“ Cô em nhìn xinh thế mà lại phải cô đơn vậy sao được? Tối nay đi chơi với bọn anh đi. Đảm bảo cô em sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu. Hahaha….” – một tên có vẻ là người cầm đầu lên tiếng, trong tiếng nói tràn ngập sự ti tiện.
Cô gái nhỏ không đủ sức chống lại đôi bàn tay của tên cầm đầu đang bóp chặt khuôn mặt thanh tú của cô gái. Loạng choạng cô không còn đứng vững, đôi mắt ánh lên sự tức giận
“ Bỏ ..bàn ..tay… bẩn …thỉu… của …mày.. ra ….khỏi.. mặ..t… ta..o….” – từng câu nói khó nhọc thoát ra khỏi làn môi nhỏ nhắn của cô.
“ Ha ha.. cô em nhìn như vậy đâu có thể bỏ qua được. Càng cứng đầu anh đây càng thích phải không bọn mày? Nếu ngoan ngoãn bọn anh còn nhẹ nhàng, nếu không thì…” – sau đó hắn di chuyển tay của mình xuống phía cổ áo của cô.
Phía sau hắn bọn đàn em cười lên sàng sặc như một lũ điên.
“ Nhìn cô em là muốn lắm rồi đó.”
…
“ Ha ha nhìn phê thật đấy.”
…
“ Hôm nay mình cùng nhau vui vẻ nhé.”
Một cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong cô. Nếu là bình thường thì cô đã cho chúng một bài học rồi nhưng hôm nay cô đã uống qua nhiều không còn chút sức lực nào để chống lại nữa. Hôm nay, là một ngày tồi tệ của cô, đã mất đi vị hôn phu tương lai của mình giờ không khéo lại mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái.
Cô không muốn mình bị ô nhục trong tay của bọn vô lại này. Bằng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong mình cô cố gắng vùng tay của mình ra khỏi hắn, vô tình móng tay của cô đã làm sước mặt của hắn, làm hắn như nổi điên lên.
“ Nhẹ không nghe, lại muốn tao dùng bạo lực à?” – nói là làm hắn dùng lực xé phanh chiếc áo của cô.
Trong cơn hoảng loạn cô hình ảnh của Gia Anh – một con người luôn luôn quan tâm và chăm sóc cô. Quả thật cô vẫn không quên được anh, trong lúc ấy như một hành động vô ý cô thốt nên
“ Gia Anh, cứu em với” – chính lúc này cô cũng không ngờ mình lại gọi tên anh.
Lại một tràng cười man rợ vang lên.
“ Đường vắng như vậy thì lấy đâu ra anh hùng mà cứu mĩ nhân hả cô em?”
Nhưng tất cả lại không ngờ được chính lúc ấy có một người con trai đang chạy tới với tất cả sức lực của mình. Chỉ trong chốc lát anh đã đến bên đám người ấy. Mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc trong gió làn cô như hoàn toàn tỉnh rượu. Hóa ra anh không hề hết yêu cô, vậy tại sao ban sáng anh lại đối xử với cô như vậy?
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của người con trai ấy, chỉ nhìn thấy lưng của người con trai đó.
“ Buông cô ấy ra ngay lập tức” – giọng nói có một luồng sát khí nặng nề.
“ Ha ha, nhãi ranh đi chỗ khác chơi đi đừng cản trở việc tốt của các anh” – cả lũ vẫn cười mà không hề nhận ra từng nét mặt của anh đã không còn tệ hơn được nữa.
“ Tôi đã cảnh cáo các người rồi đấy nhé.” – anh nói và không để cho chúng có cơ hội phản ứng.
Từng đường quyền cước, anh luôn nhằm vào những chỗ hiểm của đối phương mà đánh. Quả thật, nhìn dáng người nho nhã không ai ngờ lực phát ra từng cú đánh của anh lại mạnh đến vậy. Những cú đá xoáy, đá hậu và tạt ngang tới tấp giáng xuống bọn vô lại. Cả bọn nhanh chóng bị người con trai ấy đánh cho tan tác. Lê lết trên mặt đất, cả bọn cố gắng tìm đường tháo chạy để lại cô gái nhỏ run rẩy vì sợ hãi.
Người con trai đến bên cô cởi bỏ áo khoác ngoài giúp cô choàng lên người. Cả thân ảnh cô vẫn run lên vì lạnh và sợ, miệng vẫn lẩm nhẩm gọi tên anh
“ Gia Anh, Gia Anh..” – điều đó khiến cho trái tim của người con trai kia đau xót.
“ Minh Huyền, nhìn tôi này, tôi không phải thiếu gia Gia Anh. Tôi là Triết Vũ này.” – lúc này Triết Vũ không ngừng lắc vai cô muốn làm cô tỉnh táo lại.
“ Không mùi hương này, giọng nói này là Gia Anh mà. Chính là anh, em không nhầm anh với người khác được’ – Minh Huyền lúc này nhìn chằm chằm vào Triết Vũ và không ngừng lắc đầu.
“ Cô bình tĩnh đi đã, tôi sẽ đưa cô về nhà. Mình sẽ nói chuyện này sau được chứ?” – Triết Vũ vừa nói vừa dìu cô đứng dậy.
Lúc này Minh Huyền ngoan ngoãn không chút chống cự lại cậu. Triết Vũ mang lại cho cô cảm giác an toàn không chút lo sợ.
Vậy là trên đường phố của đảo Thiên Đường, có bóng của hai người trải dài trên phố. Một cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú gục trên vai của một chàng trai mà ngủ không chút ưu tư.
Triết Vũ đưa được Minh Huyền về biệt thự của nhà họ Ngô thì gặp Thuận Phong – anh trai của Minh Huyền là người rất ít xuất hiện trước giới truyền thông. Mặc dù học ở Sunshine nhưng anh cũng đã rất ít xuất hiện tại Sunshine.
Cả đêm, Triết Vũ được cho phép ở bên cạnh Minh Huyền vì dù sao cậu cũng là người có công cứu Minh Huyền.
Sáng ngày ra, Minh Huyền thức dậy đã thấy người con trai đêm qua cứu mình ở bên giường. Vẫn mùi hương ấy, vóc dáng ấy nhưng sao khuôn mặt của người ấy không phải của Gia Anh mà lại là Triết Vũ? Có nhiều thắc mắc mà bản thân cô không thể tự trả lời.
Cô gái nhỏ không đủ sức chống lại đôi bàn tay của tên cầm đầu đang bóp chặt khuôn mặt thanh tú của cô gái. Loạng choạng cô không còn đứng vững, đôi mắt ánh lên sự tức giận
“ Bỏ ..bàn ..tay… bẩn …thỉu… của …mày.. ra ….khỏi.. mặ..t… ta..o….” – từng câu nói khó nhọc thoát ra khỏi làn môi nhỏ nhắn của cô.
“ Ha ha.. cô em nhìn như vậy đâu có thể bỏ qua được. Càng cứng đầu anh đây càng thích phải không bọn mày? Nếu ngoan ngoãn bọn anh còn nhẹ nhàng, nếu không thì…” – sau đó hắn di chuyển tay của mình xuống phía cổ áo của cô.
Phía sau hắn bọn đàn em cười lên sàng sặc như một lũ điên.
“ Nhìn cô em là muốn lắm rồi đó.”
…
“ Ha ha nhìn phê thật đấy.”
…
“ Hôm nay mình cùng nhau vui vẻ nhé.”
Một cảm giác ghê tởm đang dâng lên trong cô. Nếu là bình thường thì cô đã cho chúng một bài học rồi nhưng hôm nay cô đã uống qua nhiều không còn chút sức lực nào để chống lại nữa. Hôm nay, là một ngày tồi tệ của cô, đã mất đi vị hôn phu tương lai của mình giờ không khéo lại mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái.
Cô không muốn mình bị ô nhục trong tay của bọn vô lại này. Bằng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong mình cô cố gắng vùng tay của mình ra khỏi hắn, vô tình móng tay của cô đã làm sước mặt của hắn, làm hắn như nổi điên lên.
“ Nhẹ không nghe, lại muốn tao dùng bạo lực à?” – nói là làm hắn dùng lực xé phanh chiếc áo của cô.
Trong cơn hoảng loạn cô hình ảnh của Gia Anh – một con người luôn luôn quan tâm và chăm sóc cô. Quả thật cô vẫn không quên được anh, trong lúc ấy như một hành động vô ý cô thốt nên
“ Gia Anh, cứu em với” – chính lúc này cô cũng không ngờ mình lại gọi tên anh.
Lại một tràng cười man rợ vang lên.
“ Đường vắng như vậy thì lấy đâu ra anh hùng mà cứu mĩ nhân hả cô em?”
Nhưng tất cả lại không ngờ được chính lúc ấy có một người con trai đang chạy tới với tất cả sức lực của mình. Chỉ trong chốc lát anh đã đến bên đám người ấy. Mùi bạc hà thoang thoảng quen thuộc trong gió làn cô như hoàn toàn tỉnh rượu. Hóa ra anh không hề hết yêu cô, vậy tại sao ban sáng anh lại đối xử với cô như vậy?
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của người con trai ấy, chỉ nhìn thấy lưng của người con trai đó.
“ Buông cô ấy ra ngay lập tức” – giọng nói có một luồng sát khí nặng nề.
“ Ha ha, nhãi ranh đi chỗ khác chơi đi đừng cản trở việc tốt của các anh” – cả lũ vẫn cười mà không hề nhận ra từng nét mặt của anh đã không còn tệ hơn được nữa.
“ Tôi đã cảnh cáo các người rồi đấy nhé.” – anh nói và không để cho chúng có cơ hội phản ứng.
Từng đường quyền cước, anh luôn nhằm vào những chỗ hiểm của đối phương mà đánh. Quả thật, nhìn dáng người nho nhã không ai ngờ lực phát ra từng cú đánh của anh lại mạnh đến vậy. Những cú đá xoáy, đá hậu và tạt ngang tới tấp giáng xuống bọn vô lại. Cả bọn nhanh chóng bị người con trai ấy đánh cho tan tác. Lê lết trên mặt đất, cả bọn cố gắng tìm đường tháo chạy để lại cô gái nhỏ run rẩy vì sợ hãi.
Người con trai đến bên cô cởi bỏ áo khoác ngoài giúp cô choàng lên người. Cả thân ảnh cô vẫn run lên vì lạnh và sợ, miệng vẫn lẩm nhẩm gọi tên anh
“ Gia Anh, Gia Anh..” – điều đó khiến cho trái tim của người con trai kia đau xót.
“ Minh Huyền, nhìn tôi này, tôi không phải thiếu gia Gia Anh. Tôi là Triết Vũ này.” – lúc này Triết Vũ không ngừng lắc vai cô muốn làm cô tỉnh táo lại.
“ Không mùi hương này, giọng nói này là Gia Anh mà. Chính là anh, em không nhầm anh với người khác được’ – Minh Huyền lúc này nhìn chằm chằm vào Triết Vũ và không ngừng lắc đầu.
“ Cô bình tĩnh đi đã, tôi sẽ đưa cô về nhà. Mình sẽ nói chuyện này sau được chứ?” – Triết Vũ vừa nói vừa dìu cô đứng dậy.
Lúc này Minh Huyền ngoan ngoãn không chút chống cự lại cậu. Triết Vũ mang lại cho cô cảm giác an toàn không chút lo sợ.
Vậy là trên đường phố của đảo Thiên Đường, có bóng của hai người trải dài trên phố. Một cô gái nhỏ có khuôn mặt thanh tú gục trên vai của một chàng trai mà ngủ không chút ưu tư.
Triết Vũ đưa được Minh Huyền về biệt thự của nhà họ Ngô thì gặp Thuận Phong – anh trai của Minh Huyền là người rất ít xuất hiện trước giới truyền thông. Mặc dù học ở Sunshine nhưng anh cũng đã rất ít xuất hiện tại Sunshine.
Cả đêm, Triết Vũ được cho phép ở bên cạnh Minh Huyền vì dù sao cậu cũng là người có công cứu Minh Huyền.
Sáng ngày ra, Minh Huyền thức dậy đã thấy người con trai đêm qua cứu mình ở bên giường. Vẫn mùi hương ấy, vóc dáng ấy nhưng sao khuôn mặt của người ấy không phải của Gia Anh mà lại là Triết Vũ? Có nhiều thắc mắc mà bản thân cô không thể tự trả lời.
/45
|