Hiển nhiên ông chủ tửu lâu nghe nói đối phương là đệ tử của Bá Khí tông thì thiên hướng đối phương.
Mặc dù sau lưng tửu lâu của họ cũng có người nhưng không chọc nổi 'đại nhân vật' Bá Khí tông.
Ông chủ tửu lâu nói với mấy đệ tử của Bá Khí tông xong lại quay đầu vẻ mặt xin lỗi nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Hai vị, thật sự rất ngại, chúng ta phải nhường lại ba gian phòng thượng đẳng cho họ, hy vọng hai vị hiểu cho.
Nói xong ông chủ tửu lâu ra lệnh với tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, trả tiền lại cho hai vị đại gia.
Tiểu nhị do dự một chút, sau đó trả lại túi tiền cho Long Kình Thiên, nói:
- Vị đại gia này, đây là tiền của ngươi.
Hai, ba ngàn kim tệ thế là đội nón ra đi.
Lòng tiểu nhị đau nhỏ máu.
Nhưng nếu ông chủ tửu lâu đã ra lệnh thì tiểu nhị không dám nói cái gì.
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cũng không nói một lời.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi sợ Bá Khí tông không lẽ không sợ đắc tội với chúng ta sao?
- Cái này...
Ông chủ tửu lâu mặt cứng đờ, nhìn Long Kình Thiên, lại xem Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, còn có Cửu Vĩ Thiên Miêu. Gã làm ông chủ của tửu lâu, gặp vô số người, đương nhiên thấy ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch phất phàm,. Nhưng ông chủ tửu lâu cảm thấy dù Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có bất phàm tới đâu cũng không có khả năng cường hơn Bá Khí tông.
Lúc này, đệ tử của Bá Khí tông bay ngược ra đập vào mặt đất được đệ tử khác đỡ dậy.
- Lượng sư huynh, ngươi sao rồi?
Đệ tử của Bá Khí tông bị đánh bay lắc đầu, sau đó hộc ngụm máu.
- Lượng sư huynh!
- Lượng sư huynh!
Mấy đệ tử Bá Khí tông biến sắc mặt.
Cô gái lúc trước vừa kinh vừa giận nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, đe dọa:
- Các ngươi dám làm bị thương đệ tử Bá Khí tông ta, chờ bị diệt tộc đi!
Nhưng cô gái mới nói xong thì giống như đệ tử của Bá Khí tông đó, cũng hét thảm rồi bay ra ngoài.
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác vẻ mặt kinh khủng nhìn.
Bọn họ vẫn không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay thế nào.
Lúc này họ muốn nhận ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn giết chết họ chỉ là chuyện phất tay.
- Chúng ta đi!
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác dìu cô gái lên, vẻ mặt kinh hoàng chật vật chạy trốn như chó cụp đuôi.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc đến ngây người nhìn mọi chuyện.
Đợi mấy đệ tử của Bá Khí tông trốn đi không còn bóng dáng thì ông chủ tửu lâu mới kịp phản ứng lại.
- Các vị, các vị!
Ông chủ tửu lâu muốn chạy theo nhưng mấy tên đệ tử của Bá Khí tông không còn bóng dáng.
Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên nói xong cũng đi ra khỏi tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy thì cười làm lành với Long Kình Thiên, định giải thích:
- Hai vị đại gia, ngại qua, mới nãy ta, ta...
Nhưng ông chủ tửu lâu vừa tới gần đã bị lực lượng vô hình ngăn lại, không thể áp sát Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi xa, cuối cùng biến mất.
Ông chủ tửu lâu nhìn bóng lưng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch khuất xa, mặt liên tục biến đổi, lòng hối hận. Long Kình Thiên biết mấy thanh niên kia là đệ tử của Bá Khí tông mà vẫn ra tay, cái này nói lên cái gì?
Nói lên Long Kình Thiên căn bản không để Bá Khí tông vào mắt.
Ông chủ tửu lâu đem phòng Long Kình Thiên đặt chuyển cho mấy đệ tử của Bá Khí tông, nếu sau này Long Kình Thiên tức giận thì làm sao? Hậu quả là càng đắc tội Bá Khí tông nặng hơn.
Hơn nữa mấy đệ tử Bá Khí tông ở trong tửu lâu của ông chủ tửu lâu bị thương, đến khi đó sợ là Bá Khí tông sẽ giận chó đánh mèo tửu lâu của gã.
Như vậy là hai bên đều đắc tội.
Ông chủ tửu lâu càng nghĩ càng run, càng suy tư càng hối hận, thậm chí tức giận.
Trong khi ông chủ tửu lâu tức giận, hối hận thì bỗng cây cột to ở đại sảnh tửu lâu xuất hiện từng vết nứt, bốn vách tường sụp đổ.
Các khách ăn hét chói tai.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc nhìn cây cột nứt rạn, vách tường sụp đổ, không biết làm sao.
Một lát sau ông chủ tửu lâu mới phản ứng lại, vừa kinh vừa giận quát:
- Chuyện này là sao?
Nhưng không ai trả lời ông chủ tửu lâu.
Lúc này Long Kình Thiên dã đi xa nói với Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Đừng so đo với ông chủ tửu lâu.
Một vài vách tường của tửu lâu sụp đổ đương nhiên là do Cửu Vĩ Thiên Miêu làm.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:
- Loại người này không cho hắn bài học thì vĩnh viễn mù mắt.
Long Kình Thiên lắc đầu.
Ông chủ tửu lâu thiên hướng Bá Khí tông cũng là đúng lý, dù sao gã không biết thân phận của Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu rời khỏi Văn Phong Túy tửu lâu, đi tìm một tửu lâu khác muốn ba gian phòng thượng đẳng.
Sau khi Long Kình Thiên rời đi thì một đám người sát khí đằng đằng chạy hướng Văn Phong Túy tửu lâu.
Nhóm người này chính là mấy đệ tử Bá Khí tông ban đầu hốt hoảng chạy trốn.
Tới nơi, đệ tử Bá Khí tông bị Cửu Vĩ Thiên Miêu phế đi tay phải nói với ông lão tóc bạc đi ở đằng trước:
- Ngũ trưởng lão, chính là Văn Phong Túy tửu lâu này.
Ông lão tóc bạc ừ một tiếng, dẫn cả đám đi vào trong tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy người Bá Khí tông đến thì biến sắc mặt, vội tiến lên cúi người cười nói:
- Vị tiền bối này, các ngươi đây là...?
Ông lão tóc bạc đôi mắt như đao lạnh lùng nhìn ông chủ tửu lâu:
- Đệ tử của Bá Khí tông của ta bị người tửu lâu các ngươi đánh bị thương!
Ông chủ tửu lâu nghe vậy trán toát mồ hôi lạnh. Gã nhìn mấy đệ tử Bá Khí tông sau lưng ông lão tóc bạc bị Cửu Vĩ Thiên Miêu làm bị thương, không biết trả lời thế nào.
Ông lão tóc bạc quát:
- Nói đi, hai tiểu tử mới nãy đi đâu?
Ông lão tóc bạc đang hỏi về Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông lão tóc bạc gọi Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch là tiểu tử.
Ông chủ tửu lâu vội đáp:
- Bọn họ đã đi rồi!
- Cái gì? Đã trốn?
Ông lão tóc bạc đôi mắt lạnh lùng nói:
- Tìm cho ta, nếu như bị ta phát hiện bọn họ còn ở trong tửu lâu của ngươi thì ngươi nên biết hậu quả!
Phút chốc đệ tử của Bá Khí tông lúc xét.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy mặt trắng bệch, định há mồm ngăn cản nhưng không dám.
Cuộc điều tra này ảnh hưởng việc làm ăn của tửu lâu rất nhiều.
Một lát sau đệ tử của Bá Khí tông quay về bên cạnh ông lão tóc bạc, đương nhiên không điều tra ra kết quả gì.
Ông lão tóc bạc nghe các đệ tử bẩm báo kết quả, quay đầu quát hỏi ông chủ tửu lâu:
- Nói đi, bọn họ trốn hướng nào?
Ông chủ tửu lâu không dám không nói, chỉ hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Bọn họ đi hướng kia.
Ông lão tóc bạc nhìn ông chủ tửu lâu, lạnh lùng nói:
- Hy vọng ngươi không nói dối.
Long Kình Thiên nói:
- Đi đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ đã.
Bây giờ cách đấu giá còn có ba ngày.
Thế là ba người Long Kình Thiên dọc theo đường lớn đi tới trước một tiệm rượu.
- Văn Phong Túy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngửa đầu nhìn tên cửa tiệm, bất giác cười nói:
- Đặt tên không tệ, nhưng không biết rượu này có đúng là giống như của đại ca, ngửi liền say không?
Ba người Long Kình Thiên đi vào Văn Phong Túy tửu lâu.
Tửu lâu rất lớn, cũng là đông đúc người, cực kỳ ồn ào.
Một tiểu nhị đi tới, cúi người cười hỏi:
- Hai vị gia, các ngươi muốn ở lại hay là ăn cái gì?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:
- Chúng ta ba gian phòng thượng hạng, còn nữa, có món gì ngon đưa lên một bàn.
Tiểu nhị ngẩn ra:
- Ba gian phòng thượng hạng?
Long Kình Thiên và Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rõ ràng chỉ có hai người.
Chợt vang lên giọng của Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Tiểu tử, ngây ra làm gì?
Tiểu nhị nhìn hướng Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, ngộ ra tại sao Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn ba gian phòng thượng hạng. Tiểu nhị hiểu ra rồi thì biểu tình quái dị.
Mở một gian phòng thượng đẳng cho một con mèo?
Nhưng dù lòng tiểu nhị lấy làm lạ nhưng không nói ra, cúi người cười hỏi:
- Mấy vị đại gia đến đúng lúc, chúng ta vừa vặn còn lại có ba gian phòng thượng đẳng. Chúng ta lập tức sắp xếp cho các vị đại gia, nhưng phòng thượng đẳng giá không thấp.
Tiểu nhị nói rồi nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không hỏi giá mà ném túi tiền qua.
Tiểu nhị nhận lấy, tay trầm xuống.
Long Kình Thiên hỏi:
- Chúng ta muốn ở ba ngày, thế này đủ chưa?
Tiểu nhị mở túi tiền ra, mắt trợn to.
Tiểu nhị nghe Long Kình Thiên nói thì ngẩng đầu lên, cúi gập người cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, một gian phòng thượng đẳng là một ngày một trăm kim tệ, không cần nhiều như vậy!
Tiểu nhị mới liếc túi tiền thấy bên trong chất đống nhỏ kim tệ, có ít nhất ba, bốn ngàn.
Long Kình Thiên nói:
- Không cần thối lại, ba ngày sau tính tiền, còn lại bao nhiêu thì thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị nghe vậy ngây ngốc:
- Cái gì? Thưởng... Thưởng cho ta?
Ba ngày sau tính tiền thì đám Long Kình Thiên chỉ mất hơn một ngàn, vậy là còn lại hai, ba ngàn kim tệ thưởng cho gã?
Sau khi ngơ ngẩn, tiểu nhị không dám tin nhìn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói:
- Đúng vậy. Bây giờ ngươi tìm chỗ ngồi cho ta đi.
Thấy Long Kình Thiên gật đầu khẳng định thì tiểu nhị gặp được niềm vui to lớn làm đầu óc choàng váng, người kích động run bần bật.
Tiểu nhị giọng run run nói:
- Các vị đại gia, xin mời, lầu hai còn có nhã tòa, ta sắp xếp cho các ngươi ngay!
Tiểu nhị cúi người làm động tác mời, cực kỳ cung kính.
Đang lúc đám người Long Kình Thiên định theo tiểu nhị lên lầu hai thì ngoài tửu lâu lại có năm thanh niên nam nữ đi vào.
Trong đó một cô gái quát hướng tiểu nhị xoay người định đưa đám Long Kình Thiên đi.
- Tiểu nhị, sắp xếp cho chúng ta mấy gian thượng phòng!
Tiểu nhị dừng bước, cười làm lành với cô gái:
- Tiểu thư, thật ngại quá, tiệm chúng ta chỉ còn lại ba gian phòng thượng hạng mới được mấy vị đại gia này thuê. Nhưng chúng ta còn mấy gian phòng hạ đẳng, có thể...?
- Cái gì? Phòng hạ đẳng?
Cô gái trừng mắt nói:
- Chúng ta có thân phận gì mà ngươi dám kêu chúng ta ngụ ở phòng hạ đẳng?
Một thanh niên bên cạnh cô gái mở miệng nói:
- Chúng ta là đệ tử của Bá Khí tông!
Tiểu nhị nghe vậy biến sắc mặt:
- Đệ tử của Bá Khí tông?
Mặc dù Bá Khí tông không thể so với lục đại siêu cấp thế lực Võ Thần Điện, nhưng tại Vĩnh Phong vương triều cũng là một trong các đại phái, truyền thừa mấy ngàn năm, môn hạ đệ tử tới mấy vạn người.
Tại Vĩnh Phong vương triều thì Bá Khí tông có danh tiếng rất lớn.
Cô gái lúc trước mở miệng nói:
- Nếu còn có ba gian phòng thượng đẳng thì sắp xếp cho chúng ta đi!
- Cái gì?
Tiểu nhị nhìn Long Kình Thiên, lại khó xử nói với mấy đệ tử Bá Khí tông:
- Mấy vị đại gia này đã giao tiền, cho nên tửu lâu chúng ta không thể...
Mặc dù tiểu nhị không nói hết câu nhưng ý định không nói cũng biết.
Mấy đệ tử Bá Khí tông nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi.
Một tiểu nhị biết họ là đệ tử của Bá Khí tông mà dám 'làm trái' yêu cầu của bọn họ!
Buồn cười!
- Bà nội nó, được đằng chân lân đằng đầu!
Một đệ tử Bá Khí tông vẻ mặt tức giận nói:
- Có tin là bây giờ lão tử hủy tửu lâu của ngươi không?
Đệ tử của Bá Khí tông giơ tay phải đánh hướng tiểu nhị, chưởng phong gào thét, hiển nhiên gã đã dùng chân khí.
Tiểu nhị đôi mắt kinh hoàng, gã chỉ là một người bình thường, nếu bị một chưởng này quét trúng thì không chết cũng trọng thương. Mắt thấy bàn tay của đệ tử Bá Khí tông đánh trúng mặt tiểu nhị thì chợt gã hét thảm, rụt tay lại.
Đệ tử của Bá Khí tông hét to:
- Tay của ta, tay của ta!
Mấy người khác kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Lâm sư huynh, làm sao vậy?
Đệ tử của Bá Khí tông tay trái cầm tay phải, hét thảm:
- Tay của ta bị phế rồi!
- Bị phế?
Mấy người khác kinh ngạc mắt nhìn quanh, sau đó ngừng ở Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cô gái lúc trước hỏi:
- Là các ngươi?
Bởi vì mới nãy họ không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nên không xác định.
Long Kình Thiên không để ý đến mấy người, tiếp đó nói với tiểu nhị:
- Đi đi, mang chúng ta lên lầu hai.
Tiểu nhị kịp phản ứng lại, nhưng vẻ mặt gã do dự.
Một người đàn ông khác thấy vậy thì tức giận quát:
- Tiểu tử, Sương sư tỷ của chúng ta hỏi ngươi, ngươi bị điếc sao?
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn đối phương.
- Ngươi dám dùng ánh mắt này nhìn ta? Muốn chết!
Người đàn ông kia bị ánh mắt của Long Kình Thiên nhìn người bứt rứt, tức giận rút kiếm bén, bỗng đâm hướng mắt hắn.
- Ta xem ngươi không có mắt thì làm sao nhìn!
Nhưng khi kiếm của gã đâm hướng Long Kình Thiên thì như bị sét đánh, thân thể đột nhiên run lên, bay ngược ra ngoài, thanh kiếm đứt đoạn văng lên cao.
Đệ tử của Bá Khí tông kia văng sang một bên tửu lâu.
Đoạn kiếm từ trên cao rớt xuống, cắm ngay sát cổ đệ tử Bá Khí tông.
Mấy tên đệ tử của Bá Khí tông vẻ mặt kinh khủng nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Bởi vì họ vẫn không thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nhưng đệ tử Bá Khí tông quái dị bị đánh bay.
- Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Lúc này một người đàn ông trung niên bộ dạng như ông chủ tửu lâu dẫn theo mấy tên hộ vệ đi tới, tình hình bên này rốt cuộc khiến ông chủ chú ý.
Một số khách cũng vây lại xem.
Ông chủ tửu lâu đi tới thấy đệ tử Bá Khí tông té một bên thì hỏi tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, có chuyện gì?
Tiểu nhị vội kể lại chuyện vừa nãy cho ông chủ tửu lâu nghe.
Ông chủ tửu lâu nghe nói mấy thanh niên này là đệ tử của Bá Khí tông thì giật mình biến sắc mặt.
Ông chủ tửu lâu tiến lên cười làm lành với mấy thanh niên, nói:
- Thật ngại quá, các vị, tửu lâu chúng ta không chiêu đãi chu đáo, xúc phạm các vị. Vầy đi, chúng ta đưa ba gian phòng thượng đẳng cho các vị, hơn nữa miễn phí, mấy vị muốn ở bao lâu cũng được!
Mặc dù sau lưng tửu lâu của họ cũng có người nhưng không chọc nổi 'đại nhân vật' Bá Khí tông.
Ông chủ tửu lâu nói với mấy đệ tử của Bá Khí tông xong lại quay đầu vẻ mặt xin lỗi nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Hai vị, thật sự rất ngại, chúng ta phải nhường lại ba gian phòng thượng đẳng cho họ, hy vọng hai vị hiểu cho.
Nói xong ông chủ tửu lâu ra lệnh với tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, trả tiền lại cho hai vị đại gia.
Tiểu nhị do dự một chút, sau đó trả lại túi tiền cho Long Kình Thiên, nói:
- Vị đại gia này, đây là tiền của ngươi.
Hai, ba ngàn kim tệ thế là đội nón ra đi.
Lòng tiểu nhị đau nhỏ máu.
Nhưng nếu ông chủ tửu lâu đã ra lệnh thì tiểu nhị không dám nói cái gì.
Long Kình Thiên biểu tình thản nhiên.
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch cũng không nói một lời.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi sợ Bá Khí tông không lẽ không sợ đắc tội với chúng ta sao?
- Cái này...
Ông chủ tửu lâu mặt cứng đờ, nhìn Long Kình Thiên, lại xem Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, còn có Cửu Vĩ Thiên Miêu. Gã làm ông chủ của tửu lâu, gặp vô số người, đương nhiên thấy ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch phất phàm,. Nhưng ông chủ tửu lâu cảm thấy dù Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch có bất phàm tới đâu cũng không có khả năng cường hơn Bá Khí tông.
Lúc này, đệ tử của Bá Khí tông bay ngược ra đập vào mặt đất được đệ tử khác đỡ dậy.
- Lượng sư huynh, ngươi sao rồi?
Đệ tử của Bá Khí tông bị đánh bay lắc đầu, sau đó hộc ngụm máu.
- Lượng sư huynh!
- Lượng sư huynh!
Mấy đệ tử Bá Khí tông biến sắc mặt.
Cô gái lúc trước vừa kinh vừa giận nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, đe dọa:
- Các ngươi dám làm bị thương đệ tử Bá Khí tông ta, chờ bị diệt tộc đi!
Nhưng cô gái mới nói xong thì giống như đệ tử của Bá Khí tông đó, cũng hét thảm rồi bay ra ngoài.
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác vẻ mặt kinh khủng nhìn.
Bọn họ vẫn không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay thế nào.
Lúc này họ muốn nhận ra Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn giết chết họ chỉ là chuyện phất tay.
- Chúng ta đi!
Mấy đệ tử Bá Khí tông khác dìu cô gái lên, vẻ mặt kinh hoàng chật vật chạy trốn như chó cụp đuôi.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc đến ngây người nhìn mọi chuyện.
Đợi mấy đệ tử của Bá Khí tông trốn đi không còn bóng dáng thì ông chủ tửu lâu mới kịp phản ứng lại.
- Các vị, các vị!
Ông chủ tửu lâu muốn chạy theo nhưng mấy tên đệ tử của Bá Khí tông không còn bóng dáng.
Long Kình Thiên nói với Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch:
- Chúng ta đi thôi.
Long Kình Thiên nói xong cũng đi ra khỏi tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy thì cười làm lành với Long Kình Thiên, định giải thích:
- Hai vị đại gia, ngại qua, mới nãy ta, ta...
Nhưng ông chủ tửu lâu vừa tới gần đã bị lực lượng vô hình ngăn lại, không thể áp sát Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch đi xa, cuối cùng biến mất.
Ông chủ tửu lâu nhìn bóng lưng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch khuất xa, mặt liên tục biến đổi, lòng hối hận. Long Kình Thiên biết mấy thanh niên kia là đệ tử của Bá Khí tông mà vẫn ra tay, cái này nói lên cái gì?
Nói lên Long Kình Thiên căn bản không để Bá Khí tông vào mắt.
Ông chủ tửu lâu đem phòng Long Kình Thiên đặt chuyển cho mấy đệ tử của Bá Khí tông, nếu sau này Long Kình Thiên tức giận thì làm sao? Hậu quả là càng đắc tội Bá Khí tông nặng hơn.
Hơn nữa mấy đệ tử Bá Khí tông ở trong tửu lâu của ông chủ tửu lâu bị thương, đến khi đó sợ là Bá Khí tông sẽ giận chó đánh mèo tửu lâu của gã.
Như vậy là hai bên đều đắc tội.
Ông chủ tửu lâu càng nghĩ càng run, càng suy tư càng hối hận, thậm chí tức giận.
Trong khi ông chủ tửu lâu tức giận, hối hận thì bỗng cây cột to ở đại sảnh tửu lâu xuất hiện từng vết nứt, bốn vách tường sụp đổ.
Các khách ăn hét chói tai.
Ông chủ tửu lâu kinh ngạc nhìn cây cột nứt rạn, vách tường sụp đổ, không biết làm sao.
Một lát sau ông chủ tửu lâu mới phản ứng lại, vừa kinh vừa giận quát:
- Chuyện này là sao?
Nhưng không ai trả lời ông chủ tửu lâu.
Lúc này Long Kình Thiên dã đi xa nói với Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Đừng so đo với ông chủ tửu lâu.
Một vài vách tường của tửu lâu sụp đổ đương nhiên là do Cửu Vĩ Thiên Miêu làm.
Cửu Vĩ Thiên Miêu cười nói:
- Loại người này không cho hắn bài học thì vĩnh viễn mù mắt.
Long Kình Thiên lắc đầu.
Ông chủ tửu lâu thiên hướng Bá Khí tông cũng là đúng lý, dù sao gã không biết thân phận của Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch, Cửu Vĩ Thiên Miêu rời khỏi Văn Phong Túy tửu lâu, đi tìm một tửu lâu khác muốn ba gian phòng thượng đẳng.
Sau khi Long Kình Thiên rời đi thì một đám người sát khí đằng đằng chạy hướng Văn Phong Túy tửu lâu.
Nhóm người này chính là mấy đệ tử Bá Khí tông ban đầu hốt hoảng chạy trốn.
Tới nơi, đệ tử Bá Khí tông bị Cửu Vĩ Thiên Miêu phế đi tay phải nói với ông lão tóc bạc đi ở đằng trước:
- Ngũ trưởng lão, chính là Văn Phong Túy tửu lâu này.
Ông lão tóc bạc ừ một tiếng, dẫn cả đám đi vào trong tửu lâu.
Ông chủ tửu lâu thấy người Bá Khí tông đến thì biến sắc mặt, vội tiến lên cúi người cười nói:
- Vị tiền bối này, các ngươi đây là...?
Ông lão tóc bạc đôi mắt như đao lạnh lùng nhìn ông chủ tửu lâu:
- Đệ tử của Bá Khí tông của ta bị người tửu lâu các ngươi đánh bị thương!
Ông chủ tửu lâu nghe vậy trán toát mồ hôi lạnh. Gã nhìn mấy đệ tử Bá Khí tông sau lưng ông lão tóc bạc bị Cửu Vĩ Thiên Miêu làm bị thương, không biết trả lời thế nào.
Ông lão tóc bạc quát:
- Nói đi, hai tiểu tử mới nãy đi đâu?
Ông lão tóc bạc đang hỏi về Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Ông lão tóc bạc gọi Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch là tiểu tử.
Ông chủ tửu lâu vội đáp:
- Bọn họ đã đi rồi!
- Cái gì? Đã trốn?
Ông lão tóc bạc đôi mắt lạnh lùng nói:
- Tìm cho ta, nếu như bị ta phát hiện bọn họ còn ở trong tửu lâu của ngươi thì ngươi nên biết hậu quả!
Phút chốc đệ tử của Bá Khí tông lúc xét.
Ông chủ tửu lâu thấy vậy mặt trắng bệch, định há mồm ngăn cản nhưng không dám.
Cuộc điều tra này ảnh hưởng việc làm ăn của tửu lâu rất nhiều.
Một lát sau đệ tử của Bá Khí tông quay về bên cạnh ông lão tóc bạc, đương nhiên không điều tra ra kết quả gì.
Ông lão tóc bạc nghe các đệ tử bẩm báo kết quả, quay đầu quát hỏi ông chủ tửu lâu:
- Nói đi, bọn họ trốn hướng nào?
Ông chủ tửu lâu không dám không nói, chỉ hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rời đi.
Ông chủ tửu lâu nói:
- Bọn họ đi hướng kia.
Ông lão tóc bạc nhìn ông chủ tửu lâu, lạnh lùng nói:
- Hy vọng ngươi không nói dối.
Long Kình Thiên nói:
- Đi đi, chúng ta trước tiên tìm chỗ nghỉ đã.
Bây giờ cách đấu giá còn có ba ngày.
Thế là ba người Long Kình Thiên dọc theo đường lớn đi tới trước một tiệm rượu.
- Văn Phong Túy.
Cửu Vĩ Thiên Miêu ngửa đầu nhìn tên cửa tiệm, bất giác cười nói:
- Đặt tên không tệ, nhưng không biết rượu này có đúng là giống như của đại ca, ngửi liền say không?
Ba người Long Kình Thiên đi vào Văn Phong Túy tửu lâu.
Tửu lâu rất lớn, cũng là đông đúc người, cực kỳ ồn ào.
Một tiểu nhị đi tới, cúi người cười hỏi:
- Hai vị gia, các ngươi muốn ở lại hay là ăn cái gì?
Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch nói:
- Chúng ta ba gian phòng thượng hạng, còn nữa, có món gì ngon đưa lên một bàn.
Tiểu nhị ngẩn ra:
- Ba gian phòng thượng hạng?
Long Kình Thiên và Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch rõ ràng chỉ có hai người.
Chợt vang lên giọng của Cửu Vĩ Thiên Miêu:
- Tiểu tử, ngây ra làm gì?
Tiểu nhị nhìn hướng Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên, ngộ ra tại sao Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch muốn ba gian phòng thượng hạng. Tiểu nhị hiểu ra rồi thì biểu tình quái dị.
Mở một gian phòng thượng đẳng cho một con mèo?
Nhưng dù lòng tiểu nhị lấy làm lạ nhưng không nói ra, cúi người cười hỏi:
- Mấy vị đại gia đến đúng lúc, chúng ta vừa vặn còn lại có ba gian phòng thượng đẳng. Chúng ta lập tức sắp xếp cho các vị đại gia, nhưng phòng thượng đẳng giá không thấp.
Tiểu nhị nói rồi nhìn hướng Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Long Kình Thiên cười tủm tỉm, không hỏi giá mà ném túi tiền qua.
Tiểu nhị nhận lấy, tay trầm xuống.
Long Kình Thiên hỏi:
- Chúng ta muốn ở ba ngày, thế này đủ chưa?
Tiểu nhị mở túi tiền ra, mắt trợn to.
Tiểu nhị nghe Long Kình Thiên nói thì ngẩng đầu lên, cúi gập người cười nói:
- Đủ rồi, đủ rồi, một gian phòng thượng đẳng là một ngày một trăm kim tệ, không cần nhiều như vậy!
Tiểu nhị mới liếc túi tiền thấy bên trong chất đống nhỏ kim tệ, có ít nhất ba, bốn ngàn.
Long Kình Thiên nói:
- Không cần thối lại, ba ngày sau tính tiền, còn lại bao nhiêu thì thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị nghe vậy ngây ngốc:
- Cái gì? Thưởng... Thưởng cho ta?
Ba ngày sau tính tiền thì đám Long Kình Thiên chỉ mất hơn một ngàn, vậy là còn lại hai, ba ngàn kim tệ thưởng cho gã?
Sau khi ngơ ngẩn, tiểu nhị không dám tin nhìn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên nói:
- Đúng vậy. Bây giờ ngươi tìm chỗ ngồi cho ta đi.
Thấy Long Kình Thiên gật đầu khẳng định thì tiểu nhị gặp được niềm vui to lớn làm đầu óc choàng váng, người kích động run bần bật.
Tiểu nhị giọng run run nói:
- Các vị đại gia, xin mời, lầu hai còn có nhã tòa, ta sắp xếp cho các ngươi ngay!
Tiểu nhị cúi người làm động tác mời, cực kỳ cung kính.
Đang lúc đám người Long Kình Thiên định theo tiểu nhị lên lầu hai thì ngoài tửu lâu lại có năm thanh niên nam nữ đi vào.
Trong đó một cô gái quát hướng tiểu nhị xoay người định đưa đám Long Kình Thiên đi.
- Tiểu nhị, sắp xếp cho chúng ta mấy gian thượng phòng!
Tiểu nhị dừng bước, cười làm lành với cô gái:
- Tiểu thư, thật ngại quá, tiệm chúng ta chỉ còn lại ba gian phòng thượng hạng mới được mấy vị đại gia này thuê. Nhưng chúng ta còn mấy gian phòng hạ đẳng, có thể...?
- Cái gì? Phòng hạ đẳng?
Cô gái trừng mắt nói:
- Chúng ta có thân phận gì mà ngươi dám kêu chúng ta ngụ ở phòng hạ đẳng?
Một thanh niên bên cạnh cô gái mở miệng nói:
- Chúng ta là đệ tử của Bá Khí tông!
Tiểu nhị nghe vậy biến sắc mặt:
- Đệ tử của Bá Khí tông?
Mặc dù Bá Khí tông không thể so với lục đại siêu cấp thế lực Võ Thần Điện, nhưng tại Vĩnh Phong vương triều cũng là một trong các đại phái, truyền thừa mấy ngàn năm, môn hạ đệ tử tới mấy vạn người.
Tại Vĩnh Phong vương triều thì Bá Khí tông có danh tiếng rất lớn.
Cô gái lúc trước mở miệng nói:
- Nếu còn có ba gian phòng thượng đẳng thì sắp xếp cho chúng ta đi!
- Cái gì?
Tiểu nhị nhìn Long Kình Thiên, lại khó xử nói với mấy đệ tử Bá Khí tông:
- Mấy vị đại gia này đã giao tiền, cho nên tửu lâu chúng ta không thể...
Mặc dù tiểu nhị không nói hết câu nhưng ý định không nói cũng biết.
Mấy đệ tử Bá Khí tông nghe vậy thì sắc mặt có chút khó coi.
Một tiểu nhị biết họ là đệ tử của Bá Khí tông mà dám 'làm trái' yêu cầu của bọn họ!
Buồn cười!
- Bà nội nó, được đằng chân lân đằng đầu!
Một đệ tử Bá Khí tông vẻ mặt tức giận nói:
- Có tin là bây giờ lão tử hủy tửu lâu của ngươi không?
Đệ tử của Bá Khí tông giơ tay phải đánh hướng tiểu nhị, chưởng phong gào thét, hiển nhiên gã đã dùng chân khí.
Tiểu nhị đôi mắt kinh hoàng, gã chỉ là một người bình thường, nếu bị một chưởng này quét trúng thì không chết cũng trọng thương. Mắt thấy bàn tay của đệ tử Bá Khí tông đánh trúng mặt tiểu nhị thì chợt gã hét thảm, rụt tay lại.
Đệ tử của Bá Khí tông hét to:
- Tay của ta, tay của ta!
Mấy người khác kinh ngạc, vội vàng hỏi:
- Lâm sư huynh, làm sao vậy?
Đệ tử của Bá Khí tông tay trái cầm tay phải, hét thảm:
- Tay của ta bị phế rồi!
- Bị phế?
Mấy người khác kinh ngạc mắt nhìn quanh, sau đó ngừng ở Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Cô gái lúc trước hỏi:
- Là các ngươi?
Bởi vì mới nãy họ không trông thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nên không xác định.
Long Kình Thiên không để ý đến mấy người, tiếp đó nói với tiểu nhị:
- Đi đi, mang chúng ta lên lầu hai.
Tiểu nhị kịp phản ứng lại, nhưng vẻ mặt gã do dự.
Một người đàn ông khác thấy vậy thì tức giận quát:
- Tiểu tử, Sương sư tỷ của chúng ta hỏi ngươi, ngươi bị điếc sao?
Long Kình Thiên ngoái đầu nhìn đối phương.
- Ngươi dám dùng ánh mắt này nhìn ta? Muốn chết!
Người đàn ông kia bị ánh mắt của Long Kình Thiên nhìn người bứt rứt, tức giận rút kiếm bén, bỗng đâm hướng mắt hắn.
- Ta xem ngươi không có mắt thì làm sao nhìn!
Nhưng khi kiếm của gã đâm hướng Long Kình Thiên thì như bị sét đánh, thân thể đột nhiên run lên, bay ngược ra ngoài, thanh kiếm đứt đoạn văng lên cao.
Đệ tử của Bá Khí tông kia văng sang một bên tửu lâu.
Đoạn kiếm từ trên cao rớt xuống, cắm ngay sát cổ đệ tử Bá Khí tông.
Mấy tên đệ tử của Bá Khí tông vẻ mặt kinh khủng nhìn Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch.
Bởi vì họ vẫn không thấy Long Kình Thiên, Tử Thiên Long Hoàng Ngao Bạch ra tay nhưng đệ tử Bá Khí tông quái dị bị đánh bay.
- Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Lúc này một người đàn ông trung niên bộ dạng như ông chủ tửu lâu dẫn theo mấy tên hộ vệ đi tới, tình hình bên này rốt cuộc khiến ông chủ chú ý.
Một số khách cũng vây lại xem.
Ông chủ tửu lâu đi tới thấy đệ tử Bá Khí tông té một bên thì hỏi tiểu nhị:
- Vương Tiểu Ngưu, có chuyện gì?
Tiểu nhị vội kể lại chuyện vừa nãy cho ông chủ tửu lâu nghe.
Ông chủ tửu lâu nghe nói mấy thanh niên này là đệ tử của Bá Khí tông thì giật mình biến sắc mặt.
Ông chủ tửu lâu tiến lên cười làm lành với mấy thanh niên, nói:
- Thật ngại quá, các vị, tửu lâu chúng ta không chiêu đãi chu đáo, xúc phạm các vị. Vầy đi, chúng ta đưa ba gian phòng thượng đẳng cho các vị, hơn nữa miễn phí, mấy vị muốn ở bao lâu cũng được!
/605
|