Nó đứng tựa người vào cửa, hai mắt phủ một màn sương mỏng và dần nhòe đi.Tình yêu là một thứ gì đó, khi đã chìm đắm vào rồi sẽ thực hạnh phúc. Nhưng một khi thứ tình cảm ấy rạn nứt, không thể hàn gắn lại thì tất nhiên sẽ để lại một vết cắt thật sâu.
Nó nhìn ra cửa sổ, trời vẫn không ngớt mưa. Cơn mưa cứ ròng rã, tuôn xuống không ngừng. Có phải đó như nỗi lòng của nó? Có phải bầu trời kia đang chia sẻ, khóc cùng nó không?
-Tiểu Phương, em mở cửa đi, anh xin em đấy.
Ở ngoài, hắn vẫn đập mạnh vào cửa chờ đợi cánh cửa ấy mở ra. Nó lưỡng lự một lúc rồi đặt tay lên nắm đấm, vặn nhẹ ra. Cánh cửa chỉ mở he hé, để lộ một màu u tối của căn phòng.
Hắn bỗng chốc lấy lại lý trí, chạy ngay vào gặp nó. Nó vẫn đứng đấy, hai mắt rưng rưng, nhìn hắn thật lâu.
-Tiểu Phương!- Hắn vươn hai tay ra.
Nó lại bật khóc, nhào vào lòng hắn như một con mèo con đang làm nũng.
-Vic!
Hôn thật nhẹ lên tóc nó. Vẫn mùi hương hoa hồng nhẹ dịu, bay bổng xung quanh. Vẫn vòng tay ấm áp, ôm lấy nó mỗi ngày. Vẫn là những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thật tận đáy lòng mình.
-Tại sao em lại đối xử với anh như thế?
-Xin lỗi anh.
Hiện tại, nó chỉ thốt ra được nhiêu đó rồi vùi đầu vào ngực hắn. Nó rất tham lam, đã biết rằng hắn sẽ không bên cạnh mình nữa mà vẫn muốn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc ấy như thế này.
-Xin lỗi? Anh không cần, điều anh cần ở đây chính là em. Là Tiểu Phương của 15 năm trước.
Nó lau nước mắt và ngước mặt lên nhìn hắn.
-Vic, anh tin em không?
-Anh tin, anh rất tin em. Anh không nghĩ em là người như thế.- Hắn gật mạnh đầu.
Nó gỡ tay hắn ra và đẩy hắn ra khỏi phòng. Thật nhanh tay, nó đóng ngay cửa phòng lại.
-Đủ rồi, còn bây giờ thì anh về đi. ANH ĐI ĐI!
-Tiểu Phương, tại sao chứ? Anh đã làm gì có lỗi với em?
-Anh không làm gì hết.
-Vậy thì tại sao em lại thay đổi như thế?
-Anh đừng hỏi nữa, về ngay đi!
Ở ngoài chợt im bặt, nó cứ nghĩ hắn đã về nên bất lực, ngồi bệt xuống sàn.
Gục đầu vào hai gối, nó lại khóc nấc lên.
"Đôi khi muốn trở lại, nơi ta đã bắt đầu
Khi ta mới yêu nhau.
Để một mai cách xa, em biết phải làm sao?
Hôm nay em hững hờ, hôm nay anh hững hờ,
Không ai muốn giữ tay ai.
Phải bỏ lại thói quen bên anh, trở về nơi ta bắt đầu.
Nhìn ánh mắt
Bối rối khi mình lỡ hẹn,
Yêu thương anh, hứa sẽ bên anh
Thật lòng xin lỗi anh.
Một lần nhé,
Em muốn anh quay trở về.
Để một lần nữa, không làm thất hứa
Lời yêu ngày xưa.
Người yêu ơi, phải chăng ngày đó
Vấn vương còn có thể giữ anh ở lại.
Em luôn mơ thấy em bên anh
Mà biến mất quá nhanh.
Tháng năm ngày ấy, níu tay giữ lấy
Mà người nào đâu hay.
Chỉ còn em vẫn nuôi hy vọng
Chỉ có em ngóng trông đợi mong."
(Nếu ngày ấy - Khởi My ft. Vy Dương)
...
Nó mở cửa phòng, không một ai ở ngoài nữa. Nó lắc đầu rồi bước xuống phòng khách. Trong ngôi biệt thự rộng lớn này chỉ còn lại một mình nó, một mình để chống chọi với sự cô đơn, với những nỗi đau không bờ bến. Bắt đầu ngày mai, nó sẽ bước theo Dịch Quân, chính thức buông tay hắn.
Xuống bếp lấy một ly sữa nóng, nó đem ra phòng khách và ngồi xuống sofa. Ngoài trời vẫn ào ạt mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt đất tạo ra từng âm thanh tí tách, tí tách.
Bảo Trúc, Thiệu Hà, Tuấn Du, Thế Nguyên và Diễm Kỳ từ ngoài chạy nhanh vào. Cơn mưa ngoài trời lớn quá làm họ không kịp trở tay.
-May quá có mang theo dù.- Bảo Trúc thở phào.
-Vào mùa rồi, mưa đã lớn còn thất thường nữa.- Thiệu Hà chán nản lắc đầu.
-Ơ, mọi người đến à?- Nó bước ra.
-Ừ, mọi người sợ em không ổn khi ở một mình, nhất là đang mang thai nữa.- Diễm Kỳ mỉm cười vuốt tóc nó.
-Thôi, mọi người vào trong đi!
Nó cùng họ vào phòng khách, vừa định vào bếp lấy nước thì Bảo Trúc ngăn nó lại.
-Cậu đi lấy nước phải không? Ngồi đây đi, để mình lấy cho.
-Sao vậy? Để mình lấy được rồi.- Nó lắc đầu rồi đứng dậy.
-Em ngồi xuống đây, cứ để Bảo Trúc lấy.- Thế Nguyên kéo tay nó ngồi xuống sofa.
Bảo Trúc vào bếp lấy ra một chai nước ép cam và mấy cái ly mang ra. Nhỏ rót ra ly rồi đưa cho từng người.
-Mình, Bảo Trúc và chị Diễm Kỳ đã tính rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ qua đây sống cùng cậu cho đến khi cậu sinh em bé.- Thiệu Hà mỉm cười, ân cần nói với nó.
Nó chỉ gật đầu một cái cho qua rồi nhìn ra cửa chính.
-Ủa? Quân Anh đâu? Chẳng phải ở cùng em à?- Diễm Kỳ nhìn ngó xung quanh.
-Anh ấy ra ngoài rồi chị.- Nó vội biện ra một cái cớ.
-Vậy sao?- Diễm Kỳ gật gù.
Trong sân lại có một chiếc xe chạy vào, nó liền đưa ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài.
Trịnh Khang đang che dù chạy vào, đến cửa anh để dù ở ngoài và chạy nhanh vào tìm nó.
-Chào anh!- Bảo Trúc và Thiệu Hà vẫy tay.
-Chào hai em!- Trịnh Khang nặn ra một nụ cười.
-Chào anh!- Thế Nguyên và Tuấn Du cũng nhìn anh, chào một tiếng.
Anh lại mỉm cười và gật đầu.
-Hơ, thật là xui xẻo nên mới gặp một tên biến thái ở đây.- Diễm Kỳ nhếch môi, không thèm liếc mắt qua anh một cái.
-Này, cô nói ai đấy?- Trịnh Khang bỗng như chột dạ.
-Tôi nói tên đại sắc lang nhà anh đó.
-Cô...
-Thôi, hai người sao vậy? Càng ngày càng ghét nhau là sao?- Nó nhíu mày, thắc mắc.
-Huh, để từ từ rồi chị sẽ kể cho em nghe.
Trịnh Khang cau mày, tức giận, không để ý đến Diễm Kỳ nữa. Anh đi đến bên nó và ngồi xuống. Nét mặt như vừa nghe một tin gì đó rất kinh khủng.
-Thư Thư, em sẽ kết hôn với Dịch Quân vào ngày mai đúng chứ?
Nó giật mình rồi im lặng. Tại sao Trịnh Khang lại biết? Nếu đã vậy thì chắc chắn là Dịch Quân nói rồi.
-A, nếu thật vậy thì Quân Anh thế nào?- Bảo Trúc hết sức ngạc nhiên.
-Phải đó, Quân Anh đã biết chưa?- Tuấn Du lên tiếng hỏi nó.
-Chưa.- Nó lắc đầu.
-Tính sao đây? Tại sao vậy? Tại sao cậu lại đồng ý chứ?- Thiệu Hà nắm chặt tay nó.
-Chỉ có cách đó mới giúp được Quân Anh thôi. Em hết cách rồi.
-Còn đứa bé? Em có chắc là anh ta sẽ yêu nó như con ruột của mình không?- Diễm Kỳ nhẹ giọng hỏi.
-Em cũng từng suy nghĩ đến nhưng đâu biết phải làm gì hơn. Thôi thì sau này em sẽ để cho nó trách em. Vậy thôi.
-Em thật là. Nếu như vậy thì .hãy nói ra đi chứ giấu giếm làm gì?- Thế Nguyên nói như trách cứ.
-Em đã quyết rồi, cũng mong mọi người giữ kín giúp em. Em và Quân Anh đã hết duyên hết nợ, chẳng còn luyến tiếc.
-Kỳ Thư!- Tất cả đồng thanh.
Nó nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Nhất định nó sẽ cố gắng để quên hết. Những ký ức lúc trước nó sẽ cất giấu vào ngăn cuối cùng của trái tim, không để những thứ ấy ám ảnh hay víu lấy tâm trí mình nữa.
Nếu ngày ấy, nó cố níu tay hắn lại thì mọi chuyện sẽ không như thế này. Nó không cần phải suốt ngày cau có, hắn cũng không cần phải bắt đầu sống những ngày tháng cô đơn.
...NẾU...
_Cả hai không buông tay
_Thì có lẽ
...SẼ...
_Không một ai
_Phải đau
_¶¶¶_
Nó nhìn ra cửa sổ, trời vẫn không ngớt mưa. Cơn mưa cứ ròng rã, tuôn xuống không ngừng. Có phải đó như nỗi lòng của nó? Có phải bầu trời kia đang chia sẻ, khóc cùng nó không?
-Tiểu Phương, em mở cửa đi, anh xin em đấy.
Ở ngoài, hắn vẫn đập mạnh vào cửa chờ đợi cánh cửa ấy mở ra. Nó lưỡng lự một lúc rồi đặt tay lên nắm đấm, vặn nhẹ ra. Cánh cửa chỉ mở he hé, để lộ một màu u tối của căn phòng.
Hắn bỗng chốc lấy lại lý trí, chạy ngay vào gặp nó. Nó vẫn đứng đấy, hai mắt rưng rưng, nhìn hắn thật lâu.
-Tiểu Phương!- Hắn vươn hai tay ra.
Nó lại bật khóc, nhào vào lòng hắn như một con mèo con đang làm nũng.
-Vic!
Hôn thật nhẹ lên tóc nó. Vẫn mùi hương hoa hồng nhẹ dịu, bay bổng xung quanh. Vẫn vòng tay ấm áp, ôm lấy nó mỗi ngày. Vẫn là những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thật tận đáy lòng mình.
-Tại sao em lại đối xử với anh như thế?
-Xin lỗi anh.
Hiện tại, nó chỉ thốt ra được nhiêu đó rồi vùi đầu vào ngực hắn. Nó rất tham lam, đã biết rằng hắn sẽ không bên cạnh mình nữa mà vẫn muốn nằm gọn trong vòng tay rắn chắc ấy như thế này.
-Xin lỗi? Anh không cần, điều anh cần ở đây chính là em. Là Tiểu Phương của 15 năm trước.
Nó lau nước mắt và ngước mặt lên nhìn hắn.
-Vic, anh tin em không?
-Anh tin, anh rất tin em. Anh không nghĩ em là người như thế.- Hắn gật mạnh đầu.
Nó gỡ tay hắn ra và đẩy hắn ra khỏi phòng. Thật nhanh tay, nó đóng ngay cửa phòng lại.
-Đủ rồi, còn bây giờ thì anh về đi. ANH ĐI ĐI!
-Tiểu Phương, tại sao chứ? Anh đã làm gì có lỗi với em?
-Anh không làm gì hết.
-Vậy thì tại sao em lại thay đổi như thế?
-Anh đừng hỏi nữa, về ngay đi!
Ở ngoài chợt im bặt, nó cứ nghĩ hắn đã về nên bất lực, ngồi bệt xuống sàn.
Gục đầu vào hai gối, nó lại khóc nấc lên.
"Đôi khi muốn trở lại, nơi ta đã bắt đầu
Khi ta mới yêu nhau.
Để một mai cách xa, em biết phải làm sao?
Hôm nay em hững hờ, hôm nay anh hững hờ,
Không ai muốn giữ tay ai.
Phải bỏ lại thói quen bên anh, trở về nơi ta bắt đầu.
Nhìn ánh mắt
Bối rối khi mình lỡ hẹn,
Yêu thương anh, hứa sẽ bên anh
Thật lòng xin lỗi anh.
Một lần nhé,
Em muốn anh quay trở về.
Để một lần nữa, không làm thất hứa
Lời yêu ngày xưa.
Người yêu ơi, phải chăng ngày đó
Vấn vương còn có thể giữ anh ở lại.
Em luôn mơ thấy em bên anh
Mà biến mất quá nhanh.
Tháng năm ngày ấy, níu tay giữ lấy
Mà người nào đâu hay.
Chỉ còn em vẫn nuôi hy vọng
Chỉ có em ngóng trông đợi mong."
(Nếu ngày ấy - Khởi My ft. Vy Dương)
...
Nó mở cửa phòng, không một ai ở ngoài nữa. Nó lắc đầu rồi bước xuống phòng khách. Trong ngôi biệt thự rộng lớn này chỉ còn lại một mình nó, một mình để chống chọi với sự cô đơn, với những nỗi đau không bờ bến. Bắt đầu ngày mai, nó sẽ bước theo Dịch Quân, chính thức buông tay hắn.
Xuống bếp lấy một ly sữa nóng, nó đem ra phòng khách và ngồi xuống sofa. Ngoài trời vẫn ào ạt mưa, từng hạt mưa rơi xuống mặt đất tạo ra từng âm thanh tí tách, tí tách.
Bảo Trúc, Thiệu Hà, Tuấn Du, Thế Nguyên và Diễm Kỳ từ ngoài chạy nhanh vào. Cơn mưa ngoài trời lớn quá làm họ không kịp trở tay.
-May quá có mang theo dù.- Bảo Trúc thở phào.
-Vào mùa rồi, mưa đã lớn còn thất thường nữa.- Thiệu Hà chán nản lắc đầu.
-Ơ, mọi người đến à?- Nó bước ra.
-Ừ, mọi người sợ em không ổn khi ở một mình, nhất là đang mang thai nữa.- Diễm Kỳ mỉm cười vuốt tóc nó.
-Thôi, mọi người vào trong đi!
Nó cùng họ vào phòng khách, vừa định vào bếp lấy nước thì Bảo Trúc ngăn nó lại.
-Cậu đi lấy nước phải không? Ngồi đây đi, để mình lấy cho.
-Sao vậy? Để mình lấy được rồi.- Nó lắc đầu rồi đứng dậy.
-Em ngồi xuống đây, cứ để Bảo Trúc lấy.- Thế Nguyên kéo tay nó ngồi xuống sofa.
Bảo Trúc vào bếp lấy ra một chai nước ép cam và mấy cái ly mang ra. Nhỏ rót ra ly rồi đưa cho từng người.
-Mình, Bảo Trúc và chị Diễm Kỳ đã tính rồi, bắt đầu từ hôm nay sẽ qua đây sống cùng cậu cho đến khi cậu sinh em bé.- Thiệu Hà mỉm cười, ân cần nói với nó.
Nó chỉ gật đầu một cái cho qua rồi nhìn ra cửa chính.
-Ủa? Quân Anh đâu? Chẳng phải ở cùng em à?- Diễm Kỳ nhìn ngó xung quanh.
-Anh ấy ra ngoài rồi chị.- Nó vội biện ra một cái cớ.
-Vậy sao?- Diễm Kỳ gật gù.
Trong sân lại có một chiếc xe chạy vào, nó liền đưa ánh mắt lo lắng nhìn ra ngoài.
Trịnh Khang đang che dù chạy vào, đến cửa anh để dù ở ngoài và chạy nhanh vào tìm nó.
-Chào anh!- Bảo Trúc và Thiệu Hà vẫy tay.
-Chào hai em!- Trịnh Khang nặn ra một nụ cười.
-Chào anh!- Thế Nguyên và Tuấn Du cũng nhìn anh, chào một tiếng.
Anh lại mỉm cười và gật đầu.
-Hơ, thật là xui xẻo nên mới gặp một tên biến thái ở đây.- Diễm Kỳ nhếch môi, không thèm liếc mắt qua anh một cái.
-Này, cô nói ai đấy?- Trịnh Khang bỗng như chột dạ.
-Tôi nói tên đại sắc lang nhà anh đó.
-Cô...
-Thôi, hai người sao vậy? Càng ngày càng ghét nhau là sao?- Nó nhíu mày, thắc mắc.
-Huh, để từ từ rồi chị sẽ kể cho em nghe.
Trịnh Khang cau mày, tức giận, không để ý đến Diễm Kỳ nữa. Anh đi đến bên nó và ngồi xuống. Nét mặt như vừa nghe một tin gì đó rất kinh khủng.
-Thư Thư, em sẽ kết hôn với Dịch Quân vào ngày mai đúng chứ?
Nó giật mình rồi im lặng. Tại sao Trịnh Khang lại biết? Nếu đã vậy thì chắc chắn là Dịch Quân nói rồi.
-A, nếu thật vậy thì Quân Anh thế nào?- Bảo Trúc hết sức ngạc nhiên.
-Phải đó, Quân Anh đã biết chưa?- Tuấn Du lên tiếng hỏi nó.
-Chưa.- Nó lắc đầu.
-Tính sao đây? Tại sao vậy? Tại sao cậu lại đồng ý chứ?- Thiệu Hà nắm chặt tay nó.
-Chỉ có cách đó mới giúp được Quân Anh thôi. Em hết cách rồi.
-Còn đứa bé? Em có chắc là anh ta sẽ yêu nó như con ruột của mình không?- Diễm Kỳ nhẹ giọng hỏi.
-Em cũng từng suy nghĩ đến nhưng đâu biết phải làm gì hơn. Thôi thì sau này em sẽ để cho nó trách em. Vậy thôi.
-Em thật là. Nếu như vậy thì .hãy nói ra đi chứ giấu giếm làm gì?- Thế Nguyên nói như trách cứ.
-Em đã quyết rồi, cũng mong mọi người giữ kín giúp em. Em và Quân Anh đã hết duyên hết nợ, chẳng còn luyến tiếc.
-Kỳ Thư!- Tất cả đồng thanh.
Nó nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Nhất định nó sẽ cố gắng để quên hết. Những ký ức lúc trước nó sẽ cất giấu vào ngăn cuối cùng của trái tim, không để những thứ ấy ám ảnh hay víu lấy tâm trí mình nữa.
Nếu ngày ấy, nó cố níu tay hắn lại thì mọi chuyện sẽ không như thế này. Nó không cần phải suốt ngày cau có, hắn cũng không cần phải bắt đầu sống những ngày tháng cô đơn.
...NẾU...
_Cả hai không buông tay
_Thì có lẽ
...SẼ...
_Không một ai
_Phải đau
_¶¶¶_
/68
|