Sau khi kết thúc hội thi Kim Thủy Vực, các học viện lục tục quay về. Trần Lạc cũn định về nhưng Đồ lão đầu nhi kêu Ngưu Manh dẫn các bạn học đi trước, bỏ hắn lại Khách Vận Lai trang viên. Khiến Trần Lạc không hiểu nổi là Đồ Khai Nguyên nói bày một bàn tiệc lớn món ngon vật lạ ở Thiên Khải tửu lâu mời hắn, hù hắn sợ hết hồn.
Từ khi nào Đồ lão đầu nhi rộng rãi quá vậy?
Thiên Khải tửu lâu, trong phòng riêng.
Trần Lạc nhìn đầy bàn món ngon vật lạ, biẻu tình phức tạp. Trần Lạc nhìn Đồ lão đầu nhi biểu tình thân thiện, cười tủm tỉm. Trần Lạc ra kết luận chắc chắn Đồ Khai Nguyên có âm mưu gì.
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, gần đây lão rất lạ.
Trần Lạc quen Đồ lão đầu nhi không chỉ một, hai ngày, hắn biết rõ lão keo kiệt gặp chim bay qua cũng nhổ sạch lông. Từ khi Đồ Khai Nguyên đến Vực Đô bỗng nhiên đổi tính tình, đầu tiên là tặng linh đan, rồi bút ký trận pháp quý giá, bây giờ mời Trần Lạc ăn tiệc lớn.
Đồ lão đầu nhi ngồi trên ghế, mỉm cười nói:
- Có gì mà lạ, gia gia thấy ngươi giành nhiều vinh dự cho Tiểu Kim Câu học viện nên cố ý khao khao tiểu tử ngươi không được sao?
Bộ dạng Đồ lão đầu nhi rất chân thành, nếu không hiểu biết lão thì Trần Lạc thật sự tin lão là tiền bối đức cao vọng trọng gì.
- Khen ta? Lạ quá, khao ta cũng không cần ăn mặc chỉnh chu vậy đi.
Trần Lạc nhìn áo trắng tinh trên người Đồ lão đầu nhi, nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì đây là vinh dự trận bào trận pháp công hội tặng cho lão. Ta quen lão mười năm nay chỉ ngày quan trọng lão mới mặc nó. Lão khao ta mà ăn mặc sang trọng như vậy? Lão cảm thấy ta tin được không?
Đồ lão đầu nhi bị Trần Lạc nhìn chằm chằm thấy gai người, mặt già nua lộ vẻ lúng túng.
Đồ lão đầu nhi ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói:
- Nếu đã bị tiểu tử ngươi nhìn ra thì gia gia sẽ nói thẳng. Hôm nay kêu ngươi lại đây là gia gia định giới thiệu một vị cao thủ trong giới trận pháp cho ngươi.
- Cao thủ giới trận pháp?
Trần Lạc khó hiểu hỏi:
- Là ai?
Đồ lão đầu nhi định đáp lời thì bên ngoài vang tiếng đập cửa, biểu tình lão vui vẻ đứng dậy ngay.
Đồ lão đầu nhi cười nói:
- Đến rồi, lát nữa phải lễ phép một chút biết không?
Đồ lão đầu nhi đến trước cửa, cúi đầu xem xét y phục, sửa sang cổ áo sau đó mở cửa phòng ra. Một mỹ phụ mặc áo tím đứng bên ngoài.
- Tiểu Mai đã đến.
Người đến không ai khác hơn là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp. Trông thấy Mai tháp chủ, nhiều thắc mắc trong lòng Trần Lạc đều giải mở. Cuối cùng Trần Lạc đã biết tại sao mấy hôm nay Đồ lão đầu nhi đối xử tốt với hắn, nào là tặng bút ký trận pháp, nào là mời ăn tiệc lớn, ra là lão già này bán đứng hắn.
- Ủa? Đây là học đồ Trần Lạc của Tiểu Kim Câu học viện các ngươi, ha ha, lúc thi đấu ta có làm trọng tài. Cái tên này mở linh mạch thứ tám khiến người rất ngạc nhiên.
Mai tháp chủ vừa vào cửa trông thấy Trần Lạc thì rất ngạc nhiên.
Đồ lão đầu nhi quát:
- Trần Lạc, vị này là Mai tháp chủ, sao không mau đứng dậy đi, có biết lễp hép không?
Trần Lạc đứng lên, bất dắc dĩ lắc đầu cười nói:
- Được rồi Đồ lão đầu nhi, hai người đừng diễn kịch nữa. Lão đã nói chuyện của ta cho Mai tháp chủ đúng không?
Đồ lão đầu nhi ngây người, vẫn cố gắng giả bộ nghi hoặc hỏi:
- Chuyện của ngươi là chuyện gì? Tiểu tử thối có ý gì?
Trần Lạc buồn cười.
Mai tháp chủ thấy tình huống là lạ, trách Đồ lão đầu nhi:
- Lão Đồ, tiểu Lạc đã sớm nhận ra, ngươi đừng giả bộ nữa.
Trần Lạc vạch mặt Đồ lão đầu nhi làm lão rất xấu hổ, khuôn mặt già nua không biết để ở đâu. Mai tháp chủ chạy ra giải vây cho Đồ Khai Nguyên, nàng ngồi xuống cạnh Trần Lạc, nhiệt tình kéo tay hắn.
Mai tháp chủ nói:
- Tiểu Lạc, nghe Mai di nói đây. Ngươi đừng trách lão Đồ, la Mai di ép hắn nói ra. Lão Đồ đã nói cho ta biết hết chuyện của ngươi, Mai di sẽ giữ kín thân phận của ngươi.
Đồ lão đầu nhi vội phụ họa:
- Đúng vậy! Tiểu tử thối, Mai di của ngươi nói giữ lại, nàng đã nói sẽ giữ bí mật thì nhất định làm được.
Mai tháp chủ liếc xéo:
- Lão Đồ, ta đang nói chuyện với tiểu Lạc ngươi nói xen vào làm gì? Ngồi một bên đi.
Đồ lão đầu nhi ngoan ngoãn ngồi một bên, thật sự không lên tiếng. Nếu không chính mắt thấy thì có đánh chết Trần Lạc cũng không tin Đồ lão đầu nhi uy phong trong Trường Tín thành ở trước mặt Mai tháp chủ không dám hó hé, ngoan như con dê. Trần Lạc thầm cảm thán đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
- Tiểu Lạc, Mai di biết ngươi sợ rắc rối nên mới không cho ai biết thân phận Tiêu Du Tử. Mai di hiểu được, ngươi cứ yên tâm đi, Mai di tuyệt đối sẽ không khai ra ngươi.
Trần Lạc luôn lễ phép ứng đối, hắn không quá xem trọng thân phận Tiêu Du Tử. Như Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp đã nói, Trần Lạc không muốn cho người khác biết chỉ vì sợ rắc rối. Trần Lạc lười quan tâm nhiều một người hay ít một người biếtthân phận Tiêu Du Tử. Chỉ cần không gây rắc rối là được. Nhưng rất nhanh Trần Lạc biết hắn suy nghĩ quá đơn giản, rắc rối đến. Không biết có phải nữ nhân lớn tuổi rất thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, trước có Dung hội trưởng, giờ là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp. Mai phu nhân cứ hỏi Trần Lạc nhiều điều, gần như moi móc cả chuyện lúc nhỏ hắn mặc quần yếm.
Trần Lạc định đáp qua loa nhưng Đồ lão đầu nhi ngồi bên cạnh thường bổ sung mấy câu, để lộ bí mật riêng tư của hắn.
Khi nói đến sư phụ Vân Du Tử của Trần Lạc, Mai tháp chủ nói:
- Ta có nghe lão Đồ nói sư phụ của ngươi là kẻ đần, tự học thành tài, không lên được sân khấu.
Đồ lão đầu nhi phản đối:
- Tiểu Mai, sao nàng có thể nói ra . . .
Mai tháp chủ đánh gãy:
- Không lẽ ngươi không nói câu này?
Đối diện Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp liếc xéo, Đồ lão đầu nhi rụt cổ:
- Rồi rồi, ta có nói.
Mai tháp chủ thân thiết nói với Trần Lạc:
- Lão Đồ là trận sư bảo thủ nhưng Mai di thì không, phe lang thang truyền thừa từ xưa dĩ nhiên có đạo lý tồn tại của nó. Tuy Mai di không quen sư phụ của ngươi, chưa từng giao lưu nhưng sư phụ ngươi dạy ra một đệ tử như ngươi chắc bản thân Vân Du Tử rất giỏi. Ít nhất Mai di chưa từng thấy có trận sư lang thang nào chỉ bày một phó trận đã vân xung tụ tập trận duy trì năm thủy nguyên trận.
Trần Lạc ăn bữa cơm này rất vui vẻ, đặc biệt là trông thấy Đồ lão đầu nhi ngoan ngoãn trước mặt Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp làm tâm tình hắn vui sướng. Có điều bất mãn là Mai tháp chủ quát nhiệt tình làm Trần Lạc không chịu nổi, nữ nhân này nói rất nhiều, một bữa cơm kéo dài bốn canh giờ. Cuối cùng Trần Lạc đồng ý mấy ngày tới đi Trường Hồng trận tháp Mai tháp chủ mới chịu tha cho hắn.
Trần Lạc đi không lâu sau Đồ lão đầu nhi chạy tới ngồi bên cạnh Mai tháp chủ, liếm môi
Từ khi nào Đồ lão đầu nhi rộng rãi quá vậy?
Thiên Khải tửu lâu, trong phòng riêng.
Trần Lạc nhìn đầy bàn món ngon vật lạ, biẻu tình phức tạp. Trần Lạc nhìn Đồ lão đầu nhi biểu tình thân thiện, cười tủm tỉm. Trần Lạc ra kết luận chắc chắn Đồ Khai Nguyên có âm mưu gì.
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, gần đây lão rất lạ.
Trần Lạc quen Đồ lão đầu nhi không chỉ một, hai ngày, hắn biết rõ lão keo kiệt gặp chim bay qua cũng nhổ sạch lông. Từ khi Đồ Khai Nguyên đến Vực Đô bỗng nhiên đổi tính tình, đầu tiên là tặng linh đan, rồi bút ký trận pháp quý giá, bây giờ mời Trần Lạc ăn tiệc lớn.
Đồ lão đầu nhi ngồi trên ghế, mỉm cười nói:
- Có gì mà lạ, gia gia thấy ngươi giành nhiều vinh dự cho Tiểu Kim Câu học viện nên cố ý khao khao tiểu tử ngươi không được sao?
Bộ dạng Đồ lão đầu nhi rất chân thành, nếu không hiểu biết lão thì Trần Lạc thật sự tin lão là tiền bối đức cao vọng trọng gì.
- Khen ta? Lạ quá, khao ta cũng không cần ăn mặc chỉnh chu vậy đi.
Trần Lạc nhìn áo trắng tinh trên người Đồ lão đầu nhi, nói:
- Nếu ta không nhớ lầm thì đây là vinh dự trận bào trận pháp công hội tặng cho lão. Ta quen lão mười năm nay chỉ ngày quan trọng lão mới mặc nó. Lão khao ta mà ăn mặc sang trọng như vậy? Lão cảm thấy ta tin được không?
Đồ lão đầu nhi bị Trần Lạc nhìn chằm chằm thấy gai người, mặt già nua lộ vẻ lúng túng.
Đồ lão đầu nhi ho khan mấy tiếng, nghiêm túc nói:
- Nếu đã bị tiểu tử ngươi nhìn ra thì gia gia sẽ nói thẳng. Hôm nay kêu ngươi lại đây là gia gia định giới thiệu một vị cao thủ trong giới trận pháp cho ngươi.
- Cao thủ giới trận pháp?
Trần Lạc khó hiểu hỏi:
- Là ai?
Đồ lão đầu nhi định đáp lời thì bên ngoài vang tiếng đập cửa, biểu tình lão vui vẻ đứng dậy ngay.
Đồ lão đầu nhi cười nói:
- Đến rồi, lát nữa phải lễ phép một chút biết không?
Đồ lão đầu nhi đến trước cửa, cúi đầu xem xét y phục, sửa sang cổ áo sau đó mở cửa phòng ra. Một mỹ phụ mặc áo tím đứng bên ngoài.
- Tiểu Mai đã đến.
Người đến không ai khác hơn là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp. Trông thấy Mai tháp chủ, nhiều thắc mắc trong lòng Trần Lạc đều giải mở. Cuối cùng Trần Lạc đã biết tại sao mấy hôm nay Đồ lão đầu nhi đối xử tốt với hắn, nào là tặng bút ký trận pháp, nào là mời ăn tiệc lớn, ra là lão già này bán đứng hắn.
- Ủa? Đây là học đồ Trần Lạc của Tiểu Kim Câu học viện các ngươi, ha ha, lúc thi đấu ta có làm trọng tài. Cái tên này mở linh mạch thứ tám khiến người rất ngạc nhiên.
Mai tháp chủ vừa vào cửa trông thấy Trần Lạc thì rất ngạc nhiên.
Đồ lão đầu nhi quát:
- Trần Lạc, vị này là Mai tháp chủ, sao không mau đứng dậy đi, có biết lễp hép không?
Trần Lạc đứng lên, bất dắc dĩ lắc đầu cười nói:
- Được rồi Đồ lão đầu nhi, hai người đừng diễn kịch nữa. Lão đã nói chuyện của ta cho Mai tháp chủ đúng không?
Đồ lão đầu nhi ngây người, vẫn cố gắng giả bộ nghi hoặc hỏi:
- Chuyện của ngươi là chuyện gì? Tiểu tử thối có ý gì?
Trần Lạc buồn cười.
Mai tháp chủ thấy tình huống là lạ, trách Đồ lão đầu nhi:
- Lão Đồ, tiểu Lạc đã sớm nhận ra, ngươi đừng giả bộ nữa.
Trần Lạc vạch mặt Đồ lão đầu nhi làm lão rất xấu hổ, khuôn mặt già nua không biết để ở đâu. Mai tháp chủ chạy ra giải vây cho Đồ Khai Nguyên, nàng ngồi xuống cạnh Trần Lạc, nhiệt tình kéo tay hắn.
Mai tháp chủ nói:
- Tiểu Lạc, nghe Mai di nói đây. Ngươi đừng trách lão Đồ, la Mai di ép hắn nói ra. Lão Đồ đã nói cho ta biết hết chuyện của ngươi, Mai di sẽ giữ kín thân phận của ngươi.
Đồ lão đầu nhi vội phụ họa:
- Đúng vậy! Tiểu tử thối, Mai di của ngươi nói giữ lại, nàng đã nói sẽ giữ bí mật thì nhất định làm được.
Mai tháp chủ liếc xéo:
- Lão Đồ, ta đang nói chuyện với tiểu Lạc ngươi nói xen vào làm gì? Ngồi một bên đi.
Đồ lão đầu nhi ngoan ngoãn ngồi một bên, thật sự không lên tiếng. Nếu không chính mắt thấy thì có đánh chết Trần Lạc cũng không tin Đồ lão đầu nhi uy phong trong Trường Tín thành ở trước mặt Mai tháp chủ không dám hó hé, ngoan như con dê. Trần Lạc thầm cảm thán đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
- Tiểu Lạc, Mai di biết ngươi sợ rắc rối nên mới không cho ai biết thân phận Tiêu Du Tử. Mai di hiểu được, ngươi cứ yên tâm đi, Mai di tuyệt đối sẽ không khai ra ngươi.
Trần Lạc luôn lễ phép ứng đối, hắn không quá xem trọng thân phận Tiêu Du Tử. Như Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp đã nói, Trần Lạc không muốn cho người khác biết chỉ vì sợ rắc rối. Trần Lạc lười quan tâm nhiều một người hay ít một người biếtthân phận Tiêu Du Tử. Chỉ cần không gây rắc rối là được. Nhưng rất nhanh Trần Lạc biết hắn suy nghĩ quá đơn giản, rắc rối đến. Không biết có phải nữ nhân lớn tuổi rất thích tìm hiểu chuyện riêng của người khác, trước có Dung hội trưởng, giờ là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp. Mai phu nhân cứ hỏi Trần Lạc nhiều điều, gần như moi móc cả chuyện lúc nhỏ hắn mặc quần yếm.
Trần Lạc định đáp qua loa nhưng Đồ lão đầu nhi ngồi bên cạnh thường bổ sung mấy câu, để lộ bí mật riêng tư của hắn.
Khi nói đến sư phụ Vân Du Tử của Trần Lạc, Mai tháp chủ nói:
- Ta có nghe lão Đồ nói sư phụ của ngươi là kẻ đần, tự học thành tài, không lên được sân khấu.
Đồ lão đầu nhi phản đối:
- Tiểu Mai, sao nàng có thể nói ra . . .
Mai tháp chủ đánh gãy:
- Không lẽ ngươi không nói câu này?
Đối diện Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp liếc xéo, Đồ lão đầu nhi rụt cổ:
- Rồi rồi, ta có nói.
Mai tháp chủ thân thiết nói với Trần Lạc:
- Lão Đồ là trận sư bảo thủ nhưng Mai di thì không, phe lang thang truyền thừa từ xưa dĩ nhiên có đạo lý tồn tại của nó. Tuy Mai di không quen sư phụ của ngươi, chưa từng giao lưu nhưng sư phụ ngươi dạy ra một đệ tử như ngươi chắc bản thân Vân Du Tử rất giỏi. Ít nhất Mai di chưa từng thấy có trận sư lang thang nào chỉ bày một phó trận đã vân xung tụ tập trận duy trì năm thủy nguyên trận.
Trần Lạc ăn bữa cơm này rất vui vẻ, đặc biệt là trông thấy Đồ lão đầu nhi ngoan ngoãn trước mặt Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp làm tâm tình hắn vui sướng. Có điều bất mãn là Mai tháp chủ quát nhiệt tình làm Trần Lạc không chịu nổi, nữ nhân này nói rất nhiều, một bữa cơm kéo dài bốn canh giờ. Cuối cùng Trần Lạc đồng ý mấy ngày tới đi Trường Hồng trận tháp Mai tháp chủ mới chịu tha cho hắn.
Trần Lạc đi không lâu sau Đồ lão đầu nhi chạy tới ngồi bên cạnh Mai tháp chủ, liếm môi
/1351
|