Lời của Tư Đồ vừa nói ra tức khắc khiến Đông Lục cùng Kim Đại Chung sửng sốt.
Giải Ứng Tông vô tình nhìn thoáng qua Kim Đại Chung, phát hiện vẻ mặt hắn chợt lóe lên một tia phức tạp, nhưng chỉ trong chớp nhoáng liền lập tức biến mất.
Đội trưởng tìm Tiểu Đông có chuyện gì thế? Kim Đại Chung bày ra dáng vẻ quan tâm săn sóc đối với nhân viên của mình, nhìn Tư Đồ hỏi: Tiểu Đông từ trước đến nay ở chỗ này làm việc đều rất an phận thủ thường.
Công việc ở đây của cậu ta là làm gì? -Tư Đồ quay sang Kim Đại Chung.
Thiết kế quảng cáo. Người trả lời không ai khác chính Đông Lục, cậu đóng cánh cửa thủy tinh sau lưng mình lại, vác ba lô bước tới, trình thẻ nhân viên ra trước mặt Tư Đồ: Không biết đội trưởng tìm tôi có việc gì?
Nếu không ngại thì có thể tìm một chỗ nào đó tiện một chút để cùng chúng tôi hàn huyên tâm sự được không? Tư Đồ khẽ nghiêng đầu: Nói ở chỗ này có vẻ không tốt cho lắm.
Đông Lục nhún vai thờ ơ, trao đổi ánh nhìn cùng Kim Đại Chung.
Vậy cậu đi đi. Kim Đai Chung gật đầu: Cố gắng mà phối hợp thật tốt với cảnh sát.
Nói xong, hắn quay sang đưa tay lịch sự mời Giải Ứng Tông: Giải luật sư mời đi bên này, chúng ta đi bàn chuyện riêng của chúng ta thôi.
Giải Ứng Tông gật đầu, thời điểm nhấc chân rời đi còn ngoái đầu liếc mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ chép miệng một cái, hai tay đút vào túi áo, mặt đầy tà khí nhướng mày đáp lại cái nhìn của Giải Ứng Tông.
Giải Ứng Tông và Tư Đồ không phải chỉ mới hợp tác với nhau một hai lần, thế nên rất nhanh đã hiểu được ý tứ của đối phương ─── Bằng mọi giá phải tìm được sơ hở của hắn ta.
Nhân viên tiếp tân dẫn cả bọn Tư Đồ đến căn phòng dành riêng cho khách, bưng nước trà mời từng người một rồi mới rời khỏi, trước khi rời khỏi còn lịch sự đóng cửa ra vào lại giúp người bên trong.
Đông Lục nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hai tay gác lên thành ghế, chân bắt chéo: Tìm tôi có chuyện gì?
Cậu cùng Đông Ngũ thế nhưng lại có thể làm việc cho Kim Đại Chung. Tư Đồ châm một điếu thuốc, thuận tay từ hộc bàn lấy ra một cái gạt tàn thuốc: Thật bất ngờ làm sao.
Đông Lục híp mắt: Tôi cũng cảm thấy thật bất ngờ, các người thế nhưng lại có thể tìm đến tận chỗ này.
Chỉ có thể nói đó là ý trời a. Tư Đồ ngậm điếu thuốc nói: Cậu chắc sẽ không lường trước việc nửa năm sau khi anh trai cậu qua đời, Kim Đại Chung lại bỏ tiền ra thu mua trung tâm bách hóa kia đúng không? Nếu không vì lý do đó thì tôi cũng sẽ chẳng tìm được cậu đâu.
Hừ. Đông Lục nhịn không được bỉu môi: Tên đó tâm địa tham lam, chỉ cần hắn chịu kiên nhẫn chờ đến một năm hẵng thu mua thì các người căn bản là chẳng thể tìm được tôi.
Quả là vậy thật. Hồ Diệp ở một bên gật đầu: Trước đây khi điều tra Đông Ngũ, chúng tôi đã từng tra qua phần hồ sơ liên quan đến nhà họ Đông, nhưng trong phần hồ sơ ấy hoàn toàn không có tên cậu, mà công việc lúc bấy giờ cũng như những thông tin xã hội của anh trai cậu đều bị ẩn đi một cách rất tài tình, tuyệt đối không ai nghĩ đến thì ra kẻ chống lưng phía sau lại là Kim Đại Chung.
Nếu Kim Đại Chung không ra tay thu mua trung tâm bách hóa kia sớm như vậy, chúng tôi hiển nhiên sẽ không chút mảy may nghi ngờ đến chỗ này, cũng sẽ không vì nghi ngờ mà tra lại phần tư liệu hộ khẩu để cuối cùng phát hiện ra cậu.
Đông Lục nhún vai: Vì báo thù cho anh mình, tôi chỉ còn cách rời quê nhà đến chốn này.
Gương mặt trẻ tuổi hằn lên tia oán hận: Nếu không phải Ân Thịnh, tôi không cần kế thừa cả gia tộc!
Không muốn kế thừa vậy thì đừng kế thừa. Tư Đồ ngã người xuống chiếc ghế sofa đối diện Đông Lục: Bản thân không đủ sức gánh vác nhưng lại muốn bảo vệ cả gia tộc, nói đi nói lại vẫn chỉ là suy nghĩ của một đứa con nít.
Đông Lục híp mắt một cái, giữa không trung bỗng xuất hiện một tia sáng sắc nhọn, trực tiếp lao thẳng đến mặt Tư Đồ.
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị hoàn toàn không kịp trở tay, tốc độ của vật kia quá nhanh!
Tư Đồ tuy rằng nhìn thấy có vật đang lao đến, nhưng đồng thời cũng phát hiện bản thân căn bản là trốn không thoát, vừa định theo phản xạ giơ tay lên che chắn thì bất ngờ từ trên người hắn phát ra một luồng sáng lạnh lẽo đầy nội lực, luồng sáng đó cùng vật nhọn kia Dang một tiếng va chạm vào nhau ─── tia sáng sắc nhọn trong nháy mắt tiêu tán.
Bùa hộ mệnh? Đông Lục hừ lạnh, ánh mắt rơi xuống đai lưng của Tư Đồ.
Tư Đồ kịp phản ứng, đưa tay men vào túi quần lấy ra miếng ngọc tỳ hưu xanh biếc, tỳ hưu lúc này sờ vào rất ấm, nhưng chỉ một lúc sau nhiệt độ liền trở lại như ban đầu, toàn thân xanh biếc như có hào quang lưu chuyển không ngừng trong lòng ngọc khiến người ta nhìn vào không khỏi si mê.
Tiểu Nhị ngơ ngác toàn tập, sững sờ nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi Hồ Diệp: Chúng ta có phải đã bỏ qua cái gì rồi hay không?
Hồ Diệp nghiêm túc gật đầu, đồng thời ánh mắt cũng dán lên miếng ngọc tỳ hưu trên tay Tư Đồ.
Bùa hộ mệnh? - Anh có chút tò mò hỏi.
Là Ân Thịnh cho. Tư Đồ cười cười, ánh mắt ngập tràn ôn nhu, ngón tay đặt trên tỳ hưu khẽ vuốt, thầm nghĩ: Ngay cả khi Ân Thịnh vắng mặt, thì bùa hồ mệnh của cậu ấy cũng đã bảo vệ mình một cách thật chặt chẽ...Bất quá Tư Đồ tuyệt đối không hề ghét bỏ cảm giác như bị ai đó bám sát 24/24 giống hiện tại, ngược lại hắn chính là cầu còn không được.
Đông Lục Chậc một tiếng, trên mặt bình thản vô cùng, như thể cậu ta vốn đã dự liệu trước rằng chẳng dễ dàng để mà giải quyết được Tư Đồ.
Cậu khẽ búng tay giữa không khí hư vô, cái loại cảm giác như bị một lực vô hình đè nén khiến thân thể không thể vùng khỏi nguy hiểm như vừa rồi của Tư Đồ dần biến mất hẳn.
Tư Đồ dù không nhìn thấy, nhưng hắn tin rằng vừa rồi chắc chắn có thứ gì đó đứng phía sau Đông Lục, hơn nữa thứ đó còn muốn lấy cả mạng Tư Đồ. Hồi tưởng lại, đúng là hôm đó trong lúc hắn cùng Ân Thịnh còn đang hoảng loạn sau khi giải quyết trận mưa tên, cả hai đã từng nhìn thấy một bóng dáng to lớn mơ hồ xuất hiện bên cạnh Đông Lục.
Trên lưng đối phương lúc nào cũng vác bao đựng cung tên, Tư Đồ chỉ có bây nhiêu đây ấn tượng về người khổng lồ đó thôi.
Tôi và các người chẳng có chuyện cũ để ôn, rốt cục là tìm tôi có việc gì?
Cậu có giúp Kim Đại Chung làm việc gì không nên làm không? - Tư Đồ dứt khoát hỏi.
Dù sao trong phòng này cũng chẳng có người ngoài, cả ba người nhóm Tư Đồ trong lòng đều biết bản thân đến đây là vì cái gì. Tuy rằng Tư Đồ không nghĩ tới việc cậu ta sẽ trực tiếp thừa nhận với hắn, hơn nữa giờ phút này trong tay hắn không chút chứng cứ, nhưng hắn vẫn là muốn xem thử tình hình sẽ ra sao.
A Đông Lục ngạc nhiên nhìn Tư Đồ: Như thế nào thì gọi là chuyện không nên làm? Nói thí dụ thử xem?
Thí dụ như lợi dụng một kẻ giết người liên hoàn, từ đó thu gom những linh hồn bị hắn ta giết về dùng cho mục đích riêng. Tư Đồ nhún vai: Thứ này đối với cậu mà nói, hẳn là rất hữu dụng đúng không?
Đúng là rất hữu dụng. Đông Lục bĩu môi: Bất quá tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Nếu là cậu phong ấn những hồn phách đó, vậy địa điểm ở đâu?
Đông Lục: Tôi nói...Thì tôi được lợi ích gì?
...Giúp Kim Đại Chung làm như vậy là có ý gì? Tư Đồ nhíu mày: Tuổi cậu còn trẻ, dựa vào cái gì lại muốn thay người khác làm chuyện sai trái, thay người khác gánh tội nghiệt?
Dựa vào việc hắn ta có bản lãnh. Có thể giúp đỡ cùng bảo hộ nhà họ Đông trong quá trình tôi vắng mặt. Đông Lục hờ hững nói: Để tôi có đủ thời gian tìm ra linh hồn của anh trai, đưa anh ấy trở lại, cũng như có đủ thời gian báo thù Ân Thịnh.
Cái gì mà báo thù!
Tiểu Nhị nổi đóa, cậu bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng tay vào mặt Đông Lục: Cậu rốt cục có biết tường tận sự tình của ngày đó là như thế nào hay không? Rõ ràng người sai là anh trai cậu! Nếu không phải do hắn ta thì Ân tiên sinh làm sao mà mất trí nhớ được cơ chứ!
Cứ coi như anh ấy sai đi! Đông Lục trở nên giận dữ, hốc mắt chẳng mấy chốc đỏ lên: Vậy anh ấy nhất định phải chết sao?!
Làm mất đi một mạng người đương nhiên cái giá phải trả rất lớn! Đông Lục siết chặt nắm tay, oán hận nói: Ân Thịnh trên lưng chồng chất mạng người, mất trí không nhớ được gì đối với hắn là quá tốt rồi! Sự thống khổ của người khác đều bị hắn xóa bỏ trong ký ức! Nhưng chỉ vì quên mất mà có thể cho rằng nó không tồn tại hay sao?!
Cậu chớ có mà ăn nói kiểu đó!
Tiểu Nhị hô hấp dồn dập, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng: Trên lưng quỷ sư các người có ai mà chẳng chồng chất mạng người hả? Việc cậu làm có cái nào không gánh tội nghiệt? Rõ ràng là cậu chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm an phận thủ thường ở trong nhà làm con ngoan trò giỏi chứ chẳng muốn gánh vác cả gia tộc, hiện tại nếu không làm được liền quay về chui vào lòng mẹ đi! Bày đặt ở chỗ này nói cái gì mà anh hùng báo thù chứ!
Cậu! Đông Lục đập bàn một cái rầm, cửa sổ trong phòng vốn đóng chặt nhưng chẳng biết gió từ đâu lại cuồn cuộn nổi lên, ly tách trên bàn lật đổ, nước trà trong ly cứ thế trào ra, những tờ giấy chứng nhận lồng kính cùng tấm lịch treo trên tường bị gió cuốn rơi xuống đất phát ra âm thanh Loảng xoảng leng keng .
Thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi.
Dù chẳng nhìn thấy, nhưng Tư Đồ cảm nhận được rằng sức ép nặng nề lúc nãy đã lại một lần nữa xuất hiện, một tia sáng nhỏ giữa không trung lóe lên chuẩn bị lao tới cái trán nhỏ của Tiểu Nhị.
Đông Lục!
Tư Đồ Bách lao đến kéo Tiểu Nhị về phía sau: Tôi không cần biết mục đích cùng lý do cậu làm việc cho Kim Đại Chung là gì, chúng tôi hiện tại chỉ muốn bắt cho bằng được tên sát thủ liên hoàn mà thôi, thủ đoạn ra tay của hắn cực kỳ tàn nhẫn, có thể sẽ lại có thêm người vô tội bị mất mạng, nếu cậu muốn thu thập hồn phách...
Tư Đồ hít sâu một hơi, thấp giọng nói: ...Thì số hồn phách thu được trước đó cũng đã quá đủ rồi đấy!
Đội trưởng đây là đang thỏa thuận với tôi sao?
Đông Lục ha hả cười, gió trong phòng tắt hẳn, bên ngoài bỗng vang lên thanh âm của nữ nhân viên tiếp tân liên tục đập cửa.
Cảnh sát tiên sinh? Đông tiên sinh? Tôi nghe thấy có tiếng động lớn...
Đông Lục nâng balo trên ghế đeo lên vai, tiến về phía cửa chính: Tôi nghĩ ngay cả khi tôi không nói, Ân Thịnh cũng sẽ rất nhanh tìm được nơi đó thôi, có đúng không?
Dứt lời, cậu đưa tay mở cửa, vòng qua người nhân viên tiếp tân rồi đi thẳng.
Tư Đồ chôn chân tại chỗ không nói lời nào, hai hàng lông mày nhíu chặt, nữ nhân viên kia chỉ vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền không tránh khỏi mà giật mình thảng thốt.
Như thể vừa có lốc xoáy quét ngang qua nơi này vậy.
Đông Lục vừa đi trên hành lang vừa suy nghĩ, bước chân dần chậm lại, tay sờ cằm, tựa lưng vào vách tường đăm chiêu.
Là cái gì đã phong tỏa các linh hồn?
Không rõ lắm. Ở phía sau, một thanh âm trầm thấp vang lên trả lời cậu: Vì sao lại không nói thẳng việc này không phải do cậu làm?
Mắc gì phải nói chứ? Đông Lục hừ lạnh: Nhìn bọn họ sứt đầu mẻ trán như vậy chẳng phải thú vị hơn rất nhiều sao?
Giải Ứng Tông vô tình nhìn thoáng qua Kim Đại Chung, phát hiện vẻ mặt hắn chợt lóe lên một tia phức tạp, nhưng chỉ trong chớp nhoáng liền lập tức biến mất.
Đội trưởng tìm Tiểu Đông có chuyện gì thế? Kim Đại Chung bày ra dáng vẻ quan tâm săn sóc đối với nhân viên của mình, nhìn Tư Đồ hỏi: Tiểu Đông từ trước đến nay ở chỗ này làm việc đều rất an phận thủ thường.
Công việc ở đây của cậu ta là làm gì? -Tư Đồ quay sang Kim Đại Chung.
Thiết kế quảng cáo. Người trả lời không ai khác chính Đông Lục, cậu đóng cánh cửa thủy tinh sau lưng mình lại, vác ba lô bước tới, trình thẻ nhân viên ra trước mặt Tư Đồ: Không biết đội trưởng tìm tôi có việc gì?
Nếu không ngại thì có thể tìm một chỗ nào đó tiện một chút để cùng chúng tôi hàn huyên tâm sự được không? Tư Đồ khẽ nghiêng đầu: Nói ở chỗ này có vẻ không tốt cho lắm.
Đông Lục nhún vai thờ ơ, trao đổi ánh nhìn cùng Kim Đại Chung.
Vậy cậu đi đi. Kim Đai Chung gật đầu: Cố gắng mà phối hợp thật tốt với cảnh sát.
Nói xong, hắn quay sang đưa tay lịch sự mời Giải Ứng Tông: Giải luật sư mời đi bên này, chúng ta đi bàn chuyện riêng của chúng ta thôi.
Giải Ứng Tông gật đầu, thời điểm nhấc chân rời đi còn ngoái đầu liếc mắt nhìn Tư Đồ, Tư Đồ chép miệng một cái, hai tay đút vào túi áo, mặt đầy tà khí nhướng mày đáp lại cái nhìn của Giải Ứng Tông.
Giải Ứng Tông và Tư Đồ không phải chỉ mới hợp tác với nhau một hai lần, thế nên rất nhanh đã hiểu được ý tứ của đối phương ─── Bằng mọi giá phải tìm được sơ hở của hắn ta.
Nhân viên tiếp tân dẫn cả bọn Tư Đồ đến căn phòng dành riêng cho khách, bưng nước trà mời từng người một rồi mới rời khỏi, trước khi rời khỏi còn lịch sự đóng cửa ra vào lại giúp người bên trong.
Đông Lục nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hai tay gác lên thành ghế, chân bắt chéo: Tìm tôi có chuyện gì?
Cậu cùng Đông Ngũ thế nhưng lại có thể làm việc cho Kim Đại Chung. Tư Đồ châm một điếu thuốc, thuận tay từ hộc bàn lấy ra một cái gạt tàn thuốc: Thật bất ngờ làm sao.
Đông Lục híp mắt: Tôi cũng cảm thấy thật bất ngờ, các người thế nhưng lại có thể tìm đến tận chỗ này.
Chỉ có thể nói đó là ý trời a. Tư Đồ ngậm điếu thuốc nói: Cậu chắc sẽ không lường trước việc nửa năm sau khi anh trai cậu qua đời, Kim Đại Chung lại bỏ tiền ra thu mua trung tâm bách hóa kia đúng không? Nếu không vì lý do đó thì tôi cũng sẽ chẳng tìm được cậu đâu.
Hừ. Đông Lục nhịn không được bỉu môi: Tên đó tâm địa tham lam, chỉ cần hắn chịu kiên nhẫn chờ đến một năm hẵng thu mua thì các người căn bản là chẳng thể tìm được tôi.
Quả là vậy thật. Hồ Diệp ở một bên gật đầu: Trước đây khi điều tra Đông Ngũ, chúng tôi đã từng tra qua phần hồ sơ liên quan đến nhà họ Đông, nhưng trong phần hồ sơ ấy hoàn toàn không có tên cậu, mà công việc lúc bấy giờ cũng như những thông tin xã hội của anh trai cậu đều bị ẩn đi một cách rất tài tình, tuyệt đối không ai nghĩ đến thì ra kẻ chống lưng phía sau lại là Kim Đại Chung.
Nếu Kim Đại Chung không ra tay thu mua trung tâm bách hóa kia sớm như vậy, chúng tôi hiển nhiên sẽ không chút mảy may nghi ngờ đến chỗ này, cũng sẽ không vì nghi ngờ mà tra lại phần tư liệu hộ khẩu để cuối cùng phát hiện ra cậu.
Đông Lục nhún vai: Vì báo thù cho anh mình, tôi chỉ còn cách rời quê nhà đến chốn này.
Gương mặt trẻ tuổi hằn lên tia oán hận: Nếu không phải Ân Thịnh, tôi không cần kế thừa cả gia tộc!
Không muốn kế thừa vậy thì đừng kế thừa. Tư Đồ ngã người xuống chiếc ghế sofa đối diện Đông Lục: Bản thân không đủ sức gánh vác nhưng lại muốn bảo vệ cả gia tộc, nói đi nói lại vẫn chỉ là suy nghĩ của một đứa con nít.
Đông Lục híp mắt một cái, giữa không trung bỗng xuất hiện một tia sáng sắc nhọn, trực tiếp lao thẳng đến mặt Tư Đồ.
Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị hoàn toàn không kịp trở tay, tốc độ của vật kia quá nhanh!
Tư Đồ tuy rằng nhìn thấy có vật đang lao đến, nhưng đồng thời cũng phát hiện bản thân căn bản là trốn không thoát, vừa định theo phản xạ giơ tay lên che chắn thì bất ngờ từ trên người hắn phát ra một luồng sáng lạnh lẽo đầy nội lực, luồng sáng đó cùng vật nhọn kia Dang một tiếng va chạm vào nhau ─── tia sáng sắc nhọn trong nháy mắt tiêu tán.
Bùa hộ mệnh? Đông Lục hừ lạnh, ánh mắt rơi xuống đai lưng của Tư Đồ.
Tư Đồ kịp phản ứng, đưa tay men vào túi quần lấy ra miếng ngọc tỳ hưu xanh biếc, tỳ hưu lúc này sờ vào rất ấm, nhưng chỉ một lúc sau nhiệt độ liền trở lại như ban đầu, toàn thân xanh biếc như có hào quang lưu chuyển không ngừng trong lòng ngọc khiến người ta nhìn vào không khỏi si mê.
Tiểu Nhị ngơ ngác toàn tập, sững sờ nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi Hồ Diệp: Chúng ta có phải đã bỏ qua cái gì rồi hay không?
Hồ Diệp nghiêm túc gật đầu, đồng thời ánh mắt cũng dán lên miếng ngọc tỳ hưu trên tay Tư Đồ.
Bùa hộ mệnh? - Anh có chút tò mò hỏi.
Là Ân Thịnh cho. Tư Đồ cười cười, ánh mắt ngập tràn ôn nhu, ngón tay đặt trên tỳ hưu khẽ vuốt, thầm nghĩ: Ngay cả khi Ân Thịnh vắng mặt, thì bùa hồ mệnh của cậu ấy cũng đã bảo vệ mình một cách thật chặt chẽ...Bất quá Tư Đồ tuyệt đối không hề ghét bỏ cảm giác như bị ai đó bám sát 24/24 giống hiện tại, ngược lại hắn chính là cầu còn không được.
Đông Lục Chậc một tiếng, trên mặt bình thản vô cùng, như thể cậu ta vốn đã dự liệu trước rằng chẳng dễ dàng để mà giải quyết được Tư Đồ.
Cậu khẽ búng tay giữa không khí hư vô, cái loại cảm giác như bị một lực vô hình đè nén khiến thân thể không thể vùng khỏi nguy hiểm như vừa rồi của Tư Đồ dần biến mất hẳn.
Tư Đồ dù không nhìn thấy, nhưng hắn tin rằng vừa rồi chắc chắn có thứ gì đó đứng phía sau Đông Lục, hơn nữa thứ đó còn muốn lấy cả mạng Tư Đồ. Hồi tưởng lại, đúng là hôm đó trong lúc hắn cùng Ân Thịnh còn đang hoảng loạn sau khi giải quyết trận mưa tên, cả hai đã từng nhìn thấy một bóng dáng to lớn mơ hồ xuất hiện bên cạnh Đông Lục.
Trên lưng đối phương lúc nào cũng vác bao đựng cung tên, Tư Đồ chỉ có bây nhiêu đây ấn tượng về người khổng lồ đó thôi.
Tôi và các người chẳng có chuyện cũ để ôn, rốt cục là tìm tôi có việc gì?
Cậu có giúp Kim Đại Chung làm việc gì không nên làm không? - Tư Đồ dứt khoát hỏi.
Dù sao trong phòng này cũng chẳng có người ngoài, cả ba người nhóm Tư Đồ trong lòng đều biết bản thân đến đây là vì cái gì. Tuy rằng Tư Đồ không nghĩ tới việc cậu ta sẽ trực tiếp thừa nhận với hắn, hơn nữa giờ phút này trong tay hắn không chút chứng cứ, nhưng hắn vẫn là muốn xem thử tình hình sẽ ra sao.
A Đông Lục ngạc nhiên nhìn Tư Đồ: Như thế nào thì gọi là chuyện không nên làm? Nói thí dụ thử xem?
Thí dụ như lợi dụng một kẻ giết người liên hoàn, từ đó thu gom những linh hồn bị hắn ta giết về dùng cho mục đích riêng. Tư Đồ nhún vai: Thứ này đối với cậu mà nói, hẳn là rất hữu dụng đúng không?
Đúng là rất hữu dụng. Đông Lục bĩu môi: Bất quá tại sao tôi phải nói cho anh biết?
Nếu là cậu phong ấn những hồn phách đó, vậy địa điểm ở đâu?
Đông Lục: Tôi nói...Thì tôi được lợi ích gì?
...Giúp Kim Đại Chung làm như vậy là có ý gì? Tư Đồ nhíu mày: Tuổi cậu còn trẻ, dựa vào cái gì lại muốn thay người khác làm chuyện sai trái, thay người khác gánh tội nghiệt?
Dựa vào việc hắn ta có bản lãnh. Có thể giúp đỡ cùng bảo hộ nhà họ Đông trong quá trình tôi vắng mặt. Đông Lục hờ hững nói: Để tôi có đủ thời gian tìm ra linh hồn của anh trai, đưa anh ấy trở lại, cũng như có đủ thời gian báo thù Ân Thịnh.
Cái gì mà báo thù!
Tiểu Nhị nổi đóa, cậu bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng tay vào mặt Đông Lục: Cậu rốt cục có biết tường tận sự tình của ngày đó là như thế nào hay không? Rõ ràng người sai là anh trai cậu! Nếu không phải do hắn ta thì Ân tiên sinh làm sao mà mất trí nhớ được cơ chứ!
Cứ coi như anh ấy sai đi! Đông Lục trở nên giận dữ, hốc mắt chẳng mấy chốc đỏ lên: Vậy anh ấy nhất định phải chết sao?!
Làm mất đi một mạng người đương nhiên cái giá phải trả rất lớn! Đông Lục siết chặt nắm tay, oán hận nói: Ân Thịnh trên lưng chồng chất mạng người, mất trí không nhớ được gì đối với hắn là quá tốt rồi! Sự thống khổ của người khác đều bị hắn xóa bỏ trong ký ức! Nhưng chỉ vì quên mất mà có thể cho rằng nó không tồn tại hay sao?!
Cậu chớ có mà ăn nói kiểu đó!
Tiểu Nhị hô hấp dồn dập, gương mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng: Trên lưng quỷ sư các người có ai mà chẳng chồng chất mạng người hả? Việc cậu làm có cái nào không gánh tội nghiệt? Rõ ràng là cậu chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm an phận thủ thường ở trong nhà làm con ngoan trò giỏi chứ chẳng muốn gánh vác cả gia tộc, hiện tại nếu không làm được liền quay về chui vào lòng mẹ đi! Bày đặt ở chỗ này nói cái gì mà anh hùng báo thù chứ!
Cậu! Đông Lục đập bàn một cái rầm, cửa sổ trong phòng vốn đóng chặt nhưng chẳng biết gió từ đâu lại cuồn cuộn nổi lên, ly tách trên bàn lật đổ, nước trà trong ly cứ thế trào ra, những tờ giấy chứng nhận lồng kính cùng tấm lịch treo trên tường bị gió cuốn rơi xuống đất phát ra âm thanh Loảng xoảng leng keng .
Thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi.
Dù chẳng nhìn thấy, nhưng Tư Đồ cảm nhận được rằng sức ép nặng nề lúc nãy đã lại một lần nữa xuất hiện, một tia sáng nhỏ giữa không trung lóe lên chuẩn bị lao tới cái trán nhỏ của Tiểu Nhị.
Đông Lục!
Tư Đồ Bách lao đến kéo Tiểu Nhị về phía sau: Tôi không cần biết mục đích cùng lý do cậu làm việc cho Kim Đại Chung là gì, chúng tôi hiện tại chỉ muốn bắt cho bằng được tên sát thủ liên hoàn mà thôi, thủ đoạn ra tay của hắn cực kỳ tàn nhẫn, có thể sẽ lại có thêm người vô tội bị mất mạng, nếu cậu muốn thu thập hồn phách...
Tư Đồ hít sâu một hơi, thấp giọng nói: ...Thì số hồn phách thu được trước đó cũng đã quá đủ rồi đấy!
Đội trưởng đây là đang thỏa thuận với tôi sao?
Đông Lục ha hả cười, gió trong phòng tắt hẳn, bên ngoài bỗng vang lên thanh âm của nữ nhân viên tiếp tân liên tục đập cửa.
Cảnh sát tiên sinh? Đông tiên sinh? Tôi nghe thấy có tiếng động lớn...
Đông Lục nâng balo trên ghế đeo lên vai, tiến về phía cửa chính: Tôi nghĩ ngay cả khi tôi không nói, Ân Thịnh cũng sẽ rất nhanh tìm được nơi đó thôi, có đúng không?
Dứt lời, cậu đưa tay mở cửa, vòng qua người nhân viên tiếp tân rồi đi thẳng.
Tư Đồ chôn chân tại chỗ không nói lời nào, hai hàng lông mày nhíu chặt, nữ nhân viên kia chỉ vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong liền không tránh khỏi mà giật mình thảng thốt.
Như thể vừa có lốc xoáy quét ngang qua nơi này vậy.
Đông Lục vừa đi trên hành lang vừa suy nghĩ, bước chân dần chậm lại, tay sờ cằm, tựa lưng vào vách tường đăm chiêu.
Là cái gì đã phong tỏa các linh hồn?
Không rõ lắm. Ở phía sau, một thanh âm trầm thấp vang lên trả lời cậu: Vì sao lại không nói thẳng việc này không phải do cậu làm?
Mắc gì phải nói chứ? Đông Lục hừ lạnh: Nhìn bọn họ sứt đầu mẻ trán như vậy chẳng phải thú vị hơn rất nhiều sao?
/103
|