Bọn họ biết Ma Quân Thất Dạ có được quyển sách này chưa đến mấy canh giờ, vì ba kỳ thư trong hoàn vũ, Thiên Địa Nhân tam thư hiện thế cùng một lúc.
Đừng thấy người cướp Nhân Thư chỉ có bấy nhiêu đây, đó là tại sao Nhân Thư hiện thế trong phương thế giới này, không nhiều người biết Nhân Thư ở phương thế giới này, dù biết thì e ngại các pháp tắc vũ trụ hạn chế không thể đến đây, cho dù tới được phương thế giới này cũng bị các pháp tắc trói buộc không thể dùng chân thân cướp giật.
Khác với Nhân Thư, Địa Thư và Thiên Thư hiện thế ở nơi pháp tắc thiên địa không thể bao phủ trong đại vũ trụ vô tận hải. Nên biết đại vũ trụ vô tận hải giấu rất nhiều lão già sống lâu vạn năm, trăm vạn năm. Ngoài ra có một đống chủng tộc xa xưa, bao gồm hai tộc thần và ma. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết Địa Thư, Thiên Thư hiện thế sẽ gây ra bạo động cỡ nào trong đại vũ trụ vô tận hải.
Ma Quân Thất Dạ có thể lao ra vòng vây giành được Địa Thư, điều này làmg bọn họ e ngại. Huống chi bây giờ Địa Thư chúa tể cái chết nằm trong tay Thất Dạ, không sợ sao được?
Tuyết Thiên Tầm lên tiếng:
- Thất Dạ, ta không tranh Địa Thư với ngươi, còn ngươi thì phá hỏng chuyện của ta?
Nữ Đế dù sao là Nữ Đế, nàng từng hủy diệt thiên địa, nên không sợ Ma Quân Thất Dạ. Dù hiện tại Thất Dạ đã là tử thần chúa tể cái chết thì Nữ Đế vẫn không sợ.
Linh hồn của Nữ Đế không còn tinh thuần nhưng huyết mạch thì vẫn là hoàng tử Bàn Cổ, bằng vào điều này Nữ Đế không sợ bất cứ tồn tại nào. Cái tên Nữ Đế không để gọi chơi, dù nàng hiện tại chỉ là luân hồi chuyển thế, lực lượng không bằng năm xưa một phần vạn, trong vũ trụ không bao nhiêu người giết được Nữ Đế.
Nữ Đế không sợ Ma Quân Thất Dạ, nhưng Thất Dạ cũng chẳng sợ gì nàng.
Ma Quân Thất Dạ nhìn Nữ Đế, hỏi:
- Chuyện của ngươi? Nữ Đế, theo ta được biết hình như Nhân Thư không phải chuyện của ngươi?
- Ta nói chuyện của ta thì chính là của ta!
Đối mặt Nữ Đế ương bướng bá đạo, Ma Quân Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nữ Đế, ngươi đã luân hồi thì hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa. Nhân Thư có liên quan gì ngươi hay không thì chẳng quan trọng với ta, là của ngươi hay không phải của ngươi cũng được. Ta nhất định sẽ mang huynh đệ của ta đi!
- Ngươi dám!?
Ma Quân Thất Dạ cười không nói.
Trường Hận hỏi dồn:
- Thất Dạ, ngươi đã nói Nhân Thư không liên quan Nữ Đế vậy có liên quan chúng ta không?
- Ta nói rồi, ta nhất định sẽ mang huynh đệ của ta đi!
- Được, ngươi có thể mang Trần Lạc đi nhưng phải để lại Nhân Thư!
- Nhân Thư là huynh đệ của ta lấy về, mục đích của ta chỉ có một,d dso là đưa huynh đệ của ta đi. Các người muốn lấy lại Nhân Thư thì chờ huynh đệ của ta tỉnh lại hãy nói.
Thái độ của Ma Quân Thất Dạ thản nhiên nhưng thật ra siêu bá đạo, ý của gã rất rõ ràng: Trần Lạc cướp được Nhân Thư đó là chuyện của hắn, không liên quan gì ta. Nhân Thư nằm trong tay Trần Lạc, ta muốn mang hắn đi. Ai muốn giành Nhân Thư thì ngại quá, chờ chút đi.
Đường Nhược Nhiễm cười hỏi:
- A, Tiểu Thất Dạ, ngươi càng lúc càng vênh váo rồi. Có phải cảm thấy sở hữu Đại Địa chi thư đại biểu tử vong thì chúng ta không làm gì ngươi được?
Ma Quân Thất Dạ chỉ cười.
Trường Hận lên tiếng:
- Thất Dạ, ngươi không thể mang Trần Lạc đi, không phải vì chúng ta nhất quyết lấy về Nhân Thư mà cũng vì lo cho an toàn của Trần Lạc. Hiện tại Trần Lạc nuốt Nhân Thư, Nhân Thư tùy thời sẽ hiện thế. Khi Nhân Thư hiện thế không ai chịu nổi, tin tưởng không cần ta nói ngươi cũng biết.
Ma Quân Thất Dạ hỏi ngược lại:
- Đúng thì sao?
- Thất Dạ, ngươi đừng giả ngu! Ngươi nên biết lần này Nhân Thư hiện thế cũng là lúc Nữ Oa chuyển thế thức tỉnh. Đừng nói Trần Lạc, dù là ngươi, bản thân ngươi có tự tin lấy được Nhân Thư không? Trong hoàn vũ này trừ Nữ Oa ra không ai có thể chúa tể Nhân Thư!
- Trường Hận, cướp Nhân Thư là chuyện của huynh đệ ta, hắn đã cướp tất nhiên có lý do của hắn, còn về có được Nhân Thư hay không là vận mệnh của hắn. Hậu quả cướp Nhân Thư đó là chuyện của hắn. Nữ Oa thức tỉnh hay không thì ta càng không có quyền can thiệp, ta đã nói mục đích của ta chỉ có một, đó là mang huynh đệ của ta đi.
Trường Hận nghẹn lời:
- Ngươi...!
Thái độ của Ma Quân Thất Dạ cứng rắn làm Trường Hận bó tay.
Nữ Vu đột nhiên vọt lên, biểu tình tức giận trừng gã, gằn từng chữ:
- Thất Dạ, ngươi có biết mình đang làm gì không?
- Ta biết rõ mình đang làm gì.
Nữ Vu lắc đầu phản bác:
- Không! Ngươi không biết!
- Tạm thời không nói đến Nữ Oa, không nói đến Nhân Thư hiện thế sẽ uy hiếp mạng sống của Trần Lạc.
- Thất Dạ, ngươi nên biết Trần Lạc là tồn tại gì đúng không? Trong vũ trụ cái gì bị hắn xâm nhiễm sẽ chịu nguyền rủa, chẳng lẽ ngươi muốn Nhân Thư bị nguyền rủa sao? Ngươi trơ mắt nhìn pháp tắc nhân tộc bị hỗn loạn vì Trần Lạc sao?
Thấy Ma Quân Thất Dạ không đáp, Nữ Vu tiếp tục bảo:
- Nếu nhiêu đây chưa đủ thì ta cho ngươi biết thêm. Trong tay Trần Lạc không chỉ nắm Nhân Thư còn có Nhân Quả chi tâm. Nhân Quả chi tâm là thứ gì thì không cần ta nói ngươi cũng biết, đây là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, cũng là pháp tắc nguyên thủy nhất trong vũ trụ. Ngươi muốn để nhân quả cũng hỗn loạn vì Trần Lạc nguyền rủa sao?
Giọng điệu của Ma Quân Thất Dạ vẫn thản nhiên không chứa chút tình cảm:
- Ta lặp lại lần nữa, mục đích ta đến đây chỉ để mang huynh đệ của ta đi.
Đám người không nhịn được nữa, nhất là Nữ Vu.
Nữ Vu nổi khùng quát vào mặt Ma Quân Thất Dạ:
- Thất Dạ, ngươi có thể suy nghĩ cho mọi người được không? Nghĩ cho toàn nhân tộc, nghĩ cho toàn vũ trụ đi! Ngươi làm ơn đừng ích kỷ như vậy!
Ma Quân Thất Dạ tùy tiện phun ra hai chữ:
- Không thể.
Nữ Vu tức hộc máu, nàng hít sâu kiềm nén lửa giận.
Nữ Vu cười gằn:
- Tốt, rất tốt. Thất Dạ, coi như ngươi giỏi. Nhưng ngươi nghĩ có thể mang Trần Lạc đi được sao? Ngươi không nhìn xem trên bầu trời có bao nhiêu thẩm phán?
- Có phải thấy rất nhiều người quen không? Có phải cảm ứng được đối thủ cũ một mất một còn đang nhìn ngươi?
- Sự tồn tại của ngươi đủ khiến bọn họ nhức đầu, đã xếp vào sổ đen thần ma. Bây giờ ngươi định mang đi tên khốn Trần Lạc, ngươi thấy có được không?
- Tên khốn Trần Lạc lĩnh ngộ nguyên thủy cấm kỵ mà thần ma kiêng kỵ nhất, còn tu ra nguyên tội chi nguyên không biết là tồn tại gì. Hiện tại Trần Lạc một hơi nuốt Nhân Thư, trộm đi Nhân Quả chi tâm căn nguyên vĩnh hằng nguyên thủy nhất vũ trụ, cộng thêm hắn gánh nguyền rủa, nói Trần Lạc là nhân tố không ổn định cũng không khoa trương.
- Nếu Trần Lạc rời khỏi phương thế giới này, ngươi có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Sẽ khiến đại vũ trụ nổ! Sẽ tai họa toàn vũ trụ!
- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cho Trần Lạc rời đi sao?
Nữ Vu liệt kê ra hàng loạt, dường như Ma Quân Thất Dạ không tâm tình nghe tiếp.
Đừng thấy người cướp Nhân Thư chỉ có bấy nhiêu đây, đó là tại sao Nhân Thư hiện thế trong phương thế giới này, không nhiều người biết Nhân Thư ở phương thế giới này, dù biết thì e ngại các pháp tắc vũ trụ hạn chế không thể đến đây, cho dù tới được phương thế giới này cũng bị các pháp tắc trói buộc không thể dùng chân thân cướp giật.
Khác với Nhân Thư, Địa Thư và Thiên Thư hiện thế ở nơi pháp tắc thiên địa không thể bao phủ trong đại vũ trụ vô tận hải. Nên biết đại vũ trụ vô tận hải giấu rất nhiều lão già sống lâu vạn năm, trăm vạn năm. Ngoài ra có một đống chủng tộc xa xưa, bao gồm hai tộc thần và ma. Nghĩ bằng ngón chân cũng biết Địa Thư, Thiên Thư hiện thế sẽ gây ra bạo động cỡ nào trong đại vũ trụ vô tận hải.
Ma Quân Thất Dạ có thể lao ra vòng vây giành được Địa Thư, điều này làmg bọn họ e ngại. Huống chi bây giờ Địa Thư chúa tể cái chết nằm trong tay Thất Dạ, không sợ sao được?
Tuyết Thiên Tầm lên tiếng:
- Thất Dạ, ta không tranh Địa Thư với ngươi, còn ngươi thì phá hỏng chuyện của ta?
Nữ Đế dù sao là Nữ Đế, nàng từng hủy diệt thiên địa, nên không sợ Ma Quân Thất Dạ. Dù hiện tại Thất Dạ đã là tử thần chúa tể cái chết thì Nữ Đế vẫn không sợ.
Linh hồn của Nữ Đế không còn tinh thuần nhưng huyết mạch thì vẫn là hoàng tử Bàn Cổ, bằng vào điều này Nữ Đế không sợ bất cứ tồn tại nào. Cái tên Nữ Đế không để gọi chơi, dù nàng hiện tại chỉ là luân hồi chuyển thế, lực lượng không bằng năm xưa một phần vạn, trong vũ trụ không bao nhiêu người giết được Nữ Đế.
Nữ Đế không sợ Ma Quân Thất Dạ, nhưng Thất Dạ cũng chẳng sợ gì nàng.
Ma Quân Thất Dạ nhìn Nữ Đế, hỏi:
- Chuyện của ngươi? Nữ Đế, theo ta được biết hình như Nhân Thư không phải chuyện của ngươi?
- Ta nói chuyện của ta thì chính là của ta!
Đối mặt Nữ Đế ương bướng bá đạo, Ma Quân Thất Dạ thản nhiên nói:
- Nữ Đế, ngươi đã luân hồi thì hãy đi làm chuyện gì có ý nghĩa. Nhân Thư có liên quan gì ngươi hay không thì chẳng quan trọng với ta, là của ngươi hay không phải của ngươi cũng được. Ta nhất định sẽ mang huynh đệ của ta đi!
- Ngươi dám!?
Ma Quân Thất Dạ cười không nói.
Trường Hận hỏi dồn:
- Thất Dạ, ngươi đã nói Nhân Thư không liên quan Nữ Đế vậy có liên quan chúng ta không?
- Ta nói rồi, ta nhất định sẽ mang huynh đệ của ta đi!
- Được, ngươi có thể mang Trần Lạc đi nhưng phải để lại Nhân Thư!
- Nhân Thư là huynh đệ của ta lấy về, mục đích của ta chỉ có một,d dso là đưa huynh đệ của ta đi. Các người muốn lấy lại Nhân Thư thì chờ huynh đệ của ta tỉnh lại hãy nói.
Thái độ của Ma Quân Thất Dạ thản nhiên nhưng thật ra siêu bá đạo, ý của gã rất rõ ràng: Trần Lạc cướp được Nhân Thư đó là chuyện của hắn, không liên quan gì ta. Nhân Thư nằm trong tay Trần Lạc, ta muốn mang hắn đi. Ai muốn giành Nhân Thư thì ngại quá, chờ chút đi.
Đường Nhược Nhiễm cười hỏi:
- A, Tiểu Thất Dạ, ngươi càng lúc càng vênh váo rồi. Có phải cảm thấy sở hữu Đại Địa chi thư đại biểu tử vong thì chúng ta không làm gì ngươi được?
Ma Quân Thất Dạ chỉ cười.
Trường Hận lên tiếng:
- Thất Dạ, ngươi không thể mang Trần Lạc đi, không phải vì chúng ta nhất quyết lấy về Nhân Thư mà cũng vì lo cho an toàn của Trần Lạc. Hiện tại Trần Lạc nuốt Nhân Thư, Nhân Thư tùy thời sẽ hiện thế. Khi Nhân Thư hiện thế không ai chịu nổi, tin tưởng không cần ta nói ngươi cũng biết.
Ma Quân Thất Dạ hỏi ngược lại:
- Đúng thì sao?
- Thất Dạ, ngươi đừng giả ngu! Ngươi nên biết lần này Nhân Thư hiện thế cũng là lúc Nữ Oa chuyển thế thức tỉnh. Đừng nói Trần Lạc, dù là ngươi, bản thân ngươi có tự tin lấy được Nhân Thư không? Trong hoàn vũ này trừ Nữ Oa ra không ai có thể chúa tể Nhân Thư!
- Trường Hận, cướp Nhân Thư là chuyện của huynh đệ ta, hắn đã cướp tất nhiên có lý do của hắn, còn về có được Nhân Thư hay không là vận mệnh của hắn. Hậu quả cướp Nhân Thư đó là chuyện của hắn. Nữ Oa thức tỉnh hay không thì ta càng không có quyền can thiệp, ta đã nói mục đích của ta chỉ có một, đó là mang huynh đệ của ta đi.
Trường Hận nghẹn lời:
- Ngươi...!
Thái độ của Ma Quân Thất Dạ cứng rắn làm Trường Hận bó tay.
Nữ Vu đột nhiên vọt lên, biểu tình tức giận trừng gã, gằn từng chữ:
- Thất Dạ, ngươi có biết mình đang làm gì không?
- Ta biết rõ mình đang làm gì.
Nữ Vu lắc đầu phản bác:
- Không! Ngươi không biết!
- Tạm thời không nói đến Nữ Oa, không nói đến Nhân Thư hiện thế sẽ uy hiếp mạng sống của Trần Lạc.
- Thất Dạ, ngươi nên biết Trần Lạc là tồn tại gì đúng không? Trong vũ trụ cái gì bị hắn xâm nhiễm sẽ chịu nguyền rủa, chẳng lẽ ngươi muốn Nhân Thư bị nguyền rủa sao? Ngươi trơ mắt nhìn pháp tắc nhân tộc bị hỗn loạn vì Trần Lạc sao?
Thấy Ma Quân Thất Dạ không đáp, Nữ Vu tiếp tục bảo:
- Nếu nhiêu đây chưa đủ thì ta cho ngươi biết thêm. Trong tay Trần Lạc không chỉ nắm Nhân Thư còn có Nhân Quả chi tâm. Nhân Quả chi tâm là thứ gì thì không cần ta nói ngươi cũng biết, đây là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, cũng là pháp tắc nguyên thủy nhất trong vũ trụ. Ngươi muốn để nhân quả cũng hỗn loạn vì Trần Lạc nguyền rủa sao?
Giọng điệu của Ma Quân Thất Dạ vẫn thản nhiên không chứa chút tình cảm:
- Ta lặp lại lần nữa, mục đích ta đến đây chỉ để mang huynh đệ của ta đi.
Đám người không nhịn được nữa, nhất là Nữ Vu.
Nữ Vu nổi khùng quát vào mặt Ma Quân Thất Dạ:
- Thất Dạ, ngươi có thể suy nghĩ cho mọi người được không? Nghĩ cho toàn nhân tộc, nghĩ cho toàn vũ trụ đi! Ngươi làm ơn đừng ích kỷ như vậy!
Ma Quân Thất Dạ tùy tiện phun ra hai chữ:
- Không thể.
Nữ Vu tức hộc máu, nàng hít sâu kiềm nén lửa giận.
Nữ Vu cười gằn:
- Tốt, rất tốt. Thất Dạ, coi như ngươi giỏi. Nhưng ngươi nghĩ có thể mang Trần Lạc đi được sao? Ngươi không nhìn xem trên bầu trời có bao nhiêu thẩm phán?
- Có phải thấy rất nhiều người quen không? Có phải cảm ứng được đối thủ cũ một mất một còn đang nhìn ngươi?
- Sự tồn tại của ngươi đủ khiến bọn họ nhức đầu, đã xếp vào sổ đen thần ma. Bây giờ ngươi định mang đi tên khốn Trần Lạc, ngươi thấy có được không?
- Tên khốn Trần Lạc lĩnh ngộ nguyên thủy cấm kỵ mà thần ma kiêng kỵ nhất, còn tu ra nguyên tội chi nguyên không biết là tồn tại gì. Hiện tại Trần Lạc một hơi nuốt Nhân Thư, trộm đi Nhân Quả chi tâm căn nguyên vĩnh hằng nguyên thủy nhất vũ trụ, cộng thêm hắn gánh nguyền rủa, nói Trần Lạc là nhân tố không ổn định cũng không khoa trương.
- Nếu Trần Lạc rời khỏi phương thế giới này, ngươi có biết sẽ gây ra hậu quả gì không? Sẽ khiến đại vũ trụ nổ! Sẽ tai họa toàn vũ trụ!
- Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cho Trần Lạc rời đi sao?
Nữ Vu liệt kê ra hàng loạt, dường như Ma Quân Thất Dạ không tâm tình nghe tiếp.
/1351
|