– Tên thật? Không biết, người trong Thiên Khải thương các tôn kính gọi là Thiên Khải tiên sinh. Chưa từng có ai hỏi tên thật của Thiên Khải tiên sinh.
– Được rồi, vậy chủ quản có biết Thiên Khải tiên sinh đến từ nơi nào không?
– Không biết.
Thế này…
Trần Lạc cứ tưởng đến Thiên Khải thương các sẽ hỏi được cái gì, nhưng không ngờ chủ quản hỏi gì cũng không biết.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, lại hỏi:
– Chủ quản có biết Thiên Khải tiên sinh ở đâu không? Ta đi đâu để gặp được Thiên Khải tiên sinh?
– Không biết các hạ tìm Thiên Khải tiên sinh có chuyện gì?
– Có chút chuyện riêng.
Nghe nói là việc riêng thì chủ quản ngại không hỏi tiếp, trả lời:
– Thiên Khải tiên sinh hiện cư ngụ trong đảo Thiên Khải, nếu các hạ muốn tìm Thiên Khải tiên sinh hãy đi đảo Thiên Khải xem.
Đảo Thiên Khải?
Trần Lạc lấy tinh bàn ra kiểm tra, quả nhiên có một nơi tên là đảo Thiên Khải. Khiến Trần Lạc mừng là vị trí đảo Thiên Khải cách Nhân Linh chi đô hắn muốn đi không xa. Trần Lạc dự định mấy ngày nữa sẽ đi đảo Thiên Khải, nhìn xem Thiên Khải tiên sinh có phải là Úy Thiên Long không.
– Không biết các hạ định giao dịch khối tinh hoa sinh mệnh này thế nào? Muốn đấu giá hay triển lãm?
– Chỉ là một khối tinh hoa sinh mệnh, không cần thiết triển lãm, đấu giá thì rắc rối quá. Chủ quản đổi ít sinh mệnh chi thạch là được.
– Đổi sinh mệnh chi thạch?
Chủ quản tưởng đâu nghe lầm, hỏi đi hỏi lại. Chủ quản xác định tiểu tử này muốn dùng một khối tinh hoa sinh mệnh đổi sinh mệnh chi thạch thì xoe tròn mắt.
Chủ quản hành nghề nhiều năm, đừng nói tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này, dù là tinh hoa sinh mệnh thấp hơn mấy đẳng cấp thường sẽ được triển lãm rồi đấu giá, đây là hệ thống chính quy, chưa từng nghe dùng tinh hoa sinh mệnh đổi sinh mệnh chi thạch, vì người có bảo bối này hầu như không thiếu tiền. Huống chi khối tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này đổi ra sinh mệnh chi thạch cần bao nhiêu cho hết? Con số gần như thiên văn, ít nhất với năng lực của chủ quản không tưởng tượng được.
– Sao vậy? Chỗ các người không đổi sao?
– Không, không phải không đổi mà vì… Tinh hoa sinh mệnh của các hạ quá tinh thuần, trong thời gian ngắn chúng ta không thể tính ra giá trị thật sự của nó nên tạm thời không đổi sinh mệnh chi thạch được.
– Chỗ các người không được tốt lắm, một viên tinh hoa sinh mệnh mà cũng không giám định được.
– Các hạ, không phải chúng ta không giám định được mà vì tinh hoa sinh mệnh này quá tinh thuần, chúng ta cần giám định nhiều lần, bàn bạc rồi mới quyết định. Huống chi…
Chủ quản cười khổ nói:
– Chúng ta chưa bao giờ gặp người như các hạ dùng tinh hoa sinh mệnh tinh thuần đổi sinh mệnh chi thạch.
– Bao lâu làm xong?
– Trong vòng ba ngày.
– Ba ngày sao…
Trần Lạc không biết sẽ ở lại Quảng Lăng thành mấy ngày, hắn trầm ngâm nói:
– Vậy được, tạm để tinh hoa sinh mệnh chỗ các người, ba ngày sau ta đến đây.
– Các hạ, nếu chúng ta cần bàn bạc với các hạ thì nên đi đâu tìm?
– Tìm ta? Cái này khó, ta vừa vào thành, chưa có chỗ ở.
– Nếu các hạ muốn thì có thể ở tạm chỗ chúng ta.
– Các người có phòng khách?
– Đương nhiên, phòng khách Thiên Khải thương các chúng ta không dám nói là xa hoa nhất Quảng Lăng thành nhưng tuyệt đối thoải mái tinh xảo. Đi, bây giờ ta mang các hạ đi xem.
Trần Lạc lúng túng gãi đầu:
– Cái này…
Chủ quản thấy Trần Lạc ấp úng thì hỏi:
– Các hạ có gì cứ nói thẳng, nếu chúng ta làm được nhất định sẽ làm cho các hạ, nếu không thể cũng sẽ tìm cách thực hiện.
– Cũng không phải việc lớn gì.
Trần Lạc xoa tay nói:
– Ta không có cái này.
– Thứ lỗi tại hạ ngu dốt, không biết các hạ nói cái này là gì?
– Chết tiệt, bắt ta phải nói thẳng sao? Vậy mà không hiểu? Tức là không có tiền, không có sinh mệnh chi thạch, hiểu không?
Chủ quản hiểu, nhưng mặt gã thộn ra.
Một người cầm tinh hoa sinh mệnh tinh thuần nhưng nói trên người không có tiền, không có số tiền ở khách điếm, chuyện này nếu không thấy tận mắt có đánh chết chủ quản cũng không tin. Nếu kể chuyện này ra ngoài cũng không ai tin, thật hiếm thấy.
– Tóm lại tinh hoa sinh mệnh của ta đổi chỗ các người, vậy đi, chờ khi nào đổi ra ta sẽ trả tiền lại, thế nào?
– Các hạ hiểu lầm.
Chủ quản cố nèn lòng tò mò và thắc mắc, nói:
– Các hạ đổi tinh hoa sinh mệnh trong Thiên Khải thương các tức là khách nhân tôn quý của chúng ta. Đối với khách như các hạ thì Thiên Khải sẽ miễn phí cung cấp ăn, mặc, ở đi lại…
Thoáng chốc Trần Lạc thành khách quý của Thiên Khải thương các, được miễn phí cung cấp ăn, mặc, ở đi lại đương nhiên rất tốt.
Trần Lạc đi theo chủ quản xem phòng khách. Phòng có nhiều đặc sắc, như chim hót hoa thơm, tắm trong nắng ấm áp, màu đỏ quyến rũ.
Trần Lạc chọn phòng khách tắm trong nắng ấm áp. Chủ quản chuẩn bị món ngon vật lạ nhưng bị Trần Lạc từ chối, lúc hắn đi chưa chào nhóm Lý Trường Phong nên định đi về xem tình hình. Trước khi đi Trần Lạc suy nghĩ không có tiền làm gì cũng không tiện.
Trần Lạc hỏi:
– Có thể ứng trước ít sinh mệnh chi thạch cho ta được không?
Chủ quản Thiên Khải thương các vốn nghi ngờ không biết Trần Lạc có thật sự tay trắng không, dù sao người ta mang theo một viên tinh hoa sinh mệnh cực kỳ tinh thuần, sao không có tiền được? Nhưng khi Trần Lạc nêu yêu cầu ứng trước sinh mệnh chi thạch thì chủ quản khẳng định hắn không đùa, không giả nghèo, hắn nghèo thật, nghèo đến nổi không có một sinh mệnh chi thạch.
Thật là… Người kỳ lạ.
– Không tiện sao?
– Không, không phải không tiện.
Chủ quản đưa qua một khối lệnh bài, nói:
– Các hạ, đây là thẻ Thiên Khải thương các, cầm thẻ này có thể tùy ý mua sắm trong bất cứ tiệm nào của Thiên Khải thương các chúng ta.
– Ôi chao, làm vậy được không?
Trần Lạc cầm khối lệnh bài này, cơ bản khẳng định vị kỳ nhân khiến thương các lâu đời hồi sinh trong truyền thuyết vô tận hải là Úy Thiên Long. Lúc trước Úy Thiên Long từng cho Trần Lạc một khối lệnh bài tương tự, hắn định lấy ra cho chủ quản xem nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Lỡ như chủ quản nhận ra lệnh bài thì thật rắc rối, nếu không nhận ra cũng rất phiền.
– Đương nhiên có thể, nhưng các hạ tiêu phí rồi sẽ phải trả tiền lại.
– Không thành vấn đề.
Rời khỏi phòng khách, điều đầu tiên Trần Lạc làm là đi mua sắm.Trần Lạc mua hết những thứ lúc trước hắn vừa mắt, có tinh tú ghi nhớ thời gian, có tinh trần dùng để dưa tin. Mấy món này là nhu yếu phẩm cho Hành Giả phiêu bạt trong vô tận hải. Mua sắm đúng là điều khiến người tâm hồn phơi phới, làm Trần Lạc không ngừng lại được.
– Thứ này không sai! Mua!
– Món này nhìn khá, mua!
– Đây là cái gì? Đồ ăn sao? Mua!
– Cái này, này, còn cái nàyn ữa, bao hết cho ta!
Nam nhân trung niên là đại chủ quản Thiên Khải thương các, gã từng thấy các quý công tử, quý tiểu thư điên cuồng mua sắm, cũng thấy đám nhà giàu mới nổi đột nhiên giàu lên tiêu tiền như nước, nhưng lần đầu tiên chủ quản thấy kiểu mua đồ không dừng tay như Trần Lạc.
Ghê gớm.
– Được rồi, vậy chủ quản có biết Thiên Khải tiên sinh đến từ nơi nào không?
– Không biết.
Thế này…
Trần Lạc cứ tưởng đến Thiên Khải thương các sẽ hỏi được cái gì, nhưng không ngờ chủ quản hỏi gì cũng không biết.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, lại hỏi:
– Chủ quản có biết Thiên Khải tiên sinh ở đâu không? Ta đi đâu để gặp được Thiên Khải tiên sinh?
– Không biết các hạ tìm Thiên Khải tiên sinh có chuyện gì?
– Có chút chuyện riêng.
Nghe nói là việc riêng thì chủ quản ngại không hỏi tiếp, trả lời:
– Thiên Khải tiên sinh hiện cư ngụ trong đảo Thiên Khải, nếu các hạ muốn tìm Thiên Khải tiên sinh hãy đi đảo Thiên Khải xem.
Đảo Thiên Khải?
Trần Lạc lấy tinh bàn ra kiểm tra, quả nhiên có một nơi tên là đảo Thiên Khải. Khiến Trần Lạc mừng là vị trí đảo Thiên Khải cách Nhân Linh chi đô hắn muốn đi không xa. Trần Lạc dự định mấy ngày nữa sẽ đi đảo Thiên Khải, nhìn xem Thiên Khải tiên sinh có phải là Úy Thiên Long không.
– Không biết các hạ định giao dịch khối tinh hoa sinh mệnh này thế nào? Muốn đấu giá hay triển lãm?
– Chỉ là một khối tinh hoa sinh mệnh, không cần thiết triển lãm, đấu giá thì rắc rối quá. Chủ quản đổi ít sinh mệnh chi thạch là được.
– Đổi sinh mệnh chi thạch?
Chủ quản tưởng đâu nghe lầm, hỏi đi hỏi lại. Chủ quản xác định tiểu tử này muốn dùng một khối tinh hoa sinh mệnh đổi sinh mệnh chi thạch thì xoe tròn mắt.
Chủ quản hành nghề nhiều năm, đừng nói tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này, dù là tinh hoa sinh mệnh thấp hơn mấy đẳng cấp thường sẽ được triển lãm rồi đấu giá, đây là hệ thống chính quy, chưa từng nghe dùng tinh hoa sinh mệnh đổi sinh mệnh chi thạch, vì người có bảo bối này hầu như không thiếu tiền. Huống chi khối tinh hoa sinh mệnh tinh thuần thế này đổi ra sinh mệnh chi thạch cần bao nhiêu cho hết? Con số gần như thiên văn, ít nhất với năng lực của chủ quản không tưởng tượng được.
– Sao vậy? Chỗ các người không đổi sao?
– Không, không phải không đổi mà vì… Tinh hoa sinh mệnh của các hạ quá tinh thuần, trong thời gian ngắn chúng ta không thể tính ra giá trị thật sự của nó nên tạm thời không đổi sinh mệnh chi thạch được.
– Chỗ các người không được tốt lắm, một viên tinh hoa sinh mệnh mà cũng không giám định được.
– Các hạ, không phải chúng ta không giám định được mà vì tinh hoa sinh mệnh này quá tinh thuần, chúng ta cần giám định nhiều lần, bàn bạc rồi mới quyết định. Huống chi…
Chủ quản cười khổ nói:
– Chúng ta chưa bao giờ gặp người như các hạ dùng tinh hoa sinh mệnh tinh thuần đổi sinh mệnh chi thạch.
– Bao lâu làm xong?
– Trong vòng ba ngày.
– Ba ngày sao…
Trần Lạc không biết sẽ ở lại Quảng Lăng thành mấy ngày, hắn trầm ngâm nói:
– Vậy được, tạm để tinh hoa sinh mệnh chỗ các người, ba ngày sau ta đến đây.
– Các hạ, nếu chúng ta cần bàn bạc với các hạ thì nên đi đâu tìm?
– Tìm ta? Cái này khó, ta vừa vào thành, chưa có chỗ ở.
– Nếu các hạ muốn thì có thể ở tạm chỗ chúng ta.
– Các người có phòng khách?
– Đương nhiên, phòng khách Thiên Khải thương các chúng ta không dám nói là xa hoa nhất Quảng Lăng thành nhưng tuyệt đối thoải mái tinh xảo. Đi, bây giờ ta mang các hạ đi xem.
Trần Lạc lúng túng gãi đầu:
– Cái này…
Chủ quản thấy Trần Lạc ấp úng thì hỏi:
– Các hạ có gì cứ nói thẳng, nếu chúng ta làm được nhất định sẽ làm cho các hạ, nếu không thể cũng sẽ tìm cách thực hiện.
– Cũng không phải việc lớn gì.
Trần Lạc xoa tay nói:
– Ta không có cái này.
– Thứ lỗi tại hạ ngu dốt, không biết các hạ nói cái này là gì?
– Chết tiệt, bắt ta phải nói thẳng sao? Vậy mà không hiểu? Tức là không có tiền, không có sinh mệnh chi thạch, hiểu không?
Chủ quản hiểu, nhưng mặt gã thộn ra.
Một người cầm tinh hoa sinh mệnh tinh thuần nhưng nói trên người không có tiền, không có số tiền ở khách điếm, chuyện này nếu không thấy tận mắt có đánh chết chủ quản cũng không tin. Nếu kể chuyện này ra ngoài cũng không ai tin, thật hiếm thấy.
– Tóm lại tinh hoa sinh mệnh của ta đổi chỗ các người, vậy đi, chờ khi nào đổi ra ta sẽ trả tiền lại, thế nào?
– Các hạ hiểu lầm.
Chủ quản cố nèn lòng tò mò và thắc mắc, nói:
– Các hạ đổi tinh hoa sinh mệnh trong Thiên Khải thương các tức là khách nhân tôn quý của chúng ta. Đối với khách như các hạ thì Thiên Khải sẽ miễn phí cung cấp ăn, mặc, ở đi lại…
Thoáng chốc Trần Lạc thành khách quý của Thiên Khải thương các, được miễn phí cung cấp ăn, mặc, ở đi lại đương nhiên rất tốt.
Trần Lạc đi theo chủ quản xem phòng khách. Phòng có nhiều đặc sắc, như chim hót hoa thơm, tắm trong nắng ấm áp, màu đỏ quyến rũ.
Trần Lạc chọn phòng khách tắm trong nắng ấm áp. Chủ quản chuẩn bị món ngon vật lạ nhưng bị Trần Lạc từ chối, lúc hắn đi chưa chào nhóm Lý Trường Phong nên định đi về xem tình hình. Trước khi đi Trần Lạc suy nghĩ không có tiền làm gì cũng không tiện.
Trần Lạc hỏi:
– Có thể ứng trước ít sinh mệnh chi thạch cho ta được không?
Chủ quản Thiên Khải thương các vốn nghi ngờ không biết Trần Lạc có thật sự tay trắng không, dù sao người ta mang theo một viên tinh hoa sinh mệnh cực kỳ tinh thuần, sao không có tiền được? Nhưng khi Trần Lạc nêu yêu cầu ứng trước sinh mệnh chi thạch thì chủ quản khẳng định hắn không đùa, không giả nghèo, hắn nghèo thật, nghèo đến nổi không có một sinh mệnh chi thạch.
Thật là… Người kỳ lạ.
– Không tiện sao?
– Không, không phải không tiện.
Chủ quản đưa qua một khối lệnh bài, nói:
– Các hạ, đây là thẻ Thiên Khải thương các, cầm thẻ này có thể tùy ý mua sắm trong bất cứ tiệm nào của Thiên Khải thương các chúng ta.
– Ôi chao, làm vậy được không?
Trần Lạc cầm khối lệnh bài này, cơ bản khẳng định vị kỳ nhân khiến thương các lâu đời hồi sinh trong truyền thuyết vô tận hải là Úy Thiên Long. Lúc trước Úy Thiên Long từng cho Trần Lạc một khối lệnh bài tương tự, hắn định lấy ra cho chủ quản xem nhưng ngẫm nghĩ lại thôi. Lỡ như chủ quản nhận ra lệnh bài thì thật rắc rối, nếu không nhận ra cũng rất phiền.
– Đương nhiên có thể, nhưng các hạ tiêu phí rồi sẽ phải trả tiền lại.
– Không thành vấn đề.
Rời khỏi phòng khách, điều đầu tiên Trần Lạc làm là đi mua sắm.Trần Lạc mua hết những thứ lúc trước hắn vừa mắt, có tinh tú ghi nhớ thời gian, có tinh trần dùng để dưa tin. Mấy món này là nhu yếu phẩm cho Hành Giả phiêu bạt trong vô tận hải. Mua sắm đúng là điều khiến người tâm hồn phơi phới, làm Trần Lạc không ngừng lại được.
– Thứ này không sai! Mua!
– Món này nhìn khá, mua!
– Đây là cái gì? Đồ ăn sao? Mua!
– Cái này, này, còn cái nàyn ữa, bao hết cho ta!
Nam nhân trung niên là đại chủ quản Thiên Khải thương các, gã từng thấy các quý công tử, quý tiểu thư điên cuồng mua sắm, cũng thấy đám nhà giàu mới nổi đột nhiên giàu lên tiêu tiền như nước, nhưng lần đầu tiên chủ quản thấy kiểu mua đồ không dừng tay như Trần Lạc.
Ghê gớm.
/1351
|