" Ngươi có thứ gì đáng để ghi nhớ và lưu tâm không?"
" Bắp".
Nam tử tóc trắng cầm chiếc đùi gà to tướng tựa lưng vào gốc cây hạnh nhân già mọc vươn cao bên sườn đồi, tà áo đen khẽ bay bay trong gió chẳng khác nào một mảnh mây mưa vắt ngang bầu trời. Người đó vừa cắn một miếng to vừa đung đưa bình rượu nhìn tiểu tử bên cạnh: " Ta thật không hiểu sao ngươi thích nó đến thế. Nó có thể ngon hơn thịt gà ư".
" Ngon hơn gà đi trộm"
Hộ Tàng nhướn mày bao biện: " Đây là gà Tam Hoàng đấy, ngươi không biết là ta phải tốn bao công lực mới lấy được của Mão Nhật Tinh Quân ".
" Công lực? Ý người là gạo tẩm mê dược"
" Khụ khụ", nam tử tóc trắng vuốt miếng thịt gà còn mắc ở cổ họng ú ớ: " Trong binh pháp có nói nếu không thể đấu trực diện ta phải dùng mưu kế, rõ chưa".
" À, hóa ra việc trộm gà bắt chó đều là trong binh pháp dạy".
Sặc, ngụm rượu ngon bắn ra tung tóe, Hộ Tàng lau lau khóe miệng: " Thực ra vấn đề này biến hóa khôn lường".
" Biến hóa thế nào ?"
" Giống như việc ngươi rất thích ăn bắp vậy. Ngươi thích ăn thôi chứ ngươi đâu thể ôm nó đi ngủ được, đâu thể cùng nó nói chuyện cũng không thể vì nó bất chấp đến chết,có phải không?".
" Thế thì có liên quan gì đến binh pháp và ăn trộm"
" Chính là vì không phải cái gì binh pháp cũng dạy mà là ta phải vận dụng nó".
Nhóc ta trầm tư một lát rồi hỏi:
" Sư phụ, thứ gì có thể khiến ta vì nó mà bất chấp đến chết ?"
" Tiểu Đổng ngươi hỏi nhiều quá đấy"
" Người cũng không biết chứ gì"
" Nó rất đáng sợ đấy ngươi muốn nghe thật sao ?"
Tiểu Đổng gật đầu cương quyết làm mấy sợi dây thần kinh của vị đại yêu căng ra như dây đàn: " Là thứ mà ngay từ lần đầu tiên chạm mắt đã khiến ngươi muốn mỉm cười, ngươi không thể rời mắt khỏi cái bóng ấy, muốn chạm vào nhưng lại sợ vì bàn tay mình quá thô cứng, là thứ quan trọng nhất muốn bảo vệ nhất thế gian này".
********************************
1.
" Phù Đổng huynh đang nghĩ gì?"
" À, chỉ là một vài chuyện cũ"
Chàng nhìn xuống vết thương ở lòng tay đã được Ban Diễm băng lại hết sức cẩn thận khách khí: " Đa tạ, lần nào cũng phiền cô trị thương cho ta"
Cử chỉ của nàng vẫn dịu dàng như trước có điều điềm đạm, bình tĩnh hơn hẳn.
" Huynh là ân nhân của Tân Lục quốc, người đa tạ phải là chúng ta mới đúng".
Ban Diễm đoan trang đứng dậy lui ra nào hay biết vạt váy từ khi nào bị mắc phải kẽ bàn bất ngờ làm nàng loạng choạng cũng may thần quân nhanh chóng đón được. Chàng tránh được cho một người khỏi đau lại không thể tránh được cho một người khác khỏi sầu, Mộc Diệp vốn sợ chàng còn giận mình nên cứ chần chừ mãi ngoài cửa không dám vào đếm tổng hết bảy bảy bốn chín lần đi đi lại lại mới dám nhón một chân qua bậc cửa nào ngờ thấy cảnh này. Lúc nàng đến chàng không biết lúc nàng đi cũng chẳng hay chỉ còn lại làn khói mỏng manh của khay cháo nóng trên thềm đá.
Trong bóng tối tà áo đen quỷ dị lượn lờ như bóng ma, hắn nở một nụ cười đầy thích thú với trò chơi mình đang làm chủ.
Một con chim đen lượn lờ mấy vòng quanh đại lao rồi như ngửi được mùi nó bay vọt lao xuống cái tầng ngầm tăm tối chỉ có một khe hở duy nhất. Con chim đen đậu trên sợi dây xích cả ngàn cân đang quấn lấy tứ chi của Tam Thất.
Hắn lừ đừ nhìn con chim nhỏ rồi cười: " Cũng thú vị lắm đúng không? Để ta nói cho ngươi biết chim nhỏ...bất ngờ còn ở phía sau".
" Rầm" cửa phòng giam bị chẻ làm hai, con chim nhỏ trên sợi dây xích cũng tan biến như chưa hề tồn tại. Tam Thất mở to mắt nhìn Mộc Diệp cầm kiếm khí thế ngút trời đang định cảm ơn vì nàng tới thăm thì thấy cái bóng của nàng đã lao lại chỗ mình, tay cầm chặt thanh kiếm sắc lạnh liên tục chém vào đầu dây xích. Sợi dây xích này chỉ là bèo nếu không phải đích thân thần quân yểm chú, bởi vậy nàng không chỉ tốn mấy phần công lực mà ngay cả bàn tay sau khi đã chặt đứt xích cũng sưng lên rướm máu.
Sợi dây xích bị nàng chém tới tấp bật tung ra như bọt nước va vào tường làm thủng mấy lỗ, Tam Thất xoay xoay cổ tay ê ẩm tiến lại chỗ nàng: " Mộc Diệp cô không ...", lưỡi hắn ngay tức thì tụt vào trong bởi ánh mắt như dao của nàng.
Với giọng điệu lạnh ngắt nàng nói: " Mau đi trước đã".
Trong lúc đó ở hậu viên lối cửa sau của phủ thái tử cái dáng người nhanh nhảu của Tinh Ngưu cũng lao đi như thiêu thân, nhóc ta chẳng thèm nhìn đường đi lối lại gì cả nên hậu quả là lao ngay vào Ngọc Nguyên đang có vẻ vội vã đi ra.
" Á"
"Ui da"
" Tinh Ngưu là đệ à. Sao chạy như ma đuổi thế hả ?"
" Ngọc Nguyên sao tỷ lại ở đây. Tỷ định ra ngoài ư".
" À không, chỉ là tỷ đi ngang qua đây".
" Vậy thì may quá, tỷ mau trở về nhanh. Đệ nghe tin Tam Thất trốn khỏi ngục rồi"
" À, ừ, đi"
Nàng ta đứng dậy phủi phủi lại y phục rồi quay trở về tuy nhiên trên nét mặt có đôi nét trầm ngâm.
" Á, tỷ làm rơi túi thơm này", Tinh Ngưu kêu lên khi thấy chiếc túi nằm bẹp dưới đất, vừa có lòng tốt cầm lên đã bị Ngọc Nguyên giật phắt lấy, bộ dạng nàng ta có chút cuống quýt: " Đúng là của ta thật".
" Ồ, tỷ nhớ giữ cẩn thận đấy"
" Ừm, ta biết rồi. Vậy chúng ta mau quay về xem tình hình thế nào"
Thông tin Tam Thất bỏ trốn dường được phong tỏa hoàn toàn, ngoài một vài cận vệ thân tín được sai đi cùng Khải Phong truy lùng Tam Thất ra thì những binh lính quản ngục cũng bị Chân Thành ra lệnh im lặng tuyệt đối.
Đến tảng sáng hôm sau, Mộc Diệp mới trở về phòng nàng thầm nghĩ bản thân mắc nợ với hắn coi như trả gốc trả cả lãi vậy. Nàng vừa đẩy cửa đã thấy thân ảnh quen thuộc của chàng ngồi uy nghiêm chờ đợi, đúng như tính cách của bậc thượng tiên thường không thích mở lời trước mà dùng sự tôn nghiêm của mình để lấn át đến chết những kẻ phản đồ.
Mộc Diệp không run nhưng vẫn cảm thấy có lỗi, cũng không chịu được cảm giác ngột ngạt này liền mở lời trước: " Chàng đợi ta".
" Nàng đã đi đâu"
" Ta không nói chắc chàng cũng đoán ra được".
" Bộp" chàng vỗ mạnh lên chiếc bàn khiến nó nát ra như vụn giấy, trong đáy mắt ẩn hiện một tia giận dữ, chàng tiến lại chỗ nàng nắm lấy bàn tay đưa lên vừa đủ độ xem sét tận tường những vết rách sưng tấy.
" Vì hắn mà để bản thân bị thương thế này sao?"
Nàng cố giằng tay ra nhưng vô dụng tức giận nói:
" Mặc kệ ta"
" Diệp nhi, nàng đang muốn chống đối cái gì ? Ta đã làm sai điều gì ư?"
" Không, chàng không sai. Là Mộc Diệp trẻ con không hiểu chuyện, không rõ thần quân là bậc thượng thần hết lòng vì sinh linh tận tâm tận lực, có lòng thương tình với các tiểu bối non dại nên đôi lúc đối xử có phần quá tận tâm là chuyện hết sức bình thường. Trong lòng nuôi ảo vọng nhiều giờ đã hiểu rồi".
" Diệp nhi, nàng ..." chàng vội buông tay Mộc Diệp ra bởi một cơn đau khác đang dội lên ở lồng ngực như đánh trống da, đã thế càng về sau cơn đau càng dữ dội hơn lần trước gấp nhiều lần.
" Ta phải làm gì để nàng tin ta Diệp nhi".
" Được, chàng sẽ làm thật chứ".
" Ta sẽ làm".
" Vậy chàng giao huyết ma thạch cho ta. Trong huyết ma thạch có linh hồn của Tam Thường ta đã hứa sẽ cho hai anh em họ gặp lại nhau".
Thần quân cố gắng tránh khỏi tầm mắt của nàng tay trái đặt lên ngực điểm chú sao cho thật tự nhiên khiến nàng không phát hiện ra chút đau đớn nào trên nét mặt mình.
" Huyết ma thạch ta chưa thể đưa cho nàng được".
Nàng chua xót nhìn chàng, lắc đầu:
" Chàng có biết nữ nhi sợ nhất là gì không?. Là người quan trọng nhất trong lòng chỉ coi họ là thú vui nhất thời. Ta biết trong lòng chàng không có ta cũng không có Ban Diễm ....mà là tiên tử của bộ tộc Điệp Vu, Phương Thuần".
" Diệp nhi, đừng nói nữa".
" Trong trận chiến trên đỉnh hang thú hôm đó, ta nghĩ thế nào cũng không ra vì cớ gì chàng lại có thể để hắn thoát được. Với tính cách của chàng thà là cùng hắn tận sinh tận diệt chứ nhất định không từ bỏ do đó chỉ có một lý giải duy nhất là hắn dùng thân xác nàng ấy trao đổi với chàng đúng không ?".
Nơi cuống họng hơi nghẹn nhưng nàng như phát điên lên càng lúc càng muốn dồn chàng nói cho bằng được:
" Chàng trả lời đi...mau trả lời đi".
" Đúng", ánh mắt cả hai trực diện với nhau, " Hắn đã dùng thân xác nàng ấy trao đổi cùng ta".
Là chính nàng đòi nghe, nghe xong rồi lại ước chưa từng nghe, cảm thấy trong lòng chàng bản thân thua kém người khác khiến nàng vô cùng khó chịu.
" Đừng nghĩ, vì nàng và Phương Thuần không giống nhau".
Lần nào cũng vậy chàng luôn là người biến mất và nàng luôn là người nhìn theo cái bóng ấy, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ làm ngược lại lạnh lùng bước đi để bắt chàng phải nhìn theo cái bóng của mình.
2.
Bờ biển Vô Vọng đảo mới hôm qua còn hàng trăm chiến thuyền kéo dọc cả bãi cát xám, những cánh buồm trắng che lấp nửa mặt trời đến hôm nay tất cả đều nhổ neo tiến vào đất liền, ba trăm năm cho những cuộc đời bị vùi dập ngày hôm nay họ là những chiến binh cảm tử, Mộc Diệp cùng Tinh Ngưu đứng trên mỏm đá nhô ra hướng biển nhìn theo cái bóng trắng của đoàn thuyền cuối cùng.
Mộc Diệp quay sang đầu đỏ: " Đệ sẵn sàng chưa".
Nhóc chỉnh lại cây cung vắt chéo vai gật đầu: " Sẵn sàng".
" Đệ đi trước nhớ phải cẩn thận đấy".
" À"
" Có chuyện gì ư?".
" Cảm ơn tỷ "
" Hả ?".
" Vì chiếc mũ".
" Đệ nhận ra rồi sao ? Vậy có phải nên gọi một tiếng bà bà không", nói rồi đưa tay búng vào mũi đầu đỏ âu yếm.
" Diệp tỷ, có phải sau trận chiến này mọi người sẽ rời đi...trở về tiên giới?".
" Ừm, cũng đến lúc phải trở về nhà rồi".
Thấy đầu đỏ tiu ngỉu, nàng cũng cảm thấy rất nuối tiếc, rút cây sáo ngắn trong ống tay áo nàng đưa về phía nhóc hồn nhiên: " Đây là sáo gọi thú, đệ hãy dùng nó để bảo vệ những gì mình yêu quí nhé".
Tinh Ngưu giữ cây sáo thật chặt trong tay, ánh mắt sáng ngời như những vì sao đêm: " Đệ nhớ rồi. Một ngày nào đó mọi người sẽ trở lại được không".
" Nhất định vậy".
Trong cuộc đời có rất nhiều cuộc gặp gỡ, có hợp ắt có tan, không quan trọng thời gian bên nhau ngắn hay dài mà giá trị của nó chỉ được khẳng định khi rời xa trong tim còn để lại cho nhau những gì.
Tất cả mọi người đều ra chiến trường nên phủ thái tử vẳng vẻ hơn nhiều có điều trong cái hơi im ắng ấy nàng cảm nhận được một luồng ma khí lởn vởn đâu đó. Mộc Diệp theo hướng chính điện đi tới bỗng có tiếng vỡ lớn phát ra, theo bản năng nàng chạy vào xem xét tình hình không quên biến ra một thanh kiếm hộ thân. Trên mặt thảm là một bình sứ bị vỡ vụn, nàng từng bước cẩn trọng tiến sâu vào trong vừa dè chừng có cạm bẫy, một tà váy hồng lấp ló sau cột trụ lớn Mộc Diệp nhanh nhẹn vòng lên phía trên chủ đích tấn công trực diện nào ngờ đó là Ban Diễm trong tình trạng bất tỉnh.
" Ban Diễm cô sao vậy? ". Nàng lay lay không được vội vàng kéo ống tay áo nàng ta bắt mạch thử thì có tiếng nói vọng đằng sau.
" Cô ta không sao cả? Chỉ là bị đánh ngất mà thôi".
Mộc Diệp quay sang nhìn nữ tử đang đi tới, ánh mắt nàng ta hôm nay có phần sắc nét hơn mọi ngày.
" Ngọc Nguyên, cô thấy kẻ đánh ngất nàng ta sao?"
" Có thấy"
" Hắn đâu, cô có bắt được hắn không ?"
Nàng ta cười khinh khỉnh nhìn nàng, giọng điệu tà dị:
" Bắt được rồi. Đang đứng trước mặt cô đây".
Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì ngây ngô hỏi: " Cô nói gì vậy. Đây không phải lúc đùa đâu".
" Ta cũng đùa với ngươi hồi nào", nói chưa dứt lời thanh tà kiếm từ trong ống tay bay ra lao về phía Mộc Diệp, cũng may thân thủ nàng mau lẹ nếu không thực sự đã bị một chém rồi.
" Ngươi rốt cuộc là ai. Ngọc Nguyên đang ở đâu".
" Ha ha ha, lũ thần tiên ngu ngốc các ngươi thật đáng buồn cười. Ngay cả bằng hữu của mình cũng không nhận ra nổi, ha ha ha"
Cái con mụ này quả đang muốn thử thách sự độ lượng của nàng đây mà, không để yêu nữ cười xong dãi lụa xanh từ tay nàng đã lao tới quất thật mạnh vào má nàng ta tạo nên một hằn đỏ ửng.
" Ngươi dám".
" Sao vậy? Cười không được chứ gì, trên đời này Sơn Mộc Diệp ta ghét nhất là những kẻ lừa gạt ".
Thanh kiếm của nàng theo đường lụa bay tới chỗ yêu nữ kia, chỉ một kiếm này nàng tin chắc có thể hạ gục ả đó là điều chắc chắn nếu như không có kẻ đánh lén đằng sau. Mộc Diệp thấy cổ mình dội lên đau đớn nàng cố gắng quay lại nhìn kẻ đánh lén mình trước lúc lịm đi, tay nàng nắm lấy cánh tay hắn thanh âm rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được hai từ: " Tam Thất".
Ả yêu nữ gian xảo nhìn hắn: " Hừ, ngươi đến muộn đấy".
Tam Thất bế nàng lên tiến ra phía cửa: " Đến đúng lúc chẳng phải hay hơn sao? Ta đem nàng ta đến cho chủ nhân, chuyện ở Vô Vọng đảo giao cho ngươi".
" Ngươi ra oai cái gì? Hơn mười vạn chiến thuyền tấn công vào đây đều do ta chỉ huy, ngươi chỉ có mỗi việc đưa cô ta đến cho chủ nhân thì mau cút đi".
" Phất Di miệng ngươi chua quá đấy".
" Hừ, vẫn còn hơn đồ ái nam ái nữ như ngươi".
Mặt hắn bức lên ửng đỏ, phừng phừng khí giận lao khỏi chính điện rồi biến mất rất nhanh.
Ngày hôm nay được ghi vào sử sách của hậu thế Tân Lục Quốc về sau như một truyền thuyết....máu nhuốm đỏ cỏ cây, nhuộm màu đất đá, máu chảy thành dòng như suối khói bụi phủ cả một vùng trời. Âm thanh gào thét như từ địa ngục vọng lên, lớp lớp yêu thú thây chất thành núi trước những mũi tên bạc xé gió, những chiến binh cảm tử đoàn này nối đoàn khác lao vào đám yêu ma phá tan trận pháp khiến chúng hồn bay phách lạc run rẩy mà bỏ chạy. Biển như nổi cơn thịnh nộ bởi sự dơ bẩn của yêu ma, khi chiến thuyền giặc áp sáp phía Tây Vô Vọng đảo từ trên những mỏm núi đá đột nhiên xuất hiện những vầng sáng lạ vầng sáng làm mù đi đôi mắt của chúng yêu, ngay tiếp đó là trận mưa tên đoạt mạng. Bọn tà quái vẫn không chịu đầu hàng bọn chúng vùng lên tàn sát binh sĩ nhưng tất cả đã chấm hết khi tiếng sấm vang rền từ đỉnh Thiên Thai vọng xuống, những vệt sáng đỏ như đôi cánh đại bàng trải rộng khắp bốn phương, những hạt sáng lấp lánh rơi xuống như cánh hoa đào cuối xuân làm lũ ma quái phút chốc tan thành khói, những hạt sáng chạm vào vết thương người khiến vết thương lành, chạm vào cỏ cây khiến chúng trở lại tươi tốt, chạm vào da thịt khiến ta thấy ấm áp, hạnh phúc, bầu không khí Tân Lục Quốc ba trăm năm qua được thanh lọc hoàn toàn. Khi Thái Tử Tư Lự Chân Thành tới đỉnh Thiên Thai trên nền trời bất ngờ nứt ra hiện hình một vòng xoáy bạc, các vị cao nhân trước đây giúp người xây dựng đại nghiệp đều theo vòng xoáy đó mà rời đi trong sử sách cả trăm năm sau đều gọi họ là " Thiên tiên".
3.
Mùi thảo quả từ lư hương tỏa ra cùng với hai viên minh châu trong phòng khiến nơi đây có bầu không khí khá ấm cúng, nàng nắm lấy bàn tay có phần lạnh của chàng thổi hơi ấm vào, lúc chàng nằm thế này thật tiện dẫu nàng có ý lợi dụng một chút chàng cũng không biết, cũng không gõ đầu nàng nhưng ....Mộc Diệp tựa đầu vào ngực chàng, nước mắt làm hai mắt sưng húp.
" Không hay đâu, mẹ ta bảo ngủ nhiều sẽ khiến nhan sắc chóng phai tàn đấy. Nếu chàng mà xấu đi nhất định ta sẽ bỏ rơi chàng...đã bảy ngày rồi, chàng định ngủ tới khi nào vậy".
Nhậm Thời lão tiên nói chàng bị tổn hao nguyên khí nặng, phải ngủ ít nhất mười hai canh giờ mới tỉnh nhưng đã là ngày thứ bảy mà chàng vẫn không tỉnh, nàng thực sự rất lo sợ.
" Chẳng phải chàng đã bảo có chuyện muốn nói với ta sao? Lúc trước ta không hỏi, chỉ đợi chàng thôi nhưng chàng cũng quên luôn không chịu nói. Là chàng nợ ta, coi như ta rộng lượng không tính lãi với chàng, bây giờ chỉ cần chàng tỉnh lại, mọi chuyện đều không cần chàng nói nữa".
Nàng bịm môi thật chặt để không nấc lên thành tiếng, cầm cự một lúc lâu lại độc thoại một mình.
" Chàng biết không lần chúng ta tới lễ hội bên bờ sông Tiêu Tương, Diệp nhi cũng đã lấy một dải lụa màu xanh", nàng rút dải lụa được gấp ngay ngắn từ trong ống tay áo ra buộc lên cổ tay chàng, " Dải lụa trong tay chàng thì chàng là của ta, sinh mạng chàng cũng là của ta, ta không cho chàng chết chàng nhất định phải sống".
Ngoài đại sảnh thần phủ, hai bậc quân thần đứng đầu tiên giới cứ lô nhô cắm cúi vào gương thần "Truy Ảnh", từ mặt gương hiện rõ từng chi tiết căn phòng của Phù Đổng có lẽ những lời nói đậm chất mẫu hệ kia của nàng cũng bị hai vị thượng tiên đây nghe được hết.
" Cái lão Rùa sắt này, ông có im đi hay không?"
" Cái đồ công rừng nhà ông mới phải im đi thì có"
Nghe thấy tiếng chửi bô bô của hai vị lão tiên từ ngoài hiên làm Cảnh Minh và Văn Hành vừa cuống quýt vừa tiếc rẻ, Văn Hành vội dấu gương Truy Ảnh vào ống tay áo, vừa cố tạo ra dáng vẻ tự nhiên nhất có thể.
Cảnh Minh thì trước giờ luôn mang bộ mặt tỉnh bơ nên rất điềm đạm nâng chén trà nói: " Hai vị thượng tiên có chuyện gì mà lớn tiếng như vậy?".
Hai vị thượng lão vẫn hành lễ phải phép rồi ngồi xuống ghế chẳng thèm liếc nhau một cái.
Văn Hành thấy tình hình căng thẳng liền xoa dịu: " Lúc này mọi người nên đồng tâm nghĩ xem phải làm sao để thần quân tỉnh lại chứ chớ nên gây bất hòa".
" Ta vốn chẳng để bàn với lão rùa già đó cả".
" Ông tưởng ta thích bàn với lão lang băm như ông chắc".
" Ông nói ai lang băm".
" Không nói ông chẳng nhẽ nói ta".
Vào giờ phút này thì cái danh Đế Quân thực sự khá hữu dụng, Cảnh Minh không nói gì chỉ lấy chiếc quạt bạch ngọc khẽ gõ lên mặt bàn " cốc, cốc", hai vị lão tiên cũng phải nể mặt mà chịu đựng ngồi xuống.
Cảnh Minh điềm đạm hỏi Nhậm lão:
" Không biết thượng tiên thấy bệnh tình của thần quân tiến triển thế nào?".
" Đế Quân xin hãy an tâm, nếu ngày mai Phù Đổng không tỉnh lại, Nhậm Thời ta sẽ viết ngược lại tên mình".
" Ngày mai, đợi đến ngày mai của ông thì tiểu nha đầu nhà ta chết héo trong đó rồi".
" Là tự tiểu nha đầu đó muốn thế, ông trách ai chứ".
" Ông nói thế mà nghe được à. Tất cả là do Phù Đổng mà ra".
Nhậm Thời lão tiên đập bàn tức giận: " Chuyện này thì có liên can gì đến Phù Đổng chứ".
Văn Hành vội nhảy vào can ngăn: " Hai vị lão tiên xin bớt giận"
" Đúng rồi", Quy lão vội chỉ về phía Văn Hành: " Văn Hành tinh quân ngươi cũng vào Tân Lục Địa, vậy chắc chắn hiểu rõ những chuyện xảy ra. Mau kể lại sự tình cho chúng ta nghe".
Nhậm lão cũng ưng thuận tiếp lời: " Đúng vậy mau kể lại sự tình để xem đúng sai thế nào"
" Bắp".
Nam tử tóc trắng cầm chiếc đùi gà to tướng tựa lưng vào gốc cây hạnh nhân già mọc vươn cao bên sườn đồi, tà áo đen khẽ bay bay trong gió chẳng khác nào một mảnh mây mưa vắt ngang bầu trời. Người đó vừa cắn một miếng to vừa đung đưa bình rượu nhìn tiểu tử bên cạnh: " Ta thật không hiểu sao ngươi thích nó đến thế. Nó có thể ngon hơn thịt gà ư".
" Ngon hơn gà đi trộm"
Hộ Tàng nhướn mày bao biện: " Đây là gà Tam Hoàng đấy, ngươi không biết là ta phải tốn bao công lực mới lấy được của Mão Nhật Tinh Quân ".
" Công lực? Ý người là gạo tẩm mê dược"
" Khụ khụ", nam tử tóc trắng vuốt miếng thịt gà còn mắc ở cổ họng ú ớ: " Trong binh pháp có nói nếu không thể đấu trực diện ta phải dùng mưu kế, rõ chưa".
" À, hóa ra việc trộm gà bắt chó đều là trong binh pháp dạy".
Sặc, ngụm rượu ngon bắn ra tung tóe, Hộ Tàng lau lau khóe miệng: " Thực ra vấn đề này biến hóa khôn lường".
" Biến hóa thế nào ?"
" Giống như việc ngươi rất thích ăn bắp vậy. Ngươi thích ăn thôi chứ ngươi đâu thể ôm nó đi ngủ được, đâu thể cùng nó nói chuyện cũng không thể vì nó bất chấp đến chết,có phải không?".
" Thế thì có liên quan gì đến binh pháp và ăn trộm"
" Chính là vì không phải cái gì binh pháp cũng dạy mà là ta phải vận dụng nó".
Nhóc ta trầm tư một lát rồi hỏi:
" Sư phụ, thứ gì có thể khiến ta vì nó mà bất chấp đến chết ?"
" Tiểu Đổng ngươi hỏi nhiều quá đấy"
" Người cũng không biết chứ gì"
" Nó rất đáng sợ đấy ngươi muốn nghe thật sao ?"
Tiểu Đổng gật đầu cương quyết làm mấy sợi dây thần kinh của vị đại yêu căng ra như dây đàn: " Là thứ mà ngay từ lần đầu tiên chạm mắt đã khiến ngươi muốn mỉm cười, ngươi không thể rời mắt khỏi cái bóng ấy, muốn chạm vào nhưng lại sợ vì bàn tay mình quá thô cứng, là thứ quan trọng nhất muốn bảo vệ nhất thế gian này".
********************************
1.
" Phù Đổng huynh đang nghĩ gì?"
" À, chỉ là một vài chuyện cũ"
Chàng nhìn xuống vết thương ở lòng tay đã được Ban Diễm băng lại hết sức cẩn thận khách khí: " Đa tạ, lần nào cũng phiền cô trị thương cho ta"
Cử chỉ của nàng vẫn dịu dàng như trước có điều điềm đạm, bình tĩnh hơn hẳn.
" Huynh là ân nhân của Tân Lục quốc, người đa tạ phải là chúng ta mới đúng".
Ban Diễm đoan trang đứng dậy lui ra nào hay biết vạt váy từ khi nào bị mắc phải kẽ bàn bất ngờ làm nàng loạng choạng cũng may thần quân nhanh chóng đón được. Chàng tránh được cho một người khỏi đau lại không thể tránh được cho một người khác khỏi sầu, Mộc Diệp vốn sợ chàng còn giận mình nên cứ chần chừ mãi ngoài cửa không dám vào đếm tổng hết bảy bảy bốn chín lần đi đi lại lại mới dám nhón một chân qua bậc cửa nào ngờ thấy cảnh này. Lúc nàng đến chàng không biết lúc nàng đi cũng chẳng hay chỉ còn lại làn khói mỏng manh của khay cháo nóng trên thềm đá.
Trong bóng tối tà áo đen quỷ dị lượn lờ như bóng ma, hắn nở một nụ cười đầy thích thú với trò chơi mình đang làm chủ.
Một con chim đen lượn lờ mấy vòng quanh đại lao rồi như ngửi được mùi nó bay vọt lao xuống cái tầng ngầm tăm tối chỉ có một khe hở duy nhất. Con chim đen đậu trên sợi dây xích cả ngàn cân đang quấn lấy tứ chi của Tam Thất.
Hắn lừ đừ nhìn con chim nhỏ rồi cười: " Cũng thú vị lắm đúng không? Để ta nói cho ngươi biết chim nhỏ...bất ngờ còn ở phía sau".
" Rầm" cửa phòng giam bị chẻ làm hai, con chim nhỏ trên sợi dây xích cũng tan biến như chưa hề tồn tại. Tam Thất mở to mắt nhìn Mộc Diệp cầm kiếm khí thế ngút trời đang định cảm ơn vì nàng tới thăm thì thấy cái bóng của nàng đã lao lại chỗ mình, tay cầm chặt thanh kiếm sắc lạnh liên tục chém vào đầu dây xích. Sợi dây xích này chỉ là bèo nếu không phải đích thân thần quân yểm chú, bởi vậy nàng không chỉ tốn mấy phần công lực mà ngay cả bàn tay sau khi đã chặt đứt xích cũng sưng lên rướm máu.
Sợi dây xích bị nàng chém tới tấp bật tung ra như bọt nước va vào tường làm thủng mấy lỗ, Tam Thất xoay xoay cổ tay ê ẩm tiến lại chỗ nàng: " Mộc Diệp cô không ...", lưỡi hắn ngay tức thì tụt vào trong bởi ánh mắt như dao của nàng.
Với giọng điệu lạnh ngắt nàng nói: " Mau đi trước đã".
Trong lúc đó ở hậu viên lối cửa sau của phủ thái tử cái dáng người nhanh nhảu của Tinh Ngưu cũng lao đi như thiêu thân, nhóc ta chẳng thèm nhìn đường đi lối lại gì cả nên hậu quả là lao ngay vào Ngọc Nguyên đang có vẻ vội vã đi ra.
" Á"
"Ui da"
" Tinh Ngưu là đệ à. Sao chạy như ma đuổi thế hả ?"
" Ngọc Nguyên sao tỷ lại ở đây. Tỷ định ra ngoài ư".
" À không, chỉ là tỷ đi ngang qua đây".
" Vậy thì may quá, tỷ mau trở về nhanh. Đệ nghe tin Tam Thất trốn khỏi ngục rồi"
" À, ừ, đi"
Nàng ta đứng dậy phủi phủi lại y phục rồi quay trở về tuy nhiên trên nét mặt có đôi nét trầm ngâm.
" Á, tỷ làm rơi túi thơm này", Tinh Ngưu kêu lên khi thấy chiếc túi nằm bẹp dưới đất, vừa có lòng tốt cầm lên đã bị Ngọc Nguyên giật phắt lấy, bộ dạng nàng ta có chút cuống quýt: " Đúng là của ta thật".
" Ồ, tỷ nhớ giữ cẩn thận đấy"
" Ừm, ta biết rồi. Vậy chúng ta mau quay về xem tình hình thế nào"
Thông tin Tam Thất bỏ trốn dường được phong tỏa hoàn toàn, ngoài một vài cận vệ thân tín được sai đi cùng Khải Phong truy lùng Tam Thất ra thì những binh lính quản ngục cũng bị Chân Thành ra lệnh im lặng tuyệt đối.
Đến tảng sáng hôm sau, Mộc Diệp mới trở về phòng nàng thầm nghĩ bản thân mắc nợ với hắn coi như trả gốc trả cả lãi vậy. Nàng vừa đẩy cửa đã thấy thân ảnh quen thuộc của chàng ngồi uy nghiêm chờ đợi, đúng như tính cách của bậc thượng tiên thường không thích mở lời trước mà dùng sự tôn nghiêm của mình để lấn át đến chết những kẻ phản đồ.
Mộc Diệp không run nhưng vẫn cảm thấy có lỗi, cũng không chịu được cảm giác ngột ngạt này liền mở lời trước: " Chàng đợi ta".
" Nàng đã đi đâu"
" Ta không nói chắc chàng cũng đoán ra được".
" Bộp" chàng vỗ mạnh lên chiếc bàn khiến nó nát ra như vụn giấy, trong đáy mắt ẩn hiện một tia giận dữ, chàng tiến lại chỗ nàng nắm lấy bàn tay đưa lên vừa đủ độ xem sét tận tường những vết rách sưng tấy.
" Vì hắn mà để bản thân bị thương thế này sao?"
Nàng cố giằng tay ra nhưng vô dụng tức giận nói:
" Mặc kệ ta"
" Diệp nhi, nàng đang muốn chống đối cái gì ? Ta đã làm sai điều gì ư?"
" Không, chàng không sai. Là Mộc Diệp trẻ con không hiểu chuyện, không rõ thần quân là bậc thượng thần hết lòng vì sinh linh tận tâm tận lực, có lòng thương tình với các tiểu bối non dại nên đôi lúc đối xử có phần quá tận tâm là chuyện hết sức bình thường. Trong lòng nuôi ảo vọng nhiều giờ đã hiểu rồi".
" Diệp nhi, nàng ..." chàng vội buông tay Mộc Diệp ra bởi một cơn đau khác đang dội lên ở lồng ngực như đánh trống da, đã thế càng về sau cơn đau càng dữ dội hơn lần trước gấp nhiều lần.
" Ta phải làm gì để nàng tin ta Diệp nhi".
" Được, chàng sẽ làm thật chứ".
" Ta sẽ làm".
" Vậy chàng giao huyết ma thạch cho ta. Trong huyết ma thạch có linh hồn của Tam Thường ta đã hứa sẽ cho hai anh em họ gặp lại nhau".
Thần quân cố gắng tránh khỏi tầm mắt của nàng tay trái đặt lên ngực điểm chú sao cho thật tự nhiên khiến nàng không phát hiện ra chút đau đớn nào trên nét mặt mình.
" Huyết ma thạch ta chưa thể đưa cho nàng được".
Nàng chua xót nhìn chàng, lắc đầu:
" Chàng có biết nữ nhi sợ nhất là gì không?. Là người quan trọng nhất trong lòng chỉ coi họ là thú vui nhất thời. Ta biết trong lòng chàng không có ta cũng không có Ban Diễm ....mà là tiên tử của bộ tộc Điệp Vu, Phương Thuần".
" Diệp nhi, đừng nói nữa".
" Trong trận chiến trên đỉnh hang thú hôm đó, ta nghĩ thế nào cũng không ra vì cớ gì chàng lại có thể để hắn thoát được. Với tính cách của chàng thà là cùng hắn tận sinh tận diệt chứ nhất định không từ bỏ do đó chỉ có một lý giải duy nhất là hắn dùng thân xác nàng ấy trao đổi với chàng đúng không ?".
Nơi cuống họng hơi nghẹn nhưng nàng như phát điên lên càng lúc càng muốn dồn chàng nói cho bằng được:
" Chàng trả lời đi...mau trả lời đi".
" Đúng", ánh mắt cả hai trực diện với nhau, " Hắn đã dùng thân xác nàng ấy trao đổi cùng ta".
Là chính nàng đòi nghe, nghe xong rồi lại ước chưa từng nghe, cảm thấy trong lòng chàng bản thân thua kém người khác khiến nàng vô cùng khó chịu.
" Đừng nghĩ, vì nàng và Phương Thuần không giống nhau".
Lần nào cũng vậy chàng luôn là người biến mất và nàng luôn là người nhìn theo cái bóng ấy, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ làm ngược lại lạnh lùng bước đi để bắt chàng phải nhìn theo cái bóng của mình.
2.
Bờ biển Vô Vọng đảo mới hôm qua còn hàng trăm chiến thuyền kéo dọc cả bãi cát xám, những cánh buồm trắng che lấp nửa mặt trời đến hôm nay tất cả đều nhổ neo tiến vào đất liền, ba trăm năm cho những cuộc đời bị vùi dập ngày hôm nay họ là những chiến binh cảm tử, Mộc Diệp cùng Tinh Ngưu đứng trên mỏm đá nhô ra hướng biển nhìn theo cái bóng trắng của đoàn thuyền cuối cùng.
Mộc Diệp quay sang đầu đỏ: " Đệ sẵn sàng chưa".
Nhóc chỉnh lại cây cung vắt chéo vai gật đầu: " Sẵn sàng".
" Đệ đi trước nhớ phải cẩn thận đấy".
" À"
" Có chuyện gì ư?".
" Cảm ơn tỷ "
" Hả ?".
" Vì chiếc mũ".
" Đệ nhận ra rồi sao ? Vậy có phải nên gọi một tiếng bà bà không", nói rồi đưa tay búng vào mũi đầu đỏ âu yếm.
" Diệp tỷ, có phải sau trận chiến này mọi người sẽ rời đi...trở về tiên giới?".
" Ừm, cũng đến lúc phải trở về nhà rồi".
Thấy đầu đỏ tiu ngỉu, nàng cũng cảm thấy rất nuối tiếc, rút cây sáo ngắn trong ống tay áo nàng đưa về phía nhóc hồn nhiên: " Đây là sáo gọi thú, đệ hãy dùng nó để bảo vệ những gì mình yêu quí nhé".
Tinh Ngưu giữ cây sáo thật chặt trong tay, ánh mắt sáng ngời như những vì sao đêm: " Đệ nhớ rồi. Một ngày nào đó mọi người sẽ trở lại được không".
" Nhất định vậy".
Trong cuộc đời có rất nhiều cuộc gặp gỡ, có hợp ắt có tan, không quan trọng thời gian bên nhau ngắn hay dài mà giá trị của nó chỉ được khẳng định khi rời xa trong tim còn để lại cho nhau những gì.
Tất cả mọi người đều ra chiến trường nên phủ thái tử vẳng vẻ hơn nhiều có điều trong cái hơi im ắng ấy nàng cảm nhận được một luồng ma khí lởn vởn đâu đó. Mộc Diệp theo hướng chính điện đi tới bỗng có tiếng vỡ lớn phát ra, theo bản năng nàng chạy vào xem xét tình hình không quên biến ra một thanh kiếm hộ thân. Trên mặt thảm là một bình sứ bị vỡ vụn, nàng từng bước cẩn trọng tiến sâu vào trong vừa dè chừng có cạm bẫy, một tà váy hồng lấp ló sau cột trụ lớn Mộc Diệp nhanh nhẹn vòng lên phía trên chủ đích tấn công trực diện nào ngờ đó là Ban Diễm trong tình trạng bất tỉnh.
" Ban Diễm cô sao vậy? ". Nàng lay lay không được vội vàng kéo ống tay áo nàng ta bắt mạch thử thì có tiếng nói vọng đằng sau.
" Cô ta không sao cả? Chỉ là bị đánh ngất mà thôi".
Mộc Diệp quay sang nhìn nữ tử đang đi tới, ánh mắt nàng ta hôm nay có phần sắc nét hơn mọi ngày.
" Ngọc Nguyên, cô thấy kẻ đánh ngất nàng ta sao?"
" Có thấy"
" Hắn đâu, cô có bắt được hắn không ?"
Nàng ta cười khinh khỉnh nhìn nàng, giọng điệu tà dị:
" Bắt được rồi. Đang đứng trước mặt cô đây".
Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì ngây ngô hỏi: " Cô nói gì vậy. Đây không phải lúc đùa đâu".
" Ta cũng đùa với ngươi hồi nào", nói chưa dứt lời thanh tà kiếm từ trong ống tay bay ra lao về phía Mộc Diệp, cũng may thân thủ nàng mau lẹ nếu không thực sự đã bị một chém rồi.
" Ngươi rốt cuộc là ai. Ngọc Nguyên đang ở đâu".
" Ha ha ha, lũ thần tiên ngu ngốc các ngươi thật đáng buồn cười. Ngay cả bằng hữu của mình cũng không nhận ra nổi, ha ha ha"
Cái con mụ này quả đang muốn thử thách sự độ lượng của nàng đây mà, không để yêu nữ cười xong dãi lụa xanh từ tay nàng đã lao tới quất thật mạnh vào má nàng ta tạo nên một hằn đỏ ửng.
" Ngươi dám".
" Sao vậy? Cười không được chứ gì, trên đời này Sơn Mộc Diệp ta ghét nhất là những kẻ lừa gạt ".
Thanh kiếm của nàng theo đường lụa bay tới chỗ yêu nữ kia, chỉ một kiếm này nàng tin chắc có thể hạ gục ả đó là điều chắc chắn nếu như không có kẻ đánh lén đằng sau. Mộc Diệp thấy cổ mình dội lên đau đớn nàng cố gắng quay lại nhìn kẻ đánh lén mình trước lúc lịm đi, tay nàng nắm lấy cánh tay hắn thanh âm rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được hai từ: " Tam Thất".
Ả yêu nữ gian xảo nhìn hắn: " Hừ, ngươi đến muộn đấy".
Tam Thất bế nàng lên tiến ra phía cửa: " Đến đúng lúc chẳng phải hay hơn sao? Ta đem nàng ta đến cho chủ nhân, chuyện ở Vô Vọng đảo giao cho ngươi".
" Ngươi ra oai cái gì? Hơn mười vạn chiến thuyền tấn công vào đây đều do ta chỉ huy, ngươi chỉ có mỗi việc đưa cô ta đến cho chủ nhân thì mau cút đi".
" Phất Di miệng ngươi chua quá đấy".
" Hừ, vẫn còn hơn đồ ái nam ái nữ như ngươi".
Mặt hắn bức lên ửng đỏ, phừng phừng khí giận lao khỏi chính điện rồi biến mất rất nhanh.
Ngày hôm nay được ghi vào sử sách của hậu thế Tân Lục Quốc về sau như một truyền thuyết....máu nhuốm đỏ cỏ cây, nhuộm màu đất đá, máu chảy thành dòng như suối khói bụi phủ cả một vùng trời. Âm thanh gào thét như từ địa ngục vọng lên, lớp lớp yêu thú thây chất thành núi trước những mũi tên bạc xé gió, những chiến binh cảm tử đoàn này nối đoàn khác lao vào đám yêu ma phá tan trận pháp khiến chúng hồn bay phách lạc run rẩy mà bỏ chạy. Biển như nổi cơn thịnh nộ bởi sự dơ bẩn của yêu ma, khi chiến thuyền giặc áp sáp phía Tây Vô Vọng đảo từ trên những mỏm núi đá đột nhiên xuất hiện những vầng sáng lạ vầng sáng làm mù đi đôi mắt của chúng yêu, ngay tiếp đó là trận mưa tên đoạt mạng. Bọn tà quái vẫn không chịu đầu hàng bọn chúng vùng lên tàn sát binh sĩ nhưng tất cả đã chấm hết khi tiếng sấm vang rền từ đỉnh Thiên Thai vọng xuống, những vệt sáng đỏ như đôi cánh đại bàng trải rộng khắp bốn phương, những hạt sáng lấp lánh rơi xuống như cánh hoa đào cuối xuân làm lũ ma quái phút chốc tan thành khói, những hạt sáng chạm vào vết thương người khiến vết thương lành, chạm vào cỏ cây khiến chúng trở lại tươi tốt, chạm vào da thịt khiến ta thấy ấm áp, hạnh phúc, bầu không khí Tân Lục Quốc ba trăm năm qua được thanh lọc hoàn toàn. Khi Thái Tử Tư Lự Chân Thành tới đỉnh Thiên Thai trên nền trời bất ngờ nứt ra hiện hình một vòng xoáy bạc, các vị cao nhân trước đây giúp người xây dựng đại nghiệp đều theo vòng xoáy đó mà rời đi trong sử sách cả trăm năm sau đều gọi họ là " Thiên tiên".
3.
Mùi thảo quả từ lư hương tỏa ra cùng với hai viên minh châu trong phòng khiến nơi đây có bầu không khí khá ấm cúng, nàng nắm lấy bàn tay có phần lạnh của chàng thổi hơi ấm vào, lúc chàng nằm thế này thật tiện dẫu nàng có ý lợi dụng một chút chàng cũng không biết, cũng không gõ đầu nàng nhưng ....Mộc Diệp tựa đầu vào ngực chàng, nước mắt làm hai mắt sưng húp.
" Không hay đâu, mẹ ta bảo ngủ nhiều sẽ khiến nhan sắc chóng phai tàn đấy. Nếu chàng mà xấu đi nhất định ta sẽ bỏ rơi chàng...đã bảy ngày rồi, chàng định ngủ tới khi nào vậy".
Nhậm Thời lão tiên nói chàng bị tổn hao nguyên khí nặng, phải ngủ ít nhất mười hai canh giờ mới tỉnh nhưng đã là ngày thứ bảy mà chàng vẫn không tỉnh, nàng thực sự rất lo sợ.
" Chẳng phải chàng đã bảo có chuyện muốn nói với ta sao? Lúc trước ta không hỏi, chỉ đợi chàng thôi nhưng chàng cũng quên luôn không chịu nói. Là chàng nợ ta, coi như ta rộng lượng không tính lãi với chàng, bây giờ chỉ cần chàng tỉnh lại, mọi chuyện đều không cần chàng nói nữa".
Nàng bịm môi thật chặt để không nấc lên thành tiếng, cầm cự một lúc lâu lại độc thoại một mình.
" Chàng biết không lần chúng ta tới lễ hội bên bờ sông Tiêu Tương, Diệp nhi cũng đã lấy một dải lụa màu xanh", nàng rút dải lụa được gấp ngay ngắn từ trong ống tay áo ra buộc lên cổ tay chàng, " Dải lụa trong tay chàng thì chàng là của ta, sinh mạng chàng cũng là của ta, ta không cho chàng chết chàng nhất định phải sống".
Ngoài đại sảnh thần phủ, hai bậc quân thần đứng đầu tiên giới cứ lô nhô cắm cúi vào gương thần "Truy Ảnh", từ mặt gương hiện rõ từng chi tiết căn phòng của Phù Đổng có lẽ những lời nói đậm chất mẫu hệ kia của nàng cũng bị hai vị thượng tiên đây nghe được hết.
" Cái lão Rùa sắt này, ông có im đi hay không?"
" Cái đồ công rừng nhà ông mới phải im đi thì có"
Nghe thấy tiếng chửi bô bô của hai vị lão tiên từ ngoài hiên làm Cảnh Minh và Văn Hành vừa cuống quýt vừa tiếc rẻ, Văn Hành vội dấu gương Truy Ảnh vào ống tay áo, vừa cố tạo ra dáng vẻ tự nhiên nhất có thể.
Cảnh Minh thì trước giờ luôn mang bộ mặt tỉnh bơ nên rất điềm đạm nâng chén trà nói: " Hai vị thượng tiên có chuyện gì mà lớn tiếng như vậy?".
Hai vị thượng lão vẫn hành lễ phải phép rồi ngồi xuống ghế chẳng thèm liếc nhau một cái.
Văn Hành thấy tình hình căng thẳng liền xoa dịu: " Lúc này mọi người nên đồng tâm nghĩ xem phải làm sao để thần quân tỉnh lại chứ chớ nên gây bất hòa".
" Ta vốn chẳng để bàn với lão rùa già đó cả".
" Ông tưởng ta thích bàn với lão lang băm như ông chắc".
" Ông nói ai lang băm".
" Không nói ông chẳng nhẽ nói ta".
Vào giờ phút này thì cái danh Đế Quân thực sự khá hữu dụng, Cảnh Minh không nói gì chỉ lấy chiếc quạt bạch ngọc khẽ gõ lên mặt bàn " cốc, cốc", hai vị lão tiên cũng phải nể mặt mà chịu đựng ngồi xuống.
Cảnh Minh điềm đạm hỏi Nhậm lão:
" Không biết thượng tiên thấy bệnh tình của thần quân tiến triển thế nào?".
" Đế Quân xin hãy an tâm, nếu ngày mai Phù Đổng không tỉnh lại, Nhậm Thời ta sẽ viết ngược lại tên mình".
" Ngày mai, đợi đến ngày mai của ông thì tiểu nha đầu nhà ta chết héo trong đó rồi".
" Là tự tiểu nha đầu đó muốn thế, ông trách ai chứ".
" Ông nói thế mà nghe được à. Tất cả là do Phù Đổng mà ra".
Nhậm Thời lão tiên đập bàn tức giận: " Chuyện này thì có liên can gì đến Phù Đổng chứ".
Văn Hành vội nhảy vào can ngăn: " Hai vị lão tiên xin bớt giận"
" Đúng rồi", Quy lão vội chỉ về phía Văn Hành: " Văn Hành tinh quân ngươi cũng vào Tân Lục Địa, vậy chắc chắn hiểu rõ những chuyện xảy ra. Mau kể lại sự tình cho chúng ta nghe".
Nhậm lão cũng ưng thuận tiếp lời: " Đúng vậy mau kể lại sự tình để xem đúng sai thế nào"
/26
|