– Cút đi!
– Tốt, rất tốt! Là ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách ta không nhắc nhở. Chờ khi yến hội kết thúc ngươi sẽ nếm mùi, chúng ta chờ xem!
Hứa Phi hăm dọa xong nổi giận đùng đùng rời đi.
Đám người Lý Trường Phong nhìn Trần Lạc thản nhiên như không, lòng thầm lo âu. Bọn họ biết Hứa Phi nói một câu không sai, thân phận khách khanh của Thiên Khải thương các có lẽ rất cao quý trong mắt Hành Giả khác, nhưng thân phận khách khanh trong mắt Phong gia Quảng Lăng thành chẳng là gì. Nếu Trần huynh đệ chọc giận Phong Ngọc Thiềm e rằng hậu quả…
Nghĩ đến đây Lý Trường Phong ngập ngừng nói:
– Trần huynh đệ, có câu không biết nên nói không.
– Có chuyện gì?
– Ta cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy Phong Ngọc Thiềm chỉ là bàng chi của Phong gia nhưng dù sao hắn là người Phong gia. Hơn nữa Phong gia thiếu chủ lát nữa sẽ đến, ta thấy hay là…
Trần Lạc vừa ăn trái cây vừa vỗ vai Lý Trường Phong, cười nói:
– Yên tâm, ta tự biết làm thế nào.
Lý Trường Phong vẫn không bỏ cuộc:
– Nhưng mà…
Trần Lạc chỉ một hướng:
– Nhìn kìa, lão gia tử đi ra.
Đám người Lý Trường Phong quay sang nhìn, quả nhiên Ngọc Hoành lão gia tử, thành chủ đại nhân, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các vào sân. Ba người đi vào cùng nhìn quanh như đang tìm gì, khi ánh mắt giao nhau với Trần Lạc thì tập thể né tránh. Thành chủ đại nhân và đại chưởng quầy liếc nhau, không nói gì. Ngọc Hoành lão gia tử có vẻ căng thẳng ho khan, sau đó cười chào hỏi mọi người.
Không biết đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử mời bao nhiêu khách, đã một canh giờ mà yến hội chưa bắt đầu. Khách đến chúc mừng nối liền không dứt, không ngừng có người tiến vào.
Trần Lạc rảnh rỗi lo ăn linh quả, ngọc dịch, ăn uống no nê. Nhưng Trần Lạc càng ăn càng bực bội, tuy trên bàn đặt mấy vò rượu nhưng không có mồi nhậu thì càng uống càng khó chịu.
Trần Lạc đến Quảng Lăng thành đã nhiều ngày, hắn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là khẩu vị của người nơi này thanh đạm, suốt ngày ăn trái cây, uống chút ngọc dịch, không một chút mùi vị, rượu cũng lạt thếch.
Không như trong thế giới Vân Đoan ăn thịt ma thú, uống rượu nóng cổ họng.
Ở Quảng Lăng thành vài ngày làm miệng Trần Lạc nhạt nhẽo, nhưng dành chấp nhận. Trong thành không bán, Trần Lạc không có cách nào, miễn cưỡng uống cho có, còn hơn không có gì. Đám người Lý Trường Phong cục súc bất an, không dám ăn, chẳng dám uống. Nha đầu Lý Đông Tuyết thì thoải mái hơn, ăn uống bình thường.
– Trường Phong lão ca, hãy nhìn muội muội của ngươi đi, lại nhìn các ngươi, làm gì giống tham gia yến hội, như là chịu tội đúng hơn.
Lý Trường Phong bất đắc dĩ cười khổ, giờ gã làm gì có tâm tình ăn uống, trong đầu tràn ngập thắc mắc về Trần Lạc, lại lo Phong Ngọc Thiềm sẽ kiếm chuyện.
Lý Đông Tuyết chớp mắt tò mò hỏi:
– Ân nhân, ta có thể hỏi một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Có thể nghiêm túc trả lời ta, ân nhân thật sự lần đầu tiên đến vô tận hải sao?
– Hưm, nói sao đây, cũng không tính là lần đầu tiên. Trước kia có đi mấy lần, nhưng toàn là dạo chơi quanh Vân Đoan, không đi nơi khác, lần đầu tiên tới Quảng Lăng thành.
– Ngươi và đại chưởng quầy Thiên Khải thương các thật sự mới quen sao? Làm sao ngươi trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các? Ta nghĩ thật lâu cũng không ra, đại ca không cho ta hỏi nhưng ta rất tò mò.
– Cái này…
Trần Lạc thầm nghĩ việc này khó nói thật, hắn trả lời lấp lửng:
– Ta có một vật gia tuyền cầm đi Thiên Khải thương các giám định, có lẽ đại chưởng quầy nhìn trúng vật gia truyền của ta, muốn mua nó. Ban đầu ta không bán, sau đó thấy đại chưởng quầy đưa ra giá tiền hợp lý lại cho thân phận khách khanh, ta động lòng nên bán.
Đám người Lý Trường Phong nghe xong thấy rất có thể, chỉ như vậy mới giải thích được tại sao trong vài ngày ngắn ngủi Trần huynh đệ trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các. Nhưng mấy người không nghĩ ra vật gia truyền nào mà đáng giá đến mức khiến đại chưởng quầy cho thân phận khách khanh.
Trong khi đám người khó hiểu thì một người đi tới, Lý Trường Phong nhìn kỹ thì ra là Từ lão quản gia phủ thành chủ.
Lý Trường Phong vội đứng dậy chào:
– Vãn bối Lý Trường Phong kính chào Từ tiền bối.
Lý Trường Phong thấy Từ lão quản gia biểu tình nghiêm túc nhìn Trần Lạc, gã còn tưởng lão tính kiếm chuyện với hắn. Nhưng khi Từ lão quản gia mở miệng nói chuyện thì đám người Lý Trường Phong xoe tròn mắt.
– Trần công tử, lão gia tử… A không, lão thành chủ, cũng không đúng… Lão… Là như vậy, chúng ta chuẩn bị một gian phòng cho Trần công tử, nếu công tử không chê thì xin mời…
Lúc trước trong đại sảnh hậu hoa viên Từ lão quản gia tận mắt thấy Ngọc Hoành, mấy huynh đệ lão gia tử cùng nhau vây công Trần công tử nhưng không thể lay động hắn một ly. Hiện tại Từ lão quản gia vừa kính vừa sợ Trần Lạc, trước khi biết rõ thân phận thật của hắn thì lão không dám nói lung tung. Trước mặt Trần Lạc, Từ lão quản gia không dám xưng hô Ngọc Hoành lão gia tử.
Đùa sao, lỡ thân phận của Trần công tử là tiền bối không biết tu hành bao nhiêu năm tháng, gọi Ngọc Hoành lão gia tử chẳng khác nào tìm chết. Từ lão quản gia liên tục đổi mấy xưng hô đều thấy không ổn, cuối cùng đành bảo là chúng ta.
Lý Trường Phong nghe vào tai như sét đánh ngang mày.
Trần công tử?
Trong vô tận hải xưng hô công tử không thể gọi lung tung, ít nhất Hành Giả bình thường không có tư cách hưởng dụng tôn xưng này. Trong nhiều tình huống chỉ có quý công tử sinh ra trong vô tận hải mới được gọi là công tử.
Trần huynh đệ không phải quý công tử, hắn không có tiên thiên chi khí hồn nhiên thiên thành của quý công tử, tại sao Từ lão quản gia gọi Trần huynh đệ là công tử?
Nếu chỉ có tiếng kêu Trần công tử chưa đến mức làm đám người Lý Trường Phong hãi hùng, giật mình vì Từ lão quản gia dùng từ ‘người’, sao… Có thể?
Không lẽ cũng vì Trần huynh đệ là khách khanh của Thiên Khải thương các?
Không thể nào!
Như Hứa Phi nào, khách khanh của Thiên Khải thương các không phải thân phận cao quý gì, chỉ là một loại vinh dự. Phong Ngọc Thiềm còn không thèm để mắt loại vinh dự này chứ nói chi Từ lão quản gia là tiền bối đức cao vọng trọng trong Quảng Lăng thành. Hôm nay người tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử ai không phải nhân vật tiếng tăm lừng lẫy? Trong đó cũng có nhiều khách khanh đến, không chỉ của Thiên Khải thương các. Có luôn khách khanh Thiên Dịch, Địa Dịch thương các. Lùi một vạn bước, cứ coi như Từ lão quản gia xem lọt mắt loại vinh dự này, nhưng chỉ vẻn vẹn là lọt mắt, không đến mức tô nxưng Trần huynh đệ là ‘người’ đi.
Đưng nói khách khanh của Thiên Khải thương các, nhìn chung khắp Quảng Lăng thành, tính luôn Ngọc Hoành lão gia tử, không ai có tư cách nhận nổi tiếng ‘người’ của Từ lão quản gia.
Từ lão quản gia cùng thời đại với Ngọc Hoành lão gia tử, tu hành vạn năm dài, dù tu vi không cao nhưng bối phận nằm ở đó, lại có quan hệ thân thiết với Ngọc Hoành lão gia tử, ai nhận nổi tiếng ‘người’ của Từ lão quản gia?
Khoan!
Từ lão quản gia còn nói gì?
– Tốt, rất tốt! Là ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng trách ta không nhắc nhở. Chờ khi yến hội kết thúc ngươi sẽ nếm mùi, chúng ta chờ xem!
Hứa Phi hăm dọa xong nổi giận đùng đùng rời đi.
Đám người Lý Trường Phong nhìn Trần Lạc thản nhiên như không, lòng thầm lo âu. Bọn họ biết Hứa Phi nói một câu không sai, thân phận khách khanh của Thiên Khải thương các có lẽ rất cao quý trong mắt Hành Giả khác, nhưng thân phận khách khanh trong mắt Phong gia Quảng Lăng thành chẳng là gì. Nếu Trần huynh đệ chọc giận Phong Ngọc Thiềm e rằng hậu quả…
Nghĩ đến đây Lý Trường Phong ngập ngừng nói:
– Trần huynh đệ, có câu không biết nên nói không.
– Có chuyện gì?
– Ta cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy Phong Ngọc Thiềm chỉ là bàng chi của Phong gia nhưng dù sao hắn là người Phong gia. Hơn nữa Phong gia thiếu chủ lát nữa sẽ đến, ta thấy hay là…
Trần Lạc vừa ăn trái cây vừa vỗ vai Lý Trường Phong, cười nói:
– Yên tâm, ta tự biết làm thế nào.
Lý Trường Phong vẫn không bỏ cuộc:
– Nhưng mà…
Trần Lạc chỉ một hướng:
– Nhìn kìa, lão gia tử đi ra.
Đám người Lý Trường Phong quay sang nhìn, quả nhiên Ngọc Hoành lão gia tử, thành chủ đại nhân, đại chưởng quầy Thiên Khải thương các vào sân. Ba người đi vào cùng nhìn quanh như đang tìm gì, khi ánh mắt giao nhau với Trần Lạc thì tập thể né tránh. Thành chủ đại nhân và đại chưởng quầy liếc nhau, không nói gì. Ngọc Hoành lão gia tử có vẻ căng thẳng ho khan, sau đó cười chào hỏi mọi người.
Không biết đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử mời bao nhiêu khách, đã một canh giờ mà yến hội chưa bắt đầu. Khách đến chúc mừng nối liền không dứt, không ngừng có người tiến vào.
Trần Lạc rảnh rỗi lo ăn linh quả, ngọc dịch, ăn uống no nê. Nhưng Trần Lạc càng ăn càng bực bội, tuy trên bàn đặt mấy vò rượu nhưng không có mồi nhậu thì càng uống càng khó chịu.
Trần Lạc đến Quảng Lăng thành đã nhiều ngày, hắn phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là khẩu vị của người nơi này thanh đạm, suốt ngày ăn trái cây, uống chút ngọc dịch, không một chút mùi vị, rượu cũng lạt thếch.
Không như trong thế giới Vân Đoan ăn thịt ma thú, uống rượu nóng cổ họng.
Ở Quảng Lăng thành vài ngày làm miệng Trần Lạc nhạt nhẽo, nhưng dành chấp nhận. Trong thành không bán, Trần Lạc không có cách nào, miễn cưỡng uống cho có, còn hơn không có gì. Đám người Lý Trường Phong cục súc bất an, không dám ăn, chẳng dám uống. Nha đầu Lý Đông Tuyết thì thoải mái hơn, ăn uống bình thường.
– Trường Phong lão ca, hãy nhìn muội muội của ngươi đi, lại nhìn các ngươi, làm gì giống tham gia yến hội, như là chịu tội đúng hơn.
Lý Trường Phong bất đắc dĩ cười khổ, giờ gã làm gì có tâm tình ăn uống, trong đầu tràn ngập thắc mắc về Trần Lạc, lại lo Phong Ngọc Thiềm sẽ kiếm chuyện.
Lý Đông Tuyết chớp mắt tò mò hỏi:
– Ân nhân, ta có thể hỏi một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Có thể nghiêm túc trả lời ta, ân nhân thật sự lần đầu tiên đến vô tận hải sao?
– Hưm, nói sao đây, cũng không tính là lần đầu tiên. Trước kia có đi mấy lần, nhưng toàn là dạo chơi quanh Vân Đoan, không đi nơi khác, lần đầu tiên tới Quảng Lăng thành.
– Ngươi và đại chưởng quầy Thiên Khải thương các thật sự mới quen sao? Làm sao ngươi trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các? Ta nghĩ thật lâu cũng không ra, đại ca không cho ta hỏi nhưng ta rất tò mò.
– Cái này…
Trần Lạc thầm nghĩ việc này khó nói thật, hắn trả lời lấp lửng:
– Ta có một vật gia tuyền cầm đi Thiên Khải thương các giám định, có lẽ đại chưởng quầy nhìn trúng vật gia truyền của ta, muốn mua nó. Ban đầu ta không bán, sau đó thấy đại chưởng quầy đưa ra giá tiền hợp lý lại cho thân phận khách khanh, ta động lòng nên bán.
Đám người Lý Trường Phong nghe xong thấy rất có thể, chỉ như vậy mới giải thích được tại sao trong vài ngày ngắn ngủi Trần huynh đệ trở thành khách khanh của Thiên Khải thương các. Nhưng mấy người không nghĩ ra vật gia truyền nào mà đáng giá đến mức khiến đại chưởng quầy cho thân phận khách khanh.
Trong khi đám người khó hiểu thì một người đi tới, Lý Trường Phong nhìn kỹ thì ra là Từ lão quản gia phủ thành chủ.
Lý Trường Phong vội đứng dậy chào:
– Vãn bối Lý Trường Phong kính chào Từ tiền bối.
Lý Trường Phong thấy Từ lão quản gia biểu tình nghiêm túc nhìn Trần Lạc, gã còn tưởng lão tính kiếm chuyện với hắn. Nhưng khi Từ lão quản gia mở miệng nói chuyện thì đám người Lý Trường Phong xoe tròn mắt.
– Trần công tử, lão gia tử… A không, lão thành chủ, cũng không đúng… Lão… Là như vậy, chúng ta chuẩn bị một gian phòng cho Trần công tử, nếu công tử không chê thì xin mời…
Lúc trước trong đại sảnh hậu hoa viên Từ lão quản gia tận mắt thấy Ngọc Hoành, mấy huynh đệ lão gia tử cùng nhau vây công Trần công tử nhưng không thể lay động hắn một ly. Hiện tại Từ lão quản gia vừa kính vừa sợ Trần Lạc, trước khi biết rõ thân phận thật của hắn thì lão không dám nói lung tung. Trước mặt Trần Lạc, Từ lão quản gia không dám xưng hô Ngọc Hoành lão gia tử.
Đùa sao, lỡ thân phận của Trần công tử là tiền bối không biết tu hành bao nhiêu năm tháng, gọi Ngọc Hoành lão gia tử chẳng khác nào tìm chết. Từ lão quản gia liên tục đổi mấy xưng hô đều thấy không ổn, cuối cùng đành bảo là chúng ta.
Lý Trường Phong nghe vào tai như sét đánh ngang mày.
Trần công tử?
Trong vô tận hải xưng hô công tử không thể gọi lung tung, ít nhất Hành Giả bình thường không có tư cách hưởng dụng tôn xưng này. Trong nhiều tình huống chỉ có quý công tử sinh ra trong vô tận hải mới được gọi là công tử.
Trần huynh đệ không phải quý công tử, hắn không có tiên thiên chi khí hồn nhiên thiên thành của quý công tử, tại sao Từ lão quản gia gọi Trần huynh đệ là công tử?
Nếu chỉ có tiếng kêu Trần công tử chưa đến mức làm đám người Lý Trường Phong hãi hùng, giật mình vì Từ lão quản gia dùng từ ‘người’, sao… Có thể?
Không lẽ cũng vì Trần huynh đệ là khách khanh của Thiên Khải thương các?
Không thể nào!
Như Hứa Phi nào, khách khanh của Thiên Khải thương các không phải thân phận cao quý gì, chỉ là một loại vinh dự. Phong Ngọc Thiềm còn không thèm để mắt loại vinh dự này chứ nói chi Từ lão quản gia là tiền bối đức cao vọng trọng trong Quảng Lăng thành. Hôm nay người tham gia đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử ai không phải nhân vật tiếng tăm lừng lẫy? Trong đó cũng có nhiều khách khanh đến, không chỉ của Thiên Khải thương các. Có luôn khách khanh Thiên Dịch, Địa Dịch thương các. Lùi một vạn bước, cứ coi như Từ lão quản gia xem lọt mắt loại vinh dự này, nhưng chỉ vẻn vẹn là lọt mắt, không đến mức tô nxưng Trần huynh đệ là ‘người’ đi.
Đưng nói khách khanh của Thiên Khải thương các, nhìn chung khắp Quảng Lăng thành, tính luôn Ngọc Hoành lão gia tử, không ai có tư cách nhận nổi tiếng ‘người’ của Từ lão quản gia.
Từ lão quản gia cùng thời đại với Ngọc Hoành lão gia tử, tu hành vạn năm dài, dù tu vi không cao nhưng bối phận nằm ở đó, lại có quan hệ thân thiết với Ngọc Hoành lão gia tử, ai nhận nổi tiếng ‘người’ của Từ lão quản gia?
Khoan!
Từ lão quản gia còn nói gì?
/1351
|