Tại một khu công viên gần trung tâm thành phố. Một cô bé cứ đi vòng vòng xung quanh như tìm gì đó, đôi mắt màu cafe cũng đã ướt đẫm vì khóc. -Ba ơi...mẹ ơi...ba mẹ đâu rồi. Con sợ lắm
Nó khóc nấc lên từng hồi không biết nên tìm ba mẹ nó ở đâu. Nó đi một lúc cũng thấy mỏi nên ngồi xuống gốc cây, nó co rúm người lại khóc thút thít.
*Bịch*
Trên cành cây nơi nó ngồi có cậu nhóc đang ngủ, nghe có tiếng khóc thút thít của ai đó đã phá đi giấc ngủ cậu bực bội nhảy phóc xuống.
Hắn vươn ánh mắt lạnh nhạt nhìn nó. Thấy nó cứ cuối gầm mặt nên đăm ra khó chịu gắt lên.
-Này có để cho ai ngủ không hả?
Nó ngước đầu lên nhìn hắn, ập vào mắt nó là cậu nhóc rất điển trai nhưng hàn khí trong người quá khủng nên đã mất điểm trong mắt nó. Nó lại cuối mặt xuóng nói lí nhí
-Xin lỗi.
Rồi nó vẫn thút thít khóc. Hắn ngồi xuống kế bên nó hỏi.
-Sao khóc?
-Em làm anh khó chịu à? Vậy em sẽ đi chổ khác.- Nó nói rồi đứng lên phủi phủi cát trên người.
-Trả lời- Hắn nói giọng ra lệnh.
Nó thấy bắt đầu rung sợ nên lí nhí nói.
-Em bị lạc, giờ không biết ba mẹ ở đâu.
Hắn đứng dậy vô thức đưa tay lên lau hao hàng nước mắt đang tung hoành trên mặt nó.
-Đừng khóc, nhà em ở đâu?- Tự nhiên không hiểu sao thấy tội nghiệp nó.
-Đường XYZ- Nó nói.
Hắn ngẫm lại hồi lâu.
*Ủa*
Đó là đường nhà hắn mà.
-Đi tôi đưa về.
Hắn nói xong thì kéo nó đi nhưng không may đi được vài bước thì nó đã vấp phải viên đá mà ngã xuống.
Nó nhắm nghiền mắt lại mặt kệ cho số phận đẩy đưa.
Quái lạ nó té nhưng sao không đau mà ngược lại còn rất êm nữa có cả hương bạc hà sộc vào mũi nó. Nó mở mắt ra.
"Chết" thì ra nó té và đè lên hắn, nó vội vàng đứng dậy nhưng từ chân của nó truyền lên một cảm giác đau đớn.
-Aaaaaa- nó hét lên rồi ngã sang một bên.
Hắn đứng dậy xem cổ chân của nó.
-Bị trật chân rồi. Ráng chịu đau nha
Hắn nói xong không để nó kịp phản ứng thì đã cầm cổ chân của nó lên và...
*Rắc*
-Aaaaaaa....-Nó lại hét lên một lên nữa.
-Rồi lên đi tôi cõng.-Hắn quỳ một chân xuống quay mặt lại nhìn nó
Nó cố đứng dậy rồi leo lên lưng của hắn. Hắn bắt đầu bước đi, từng bước từng bước thật vững chắc. Hắn cõng nó đến trước một khu nhà trọ và thả nó xuống.
Kỳ lạ nhà nó...đối diện nhà hắn.
-Cảm ơn anh nhiều nha.- Nó mỉm cười.
-Ừ không có gì- Hắn nhàng nhạt trả lời.
-À...anh tên gì vậy?- Nó nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
-Dương Quân Anh- Hắn trả lời.
-Còn em là Lâm Kỳ Phương Thư- Nó lại cười với hắn
-Ừ tôi sẽ gọi em là Tiểu Phương.- Hắn xoa đầu nó cười nhẹ song nụ cười đó vụt tắt ngay.
-Vâng em sẽ gọi anh là...Vic nhé- Nó suy nghĩ rồi nói
-Ừ
-Thiếu gia sao cậu không vào nhà?
Bên kia đường cô hầu gái thấy hắn liền chạy qua hỏi.
-Tôi về ngay.- Hắn trả lời không nhìn cô hầu gái lấy một lần.
Nó còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-Anh...Anh là người chuyển đến ngày hôm qua sao?- Nó nhìn hắn dò xét.
Hắn không trả lời chỉ gật đầu.
Nó gật gù.
-Thôi em vào đây tạm biệt anh.
Nó đưa tay chào hắn rồi đi vào trong nhà.
Hắn nhìn theo đến khi nó khuất bóng thì mới cùng cô hầu gái trở về ngôi nhà đối diện.
Nó vừa bước vào nhà thì thấy mẹ nó đang ngồi ở ghế khóc còn ba nó thì ngồi kế bên an ủi.
-Ba...Mẹ...- Nó lên tiếng.
-Thư à con đi đâu vậy hả? Mẹ bảo phải chờ mẹ mà sao con lại đi lung tung thế?
Mẹ nó xoay nó vòng vòng xem xét. Cơn đau chân lại truyền đến, nó không muốn mẹ lo nên nó đã bậm môi chịu đựng.
-Thôi con lên gác lấy đồ tắm rửa đi rồi ra dùng cơm chiều- Ba nó nhẹ nhàng nói
Nó gật đầu ngoan ngoãn nghe theo. nó leo lên gác lấy bộ váy ngắn rồi vào vscn.
Sau khi dùng bữa xong, nó phụ mẹ nó dọn dẹp rồi leo lên gác. Nó mở cánh cửa sổ nhìn những vì sao trên trời, chợt căn phòng nhà đối diện sáng lên cánh cửa sổ cũng mở ra.
Ngạc nhiên hơn là hắn cũng leo lên ngồi ở thành cửa sổ. Hắn nhìn nó cười nhẹ, nó cũng cười lại rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Nó và Hắn cứ ngồi như vậy đến khi trời khuya, no không muốn phải thành gấu panda nên ra hiệu cho hắn là nó phải đi ngủ rồi đưa tay vẫy chào hắn. Hắn gật đầu, nó thấy vậy cũng khép cửa sổ lại và tắt đèn đi ngủ.
Và như thế từng ngày trôi qua nó và hắn cuối tuần nào cũng ra công viên chơi cùng nhau và mỗi buổi tối đều ngắm sao trên trời đối diện với nhau....
Nó khóc nấc lên từng hồi không biết nên tìm ba mẹ nó ở đâu. Nó đi một lúc cũng thấy mỏi nên ngồi xuống gốc cây, nó co rúm người lại khóc thút thít.
*Bịch*
Trên cành cây nơi nó ngồi có cậu nhóc đang ngủ, nghe có tiếng khóc thút thít của ai đó đã phá đi giấc ngủ cậu bực bội nhảy phóc xuống.
Hắn vươn ánh mắt lạnh nhạt nhìn nó. Thấy nó cứ cuối gầm mặt nên đăm ra khó chịu gắt lên.
-Này có để cho ai ngủ không hả?
Nó ngước đầu lên nhìn hắn, ập vào mắt nó là cậu nhóc rất điển trai nhưng hàn khí trong người quá khủng nên đã mất điểm trong mắt nó. Nó lại cuối mặt xuóng nói lí nhí
-Xin lỗi.
Rồi nó vẫn thút thít khóc. Hắn ngồi xuống kế bên nó hỏi.
-Sao khóc?
-Em làm anh khó chịu à? Vậy em sẽ đi chổ khác.- Nó nói rồi đứng lên phủi phủi cát trên người.
-Trả lời- Hắn nói giọng ra lệnh.
Nó thấy bắt đầu rung sợ nên lí nhí nói.
-Em bị lạc, giờ không biết ba mẹ ở đâu.
Hắn đứng dậy vô thức đưa tay lên lau hao hàng nước mắt đang tung hoành trên mặt nó.
-Đừng khóc, nhà em ở đâu?- Tự nhiên không hiểu sao thấy tội nghiệp nó.
-Đường XYZ- Nó nói.
Hắn ngẫm lại hồi lâu.
*Ủa*
Đó là đường nhà hắn mà.
-Đi tôi đưa về.
Hắn nói xong thì kéo nó đi nhưng không may đi được vài bước thì nó đã vấp phải viên đá mà ngã xuống.
Nó nhắm nghiền mắt lại mặt kệ cho số phận đẩy đưa.
Quái lạ nó té nhưng sao không đau mà ngược lại còn rất êm nữa có cả hương bạc hà sộc vào mũi nó. Nó mở mắt ra.
"Chết" thì ra nó té và đè lên hắn, nó vội vàng đứng dậy nhưng từ chân của nó truyền lên một cảm giác đau đớn.
-Aaaaaa- nó hét lên rồi ngã sang một bên.
Hắn đứng dậy xem cổ chân của nó.
-Bị trật chân rồi. Ráng chịu đau nha
Hắn nói xong không để nó kịp phản ứng thì đã cầm cổ chân của nó lên và...
*Rắc*
-Aaaaaaa....-Nó lại hét lên một lên nữa.
-Rồi lên đi tôi cõng.-Hắn quỳ một chân xuống quay mặt lại nhìn nó
Nó cố đứng dậy rồi leo lên lưng của hắn. Hắn bắt đầu bước đi, từng bước từng bước thật vững chắc. Hắn cõng nó đến trước một khu nhà trọ và thả nó xuống.
Kỳ lạ nhà nó...đối diện nhà hắn.
-Cảm ơn anh nhiều nha.- Nó mỉm cười.
-Ừ không có gì- Hắn nhàng nhạt trả lời.
-À...anh tên gì vậy?- Nó nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
-Dương Quân Anh- Hắn trả lời.
-Còn em là Lâm Kỳ Phương Thư- Nó lại cười với hắn
-Ừ tôi sẽ gọi em là Tiểu Phương.- Hắn xoa đầu nó cười nhẹ song nụ cười đó vụt tắt ngay.
-Vâng em sẽ gọi anh là...Vic nhé- Nó suy nghĩ rồi nói
-Ừ
-Thiếu gia sao cậu không vào nhà?
Bên kia đường cô hầu gái thấy hắn liền chạy qua hỏi.
-Tôi về ngay.- Hắn trả lời không nhìn cô hầu gái lấy một lần.
Nó còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
-Anh...Anh là người chuyển đến ngày hôm qua sao?- Nó nhìn hắn dò xét.
Hắn không trả lời chỉ gật đầu.
Nó gật gù.
-Thôi em vào đây tạm biệt anh.
Nó đưa tay chào hắn rồi đi vào trong nhà.
Hắn nhìn theo đến khi nó khuất bóng thì mới cùng cô hầu gái trở về ngôi nhà đối diện.
Nó vừa bước vào nhà thì thấy mẹ nó đang ngồi ở ghế khóc còn ba nó thì ngồi kế bên an ủi.
-Ba...Mẹ...- Nó lên tiếng.
-Thư à con đi đâu vậy hả? Mẹ bảo phải chờ mẹ mà sao con lại đi lung tung thế?
Mẹ nó xoay nó vòng vòng xem xét. Cơn đau chân lại truyền đến, nó không muốn mẹ lo nên nó đã bậm môi chịu đựng.
-Thôi con lên gác lấy đồ tắm rửa đi rồi ra dùng cơm chiều- Ba nó nhẹ nhàng nói
Nó gật đầu ngoan ngoãn nghe theo. nó leo lên gác lấy bộ váy ngắn rồi vào vscn.
Sau khi dùng bữa xong, nó phụ mẹ nó dọn dẹp rồi leo lên gác. Nó mở cánh cửa sổ nhìn những vì sao trên trời, chợt căn phòng nhà đối diện sáng lên cánh cửa sổ cũng mở ra.
Ngạc nhiên hơn là hắn cũng leo lên ngồi ở thành cửa sổ. Hắn nhìn nó cười nhẹ, nó cũng cười lại rồi lại nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Nó và Hắn cứ ngồi như vậy đến khi trời khuya, no không muốn phải thành gấu panda nên ra hiệu cho hắn là nó phải đi ngủ rồi đưa tay vẫy chào hắn. Hắn gật đầu, nó thấy vậy cũng khép cửa sổ lại và tắt đèn đi ngủ.
Và như thế từng ngày trôi qua nó và hắn cuối tuần nào cũng ra công viên chơi cùng nhau và mỗi buổi tối đều ngắm sao trên trời đối diện với nhau....
/68
|