Phải nói phủ thành chủ thật to, phủ đệ của Hứa Phi không thể so sánh, không cùng đẳng cấp, chênh lệch như sông ngòi và biển cả.
Trần Lạc tùy ý đi Đằng trước, đám người Lý Trường Phong căng thẳng theo sau. Mặc dù bọn họ lăn lộn trong vô tận hải hơn hai ngàn năm nhưng chưa từng tham gia thọ yến long trọng như vậy, lần đầu tiên bọn họ bước vào phủ đệ to lớn trong vô tận hải. Phủ thành chủ rất lớn, nhiều thị nữ và tiểu tư, dọc đường đi thấy các người hầu bận rộn tới lui.
Một thị nữ dẫn đoàn người Trần Lạc đi vào tòa trang viên rộng rãi. Bên trong có rất nhiều người. Trần Lạc tìm một cái bàn trống ngồi xuống, đám người Lý Trường Phong ngồi theo.
Trần Lạc nhìn bộ dáng căng thẳng thần kinh của bọn họ, cười nói:
– Các người dù gì lăn lộn trong vô tận hải ngàn năm, trường hợp nào chưa từng thấy qua? Có cần căng thẳng vậy không?
– Không giấu gì Trần huynh đệ, chúng ta là Hành Giả nghèo khổ, chưa từng tham gia thịnh yến long trọng như vậy.
– Đúng rồi, chỗ này có thật nhiều đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, nhìn đã hoa mắt.
– Ta còn thấy các tiền bối đảo Trường Lạc chúng ta. Trường Phong, chúng ta có nên đi qua chào không?
Lý Trường Phong nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đột ngột đi chào không tốt, ngồi chờ xem tình hình rồi tính. Đột nhiên Lý Trường Phong nghe thanh âm quen thuộc, gã xoay người lại nhìn, đúng là tiểu muội Lý Đông Tuyết.
– Đại ca, Tiểu Nhị, sao các người…?
Lý Đông Tuyết xoe tròn mắt khó tin nhìn đám người Lý Trường Phong có mặt tại đây.
Hứa Phi tràn đầy ngạc nhiên nhìn bọn họ, hỏi:
– Trường Phong, các người vào bằng cách nào?
Lý Trường Phong không giấu diếm, kể lại từ đầu đến đuôi cho tiểu muội nghe. Cũng như Lý Trường Phong, Lý Đông Tuyết và Hứa Phi nghe nói bằng hữu tặng thiệp mời cho Trần Lạc thì hai người không tin nổi. Đặc biệt là Hứa Phi, gã biết rõ giá trị của thiệp mời, gã không tin bằng hữu mới quen sẽ tặng cho Trần Lạc, còn tặng một hơi năm tấm. Theo Trần Lạc biết Phong Ngọc Thiềm chỉ có một tấm thiệp.
Đương nhiên mỗi tấm thiệp có thể mang theo người nhà, Hứa Phi, Lý Đông Tuyết với danh nghĩa người nhà Phong Ngọc Thiềm được mang vào phủ thành chủ. Any nghe nói có người tặng năm, sáu tấm thiệp mời cho người tên Trần Tiểu Nhị thì Hứa Phi không tin nổi.
Phong Ngọc Thiềm đi tới hỏi:
– Có chuyện gì?
Phong Ngọc Thiềm trông thấy đám người Trần Lạc, Lý Trường Phong thì rất kinh ngạc hỏi:
– Sao các người ở đây?
Hứa Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, nói:
– Phong công tử, bọn họ bảo có một bằng hữu tặng năm, sáu tấm thiệp mời cho tiểu tử họ Trần.
– Tặng? Còn năm, sáu tấm?
Phong Ngọc Thiềm không tin, gã liếc hướng Trần Lạc. Trong ấn tượng của Phong Ngọc Thiềm có thấy qua tiểu tử này trong nhà Hứa Phi hai lần, nhưng chỉ gặp qua, thân phận như Phong Ngọc Thiềm không thèm để vô danh tiểu tốt vào mắt.
Phong Ngọc Thiềm cười khinh thường nói:
– Hứa Phi, lấy thiệp mời trên người bọn họ qua cho ta xem.
Hứa Phi gật đầu, quay sang kêu đám người Lý Trường Phong đưa thiệp mời.
Lý Trường Phong đứng lên, chắp tay nói:
– Có phải Phong công tử đã hiểu lầm không? Nếu thiệp mời của chúng ta là giả thì sao thủ vệ phủ thành chủ cho chúng ta vào?
– Bớt nói nhảm đi, đưa đây!
Phong Ngọc Thiềm là thân phận quý nhân, lại là đại gia tộc Quảng Lăng thành, tiên thiên Hành Giả như Hứa Phi còn không lọt vào mắt gã chứ nói gì đám Lý Trường Phong hậu thiên Hành Giả lôm côm?
– Trường Phong, các người quá to gan, không nhìn xem chỗ này là đâu? Đây là nơi các ngươi có thể đến sao?
Hứa Phi không hề nghĩ tình huynh đệ ngày xưa, trách mắng Lý Trường Phong:
– Thừa dịp bây giờ chưa bị người phát hiện mau đi đi, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
– Hứa Phi, ngươi cũng không tin ta?
Lý Trường Phong tức giận không phải câu đây không phải nơi bọn họ đến mà là Hứa Phi không thèm hỏi đã chắc chắn nhóm Lý Trường Phong lừa gạt lẫn vào. Lý Trường Phong tức giận siết chặt nắm tay, nhưng gã buộc phải nuốt cơn tức xuống.
Lý Trường Phong hít sâu, nói:
– Trần huynh đệ, lấy thiệp ra cho bọn họ xem.
Hứa Phi hỏi:
– Thiệp ở trong tay ngươi?
Trần Lạc tùy tay lấy sáu tấm thiệp ra:
– Sáu tấm thiệp mời đều ở chỗ ta.
Hứa Phi vươn tay định giật lấy nhưng Trần Lạc lật tay lại cất sáu tấm thiệp. Mọi người giật mình nhìn, không ai ngờ Trần Lạc đùa giưỡn Hứa Phi.
Hứa Phi càng ngạc nhiên hơn, gã không bao giờ ngờ một tiểu tử vừa vào vô tận hải mà dám trêu đùa gã như thế.
Hứa Phi tức giận trừng Trần Lạc, hỏi:
– Ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không?
– A, ta không biết cái gì là gan hùm mật gấu, cũng không muốn biết.
Trần Lạc chậm rãi nói:
– Ngươi là cái thứ gì? Dựa vào cái gì ta cho ngươi xem thiệp mời? Ngươi là gì?
Nếu mới rồi Trần Lạc trêu đùa Hứa Phi làm đám người Lý Trường Phong ngạc nhiên thì bây giờ hắn không kiêng nể gì khiêu khích Hứa Phi làm bọn họ kinh khủng. Đúng vậy, là kinh khủng, vì Lý Trường Phong rất hiểu Hứa Phi, gã cực kỳ sĩ diện. Trần Lạc ở trước mặt nhiều người khiêu khích Hứa Phi, gã bỏ quam ới lạ. Lý Trường Phong càng biết tu vi, thân phận, địa vị của Hứa Phi bây giờ không phải người bình thường có thể trêu vào, càng đừng nói có Phong Ngọc Thiềm đứng sau lưng gã.
Hứa Phi nổi giận, mặt mày đầy sát khí.
Lý Trường Phong vội đứng ra khuyên:
– Hứa Phi, ngươi nghe ta nói. Trần huynh đệ mới đến, lại trẻ người non dạ, ngươi đừng so đo với hắn. Giờ ta kêu hắn xin lỗi ngay.
Lý Trường Phong nói với Trần Lạc:
– Trần huynh đệ, còn ngồi đó làm gì?
– Xin lỗi? Ngại quá, ta lớn như vậy chưa từng xin lỗi ai, trước kia không có, hiện tại không, sau này càng không.
Trần Lạc ngồi trên ghế, gác chéo chân thản nhiên nói:
– Trường Phong, tránh ra đi. Ta chờ xem đám nhãi này làm gì được ta.
Nói đến thì Trần Lạc không phải loại người thích kiếm chuyện, hắn thuộc loại người điệu thấp, có một số việc nhịn được sẽ nhịn. Trần Lạc vốn đã gai mắt Hứa Phi, hai ngày trước gã năm lần bảy lượt nhục nhã Lý Trường Phong thì thôi, dù sao Lý Trường Phong không nói gì, hắn không tiện ra mặt. Nhưng bây giờ Trần Lạc không gây sự, không chủ động chọc vào Hứa Phi, không khiêu khích gã, hắn đang ngồi yên lành nhưng Hứa Phi lại trèo lên đầu hắn ngồi.
Trần Lạc là ai?
Trần Lạc không thích gây chuyện nhưng hắn không sợ rắc rối, càng không mặc cho ngươi ăn hiếp.
– Ngươi – Nói – Cái – Gì!?
Một câu thằng nhãi chọc giận Hứa Phi, nếu chỗ này không phải đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, các nhân vật nổi uy danh đều có mặt thì Hứa Phi đã lao lên đánh người.
– Không nghe rõ sao? Cần ta lặp lại lần nữa không?
Trần Lạc lười quan tâm Hứa Phi:
– Lo chuyện của mình đi, đừng rảnh qua đưa mặt lên tìm đánh, cút xéo!
– Ngươi…!
Hứa Phi tức điên, nhưng ngại chỗ này là thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, gã không dám lỗ mãng. Hứa Phi hít sâu, nhưng lửa giận vẫn cháy hừng hực trong lòng.
Phong Ngọc Thiềm cười gằn:
– Đã lâu không thấy Hành Giả cuồng vọng như vậy. Tiểu bằng hữu, ngươi khá là kiêu ngạo.
Trần Lạc tùy ý đi Đằng trước, đám người Lý Trường Phong căng thẳng theo sau. Mặc dù bọn họ lăn lộn trong vô tận hải hơn hai ngàn năm nhưng chưa từng tham gia thọ yến long trọng như vậy, lần đầu tiên bọn họ bước vào phủ đệ to lớn trong vô tận hải. Phủ thành chủ rất lớn, nhiều thị nữ và tiểu tư, dọc đường đi thấy các người hầu bận rộn tới lui.
Một thị nữ dẫn đoàn người Trần Lạc đi vào tòa trang viên rộng rãi. Bên trong có rất nhiều người. Trần Lạc tìm một cái bàn trống ngồi xuống, đám người Lý Trường Phong ngồi theo.
Trần Lạc nhìn bộ dáng căng thẳng thần kinh của bọn họ, cười nói:
– Các người dù gì lăn lộn trong vô tận hải ngàn năm, trường hợp nào chưa từng thấy qua? Có cần căng thẳng vậy không?
– Không giấu gì Trần huynh đệ, chúng ta là Hành Giả nghèo khổ, chưa từng tham gia thịnh yến long trọng như vậy.
– Đúng rồi, chỗ này có thật nhiều đại nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, nhìn đã hoa mắt.
– Ta còn thấy các tiền bối đảo Trường Lạc chúng ta. Trường Phong, chúng ta có nên đi qua chào không?
Lý Trường Phong nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đột ngột đi chào không tốt, ngồi chờ xem tình hình rồi tính. Đột nhiên Lý Trường Phong nghe thanh âm quen thuộc, gã xoay người lại nhìn, đúng là tiểu muội Lý Đông Tuyết.
– Đại ca, Tiểu Nhị, sao các người…?
Lý Đông Tuyết xoe tròn mắt khó tin nhìn đám người Lý Trường Phong có mặt tại đây.
Hứa Phi tràn đầy ngạc nhiên nhìn bọn họ, hỏi:
– Trường Phong, các người vào bằng cách nào?
Lý Trường Phong không giấu diếm, kể lại từ đầu đến đuôi cho tiểu muội nghe. Cũng như Lý Trường Phong, Lý Đông Tuyết và Hứa Phi nghe nói bằng hữu tặng thiệp mời cho Trần Lạc thì hai người không tin nổi. Đặc biệt là Hứa Phi, gã biết rõ giá trị của thiệp mời, gã không tin bằng hữu mới quen sẽ tặng cho Trần Lạc, còn tặng một hơi năm tấm. Theo Trần Lạc biết Phong Ngọc Thiềm chỉ có một tấm thiệp.
Đương nhiên mỗi tấm thiệp có thể mang theo người nhà, Hứa Phi, Lý Đông Tuyết với danh nghĩa người nhà Phong Ngọc Thiềm được mang vào phủ thành chủ. Any nghe nói có người tặng năm, sáu tấm thiệp mời cho người tên Trần Tiểu Nhị thì Hứa Phi không tin nổi.
Phong Ngọc Thiềm đi tới hỏi:
– Có chuyện gì?
Phong Ngọc Thiềm trông thấy đám người Trần Lạc, Lý Trường Phong thì rất kinh ngạc hỏi:
– Sao các người ở đây?
Hứa Phi nhìn Trần Lạc chằm chằm, nói:
– Phong công tử, bọn họ bảo có một bằng hữu tặng năm, sáu tấm thiệp mời cho tiểu tử họ Trần.
– Tặng? Còn năm, sáu tấm?
Phong Ngọc Thiềm không tin, gã liếc hướng Trần Lạc. Trong ấn tượng của Phong Ngọc Thiềm có thấy qua tiểu tử này trong nhà Hứa Phi hai lần, nhưng chỉ gặp qua, thân phận như Phong Ngọc Thiềm không thèm để vô danh tiểu tốt vào mắt.
Phong Ngọc Thiềm cười khinh thường nói:
– Hứa Phi, lấy thiệp mời trên người bọn họ qua cho ta xem.
Hứa Phi gật đầu, quay sang kêu đám người Lý Trường Phong đưa thiệp mời.
Lý Trường Phong đứng lên, chắp tay nói:
– Có phải Phong công tử đã hiểu lầm không? Nếu thiệp mời của chúng ta là giả thì sao thủ vệ phủ thành chủ cho chúng ta vào?
– Bớt nói nhảm đi, đưa đây!
Phong Ngọc Thiềm là thân phận quý nhân, lại là đại gia tộc Quảng Lăng thành, tiên thiên Hành Giả như Hứa Phi còn không lọt vào mắt gã chứ nói gì đám Lý Trường Phong hậu thiên Hành Giả lôm côm?
– Trường Phong, các người quá to gan, không nhìn xem chỗ này là đâu? Đây là nơi các ngươi có thể đến sao?
Hứa Phi không hề nghĩ tình huynh đệ ngày xưa, trách mắng Lý Trường Phong:
– Thừa dịp bây giờ chưa bị người phát hiện mau đi đi, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi.
– Hứa Phi, ngươi cũng không tin ta?
Lý Trường Phong tức giận không phải câu đây không phải nơi bọn họ đến mà là Hứa Phi không thèm hỏi đã chắc chắn nhóm Lý Trường Phong lừa gạt lẫn vào. Lý Trường Phong tức giận siết chặt nắm tay, nhưng gã buộc phải nuốt cơn tức xuống.
Lý Trường Phong hít sâu, nói:
– Trần huynh đệ, lấy thiệp ra cho bọn họ xem.
Hứa Phi hỏi:
– Thiệp ở trong tay ngươi?
Trần Lạc tùy tay lấy sáu tấm thiệp ra:
– Sáu tấm thiệp mời đều ở chỗ ta.
Hứa Phi vươn tay định giật lấy nhưng Trần Lạc lật tay lại cất sáu tấm thiệp. Mọi người giật mình nhìn, không ai ngờ Trần Lạc đùa giưỡn Hứa Phi.
Hứa Phi càng ngạc nhiên hơn, gã không bao giờ ngờ một tiểu tử vừa vào vô tận hải mà dám trêu đùa gã như thế.
Hứa Phi tức giận trừng Trần Lạc, hỏi:
– Ngươi ăn gan hùm mật gấu phải không?
– A, ta không biết cái gì là gan hùm mật gấu, cũng không muốn biết.
Trần Lạc chậm rãi nói:
– Ngươi là cái thứ gì? Dựa vào cái gì ta cho ngươi xem thiệp mời? Ngươi là gì?
Nếu mới rồi Trần Lạc trêu đùa Hứa Phi làm đám người Lý Trường Phong ngạc nhiên thì bây giờ hắn không kiêng nể gì khiêu khích Hứa Phi làm bọn họ kinh khủng. Đúng vậy, là kinh khủng, vì Lý Trường Phong rất hiểu Hứa Phi, gã cực kỳ sĩ diện. Trần Lạc ở trước mặt nhiều người khiêu khích Hứa Phi, gã bỏ quam ới lạ. Lý Trường Phong càng biết tu vi, thân phận, địa vị của Hứa Phi bây giờ không phải người bình thường có thể trêu vào, càng đừng nói có Phong Ngọc Thiềm đứng sau lưng gã.
Hứa Phi nổi giận, mặt mày đầy sát khí.
Lý Trường Phong vội đứng ra khuyên:
– Hứa Phi, ngươi nghe ta nói. Trần huynh đệ mới đến, lại trẻ người non dạ, ngươi đừng so đo với hắn. Giờ ta kêu hắn xin lỗi ngay.
Lý Trường Phong nói với Trần Lạc:
– Trần huynh đệ, còn ngồi đó làm gì?
– Xin lỗi? Ngại quá, ta lớn như vậy chưa từng xin lỗi ai, trước kia không có, hiện tại không, sau này càng không.
Trần Lạc ngồi trên ghế, gác chéo chân thản nhiên nói:
– Trường Phong, tránh ra đi. Ta chờ xem đám nhãi này làm gì được ta.
Nói đến thì Trần Lạc không phải loại người thích kiếm chuyện, hắn thuộc loại người điệu thấp, có một số việc nhịn được sẽ nhịn. Trần Lạc vốn đã gai mắt Hứa Phi, hai ngày trước gã năm lần bảy lượt nhục nhã Lý Trường Phong thì thôi, dù sao Lý Trường Phong không nói gì, hắn không tiện ra mặt. Nhưng bây giờ Trần Lạc không gây sự, không chủ động chọc vào Hứa Phi, không khiêu khích gã, hắn đang ngồi yên lành nhưng Hứa Phi lại trèo lên đầu hắn ngồi.
Trần Lạc là ai?
Trần Lạc không thích gây chuyện nhưng hắn không sợ rắc rối, càng không mặc cho ngươi ăn hiếp.
– Ngươi – Nói – Cái – Gì!?
Một câu thằng nhãi chọc giận Hứa Phi, nếu chỗ này không phải đại thọ vạn năm của Ngọc Hoành lão gia tử, các nhân vật nổi uy danh đều có mặt thì Hứa Phi đã lao lên đánh người.
– Không nghe rõ sao? Cần ta lặp lại lần nữa không?
Trần Lạc lười quan tâm Hứa Phi:
– Lo chuyện của mình đi, đừng rảnh qua đưa mặt lên tìm đánh, cút xéo!
– Ngươi…!
Hứa Phi tức điên, nhưng ngại chỗ này là thọ yến của Ngọc Hoành lão gia tử, gã không dám lỗ mãng. Hứa Phi hít sâu, nhưng lửa giận vẫn cháy hừng hực trong lòng.
Phong Ngọc Thiềm cười gằn:
– Đã lâu không thấy Hành Giả cuồng vọng như vậy. Tiểu bằng hữu, ngươi khá là kiêu ngạo.
/1351
|