- Linh hồn hỗn độn của ngươi không còn tinh thuần, ta không sợ ngươi nữa!
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng tang thương bá đạo của Tuyết Thiên Tầm làm thiên địa run rẩy, tiếng cười khiến mọi người sợ teo tim, tiếng cười làm mặt Tịch Nhược Trần không còn chút máu.
Trong bọt nước, Tuyết Thiên Tầm mặc áo trắng ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, khoanh tay đứng, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ bá đạo, đôi mắt như âm dương giao nhau, hỗn độn, chứa ảo diệu vô cùng vô tận. Khi nàng hé môi, thanh âm càng thêm bá đạo, sắc lạnh.
- Huyết Ma nhỏ bé, ngươi là cái thứ gì? Xứng đánh đồng với Nữ Đế ta sao? Dù linh hồn hỗn độn của ta không còn tinh thuần thì giết ngươi chẳng tốn sức!
Tuyết Thiên Tầm rống to:
- Quỳ xuống!!!
Lặng lẽ, không có ánh sáng, không có bất cứ lực lượng nào dao động, không có hơi thở nào. Tịch Nhược Trần đột nhiên quỳ xuống giữa không trung, thân thể vặn vẹo như ẩn như hiện.
- Không... Không! Nữ Đế đại nhân... Không... Ta nguyện ý thần phục đại nhân!
- Ta đã cho ngươi cơ hội, là tại ngươi không biết quý trọng.
Cơ thể Tịch Nhược Trần càng lúc càng mơ hồ, vặn vẹo, huyết vụ khói mỏng tùy thời tan biến.
- Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi chết hiểu chuyện. Ta để lại Ma Kha nhẫn không chỉ vì dụ Huyết Tổ rồi giết, quan trọng hơn là cần người đưa Ma Kha nhẫn đến thế giới này, bởi vì trong Ma Kha nhẫn chứa hỗn độn chi tâm của ta, ha ha ha ha ha ha!
- Không không không! Đừng giết ta... Ta sai... Đừng...!
Cơ thể và linh hồn Tịch Nhược Trần tan biến trong tiếng cười bá đạo của Tuyết Thiên Tầm.
Cảnh này xảy ra nhanh, kết thúc cũng mau. Đám người, Trần Lạc nhìn, cảm giác da đầu tê dại.
Tịch Nhược Trần không đơn giản là Tịch Nhược Trần, đó là lão ma tung hoành lẫy lừng thời đại thần thoại, là một trong những lão ma nổi tiếng nhất thiên địa. Dù Huyết Ma đoạt xá trọng sinh, cái gọi là linh hồn chân huyết không còn tinh thuần, nhưng lúc trước Huyết Ma giết hai Trung Ương lão tổ phô bày lực lượng cho mọi người thấy sự cường đại. Một tồn tại cường đại như thế đối diện Tuyết Thiên Tầm không có tư cách ngăn cản, trong tiếng cười bá đạo đã chết.
Thật là... Rất điên cuồng.
Trước khi tranh giành Nhân Thư, mọi người biết tộc nhân Bàn Cổ rất cường đại, nhưng không ai biết cụ thể mạnh cỡ nào. Đến hiện tại, chính mắt thấy Huyết Ma chết không kịp ngáp mọi người mới nhận ra tộc nhân Bàn Cổ mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Đây còn là Nữ Đế đoạt xá trọng sinh, linh hồn hỗn độn không tinh thuần. Nếu là linh hồn hỗn độn tinh thuần thì Nữ Đế còn kinh khủng đến mức nào?
Trần Lạc hít sâu thầm chửi:
- Chết tiệt!
Trần Lạc nhắm mắt lẩm bẩm:
- Không biết so sánh thì không biết, so rồi đứng tim. Không uổng là người từng hủy thiên diệt địa, rất oách. Tộc nhân Bàn Cổ rốt cuộc là tộc nhân Bàn Cổ, là cùng với hỗn độn sơ khai. Người xưa nói đúng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn nhau, môi mấp máy. Tuyết Thiên Tầm cường đại vượt sức tưởng tượng của hai người, khủng bố làm bọn họ câm nín.
Tịch Nhược Trần chết đi, để lại một chiếc nhẫn quái dị, chắc đây là Ma Kha nhẫn mà Tuyết Thiên Tầm nói, có thể né tránh các loại pháp tắc trong thiên địa vũ trụ, đoạt xá trọng sinh. Ma Kha nhẫn tuyệt đối là chí bảo thiên địa, không, gọi nó là chí bảo vũ trụ cũng không đủ. Nhưng bây giờ không ai dám nhào lên cướp. Đùa, chính mắt thấy Huyết Ma chết không kịp ngáp trước mặt Tuyết Thiên Tầm, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Không ai dám.
Tuyết Thiên Tầm đeo Ma Kha nhẫn vào ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như hoài niệm, nhớ lại cái gì.
Đột nhiên tiếng chất vấn tràn ngập tức giận, không cam lòng vang lên:
- Tại sao?
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy trong không trung từ khi nào có thkêm một người, một nữ nhân, một nữ nhân ba ngàn tóc bạc, khuôn mặt đẹp lạnh lùng. Người đó chính là Mạc Khinh Sầu.
- Tuyết Thiên Tầm, tại sao ngươi lừa ta? Cho ta biết đi, tại sao?
Cảm xúc của Mạc Khinh Sầu cực kỳ kích động, tức giận tột cùng, cũng đau đến xé lòng.
- Ngươi là Nữ Đế, là Nữ Đế suýt hủy diệt thần tộc tinh linh chúng ta trong thời đại hỗn độn, ha ha ha ha ha ha!
- Ngươi biết rõ ta là người thừa kế của thần tộc tinh linh nhưng vẫn muốn cùng ta bên nhau, ha ha ha ha ha ha!
Mọi người đều biết tình cảm của Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu. Nhìn cảm xúc kích động, biểu tình đau khổ của Mạc Khinh Sầu, tiếng chất vấn giận dữ thì biết trước đó nàng không rõ thân phận thật sự của Tuyết Thiên Tầm là Bàn Cổ Nữ Đế từng hủy thiên diệt địa.
- Tại sao? Tại sao lừa gạt ta?
Mạc Khinh Sầu tức giận sử dụng tinh linh chân thân, giương cánh, lực lượng băng cường đại khuếch tán, không gian bị đóng băng.
Mạc Khinh Sầu tức giận quát:
- Tại sao!?
Bóng người chợt lóe, lực lượng hàn băng cường đại ập đến.
Tuyết Thiên Tầm đứng trong bọt nước không nhúc nhích, không mở miệng. Mạc Khinh Sầu nh pho tượng lặng yên trên bầu trời. Tuyết Thiên Tầm vẫy tay, Mạc Khinh Sầu bị nàng ôm vào lòng. Các lực lượng hàn băng ập đến trong khoảnh khắc tan biến hết.
- Ta đã bảo là chờ khi lấy được Nhân Thư ta sẽ cho nàng biết hết mọi chuyện, sao cứ bướng bỉnh không nghe lời?
Không biết Mạc Khinh Sầu hôn mê hay bị gì.
Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc, dịu dàng nói:
- Huống chi cho tới nay ta chưa từng lừa nàng. Khi hai ta gặp nhau, ta không biết thân phận của mình, mãi khi nhân quả mở ra, khi linh hồn của ta thức tỉnh thì mới biết. Nhưng tất cả đã muộn, chuyện nên xảy ra đã xảy ra, không nên xảy ra cũng xảy ra. Tất cả vô hình trung sớm được quyết định, đây chính là cái gọi là nhân quả.
Nghe Tuyết Thiên Tầm nói đến nhân quả, Mạc Vấn Thiên bước ra hỏi:
- Nữ Đế tin tưởng nhân quả?
Tuyết Thiên Tầm không ngước lên nhìn Mạc Vấn Thiên, khẽ hỏi lại:
- Như thế nào?
- Nếu Nữ Đế tin nhân quả thì nên biết Mạc Vấn Thiên ta nhận chân mệnh, số phận đã định trước Nhân Thư chỉ thuộc về ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Nhận chân mệnh? Số phận định trước?
Tuyết Thiên Tầm cười to bảo:
- Ngươi nhận chân mệnh là vương trong cõi người phải không?
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo đáp:
- Chính xác!
- Ngươi nhận thiên mệnh, là tử trong thiên tử phải không?
Gia Cát Thiên Biên gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Nhân Vương nhận chân mệnh, thiên tử nhận thiên mệnh, ha ha ha, chắc còn một địa sử nhận địa mệnh đúng không?
Địa tử?
Đại địa chi tử?
Chưa nghe nói qua.
Ý của Tuyết Thiên Tầm dường như tranh giành Nhân Thư không chỉ có Nhân Vương đại biểu vận mệnh, thiên tử đại biểu trời, còn có đại tử đại biểu đất đai? Có người này không?
Đột nhiên.
Trần Lạc nhìn hướng Thần Toán Thiên Tà đứng gần đó. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Thiên Tà rất điệu thấp, lúc nhân quả mở ra nghe đổn Thiên Tà có vấn đỉnh vương tọa gì đó nhưng hình như không phải địa tử vương tọa?
Không chỉ Trần Lạc khó hiểu, đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên cũng đưa mắt nhìn qua.
Thiên Tà cung kính hành lễ hướng Tuyết Thiên Tầm:
- Đại địa chi tử kính chào Bàn Cổ Nữ Đế!
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng tang thương bá đạo của Tuyết Thiên Tầm làm thiên địa run rẩy, tiếng cười khiến mọi người sợ teo tim, tiếng cười làm mặt Tịch Nhược Trần không còn chút máu.
Trong bọt nước, Tuyết Thiên Tầm mặc áo trắng ngồi xếp bằng đột nhiên đứng dậy, khoanh tay đứng, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ bá đạo, đôi mắt như âm dương giao nhau, hỗn độn, chứa ảo diệu vô cùng vô tận. Khi nàng hé môi, thanh âm càng thêm bá đạo, sắc lạnh.
- Huyết Ma nhỏ bé, ngươi là cái thứ gì? Xứng đánh đồng với Nữ Đế ta sao? Dù linh hồn hỗn độn của ta không còn tinh thuần thì giết ngươi chẳng tốn sức!
Tuyết Thiên Tầm rống to:
- Quỳ xuống!!!
Lặng lẽ, không có ánh sáng, không có bất cứ lực lượng nào dao động, không có hơi thở nào. Tịch Nhược Trần đột nhiên quỳ xuống giữa không trung, thân thể vặn vẹo như ẩn như hiện.
- Không... Không! Nữ Đế đại nhân... Không... Ta nguyện ý thần phục đại nhân!
- Ta đã cho ngươi cơ hội, là tại ngươi không biết quý trọng.
Cơ thể Tịch Nhược Trần càng lúc càng mơ hồ, vặn vẹo, huyết vụ khói mỏng tùy thời tan biến.
- Trước khi ngươi chết ta sẽ cho ngươi chết hiểu chuyện. Ta để lại Ma Kha nhẫn không chỉ vì dụ Huyết Tổ rồi giết, quan trọng hơn là cần người đưa Ma Kha nhẫn đến thế giới này, bởi vì trong Ma Kha nhẫn chứa hỗn độn chi tâm của ta, ha ha ha ha ha ha!
- Không không không! Đừng giết ta... Ta sai... Đừng...!
Cơ thể và linh hồn Tịch Nhược Trần tan biến trong tiếng cười bá đạo của Tuyết Thiên Tầm.
Cảnh này xảy ra nhanh, kết thúc cũng mau. Đám người, Trần Lạc nhìn, cảm giác da đầu tê dại.
Tịch Nhược Trần không đơn giản là Tịch Nhược Trần, đó là lão ma tung hoành lẫy lừng thời đại thần thoại, là một trong những lão ma nổi tiếng nhất thiên địa. Dù Huyết Ma đoạt xá trọng sinh, cái gọi là linh hồn chân huyết không còn tinh thuần, nhưng lúc trước Huyết Ma giết hai Trung Ương lão tổ phô bày lực lượng cho mọi người thấy sự cường đại. Một tồn tại cường đại như thế đối diện Tuyết Thiên Tầm không có tư cách ngăn cản, trong tiếng cười bá đạo đã chết.
Thật là... Rất điên cuồng.
Trước khi tranh giành Nhân Thư, mọi người biết tộc nhân Bàn Cổ rất cường đại, nhưng không ai biết cụ thể mạnh cỡ nào. Đến hiện tại, chính mắt thấy Huyết Ma chết không kịp ngáp mọi người mới nhận ra tộc nhân Bàn Cổ mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Đây còn là Nữ Đế đoạt xá trọng sinh, linh hồn hỗn độn không tinh thuần. Nếu là linh hồn hỗn độn tinh thuần thì Nữ Đế còn kinh khủng đến mức nào?
Trần Lạc hít sâu thầm chửi:
- Chết tiệt!
Trần Lạc nhắm mắt lẩm bẩm:
- Không biết so sánh thì không biết, so rồi đứng tim. Không uổng là người từng hủy thiên diệt địa, rất oách. Tộc nhân Bàn Cổ rốt cuộc là tộc nhân Bàn Cổ, là cùng với hỗn độn sơ khai. Người xưa nói đúng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Ngạo Phong, Tần Phấn nhìn nhau, môi mấp máy. Tuyết Thiên Tầm cường đại vượt sức tưởng tượng của hai người, khủng bố làm bọn họ câm nín.
Tịch Nhược Trần chết đi, để lại một chiếc nhẫn quái dị, chắc đây là Ma Kha nhẫn mà Tuyết Thiên Tầm nói, có thể né tránh các loại pháp tắc trong thiên địa vũ trụ, đoạt xá trọng sinh. Ma Kha nhẫn tuyệt đối là chí bảo thiên địa, không, gọi nó là chí bảo vũ trụ cũng không đủ. Nhưng bây giờ không ai dám nhào lên cướp. Đùa, chính mắt thấy Huyết Ma chết không kịp ngáp trước mặt Tuyết Thiên Tầm, ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Không ai dám.
Tuyết Thiên Tầm đeo Ma Kha nhẫn vào ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve, dường như hoài niệm, nhớ lại cái gì.
Đột nhiên tiếng chất vấn tràn ngập tức giận, không cam lòng vang lên:
- Tại sao?
Mọi người đưa mắt nhìn qua, thấy trong không trung từ khi nào có thkêm một người, một nữ nhân, một nữ nhân ba ngàn tóc bạc, khuôn mặt đẹp lạnh lùng. Người đó chính là Mạc Khinh Sầu.
- Tuyết Thiên Tầm, tại sao ngươi lừa ta? Cho ta biết đi, tại sao?
Cảm xúc của Mạc Khinh Sầu cực kỳ kích động, tức giận tột cùng, cũng đau đến xé lòng.
- Ngươi là Nữ Đế, là Nữ Đế suýt hủy diệt thần tộc tinh linh chúng ta trong thời đại hỗn độn, ha ha ha ha ha ha!
- Ngươi biết rõ ta là người thừa kế của thần tộc tinh linh nhưng vẫn muốn cùng ta bên nhau, ha ha ha ha ha ha!
Mọi người đều biết tình cảm của Tuyết Thiên Tầm và Mạc Khinh Sầu. Nhìn cảm xúc kích động, biểu tình đau khổ của Mạc Khinh Sầu, tiếng chất vấn giận dữ thì biết trước đó nàng không rõ thân phận thật sự của Tuyết Thiên Tầm là Bàn Cổ Nữ Đế từng hủy thiên diệt địa.
- Tại sao? Tại sao lừa gạt ta?
Mạc Khinh Sầu tức giận sử dụng tinh linh chân thân, giương cánh, lực lượng băng cường đại khuếch tán, không gian bị đóng băng.
Mạc Khinh Sầu tức giận quát:
- Tại sao!?
Bóng người chợt lóe, lực lượng hàn băng cường đại ập đến.
Tuyết Thiên Tầm đứng trong bọt nước không nhúc nhích, không mở miệng. Mạc Khinh Sầu nh pho tượng lặng yên trên bầu trời. Tuyết Thiên Tầm vẫy tay, Mạc Khinh Sầu bị nàng ôm vào lòng. Các lực lượng hàn băng ập đến trong khoảnh khắc tan biến hết.
- Ta đã bảo là chờ khi lấy được Nhân Thư ta sẽ cho nàng biết hết mọi chuyện, sao cứ bướng bỉnh không nghe lời?
Không biết Mạc Khinh Sầu hôn mê hay bị gì.
Tuyết Thiên Tầm ôm Mạc Khinh Sầu, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc, dịu dàng nói:
- Huống chi cho tới nay ta chưa từng lừa nàng. Khi hai ta gặp nhau, ta không biết thân phận của mình, mãi khi nhân quả mở ra, khi linh hồn của ta thức tỉnh thì mới biết. Nhưng tất cả đã muộn, chuyện nên xảy ra đã xảy ra, không nên xảy ra cũng xảy ra. Tất cả vô hình trung sớm được quyết định, đây chính là cái gọi là nhân quả.
Nghe Tuyết Thiên Tầm nói đến nhân quả, Mạc Vấn Thiên bước ra hỏi:
- Nữ Đế tin tưởng nhân quả?
Tuyết Thiên Tầm không ngước lên nhìn Mạc Vấn Thiên, khẽ hỏi lại:
- Như thế nào?
- Nếu Nữ Đế tin nhân quả thì nên biết Mạc Vấn Thiên ta nhận chân mệnh, số phận đã định trước Nhân Thư chỉ thuộc về ta.
- Ha ha ha ha ha ha! Nhận chân mệnh? Số phận định trước?
Tuyết Thiên Tầm cười to bảo:
- Ngươi nhận chân mệnh là vương trong cõi người phải không?
Mạc Vấn Thiên kiêu ngạo đáp:
- Chính xác!
- Ngươi nhận thiên mệnh, là tử trong thiên tử phải không?
Gia Cát Thiên Biên gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Nhân Vương nhận chân mệnh, thiên tử nhận thiên mệnh, ha ha ha, chắc còn một địa sử nhận địa mệnh đúng không?
Địa tử?
Đại địa chi tử?
Chưa nghe nói qua.
Ý của Tuyết Thiên Tầm dường như tranh giành Nhân Thư không chỉ có Nhân Vương đại biểu vận mệnh, thiên tử đại biểu trời, còn có đại tử đại biểu đất đai? Có người này không?
Đột nhiên.
Trần Lạc nhìn hướng Thần Toán Thiên Tà đứng gần đó. Trong ấn tượng của Trần Lạc thì Thiên Tà rất điệu thấp, lúc nhân quả mở ra nghe đổn Thiên Tà có vấn đỉnh vương tọa gì đó nhưng hình như không phải địa tử vương tọa?
Không chỉ Trần Lạc khó hiểu, đám người Mạc Vấn Thiên, Gia Cát Thiên Biên cũng đưa mắt nhìn qua.
Thiên Tà cung kính hành lễ hướng Tuyết Thiên Tầm:
- Đại địa chi tử kính chào Bàn Cổ Nữ Đế!
/1351
|