- Giỏi thật!
Thấy hình ảnh này Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, hắn không bao giờ ngờ dùng linh lực ngũ chuyển Hỏa Giao Kình đánh ra oai vũ chi hồn sẽ khủng bố như vậy. Sức chiến đấu của Trần Lạc tăng lên gấp mấy lần.
- Grao! Grao!
Trần Lạc lại đánh ra hai oai vũ chi hồn, chưa xong, kim xà chi hồn, tàn ảnh chi hồn, hậu thổ chi hồn, bôn lôi chi hồn đều được thi triển. Các đòn công kích nối tiếp nhau, tiếng gầm rú, tiếng nổ, tiếng sụp đổ vang lên không dứt. Nửa canh giờ sau, trong phạm vi ngàn thước toàn là hố sâu, mảnh vụn.
Trần Lạc kích động cười to bảo:
- Sảng khoái!
Mãi khi Trần Lạc trút ra hết linh lực dồi dào mới thở hổn hển nằm trên mặt đất. Khuôn mặt nhu như con gái tràn đầy hưng phấn, vẫn chưa đã ghiền. Trần Lạc bứt một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai.
Trần Lạc nhỏ giọng nói:
- Linh mạch thứ tám mở mệnh chi linh hải, linh mạch thứ chín mở đại địa linh hải, mười linh mạch của ta chắc mở ra Giới chi linh hải. Mệnh chi linh hải ẩn chứa lực lượng cứng như đá, sau khi phát ra có thể nói là không thể gì lay động được linh lực, gần vô địch. Đại địa linh hải ẩn chứa lực lượng sinh sôi không dứt, được gọi là linh lực dùng hoài không hết. Không biết Giới chi linh hải của ta có lực lượng gì?
Trần Lạc không biết, không nghĩ ra.
Trần Lạc muốn thử nghiệm nhưng hắn không cảm ứng được cứng như đá hay sinh sôi không dứt, hoặc Giới chi linh hải. Cảm ứng không được thì làm sao Trần Lạc lấy ra?
Bà nội nó, nếu có kinh nghiệm của tiền là có thể tham khảo, tự mình lần mò làm người ta bực mình chết được. Cảm giác như có kho báu nhưng không lấy được một cái, khiến người bất đắc dĩ.
- Không đúng!
Trần Lạc chợt nghĩ ra, nhíu mày nói:
- Lúc trước mười linh mạch của ta đều biến dị, dù không mở linh hải nhưng nên có lực lượng biến dị.
Trần Lạc ngồi bật dậy, nhỏ giọng nói:
- Ta không cảm ứng được lực lượng sinh sôi không dứt hay cứng như đá, nhưng lực lượng biến dị chắc là có?
Trần Lạc nhắm mắt lại, lấy ý niệm cẩn thận cảm ứng. Trong linh hải, Trần Lạc cảm ứng rõ ràn linh lực Hỏa Giao Kình của mình, trừ linh lực ra còn có . . . A? Trần Lạc giật nảy mình, bởi vì hắn cảm ứng được đá trái tim kỳ lạ, tuy không rõ ràng như linh lực nhưng đúng là có.
- Không lẽ thứ này liên quan đến lực lượng biến dị?
Trần Lạc không hiểu nổi nhưng chắc chắn là ý niệm đã cảm ứng được là có thể phát huy ra. Trần Lạc rõ ràng cảm ứng linh lực của mình, một ý niệm máy động là linh lực sẽ vận chuyển dễ như cánh tay nối liền. Bây giờ Trần Lạc cảm ứng đá trái tim này tuy không suôn sẻ như linh lực nhưng vẫn nằm trong vòng cảm ứng.
Trần Lạc định thử một lần. Trần Lạc đứng dậy, hắn bắt đầu dùng ý niệm cảm ứng cục đá hình trái tim. Nhưng càng cảm ứng thì Trần Lạc càng nghi ngờ, rõ ràng cảm ứng được nhưng hắn cảm giác cục đá hình trái tim không nghe lời. Đúng vậy, là cục đá hình trái tim không muốn, như kéo con lừa cứng đầu đi, kéo cỡ nào con lừa cũng không nhúc nhích.
Trần Lạc chửi thề:
- Cha nó!
Trần Lạc tăng mạnh thúc giục ý niệm cảm ứng cục đá hình trái tim, chân mày hắn nhíu chặt vào nhau. Trần Lạc cảm ứng được cục đá hình trái tim tức giận, hắn càng cảm ứng thì cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
- Không lẽ ngươi thành tinh rồi?
Trần Lạc nổi tính ương bướng lên. Con người Trần Lạc khi làm việc là bất kể hậu quả, bất chấp tất cả điên cuồng thúc giục ý thức. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Cuối cùng đến lần thứ tư ý niệm của Trần Lạc có thể khống chế cục đá hình trái tim.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Quanh thân Trần Lạc tỏa sáng như ngọn lửa bốc lên cao năm thước, ánh sáng biến thực chất, sôi sục lên giống như dung nham.
Nhân dịp này Trần Lạc cảm ứng linh lực biến đổi. Lực lượng Hỏa Giao Kình trong linh lực vòng quanh một loại lực lượng khác, chính là lực lượng cuồng bạo biến dị từ lâu, chẳng qua loại lực lượng biến dị này càng cuồng bạo hơn trước. Nó cuồng khủng bố, cuồng bạo làm Trần Lạc không khống chế được.
Quá cuồng, quá bạo. Mắt thấy không thể khống chế được linh lực cuồng bạo, Trần Lạc hú dài đánh ra oai vũ chi hồn.
Lửa dung nham sôi sục quanh thân Trần Lạc bỗng nhiên tăng vọt đến mười thước, ngưng tụ ra một vật khổng lồ. Đó là một con cọp, cao mười thước, lửa dung nham sôi sục quanh thân. Con cọp nhe răng phát ra tiếng gầm làm Trần Lạc nhức óc, cảm giác cổ họng ngứa, hắn bị chấn hộc máu.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng cọpc rống làm cây cối xung quanh đứt gãy, không khí nổ vang.
- Grao!
Oai vũ chi hồn xông lên nghiền áp, mặt đất nứt ra các khe hở, cỏ dại tứ tung, cây cối héo tàn thành vụn. Không biết trải qua bao lâu, khi tiếng hổ gầm ngừng bặt, các tiếng nổ không còn, bụi đất hỗn loạn tán đi thì Trần Lạc đã đứng trong mảnh phế tích. Hoang vắng tĩnh lặng, không có sự sống, toàn là khe nứt, đá vụn, như thể gặp thiên tai hoặc chiến trường viễn cổ. Mọi thứ hoang tàn.
Trần Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi Trần Lạc mở mắt ra, trong mắt tràn ngập khó tin.
Lúc còn trẻ Trần Lạc đi khắp nơi phá trận, phá khá nhiều trận pháp cổ xưa, chính mắt thấy nhiều lực lượng quái lạ, hắn có kiến thức rộng. Nhưng lần này Trần Lạc bị lực lượng cuồng bạo biến dị của mình hù hết hồn. Trần Lạc lau máu nơi khóe môi, hắn không dám tin tưởng. Lực lượng biến dị cuồng bạo đến mức nào mà đánh ra oai vũ chi hồn chỉ một tiếng hổ gầm đã chấn Trần Lạc hộc máu?
Mới rồi thử nghiệm làm Trần Lạc cảm thấy lực lượng biến dị của mình như con man thú hung tàn, khi phát ra không thể áp chế càng đừng nói tới điều khiển, bởi vì nó quá cuồng bạo.
Trần Lạc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Sau này không đến mức bất đắc dĩ thì không thể thi triển lực lượng biến dị, đến lúc đó đừng để chưa kịp đánh bị thương đối thủ đã chấn chết bản thân, đó mới là trò cười nhất trên đời.
Trần Lạc định thử thêm lực lượng biến dị nhưng nghĩ lại thôi. Trần Lạc vội vàng chui vào Tùng Lâm Tiểu linh Giới sống mơ màng không biết đã bao nhiêu ngày, nên ra ngoài báo bình an cho những người quan tâm, lo lắng mình. Mấy ngày qua Trần Lạc tu luyện không biết ngày đêm, hắn đã quên thời gian. Khi Trần Lạc trở về Vực Đô mới biết hắn ở bảy ngày trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới. Hội thi Kim Thủy Vực đã kết thúc, nghe nói xếp hạng nhất vẫn là Tiết Thường Uyển, hạng hai là Vũ Hóa Phi, Triển Phi vẫn xếp hạng bốn. Trần Lạc rút lui giữa đường nên không được xếp hàng.
Trần Lạc quay về Khách Vận Lai trang viên, đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện chưa đi. Trần Lạc, các học đồ Tiểu Kim Câu học viện vui vẻ trò chuyện. Đồ lão đầu nhi nhận được tin liền xông tới, không nói không rằng kéo Trần Lạc vào phòng.
- Tiểu tử thối, cuối cùng cũng chịu quay về? Ngươi có biết gia gia vì tìm ngươi suýt chạy gãy chân không? Mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Đồ lão đầu nhi rất tức giận, trợn mắt, râu tóc dựng đứng. Nghe nói Trần Lạc ở trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới càng làm Đồ Khai Nguyên giận hơn.
Thấy hình ảnh này Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, hắn không bao giờ ngờ dùng linh lực ngũ chuyển Hỏa Giao Kình đánh ra oai vũ chi hồn sẽ khủng bố như vậy. Sức chiến đấu của Trần Lạc tăng lên gấp mấy lần.
- Grao! Grao!
Trần Lạc lại đánh ra hai oai vũ chi hồn, chưa xong, kim xà chi hồn, tàn ảnh chi hồn, hậu thổ chi hồn, bôn lôi chi hồn đều được thi triển. Các đòn công kích nối tiếp nhau, tiếng gầm rú, tiếng nổ, tiếng sụp đổ vang lên không dứt. Nửa canh giờ sau, trong phạm vi ngàn thước toàn là hố sâu, mảnh vụn.
Trần Lạc kích động cười to bảo:
- Sảng khoái!
Mãi khi Trần Lạc trút ra hết linh lực dồi dào mới thở hổn hển nằm trên mặt đất. Khuôn mặt nhu như con gái tràn đầy hưng phấn, vẫn chưa đã ghiền. Trần Lạc bứt một cọng cỏ bỏ vào miệng nhai.
Trần Lạc nhỏ giọng nói:
- Linh mạch thứ tám mở mệnh chi linh hải, linh mạch thứ chín mở đại địa linh hải, mười linh mạch của ta chắc mở ra Giới chi linh hải. Mệnh chi linh hải ẩn chứa lực lượng cứng như đá, sau khi phát ra có thể nói là không thể gì lay động được linh lực, gần vô địch. Đại địa linh hải ẩn chứa lực lượng sinh sôi không dứt, được gọi là linh lực dùng hoài không hết. Không biết Giới chi linh hải của ta có lực lượng gì?
Trần Lạc không biết, không nghĩ ra.
Trần Lạc muốn thử nghiệm nhưng hắn không cảm ứng được cứng như đá hay sinh sôi không dứt, hoặc Giới chi linh hải. Cảm ứng không được thì làm sao Trần Lạc lấy ra?
Bà nội nó, nếu có kinh nghiệm của tiền là có thể tham khảo, tự mình lần mò làm người ta bực mình chết được. Cảm giác như có kho báu nhưng không lấy được một cái, khiến người bất đắc dĩ.
- Không đúng!
Trần Lạc chợt nghĩ ra, nhíu mày nói:
- Lúc trước mười linh mạch của ta đều biến dị, dù không mở linh hải nhưng nên có lực lượng biến dị.
Trần Lạc ngồi bật dậy, nhỏ giọng nói:
- Ta không cảm ứng được lực lượng sinh sôi không dứt hay cứng như đá, nhưng lực lượng biến dị chắc là có?
Trần Lạc nhắm mắt lại, lấy ý niệm cẩn thận cảm ứng. Trong linh hải, Trần Lạc cảm ứng rõ ràn linh lực Hỏa Giao Kình của mình, trừ linh lực ra còn có . . . A? Trần Lạc giật nảy mình, bởi vì hắn cảm ứng được đá trái tim kỳ lạ, tuy không rõ ràng như linh lực nhưng đúng là có.
- Không lẽ thứ này liên quan đến lực lượng biến dị?
Trần Lạc không hiểu nổi nhưng chắc chắn là ý niệm đã cảm ứng được là có thể phát huy ra. Trần Lạc rõ ràng cảm ứng linh lực của mình, một ý niệm máy động là linh lực sẽ vận chuyển dễ như cánh tay nối liền. Bây giờ Trần Lạc cảm ứng đá trái tim này tuy không suôn sẻ như linh lực nhưng vẫn nằm trong vòng cảm ứng.
Trần Lạc định thử một lần. Trần Lạc đứng dậy, hắn bắt đầu dùng ý niệm cảm ứng cục đá hình trái tim. Nhưng càng cảm ứng thì Trần Lạc càng nghi ngờ, rõ ràng cảm ứng được nhưng hắn cảm giác cục đá hình trái tim không nghe lời. Đúng vậy, là cục đá hình trái tim không muốn, như kéo con lừa cứng đầu đi, kéo cỡ nào con lừa cũng không nhúc nhích.
Trần Lạc chửi thề:
- Cha nó!
Trần Lạc tăng mạnh thúc giục ý niệm cảm ứng cục đá hình trái tim, chân mày hắn nhíu chặt vào nhau. Trần Lạc cảm ứng được cục đá hình trái tim tức giận, hắn càng cảm ứng thì cảm giác này càng mạnh mẽ hơn.
- Không lẽ ngươi thành tinh rồi?
Trần Lạc nổi tính ương bướng lên. Con người Trần Lạc khi làm việc là bất kể hậu quả, bất chấp tất cả điên cuồng thúc giục ý thức. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Cuối cùng đến lần thứ tư ý niệm của Trần Lạc có thể khống chế cục đá hình trái tim.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Quanh thân Trần Lạc tỏa sáng như ngọn lửa bốc lên cao năm thước, ánh sáng biến thực chất, sôi sục lên giống như dung nham.
Nhân dịp này Trần Lạc cảm ứng linh lực biến đổi. Lực lượng Hỏa Giao Kình trong linh lực vòng quanh một loại lực lượng khác, chính là lực lượng cuồng bạo biến dị từ lâu, chẳng qua loại lực lượng biến dị này càng cuồng bạo hơn trước. Nó cuồng khủng bố, cuồng bạo làm Trần Lạc không khống chế được.
Quá cuồng, quá bạo. Mắt thấy không thể khống chế được linh lực cuồng bạo, Trần Lạc hú dài đánh ra oai vũ chi hồn.
Lửa dung nham sôi sục quanh thân Trần Lạc bỗng nhiên tăng vọt đến mười thước, ngưng tụ ra một vật khổng lồ. Đó là một con cọp, cao mười thước, lửa dung nham sôi sục quanh thân. Con cọp nhe răng phát ra tiếng gầm làm Trần Lạc nhức óc, cảm giác cổ họng ngứa, hắn bị chấn hộc máu.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng cọpc rống làm cây cối xung quanh đứt gãy, không khí nổ vang.
- Grao!
Oai vũ chi hồn xông lên nghiền áp, mặt đất nứt ra các khe hở, cỏ dại tứ tung, cây cối héo tàn thành vụn. Không biết trải qua bao lâu, khi tiếng hổ gầm ngừng bặt, các tiếng nổ không còn, bụi đất hỗn loạn tán đi thì Trần Lạc đã đứng trong mảnh phế tích. Hoang vắng tĩnh lặng, không có sự sống, toàn là khe nứt, đá vụn, như thể gặp thiên tai hoặc chiến trường viễn cổ. Mọi thứ hoang tàn.
Trần Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Khi Trần Lạc mở mắt ra, trong mắt tràn ngập khó tin.
Lúc còn trẻ Trần Lạc đi khắp nơi phá trận, phá khá nhiều trận pháp cổ xưa, chính mắt thấy nhiều lực lượng quái lạ, hắn có kiến thức rộng. Nhưng lần này Trần Lạc bị lực lượng cuồng bạo biến dị của mình hù hết hồn. Trần Lạc lau máu nơi khóe môi, hắn không dám tin tưởng. Lực lượng biến dị cuồng bạo đến mức nào mà đánh ra oai vũ chi hồn chỉ một tiếng hổ gầm đã chấn Trần Lạc hộc máu?
Mới rồi thử nghiệm làm Trần Lạc cảm thấy lực lượng biến dị của mình như con man thú hung tàn, khi phát ra không thể áp chế càng đừng nói tới điều khiển, bởi vì nó quá cuồng bạo.
Trần Lạc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Sau này không đến mức bất đắc dĩ thì không thể thi triển lực lượng biến dị, đến lúc đó đừng để chưa kịp đánh bị thương đối thủ đã chấn chết bản thân, đó mới là trò cười nhất trên đời.
Trần Lạc định thử thêm lực lượng biến dị nhưng nghĩ lại thôi. Trần Lạc vội vàng chui vào Tùng Lâm Tiểu linh Giới sống mơ màng không biết đã bao nhiêu ngày, nên ra ngoài báo bình an cho những người quan tâm, lo lắng mình. Mấy ngày qua Trần Lạc tu luyện không biết ngày đêm, hắn đã quên thời gian. Khi Trần Lạc trở về Vực Đô mới biết hắn ở bảy ngày trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới. Hội thi Kim Thủy Vực đã kết thúc, nghe nói xếp hạng nhất vẫn là Tiết Thường Uyển, hạng hai là Vũ Hóa Phi, Triển Phi vẫn xếp hạng bốn. Trần Lạc rút lui giữa đường nên không được xếp hàng.
Trần Lạc quay về Khách Vận Lai trang viên, đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện chưa đi. Trần Lạc, các học đồ Tiểu Kim Câu học viện vui vẻ trò chuyện. Đồ lão đầu nhi nhận được tin liền xông tới, không nói không rằng kéo Trần Lạc vào phòng.
- Tiểu tử thối, cuối cùng cũng chịu quay về? Ngươi có biết gia gia vì tìm ngươi suýt chạy gãy chân không? Mấy ngày nay ngươi đi đâu?
Đồ lão đầu nhi rất tức giận, trợn mắt, râu tóc dựng đứng. Nghe nói Trần Lạc ở trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới càng làm Đồ Khai Nguyên giận hơn.
/1351
|