luân bị phủi bụi mấy vạn năm.
Vòng tròn này là nhất linh luân trong linh hải của Trần Lạc, là cánh cửa linh luân to lớn. Tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa đầu tiên là mở một trong bảy 40, cánh cửa linh luân to lớn.. Thứ này khó mở hơn Trần Lạc tưởng, đặc biệt khống chế Đại Nhật linh nguyên làm hắn thấy rất cực nhọc. Dù linh hồn Trần Lạc siêu cường nhưng lúc này cảm giác bị xé rách, linh hồn đau nhức hơn Lý Nguyên chấp sựư, cực kỳ khó chịu, đau muốn chết.
Trần Lạc không thèm quan tâm, điên cuồng thúc giục công pháp Thôn Thiên Phệ Địa cộng hưởng. Mười tám biên độ sóng, hai mươi bảy biên độ sóng, sau mươi sáu biên độ sóng, bốn mươi lăm biên độ sóng, năm mươi bốn biên độ sóng . . . Năm mươi lăm biên độ sóng. Theo biên biên độ sóng tăng lên, tốc độ vận chuyển của Đại Nhật linh nguyên càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó cánh cửa linh luân to lớn mở nhanh hơn.
Trần Lạc tiếp tục cộng hưởng, năm mươi sáu biên độ sóng, năm mươi bảy biên độ sóng, càng lúc càng gần với cực hạn, linh hồn không chịu nổi.
Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi, sáu mươi ba, sáu mươi lăm . . . rào!
Trần Lạc cảm thấy trong linh hồn bỗng xao động sau đó hắn không biết gì nữa, đầu óc trống rỗng, miệng mũi trào máu, suy nghĩ ngừng. Không biết qua bao lâu Trần Lạc lấy lại ý thức, vẫn thấy mơ màng. Trần Lạc lau máu nơi khóe môi, vội điều tra linh thức.
cự môn linh luân trong linh hải đã mở, như hố đen tối tăm treo trong linh hải tỏa ánh sáng mờ nhạt, càng như lối vào vực sâu. Cùng lúc đó, Đại Nhật linh nguyên cường đại hơn trước kia. Đại Nhật linh nguyên khoác lên ánh sáng tối tăm chậm rãi xoay tròn, cự môn linh luân cũng quay theo, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
- Cánh cửa lớn đã mở, cắn nuốt mà thành, linh nguyên thao thiết tự động chuyển.
Trong công pháp Thôn Thiên Phệ Địa ghi chép chỉ cần mở cự môn linh luân là cắn nuốt sơ thành, linh nguyên biến thành thao thiết cắn nuốt.
- Trời đất bao la ta lớn nhất, các tinh hoa đều thuộc về ta.
Trần Lạc muốn thử cảm giác cắn nuốt, nhưng hắn nhìn bốn phía không có gì thích hợp. Trần Lạc không biết sau khi vận chuyển Thôn Thiên Phệ Địa sẽ có hiệu quả gì, để phòng ngừa hắn cần tìm nơi hoang vắng. Trần Lạc đang suy ngẫm nên tìm chỗ nào thì có thanh âm vang lên.
- Trần Lạc, đã nghỉ ngơi rồi?
Là La Phù mập, Mộc Nha cũng có mặt.
Trần Lạc hỏi:
- Sao hai ngươi đến đây?
Không hiểu sao có vẻ La Phù rất e ngại tòa trạch viện này, mỗi lần gã đến chỉ đứng trước cửa, chưa bao giờ tiến vào.
La Phù nhìn xung quanh, hỏi:
- Hôm nay du nhạc viên có so đấu, ta và Mộc Nha định đi xem náo nhiệt, ngươi đi không?
- Du nhạc viên? Chỗ đó là đâu?
- Ngươi đã nhập học nửa tháng mà sao không biết du nhạc viên? Ngươi trước đi ra, ta nói cho ngươi nghe.
Khi Trần Lạc bước ra ngoài, Mộc Nha sợ hãi hét lên. La Phù khinh thường liếc Mộc Nha, nhưng khi trông thấy Trần Lạc cũng bị giật nảy mình, trợn mắt há hốc mồm.
La Phù hét lên:
- Ngươi làm gì mà mặt đầy máu?
- Máu
Trần Lạc chợt nhớ mới rồi vì mở cửa linh luân to lớn nên điên cuồng thúc giục linh hồn, làm cơ thể không chịu đựng nổi, có lẽ đã chảy máu.
Thấy Mộc Nha, La Phù giật mình, Trần Lạc giải thích rằng:
- Không cái gì, mới rồi tu luyện đã xảy ra một ít vấn đề, ta đi rửa mặt, các ngươi chờ chút.
Tu luyện ra vấn đề nhỏ? Tu đến miệng mũi chảy máu không phải chuyện nhỏ, chỉ khi linh hồn bị thương nghiêm trọng mới như vậy. Một lúc sau Trần Lạc đi ra, đã thay đồ, rửa mặt sạch sẽ.
La Phù hỏi:
- Trần Lạc, ngươi có sao không?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo mình khỏe, hỏi:
- Du nhạc viên là chỗ nào?
La Phù nghi ngờ nhìn Trần Lạc, gã không hiểu nổi có người nào tu luyện đến nỗi miệng mũi chảy máu, rõ ràng là linh hồn bị thương. Sao trông Trần Lạc trừ chảy ít máu ra không bị gì? Chẳng phải Trần Lạc nên mặt mũi trắng bệch, suy yếu không đứng vững sao? La Phù không biết, cũng không hỏi nhiều. La Phù là đệ tử cũ trong Long Xà viện, gã biết rõ tất cả đệ tử nơi không thể phán đoán bằng lẽ thường.
- Du nhạc viên ý chỉ Thiên Ki Tiểu linh giới.
- Chẳng phải Thiên Ki Tiểu linh giới là Tiểu linh giới dùng để thí luyện sao?
Nửa tháng qua Trần Lạc cắm cọc trong Tàng Thư tháp không uổng công, hắn đọc nhiều tư liệu giới thiệu bảy Tiểu linh giới Trung Ương học phủ sở hữu. Trần Lạc biết Thiên Ki Tiểu linh giới trừ mỗi năm thi thí luyện sẽ khởi động mười tám thiên quan ra thời gian còn lại dành cho đệ tử rèn luyện. Tuy bên trong có nhiều ma thú khủng bố nhưng mỗi đệ tử lúc nhập học được phát cho một khối lệnh bài rèn luyện, có nó thì lúc gặp nguy hiểm sẽ nháy mắt truyền tống đi.
Đây là ích lợi linh giới tư nhân. Bởi vì Trung Ương học phủ cai quản căn nguyên linh giới, dựa theo căn nguyên có thể sáng tạo ra quy tắc trong Tiểu linh giới. Đương nhiên đây chỉ giới hạn trong Thiên Ki Tiểu linh giới, vì lệnh bài rèn luyện đó chỉ phù hợp quy tắc Thiên Ki Tiểu linh giới. Trong Tiểu linh giới khác thì lệnh bài này chỉ là khối sắt vụn.
- Thiên Ki Tiểu linh giới đúng là dùng để mao hiểm, rèn luyện nhưng đó là ban ngày, tới buổi tối thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Trong đó là du nhạc viên cho các học viên đien cuồng, cho ngươi điên cuồng phát tiết, điên cuồng hủy diệt. Đến buổi tối mỗi ngày hầu như có lôi đài đánh nhau, cực kỳ kích động. Đương nhiên nếu như ngươi không muốn tham gia lôi đài mà gai mắt ai thì cứ đánh hắn bầm dập vào, dù sao mọi người không ai biết nhau.
- Nói vậy là sao?
La Phù cười gian:
- Ha ha ha ha ha ha!
La Phù ngưng diễn phù văn rất nhanh gia cố huyễn tượng trận cho mình, là đầu sư tử mình cọp cực kỳ hung dữ.
La Phù cười nói:
- Chỉ cần gia cố huyễn tượng trận thì ai có thể nhận ra ngươi? Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc gật đều hiểu ra.
- Cái này . . . La phù học trưởng, phải gia cố huyễn tượng trận sao?
- Không ai bắt buộc ngươi, nhưng đừng quên Trung Ương học phủ chúng ta ngọa hổ tàng long, nếu ngươi lỡ đắc tội một số kẻ có thân phận cường đại thì . . . Chậc chậc, chơ chết đi.
La Phù cười sang sảng, ảo giác sư tử hổ báo vặn vẹo, gã tu luyện trận pháp không quá giỏi.
La Phù giải thích rằng:
- Nếu gia cố trận pháp thì khác, không ai quen ai, mọi người thoải mái trút ra, dù sao không chết, nếu gặp nguy hiểm thúc giục lệnh bài thí luyện là được.
Vòng tròn này là nhất linh luân trong linh hải của Trần Lạc, là cánh cửa linh luân to lớn. Tu luyện Thôn Thiên Phệ Địa đầu tiên là mở một trong bảy 40, cánh cửa linh luân to lớn.. Thứ này khó mở hơn Trần Lạc tưởng, đặc biệt khống chế Đại Nhật linh nguyên làm hắn thấy rất cực nhọc. Dù linh hồn Trần Lạc siêu cường nhưng lúc này cảm giác bị xé rách, linh hồn đau nhức hơn Lý Nguyên chấp sựư, cực kỳ khó chịu, đau muốn chết.
Trần Lạc không thèm quan tâm, điên cuồng thúc giục công pháp Thôn Thiên Phệ Địa cộng hưởng. Mười tám biên độ sóng, hai mươi bảy biên độ sóng, sau mươi sáu biên độ sóng, bốn mươi lăm biên độ sóng, năm mươi bốn biên độ sóng . . . Năm mươi lăm biên độ sóng. Theo biên biên độ sóng tăng lên, tốc độ vận chuyển của Đại Nhật linh nguyên càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó cánh cửa linh luân to lớn mở nhanh hơn.
Trần Lạc tiếp tục cộng hưởng, năm mươi sáu biên độ sóng, năm mươi bảy biên độ sóng, càng lúc càng gần với cực hạn, linh hồn không chịu nổi.
Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi, sáu mươi ba, sáu mươi lăm . . . rào!
Trần Lạc cảm thấy trong linh hồn bỗng xao động sau đó hắn không biết gì nữa, đầu óc trống rỗng, miệng mũi trào máu, suy nghĩ ngừng. Không biết qua bao lâu Trần Lạc lấy lại ý thức, vẫn thấy mơ màng. Trần Lạc lau máu nơi khóe môi, vội điều tra linh thức.
cự môn linh luân trong linh hải đã mở, như hố đen tối tăm treo trong linh hải tỏa ánh sáng mờ nhạt, càng như lối vào vực sâu. Cùng lúc đó, Đại Nhật linh nguyên cường đại hơn trước kia. Đại Nhật linh nguyên khoác lên ánh sáng tối tăm chậm rãi xoay tròn, cự môn linh luân cũng quay theo, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.
- Cánh cửa lớn đã mở, cắn nuốt mà thành, linh nguyên thao thiết tự động chuyển.
Trong công pháp Thôn Thiên Phệ Địa ghi chép chỉ cần mở cự môn linh luân là cắn nuốt sơ thành, linh nguyên biến thành thao thiết cắn nuốt.
- Trời đất bao la ta lớn nhất, các tinh hoa đều thuộc về ta.
Trần Lạc muốn thử cảm giác cắn nuốt, nhưng hắn nhìn bốn phía không có gì thích hợp. Trần Lạc không biết sau khi vận chuyển Thôn Thiên Phệ Địa sẽ có hiệu quả gì, để phòng ngừa hắn cần tìm nơi hoang vắng. Trần Lạc đang suy ngẫm nên tìm chỗ nào thì có thanh âm vang lên.
- Trần Lạc, đã nghỉ ngơi rồi?
Là La Phù mập, Mộc Nha cũng có mặt.
Trần Lạc hỏi:
- Sao hai ngươi đến đây?
Không hiểu sao có vẻ La Phù rất e ngại tòa trạch viện này, mỗi lần gã đến chỉ đứng trước cửa, chưa bao giờ tiến vào.
La Phù nhìn xung quanh, hỏi:
- Hôm nay du nhạc viên có so đấu, ta và Mộc Nha định đi xem náo nhiệt, ngươi đi không?
- Du nhạc viên? Chỗ đó là đâu?
- Ngươi đã nhập học nửa tháng mà sao không biết du nhạc viên? Ngươi trước đi ra, ta nói cho ngươi nghe.
Khi Trần Lạc bước ra ngoài, Mộc Nha sợ hãi hét lên. La Phù khinh thường liếc Mộc Nha, nhưng khi trông thấy Trần Lạc cũng bị giật nảy mình, trợn mắt há hốc mồm.
La Phù hét lên:
- Ngươi làm gì mà mặt đầy máu?
- Máu
Trần Lạc chợt nhớ mới rồi vì mở cửa linh luân to lớn nên điên cuồng thúc giục linh hồn, làm cơ thể không chịu đựng nổi, có lẽ đã chảy máu.
Thấy Mộc Nha, La Phù giật mình, Trần Lạc giải thích rằng:
- Không cái gì, mới rồi tu luyện đã xảy ra một ít vấn đề, ta đi rửa mặt, các ngươi chờ chút.
Tu luyện ra vấn đề nhỏ? Tu đến miệng mũi chảy máu không phải chuyện nhỏ, chỉ khi linh hồn bị thương nghiêm trọng mới như vậy. Một lúc sau Trần Lạc đi ra, đã thay đồ, rửa mặt sạch sẽ.
La Phù hỏi:
- Trần Lạc, ngươi có sao không?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo mình khỏe, hỏi:
- Du nhạc viên là chỗ nào?
La Phù nghi ngờ nhìn Trần Lạc, gã không hiểu nổi có người nào tu luyện đến nỗi miệng mũi chảy máu, rõ ràng là linh hồn bị thương. Sao trông Trần Lạc trừ chảy ít máu ra không bị gì? Chẳng phải Trần Lạc nên mặt mũi trắng bệch, suy yếu không đứng vững sao? La Phù không biết, cũng không hỏi nhiều. La Phù là đệ tử cũ trong Long Xà viện, gã biết rõ tất cả đệ tử nơi không thể phán đoán bằng lẽ thường.
- Du nhạc viên ý chỉ Thiên Ki Tiểu linh giới.
- Chẳng phải Thiên Ki Tiểu linh giới là Tiểu linh giới dùng để thí luyện sao?
Nửa tháng qua Trần Lạc cắm cọc trong Tàng Thư tháp không uổng công, hắn đọc nhiều tư liệu giới thiệu bảy Tiểu linh giới Trung Ương học phủ sở hữu. Trần Lạc biết Thiên Ki Tiểu linh giới trừ mỗi năm thi thí luyện sẽ khởi động mười tám thiên quan ra thời gian còn lại dành cho đệ tử rèn luyện. Tuy bên trong có nhiều ma thú khủng bố nhưng mỗi đệ tử lúc nhập học được phát cho một khối lệnh bài rèn luyện, có nó thì lúc gặp nguy hiểm sẽ nháy mắt truyền tống đi.
Đây là ích lợi linh giới tư nhân. Bởi vì Trung Ương học phủ cai quản căn nguyên linh giới, dựa theo căn nguyên có thể sáng tạo ra quy tắc trong Tiểu linh giới. Đương nhiên đây chỉ giới hạn trong Thiên Ki Tiểu linh giới, vì lệnh bài rèn luyện đó chỉ phù hợp quy tắc Thiên Ki Tiểu linh giới. Trong Tiểu linh giới khác thì lệnh bài này chỉ là khối sắt vụn.
- Thiên Ki Tiểu linh giới đúng là dùng để mao hiểm, rèn luyện nhưng đó là ban ngày, tới buổi tối thì . . . Ha ha ha ha ha ha! Trong đó là du nhạc viên cho các học viên đien cuồng, cho ngươi điên cuồng phát tiết, điên cuồng hủy diệt. Đến buổi tối mỗi ngày hầu như có lôi đài đánh nhau, cực kỳ kích động. Đương nhiên nếu như ngươi không muốn tham gia lôi đài mà gai mắt ai thì cứ đánh hắn bầm dập vào, dù sao mọi người không ai biết nhau.
- Nói vậy là sao?
La Phù cười gian:
- Ha ha ha ha ha ha!
La Phù ngưng diễn phù văn rất nhanh gia cố huyễn tượng trận cho mình, là đầu sư tử mình cọp cực kỳ hung dữ.
La Phù cười nói:
- Chỉ cần gia cố huyễn tượng trận thì ai có thể nhận ra ngươi? Ha ha ha ha ha ha!
Trần Lạc gật đều hiểu ra.
- Cái này . . . La phù học trưởng, phải gia cố huyễn tượng trận sao?
- Không ai bắt buộc ngươi, nhưng đừng quên Trung Ương học phủ chúng ta ngọa hổ tàng long, nếu ngươi lỡ đắc tội một số kẻ có thân phận cường đại thì . . . Chậc chậc, chơ chết đi.
La Phù cười sang sảng, ảo giác sư tử hổ báo vặn vẹo, gã tu luyện trận pháp không quá giỏi.
La Phù giải thích rằng:
- Nếu gia cố trận pháp thì khác, không ai quen ai, mọi người thoải mái trút ra, dù sao không chết, nếu gặp nguy hiểm thúc giục lệnh bài thí luyện là được.
/1351
|