Chủ, chủ, chủ nhân!
Lôi Hạo Hiên, mấy người Hoắc Phong như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cảm thấy nghẹt thở.
Hoắc Phong lảo đảo suýt ngã.
Lôi Hạo Hiên trợn tròn mắt.
Người đến là Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch chạy tới từ long mộ.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa muộn.
Đúng là chưa muộn.
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn Lôi Hạo Hiên.
- Ha ha ha ha!
Xung quanh bởi vì Tử Thiên Long Hoàng đến mà tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng cười dài, thanh âm kia đột ngột khiến người kinh ngạc. Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu cười ngã ngửa.
Khi mọi người nghi hoặc thì Cửu Vĩ Thiên Miêu chỉ vào thân dưới của Lôi Hạo Hiên.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:
- Đại ca, ngươi xem, tiểu tử này chăm chút bề ngoài, con gà nhỏ bên dưới nhỏ xíu.
Đám người khó hiểu, kinh ngạc như trúng sét đánh, suýt hôn mê.
Tất cả kiềm không được liếc nhìn, lúc trước Lôi Hạo Hiên bị một vuốt của Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cào rách y phục, chiến giáp, bên dưới của gã nhỏ xíu xiu.
Lúc trước mọi người tập trung vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nên không mấy chú ý.
Lôi Hạo Hiên biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lôi Hạo Hiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, ánh mắt hận thù. Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ là Cửu Vĩ Thiên Miêu đã bị Lôi Hạo Hiên giết vô số lần.
Long Kình Thiên lắc đầu cười khổ, Cửu Vĩ Thiên Miêu chú ý thứ gì không tốt, cố ý nhìn chằm chằm chỗ kia của người ta.
Nhưng phải nói là thứ đó của Lôi Hạo Hiên nhỏ đến tội nghiệp.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch biểu tình quái lạ, một lát sau mở miệng nói:
- Chủ nhân, nên giải quyết tiểu tử này ra sao?
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên nói:
- Mới rồi hắn muốn ta quỳ xuống nhận tội.
- Cái gì? Tiểu tử này dám kêu chủ nhân quỳ xuống nhận tội?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch biểu tình tức giận, một chưởng đè xuống Lôi Hạo Hiên:
- Tiểu tử, ngươi quỳ xuống cho ta!
Uy nhiếp vô biên đè ép Lôi Hạo Hiên.
Lôi Hạo Hiên cảm thấy thân thể như bị ngọn núi to đè xuống.
Lôi Hạo Hiên muốn chống cự, muốn tránh thoát, muốn bay ngược, nhưng tất cả vô dụng, lưng gã không ngừng bién cong, đôi chân lún xuống.
Lôi Hạo Hiên rít gào:
- Long Kình Thiên, một đệ tử tinh anh nho nhỏ như ngươi đừng mơ khiến ta quỳ xuống!
Mắt Lôi Hạo Hiên giận trừng Long Kình Thiên.
Nhưng Lôi Hạo Hiên mới hét xong thì không chịu nổi áp lực trên người, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Giây phút Lôi Hạo Hiên quỳ xuống thì phía xa một bóng dáng yêu kiều bay đến.
Bóng dáng yêu kiều trông thấy hình ảnh trước mắt khiến nàng suốt đời khó quên.
Có đệ tử bỗng kêu lên:
- Là Mộ Dung Thiến!
- Mộ Dung Thiến đến!
Lôi Hạo Hiên quỳ trước mặt Long Kình Thiên nghe vậy thì người run lên, như bị sét đánh.
Gã, ở trước mặt người đàn bà mình yêu quỳ xuống chân tình địch!
Đây là sỉ nhục vô cùng!
Lôi Hạo Hiên siết chặt hai nắm đấm, nổi lên gân xanh, mắt biến đỏ ngầu, đỏ như nhỏ máu.
- Long- Kình- Thiên!
Lôi Hạo Hiên gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trầm thấp như đến từ địa ngục vô tận.
Lôi Hạo Hiên ngửa đầu gầm lên, như sư tử nổi điên:
- Ta phải giết ngươi!
Lực lượng cường đại bùng phát từ người Lôi Hạo Hiên, chỉ thấy trên trời bỗng thoáng hiện lôi vân, lực lượng diệt kiếp từ trên trời đánh xuống.
- Đó là thánh kiếp!
- Không ngờ Lôi Hạo Hiên sư huynh sắp đột phá!
- Lôi Hạo Hiên sư huynh đột phá thánh cấp?
Đệ tử xung quanh thấy vậy thì biểu tình giật mình.
Long Kình Thiên hơi ngoài ý muốn, không ngờ bị Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch áp lực, Lôi Hạo Hiên ở đỉnh thất tầng đế cấp đột phá.
Chỉ thấy thánh kiếp đánh xuống, quỷ dị bị Lôi Hạo Hiên hấp thu hết vào người, khí thế không ngừng dâng cao, thân thể xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Lôi Hạo Hiên bị Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đè quỳ xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi, từng bước một, từng chút một đứng dậy.
Lôi Hạo Hiên gầm lên, như cọp như sư tử, trong thanh âm tràn ngập hận ý, sát ý và đắc ý.
Lôi Hạo Hiên lắc người, lại mặc lên một bộ chiến bào.
- Long Kình Thiên, chắc ngươi không ngờ ta đột phá thánh cấp?
Lôi Hạo Hiên cười to, biểu tình dữ tợn chỉ vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Long tộc thì sao? Ta đột phá thánh cấp là sẽ bắt đầu hồi phục viễn cổ chiến thần chi thể, chân chính viễn cổ chiến thần chi thể. Hồn chiến thần trong người ta bắt đầu hồi phục, dưới thánh cấp ta là vô địch!
Lôi Hạo Hiên mắt đầy sát ý nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Cũng tốt, ta đang thiếu một long cân để luyện khí, nếu vậy thì ta sẽ lột da ngươi, lấy ra long cân, khiến ngươi sống không bằng chết!
Lôi Hạo Hiên quay sang nói với Long Kình Thiên:
- Sau khi giết con chó rồng này xong ta lại giết ngươi, chậm rãi giết ngươi, chậm rãi đùa chết ngươi, chơi ngươi tàn phế!
Lôi Hạo Hiên nói xong bay lên, một đấm đánh vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cú đấm ẩn chứa vô tận sát ý, vô tận hận ý của Lôi Hạo Hiên.
- Chiến thần không gian!
Xung quanh Lôi Hạo Hiên xuất hiện một không gian.
Chiến thần không gian!
Đột phá thánh cấp rồi Lôi Hạo Hiên có thể thi triển ra thánh vực không gian!
lực lượng chiến thần từ chiến thần không gian liên miên bất tận rót vào cơ thể Lôi Hạo Hiên.
- Chết đi, con chó rồng kia!
Lôi Hạo Hiên sắc mặt dữ tợn, quyền ấn phá không gian, mặt đất rung động theo.
Chính lúc này, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch giơ lên tay phải, vỗ một cái. Trong ánh mắt khó tin của Lôi Hạo Hiên, cú vỗ từ Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đánh tan quyền ấn của gã. Lực lượng cực kỳ khủng bố từ bàn tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch hư không đánh ra.
- Phụt!
Máu bắn đầy trời, thân thể Lôi Hạo Hiên bay ngược ra xa.
Chiến thần không gian quanh người Lôi Hạo Hiên vỡ ra từng tấc, chiến bào gã mới mặc vào lại rách nát, lúc té xuống đất thì người trần truồng.
Ánh mắt các đệ tử đi theo Lôi Hạo Hiên bay ngược, không ngừng thụt lùi, khi gã bị đánh rơi xuống đất thì họ hít ngụm khí lạnh. Các đệ tử nhìn hướng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng cạnh Long Kình Thiên, trong mắt khó thể che giấu nỗi lòng vô cùng kinh sợ.
Phía xa sắc mặt của Mộ Dung Thiến giống như đệ tử khác.
Lôi Hạo Hiên đột phá thánh cấp vẫn bị thua!
Còn là một chiêu bị đánh bại.
Cái này...
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch liếc Lôi Hạo Hiên, ánh mắt trào phúng nói:
- Chiến thần không gian? Vô địch dưới thánh cấp?
Lôi Hạo Hiên lảo đảo cố gắng đứng dậy, nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, cực kỳ kinh sợ.
Lôi Hạo Hiên run giọng nói:
- Ngươi, không phải là thánh cấp!
Vốn Lôi Hạo Hiên cho rằng Long tộc chạy tới này chỉ là thánh cấp cường giả.
Các đệ tử ngây ra, không phải thánh cấp? Vậy là... Họ lại biến sắc mặt, cảm thấy chân nhũn ra.
Thần, thần cấp!
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi không tính quá ngu.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói xong một chưởng hư không đè, quát:
- Quỳ xuống cho ta!
Lôi Hạo Hiên cảm thấy người lại bị núi to đè ép, chân run lên, lần nữa quỳ xuống. Lôi Hạo Hiên mặt đỏ rần đến tím ngắn, muốn đứng dậy nhưng phát hiện dù có cố gắng cỡ nào cũng không đứng lên được.
Lôi Hạo Hiên, mấy người Hoắc Phong như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, cảm thấy nghẹt thở.
Hoắc Phong lảo đảo suýt ngã.
Lôi Hạo Hiên trợn tròn mắt.
Người đến là Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch chạy tới từ long mộ.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, bình tĩnh nói:
- Vẫn chưa muộn.
Đúng là chưa muộn.
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn Lôi Hạo Hiên.
- Ha ha ha ha!
Xung quanh bởi vì Tử Thiên Long Hoàng đến mà tĩnh lặng bỗng phát ra tiếng cười dài, thanh âm kia đột ngột khiến người kinh ngạc. Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Cửu Vĩ Thiên Miêu cười ngã ngửa.
Khi mọi người nghi hoặc thì Cửu Vĩ Thiên Miêu chỉ vào thân dưới của Lôi Hạo Hiên.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:
- Đại ca, ngươi xem, tiểu tử này chăm chút bề ngoài, con gà nhỏ bên dưới nhỏ xíu.
Đám người khó hiểu, kinh ngạc như trúng sét đánh, suýt hôn mê.
Tất cả kiềm không được liếc nhìn, lúc trước Lôi Hạo Hiên bị một vuốt của Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cào rách y phục, chiến giáp, bên dưới của gã nhỏ xíu xiu.
Lúc trước mọi người tập trung vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nên không mấy chú ý.
Lôi Hạo Hiên biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Lôi Hạo Hiên nhìn Cửu Vĩ Thiên Miêu, ánh mắt hận thù. Nếu ánh mắt có thể giết người thì sợ là Cửu Vĩ Thiên Miêu đã bị Lôi Hạo Hiên giết vô số lần.
Long Kình Thiên lắc đầu cười khổ, Cửu Vĩ Thiên Miêu chú ý thứ gì không tốt, cố ý nhìn chằm chằm chỗ kia của người ta.
Nhưng phải nói là thứ đó của Lôi Hạo Hiên nhỏ đến tội nghiệp.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch biểu tình quái lạ, một lát sau mở miệng nói:
- Chủ nhân, nên giải quyết tiểu tử này ra sao?
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên nói:
- Mới rồi hắn muốn ta quỳ xuống nhận tội.
- Cái gì? Tiểu tử này dám kêu chủ nhân quỳ xuống nhận tội?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch biểu tình tức giận, một chưởng đè xuống Lôi Hạo Hiên:
- Tiểu tử, ngươi quỳ xuống cho ta!
Uy nhiếp vô biên đè ép Lôi Hạo Hiên.
Lôi Hạo Hiên cảm thấy thân thể như bị ngọn núi to đè xuống.
Lôi Hạo Hiên muốn chống cự, muốn tránh thoát, muốn bay ngược, nhưng tất cả vô dụng, lưng gã không ngừng bién cong, đôi chân lún xuống.
Lôi Hạo Hiên rít gào:
- Long Kình Thiên, một đệ tử tinh anh nho nhỏ như ngươi đừng mơ khiến ta quỳ xuống!
Mắt Lôi Hạo Hiên giận trừng Long Kình Thiên.
Nhưng Lôi Hạo Hiên mới hét xong thì không chịu nổi áp lực trên người, chân mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Giây phút Lôi Hạo Hiên quỳ xuống thì phía xa một bóng dáng yêu kiều bay đến.
Bóng dáng yêu kiều trông thấy hình ảnh trước mắt khiến nàng suốt đời khó quên.
Có đệ tử bỗng kêu lên:
- Là Mộ Dung Thiến!
- Mộ Dung Thiến đến!
Lôi Hạo Hiên quỳ trước mặt Long Kình Thiên nghe vậy thì người run lên, như bị sét đánh.
Gã, ở trước mặt người đàn bà mình yêu quỳ xuống chân tình địch!
Đây là sỉ nhục vô cùng!
Lôi Hạo Hiên siết chặt hai nắm đấm, nổi lên gân xanh, mắt biến đỏ ngầu, đỏ như nhỏ máu.
- Long- Kình- Thiên!
Lôi Hạo Hiên gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm trầm thấp như đến từ địa ngục vô tận.
Lôi Hạo Hiên ngửa đầu gầm lên, như sư tử nổi điên:
- Ta phải giết ngươi!
Lực lượng cường đại bùng phát từ người Lôi Hạo Hiên, chỉ thấy trên trời bỗng thoáng hiện lôi vân, lực lượng diệt kiếp từ trên trời đánh xuống.
- Đó là thánh kiếp!
- Không ngờ Lôi Hạo Hiên sư huynh sắp đột phá!
- Lôi Hạo Hiên sư huynh đột phá thánh cấp?
Đệ tử xung quanh thấy vậy thì biểu tình giật mình.
Long Kình Thiên hơi ngoài ý muốn, không ngờ bị Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch áp lực, Lôi Hạo Hiên ở đỉnh thất tầng đế cấp đột phá.
Chỉ thấy thánh kiếp đánh xuống, quỷ dị bị Lôi Hạo Hiên hấp thu hết vào người, khí thế không ngừng dâng cao, thân thể xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Lôi Hạo Hiên bị Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đè quỳ xuống trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi, từng bước một, từng chút một đứng dậy.
Lôi Hạo Hiên gầm lên, như cọp như sư tử, trong thanh âm tràn ngập hận ý, sát ý và đắc ý.
Lôi Hạo Hiên lắc người, lại mặc lên một bộ chiến bào.
- Long Kình Thiên, chắc ngươi không ngờ ta đột phá thánh cấp?
Lôi Hạo Hiên cười to, biểu tình dữ tợn chỉ vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Long tộc thì sao? Ta đột phá thánh cấp là sẽ bắt đầu hồi phục viễn cổ chiến thần chi thể, chân chính viễn cổ chiến thần chi thể. Hồn chiến thần trong người ta bắt đầu hồi phục, dưới thánh cấp ta là vô địch!
Lôi Hạo Hiên mắt đầy sát ý nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Cũng tốt, ta đang thiếu một long cân để luyện khí, nếu vậy thì ta sẽ lột da ngươi, lấy ra long cân, khiến ngươi sống không bằng chết!
Lôi Hạo Hiên quay sang nói với Long Kình Thiên:
- Sau khi giết con chó rồng này xong ta lại giết ngươi, chậm rãi giết ngươi, chậm rãi đùa chết ngươi, chơi ngươi tàn phế!
Lôi Hạo Hiên nói xong bay lên, một đấm đánh vào Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cú đấm ẩn chứa vô tận sát ý, vô tận hận ý của Lôi Hạo Hiên.
- Chiến thần không gian!
Xung quanh Lôi Hạo Hiên xuất hiện một không gian.
Chiến thần không gian!
Đột phá thánh cấp rồi Lôi Hạo Hiên có thể thi triển ra thánh vực không gian!
lực lượng chiến thần từ chiến thần không gian liên miên bất tận rót vào cơ thể Lôi Hạo Hiên.
- Chết đi, con chó rồng kia!
Lôi Hạo Hiên sắc mặt dữ tợn, quyền ấn phá không gian, mặt đất rung động theo.
Chính lúc này, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch giơ lên tay phải, vỗ một cái. Trong ánh mắt khó tin của Lôi Hạo Hiên, cú vỗ từ Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đánh tan quyền ấn của gã. Lực lượng cực kỳ khủng bố từ bàn tay Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch hư không đánh ra.
- Phụt!
Máu bắn đầy trời, thân thể Lôi Hạo Hiên bay ngược ra xa.
Chiến thần không gian quanh người Lôi Hạo Hiên vỡ ra từng tấc, chiến bào gã mới mặc vào lại rách nát, lúc té xuống đất thì người trần truồng.
Ánh mắt các đệ tử đi theo Lôi Hạo Hiên bay ngược, không ngừng thụt lùi, khi gã bị đánh rơi xuống đất thì họ hít ngụm khí lạnh. Các đệ tử nhìn hướng Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đứng cạnh Long Kình Thiên, trong mắt khó thể che giấu nỗi lòng vô cùng kinh sợ.
Phía xa sắc mặt của Mộ Dung Thiến giống như đệ tử khác.
Lôi Hạo Hiên đột phá thánh cấp vẫn bị thua!
Còn là một chiêu bị đánh bại.
Cái này...
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch liếc Lôi Hạo Hiên, ánh mắt trào phúng nói:
- Chiến thần không gian? Vô địch dưới thánh cấp?
Lôi Hạo Hiên lảo đảo cố gắng đứng dậy, nhìn Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, cực kỳ kinh sợ.
Lôi Hạo Hiên run giọng nói:
- Ngươi, không phải là thánh cấp!
Vốn Lôi Hạo Hiên cho rằng Long tộc chạy tới này chỉ là thánh cấp cường giả.
Các đệ tử ngây ra, không phải thánh cấp? Vậy là... Họ lại biến sắc mặt, cảm thấy chân nhũn ra.
Thần, thần cấp!
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cười lạnh nói:
- Xem ra ngươi không tính quá ngu.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói xong một chưởng hư không đè, quát:
- Quỳ xuống cho ta!
Lôi Hạo Hiên cảm thấy người lại bị núi to đè ép, chân run lên, lần nữa quỳ xuống. Lôi Hạo Hiên mặt đỏ rần đến tím ngắn, muốn đứng dậy nhưng phát hiện dù có cố gắng cỡ nào cũng không đứng lên được.
/605
|