Hoàng Bình nghe hai trưởng lão kia nói không chỉ không trị tội Long Kình Thiên mà còn muốn yêu cầu chưởng môn nghiêm trị mình thì giận dữ nói:
- Các ngươi, các ngươi….
Hai người này xưa nay có thù hận với hắn, không ngờ lúc này lại bỏ đá xuống giếng.
- Được rồi.
Đám người Địch Hắc còn muốn cãi cọ thì Hồ Phong đã mở miệng.
Hồ Phong mở miệng mọi người liền yên tĩnh lại.
- Trình Kiếm trưởng lão nói không sai, vị bằng hữu kia cứu Phó Lâu trưởng lão chính là khách quý của Đại Huyền Thần Tông chúng ta.
Hồ Phong liếc mắt nhìn quanh rồi nói:
- Hoàng Bình, Địch Hắc chuyện này như vậy đi, các ngươi cũng lui ra đi.
Hoàng Bình, Địch Hắc nghe vậy thì biến sắc.
- Chưởng môn.
Hoàng Bình vẫn cố nài.
- Chuyện này cứ vậy đi.
Tuy nhiên Hồ Phong đã ngắt lời.
Hoàng Bình Địch Hắc thấy vậy thì chỉ có thể im miệng, sau đó cung kính cáo lui, Hoàng Bình oán hận nhìn Long Kình Thiên một cái, ý là nói chuyện này vẫn chưa xong.
Sắc mặt của Long Kình Thiên trở nên đạm mạc.
Ở trong lòng hắn, đám người Hoàng Bình Địch Hắc chẳng là gì, tuy nhiên Hồ Phong đã nói vậy rồi Long Kình Thiên cũng không thể hiện tại động thủ.
- Hoàng Bình lỗ mãng, kính xin các hạ đừng phiền lòng.
Hồ Phong cất tiếng nói, ôm quyền từ tốn với Long Kình Thiên.
- Khách khí rồi.
Long Kình Thiên không mặn không nhạt mà đáp lời.
Hồ Phong thấy thế cũng không tức giận mà nói:
- Các hạ không biết xưng hô thế nào?
- Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói.
- Chưởng môn vị tiền bối này ở vị diện khác tới, muốn đi vào chỗ sâu của Thái Hư thần phủ nhưng vì gặp phải ntv cho nên vãn bối mới mời tới đây, kính xin chưởng môn thứ tội.
Phó Lâu tiến lên cung kính nói.
Hồ Phong khoát tay áo mà cười nói:
- Hắn đối với ngươi có ân cứu mạng, lại là khách quý của Đại Huyền Thần Tông, có tội gì chứ.
Sau đó y mời Long Kình Thiên đi vào trong đại điện, bày tỏ sự cảm tạ tuy nhiên Long Kình Thiên lại từ chối lấy lý do bế quan tu luyện.
Hồ Phong thấy thế cũng không cưỡng cầu, sau đó khách khí nói với Long Kình Thiên mấy câu phân phó cho Phó Lâu vài chuyện rồi mang đám người Đại Huyền Thần Tông rời đi.
Long Kình Thiên nhìn theo bóng lưng của đám người Hồ Phong mà lạnh lùng, Hồ Phong khách khí với hắn dĩ nhiên không phải là do hắn cứu Phó Lâu mà là do thực lực của hắn, nếu như không phải thực lực của mình làm y cố kỵ thì nhất định không có kết cục tốt.
Hắn ở trong tông môn của Đại Huyền Thần Tông, đánh trọng thương đám người Hoàng Bình, Hồ Phong không tức giận mới là chuyện lạ.
Sau đó Long Kình Thiên trở về động phủ, hộ pháp cho đám người Hữa Vũ Quân, Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Ở trong đại điện của Đại Huyền Thần Tông, Hồ Phong ở trên đại điện, đám Tống Linh trưởng lão ở phía dưới.
- Mọi người đối với Long Kình Thiên này có suy nghĩ gì?
Hồ Phong mở miệng hỏi.
- Chưởng môn Long Kình Thiên ở bên trong tông môn là tai họa ngầm, mặc dù đám người Hoàng Bình không đúng nhưng người này ỷ vào thực lực căn bản không đem Đại Huyền Thần Tông chúng ta vào mắt, ta cho rằng chúng ta phải mở ra Sát Thần Vô Cực Đại Trận, giết chết hắn.
- Không sai, chưởng môn người này là Cổ Thần ngũ tầng nhưng lực công kích mạnh như vậy nhất định tu luyện tuyệt thế thần công, chúng ta phải bắt lấy ép hỏi công pháp rồi giết chết.
Một thái thượng trưởng lão khác cất tiếng.
Sau đó các thái thượng trưởng lão khác của Đại Huyền Thần Tông cũng rối rít phụ họa, muốn đem Long Kình Thiên bắt lấy rồi ép hỏi công pháp.
Sau đó, Hồ Phong giơ tay lên đè ép lại rồi trầm ngâm nói:
- Long Kình Thiên tu luyện công pháp nhất định la thượng cổ, viễn cổ tuyệt thế thần công, bằng vào thực lực Cổ Thần ngũ tầng đánh bại cường giả thiên thần, muốn bắt người này thực khó khăn.
Nói đến đây y lắc đầu:
- Ta mặc dù chưa chân chính giao thủ nhưng thực lực của hắn tuyệt đối ở trên ta, chỉ sợ đã đạt tới vô hạn thiên thần thất tầng đỉnh phong.
- Vô hạn thiên thần thất tầng đỉnh phong?
Chúng trưởng lão ai cũng biến sắc.
Hồ Phong gật đầu:
- Không sai thậm chí có thể so với thiên thần thất tầng đỉnh phong, cho nên chưa nắm chắc chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, việc bắt Long Kình Thiên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, chuẩn bị chu toàn mới được, nếu không sẽ thành họa.
Đại điện yên lặng một mảng.
Ở bên trong động phủ cung điện, Long Kình Thiên đang thu hồi thiên nhãn của mình.
Đám người Hồ Phong không thể bỏ qua cho mình.
Đúng lúc này ở trên hư không lôi vân trở nên quay cuồng, từng luồng lôi điện đánh xuống người của Hữa Vũ Quân, Long Kình Thiên thấy thế liền giơ tay lên, đem những kiếp lôi này bẻ vụn sau đó hóa thành thuần kiếp lôi lực cho Hữa Vũ Quân thu nạp.
Mấy canh giờ sau kiếp lôi cuối cùng cũng tản đi, Hữa Vũ Quân quang mang đại thịnh, khí thức trên người kéo lên, Long Kình Thiên liền phát hiện, chân khí trong người của hqv không ngừng lột xác trở thành thần lực.
Vốn ở hạ giới, cường giả Thiên Thần không thể ngưng tụ thần cách, tuy nhiên nơi này ở bên trong của Thái Hư thần phủ, có hỗn độn linh bảo cho nên có thể ngưng tụ thần cách.
Chẳng qua điều khiến Long Kình Thiên kinh dị chính là, linh hồn chi hải của Hữa Vũ Quân ngưng tụ thàn ách hình thoi vô cùng lớn.
Cường giả ngưng tụ thần cách, độ nhỏ lớn quyết định thàn tựu sau này.
Long Kình Thiên nhìn thấy thần cách ngưng tụ đã hơn mười trượng.
Ở phía trên thiên thần chính là chân thần thần vương, thần vương cường giả thông qua vài nghìn năm tu luyện thì thần cách mới đạt được mười trượng.
Quả không hổ là hồng mông đại đạo thể.
Long Kình Thiên kinh hãi.
Hữa Vũ Quân mặc dù đột phá thiên thần ngưng tụ thần cách động tĩnh không nhỏ nhưng Long Kình Thiên bố trí trận pháp nên ngoại giới không thể biết, cũng không ảnh hưởng tới đám người Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng bọn họ.
Nửa tháng trôi qua
Hữa Vũ Quân cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình, mà thực lực của đám người Tử Thiên Long Hoàng cũng vô cùng tăng tiến mạnh.
Hữa Vũ Quân sau khi ngưng tụ thành hình xong, Long Kình Thiên liền thi triển không gian na di pháp, tiến vào trong ttt.
Ở bên trong thái hư thần phủ, đánh chết thức am lão nhân lấy được mười bốn miếng thần cách mặc dù không khiến cho Long Kình Thiên đột phá tới bán tiên hậu kỳ nhưng sau khi luyện hóa có thể đạt tới bán thiên trung kỳ đỉnh phong.
Trong lúc Long Kình Thiên luyện hóa thần cách của thức am lão nhân thì âm mưu bắt Long Kình Thiên của Đại Huyền Thần Tông đã bắt đầu thi triển.
- Các ngươi, các ngươi….
Hai người này xưa nay có thù hận với hắn, không ngờ lúc này lại bỏ đá xuống giếng.
- Được rồi.
Đám người Địch Hắc còn muốn cãi cọ thì Hồ Phong đã mở miệng.
Hồ Phong mở miệng mọi người liền yên tĩnh lại.
- Trình Kiếm trưởng lão nói không sai, vị bằng hữu kia cứu Phó Lâu trưởng lão chính là khách quý của Đại Huyền Thần Tông chúng ta.
Hồ Phong liếc mắt nhìn quanh rồi nói:
- Hoàng Bình, Địch Hắc chuyện này như vậy đi, các ngươi cũng lui ra đi.
Hoàng Bình, Địch Hắc nghe vậy thì biến sắc.
- Chưởng môn.
Hoàng Bình vẫn cố nài.
- Chuyện này cứ vậy đi.
Tuy nhiên Hồ Phong đã ngắt lời.
Hoàng Bình Địch Hắc thấy vậy thì chỉ có thể im miệng, sau đó cung kính cáo lui, Hoàng Bình oán hận nhìn Long Kình Thiên một cái, ý là nói chuyện này vẫn chưa xong.
Sắc mặt của Long Kình Thiên trở nên đạm mạc.
Ở trong lòng hắn, đám người Hoàng Bình Địch Hắc chẳng là gì, tuy nhiên Hồ Phong đã nói vậy rồi Long Kình Thiên cũng không thể hiện tại động thủ.
- Hoàng Bình lỗ mãng, kính xin các hạ đừng phiền lòng.
Hồ Phong cất tiếng nói, ôm quyền từ tốn với Long Kình Thiên.
- Khách khí rồi.
Long Kình Thiên không mặn không nhạt mà đáp lời.
Hồ Phong thấy thế cũng không tức giận mà nói:
- Các hạ không biết xưng hô thế nào?
- Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói.
- Chưởng môn vị tiền bối này ở vị diện khác tới, muốn đi vào chỗ sâu của Thái Hư thần phủ nhưng vì gặp phải ntv cho nên vãn bối mới mời tới đây, kính xin chưởng môn thứ tội.
Phó Lâu tiến lên cung kính nói.
Hồ Phong khoát tay áo mà cười nói:
- Hắn đối với ngươi có ân cứu mạng, lại là khách quý của Đại Huyền Thần Tông, có tội gì chứ.
Sau đó y mời Long Kình Thiên đi vào trong đại điện, bày tỏ sự cảm tạ tuy nhiên Long Kình Thiên lại từ chối lấy lý do bế quan tu luyện.
Hồ Phong thấy thế cũng không cưỡng cầu, sau đó khách khí nói với Long Kình Thiên mấy câu phân phó cho Phó Lâu vài chuyện rồi mang đám người Đại Huyền Thần Tông rời đi.
Long Kình Thiên nhìn theo bóng lưng của đám người Hồ Phong mà lạnh lùng, Hồ Phong khách khí với hắn dĩ nhiên không phải là do hắn cứu Phó Lâu mà là do thực lực của hắn, nếu như không phải thực lực của mình làm y cố kỵ thì nhất định không có kết cục tốt.
Hắn ở trong tông môn của Đại Huyền Thần Tông, đánh trọng thương đám người Hoàng Bình, Hồ Phong không tức giận mới là chuyện lạ.
Sau đó Long Kình Thiên trở về động phủ, hộ pháp cho đám người Hữa Vũ Quân, Cửu Vĩ Thiên Miêu.
Ở trong đại điện của Đại Huyền Thần Tông, Hồ Phong ở trên đại điện, đám Tống Linh trưởng lão ở phía dưới.
- Mọi người đối với Long Kình Thiên này có suy nghĩ gì?
Hồ Phong mở miệng hỏi.
- Chưởng môn Long Kình Thiên ở bên trong tông môn là tai họa ngầm, mặc dù đám người Hoàng Bình không đúng nhưng người này ỷ vào thực lực căn bản không đem Đại Huyền Thần Tông chúng ta vào mắt, ta cho rằng chúng ta phải mở ra Sát Thần Vô Cực Đại Trận, giết chết hắn.
- Không sai, chưởng môn người này là Cổ Thần ngũ tầng nhưng lực công kích mạnh như vậy nhất định tu luyện tuyệt thế thần công, chúng ta phải bắt lấy ép hỏi công pháp rồi giết chết.
Một thái thượng trưởng lão khác cất tiếng.
Sau đó các thái thượng trưởng lão khác của Đại Huyền Thần Tông cũng rối rít phụ họa, muốn đem Long Kình Thiên bắt lấy rồi ép hỏi công pháp.
Sau đó, Hồ Phong giơ tay lên đè ép lại rồi trầm ngâm nói:
- Long Kình Thiên tu luyện công pháp nhất định la thượng cổ, viễn cổ tuyệt thế thần công, bằng vào thực lực Cổ Thần ngũ tầng đánh bại cường giả thiên thần, muốn bắt người này thực khó khăn.
Nói đến đây y lắc đầu:
- Ta mặc dù chưa chân chính giao thủ nhưng thực lực của hắn tuyệt đối ở trên ta, chỉ sợ đã đạt tới vô hạn thiên thần thất tầng đỉnh phong.
- Vô hạn thiên thần thất tầng đỉnh phong?
Chúng trưởng lão ai cũng biến sắc.
Hồ Phong gật đầu:
- Không sai thậm chí có thể so với thiên thần thất tầng đỉnh phong, cho nên chưa nắm chắc chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, việc bắt Long Kình Thiên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, chuẩn bị chu toàn mới được, nếu không sẽ thành họa.
Đại điện yên lặng một mảng.
Ở bên trong động phủ cung điện, Long Kình Thiên đang thu hồi thiên nhãn của mình.
Đám người Hồ Phong không thể bỏ qua cho mình.
Đúng lúc này ở trên hư không lôi vân trở nên quay cuồng, từng luồng lôi điện đánh xuống người của Hữa Vũ Quân, Long Kình Thiên thấy thế liền giơ tay lên, đem những kiếp lôi này bẻ vụn sau đó hóa thành thuần kiếp lôi lực cho Hữa Vũ Quân thu nạp.
Mấy canh giờ sau kiếp lôi cuối cùng cũng tản đi, Hữa Vũ Quân quang mang đại thịnh, khí thức trên người kéo lên, Long Kình Thiên liền phát hiện, chân khí trong người của hqv không ngừng lột xác trở thành thần lực.
Vốn ở hạ giới, cường giả Thiên Thần không thể ngưng tụ thần cách, tuy nhiên nơi này ở bên trong của Thái Hư thần phủ, có hỗn độn linh bảo cho nên có thể ngưng tụ thần cách.
Chẳng qua điều khiến Long Kình Thiên kinh dị chính là, linh hồn chi hải của Hữa Vũ Quân ngưng tụ thàn ách hình thoi vô cùng lớn.
Cường giả ngưng tụ thần cách, độ nhỏ lớn quyết định thàn tựu sau này.
Long Kình Thiên nhìn thấy thần cách ngưng tụ đã hơn mười trượng.
Ở phía trên thiên thần chính là chân thần thần vương, thần vương cường giả thông qua vài nghìn năm tu luyện thì thần cách mới đạt được mười trượng.
Quả không hổ là hồng mông đại đạo thể.
Long Kình Thiên kinh hãi.
Hữa Vũ Quân mặc dù đột phá thiên thần ngưng tụ thần cách động tĩnh không nhỏ nhưng Long Kình Thiên bố trí trận pháp nên ngoại giới không thể biết, cũng không ảnh hưởng tới đám người Cửu Vĩ Thiên Miêu, Tử Thiên Long Hoàng bọn họ.
Nửa tháng trôi qua
Hữa Vũ Quân cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình, mà thực lực của đám người Tử Thiên Long Hoàng cũng vô cùng tăng tiến mạnh.
Hữa Vũ Quân sau khi ngưng tụ thành hình xong, Long Kình Thiên liền thi triển không gian na di pháp, tiến vào trong ttt.
Ở bên trong thái hư thần phủ, đánh chết thức am lão nhân lấy được mười bốn miếng thần cách mặc dù không khiến cho Long Kình Thiên đột phá tới bán tiên hậu kỳ nhưng sau khi luyện hóa có thể đạt tới bán thiên trung kỳ đỉnh phong.
Trong lúc Long Kình Thiên luyện hóa thần cách của thức am lão nhân thì âm mưu bắt Long Kình Thiên của Đại Huyền Thần Tông đã bắt đầu thi triển.
/605
|