Không chỉ mình Trần Lạc ngạc nhiên, mờ mịt. Từ khi vào Long Xà viện thì Mộc Nha há hốc mồm, không chịu nổi hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
- La Phù học trưởng, xin hỏi Long Xà viện chúng ta có bao nhiêu đệ tử?
- À, để ta tính.
La Phù bấm tay tính nhẩm, một lúc sau đáp:
- Cũng cỡ hai ngàn người.
Mộc Nha nghi hoặc hỏi:
- Hơn hai ngàn người vậy là nhiều, tại sao không thấy bóng dáng các vị học trưởng? Chẳng lẽ các 0Bắc Đẩu Vực đều đang tu luyện?
- Nguyên nhân chủ yếu là vì Long Xà viện chúng ta quá lớn, đệ tử không nhiều lại rải rác. Trừ phi có hoạt động tập thể, bình thường khó thấy mặt nhau.
- La Phù học trưởng, xin hỏi Long Xà viện chúng ta lần này chiêu vào bao nhiêu học viên mới?
- Cộng hai ngươi là năm người.
Mộc Nha kêu lên:
- Năm người?
Mộc Nha khó tin trợn tròn mắt, hỏi:
- Đệ tử trúng tuyển cỡ mấy ngàn người, dù tính bình quân mấy học viện thì Long Xà viện chúng ta không nên chỉ có năm học viên.
Không ngờ La Phù dừng bước liếc Mộc Nha, hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết thật hay là giả ngu?
- Ta thật tình không biết.
Mộc Nha hỏi Trần Lạc:
- Bạn học Trần có biết không?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo mình không biết gì, hắn cũng rất muốn biết chuyện gì đây.
- Ài, người mới lần này sao khờ vậy.
Có vẻ La Phù rất thất vọng, hỏi:
- Hai ngươi đều là học sinh đặc biệt đúng không?
Trần Lạc, Mộc Nha gạt đầu.
- Hai ngươi đều có thiếu sót tu hành đúng không?
Thiếu sót tu hành là gì? La Phù giải thích bảo là không giống như người bình thường.
Thấy Mộc Nha, Trần Lạc ù ù cạc cạc, La Phù hỏi:
- Thiếu sót tu hành àm cũng không biết? Ví dụ linh hồn yếu ớt, linh hải không bình thường, linh lực quái dị, hễ tình huống nào không bình thường thì đó là thiếu sót tu hành. Nếu hai ngươi là học sinh đặc biệt đừng bảo ta không bị thiếu sót tu hành, ngươi thiếu sót cái gì?
Mộc Nha há mồm, ngoan ngoãn nói:
- Linh hồn của ta khiếm khuyết.
- Xì, nhìn bộ dáng ngươi ỉu xìu là đoán được linh hồn của ngươi khiếm khuyết. Còn ngươi?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, nói xạo là linh hải của mình chết. Thật ra Trần Lạc rất bất đắc dĩ, người khác không điều tra thấy linh hải của hắn.
- Một người linh hồn khiếm khuyết, người kia linh hải chết, hai ngươi đến đây là đúng chỗ rồi.
Mộc Nha hỏi dồn:
- Tại sao?
- Bởi vì hơn hai ngàn đệ tử Long Xà viện đều giống như các ngươi, có thiếu sót tu hành đủ kiểu.
La Phù phất tay ý bảo Trần Lạc, Mộc Nha tiếp tục đi, giải thích rằng:
- Đa số đệ tử học viện chúng ta trước kia là thiên tài nổi bật của bốn đại viện, một vài đệ tử có lẽ là tu luyện xảy ra vấn đề, có lẽ là bị thương dẫn đến linh biến, dẫn đến thần trí không linh, dẫn đến linh lực không ổn định, dẫn đến linh hồn chấn kinh, dẫn đến linh hồn bị trói buộc, dẫn đến linh hồn kinh biến vân vân và vân vân. Bất cứ đệ tử nào trong học phủ chỉ cần xuất hiện loại tình huống này, không chữa trị hết được sẽ bị chuyển vào Long Xà viện.
Biểu tình Mộc Nha cực kỳ phức tạp, có giật mình, có uất ức.
Mộc Nha nói:
- Nhưng chúng ta không bị thương khi tu luyện, không xảy ra sự cố, chưa vào bốn đại viện tại sao đã bị phân phối vào thẳng chỗ này?
- Ngươi nói không biết ngượng miệng? Các ngươi một không bị thương, hai không xảy ra sự cố, các ngươi là điển hình thiếu sót tu hành bẩm sinh. Không phân phối các ngươi vào đây chẳng lẽ chia đến bốn đại viện? Có điều qua cũng là làm điều thừa, vẫn sẽ bị ném vào đây.
Nghe vậy Mộc Nha rất muốn khóc, tuy Trần Lạc không đến nỗi đó nhưng hắn dở khóc dở cười. Trần Lạc không ngờ thi thí luyện Trung Ương học phủ nửa ngày kết quả bị người xem là gân gà ném vào Long Xà viện.
La Phù thấy Mộc Nha buồn rầu thì đi qua vỗ vai gã an ủi:
- Chàng trai, đừng nản lòng. Ngươi có biết tại sao học viện chúng ta gọi là Long Xà viện không?
Mộc Nha lau hốc mắt ướt nước, lắc đầu. Không rõ Mộc Nha không muốn biết hay thật sự không biết.
- Tuy chúng ta có đủ loại thiếu sót tu hành nhưng không có nghĩa là con đường tu hành từ nay chấm dứt, nếu vậy thì Trung Ương học phủ sẽ không nhận chúng ta, càng không đặc chiêu các ngươi. Học phủ làm vậy là vì con đường tu hành của chúng ta tràn ngập ẩn số, cái gọi là gặp gió mây biến thành rồng là hình dung người như chúng ta. Đừng thấy chúng ta có thiếu sót tu hành, một khi gặp kỳ ngộ liền biến thành rồng bay thẳng lên trời, chấn kinh thiên hạ.
- Ngươi có nghe nói kỳ nhân Khô Mộc đại vu nổi tiếng như cồn trong Huyền Hoàng thế giới chúng ta không?
- Có nghe nói. Đồn rằng linh hồn Khô Mộc đại vu ngu ngốc nhưng hắn sáng tạo ra một loại vu đạo thần kỳ, vu pháp thông thiên, có thể so với hành giả.
- Đúng vậy! Ngươi nghe nói Khô Mộc đại vu đó là ra từ Long Xà viện chúng ta.
- A? Có thật không?
La Phù nghiêm túc gật đầu, liệt kê ba, bốn kỳ nhân nổi tiếng lừng lẫy. Tất cả đều có thiếu sót tu hành, cuối cùng đi lối khác thành tựu đại nghiệp vu pháp.
- Cho nên nói các ngươi đừng nản lòng, phải tin vào mình. Chúng ta không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh người. Sẽ có ngày chúng ta biến thành rồng bay lên rời, khiến tất cả mọi người sùng bái mình.
La Phù không nói xạo, mấy kỳ nhân gã liệt kê đúng là ra từ Long Xà viện. Nhưng có một câu La Phù không nói. Long Xà viện trăm năm một rồng, một năm trăm rắn. Ý nghĩa câu đó rất đơn giản, Long Xà viện khoảng trăm năm mới có một đệ tử biến thành rồng, nhiều người khao khát trở thành con rồng đó nhưng cuối cùng biến thành rắn.
Trên đường đi Mộc Nha mặt ủ mày chau, Trần Lạc thì hờ hững. Dù sao mục đích Trần Lạc đến Trung Ương học phủ không phải vì tu hành, thành rồng hay rắn đều chẳng sao. Trần Lạc quan tâm là bí mật lớn nhất thế giới này ẩn chứa trong Trung Ương học phủ.
Bỗng có bóng áo trắng vọt tới, tốc độ siêu nhanh như dịch chuyển tức thời.
Đây là một nữ nhân mặc áo trắng, tóc tai bù xù, không thấy rõ mặt mũi. Nữ nhân như lệ quỷ, hồn ma.
Trần Lạc thấy nữ nhân áo trắng thì nhíu mày, người Mộc Nha run rẩy. Mặt La Phù trắng bệch, giơ tay ra hiệu Trần Lạc, Mộc Nha không được nói chuyện.
- Giết! Giết! Giết! Thẩm phán! Ai cũng không thể thẩm phán ta! Chư thiên không được, đại quang minh không được!
- Tại sao . . . Rốt cuộc là tại sao . . .
Nữ nhân như lệ quỷ lẩm bẩm lời điên.
Mãi khi nữ nhân áo trắng biến mất La Phù mới thở phào một hơi.
La Phù nói:
- Học viện chúng ta có vài người điên, toàn là tu vi khủng bố. Nhưng các ngươi đừng sợ, bọn họ lý trí không rõ, chỉ cần không đụng vào họ thì bọn họ sẽ không tổn thương ngươi.
Có vẻ Mộc Nha rất nhát gan, sợ đến chân mềm nhũn.
Trần Lạc nhìn hướng nữ nhân áo trắng biến mất, suy tư.
La Phù nói gã là nội vụ viên của Long Xà viện, sau này nếu có gì cần cứ tìm gã. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của La Phù là sắp xếp nơi ở cho hai học viên mới Trần Lạc, Mộc Nha.
- La Phù học trưởng, xin hỏi Long Xà viện chúng ta có bao nhiêu đệ tử?
- À, để ta tính.
La Phù bấm tay tính nhẩm, một lúc sau đáp:
- Cũng cỡ hai ngàn người.
Mộc Nha nghi hoặc hỏi:
- Hơn hai ngàn người vậy là nhiều, tại sao không thấy bóng dáng các vị học trưởng? Chẳng lẽ các 0Bắc Đẩu Vực đều đang tu luyện?
- Nguyên nhân chủ yếu là vì Long Xà viện chúng ta quá lớn, đệ tử không nhiều lại rải rác. Trừ phi có hoạt động tập thể, bình thường khó thấy mặt nhau.
- La Phù học trưởng, xin hỏi Long Xà viện chúng ta lần này chiêu vào bao nhiêu học viên mới?
- Cộng hai ngươi là năm người.
Mộc Nha kêu lên:
- Năm người?
Mộc Nha khó tin trợn tròn mắt, hỏi:
- Đệ tử trúng tuyển cỡ mấy ngàn người, dù tính bình quân mấy học viện thì Long Xà viện chúng ta không nên chỉ có năm học viên.
Không ngờ La Phù dừng bước liếc Mộc Nha, hỏi ngược lại:
- Ngươi không biết thật hay là giả ngu?
- Ta thật tình không biết.
Mộc Nha hỏi Trần Lạc:
- Bạn học Trần có biết không?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo mình không biết gì, hắn cũng rất muốn biết chuyện gì đây.
- Ài, người mới lần này sao khờ vậy.
Có vẻ La Phù rất thất vọng, hỏi:
- Hai ngươi đều là học sinh đặc biệt đúng không?
Trần Lạc, Mộc Nha gạt đầu.
- Hai ngươi đều có thiếu sót tu hành đúng không?
Thiếu sót tu hành là gì? La Phù giải thích bảo là không giống như người bình thường.
Thấy Mộc Nha, Trần Lạc ù ù cạc cạc, La Phù hỏi:
- Thiếu sót tu hành àm cũng không biết? Ví dụ linh hồn yếu ớt, linh hải không bình thường, linh lực quái dị, hễ tình huống nào không bình thường thì đó là thiếu sót tu hành. Nếu hai ngươi là học sinh đặc biệt đừng bảo ta không bị thiếu sót tu hành, ngươi thiếu sót cái gì?
Mộc Nha há mồm, ngoan ngoãn nói:
- Linh hồn của ta khiếm khuyết.
- Xì, nhìn bộ dáng ngươi ỉu xìu là đoán được linh hồn của ngươi khiếm khuyết. Còn ngươi?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, nói xạo là linh hải của mình chết. Thật ra Trần Lạc rất bất đắc dĩ, người khác không điều tra thấy linh hải của hắn.
- Một người linh hồn khiếm khuyết, người kia linh hải chết, hai ngươi đến đây là đúng chỗ rồi.
Mộc Nha hỏi dồn:
- Tại sao?
- Bởi vì hơn hai ngàn đệ tử Long Xà viện đều giống như các ngươi, có thiếu sót tu hành đủ kiểu.
La Phù phất tay ý bảo Trần Lạc, Mộc Nha tiếp tục đi, giải thích rằng:
- Đa số đệ tử học viện chúng ta trước kia là thiên tài nổi bật của bốn đại viện, một vài đệ tử có lẽ là tu luyện xảy ra vấn đề, có lẽ là bị thương dẫn đến linh biến, dẫn đến thần trí không linh, dẫn đến linh lực không ổn định, dẫn đến linh hồn chấn kinh, dẫn đến linh hồn bị trói buộc, dẫn đến linh hồn kinh biến vân vân và vân vân. Bất cứ đệ tử nào trong học phủ chỉ cần xuất hiện loại tình huống này, không chữa trị hết được sẽ bị chuyển vào Long Xà viện.
Biểu tình Mộc Nha cực kỳ phức tạp, có giật mình, có uất ức.
Mộc Nha nói:
- Nhưng chúng ta không bị thương khi tu luyện, không xảy ra sự cố, chưa vào bốn đại viện tại sao đã bị phân phối vào thẳng chỗ này?
- Ngươi nói không biết ngượng miệng? Các ngươi một không bị thương, hai không xảy ra sự cố, các ngươi là điển hình thiếu sót tu hành bẩm sinh. Không phân phối các ngươi vào đây chẳng lẽ chia đến bốn đại viện? Có điều qua cũng là làm điều thừa, vẫn sẽ bị ném vào đây.
Nghe vậy Mộc Nha rất muốn khóc, tuy Trần Lạc không đến nỗi đó nhưng hắn dở khóc dở cười. Trần Lạc không ngờ thi thí luyện Trung Ương học phủ nửa ngày kết quả bị người xem là gân gà ném vào Long Xà viện.
La Phù thấy Mộc Nha buồn rầu thì đi qua vỗ vai gã an ủi:
- Chàng trai, đừng nản lòng. Ngươi có biết tại sao học viện chúng ta gọi là Long Xà viện không?
Mộc Nha lau hốc mắt ướt nước, lắc đầu. Không rõ Mộc Nha không muốn biết hay thật sự không biết.
- Tuy chúng ta có đủ loại thiếu sót tu hành nhưng không có nghĩa là con đường tu hành từ nay chấm dứt, nếu vậy thì Trung Ương học phủ sẽ không nhận chúng ta, càng không đặc chiêu các ngươi. Học phủ làm vậy là vì con đường tu hành của chúng ta tràn ngập ẩn số, cái gọi là gặp gió mây biến thành rồng là hình dung người như chúng ta. Đừng thấy chúng ta có thiếu sót tu hành, một khi gặp kỳ ngộ liền biến thành rồng bay thẳng lên trời, chấn kinh thiên hạ.
- Ngươi có nghe nói kỳ nhân Khô Mộc đại vu nổi tiếng như cồn trong Huyền Hoàng thế giới chúng ta không?
- Có nghe nói. Đồn rằng linh hồn Khô Mộc đại vu ngu ngốc nhưng hắn sáng tạo ra một loại vu đạo thần kỳ, vu pháp thông thiên, có thể so với hành giả.
- Đúng vậy! Ngươi nghe nói Khô Mộc đại vu đó là ra từ Long Xà viện chúng ta.
- A? Có thật không?
La Phù nghiêm túc gật đầu, liệt kê ba, bốn kỳ nhân nổi tiếng lừng lẫy. Tất cả đều có thiếu sót tu hành, cuối cùng đi lối khác thành tựu đại nghiệp vu pháp.
- Cho nên nói các ngươi đừng nản lòng, phải tin vào mình. Chúng ta không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là kinh người. Sẽ có ngày chúng ta biến thành rồng bay lên rời, khiến tất cả mọi người sùng bái mình.
La Phù không nói xạo, mấy kỳ nhân gã liệt kê đúng là ra từ Long Xà viện. Nhưng có một câu La Phù không nói. Long Xà viện trăm năm một rồng, một năm trăm rắn. Ý nghĩa câu đó rất đơn giản, Long Xà viện khoảng trăm năm mới có một đệ tử biến thành rồng, nhiều người khao khát trở thành con rồng đó nhưng cuối cùng biến thành rắn.
Trên đường đi Mộc Nha mặt ủ mày chau, Trần Lạc thì hờ hững. Dù sao mục đích Trần Lạc đến Trung Ương học phủ không phải vì tu hành, thành rồng hay rắn đều chẳng sao. Trần Lạc quan tâm là bí mật lớn nhất thế giới này ẩn chứa trong Trung Ương học phủ.
Bỗng có bóng áo trắng vọt tới, tốc độ siêu nhanh như dịch chuyển tức thời.
Đây là một nữ nhân mặc áo trắng, tóc tai bù xù, không thấy rõ mặt mũi. Nữ nhân như lệ quỷ, hồn ma.
Trần Lạc thấy nữ nhân áo trắng thì nhíu mày, người Mộc Nha run rẩy. Mặt La Phù trắng bệch, giơ tay ra hiệu Trần Lạc, Mộc Nha không được nói chuyện.
- Giết! Giết! Giết! Thẩm phán! Ai cũng không thể thẩm phán ta! Chư thiên không được, đại quang minh không được!
- Tại sao . . . Rốt cuộc là tại sao . . .
Nữ nhân như lệ quỷ lẩm bẩm lời điên.
Mãi khi nữ nhân áo trắng biến mất La Phù mới thở phào một hơi.
La Phù nói:
- Học viện chúng ta có vài người điên, toàn là tu vi khủng bố. Nhưng các ngươi đừng sợ, bọn họ lý trí không rõ, chỉ cần không đụng vào họ thì bọn họ sẽ không tổn thương ngươi.
Có vẻ Mộc Nha rất nhát gan, sợ đến chân mềm nhũn.
Trần Lạc nhìn hướng nữ nhân áo trắng biến mất, suy tư.
La Phù nói gã là nội vụ viên của Long Xà viện, sau này nếu có gì cần cứ tìm gã. Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của La Phù là sắp xếp nơi ở cho hai học viên mới Trần Lạc, Mộc Nha.
/1351
|