- Lần lượt đáp tạ?
Vẻ mặt Long Kình Thiên lạnh nhạt.
- Đúng vậy.
Mạnh Trần hai lão tổ tươi cười.
- Không cần đâu.
Long Kình Thiên nói xong cùng ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lên.
- Đợi đã! Ngươi không được đi!
Trần lão tổ thấy thế cuống cuồng bay lên chặn trước mặt Long Kình Thiên.
Mạnh lão tổ cũng đến trước mặt Long Kình Thiên.
Lúc này ai cũng có thể nhận ra hai lão tổ này giữ Long Kình Thiên lại là có ý gì rồi.
- Sao, không được đi?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Trần lão tổ cười khảy:
- Tiểu tử ngươi nói gì nói lại xem!
Sắc mặt Trần lão tổ tối lại, vừa rồi vội quá nên nhất thời lỡ lời.
Có điều hai người cũng không dám động thủ, vì tuy rằng Mạnh Nhất không nói rõ ràng nhưng nếu Long Kình Thiên đã cứu được tất cả đệ tử từ tay bọn Man Hoang Thần Miếu thì bốn người bọn hắn cũng không phải đơn giản.
Đúng lúc đấy lại có một vài âm thanh xé gió vang lên.
Rồi sáu thân ảnh xuất hiện.
Hai người thấy họ tới thì vẻ mặt mừng rỡ, đó chính là sáu lão tổ từ các đảo khác.
- Mạnh Nhiên, chuyện gì vậy?
Một người trung niên tóc đỏ hỏi Mạnh lão tổ.
- Tô Đạt đại nhân.
Mạnh lão tổ và Trần lão tổ cung kính hành lễ với người tóc đổ, Mạnh lão tổ nói:
- Tô Đạt đại nhân, tiểu tử này có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, chúng ta không thể để hắn đi được!
Thấy có người tới, Mạnh lão tổ cũng không cần giả vờ nữa, cuối cùng cũng hắn cũng nói thẳng ra ý “cảm ơn” thật sự đối với Long Kình Thiên.
- Cái gì? Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm?!
- Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, đứng đầu trong Thập đại thần kiếm của Man Hoang Đại Lục nằm trong tay hắn?
Người trung niên tóc đỏ và những người khác nghe thế đều chấn kinh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn Long Kình Thiên.
- Đúng vậy, nằm trong tay hắn, hoàn toàn chính xác!
Trần lão tổ cũng gật đầu.
Tám vị lão tổ đứng xung quanh vây lấy bốn người Long Kình Thiên.
Người trung niên tóc đỏ nhìn bốn người Long Kình Thiên, cười ha hả:
- Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm! Không ngờ Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm lại xuất thế, hơn nữa lại ở ngay trước mặt ta. Đúng là tổ tông che chở cho Băng Sơn Hải Vực chúng ta. Có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm thì Thiên Man Vị Diện còn gì phải sợ Man Hoang Thần Miếu?
- Đúng vậy, có được Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, lão tổ các đảo cùng tu luyện dựa vào Kỳ Lân hoả khí trong kiếm, thực lực đại tăng, chúng ta sẽ giết đến Man Hoang Thần Miếu!
Năm vị lão tổ khác cũng cười nói.
Xem ra tất cả đều biết trong Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm có ẩn chứ Kỳ Lân hoả khí.
Đương nhiên, trong mắt chúng Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm đã là vật nằm trong túi rồi.
Tuy biết bốn người Long Kình Thiên không đơn giản nhưng chúng cũng không thật sự để tâm.
- Chủ nhân!
Tử Thiên Long Hoàng nhìn điệu cười của tám kẻ đó coi mấy người hắn như con mồi, chỉ cần Long Kình Thiên hạ lệnh là hắn sẽ lập tức động thủ!
- Đợi tất cả đến hết rồi nói.
Vẻ mặt Long Kình Thiên lạnh nhạt, nhìn về phía xa, chỉ thấy lại có năm thân ảnh nữa tới.
Năm vị lão tổ khác!
Bao gồm cả hai người Mạnh Nhiên, tất cả có mười ba vị lão tổ, tất cả đều là Thần Cấp!
Đây chính là thực lực của Băng Sơn Hải Vực!
- Chắc cũng tương đối rồi.
Long Kình Thiên lẩm nhẩm.
Mười ba lão tổ từ Thần Cấp trở lên, chắc là tất cả cường giả Thần Cấp trở lên của Băng Sơn Hải Vực đã đến cả rồi.
Năm lão tổ đến sau, sau khi biết Long Kình Thiên có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm thì phản ứng cũng giống như sáu người Tô Đạt, vừa chấn kinh vừa mừng rỡ.
- Tiểu tử, giao Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ra đây!
Mạnh lão tổ, Mạnh Nhiên thấy tất cả lão tổ Băng Sơn Hải Vực đã đến, trong lòng thấy vững vàng hẳn, không còn khách khí như trước nữa, quát lên với Long Kình Thiên.
- Đúng thế, giao Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ra, nếu không chắc ngươi cũng biết hậu quả thế nào.
Trần lão tổ cũng quát lên.
Tất cả đệ tử trên quảng trường đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ đều không ngờ được sự tình lại phát triển đến mức này.
- Phụ thân đại nhân, chúng ta…
Trâu Vân nhìn các trưởng lão vây quanh bốn người Long Kình Thiên, lo lắng nói.
Trâu Nhất Phàm lắc đầu thở dài.
Lão tổ các đảo đã đến, hắn có muốn giúp Long Kình Thiên cũng lực bất tòng tâm.
Mạnh Đình Đình đứng trong đám người cũng nhìn chăm chăm lên trời.
- Tiểu thư, vừa rồi Long Kình Thiên rất uy phong, giờ các lão tổ đã đến, để xem hắn còn uy phong được không.
Thị nữ Tiểu Lan nói, không biết tại sao nàng chẳng có chút thiện cảm nào với Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu cả.
- Đợi lát ta xe hắn quỳ xuống cầu xin các trưởng lão của chúng ta thế nào!
Thị nữ Tiểu Lan nói tiếp.
Nàng rất muốn nhìn thấy bộ dạng khi quỳ xuống cầu xin của bốn người Long Kình Thiên ra sao.
Mạnh Đình Đình chau mày không nói gì.
Trên bầu trời, Long Kình Thiên quét mắt nhìn các lão tổ.
Trong mười ba người này, thực lực của người trung niên tóc đỏ là mạnh nhất, Cổ Thần hậu kỳ. Ngoài ra còn có một Cổ Thần sơ kỳ, xem ra mới thăng cấp chưa lâu. Còn lại mười một người đều là Thần Cấp.
Tô Đạt? Long Kình Thiên nhìn người trung niên tóc đỏ, xem ra là lão tổ của tên Tô Bạch bị hắn phế trong Thánh Sơn.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Mạnh và Trần lão tổ cười khảy:
- Hai vị rùa rụt cổ này vừa rồi không phải nói muốn giữ bọn ta lại để đáp tạ sao? Một đám lang sói, lũ chó vong ơn phụ nghĩa! Miêu gia ta ghét nhất là loại thối nát như các ngươi!
Rùa rụt cổ?
Lang sói?
Lũ chó? Loại thối nát?
Tất cả đệ tử từ các nơi nghe câu chửi của Cửu Vĩ Thiên Miêu với lão tổ Mạnh gia và Trần gia thì đều sững sờ.
Hai người đó sau khi sững người thì mặt đỏ gay, rồi chuyển thành tím đầy sát ý. Mấy nghìn năm nay chưa từng có kẻ nào dám nhục mạ họ như vậy!
Mấy lão tổ còn lại cũng kinh ngạc, không ngờ Cửu Vĩ Thiên Miêu lại ngông như vậy!
Đúng lúc Trần và Mạnh lão tổ định ra tay thì người tóc đỏ kia nói:
- Mạnh Nhiên, việc tiểu tử này nói là thế nào!
Đương nhiên là hắn chỉ việc vong ơn phụ nghĩa, hắn cũng muốn biết trước khi hắn đến đã xảy ra chuyện gì.
Dưới quảng trường còn có rất nhiều thi thể các đệ tử.
Mạnh, Trần lão tổ còn chưa lên tiếng thì một vị lão tổ đến sau quát:
- Chắc chắn bốn kẻ này là gian tế do Man Hoang Thần Miếu phái đến. Chắc chắn những đệ tử kia là do chúng giết!
Người tóc đỏ chau mày nhìn Mạnh Nhiên.
Mạnh Nhiên lưỡng lự một lát nói:
- Giáo chủ Vu Vũ và phó giáo chủ Vu Càn của Man Hoang Thần Miếu đích thân dẫn cường giả đến tấn công, là bốn người đó cứu các đệ tử.
Vẻ mặt Long Kình Thiên lạnh nhạt.
- Đúng vậy.
Mạnh Trần hai lão tổ tươi cười.
- Không cần đâu.
Long Kình Thiên nói xong cùng ba người Cửu Vĩ Thiên Miêu bay lên.
- Đợi đã! Ngươi không được đi!
Trần lão tổ thấy thế cuống cuồng bay lên chặn trước mặt Long Kình Thiên.
Mạnh lão tổ cũng đến trước mặt Long Kình Thiên.
Lúc này ai cũng có thể nhận ra hai lão tổ này giữ Long Kình Thiên lại là có ý gì rồi.
- Sao, không được đi?
Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Trần lão tổ cười khảy:
- Tiểu tử ngươi nói gì nói lại xem!
Sắc mặt Trần lão tổ tối lại, vừa rồi vội quá nên nhất thời lỡ lời.
Có điều hai người cũng không dám động thủ, vì tuy rằng Mạnh Nhất không nói rõ ràng nhưng nếu Long Kình Thiên đã cứu được tất cả đệ tử từ tay bọn Man Hoang Thần Miếu thì bốn người bọn hắn cũng không phải đơn giản.
Đúng lúc đấy lại có một vài âm thanh xé gió vang lên.
Rồi sáu thân ảnh xuất hiện.
Hai người thấy họ tới thì vẻ mặt mừng rỡ, đó chính là sáu lão tổ từ các đảo khác.
- Mạnh Nhiên, chuyện gì vậy?
Một người trung niên tóc đỏ hỏi Mạnh lão tổ.
- Tô Đạt đại nhân.
Mạnh lão tổ và Trần lão tổ cung kính hành lễ với người tóc đổ, Mạnh lão tổ nói:
- Tô Đạt đại nhân, tiểu tử này có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, chúng ta không thể để hắn đi được!
Thấy có người tới, Mạnh lão tổ cũng không cần giả vờ nữa, cuối cùng cũng hắn cũng nói thẳng ra ý “cảm ơn” thật sự đối với Long Kình Thiên.
- Cái gì? Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm?!
- Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, đứng đầu trong Thập đại thần kiếm của Man Hoang Đại Lục nằm trong tay hắn?
Người trung niên tóc đỏ và những người khác nghe thế đều chấn kinh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nhìn Long Kình Thiên.
- Đúng vậy, nằm trong tay hắn, hoàn toàn chính xác!
Trần lão tổ cũng gật đầu.
Tám vị lão tổ đứng xung quanh vây lấy bốn người Long Kình Thiên.
Người trung niên tóc đỏ nhìn bốn người Long Kình Thiên, cười ha hả:
- Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm! Không ngờ Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm lại xuất thế, hơn nữa lại ở ngay trước mặt ta. Đúng là tổ tông che chở cho Băng Sơn Hải Vực chúng ta. Có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm thì Thiên Man Vị Diện còn gì phải sợ Man Hoang Thần Miếu?
- Đúng vậy, có được Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm, lão tổ các đảo cùng tu luyện dựa vào Kỳ Lân hoả khí trong kiếm, thực lực đại tăng, chúng ta sẽ giết đến Man Hoang Thần Miếu!
Năm vị lão tổ khác cũng cười nói.
Xem ra tất cả đều biết trong Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm có ẩn chứ Kỳ Lân hoả khí.
Đương nhiên, trong mắt chúng Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm đã là vật nằm trong túi rồi.
Tuy biết bốn người Long Kình Thiên không đơn giản nhưng chúng cũng không thật sự để tâm.
- Chủ nhân!
Tử Thiên Long Hoàng nhìn điệu cười của tám kẻ đó coi mấy người hắn như con mồi, chỉ cần Long Kình Thiên hạ lệnh là hắn sẽ lập tức động thủ!
- Đợi tất cả đến hết rồi nói.
Vẻ mặt Long Kình Thiên lạnh nhạt, nhìn về phía xa, chỉ thấy lại có năm thân ảnh nữa tới.
Năm vị lão tổ khác!
Bao gồm cả hai người Mạnh Nhiên, tất cả có mười ba vị lão tổ, tất cả đều là Thần Cấp!
Đây chính là thực lực của Băng Sơn Hải Vực!
- Chắc cũng tương đối rồi.
Long Kình Thiên lẩm nhẩm.
Mười ba lão tổ từ Thần Cấp trở lên, chắc là tất cả cường giả Thần Cấp trở lên của Băng Sơn Hải Vực đã đến cả rồi.
Năm lão tổ đến sau, sau khi biết Long Kình Thiên có Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm thì phản ứng cũng giống như sáu người Tô Đạt, vừa chấn kinh vừa mừng rỡ.
- Tiểu tử, giao Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ra đây!
Mạnh lão tổ, Mạnh Nhiên thấy tất cả lão tổ Băng Sơn Hải Vực đã đến, trong lòng thấy vững vàng hẳn, không còn khách khí như trước nữa, quát lên với Long Kình Thiên.
- Đúng thế, giao Kỳ Lân Hoả Thần Kiếm ra, nếu không chắc ngươi cũng biết hậu quả thế nào.
Trần lão tổ cũng quát lên.
Tất cả đệ tử trên quảng trường đều yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Họ đều không ngờ được sự tình lại phát triển đến mức này.
- Phụ thân đại nhân, chúng ta…
Trâu Vân nhìn các trưởng lão vây quanh bốn người Long Kình Thiên, lo lắng nói.
Trâu Nhất Phàm lắc đầu thở dài.
Lão tổ các đảo đã đến, hắn có muốn giúp Long Kình Thiên cũng lực bất tòng tâm.
Mạnh Đình Đình đứng trong đám người cũng nhìn chăm chăm lên trời.
- Tiểu thư, vừa rồi Long Kình Thiên rất uy phong, giờ các lão tổ đã đến, để xem hắn còn uy phong được không.
Thị nữ Tiểu Lan nói, không biết tại sao nàng chẳng có chút thiện cảm nào với Long Kình Thiên và Cửu Vĩ Thiên Miêu cả.
- Đợi lát ta xe hắn quỳ xuống cầu xin các trưởng lão của chúng ta thế nào!
Thị nữ Tiểu Lan nói tiếp.
Nàng rất muốn nhìn thấy bộ dạng khi quỳ xuống cầu xin của bốn người Long Kình Thiên ra sao.
Mạnh Đình Đình chau mày không nói gì.
Trên bầu trời, Long Kình Thiên quét mắt nhìn các lão tổ.
Trong mười ba người này, thực lực của người trung niên tóc đỏ là mạnh nhất, Cổ Thần hậu kỳ. Ngoài ra còn có một Cổ Thần sơ kỳ, xem ra mới thăng cấp chưa lâu. Còn lại mười một người đều là Thần Cấp.
Tô Đạt? Long Kình Thiên nhìn người trung niên tóc đỏ, xem ra là lão tổ của tên Tô Bạch bị hắn phế trong Thánh Sơn.
Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Miêu nhìn Mạnh và Trần lão tổ cười khảy:
- Hai vị rùa rụt cổ này vừa rồi không phải nói muốn giữ bọn ta lại để đáp tạ sao? Một đám lang sói, lũ chó vong ơn phụ nghĩa! Miêu gia ta ghét nhất là loại thối nát như các ngươi!
Rùa rụt cổ?
Lang sói?
Lũ chó? Loại thối nát?
Tất cả đệ tử từ các nơi nghe câu chửi của Cửu Vĩ Thiên Miêu với lão tổ Mạnh gia và Trần gia thì đều sững sờ.
Hai người đó sau khi sững người thì mặt đỏ gay, rồi chuyển thành tím đầy sát ý. Mấy nghìn năm nay chưa từng có kẻ nào dám nhục mạ họ như vậy!
Mấy lão tổ còn lại cũng kinh ngạc, không ngờ Cửu Vĩ Thiên Miêu lại ngông như vậy!
Đúng lúc Trần và Mạnh lão tổ định ra tay thì người tóc đỏ kia nói:
- Mạnh Nhiên, việc tiểu tử này nói là thế nào!
Đương nhiên là hắn chỉ việc vong ơn phụ nghĩa, hắn cũng muốn biết trước khi hắn đến đã xảy ra chuyện gì.
Dưới quảng trường còn có rất nhiều thi thể các đệ tử.
Mạnh, Trần lão tổ còn chưa lên tiếng thì một vị lão tổ đến sau quát:
- Chắc chắn bốn kẻ này là gian tế do Man Hoang Thần Miếu phái đến. Chắc chắn những đệ tử kia là do chúng giết!
Người tóc đỏ chau mày nhìn Mạnh Nhiên.
Mạnh Nhiên lưỡng lự một lát nói:
- Giáo chủ Vu Vũ và phó giáo chủ Vu Càn của Man Hoang Thần Miếu đích thân dẫn cường giả đến tấn công, là bốn người đó cứu các đệ tử.
/605
|