Quả nhiên khi bước chân vào phòng Triết Vũ đã cảm nhận được luồng hàn khí lạnh lẽo toát ra từ nó. Chưa bao giờ nó lại như vậy cả. Không gian trong phòng như đông cứng lại, tưởng chừng một cử động nhỏ thôi cũng sẽ làm vỡ tan cải không khí ấy. Thòi gian gần như là kéo dài vô tận nếu như nó không chủ động lên tiếng:
“ Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?” – nó đã có câu trả lời đầy đủ trong tập hồ sơ để trên bàn trước mặt nó nhưng nó muốn cậu có câu trả lời do miệng cậu nói ra.
Nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế đối diện nó và nở một nụ cười che giấu cảm xúc của mình. Cậu tự tin rằng nó không thể biết sự thật nhanh đến vậy được nhưng cậu đã nhầm vì nó muốn biết truyện gì liên quan cậu thì thật là dễ dàng.
“ Tôi là Lý Triết Vũ, là vệ sĩ của cô không phải sao?” – cậu nói mà không để ý đến nét mặt rất khó coi của nó. Khuôn mặt Hạ Vi đang dần đen sạm lại do tức giận.
“ Vậy cậu thử nói xem đây là những gì? Đừng nói với tôi là cậu không hề biết người trong những thông tin ở đây là ai nhé.” – vừa nói nó vừa ném tập hồ sơ về phía cậu.
Khuôn mặt cậu trắng xanh nhìn rất thảm hại, quả nhiên Hạ Vi là một cô gái không đơn giản như hình dáng bên ngoài.
“ Vậy là cô đã biết tất cả nhưng tôi mong cô hiểu rằng tôi không hề có ý làm hại cô cả. Tôi chỉ mong cô hiểu là tôi đang cố giúp cô quay về với thiếu gia Gia Anh mà thôi..” – câu nói chưa dứt cậu đã bị nó tấn công.
Là một cú đá thật tạt ngang thật sự với lực rất mạnh. Mỗi khi tập luyện ở Ngọa Long nó cũng đã tập với cậu nhưng lực của cú đá ấy không hề có uy lực như cú đá vừa rôi. Cú đá ấy nhằm thẳng vào ngực cậu, may mà cậu đac dưa 2 tay ra đỡ lấy, trong tích tắc ngắn ngùi cậu hiểu ra rằng mình không phải là đối thủ của Hạ Vi. Loạng choạng, cậu lùi một bước nhỏ về phía sau để lấy lại thăng bằng.
“ Đó chỉ là đòn cảnh cáo cậu, tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy cậu vò bất kì lý do gì cả. Dù sao thì cậu cũng là người của nhà họ Trịnh mà giờ này thì tôi không mong có bất cứ mối quan hệ với ai của nhà họ Trịnh cả.” – nó nói và quay về phía cửa sổ nhìn ra hoa viên của biệt thự nhà nó.
“ Kể cả khi một người của nhà họ Trịnh sắp chết chỉ và có cô mới cứu được người đó?” – đây chính là câu nói như đánh thẳng vào tâm trí của nó.
“ Tôi không phải là một con ngốc mà không thể nhận ra rằng cậu không hề làm sao cả; giờ thì làm ơn biến đi trước khi tôi đổi ý.’ – nó vẫn tiếp tục buông những câu nói vô tình như vậy.
“ Đúng là tôi không sao, nhưng tôi đâu có nói tôi mà người đó là thiếu gia Gia Anh.” – một nụ cười thoáng hiện lên trên môi của Triết Vũ. Quả thật đây là cơ hội tốt để hàn gắn hai con người cố chấp này trước khi cậu phải dời khỏi nhà nó.
Đúng là câu nói của cậu có trọng lượng hơn hẳn khi nhắc tới Gia Anh, nó đã có linh cảm xấu nhưng không thể đoán ra là gì. Tâm trí nó xáo trộn, nên hay không việc hỏi thăm về Gia Anh ?
Không thể kìm chế được hơn nữa, mọi cảm xúc của nó như vỡ òa; Triết Vũ không hề có ý đùa cợt trong câu nói vừa rồi nên nó buộc phải lên tiếng:
“ Nói đi rốt cuộc….. đã có chuyện gì xảy.. ra.. vớ..i…… anh….. ấy….?” – nó nói với giọng run run. Nó không thể mất anh như vậy.
“ Nếu muốn thì cô có thể tự tìm đến, và đây là địa chỉ. Cô có thể tìm đến đó mà không phải lo lắng về nhà họ Trịnh vì cậu ấy đã ở một mình ngay khi vừa nhớ lại về cô. Nên nhớ việc sống chết của cậu ấy đang nằm trong tay cô” – cậu nói và đưa cho cô địa chỉ biệt thự của Gia Anh.
Ngay sau ấy, cậu bỏ lại nó trong phòng và đi về phía cửa biệt thự nhà nó. Triết Vũ đã hoàn thành mục đích của mình ki tiếp cận nó và giờ cậu có thể vun vén tình yêu cho bản thân mình.
Về phần nó, nó không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, trong vô thức nó đã nắm chặt tờ địa chỉ mà Triết Vũ đưa cho mình trong bàn tay.
Đi hay không đi? Nó vẫn chưa đủ mạnh để đến bên anh nhưng nếu không đến bên anh thì có lẽ nó sẽ hối hận cả đời. Trong lòng nó đang nổi lên 2 luồng suy nghĩ trái ngược : theo lí trí thì nhất định nó không đến nhưng trái tim nó đang gào thét thôi thúc nó phải đến ngay bên Gia Anh.
Nó không biết mình nên làm gì nên cứ đứng như vậy mãi.
“ Nói đi, rốt cuộc cậu là ai?” – nó đã có câu trả lời đầy đủ trong tập hồ sơ để trên bàn trước mặt nó nhưng nó muốn cậu có câu trả lời do miệng cậu nói ra.
Nhẹ nhàng ngồi trên chiếc ghế đối diện nó và nở một nụ cười che giấu cảm xúc của mình. Cậu tự tin rằng nó không thể biết sự thật nhanh đến vậy được nhưng cậu đã nhầm vì nó muốn biết truyện gì liên quan cậu thì thật là dễ dàng.
“ Tôi là Lý Triết Vũ, là vệ sĩ của cô không phải sao?” – cậu nói mà không để ý đến nét mặt rất khó coi của nó. Khuôn mặt Hạ Vi đang dần đen sạm lại do tức giận.
“ Vậy cậu thử nói xem đây là những gì? Đừng nói với tôi là cậu không hề biết người trong những thông tin ở đây là ai nhé.” – vừa nói nó vừa ném tập hồ sơ về phía cậu.
Khuôn mặt cậu trắng xanh nhìn rất thảm hại, quả nhiên Hạ Vi là một cô gái không đơn giản như hình dáng bên ngoài.
“ Vậy là cô đã biết tất cả nhưng tôi mong cô hiểu rằng tôi không hề có ý làm hại cô cả. Tôi chỉ mong cô hiểu là tôi đang cố giúp cô quay về với thiếu gia Gia Anh mà thôi..” – câu nói chưa dứt cậu đã bị nó tấn công.
Là một cú đá thật tạt ngang thật sự với lực rất mạnh. Mỗi khi tập luyện ở Ngọa Long nó cũng đã tập với cậu nhưng lực của cú đá ấy không hề có uy lực như cú đá vừa rôi. Cú đá ấy nhằm thẳng vào ngực cậu, may mà cậu đac dưa 2 tay ra đỡ lấy, trong tích tắc ngắn ngùi cậu hiểu ra rằng mình không phải là đối thủ của Hạ Vi. Loạng choạng, cậu lùi một bước nhỏ về phía sau để lấy lại thăng bằng.
“ Đó chỉ là đòn cảnh cáo cậu, tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy cậu vò bất kì lý do gì cả. Dù sao thì cậu cũng là người của nhà họ Trịnh mà giờ này thì tôi không mong có bất cứ mối quan hệ với ai của nhà họ Trịnh cả.” – nó nói và quay về phía cửa sổ nhìn ra hoa viên của biệt thự nhà nó.
“ Kể cả khi một người của nhà họ Trịnh sắp chết chỉ và có cô mới cứu được người đó?” – đây chính là câu nói như đánh thẳng vào tâm trí của nó.
“ Tôi không phải là một con ngốc mà không thể nhận ra rằng cậu không hề làm sao cả; giờ thì làm ơn biến đi trước khi tôi đổi ý.’ – nó vẫn tiếp tục buông những câu nói vô tình như vậy.
“ Đúng là tôi không sao, nhưng tôi đâu có nói tôi mà người đó là thiếu gia Gia Anh.” – một nụ cười thoáng hiện lên trên môi của Triết Vũ. Quả thật đây là cơ hội tốt để hàn gắn hai con người cố chấp này trước khi cậu phải dời khỏi nhà nó.
Đúng là câu nói của cậu có trọng lượng hơn hẳn khi nhắc tới Gia Anh, nó đã có linh cảm xấu nhưng không thể đoán ra là gì. Tâm trí nó xáo trộn, nên hay không việc hỏi thăm về Gia Anh ?
Không thể kìm chế được hơn nữa, mọi cảm xúc của nó như vỡ òa; Triết Vũ không hề có ý đùa cợt trong câu nói vừa rồi nên nó buộc phải lên tiếng:
“ Nói đi rốt cuộc….. đã có chuyện gì xảy.. ra.. vớ..i…… anh….. ấy….?” – nó nói với giọng run run. Nó không thể mất anh như vậy.
“ Nếu muốn thì cô có thể tự tìm đến, và đây là địa chỉ. Cô có thể tìm đến đó mà không phải lo lắng về nhà họ Trịnh vì cậu ấy đã ở một mình ngay khi vừa nhớ lại về cô. Nên nhớ việc sống chết của cậu ấy đang nằm trong tay cô” – cậu nói và đưa cho cô địa chỉ biệt thự của Gia Anh.
Ngay sau ấy, cậu bỏ lại nó trong phòng và đi về phía cửa biệt thự nhà nó. Triết Vũ đã hoàn thành mục đích của mình ki tiếp cận nó và giờ cậu có thể vun vén tình yêu cho bản thân mình.
Về phần nó, nó không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, trong vô thức nó đã nắm chặt tờ địa chỉ mà Triết Vũ đưa cho mình trong bàn tay.
Đi hay không đi? Nó vẫn chưa đủ mạnh để đến bên anh nhưng nếu không đến bên anh thì có lẽ nó sẽ hối hận cả đời. Trong lòng nó đang nổi lên 2 luồng suy nghĩ trái ngược : theo lí trí thì nhất định nó không đến nhưng trái tim nó đang gào thét thôi thúc nó phải đến ngay bên Gia Anh.
Nó không biết mình nên làm gì nên cứ đứng như vậy mãi.
/45
|