Lý Trường Phong biểu tình nghiêm túc, trừng thuyền đối diện. Lý Trường Phong định ra lệnh né chiếc thuyền to thì đột nhiên thuyền đối diện ngừng áp sát. Một đoàn hai, ba mươi người lên đầu thuyền.
Trần Lạc không biết bọn họ là ai, hắn nhìn Lý Trường Phong, hiển nhiên gã cũng không biết họ.
Đang lúc đám người Trần Lạc khó hiểu thì từ thuyền đối diện truyền đến tiếng cười nhạt.
– Trường Phong huynh, lâu không gặp, khỏe không?
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi xuất hiện, thân hình cao lớn, mặt đẹp trai, khí độ bất phàm. Nam nhân đứng trên đầu thuyền, tay cầm cây quạt, tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống. Nam nhân cười tủm tỉm nhìn đám người Lý Trường Phong.
– Hứa Phi? Thì ra là ngươi.
Lý Trường Phong biết nam nhân này, có vẻ rất quen thuộc. Lý Trường Phong nhìn nam nhân lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chứa vui mừng, sau đó trở nên tối tăm, lúng túng, phức tạp.
Lý Đông Tuyết thấy nam nhân tên Hứa Phi thì cực kỳ vui sướng, hưng phấn reo lên:
– Hứa Phi? Ngươi là Hứa Phi ca ca? Trời, Hứa Phi ca ca, rốt cuộc ta gặp lại ca ca!
Lý Đông Tuyết cảm xúc kích động nhảy lên thuyền đối diện, lao vào lòng Hứa Phi.
Lý Đông Tuyết kích động hưng phấn đến bật khóc:
– Hứa Phi ca ca, hu hu hu, ca ca có biết Tuyết nhi vì sớm ngày gặp lại đặc biệt mà chăm chỉ khổ luyện trong thế giới Thanh Phong, không nghỉ ngơi một ngày. Hôm… Hôm nay rốt cuộc gặp ca ca!
Hứa Phi đứng ở đầu thuyền, một tay vỗ lưng Lý Đông Tuyết an ủi:
– Ha ha ha, Tuyết nhi tiến bộ hơn ta tưởng tượng nhiều. Ta cứ nghĩ Tuyết nhi cần mấy năm nữa mới thành tựu Hành Giả, không ngờ nhanh vậy. Tuyết nhi mạnh hơn ta ngày xưa nhiều.
Nét mặt, lời nói của Hứa Phi tràn đầy tự tin.
– Hứa Phi ca ca nói gì kỳ vậy, Tuyết nhi luôn xem ca ca là thần tượng, làm sao dám so sánh với ca ca? Phải nối Hứa Phi ca ca sao lại ở đây?
– Đương nhiên là chờ Tuyết nhi.
Lý Đông Tuyết nghẹn ngào:
– Chờ ta?
– Nói đến cũng tại đại ca của Tuyết nhi, Tuyết nhi thành tựu Hành Giả đến vô tận hải, chuyện lớn vậy mà không báo cho ta một tiếng. Nếu không phải ta tin tức nhanh nhạy thì đã bỏ qua, may mắn kịp lúc. Ta biết các người sẽ đi ngang qua Quảng Lăng thành nên chờ sẵn ở đây.
Hứa Phi cười tủm tỉm chỉ quạt vào Lý Trường Phong, cười nói:
– Trường Phong, ngươi thật kỳ cục, Đông Tuyết là tiểu muội của ngươi chẳng lẽ không phải tiểu muội của Hứa Phi ta sao? Tuy ta sớm rời khỏi đảo Trường Lạc nhưng chúng ta dù gì là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, Đông Tuyết sắp đến vô tận hải tại sao ngươi không nói cho ta biết một tiếng?
Vẻ mặt Lý Trường Phong lúng túng nói:
– Biết ngươi hiện tại bận rộn nên không dám quấy rầy.
– Trường Phong, cái này là ngươi sai, dù ta bận mấy cũng phải đi nghênh đón Đông Tuyết.
Lý Trường Phong định nói gì nhưng bị Hứa Phi ngắt lời:
– Được rồi Trường Phong, ta không có ý trách ngươi, nhưng lúc tiệc tối phải tự phạt hai ly.
Lý Trường Phong khó hiểu hỏi:
– Tiệc tối?
Hứa Phi phẩy quạt:
– Đương nhiên.
Hứa Phi cười nói:
– Đông Tuyết mới vào vô tận hải, ta phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho nàng. Đông Tuyết, đi, ta có chuẩn bị quà bí ẩn cho muội.
Lý Đông Tuyết vui vẻ hưng phấn nói:
– Oa, Hứa Phi ca ca tốt với ta quá!
Nhưng dường như Lý Trường Phong không muốn đi, gã từ chối:
– Hứa Phi, đa tạ ý tốt cho ngươi, chúng ta còn cần đi, phải nhanh chóng trở về đảo Trường Lạc, bằng hữu trong đó đang chờ chúng ta.
Hứa Phi xoay người định đi nghe vậy xụ mặt, nhắm mắt lại, lắc đầu.
Hứa Phi đưa lưng hướng Lý Trường Phong:
– Trường Phong, ta biết sự kiện lần trước khiến ngươi có cái nhìn khác về ta. Nhưng chúng ta từng là huynh đệ ra sống vào chết, ngươi cũng biết ta xem Đông Tuyết như muội muội ruột, bây giờ ta muốn đón gió tẩy trần cho Đông Tuyết ngươi lại nói đảo Trường Lạc có bằng hữu đang chờ các ngươi. Ha ha ha, xem ra Hứa Phi ta ở trong lòng ngươi không bằng đám người trên đảo Trường Lạc.
– Hứa Phi, ta không có ý đó, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, nhưng đảo Trường Lạc…
Lý Trường Phong định giải thích chợt nhận ra không tiện nói mấy lời đó trước mặt tiểu muội, gã không muốn để tiểu muội biết mấy chuyện linh tinh này. Đặc biệt nhìn đôi mắt mong chờ của tiểu muội, Lý Trường Phong không muốn nói gì thêm, bất đắc dĩ gật đầu.
– Vậy mới đúng, tối nay mọi người cùng nhau tụ hợp, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu chung.
Trần Lạc đứng bên cạnh giữ im lặng thấy nhóm Lý Trường Phong định đi theo Hứa Phi thì lên tiếng:
– Lý huynh, đa tạ dọc đường đi các người giúp đỡ, ta xin cáo từ tại đây, có cơ hội gặp lại.
Nghe Trần Lạc định đi, Lý Trường Phong không chịu:
– Trần lão đệ, không được. Huynh đệ mới vào vô tận hải, vô thân vô cố, lạ nước lạ cái, đi đâu được? Hay huynh đệ theo ta vào thành, sau đó ta mang huynh đệ đi đảo Trường Lạc?
Trần Lạc chỉ muốn đi dạo trong Quảng Lăng thành, hắn không muốn đi đảo Trường Lạc.
Lý Đông Tuyết nhảy xuống ấn vai Trần Lạc, nói:
– Này Tiểu Nhị, nếu ngươi đi thì ta sẽ tức giận, không cho đi! Biết không? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, còn chưa báo đáp sao ngươi có thể đi? Mặc kệ, không cho đi, tuyệt đối không!
Trần Lạc lắc đầu, cười cười.
– Ân nhân cứu mạng?
Hứa Phi tới gần nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:
– Trường Phong, vị huynh đệ này là ai?
– Hứa Phi ca ca không biết, lúc ta đến suýt bị một con hư không thú hung dữ cắn chết, cũng nhờ Tiểu Nhị cứu, hì hì.
Nghe nói Lý Đông Tuyết suýt gặp nạn, Hứa Phi mắng Lý Trường Phong:
– Trường Phong, ngươi làm đại ca kiểu gì? Đi đón Đông Tuyết còn làm nàng suýt mất mạng?
Lý Trường Phong không phản bác, chuyện này đúng là lỗi của gã, mãi đến bây giờ gã nghĩ lại còn run. Cho nên trong lòng Lý Trường Phong vô cùng cảm kích Trần Lạc.
– Hứa Phi ca ca đừng trách đại ca, tại Tuyết nhi ham chi nên suýt gây họa lớn, không liên quan đại ca.
Lý Đông Tuyết lo Hứa Phi lại mắng sau khi, nàng kéo Trần Lạc lại giới thiệu:
– Hứa Phi ca ca, để Tuyết nhi giới thiệu. Hắn tên Trần Tiểu Nhị, cũng mới vào vô tận hải như Tuyết nhi, hơn nữa Tiểu Nhị đến từ thế giới chưa giải phong.
Nghe nói Trần Lạc đến từ thế giới chưa giải phong, Hứa Phi bất ngờ hỏi:
– Thế giới chưa giải phong văn minh tu hành rất lạc hậu, không kết nối với vô tận hải, không liên lạc với thế giới khác. Có thể phá vỡ hư không trong thế giới này, tiểu huynh đệ không tầmg thường.
– Ha ha ha, nói ra Hứa Phi ca ca không tin, Tiểu Nhị rất to gan, một mình hắn vào vô tận hải, còn ở trong khu vực loạn lưu.
– A?
Hứa Phi càng bất ngờ hơn, gã không ngờ thiếu niên chẳng chút bắt mắt này sẽ to gan như vậy.
– Ta chỉ người…
Tuy Trần Lạc không giỏi nói chuyện, không thích nói lời khách sáo nhưng vấn đề là lễ phép, người ta đối xử thế nào thì hắn đối xử lại thế nấy. Người ta chào Trần Lạc đương nhiên hắn không thể xụ mặt đáp lại.
Trần Lạc không biết bọn họ là ai, hắn nhìn Lý Trường Phong, hiển nhiên gã cũng không biết họ.
Đang lúc đám người Trần Lạc khó hiểu thì từ thuyền đối diện truyền đến tiếng cười nhạt.
– Trường Phong huynh, lâu không gặp, khỏe không?
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi xuất hiện, thân hình cao lớn, mặt đẹp trai, khí độ bất phàm. Nam nhân đứng trên đầu thuyền, tay cầm cây quạt, tay chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống. Nam nhân cười tủm tỉm nhìn đám người Lý Trường Phong.
– Hứa Phi? Thì ra là ngươi.
Lý Trường Phong biết nam nhân này, có vẻ rất quen thuộc. Lý Trường Phong nhìn nam nhân lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt chứa vui mừng, sau đó trở nên tối tăm, lúng túng, phức tạp.
Lý Đông Tuyết thấy nam nhân tên Hứa Phi thì cực kỳ vui sướng, hưng phấn reo lên:
– Hứa Phi? Ngươi là Hứa Phi ca ca? Trời, Hứa Phi ca ca, rốt cuộc ta gặp lại ca ca!
Lý Đông Tuyết cảm xúc kích động nhảy lên thuyền đối diện, lao vào lòng Hứa Phi.
Lý Đông Tuyết kích động hưng phấn đến bật khóc:
– Hứa Phi ca ca, hu hu hu, ca ca có biết Tuyết nhi vì sớm ngày gặp lại đặc biệt mà chăm chỉ khổ luyện trong thế giới Thanh Phong, không nghỉ ngơi một ngày. Hôm… Hôm nay rốt cuộc gặp ca ca!
Hứa Phi đứng ở đầu thuyền, một tay vỗ lưng Lý Đông Tuyết an ủi:
– Ha ha ha, Tuyết nhi tiến bộ hơn ta tưởng tượng nhiều. Ta cứ nghĩ Tuyết nhi cần mấy năm nữa mới thành tựu Hành Giả, không ngờ nhanh vậy. Tuyết nhi mạnh hơn ta ngày xưa nhiều.
Nét mặt, lời nói của Hứa Phi tràn đầy tự tin.
– Hứa Phi ca ca nói gì kỳ vậy, Tuyết nhi luôn xem ca ca là thần tượng, làm sao dám so sánh với ca ca? Phải nối Hứa Phi ca ca sao lại ở đây?
– Đương nhiên là chờ Tuyết nhi.
Lý Đông Tuyết nghẹn ngào:
– Chờ ta?
– Nói đến cũng tại đại ca của Tuyết nhi, Tuyết nhi thành tựu Hành Giả đến vô tận hải, chuyện lớn vậy mà không báo cho ta một tiếng. Nếu không phải ta tin tức nhanh nhạy thì đã bỏ qua, may mắn kịp lúc. Ta biết các người sẽ đi ngang qua Quảng Lăng thành nên chờ sẵn ở đây.
Hứa Phi cười tủm tỉm chỉ quạt vào Lý Trường Phong, cười nói:
– Trường Phong, ngươi thật kỳ cục, Đông Tuyết là tiểu muội của ngươi chẳng lẽ không phải tiểu muội của Hứa Phi ta sao? Tuy ta sớm rời khỏi đảo Trường Lạc nhưng chúng ta dù gì là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, Đông Tuyết sắp đến vô tận hải tại sao ngươi không nói cho ta biết một tiếng?
Vẻ mặt Lý Trường Phong lúng túng nói:
– Biết ngươi hiện tại bận rộn nên không dám quấy rầy.
– Trường Phong, cái này là ngươi sai, dù ta bận mấy cũng phải đi nghênh đón Đông Tuyết.
Lý Trường Phong định nói gì nhưng bị Hứa Phi ngắt lời:
– Được rồi Trường Phong, ta không có ý trách ngươi, nhưng lúc tiệc tối phải tự phạt hai ly.
Lý Trường Phong khó hiểu hỏi:
– Tiệc tối?
Hứa Phi phẩy quạt:
– Đương nhiên.
Hứa Phi cười nói:
– Đông Tuyết mới vào vô tận hải, ta phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho nàng. Đông Tuyết, đi, ta có chuẩn bị quà bí ẩn cho muội.
Lý Đông Tuyết vui vẻ hưng phấn nói:
– Oa, Hứa Phi ca ca tốt với ta quá!
Nhưng dường như Lý Trường Phong không muốn đi, gã từ chối:
– Hứa Phi, đa tạ ý tốt cho ngươi, chúng ta còn cần đi, phải nhanh chóng trở về đảo Trường Lạc, bằng hữu trong đó đang chờ chúng ta.
Hứa Phi xoay người định đi nghe vậy xụ mặt, nhắm mắt lại, lắc đầu.
Hứa Phi đưa lưng hướng Lý Trường Phong:
– Trường Phong, ta biết sự kiện lần trước khiến ngươi có cái nhìn khác về ta. Nhưng chúng ta từng là huynh đệ ra sống vào chết, ngươi cũng biết ta xem Đông Tuyết như muội muội ruột, bây giờ ta muốn đón gió tẩy trần cho Đông Tuyết ngươi lại nói đảo Trường Lạc có bằng hữu đang chờ các ngươi. Ha ha ha, xem ra Hứa Phi ta ở trong lòng ngươi không bằng đám người trên đảo Trường Lạc.
– Hứa Phi, ta không có ý đó, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, nhưng đảo Trường Lạc…
Lý Trường Phong định giải thích chợt nhận ra không tiện nói mấy lời đó trước mặt tiểu muội, gã không muốn để tiểu muội biết mấy chuyện linh tinh này. Đặc biệt nhìn đôi mắt mong chờ của tiểu muội, Lý Trường Phong không muốn nói gì thêm, bất đắc dĩ gật đầu.
– Vậy mới đúng, tối nay mọi người cùng nhau tụ hợp, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không uống rượu chung.
Trần Lạc đứng bên cạnh giữ im lặng thấy nhóm Lý Trường Phong định đi theo Hứa Phi thì lên tiếng:
– Lý huynh, đa tạ dọc đường đi các người giúp đỡ, ta xin cáo từ tại đây, có cơ hội gặp lại.
Nghe Trần Lạc định đi, Lý Trường Phong không chịu:
– Trần lão đệ, không được. Huynh đệ mới vào vô tận hải, vô thân vô cố, lạ nước lạ cái, đi đâu được? Hay huynh đệ theo ta vào thành, sau đó ta mang huynh đệ đi đảo Trường Lạc?
Trần Lạc chỉ muốn đi dạo trong Quảng Lăng thành, hắn không muốn đi đảo Trường Lạc.
Lý Đông Tuyết nhảy xuống ấn vai Trần Lạc, nói:
– Này Tiểu Nhị, nếu ngươi đi thì ta sẽ tức giận, không cho đi! Biết không? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, còn chưa báo đáp sao ngươi có thể đi? Mặc kệ, không cho đi, tuyệt đối không!
Trần Lạc lắc đầu, cười cười.
– Ân nhân cứu mạng?
Hứa Phi tới gần nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, tò mò hỏi:
– Trường Phong, vị huynh đệ này là ai?
– Hứa Phi ca ca không biết, lúc ta đến suýt bị một con hư không thú hung dữ cắn chết, cũng nhờ Tiểu Nhị cứu, hì hì.
Nghe nói Lý Đông Tuyết suýt gặp nạn, Hứa Phi mắng Lý Trường Phong:
– Trường Phong, ngươi làm đại ca kiểu gì? Đi đón Đông Tuyết còn làm nàng suýt mất mạng?
Lý Trường Phong không phản bác, chuyện này đúng là lỗi của gã, mãi đến bây giờ gã nghĩ lại còn run. Cho nên trong lòng Lý Trường Phong vô cùng cảm kích Trần Lạc.
– Hứa Phi ca ca đừng trách đại ca, tại Tuyết nhi ham chi nên suýt gây họa lớn, không liên quan đại ca.
Lý Đông Tuyết lo Hứa Phi lại mắng sau khi, nàng kéo Trần Lạc lại giới thiệu:
– Hứa Phi ca ca, để Tuyết nhi giới thiệu. Hắn tên Trần Tiểu Nhị, cũng mới vào vô tận hải như Tuyết nhi, hơn nữa Tiểu Nhị đến từ thế giới chưa giải phong.
Nghe nói Trần Lạc đến từ thế giới chưa giải phong, Hứa Phi bất ngờ hỏi:
– Thế giới chưa giải phong văn minh tu hành rất lạc hậu, không kết nối với vô tận hải, không liên lạc với thế giới khác. Có thể phá vỡ hư không trong thế giới này, tiểu huynh đệ không tầmg thường.
– Ha ha ha, nói ra Hứa Phi ca ca không tin, Tiểu Nhị rất to gan, một mình hắn vào vô tận hải, còn ở trong khu vực loạn lưu.
– A?
Hứa Phi càng bất ngờ hơn, gã không ngờ thiếu niên chẳng chút bắt mắt này sẽ to gan như vậy.
– Ta chỉ người…
Tuy Trần Lạc không giỏi nói chuyện, không thích nói lời khách sáo nhưng vấn đề là lễ phép, người ta đối xử thế nào thì hắn đối xử lại thế nấy. Người ta chào Trần Lạc đương nhiên hắn không thể xụ mặt đáp lại.
/1351
|