Bước vòng phòng bệnh, Lion bình thản đến bên giường nơi có một người con gái đang thất thần.Rose ngồi đó, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa mất hồn. Bàn tay đặt trên bụng như muốn xem đứa bé có còn hay không ở đó.
Cô đã mất đi đứa bé chỉ mới hai tuần tuổi. Sinh mạng yếu ớt mất đi trong giây lát, nước mắt rơi xuống miệng mặn chát đau khổ.
- Lion Smith! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh cút đi.
Nhận thấy Lion đang đến gần Rose kích động hét lên ném chiếc gối vào người anh, đôi mắt sưng húp trừng mắt nhìn anh như kẻ thù.
- Cút! Tôi hận anh....tôi hận anh.
Có chút hối lỗi trong lòng, Lion nhìn người con gái đang bắt đầu trở nên điên loạn thở dài bất đắc dĩ. Vốn muốn vào an ủi cô đôi điều nhưng cô kích động đến như thế này! Túm chặt hai tay đang điên cuồng đánh đấm mình anh nhẹ nhàng. Lần đầu tiên trong đời anh nhẹ nhàng với Rose.
- Nghe tôi nói! Cô không thể nào sinh đứa bé ra được. Phá bỏ nó là đang giúp cô.
Đúng vậy! Nếu như Rose mang thai cô sẽ không thể nào bình an sinh nó ra được. Sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Cho nên....đứa bé này không thể lưu lại.
Nhưng Rose không còn muốn nghe anh nói gì nữa, trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại hận thù. Cô điên cuồng chống cự....nước mắt đã khô lại nhưng những nỗi đau vẫn còn mãi.
- Anh cút đi! Cút...tôi hận không thể một đao giết chết anh. Tôi hận anh, Lion Smith.
- Rose, đủ rồi.
Lion chịu đến giới hạn gầm lên đáng sợ, phụ nữ thật phiền nhiễu. Dù cho thế nào anh và Rose không bao giờ có thể ở bên nhau.
Rose không phản kháng nữa, ánh mắt nhìn anh thôi không còn tức giận mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến đáng sợ.
- Sẽ có ngày tôi sẽ khiến anh phải hối hận! Lion Smith...tôi thề trước dòng máu của tôi.
Nói đoạn Rose dứt sợi dây truyền có hình chiếc răng nanh hổ rạch một đường trên cổ tay mình. Máu rỉ ra nhỏ giọt rơi xuống chiếc drap giường trắng toát rùng rợn.
Lion hốt hoảng chạy đến nhấn chiếc chuông ở đầu giường, giọng nói khẩn trương, bàn tay không nhàn rỗi bịp chặt vết thương của Rose.
- Y tá! Y tá đâu rồi....chết tiệt
Chỉ trong chốc lát một cô y tá chạy vào sửng sốt chứng kiến sự tình rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho Rose.
Ánh mắt Rose vẫn nhìn anh không cảm xúc. Vết thương trên tay đau nhói như thế nào cũng không đau bằng vết thương ở trong tim. Không gì có thể hàn gắn lại.
Ngày hôm nay cô từ bỏ tình yêu của mình...
Ngày hôm nay cô mất đi đứa con của mình....
Ngày hôm nay cô mới biết hận một người là như thế nào...
Cũng ngày hôm nay, giọt máu trên cổ tay cô rơi xuống là minh chứng cho một lời thề tàn khốc....
Rose sẽ không còn là Rose ngày hôm qua nữa! Bắt đầu từ giờ phút này....cô đã là một người khác!
Vĩnh viễn sẽ không cho anh có được hạnh phúc....
***************************************
Tuyết đã ngừng rơi từ đêm hôm qua, mọi thứ bị băng tuyết bao phủ trắng xoá. Louis đã vào thành phố lấy thức ăn nên chỉ còn mình Viola ở lại trong lâu đài. Kỳ thực Louis muốn mang cô đi cùng nhưng cô từ chối. Không biết vì sao nhưng cô muốn trải nghiệm qua cái cảm một mình trong toà lâu đài rộng lớn vào mùa Đông này. Cho dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cô cũng muốn biết cái cảm giác đó của Louis.
Khẽ thở dài cô bước ra khỏi lâu đài đi lại trước khoảng sân rộng lớn. Lấy áo choàng của Louis khoác tạm vào người, bất chấp cái lạnh cô để chân trần đi trên lớp tuyết dày đặc.
Cảm giác thoải mái dễ chịu, nở một nụ cười nhẹ nhìn lên bầu trời xám xịt. Bất chợt tầm mắt cô nhìn thấy một con đại bàng to màu trắng đang sải cánh bay qua. Có một cảm giác rất lạ...cô cảm thấy con đại bàng đó nhìn cô như do thám!
Ánh mắt cô nhìn theo mãi cho đến khi bộ lông màu trắng của con đại bàng hoà vào khung cảnh tuyết trắng biến mất.
-----------------------------------------
Đứng trên một cái cây cao ngoài bìa rừng Fred và John đang nhìn về phía lâu đài chờ đợi.
John khẽ vuốt môi trong đôi mắt hiện lên những tia xảo trá cùng thích thú. Hắn ta đang háo hức sắp gặp được người đẹp. Có thể hắn ta sẽ được thưởng thức dòng máu thơm ngon của người đẹp mặt tím.
Trái lại với vẻ mặt háo hức của John thì Fred ngàn năm chỉ có một khuôn mặt lạnh. Họa chăng đứng trước Anna anh ta mới tháo bỏ vẻ mặt lạnh lùng ấy. Ngoài Anna ra không một ai làm Fred đồng cảm. Đối với Fred, không có cụm từ "Thương hoa tiếc ngọc" chỉ có hai từ "Hoàn thành" để hình dung.
Chấp nhận làm tay sai cho bá tước Frank cũng chỉ vì muốn ở gần Anna mà thôi.
- Này! Anh sẽ làm người đẹp sợ khi để cô ta trông thấy thanh kiếm đó đấy.
John lên tiếng cợt nhả khi thấy Fred đang dùng áo choàng lau lưỡi gươm sáng loáng.
Đó là một thanh kiếm Nhật. Fred được một vị Shamurai bên Nhật tặng lại. Nghe nói đó là một thanh kiếm sắc bén có thể cắt bay đầu một Ma-cà-rồng, lưỡi gươm làm bằng bạc.
John thừa nhận so với Fred hắn ta đấu không lại. Từ nhỏ Fred theo mẹ đến Nhật còn hắn theo cha sống tại London.
Nền văn hoá Nhật đã phần nào ăn vào trong máu của Fred, bao nhiêu năm qua Fred vẫn giữ thanh kiếm này bên mình không cho một ai đụng vào. Một khi kiếm được rút ra....tức khắc sẽ có máu chảy!
- Cô ta nên biết sợ...như thế chúng ta đỡ tốn thời gian.
Fred liếc John một cái lạnh lùng, ngón tay chăm chú dùng áo choàng lau lưỡi gươm một cách tỉ mỉ.
"K..krr...eeee...ecccc" từ đằng xa con chim đại bàng màu trắng bay tới gần chỗ Fred và John.
- Jay về rồi.
Fred nhàn nhạt mở miệng, cánh tay trái đang đeo một chiếc bao tay da giơ lên, ngay lập tức con đại bàng đậu trên cánh tay Fred, những móng vuốt bấu chặt vào bao tay da.
Nó khẽ dụi vào tai Fred như muốn nói gì đó rồi lại cất cánh bay đi như đã hoàn thành xong công việc.
John nhìn Fred đang tra kiếm vào rồi một nụ cười trên môi John lộ ra. Hắn ta đã hiểu....giờ đi săn đã tới.
Hai anh em nhảy từ trên cây xuống di chuyển rất nhanh đến bên lâu đài.
------------------...-------------------
Viola đang thích thú vo tròn tuyết lại thành một cục để đắp người tuyết. Dường như cái lạnh không còn làm cô khó chịu nữa mà hiện giờ cô lại đắm chìm vào công việc này, chắc Louis cũng sắp về rồi!
Một bóng đen trên đỉnh đầu vụt qua. Viola giật mình ngước mắt lên nhìn. Lại là con đại bàng đó. Nó không bay đi nữa mà lại đậu trên một cành cây nhìn chằm chằm vào cô.
Linh tính cho hay sắp có chuyện không hay xảy ra, trái tim đập nhanh khẩn trương. Vừa quay đầu muốn vào lâu đài thì cô như hoá đá.
Từ phía sau cô John đã không biết xuất hiện từ lúc nào như ma qủy không một tiếng động, nụ cười cợt nhả lại lộ ra.
- Lại gặp nhau rồi người đẹp!
Bước chân Viola vô thức bước lùi về phía đằng sau nhưng.....
Một lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên qua không khí kề sát vào cổ cô, một vết cứa nhẹ xuất hiện.....máu theo vết thương bắt đầu rỉ ra. Viola đứng im không nhúc nhích, lông tơ dựng đứng lên vì sợ. Cô biết lần này cô trốn không thoát.
- Một là đi theo, hai là chết!
Fred từ phía sau lạnh lùng không nhìn Viola nhưng miệng lại nhàn nhạt phát ra vô cảm.
Mà phía trước John đang nhìn cô đầy khiêu khích.
Rốt cuộc cô còn lựa chọn nào khác sao?
Hết chương 39.
Cô đã mất đi đứa bé chỉ mới hai tuần tuổi. Sinh mạng yếu ớt mất đi trong giây lát, nước mắt rơi xuống miệng mặn chát đau khổ.
- Lion Smith! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Anh cút đi.
Nhận thấy Lion đang đến gần Rose kích động hét lên ném chiếc gối vào người anh, đôi mắt sưng húp trừng mắt nhìn anh như kẻ thù.
- Cút! Tôi hận anh....tôi hận anh.
Có chút hối lỗi trong lòng, Lion nhìn người con gái đang bắt đầu trở nên điên loạn thở dài bất đắc dĩ. Vốn muốn vào an ủi cô đôi điều nhưng cô kích động đến như thế này! Túm chặt hai tay đang điên cuồng đánh đấm mình anh nhẹ nhàng. Lần đầu tiên trong đời anh nhẹ nhàng với Rose.
- Nghe tôi nói! Cô không thể nào sinh đứa bé ra được. Phá bỏ nó là đang giúp cô.
Đúng vậy! Nếu như Rose mang thai cô sẽ không thể nào bình an sinh nó ra được. Sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Cho nên....đứa bé này không thể lưu lại.
Nhưng Rose không còn muốn nghe anh nói gì nữa, trong đầu cô giờ đây chỉ còn lại hận thù. Cô điên cuồng chống cự....nước mắt đã khô lại nhưng những nỗi đau vẫn còn mãi.
- Anh cút đi! Cút...tôi hận không thể một đao giết chết anh. Tôi hận anh, Lion Smith.
- Rose, đủ rồi.
Lion chịu đến giới hạn gầm lên đáng sợ, phụ nữ thật phiền nhiễu. Dù cho thế nào anh và Rose không bao giờ có thể ở bên nhau.
Rose không phản kháng nữa, ánh mắt nhìn anh thôi không còn tức giận mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến đáng sợ.
- Sẽ có ngày tôi sẽ khiến anh phải hối hận! Lion Smith...tôi thề trước dòng máu của tôi.
Nói đoạn Rose dứt sợi dây truyền có hình chiếc răng nanh hổ rạch một đường trên cổ tay mình. Máu rỉ ra nhỏ giọt rơi xuống chiếc drap giường trắng toát rùng rợn.
Lion hốt hoảng chạy đến nhấn chiếc chuông ở đầu giường, giọng nói khẩn trương, bàn tay không nhàn rỗi bịp chặt vết thương của Rose.
- Y tá! Y tá đâu rồi....chết tiệt
Chỉ trong chốc lát một cô y tá chạy vào sửng sốt chứng kiến sự tình rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho Rose.
Ánh mắt Rose vẫn nhìn anh không cảm xúc. Vết thương trên tay đau nhói như thế nào cũng không đau bằng vết thương ở trong tim. Không gì có thể hàn gắn lại.
Ngày hôm nay cô từ bỏ tình yêu của mình...
Ngày hôm nay cô mất đi đứa con của mình....
Ngày hôm nay cô mới biết hận một người là như thế nào...
Cũng ngày hôm nay, giọt máu trên cổ tay cô rơi xuống là minh chứng cho một lời thề tàn khốc....
Rose sẽ không còn là Rose ngày hôm qua nữa! Bắt đầu từ giờ phút này....cô đã là một người khác!
Vĩnh viễn sẽ không cho anh có được hạnh phúc....
***************************************
Tuyết đã ngừng rơi từ đêm hôm qua, mọi thứ bị băng tuyết bao phủ trắng xoá. Louis đã vào thành phố lấy thức ăn nên chỉ còn mình Viola ở lại trong lâu đài. Kỳ thực Louis muốn mang cô đi cùng nhưng cô từ chối. Không biết vì sao nhưng cô muốn trải nghiệm qua cái cảm một mình trong toà lâu đài rộng lớn vào mùa Đông này. Cho dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi cô cũng muốn biết cái cảm giác đó của Louis.
Khẽ thở dài cô bước ra khỏi lâu đài đi lại trước khoảng sân rộng lớn. Lấy áo choàng của Louis khoác tạm vào người, bất chấp cái lạnh cô để chân trần đi trên lớp tuyết dày đặc.
Cảm giác thoải mái dễ chịu, nở một nụ cười nhẹ nhìn lên bầu trời xám xịt. Bất chợt tầm mắt cô nhìn thấy một con đại bàng to màu trắng đang sải cánh bay qua. Có một cảm giác rất lạ...cô cảm thấy con đại bàng đó nhìn cô như do thám!
Ánh mắt cô nhìn theo mãi cho đến khi bộ lông màu trắng của con đại bàng hoà vào khung cảnh tuyết trắng biến mất.
-----------------------------------------
Đứng trên một cái cây cao ngoài bìa rừng Fred và John đang nhìn về phía lâu đài chờ đợi.
John khẽ vuốt môi trong đôi mắt hiện lên những tia xảo trá cùng thích thú. Hắn ta đang háo hức sắp gặp được người đẹp. Có thể hắn ta sẽ được thưởng thức dòng máu thơm ngon của người đẹp mặt tím.
Trái lại với vẻ mặt háo hức của John thì Fred ngàn năm chỉ có một khuôn mặt lạnh. Họa chăng đứng trước Anna anh ta mới tháo bỏ vẻ mặt lạnh lùng ấy. Ngoài Anna ra không một ai làm Fred đồng cảm. Đối với Fred, không có cụm từ "Thương hoa tiếc ngọc" chỉ có hai từ "Hoàn thành" để hình dung.
Chấp nhận làm tay sai cho bá tước Frank cũng chỉ vì muốn ở gần Anna mà thôi.
- Này! Anh sẽ làm người đẹp sợ khi để cô ta trông thấy thanh kiếm đó đấy.
John lên tiếng cợt nhả khi thấy Fred đang dùng áo choàng lau lưỡi gươm sáng loáng.
Đó là một thanh kiếm Nhật. Fred được một vị Shamurai bên Nhật tặng lại. Nghe nói đó là một thanh kiếm sắc bén có thể cắt bay đầu một Ma-cà-rồng, lưỡi gươm làm bằng bạc.
John thừa nhận so với Fred hắn ta đấu không lại. Từ nhỏ Fred theo mẹ đến Nhật còn hắn theo cha sống tại London.
Nền văn hoá Nhật đã phần nào ăn vào trong máu của Fred, bao nhiêu năm qua Fred vẫn giữ thanh kiếm này bên mình không cho một ai đụng vào. Một khi kiếm được rút ra....tức khắc sẽ có máu chảy!
- Cô ta nên biết sợ...như thế chúng ta đỡ tốn thời gian.
Fred liếc John một cái lạnh lùng, ngón tay chăm chú dùng áo choàng lau lưỡi gươm một cách tỉ mỉ.
"K..krr...eeee...ecccc" từ đằng xa con chim đại bàng màu trắng bay tới gần chỗ Fred và John.
- Jay về rồi.
Fred nhàn nhạt mở miệng, cánh tay trái đang đeo một chiếc bao tay da giơ lên, ngay lập tức con đại bàng đậu trên cánh tay Fred, những móng vuốt bấu chặt vào bao tay da.
Nó khẽ dụi vào tai Fred như muốn nói gì đó rồi lại cất cánh bay đi như đã hoàn thành xong công việc.
John nhìn Fred đang tra kiếm vào rồi một nụ cười trên môi John lộ ra. Hắn ta đã hiểu....giờ đi săn đã tới.
Hai anh em nhảy từ trên cây xuống di chuyển rất nhanh đến bên lâu đài.
------------------...-------------------
Viola đang thích thú vo tròn tuyết lại thành một cục để đắp người tuyết. Dường như cái lạnh không còn làm cô khó chịu nữa mà hiện giờ cô lại đắm chìm vào công việc này, chắc Louis cũng sắp về rồi!
Một bóng đen trên đỉnh đầu vụt qua. Viola giật mình ngước mắt lên nhìn. Lại là con đại bàng đó. Nó không bay đi nữa mà lại đậu trên một cành cây nhìn chằm chằm vào cô.
Linh tính cho hay sắp có chuyện không hay xảy ra, trái tim đập nhanh khẩn trương. Vừa quay đầu muốn vào lâu đài thì cô như hoá đá.
Từ phía sau cô John đã không biết xuất hiện từ lúc nào như ma qủy không một tiếng động, nụ cười cợt nhả lại lộ ra.
- Lại gặp nhau rồi người đẹp!
Bước chân Viola vô thức bước lùi về phía đằng sau nhưng.....
Một lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên qua không khí kề sát vào cổ cô, một vết cứa nhẹ xuất hiện.....máu theo vết thương bắt đầu rỉ ra. Viola đứng im không nhúc nhích, lông tơ dựng đứng lên vì sợ. Cô biết lần này cô trốn không thoát.
- Một là đi theo, hai là chết!
Fred từ phía sau lạnh lùng không nhìn Viola nhưng miệng lại nhàn nhạt phát ra vô cảm.
Mà phía trước John đang nhìn cô đầy khiêu khích.
Rốt cuộc cô còn lựa chọn nào khác sao?
Hết chương 39.
/66
|