Mao Dương đột nhiên xông vào khiến mọi người trong phòng trở tay không kịp.
Cả đám bọn họ chỉ có Giải Ứng Tông là phản ứng nhanh nhất, anh ta rời khỏi ghế ngồi, đối Mao Dương lịch sự nói: Mao tiên sinh, vừa rồi căn cứ theo điều tra của cảnh sát thì phát hiện thấy công ty của ngài có vấn đề lớn về mặt tài chính.
Thì sao?
Mao Dương cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh, ánh mắt sắc bén mang theo tia hàn ý lướt qua
từng người một.
Có vấn đề về mặt tài chính khi làm ăn là không thể tránh khỏi, các người là đang điều tra vụ án của cha tôi cùng Trương Linh, như thế nào lại có thể điều tra đến cả sổ sách của công ty?
Cảnh sát nghi ngờ việc này có liên quan đến vụ án. Giải Ứng Tông vẫn bình thản như cũ, không chút run sợ trước Mao Dương: Căn cứ theo luật pháp, nếu cảnh sát cho rằng sự việc nào có liên quan đến vụ án thì đều có thể xin lệnh của cấp trên để có thể điều tra.
Giấy phê chuẩn đâu?
Mao Dương trực tiếp nhìn Giải Ứng Tông. Lúc này, ngay cả người có dây thần kinh đanh thép nhất là Tư Đồ Bách cũng trở nên căng thẳng vô cùng, chuyện về công ty nhà họ Mao cả đám bọn họ vẫn là còn đang nghi ngờ, cũng không có bằng chứng xác thực lắm, trên thực tế bọn họ chỉ đơn giản muốn lần mò ra tội trạng khác của Mao Dương, bởi cái chết của Mao Đại Sinh và Trương Linh căn bản là không có khả năng tìm ra chứng cứ.
Giải Ứng Tông thực sự rất bình tĩnh, anh từ trong túi công văn chậm rãi lấy ra một phần văn kiện rồi đặt lên bàn.
Đây là mệnh lệnh từ sở cấp xuống, bởi vì chuyện lần này truyền thông lần lượt đưa tin quá nhiều, gần như đã ảnh hưởng rất lớn tới niềm tin của nhân dân đối với ngành cảnh sát, vậy nên cục trưởng đã đặc biệt phê đơn phân phó đội trưởng Tư Đồ đối với vụ án lần này phải toàn lực giải quyết, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua.
Ân Thịnh kinh ngạc nhìn về phía Giải Ứng Tông, y đột nhiên có chút hiểu được lý do vì sao mặc dù đạo đức nghề nghiệp thì quá tệ (làm việc không giữ uy tín với khách hàng) nhưng vẫn có người tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ. Nếu dùng việc chơi cờ đề nói về cách xử sự của Giải Ứng Tông thì anh ta tuyệt đối là một bước ra quân thì trăm bước tính toán, ánh mắt thập phần sâu xa, cẩn thận mà chu toàn.
Trang bị đầy đủ, không sợ người khác tấn công từ phía sau bởi vì anh ta đã sớm sắp xếp mọi thứ.
Vương Tiểu Nhị đứng khuất tầm mắt của Mao Dương, thấy hắn không để ý cậu liền giơ nắm đấm ra dấu Yeah một cái, Ân Thịnh buồn cười còn Giải Ứng Tông làm như không thấy, ánh mắt vẫn là tĩnh lặng trong veo như mặt nước, lặng lẽ nhìn Mao Dương như thể muốn nói từ đầu tới cuối anh ta là vô tội, anh ta không hề giúp đỡ cảnh sát bọn họ làm cái gì hết.
Ánh mắt Mao Dương lúc này hung ác như dã thú, hắn cùng Giải Ứng Tông đối mặt, chốc sau liền mở miệng nói: Đại luật sư Giải đây không phải là lại muốn rút lui, đem khách hàng của mình đá đi đó chứ?
Đừng quên mỗi năm chứng chỉ hành nghề luật sư của anh đều phải thẩm hạch qua một lần, cứ tiếp tục như vậy nữa thì năm nay anh nhất định sẽ bị treo bằng!
Mỗi năm đều có người uy hiếp tôi như vậy. Giải Ứng Tông trên mặt không rõ là đang vui hay giận: Tôi cũng không có nói muốn đá ngài đi, Mao tiên sinh, hiện tại tôi chính là đang phối hợp cùng cảnh sát điều tra, nếu ngài đây có ý chống đối thì chỉ khiến sự việc càng thêm tồi tệ.
Bộ chuyện này còn có thể tồi tệ hơn được nữa sao?!
Mao Dương lúc này đơn giản là chỉ muốn lật bàn, hắn túm tay nắm thật chặt, hít sâu vài lần, một lần nữa đích xác nhìn thẳng lên mặt bàn trước mặt.
Cái đống danh thiếp chết tiệt này là từ đâu tới đây! Đám người này đến cuối cùng là làm sao mà tìm ra được thứ này?
Việc hắn cùng những người kia tới lui gặp mặt chính là kín đến mức không thể kín hơn được nữa, thậm chí cả người trong công ty cũng không biết. Mà bởi chỉ mình hắn tiếp đãi cả đám người thì quả thật là không tiện, hắn cũng không thể lúc nào cũng ra mặt chiếu cố từng người trong bọn họ, vậy nên mới để Trương Linh giả làm thư ký riêng rồi sắp xếp cô ta ở xung quanh những người đó...Trương Linh...
Trương Linh!
Mao Dương chớp mắt một cái sắc mặt liền trở nên vô cùng dữ tợn, hắn rốt cục cũng hiểu được, nữ nhân ngu xuẩn hay bị hắn lợi dụng kia cư nhiên là vì bản thân cô ta mà để sẵn đường lui!
Với đầu óc trước giờ của Trương Linh lại có thể làm được loại chuyện này quả thật khiến người ta phải dùng một cặp mặt khác để nhìn cô ả, nhưng giờ phút này Mao Dương hắn ta không có chút tâm tư nào để suy nghĩ nữa rồi.
Nếu là mệnh lệnh của cảnh cục... Mao Dương đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi: Tôi tất nhiên sẽ phối hợp.
Nói xong đẩy cửa ra ngoài.
Mọi người trực tiếp nhìn hắn hướng về phía thang máy, sau đó cửa thang máy khép lại, cuối cùng là chỉ số báo tầng màu đỏ nhấp nháy đi xuống.
Ân Thịnh thở hắt ra một cái, nhìn Giải Ứng Tông: Đó thật sự là giấy phê chuẩn điều tra của cảnh cục?
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cũng tò mò tiến lại xem, chỉ là...ngoài giấy trắng mực đen ra thì con dấu màu đỏ ở phía dưới là cái gì vậy? Có hơi mờ, nhìn không rõ lắm nhưng tuyệt đối không phải là con dấu của cục trưởng!
Binh bất yếm trá* Giải Ứng Tông cầm lấy tờ đơn đó, thuận tay vò nát rồi lấy bật lửa để đốt cháy: Cái này được gọi là biết xử lý thích hợp tùy theo hoàn cảnh.
Xảo trá lạm quyền thì có...
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị nhủ thầm, u ám nhìn nam nhân kia
Người này rõ ràng là làm giả công văn, đã vậy còn đường hoàn đứng đây, thật không coi cảnh sát bọn họ ra cái gì.
Giải Ứng Tông thấy ánh mắt Hồ Diệp cứ nhìn mình, anh liền câu khóe môi lên cười: Thế nào? Đội phó Hồ muốn phạt tiền tôi sao? Nhưng mà bằng chứng cũng không còn nữa rồi.
Nói xong, đem tờ giấy đã cháy thành tro vứt vào sọt rác, xong xuôi còn phủi phủi tay.
Hồ Diệp: ...
Tư Đồ Bách ít nhiều gì cũng đã quá quen thuộc với thủ đoạn làm việc của Giải Ứng Tông, khó có ai biết được một đại luật sư nổi tiếng như anh ta đây, rõ ràng là danh tiếng cùng trình độ hơn người lại cứ thích lợi dụng thân phận của mình để đạt được mục đích. Chỉ nhìn bên ngoài thì chẳng ai ngờ được bản tính thật của anh ta lại như vậy đâu
Tư Đồ Bách cầm điện thoại trên bàn, từ túi áo lấy ra đồ sạc pin, cắm vào điện thoại rồi nhấn nút khởi động.
Sau khi vào lịch sử nhấn nút gọi cho số liên lạc vừa rồi, chuông vừa reo lập tức có người bắt máy. Vương Chí Bân hắn ta vốn là đang bối rối, vừa rồi điện thoại lại đột nhiên bị ngắt khiến hắn càng trở nên khẩn trương.
Alo? Đội trưởng Tư Đồ? Vừa rồi sao lại...
Điện thoại hết pin, thật ngại quá. Tư Đồ mở loa ngoài rồi bảo: Anh nói tiếp vấn đề lúc nãy đi.
A...Tôi nói tới đâu rồi...A, đưa sản phẩm ra thị trường...
Vương Chí Bân nuốt nước miếng một cái nói: Mao Dương muốn công ty nhà họ Mao chấp nhận đưa mặt hàng của anh ta ra thị trường, nhưng cha của anh ta không đồng ý, hai người bọn họ liền nảy sinh cãi vả, sau này còn nghe Mao Đại Sinh dứt khoát muốn dọn ra ở riêng, nghe đâu người con út cũng dọn ra ở cùng, còn có cả Trương Linh thư ký riêng của Mao Dương.
Chuyện đưa sản phẩm ra thị trường bị trì hoãn, sau đó cũng không giải quyết được gì, có một ngày Mao Dương đột nhiên đến tìm tôi, muốn tôi tìm người hỗ trợ anh ta, giúp anh ta thành lập một công ty nhỏ tự mình làm chủ, còn nói Mao Hâm cũng tham gia, sẽ đầu tư tiền vào đó.
Tôi cũng không quan tâm lắm chỉ cho là anh ta vì bất hòa với Mao Đại Sinh nên mới làm vậy, nhưng anh ta lại kêu Trương Linh tặng cho tôi một khoản tiền lớn...nói là dùng để hợp tác, thế nên tôi liền đồng ý, công ty của chúng tôi chỉ phụ trách việc xác thực sự hiện diện của bên công ty anh ta, những vấn đề còn lại thì anh ta tìm người khác giúp một tay.
Quá trình anh ta gặp những người khác như thế nào tôi cũng không rõ, chỉ biết là quả thật lúc sau có thành lập một công ty, nhưng lại rất kỳ quái, tài khoản của công ty được mở ở nước ngoài, đây rõ ràng không phải là một hiện tượng tốt, ít nhất đối với kinh nghiệm của tôi từ trước tới nay... Tôi cảm thấy được có điều gì đó bất thường, nên nhanh chóng tạo khoảng cách với Mao Dương.
Tiếp đó vài tháng, tôi nghe nói sức khỏe của Mao Đại Sinh không còn tốt như trước, sau đó chẳng bao lâu thì bỗng nhiên lại bệnh chết.
Vương Chí Bân đem tất cả chuyện mình biết nói hết ra, lau mồ hôi trên trán rồi nói: Đó là toàn bộ những gì tôi biết được.
Chuyện công ty đó lừa gạt tất cả tiền đầu tư của Mao Hâm anh có biết không? -Tư Đồ hỏi.
Chuyện đó tôi không biết. Vương Chí Bân vội vã lắc đầu: Vậy quả thật là công ty đó có vấn đề à?
... Có thể nói vậy... Tư Đồ trầm ngâm một chút: Nếu như chúng tôi muốn anh hỗ trợ, vậy anh có thể thu thập những chứng cứ chứng minh Mao Dương có liên hệ với công ty lừa đảo đó không?
Cái này... Vương Chí Bân hiển nhiên rất khó xử: Cái này làm sao thu thập được a... Nếu như công ty đó thật sự là lừa đảo gạt người thì tài khoản khẳng định là đã đóng rồi, cả công ty cũng bị xóa sổ mà đúng không?
Dùng tất cả sức lực của anh mà làm. Tư Đồ lạnh lùng nói: Nếu không thì anh cũng khó mà thoát tội.
Ơ Ơ! Vương Chí Bân lo lắng: Không thể như vậy đâu đội trưởng à, tôi căn bản là không có chút dính líu gì tới việc này...
Anh bắt buộc phải hỗ trợ. Tư Đồ hờ hững: Ai nói anh trong sạch? Tự anh nói là chúng tôi có thể chấp nhận sao? Anh có thể chứng mình anh cái gì cũng không biết không? Chúng tôi ở đây có chứng cứ của Trương Linh để lại đấy.
Vương Chí Bân lập tức câm nín, chuyện này nếu để lộ ra ngoài, cũng không biết là hắn sẽ bị phạt tiền, hay là phải vào tù ngồi. Nếu những chuyện đó đều không phải, vậy thì hắn cũng sẽ không tránh khỏi việc bị mất chức, làm liên lụy đến người thân trong gia đình...
Nghĩ đến những hậu quả trên, Vương Chí Bân xem ra cũng là không còn cách nào khác, bây giờ quan trọng nhất là không thể để chuyện này truyền ra ngoài a...
Tôi...Tôi sẽ gắng hết sức! Vương Chí Bân cắn răng: Tôi nhất định gắng hết sức!
Tư Đồ hài lòng gật đầu, lúc này mới dập điện thoại.
Sau đó, Tư Đồ và Hồ Diệp thay phiên nhau gọi điện đến từng công ty có tên trong đống danh thiếp đó.
Nói không đến vài câu, bọn người đó liền cầu xin tha tội còn thề sẽ hết sức hỗ trợ thu thập chứng cứ chỉ tội Mao Dương.
Đến thời điểm này, cục diện tự nhiên rộng mở. Cái gì gọi là ác giả ác báo chứ? Đây chính là điển hình. Có một vài thứ, cho dù bạn cho rằng bản thân đã dọn dẹp rất sạch sẽ, thần không biết quỷ không hay, nhưng vốn dĩ nó ở đâu thì sẽ mãi tồn tại ở nơi đó, có làm gì cũng không dọn sạch hết được.
Tự cho là đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là do người ta tự huyễn hoặc bản thân thôi.
Giải Ứng Tông cho rằng vụ án lần này đã không còn khó khăn gì nữa, anh nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
Nhưng bỗng nhiên, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn dịch vụ của ngân hàng.(Editor: Mỗi khi có người chuyển tiền hay rút tiền gì là dịch vụ này gửi tin nhắn thông báo.)
Huh? Giải Ứng Tông kỳ quái chau mày: Mao Dương đã chuyển khoản cho tôi xong xuôi hết rồi. (Editor: ý là trả tiền công cho anh Giải đó.)
Có ý gì đây? Tư Đồ quay lại nhìn, rồi bỗng hai mắt trợn to: Không ổn!
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cũng kịp thời phản ứng, không đợi Tư Đồ lên tiếng hạ lệnh hai người đã lập tức lao ra khỏi phòng, tức tốc chạy xuống dưới lầu.
Hồ Diệp một bên chạy một bên thì gọi điện thoại: Lập tức cho người đến nhà của người nhà họ Mao, còn có công ty của họ nữa, chặn Mao Dương lại! Tên tiểu tử hắn ta là muốn bỏ trốn!
Ân Thịnh hình như nghĩ ra cái gì, lấy ra tấm danh thiếp của Đông Lục rồi nhìn nhìn: Hắn ta có phải là đi tìm...
Tư Đồ liếc mắt nhìn y, liền hiểu ý: Có khả năng.
Nhưng chúng ta không biết địa chỉ của Đông Lục.
Thử gọi điện cho cậu ta thì sao?
Ân Thịnh trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: Dứt khoát dẫn cậu ta ra đi!
Nói xong không để cho Tư Đồ có cơ hội ngăn cản, y đã lấy điện thoại ra nhấn số.
Trong điên thoại, bài ca xoắn tỏi tây lại vang lên nghe thập phần vui tai, chỉ trong chốc lát đã có người bắt máy, là giọng nói mơ mơ màng màng của Đông Lục, nghe như đang ngủ.
Ai vậy?
Tôi. Ân Thịnh thản nhiên nói: Ân Thịnh.
Đầu bên kia của điện thoại bỗng vang lên một tiếng lạch cạch giống như thứ gì đó rơi xuống đất, tiếp theo là giọng nói phát hỏa của Đông Lục.
Ân Thịnh! Anh lại dám... Chợt nhận ra được điều gì: Sao anh biết được số điện thoại của tôi?!
Tôi hỏi cậu. Ân Thịnh lười giải thích với cậu ta, nói thẳng: Hồn phách của Mao Đại Sinh là do cậu lấy đi đúng không? Cả Trương Linh cũng là do cậu giết? Hiện tại Mao Dương muốn tìm đến cậu, cậu tính làm thế nào?
Đông Lục không nói gì nhiều: Nã nhân tiền tài thế nhân tiêu tai*, mọi chuyện đều là do tôi làm, thế nào? Anh muốn bắt tôi sao? Đáng tiếc là anh không có chứng cứ.
Tôi đúng là không có chứng cứ. Ân Thịnh lạnh nhạt nói: Nhưng Mao Dương hiện tại đang bị truy bắt, hắn lại muốn chạy tới chỗ của cậu, cậu nghĩ cậu sẽ thoát được tội sao?
Hắn tới chỗ tôi hay không thì có liên can gì tới tôi? Đông Lục cười nhạo: Cho dù anh bắt được hắn trong nhà của tôi, tôi cũng có thể nói hắn chỉ là tạt qua mượn nhà vệ sinh một chút.
Thanh âm của Đông Lục khá lớn khiến Giải Ứng Tông nhịn không được bật cười.
Tư Đồ đảo mắt một cái xem thường, lại nghe Đông Lục tiếp tục ồn ào: Ân Thịnh, biệt hiệu của anh là quản rộng sao? Nếu không phải anh làm cái gì mà cố vấn cảnh sát thì sẽ không kết thù cùng anh tôi, lại càng không khiến... (Editor: quản rộng có nghĩa là quản nhiều chuyện, chuyện gì của ai cũng quản.)
Đông Lục nói đến đây thì kích động nghiến răng nghiến lợi: Tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn dám tìm tôi!
Cậu lúc nào cũng có thể đến tìm tôi tính sổ. Ân Thịnh miễn cưỡng nói: Tôi ở tại...
Ân Thịnh!
Tư Đồ đưa tay đoạt lấy điện thoại, cảnh cáo liếc y một cái: Những lời dư thừa không cần phải nói.
Nói xong, hắn đưa điện thoại lên tai, còn chưa mở miệng nói gì đã nghe phía bên kia tiếng chuông cửa vang lên, Đông Lục vừa cầm điện thoại vừa đi mở cửa, bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng, cậu ta liền cười rộ lên.
Anh không phải là rất thích đứng ra làm chủ cho oan hồn hay sao? Được a, tôi đại từ đại bi, có oán báo oán có thù báo thù, tôi sẽ làm giúp anh.
Tư Đồ lập tức trừng to mắt, mà trước cửa nhà Đông Lục, kẻ ngu xuẩn không biết bản thân sắp gặp tai họa Mao Dương kia đang dẫn theo hành lý, đứng yên ngoài cửa.
Lời tác giả: Couple của Giải Ứng Tông còn chưa có chính thức lên sân khấu, tiết lộ một chút, là đáng yêu ngây ngốc thụ đó XDDDDD.
Editor:
*Nã nhân tiền tài thế nhân tiêu tai: Nhận tiền của người thay người chịu tai (họa).
Cả đám bọn họ chỉ có Giải Ứng Tông là phản ứng nhanh nhất, anh ta rời khỏi ghế ngồi, đối Mao Dương lịch sự nói: Mao tiên sinh, vừa rồi căn cứ theo điều tra của cảnh sát thì phát hiện thấy công ty của ngài có vấn đề lớn về mặt tài chính.
Thì sao?
Mao Dương cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh, ánh mắt sắc bén mang theo tia hàn ý lướt qua
từng người một.
Có vấn đề về mặt tài chính khi làm ăn là không thể tránh khỏi, các người là đang điều tra vụ án của cha tôi cùng Trương Linh, như thế nào lại có thể điều tra đến cả sổ sách của công ty?
Cảnh sát nghi ngờ việc này có liên quan đến vụ án. Giải Ứng Tông vẫn bình thản như cũ, không chút run sợ trước Mao Dương: Căn cứ theo luật pháp, nếu cảnh sát cho rằng sự việc nào có liên quan đến vụ án thì đều có thể xin lệnh của cấp trên để có thể điều tra.
Giấy phê chuẩn đâu?
Mao Dương trực tiếp nhìn Giải Ứng Tông. Lúc này, ngay cả người có dây thần kinh đanh thép nhất là Tư Đồ Bách cũng trở nên căng thẳng vô cùng, chuyện về công ty nhà họ Mao cả đám bọn họ vẫn là còn đang nghi ngờ, cũng không có bằng chứng xác thực lắm, trên thực tế bọn họ chỉ đơn giản muốn lần mò ra tội trạng khác của Mao Dương, bởi cái chết của Mao Đại Sinh và Trương Linh căn bản là không có khả năng tìm ra chứng cứ.
Giải Ứng Tông thực sự rất bình tĩnh, anh từ trong túi công văn chậm rãi lấy ra một phần văn kiện rồi đặt lên bàn.
Đây là mệnh lệnh từ sở cấp xuống, bởi vì chuyện lần này truyền thông lần lượt đưa tin quá nhiều, gần như đã ảnh hưởng rất lớn tới niềm tin của nhân dân đối với ngành cảnh sát, vậy nên cục trưởng đã đặc biệt phê đơn phân phó đội trưởng Tư Đồ đối với vụ án lần này phải toàn lực giải quyết, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua.
Ân Thịnh kinh ngạc nhìn về phía Giải Ứng Tông, y đột nhiên có chút hiểu được lý do vì sao mặc dù đạo đức nghề nghiệp thì quá tệ (làm việc không giữ uy tín với khách hàng) nhưng vẫn có người tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ. Nếu dùng việc chơi cờ đề nói về cách xử sự của Giải Ứng Tông thì anh ta tuyệt đối là một bước ra quân thì trăm bước tính toán, ánh mắt thập phần sâu xa, cẩn thận mà chu toàn.
Trang bị đầy đủ, không sợ người khác tấn công từ phía sau bởi vì anh ta đã sớm sắp xếp mọi thứ.
Vương Tiểu Nhị đứng khuất tầm mắt của Mao Dương, thấy hắn không để ý cậu liền giơ nắm đấm ra dấu Yeah một cái, Ân Thịnh buồn cười còn Giải Ứng Tông làm như không thấy, ánh mắt vẫn là tĩnh lặng trong veo như mặt nước, lặng lẽ nhìn Mao Dương như thể muốn nói từ đầu tới cuối anh ta là vô tội, anh ta không hề giúp đỡ cảnh sát bọn họ làm cái gì hết.
Ánh mắt Mao Dương lúc này hung ác như dã thú, hắn cùng Giải Ứng Tông đối mặt, chốc sau liền mở miệng nói: Đại luật sư Giải đây không phải là lại muốn rút lui, đem khách hàng của mình đá đi đó chứ?
Đừng quên mỗi năm chứng chỉ hành nghề luật sư của anh đều phải thẩm hạch qua một lần, cứ tiếp tục như vậy nữa thì năm nay anh nhất định sẽ bị treo bằng!
Mỗi năm đều có người uy hiếp tôi như vậy. Giải Ứng Tông trên mặt không rõ là đang vui hay giận: Tôi cũng không có nói muốn đá ngài đi, Mao tiên sinh, hiện tại tôi chính là đang phối hợp cùng cảnh sát điều tra, nếu ngài đây có ý chống đối thì chỉ khiến sự việc càng thêm tồi tệ.
Bộ chuyện này còn có thể tồi tệ hơn được nữa sao?!
Mao Dương lúc này đơn giản là chỉ muốn lật bàn, hắn túm tay nắm thật chặt, hít sâu vài lần, một lần nữa đích xác nhìn thẳng lên mặt bàn trước mặt.
Cái đống danh thiếp chết tiệt này là từ đâu tới đây! Đám người này đến cuối cùng là làm sao mà tìm ra được thứ này?
Việc hắn cùng những người kia tới lui gặp mặt chính là kín đến mức không thể kín hơn được nữa, thậm chí cả người trong công ty cũng không biết. Mà bởi chỉ mình hắn tiếp đãi cả đám người thì quả thật là không tiện, hắn cũng không thể lúc nào cũng ra mặt chiếu cố từng người trong bọn họ, vậy nên mới để Trương Linh giả làm thư ký riêng rồi sắp xếp cô ta ở xung quanh những người đó...Trương Linh...
Trương Linh!
Mao Dương chớp mắt một cái sắc mặt liền trở nên vô cùng dữ tợn, hắn rốt cục cũng hiểu được, nữ nhân ngu xuẩn hay bị hắn lợi dụng kia cư nhiên là vì bản thân cô ta mà để sẵn đường lui!
Với đầu óc trước giờ của Trương Linh lại có thể làm được loại chuyện này quả thật khiến người ta phải dùng một cặp mặt khác để nhìn cô ả, nhưng giờ phút này Mao Dương hắn ta không có chút tâm tư nào để suy nghĩ nữa rồi.
Nếu là mệnh lệnh của cảnh cục... Mao Dương đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi: Tôi tất nhiên sẽ phối hợp.
Nói xong đẩy cửa ra ngoài.
Mọi người trực tiếp nhìn hắn hướng về phía thang máy, sau đó cửa thang máy khép lại, cuối cùng là chỉ số báo tầng màu đỏ nhấp nháy đi xuống.
Ân Thịnh thở hắt ra một cái, nhìn Giải Ứng Tông: Đó thật sự là giấy phê chuẩn điều tra của cảnh cục?
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cũng tò mò tiến lại xem, chỉ là...ngoài giấy trắng mực đen ra thì con dấu màu đỏ ở phía dưới là cái gì vậy? Có hơi mờ, nhìn không rõ lắm nhưng tuyệt đối không phải là con dấu của cục trưởng!
Binh bất yếm trá* Giải Ứng Tông cầm lấy tờ đơn đó, thuận tay vò nát rồi lấy bật lửa để đốt cháy: Cái này được gọi là biết xử lý thích hợp tùy theo hoàn cảnh.
Xảo trá lạm quyền thì có...
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị nhủ thầm, u ám nhìn nam nhân kia
Người này rõ ràng là làm giả công văn, đã vậy còn đường hoàn đứng đây, thật không coi cảnh sát bọn họ ra cái gì.
Giải Ứng Tông thấy ánh mắt Hồ Diệp cứ nhìn mình, anh liền câu khóe môi lên cười: Thế nào? Đội phó Hồ muốn phạt tiền tôi sao? Nhưng mà bằng chứng cũng không còn nữa rồi.
Nói xong, đem tờ giấy đã cháy thành tro vứt vào sọt rác, xong xuôi còn phủi phủi tay.
Hồ Diệp: ...
Tư Đồ Bách ít nhiều gì cũng đã quá quen thuộc với thủ đoạn làm việc của Giải Ứng Tông, khó có ai biết được một đại luật sư nổi tiếng như anh ta đây, rõ ràng là danh tiếng cùng trình độ hơn người lại cứ thích lợi dụng thân phận của mình để đạt được mục đích. Chỉ nhìn bên ngoài thì chẳng ai ngờ được bản tính thật của anh ta lại như vậy đâu
Tư Đồ Bách cầm điện thoại trên bàn, từ túi áo lấy ra đồ sạc pin, cắm vào điện thoại rồi nhấn nút khởi động.
Sau khi vào lịch sử nhấn nút gọi cho số liên lạc vừa rồi, chuông vừa reo lập tức có người bắt máy. Vương Chí Bân hắn ta vốn là đang bối rối, vừa rồi điện thoại lại đột nhiên bị ngắt khiến hắn càng trở nên khẩn trương.
Alo? Đội trưởng Tư Đồ? Vừa rồi sao lại...
Điện thoại hết pin, thật ngại quá. Tư Đồ mở loa ngoài rồi bảo: Anh nói tiếp vấn đề lúc nãy đi.
A...Tôi nói tới đâu rồi...A, đưa sản phẩm ra thị trường...
Vương Chí Bân nuốt nước miếng một cái nói: Mao Dương muốn công ty nhà họ Mao chấp nhận đưa mặt hàng của anh ta ra thị trường, nhưng cha của anh ta không đồng ý, hai người bọn họ liền nảy sinh cãi vả, sau này còn nghe Mao Đại Sinh dứt khoát muốn dọn ra ở riêng, nghe đâu người con út cũng dọn ra ở cùng, còn có cả Trương Linh thư ký riêng của Mao Dương.
Chuyện đưa sản phẩm ra thị trường bị trì hoãn, sau đó cũng không giải quyết được gì, có một ngày Mao Dương đột nhiên đến tìm tôi, muốn tôi tìm người hỗ trợ anh ta, giúp anh ta thành lập một công ty nhỏ tự mình làm chủ, còn nói Mao Hâm cũng tham gia, sẽ đầu tư tiền vào đó.
Tôi cũng không quan tâm lắm chỉ cho là anh ta vì bất hòa với Mao Đại Sinh nên mới làm vậy, nhưng anh ta lại kêu Trương Linh tặng cho tôi một khoản tiền lớn...nói là dùng để hợp tác, thế nên tôi liền đồng ý, công ty của chúng tôi chỉ phụ trách việc xác thực sự hiện diện của bên công ty anh ta, những vấn đề còn lại thì anh ta tìm người khác giúp một tay.
Quá trình anh ta gặp những người khác như thế nào tôi cũng không rõ, chỉ biết là quả thật lúc sau có thành lập một công ty, nhưng lại rất kỳ quái, tài khoản của công ty được mở ở nước ngoài, đây rõ ràng không phải là một hiện tượng tốt, ít nhất đối với kinh nghiệm của tôi từ trước tới nay... Tôi cảm thấy được có điều gì đó bất thường, nên nhanh chóng tạo khoảng cách với Mao Dương.
Tiếp đó vài tháng, tôi nghe nói sức khỏe của Mao Đại Sinh không còn tốt như trước, sau đó chẳng bao lâu thì bỗng nhiên lại bệnh chết.
Vương Chí Bân đem tất cả chuyện mình biết nói hết ra, lau mồ hôi trên trán rồi nói: Đó là toàn bộ những gì tôi biết được.
Chuyện công ty đó lừa gạt tất cả tiền đầu tư của Mao Hâm anh có biết không? -Tư Đồ hỏi.
Chuyện đó tôi không biết. Vương Chí Bân vội vã lắc đầu: Vậy quả thật là công ty đó có vấn đề à?
... Có thể nói vậy... Tư Đồ trầm ngâm một chút: Nếu như chúng tôi muốn anh hỗ trợ, vậy anh có thể thu thập những chứng cứ chứng minh Mao Dương có liên hệ với công ty lừa đảo đó không?
Cái này... Vương Chí Bân hiển nhiên rất khó xử: Cái này làm sao thu thập được a... Nếu như công ty đó thật sự là lừa đảo gạt người thì tài khoản khẳng định là đã đóng rồi, cả công ty cũng bị xóa sổ mà đúng không?
Dùng tất cả sức lực của anh mà làm. Tư Đồ lạnh lùng nói: Nếu không thì anh cũng khó mà thoát tội.
Ơ Ơ! Vương Chí Bân lo lắng: Không thể như vậy đâu đội trưởng à, tôi căn bản là không có chút dính líu gì tới việc này...
Anh bắt buộc phải hỗ trợ. Tư Đồ hờ hững: Ai nói anh trong sạch? Tự anh nói là chúng tôi có thể chấp nhận sao? Anh có thể chứng mình anh cái gì cũng không biết không? Chúng tôi ở đây có chứng cứ của Trương Linh để lại đấy.
Vương Chí Bân lập tức câm nín, chuyện này nếu để lộ ra ngoài, cũng không biết là hắn sẽ bị phạt tiền, hay là phải vào tù ngồi. Nếu những chuyện đó đều không phải, vậy thì hắn cũng sẽ không tránh khỏi việc bị mất chức, làm liên lụy đến người thân trong gia đình...
Nghĩ đến những hậu quả trên, Vương Chí Bân xem ra cũng là không còn cách nào khác, bây giờ quan trọng nhất là không thể để chuyện này truyền ra ngoài a...
Tôi...Tôi sẽ gắng hết sức! Vương Chí Bân cắn răng: Tôi nhất định gắng hết sức!
Tư Đồ hài lòng gật đầu, lúc này mới dập điện thoại.
Sau đó, Tư Đồ và Hồ Diệp thay phiên nhau gọi điện đến từng công ty có tên trong đống danh thiếp đó.
Nói không đến vài câu, bọn người đó liền cầu xin tha tội còn thề sẽ hết sức hỗ trợ thu thập chứng cứ chỉ tội Mao Dương.
Đến thời điểm này, cục diện tự nhiên rộng mở. Cái gì gọi là ác giả ác báo chứ? Đây chính là điển hình. Có một vài thứ, cho dù bạn cho rằng bản thân đã dọn dẹp rất sạch sẽ, thần không biết quỷ không hay, nhưng vốn dĩ nó ở đâu thì sẽ mãi tồn tại ở nơi đó, có làm gì cũng không dọn sạch hết được.
Tự cho là đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là do người ta tự huyễn hoặc bản thân thôi.
Giải Ứng Tông cho rằng vụ án lần này đã không còn khó khăn gì nữa, anh nhìn đồng hồ đeo tay, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.
Nhưng bỗng nhiên, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn dịch vụ của ngân hàng.(Editor: Mỗi khi có người chuyển tiền hay rút tiền gì là dịch vụ này gửi tin nhắn thông báo.)
Huh? Giải Ứng Tông kỳ quái chau mày: Mao Dương đã chuyển khoản cho tôi xong xuôi hết rồi. (Editor: ý là trả tiền công cho anh Giải đó.)
Có ý gì đây? Tư Đồ quay lại nhìn, rồi bỗng hai mắt trợn to: Không ổn!
Hồ Diệp và Vương Tiểu Nhị cũng kịp thời phản ứng, không đợi Tư Đồ lên tiếng hạ lệnh hai người đã lập tức lao ra khỏi phòng, tức tốc chạy xuống dưới lầu.
Hồ Diệp một bên chạy một bên thì gọi điện thoại: Lập tức cho người đến nhà của người nhà họ Mao, còn có công ty của họ nữa, chặn Mao Dương lại! Tên tiểu tử hắn ta là muốn bỏ trốn!
Ân Thịnh hình như nghĩ ra cái gì, lấy ra tấm danh thiếp của Đông Lục rồi nhìn nhìn: Hắn ta có phải là đi tìm...
Tư Đồ liếc mắt nhìn y, liền hiểu ý: Có khả năng.
Nhưng chúng ta không biết địa chỉ của Đông Lục.
Thử gọi điện cho cậu ta thì sao?
Ân Thịnh trầm ngâm một chút, đột nhiên nói: Dứt khoát dẫn cậu ta ra đi!
Nói xong không để cho Tư Đồ có cơ hội ngăn cản, y đã lấy điện thoại ra nhấn số.
Trong điên thoại, bài ca xoắn tỏi tây lại vang lên nghe thập phần vui tai, chỉ trong chốc lát đã có người bắt máy, là giọng nói mơ mơ màng màng của Đông Lục, nghe như đang ngủ.
Ai vậy?
Tôi. Ân Thịnh thản nhiên nói: Ân Thịnh.
Đầu bên kia của điện thoại bỗng vang lên một tiếng lạch cạch giống như thứ gì đó rơi xuống đất, tiếp theo là giọng nói phát hỏa của Đông Lục.
Ân Thịnh! Anh lại dám... Chợt nhận ra được điều gì: Sao anh biết được số điện thoại của tôi?!
Tôi hỏi cậu. Ân Thịnh lười giải thích với cậu ta, nói thẳng: Hồn phách của Mao Đại Sinh là do cậu lấy đi đúng không? Cả Trương Linh cũng là do cậu giết? Hiện tại Mao Dương muốn tìm đến cậu, cậu tính làm thế nào?
Đông Lục không nói gì nhiều: Nã nhân tiền tài thế nhân tiêu tai*, mọi chuyện đều là do tôi làm, thế nào? Anh muốn bắt tôi sao? Đáng tiếc là anh không có chứng cứ.
Tôi đúng là không có chứng cứ. Ân Thịnh lạnh nhạt nói: Nhưng Mao Dương hiện tại đang bị truy bắt, hắn lại muốn chạy tới chỗ của cậu, cậu nghĩ cậu sẽ thoát được tội sao?
Hắn tới chỗ tôi hay không thì có liên can gì tới tôi? Đông Lục cười nhạo: Cho dù anh bắt được hắn trong nhà của tôi, tôi cũng có thể nói hắn chỉ là tạt qua mượn nhà vệ sinh một chút.
Thanh âm của Đông Lục khá lớn khiến Giải Ứng Tông nhịn không được bật cười.
Tư Đồ đảo mắt một cái xem thường, lại nghe Đông Lục tiếp tục ồn ào: Ân Thịnh, biệt hiệu của anh là quản rộng sao? Nếu không phải anh làm cái gì mà cố vấn cảnh sát thì sẽ không kết thù cùng anh tôi, lại càng không khiến... (Editor: quản rộng có nghĩa là quản nhiều chuyện, chuyện gì của ai cũng quản.)
Đông Lục nói đến đây thì kích động nghiến răng nghiến lợi: Tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn dám tìm tôi!
Cậu lúc nào cũng có thể đến tìm tôi tính sổ. Ân Thịnh miễn cưỡng nói: Tôi ở tại...
Ân Thịnh!
Tư Đồ đưa tay đoạt lấy điện thoại, cảnh cáo liếc y một cái: Những lời dư thừa không cần phải nói.
Nói xong, hắn đưa điện thoại lên tai, còn chưa mở miệng nói gì đã nghe phía bên kia tiếng chuông cửa vang lên, Đông Lục vừa cầm điện thoại vừa đi mở cửa, bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng, cậu ta liền cười rộ lên.
Anh không phải là rất thích đứng ra làm chủ cho oan hồn hay sao? Được a, tôi đại từ đại bi, có oán báo oán có thù báo thù, tôi sẽ làm giúp anh.
Tư Đồ lập tức trừng to mắt, mà trước cửa nhà Đông Lục, kẻ ngu xuẩn không biết bản thân sắp gặp tai họa Mao Dương kia đang dẫn theo hành lý, đứng yên ngoài cửa.
Lời tác giả: Couple của Giải Ứng Tông còn chưa có chính thức lên sân khấu, tiết lộ một chút, là đáng yêu ngây ngốc thụ đó XDDDDD.
Editor:
*Nã nhân tiền tài thế nhân tiêu tai: Nhận tiền của người thay người chịu tai (họa).
/103
|