- Ha ha ha ha ha ha! Đều là đám tiểu nhân ích kỷ khốn nạn! Cùng một giuộc!
- Tốt, rất tốt, các người cứ tiếp tục tính kế đi. Chờ khi vũ trụ hỗn loạn không thể cứu vãn vì hắn, các người sẽ hối hận, các người sẽ chịu tội!
- Đừng nghĩ lão nương hù các người, đừng coi thường thành tựu nguyên thủy của Trần Lạc! Trước kia Nữ Oa sáng tạo người nguyên thủy suýt tiêu diệt hai tộc thần và ma các người, chẳng lẽ các người quên hết sao?
- Đừng nghĩ Trần Lạc chỉ là một người, không có gì ghê gớm. Cho các người biết, trên người Trần Lạc không có gì là không thể. Hắn thậm chí tu ra nguyên tội chi nguyên, các người bị mù hết rồi sao? Bà nội nó!
- Đừng tưởng rằng ta không biết các người có ý đồ gì. Các người sợ Nữ Oa thức tỉnh, sợ sau khi Nữ Oa thức tỉnh thì truy cứu chuyện năm đó nên muốn ngăn cản Nữ Oa tỉnh dậy. Các người cho rằng Trần Lạc có được Nhân Thư vừa lúc hợp ý các người đúng không?
- Các người nghĩ rằng dù Trần Lạc không thể chúa tể Nhân Thư, không ngăn cản Nữ Oa thức tỉnh được nhưng nguyền rủa của hắn sẽ xâm nhiễm Nữ Oa. Các người hận Nữ Oa, các người cho rằng Nữ Oa thức tỉnh đáng sợ hơn sự tồn tại của Trần Lạc rất nhiều đúng không?
- Ngoài ra Trần Lạc trộm Nhân Quả chi tâm cũng khiến các vị ngứa ngáy đúng không? Các người không tiêu diệt Trần Lạc một là muốn ngăn cản Nữ Oa thức tỉnh, hai là muốn cướp Nhân Quả chi tâm của Trần Lạc phải không? Ha ha ha ha ha ha!
- Tốt, tốt quá!
- Nhưng ta cho các người biết, đừng để đến lúc đó vì một hạt mè bỏ qua trái dưa hấu. Chờ đi, một đám ích kỷ tồi tệ tự phụ khốn kiếp, sẽ có ngày các người trả giá cực đắt vì sự ích kỷ ngày hôm nay!
Nữ Vu hét mệt, nàng thở hồng hộc. Khuôn mặt bình thường chất chứa tức giận, oán hận, và tràn đầy bất lực. Nữ Vu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Nữ Vu chợt cười nói:
- Trức kia vì vũ trụ yên ổn hòa bình ta phong ấn chân thân của mình, để pháp tắc vận mệnh tự động diễn biến, giờ xem ra ta đã sai. Nếu các vị muốn phá vỡ vũ trụ yên bình thì ta thành toàn các người.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Nữ Vu ta quyết định từ bỏ hóa thân, lại mở ra phong ấn chân thân ức vạn năm.
- Nếu các vị muốn hỗn loạn vậy bắt đầu từ vận mệnh trước đi.
- Ta sẽ cho các người thể nghiệm trước hậu quả của vận mệnh hỗn loạn.
Nữ Vu biến mất không còn tăm hơi.
Tâm tình Thiên Hạ Ngũ Y rất tệ.
Táng Hoa tới gần, dò hỏi:
- Trường Hận tỷ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
- Cách gì? Cách gì bây giờ?
Trường Hận thở dài thườn thượt:
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện Nữ Oa nương nương nhanh chóng thức tỉnh. Miễn nương nương thức tỉnh thì mọi chuyện chưa đến mức hết thuốc chữa.
- Nhưng mà... Nếu...
- Không có nhưng hay nếu.
Lúc này chân trời xuất hiện bốn căn nguyên, đây là bốn thần chi bản nguyên, căn nguyên ngưng tụ tỏa bốn luồng sáng bao phủ Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu. Bốn người biết đây là thần tộc đang triệu hoán. Các nàng không biết sẽ phải nhận sự trừng phạt gì, vì Hoàng Tuyền, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển không hoàn thành sứ mệnh thần tộc giao cho.
Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lạc Anh đã sớm dự đoán sẽ có ngày này, bọn họ không ngạc nhiên, cũng không chống cự, mặc kệ thần quan bao phủ mình. Chỉ có Mạc Khinh Sầu là liều mạng ngăn cản, nhìn Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm chằm chằm.
- Khinh Sầu, hãy tạm thời trở về thần tộc tinh linh, trong đó có thứ nàng cần kế thừa. Chờ sau khi nàng kế thừa ta sẽ tìm nàng!
- Tuyết Thiên Tầm, ngươi đã nói sau khi chuyện này kết thúc sẽ nói hết tất cả cho ta nghe, nếu ngươi không nói thì dù có chết ta cũng không trở lại!
- Miễn nàng gật đầu, không ai có thể cướp nàng từ chỗ ta!
Mạc Khinh Sầu bị thần quang bao phủ trông thật yếu ớt, thân hình mờ dần nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tuyết Thiên Tầm chằm chằm. Cuối cùng Mạc Khinh Sầu gật đầu, ngay khi đó Tuyết Thiên Tầm thò tay vào thần quang ôm chặt nàng.
- Nữ Đế, hiện tại linh hồn hỗn độn của ngươi không càn tinh thuần, dám can đảm nhúng tay vào chuyện của thần tộc tinh linh ta?
- Mạc Khinh Sầu là nữ nhân của Nữ Đế ta, không được ta cho phép thì không ai có thể mang nàng rời khỏi ta!
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, giơ tay chỉ. Chiếc Ma Kha nhẫn trên ngón tay Tuyết Thiên Tầm tỏa ánh sáng kỳ lạ, khi ánh sáng biến mất, Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu cũng mất tích.
- Nữ Đế, thần tộc tinh linh chúng ta và ngươi không đội trời chung!
Không thể điều tra ra tung tích Mạc Khinh Sầu, thần chi bản nguyên thần tộc tinh linh biến mất.
Nhìn cảnh đó, Lạc Anh bị thần quang phượng hoàng bao phủ cảm thán rằng:
- Cái gì là tình yêu đích thực? Chính là đây. A, đột nhiên hâm mộ Mạc Khinh Sầu quá. Nếu nam nhân của ta cũng ôm ta vào lòng như Tuyết Thiên Tầm, cướp ta khỏi thần quang triệu hoán thì... Tốt biết mấy. Ài, tiếc rằng chỉ có thể tưởng tượng...
Mãi đến bây giờ trong đầu Lạc Anh còn quanh quẩn những lời Trần Lạc đã nói: Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, từ nay đến chết không qua lại...
Tiết Thường Uyển cũng đồng cảm, nhưng cảm xúc của nàng nội liễm hơn, giấu tâm sự trong lòng. Tiết Thường Uyển hiếm khi nhoẻn miệng cười phất tay chào Thiên Hạ Ngũ Y, các nữ thần khác, chỉ có hai chữ hẹn gặp lại nhưng chứa tất cả lưu luyến, chúc phúc của Tiết Thường Uyển.
- Ưm, các tỷ tỷ, giây pthú ly biệt sắp đến. Các người biết Lạc Anh ta không phải loại người mạnh miệng dối người, nên ta không nói chúc phúc. Nếu ta còn sống, còn ký ức phương thế giới này nhất định sẽ tìm các người đi chơi. Hưm... Hẹn gặp lại... Các bằng hữu.
Hoàn vũ vô biên, hư không vô tận.
Vô tận hải, Vị Ương cung.
Ma Quân Thất Dạ mang Trần Lạc về, bất chấp vết thương trên người vội vàng xem xét tình huống của Trần Lạc. Thời gian dần trôi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt luôn đứng canh chừng thấy Ma Quân Thất Dạ mở mắt ra.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt tò mò hỏi:
- Quân thượng, tình huống của tiểu Lạc ra sao?
Ma Quân Thất Dạ nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Không tệ như tưởng tượng. Ta cứ nghĩ ý thức của hắn đã tán loạn, vừa rồi tra xét phát hiện ý thức của tiểu Lạc chẳng những không tán loạn còn nhanh chóng ngưng tụ lại, chắc điều này liên quan đến linh hồn của tiểu Lạc.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn nhau, biểu tình cực kỳ ngạc nhiên. Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cao thủ, biết rõ nếu ý thức bị đánh tan, chỉ cần linh hồn còn tồn tại thì ý thức sẽ chậm rãi phục hồi. Nhưng sẽ cần thời gian lâu thật lâu, ý thức càng cường đại thì phục hồi càng chậm, ngắn thì mấy trăm năm, lâu thì mấy ngàn năm hoặc hơn.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt từng tiếp xúc với Trần Lạc, biết ý thức của tiểu tử này không giống bình thường, nếu tán loạn tính trường hợp tốt nhất cũng cần trăm năm. Phong Hoa Tuyết Nguyệt không ngờ trong thời gian ngắn ý thức tán loạn của Trần Lạc đã phục hồi gần hết.
Phong nói:
- Thật không biết linh hồn của tiểu tử này là thứ gì mà mạnh như vậy.
- Tốt, rất tốt, các người cứ tiếp tục tính kế đi. Chờ khi vũ trụ hỗn loạn không thể cứu vãn vì hắn, các người sẽ hối hận, các người sẽ chịu tội!
- Đừng nghĩ lão nương hù các người, đừng coi thường thành tựu nguyên thủy của Trần Lạc! Trước kia Nữ Oa sáng tạo người nguyên thủy suýt tiêu diệt hai tộc thần và ma các người, chẳng lẽ các người quên hết sao?
- Đừng nghĩ Trần Lạc chỉ là một người, không có gì ghê gớm. Cho các người biết, trên người Trần Lạc không có gì là không thể. Hắn thậm chí tu ra nguyên tội chi nguyên, các người bị mù hết rồi sao? Bà nội nó!
- Đừng tưởng rằng ta không biết các người có ý đồ gì. Các người sợ Nữ Oa thức tỉnh, sợ sau khi Nữ Oa thức tỉnh thì truy cứu chuyện năm đó nên muốn ngăn cản Nữ Oa tỉnh dậy. Các người cho rằng Trần Lạc có được Nhân Thư vừa lúc hợp ý các người đúng không?
- Các người nghĩ rằng dù Trần Lạc không thể chúa tể Nhân Thư, không ngăn cản Nữ Oa thức tỉnh được nhưng nguyền rủa của hắn sẽ xâm nhiễm Nữ Oa. Các người hận Nữ Oa, các người cho rằng Nữ Oa thức tỉnh đáng sợ hơn sự tồn tại của Trần Lạc rất nhiều đúng không?
- Ngoài ra Trần Lạc trộm Nhân Quả chi tâm cũng khiến các vị ngứa ngáy đúng không? Các người không tiêu diệt Trần Lạc một là muốn ngăn cản Nữ Oa thức tỉnh, hai là muốn cướp Nhân Quả chi tâm của Trần Lạc phải không? Ha ha ha ha ha ha!
- Tốt, tốt quá!
- Nhưng ta cho các người biết, đừng để đến lúc đó vì một hạt mè bỏ qua trái dưa hấu. Chờ đi, một đám ích kỷ tồi tệ tự phụ khốn kiếp, sẽ có ngày các người trả giá cực đắt vì sự ích kỷ ngày hôm nay!
Nữ Vu hét mệt, nàng thở hồng hộc. Khuôn mặt bình thường chất chứa tức giận, oán hận, và tràn đầy bất lực. Nữ Vu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Nữ Vu chợt cười nói:
- Trức kia vì vũ trụ yên ổn hòa bình ta phong ấn chân thân của mình, để pháp tắc vận mệnh tự động diễn biến, giờ xem ra ta đã sai. Nếu các vị muốn phá vỡ vũ trụ yên bình thì ta thành toàn các người.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, Nữ Vu ta quyết định từ bỏ hóa thân, lại mở ra phong ấn chân thân ức vạn năm.
- Nếu các vị muốn hỗn loạn vậy bắt đầu từ vận mệnh trước đi.
- Ta sẽ cho các người thể nghiệm trước hậu quả của vận mệnh hỗn loạn.
Nữ Vu biến mất không còn tăm hơi.
Tâm tình Thiên Hạ Ngũ Y rất tệ.
Táng Hoa tới gần, dò hỏi:
- Trường Hận tỷ, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?
- Cách gì? Cách gì bây giờ?
Trường Hận thở dài thườn thượt:
- Hiện tại chúng ta chỉ có thể cầu nguyện Nữ Oa nương nương nhanh chóng thức tỉnh. Miễn nương nương thức tỉnh thì mọi chuyện chưa đến mức hết thuốc chữa.
- Nhưng mà... Nếu...
- Không có nhưng hay nếu.
Lúc này chân trời xuất hiện bốn căn nguyên, đây là bốn thần chi bản nguyên, căn nguyên ngưng tụ tỏa bốn luồng sáng bao phủ Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu. Bốn người biết đây là thần tộc đang triệu hoán. Các nàng không biết sẽ phải nhận sự trừng phạt gì, vì Hoàng Tuyền, Lạc Anh, Mạc Khinh Sầu, Tiết Thường Uyển không hoàn thành sứ mệnh thần tộc giao cho.
Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Lạc Anh đã sớm dự đoán sẽ có ngày này, bọn họ không ngạc nhiên, cũng không chống cự, mặc kệ thần quan bao phủ mình. Chỉ có Mạc Khinh Sầu là liều mạng ngăn cản, nhìn Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm chằm chằm.
- Khinh Sầu, hãy tạm thời trở về thần tộc tinh linh, trong đó có thứ nàng cần kế thừa. Chờ sau khi nàng kế thừa ta sẽ tìm nàng!
- Tuyết Thiên Tầm, ngươi đã nói sau khi chuyện này kết thúc sẽ nói hết tất cả cho ta nghe, nếu ngươi không nói thì dù có chết ta cũng không trở lại!
- Miễn nàng gật đầu, không ai có thể cướp nàng từ chỗ ta!
Mạc Khinh Sầu bị thần quang bao phủ trông thật yếu ớt, thân hình mờ dần nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tuyết Thiên Tầm chằm chằm. Cuối cùng Mạc Khinh Sầu gật đầu, ngay khi đó Tuyết Thiên Tầm thò tay vào thần quang ôm chặt nàng.
- Nữ Đế, hiện tại linh hồn hỗn độn của ngươi không càn tinh thuần, dám can đảm nhúng tay vào chuyện của thần tộc tinh linh ta?
- Mạc Khinh Sầu là nữ nhân của Nữ Đế ta, không được ta cho phép thì không ai có thể mang nàng rời khỏi ta!
Nữ Đế Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, giơ tay chỉ. Chiếc Ma Kha nhẫn trên ngón tay Tuyết Thiên Tầm tỏa ánh sáng kỳ lạ, khi ánh sáng biến mất, Tuyết Thiên Tầm, Mạc Khinh Sầu cũng mất tích.
- Nữ Đế, thần tộc tinh linh chúng ta và ngươi không đội trời chung!
Không thể điều tra ra tung tích Mạc Khinh Sầu, thần chi bản nguyên thần tộc tinh linh biến mất.
Nhìn cảnh đó, Lạc Anh bị thần quang phượng hoàng bao phủ cảm thán rằng:
- Cái gì là tình yêu đích thực? Chính là đây. A, đột nhiên hâm mộ Mạc Khinh Sầu quá. Nếu nam nhân của ta cũng ôm ta vào lòng như Tuyết Thiên Tầm, cướp ta khỏi thần quang triệu hoán thì... Tốt biết mấy. Ài, tiếc rằng chỉ có thể tưởng tượng...
Mãi đến bây giờ trong đầu Lạc Anh còn quanh quẩn những lời Trần Lạc đã nói: Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, từ nay đến chết không qua lại...
Tiết Thường Uyển cũng đồng cảm, nhưng cảm xúc của nàng nội liễm hơn, giấu tâm sự trong lòng. Tiết Thường Uyển hiếm khi nhoẻn miệng cười phất tay chào Thiên Hạ Ngũ Y, các nữ thần khác, chỉ có hai chữ hẹn gặp lại nhưng chứa tất cả lưu luyến, chúc phúc của Tiết Thường Uyển.
- Ưm, các tỷ tỷ, giây pthú ly biệt sắp đến. Các người biết Lạc Anh ta không phải loại người mạnh miệng dối người, nên ta không nói chúc phúc. Nếu ta còn sống, còn ký ức phương thế giới này nhất định sẽ tìm các người đi chơi. Hưm... Hẹn gặp lại... Các bằng hữu.
Hoàn vũ vô biên, hư không vô tận.
Vô tận hải, Vị Ương cung.
Ma Quân Thất Dạ mang Trần Lạc về, bất chấp vết thương trên người vội vàng xem xét tình huống của Trần Lạc. Thời gian dần trôi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt luôn đứng canh chừng thấy Ma Quân Thất Dạ mở mắt ra.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt tò mò hỏi:
- Quân thượng, tình huống của tiểu Lạc ra sao?
Ma Quân Thất Dạ nhíu chặt mày, trầm giọng nói:
- Không tệ như tưởng tượng. Ta cứ nghĩ ý thức của hắn đã tán loạn, vừa rồi tra xét phát hiện ý thức của tiểu Lạc chẳng những không tán loạn còn nhanh chóng ngưng tụ lại, chắc điều này liên quan đến linh hồn của tiểu Lạc.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt nhìn nhau, biểu tình cực kỳ ngạc nhiên. Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cao thủ, biết rõ nếu ý thức bị đánh tan, chỉ cần linh hồn còn tồn tại thì ý thức sẽ chậm rãi phục hồi. Nhưng sẽ cần thời gian lâu thật lâu, ý thức càng cường đại thì phục hồi càng chậm, ngắn thì mấy trăm năm, lâu thì mấy ngàn năm hoặc hơn.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt từng tiếp xúc với Trần Lạc, biết ý thức của tiểu tử này không giống bình thường, nếu tán loạn tính trường hợp tốt nhất cũng cần trăm năm. Phong Hoa Tuyết Nguyệt không ngờ trong thời gian ngắn ý thức tán loạn của Trần Lạc đã phục hồi gần hết.
Phong nói:
- Thật không biết linh hồn của tiểu tử này là thứ gì mà mạnh như vậy.
/1351
|