Rất nhanh thời gian hẹn định thành thân liền đến. Lão phu nhân đứng phía sau lưng Dương Song, từng lược từng lược chải tóc cho nàng. Nhìn tân nương trước mắt mình lộng lẫy trong bộ giá y, bà không kiềm nén được hốc mắt trở nên hồng hồng, nước mắt một bên khóe mắt bà lặng lẽ chảy xuống.
Bà nhẹ nhàng vuốt mặt Dương Song, kiềm nén xúc động, giọng trở nên khàn khàn: "Song nhi, từ nhỏ cha mẹ con liền mất, mẹ con lại là tỷ muội thâm giao của ta. Con từ nhỏ đều được một tay ta nuôi lớn, đã sớm xem con như nhi nữ của mình. Hiện tại, ta có thể nhìn thấy con mặc giá y như như vầy, ta quả thật, quả thật rất vui mừng."
Nghe tiếng lão phu nhân thút thít phía sau lưng, Dương Song nâng nhẹ bàn tay vuốt mu tay bà, giọng mềm mại an ủi: "Bá mẫu, người không cần khóc."
Dương Song từ nhỏ đều được một tay lão phu nhân nuôi lớn, tấm lòng của bà, nàng đều biết.
Nghe Dương Song nói thế, lão phu nhân gạt đi giọt lệ của mình, cười cảm động: "Con nói đúng, ngày đại hỷ của con ta không nên khóc. Còn nữa, con cũng đừng gọi ta là bá mẫu nữa, hãy gọi ta là mẹ." Nói xong bà cười yêu chiều xoa má nàng.
Dương Song ngẩn người, sau đó mỉm cười ngọt ngào, hướng bà thuận theo gọi một tiếng "mẹ."
Nghe tiếng mẹ từ Dương Song, lão phu nhân vô cùng hài lòng, cười tít hết cả mắt.
Vì không muốn để Dương Song nhìn thấy mình không kiềm nén được nước mắt mà khóc sướt mướt. Lão phu nhân vội dặn dò Dương Song vài tiếng sau đó rời khỏi.
Nhìn bóng lưng lão phu nhân rời khỏi, nụ cười ngọt ngào trên môi Dương Song cũng biến mất. Lông mi nàng khẽ cụp xuống, thoáng run rẩy vài cái. Nàng nắm chặt tay áo của mình, lặng siết chặt lại.
Tấm lòng của lão phu nhân đối với nàng, Dương Song nàng đều cảm nhận được. Nhưng, đây không phải là tình cảm nàng muốn có được. Cái nàng muốn, là một mái nhà thật sự của riêng mình, nơi nàng có thể nương tựa, người cho nàng cảm giác an toàn, bình yên. Và nàng biết, chỉ có người kia mới có thể cho nàng.
Người kia từng nói với nàng, chỉ cần nàng thành công lừa gạt gia tài của Trần gia, giúp hắn báo thù. Sau khi báo được thù, hắn sẽ cùng nàng rời khỏi nơi đây. Hai người sẽ cùng nhau sinh sống trong một căn nhà nhỏ, sau đó sinh vài đứa con. Nàng ngày ngày đan áo, giúp trượng phu dạy dỗ đám nhỏ, hắn ngày ngày ra trấn làm việc, nuôi cả gia đình.
Đây mới thật sự là ước muốn nàng khao khát sâu thẳm trong tim.
Nhìn bản thân trong bộ giá y đỏ rực, được trang điểm lộng lẫy hiện lên trong gương, ánh mắt Dương Song thoáng lóe lên tinh quang kinh diễm. Dường như giấc mơ khao khát bấy lâu của nàng ta đã sắp thực hiện được.
Dương Song nàng đã có thể cảm nhận được khoảnh khắc bản thân trong bộ giá y tân nương, còn người kia trong bộ y phục tân lang. Hai người họ cùng nhau bái thiên địa, cùng nhau nắm tay đi hết thiên trường địa cửu. Hiện tại, khoảnh khắc ấy đang đến rất gần.
Chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào của mình, Dương Song bất giác nở nụ cười ngọt ngào. Cảm giác như tất cả tranh đấu, lừa gạt của nàng cho đến hiện tại, tất cả đều xứng đáng.
Dương Song ngồi mơ màng, bị tiếng động làm cho giật mình, phản xạ quay đầu. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo người kia, đôi vai nàng đang căng thẳng liền thả lỏng.
Dương Song nhìn người kia, đôi mắt đẹp khẽ híp hờ, giọng nói tùy ý, tỏ vẻ khó hiểu: "Sao ngươi lại ở đây?"
Diệu Phong thấy Dương Song quay đầu, hắn vội vàng bước một bước dài đến bên nàng, giọng khẩn trương: "Mau, mau theo ta rời khỏi đây. Nàng đang gặp nguy hiểm.", nói xong không đợi đối phương phản ứng liền cúi xuống túm cổ tay Dương Song mà kéo đứng dậy ra khỏi ghế.
Dương Song không đứng yên, nàng vùng cổ tay ra khỏi Diệu Phong. Dương Song bị thái độ của hắn làm cho khó chịu, mày liễu khẽ nhíu lại: "Ta gặp nguy hiểm?"
Diệu Phong thái độ vô cùng gấp gáp, cổ tay Dương Song vừa bị vung ra, hắn lại lần nữa túm lấy kiên trì lôi nàng đi.
"Đi ra khỏi đây, ta sẽ giải thích cho nàng."
Dương Song hoàn toàn bị Diệu Phong làm cho mất kiên nhẫn, giọng nói liền trở nên cứng rắn: "Ta không đi.", nói rồi nàng mạnh bạo giựt lại cổ tay bị hắn nắm lấy.
Diệu Phong bị vùng ra lần nữa thì sửng sốt, không thể tin được hỏi lại: "Tài sản Trần gia đối với nàng thật sự quan trọng như vậy sao?", ánh mắt hắn nhìn Dương Song tha thiết: "Không cần tài sản Trần gia, ta vẫn có thể nuôi được nàng mà. Không phải nàng ước mơ có một gia đình nhỏ sao, ta có thể cho nàng."
Dương Song nghe Diệu Phong thuyết phục thì cảm thấy buồn cười.
Gia đình nhỏ hắn có thể cho nàng, nhưng nàng lại không cần.
Ngoài người kia, Dương Song nàng hoàn toàn không cần ai xây dựng cho nàng ngôi nhà nhỏ cả.
Mục đích sắp hoàn thành, nàng sao lại có thể không rõ nguyên do mà dễ dàng rời đi như thế. Nhận thấy được sự khác thường từ Diệu Phong, Dương Song cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lẳng lặng thăm dò: "Thật ra rốt cuộc có chuyện gì."
Diệu Phong bị thái độ cứng rắn không chịu đi của Dương Song làm cho phiền lòng. Nghĩ rằng nói ra sự thật, Dương Song nhất định sẽ ngoan ngoãn rời đi. Diệu Phong không giấu diếm gì nữa mà trực nói điều hắn đang sợ hãi về Lâm Dạ Mễ: "Lâm Dạ Mễ kia, nàng ta không phải là người, nàng ta kỳ thật là yêu quái. Nàng ta đòi ăn gan nàng."
Nghe Diệu Phong nói, Dương Song mắt trợn to kinh ngạc, bán tín bán nghi nhìn hắn: "Không thể nào, sao ngươi biết?"
Diệu Phong đọc được sự nghi hoặc trong mắt Dương Song, điều này làm cho hắn khổ sở khó nói nên lời: "Nàng ta thừa nhận, hơn nữa nàng ta còn vật ngã ta.", giọng hắn túng quẫn kể về việc hắn bị Lâm Dạ Mễ quật ngã đến mức không thể đứng dậy, thậm chí ngay cả lời đe dọa ăn gan Dương Song vào đêm thành thân cũng được hắn tỉ mỉ kể lại.
Nghe Diệu Phong tường thuật lại tất cả, cuối cùng Dương Song lựa chọn không hoàn toàn tin tưởng. Dù thật sự Lâm Dạ Mễ có muốn động thủ, nàng tin tưởng, người kia nhất định sẽ bảo hộ nàng.
Người kia từng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói với nàng rằng. Song nhi, nàng yên tâm, bất cứ khi nào nàng gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ đến cứu nàng.
Vì thế, dù Diệu Phong hết sức khuyên răng, Dương Song vẫn dùng giọng nói hững hờ đáp lại: "Ngươi đi đi, ta không đi theo ngươi."
Diệu Phong không cam lòng, hắn nhìn Dương Song chất vấn: "Tại sao, không phải nàng nói muốn xây dựng một căn nhà nhỏ với ta sao. Nàng nói ta đi dụ dỗ Lâm Dạ Mễ, chia cách nàng ta cùng với Trần Minh. Đợi nàng sau khi lấy được tài sản Trần gia, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Hiện tại tiền nàng lừa được từ Trần gia không ít, tại sao vẫn không muốn rời khỏi đây." Dường như nhận ra điều không đúng, Diệu Phòng không dám tin mà hỏi "Nàng thật ra đang gạt ta?"
Dương Song vẫn như trước, thái độ hờ hững nhưng giọng nói có chút châm biếm: "Đúng vậy, ta quả thật có ước mơ một mái nhà nhỏ, nhưng kỳ thực không phải là cùng ngươi. Người ta yêu trước giờ vẫn luôn là người kia."
Diệu Phong hoàn toàn bị lời nói Dương Song làm cho sụp đổ, đau khổ nói: "Nàng vì hắn ta mà lừa gạt ta, vì hắn ta mà lừa gạt Trần Minh, thậm chí lừa gạt cả lão phu nhân. Ngay cả tính mạng nàng cũng không cần?"
Hắn vì nàng làm biết bao nhiêu việc trái lương tâm, để cuối cùng đổi lại, nàng chính là đang lừa gạt hắn. Diệu Phong cảm giác bản thân hết sức khôi hài, không kiềm nén được giọng nói vang lên có chút thê lương: "Nàng từng nói, nàng chỉ lợi dụng hắn vì ta, kỳ thực, nàng chính là lợi dụng ta vì hắn."
Trong lúc cả hai đang giằng co qua lại, phía sau tấm rèm tưởng chừng không có người âm thầmbước ra hai bóng người. Cánh cửa đang im ắng cũng được mở ra, thêm một bóng người khác lại bước vào.p
Dương Song cùng Diệu Phong cảm giác có người tiến vào, liền dừng lại.
Khi nhìn thấy rõ hai người phía sau rèm là ai, toàn thân Dương Song liền căng cứng, cảm giác toàn thân như thể máu không lưu thông. Nàng không thể tin nhìn bọn họ hỏi: "Các ngươi gài bẫy ta?"
Trần Minh cùng với Lâm Dạ Mễ không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Kỳ thật, hai người họ chỉ muốn lão phu nhân thấy được bộ mặt thật của Dương Song. Nhưng thật không ngờ, sự việc lại vượt ra ngoài dự liệu, việc Lâm Dạ Mễ bị lừa gạt cũng được phanh phui.
Lão phu nhân mặc dù chứng kiến hết thảy nhưng vẫn không dám tin vào sự thật, giọng bà run run hướng Dương Song hỏi: "Song nhi, tại sao con làm như vậy?"
Bà kỳ thực cũng không muốn nhìn lén Dương Song. Lúc trước, bà yêu cầu Trần Minh thành thân với Dương Song, hắn một mực cự tuyệt. Nhưng sau đó, Trần Minh lại đột ngột đổi ý, với điều kiện khi hắn yêu cầu gì, bà phải làm theo hắn. Lão phu nhân trăm tính ngàn suy vẫn không liệu đến, bản thân lại nhìn được một màn này.
Lão phu nhân hoàn toàn bị Dương Song đả kích, cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Nhìn thấy ánh mắt lão phu nhân đau lòng nhìn mình, Dương Song không đáp lại, vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích. Chỉ có ánh mắt nàng ta vì chột dạ mà không nhìn thẳng bà, vội cụp mi mắt nhìn sang hướng khác.
Diệu Phong khi thấy Lâm Dạ Mễ, những lời nói đe dọa sẽ ăn gan Dương Song vô thức hiện lên. Mặc dù Dương Song nhẫn tâm lừa gạt hắn, chà đạp lên tình cảm của hắn. Nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm bỏ mặc Dương Song, mặc cho người khác tự định đoạt. Hắn cắn răng, vội đem Dương Song ra bảo hộ phía sau.
Nhìn thấy Diệu Phong thận trọng như thế, Lâm Dạ Mễ không nén được bật cười. Nàng liếc mắt nhìn Dương Song sau đó lại nhìn Diệu Phong, đơn giản nói năm chữ: "Ta không phải yêu quái."
Năm chữ đơn giản, nhưng giải thích tất cả mọi chuyện. Diệu Phong hiện đã biết, ngay khi lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi nghe thấy Lâm Dạ Mễ nói bản thân là yêu quái, hắn đã bị lợi dụng. Hắn bị lợi dụng để vạch mặt Dương Song.
Diệu Phong trợn trừng mắt nhìn Lâm Dạ Mễ, khí thế vô cùng giương cung bạt kiếm.
Trần Minh vốn đang im lặng bỗng lên tiếng: "Dương Song, "người kia" lúc nãy ngươi nói rốt cuộc là ai?"
Trong cuộc đối thoại lúc nãy của Dương Song, Trần Minh nghe được nàng ta nhắc đến "người kia". Người kia chính là nguyên nhân khiến cho Dương Song phản bội lại Trần gia. Hơn nữa, linh cảm cho thấy, người kia có thể có liên quan đến việc giết người mà hắn vướng phải.
Nghe Trần Minh hỏi, Diệu Phong cảm thấy đây là cơ hội để cho bọn họ có thể thoát khỏi đây. Hắn cẩn thận suy tính, lấy đó làm điểm mấu chốt để thương lượng: "Ta có điều kiện, nếu ta nói ra, ngươi nhất định phải để cho ta và nàng ấy rời khỏi đây. "
Trần Minh chỉ muốn cho mẫu thân hắn nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Dương Song, dù sao hai người cũng cùng nhau lớn lên, hắn không muốn tuyệt đường nàng ta. Vì vậy, khi nghe Diệu Phong đưa ra điều kiện, Trần Minh liền sảng khoái đáp ứng: "Được."
Nhận được sự đảm bảo của Trần Minh, Diệu Phong tin tưởng. Hắn không kiên kỵ mà mở miệng trả lời: "Hắn ta là... "
Câu nói chưa hoàn chỉnh, khóe miệng Diệu Phong chợt chảy ra dòng máu tươi, tròng mắt thoáng co rút vì đau đớn. Trong miệng hắn nhan nhản mùi tanh tưởi của máu, phía dưới ngực truyền đến một trận đau đớn cực kỳ mãnh liệt.
Diệu Phong thân hình thoáng lảo đảo, ánh mắt chậm rãi di chuyển nhìn xuống phía ngực. Hắn nhìn thấy được, trước ngực hắn là một mảng máu màu đỏ tươi vẫn còn đang nhỏ giọt. Chỗ đó chính là vị trí trái tim hắn.
Nhưng điều làm Diệu Phong đau đớn hơn ngàn lần chính là, Dương Song mà hắn đang bảo hộ phía sau, lại đang lặng lẽ cầm trâm cài tân nương đâm xuyên qua tim hắn. Dường như sợ lực đâm không đủ mạnh, cánh tay kia còn tăng thêm lực đạo, ấn cây trâm cài vào ngực hắn thêm lần nữa, đâm sâu thêm.
Vì Dương Song ấn sâu thêm, một dòng máu tươi mạnh mẽ xộc lên cổ họng Diệu Phong, khiến hắn "khụ" một tiếng. Máu từ khóe miệng cũng như tim hắn chảy ra càng lúc càng nhiều.
Diệu Phong không nhúc nhích, chỉ nhoẻn miệng cười. Thân thể hắn cứ thế nặng nề rơi xuống đất.
Trời đất xoay chuyển, trước khi Diệu Phong nhắm mắt, hắn nhìn thấy Dương Song đang đứng yên từ trên cao mà nhìn hắn. Nàng nhìn hắn không đau xót, chỉ mãi nhìn bàn tay đẫm máu của mình mà lẩm bẩm: "Không thể nói tên chàng ấy, không thể nói tên chàng ấy."Cảm giác bị người mình yêu một tay xuyên tim hóa ra cảm giác như thế này.
Bi phẫn, đau đớn, hận nhưng lại không thể hận.
Đến cuối cùng, hắn ta vẫn chính là không thể sánh bằng người kia.
Hắn thật ngây ngơ, bản thân xuất thân từ phường lừa gạt, cho dù người kia gia đình gặp biến cố, cha mẹ chết hết nhưng kỳ thật, thân phận người kia vẫn tôn quý hơn hắn gấp trăm lần, vạn lần.
Hắn có cái gì để so sánh?
Đến cuối cùng, hắn thật ra chỉ có cái mạng để cho nàng.
Mọi người đều bị hành động của Dương Song làm cho sững sờ. Lão phu nhân bị hành động tàn nhẫn của nàng ta làm cho toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Nhờ có Trần Minh nhanh mắt tiến tới đỡ lấy, bà mới có thể không bị ngã.
Sau khi Diệu Phong chết, tra hỏi thế nào Dương Song cũng không trả lời. Lão phu nhân không nhẫn tâm nhìn thêm nữa, đành để mọi việc lại cho Trần Minh.
Trần Minh tra khảo thêm một lát, cảm thấy không có hiệu quả, đành nhốt tạm nàng ta vào phòng chứa củi, để giao lại cho quan sai xử trí.
Mặc dù nàng ta phản bội lại Trần gia, nhưng lão phu nhân đã xem nàng ta như con đẻ, tình cảm không thể một sớm một chiều mà biến mất. Bà cho người mỗi bữa cơm đều đem đồ ăn đầy đủ đến cho nàng ta, không để cho nàng ta chịu thiệt.
Còn về Lâm Dạ Mễ, lão phu nhân cảm thấy xấu hổ nên luôn tìm cách thoái thác tránh mặt nàng. Lâm Dạ Mễ biết suy nghĩ của bà nên cũng không mấy bận tâm.
Dương Song bị nhốt trong phòng củi, hai ngày nhanh chóng trôi qua. Trên người nàng vẫn là bộ giá y đỏ rực lúc trước, chỉ là đầu tóc có phần rối bời, mặt mũi bị nhem nhuốt. Sau đêm nay là Dương Song sẽ bị quan sai áp giải, nhưng trên mặt nàng vẫn bình tĩnh lạ thường.
Ánh trăng sáng mờ ảo, nhàn nhạt xuyên qua khung cửa, Dương Song ánh mắt mông lung nhìn ra phía ngoài.
Trong đêm tối, một hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn xuyên qua đám rừng, nhanh chóng tiến tới phòng củi.
Nhìn thấy hắc y nhân, Dương Song đôi môi nhợt nhạt chợt nở ra một nụ cười.
Đêm đó, Dương Song được người khác dẫn trốn thoát.
Khi cả hai đi được một khoảng cách Trần gia khá xa, hắc y nhân mới nhẹ nhàng đặt Dương Song đang được ôm trong lòng xuống.
Đứng trên đỉnh núi cao, một cơn gió thổi qua làm cho mái tóc vốn rối bù của nàng ta bay tán loạn. Bộ giá y bị cơn gió thổi lặng lẽ kêu lên vài tiếng phật phật, nhìn qua, trông vô cùng chật vật.
Người kia đứng đối diện Dương Song. Nàng nhìn hắn, nỗi sợ hãi mấy ngày qua như được trút bỏ, không kìm nén được nước mắt lưng tròng. Nàng không nói chữ nào, liền nhào qua người kia, ôm chầm lấy hắn mà khóc như một đứa trẻ. Nàng vừa khóc vừa nói: "Ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta, ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta."
Người kia để mặc cho Dương Song khóc, hắn lặng lẽ vuốt tóc nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng thì thào: "Cực khổ cho nàng rồi."
Dương Song vẫn luôn ôm người kia, nghe thấy thế thì liên tục lắc đầu: "Ta không cực khổ, hoàn toàn không cực khổ. Nhưng ta không thể giúp chàng báo thù, thật xin lỗi."
Người kia để mặc cho Dương Song cọ lung tung trong lòng mình, hắn dịu dàng nói: "Không sao, ta không trách nàng."
Dương Song ngẩn đầu từ trong lồng ngực hắn ta, ánh mơ màng, đẫm đầy nước mắt hỏi: "Thật sao, chàng không trách ta?"
Người kia nhìn nàng mỉm cười dịu dàng: "Đúng vậy."
Dương Song âm thầm thở phào ra nhẹ nhõm, như gỡ được gánh nặng giọng nói cũng trở nên hoạt bát hơn: "Nếu vậy, hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn, sau đó thì sinh thật nhiều con. Ta ở nhà chăm con nhỏ. Chàng... "
Sự phấn khích chưa kịp tan trên mặt, Dương Song chợt thấy ngực mình đau nhói. Nàng cúi xuống, nhìn đoản kiếm tàn nhẫn xuyên qua ngực mình.
Dương Song ôm miệng, nặng nề ho "khụ" một tiếng. Máu từ khóe miệng nàng chảy xuống, sau đó xuyên qua kẽ tay rơi xuống y phục của nàng. Màu đỏ của máu nhanh chóng hòa lẫn màu đỏ của giá y.
Dương Song mở to mắt, sắc mặt tái nhợt không dám tin nhìn người kia. Nàng lảo đảo níu lấy tay áo đối phương, nàng muốn hỏi hắn, vì sao đối xử với nàng như vậy? Nhưng khi miệng mở ra, cổ họng liền trào một búng máu, nói không nên lời.
Không phải chàng bảo, chàng không trách ta sao?
Nghi vấn không thể nào nói ra, thân thể Dương Song liền mềm oặt ngã xuống. Tay áo hắc y nhân bị Dương Song nắm, hắn thuận thế thế đưa tay ra đón lấy nàng. Ánh trăng rọi qua mặt hắc y nhân, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lẽo.
Hắc y nhân chậm rãi cúi xuống bên tai Dương Song, khẽ thì thầm: "Nàng chết rồi, sao ta còn nỡ trách nàng."
Nói xong câu này, trên môi hắn nhếch lên một nụ cười. Nụ cười của hắn chứa đầy ý châm biếm.
Cứ thế, hắc y nhân chậm rãi ôm xác Dương Song đi đến bên mép núi, bàn tay ôm lấy thi thể nhẹ nhàng buông ra. Nơi hắn buông tay là vực thẳm, hắn cứ thế đứng cao cao tại thượng nhìn thi thể Dương Song từ trên đỉnh núi rớt xuống vực, sau đó dần biến mất.
Nhìn thi thể Dương Song biến mất, hắn nở nụ cười, giọng cảm kích nhưng lại xen lẫn sự giễu cợt: "Cảm ơn vì sự hi sinh của nàng."
Bà nhẹ nhàng vuốt mặt Dương Song, kiềm nén xúc động, giọng trở nên khàn khàn: "Song nhi, từ nhỏ cha mẹ con liền mất, mẹ con lại là tỷ muội thâm giao của ta. Con từ nhỏ đều được một tay ta nuôi lớn, đã sớm xem con như nhi nữ của mình. Hiện tại, ta có thể nhìn thấy con mặc giá y như như vầy, ta quả thật, quả thật rất vui mừng."
Nghe tiếng lão phu nhân thút thít phía sau lưng, Dương Song nâng nhẹ bàn tay vuốt mu tay bà, giọng mềm mại an ủi: "Bá mẫu, người không cần khóc."
Dương Song từ nhỏ đều được một tay lão phu nhân nuôi lớn, tấm lòng của bà, nàng đều biết.
Nghe Dương Song nói thế, lão phu nhân gạt đi giọt lệ của mình, cười cảm động: "Con nói đúng, ngày đại hỷ của con ta không nên khóc. Còn nữa, con cũng đừng gọi ta là bá mẫu nữa, hãy gọi ta là mẹ." Nói xong bà cười yêu chiều xoa má nàng.
Dương Song ngẩn người, sau đó mỉm cười ngọt ngào, hướng bà thuận theo gọi một tiếng "mẹ."
Nghe tiếng mẹ từ Dương Song, lão phu nhân vô cùng hài lòng, cười tít hết cả mắt.
Vì không muốn để Dương Song nhìn thấy mình không kiềm nén được nước mắt mà khóc sướt mướt. Lão phu nhân vội dặn dò Dương Song vài tiếng sau đó rời khỏi.
Nhìn bóng lưng lão phu nhân rời khỏi, nụ cười ngọt ngào trên môi Dương Song cũng biến mất. Lông mi nàng khẽ cụp xuống, thoáng run rẩy vài cái. Nàng nắm chặt tay áo của mình, lặng siết chặt lại.
Tấm lòng của lão phu nhân đối với nàng, Dương Song nàng đều cảm nhận được. Nhưng, đây không phải là tình cảm nàng muốn có được. Cái nàng muốn, là một mái nhà thật sự của riêng mình, nơi nàng có thể nương tựa, người cho nàng cảm giác an toàn, bình yên. Và nàng biết, chỉ có người kia mới có thể cho nàng.
Người kia từng nói với nàng, chỉ cần nàng thành công lừa gạt gia tài của Trần gia, giúp hắn báo thù. Sau khi báo được thù, hắn sẽ cùng nàng rời khỏi nơi đây. Hai người sẽ cùng nhau sinh sống trong một căn nhà nhỏ, sau đó sinh vài đứa con. Nàng ngày ngày đan áo, giúp trượng phu dạy dỗ đám nhỏ, hắn ngày ngày ra trấn làm việc, nuôi cả gia đình.
Đây mới thật sự là ước muốn nàng khao khát sâu thẳm trong tim.
Nhìn bản thân trong bộ giá y đỏ rực, được trang điểm lộng lẫy hiện lên trong gương, ánh mắt Dương Song thoáng lóe lên tinh quang kinh diễm. Dường như giấc mơ khao khát bấy lâu của nàng ta đã sắp thực hiện được.
Dương Song nàng đã có thể cảm nhận được khoảnh khắc bản thân trong bộ giá y tân nương, còn người kia trong bộ y phục tân lang. Hai người họ cùng nhau bái thiên địa, cùng nhau nắm tay đi hết thiên trường địa cửu. Hiện tại, khoảnh khắc ấy đang đến rất gần.
Chìm đắm trong ảo tưởng ngọt ngào của mình, Dương Song bất giác nở nụ cười ngọt ngào. Cảm giác như tất cả tranh đấu, lừa gạt của nàng cho đến hiện tại, tất cả đều xứng đáng.
Dương Song ngồi mơ màng, bị tiếng động làm cho giật mình, phản xạ quay đầu. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo người kia, đôi vai nàng đang căng thẳng liền thả lỏng.
Dương Song nhìn người kia, đôi mắt đẹp khẽ híp hờ, giọng nói tùy ý, tỏ vẻ khó hiểu: "Sao ngươi lại ở đây?"
Diệu Phong thấy Dương Song quay đầu, hắn vội vàng bước một bước dài đến bên nàng, giọng khẩn trương: "Mau, mau theo ta rời khỏi đây. Nàng đang gặp nguy hiểm.", nói xong không đợi đối phương phản ứng liền cúi xuống túm cổ tay Dương Song mà kéo đứng dậy ra khỏi ghế.
Dương Song không đứng yên, nàng vùng cổ tay ra khỏi Diệu Phong. Dương Song bị thái độ của hắn làm cho khó chịu, mày liễu khẽ nhíu lại: "Ta gặp nguy hiểm?"
Diệu Phong thái độ vô cùng gấp gáp, cổ tay Dương Song vừa bị vung ra, hắn lại lần nữa túm lấy kiên trì lôi nàng đi.
"Đi ra khỏi đây, ta sẽ giải thích cho nàng."
Dương Song hoàn toàn bị Diệu Phong làm cho mất kiên nhẫn, giọng nói liền trở nên cứng rắn: "Ta không đi.", nói rồi nàng mạnh bạo giựt lại cổ tay bị hắn nắm lấy.
Diệu Phong bị vùng ra lần nữa thì sửng sốt, không thể tin được hỏi lại: "Tài sản Trần gia đối với nàng thật sự quan trọng như vậy sao?", ánh mắt hắn nhìn Dương Song tha thiết: "Không cần tài sản Trần gia, ta vẫn có thể nuôi được nàng mà. Không phải nàng ước mơ có một gia đình nhỏ sao, ta có thể cho nàng."
Dương Song nghe Diệu Phong thuyết phục thì cảm thấy buồn cười.
Gia đình nhỏ hắn có thể cho nàng, nhưng nàng lại không cần.
Ngoài người kia, Dương Song nàng hoàn toàn không cần ai xây dựng cho nàng ngôi nhà nhỏ cả.
Mục đích sắp hoàn thành, nàng sao lại có thể không rõ nguyên do mà dễ dàng rời đi như thế. Nhận thấy được sự khác thường từ Diệu Phong, Dương Song cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lẳng lặng thăm dò: "Thật ra rốt cuộc có chuyện gì."
Diệu Phong bị thái độ cứng rắn không chịu đi của Dương Song làm cho phiền lòng. Nghĩ rằng nói ra sự thật, Dương Song nhất định sẽ ngoan ngoãn rời đi. Diệu Phong không giấu diếm gì nữa mà trực nói điều hắn đang sợ hãi về Lâm Dạ Mễ: "Lâm Dạ Mễ kia, nàng ta không phải là người, nàng ta kỳ thật là yêu quái. Nàng ta đòi ăn gan nàng."
Nghe Diệu Phong nói, Dương Song mắt trợn to kinh ngạc, bán tín bán nghi nhìn hắn: "Không thể nào, sao ngươi biết?"
Diệu Phong đọc được sự nghi hoặc trong mắt Dương Song, điều này làm cho hắn khổ sở khó nói nên lời: "Nàng ta thừa nhận, hơn nữa nàng ta còn vật ngã ta.", giọng hắn túng quẫn kể về việc hắn bị Lâm Dạ Mễ quật ngã đến mức không thể đứng dậy, thậm chí ngay cả lời đe dọa ăn gan Dương Song vào đêm thành thân cũng được hắn tỉ mỉ kể lại.
Nghe Diệu Phong tường thuật lại tất cả, cuối cùng Dương Song lựa chọn không hoàn toàn tin tưởng. Dù thật sự Lâm Dạ Mễ có muốn động thủ, nàng tin tưởng, người kia nhất định sẽ bảo hộ nàng.
Người kia từng vuốt tóc nàng, dịu dàng nói với nàng rằng. Song nhi, nàng yên tâm, bất cứ khi nào nàng gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ đến cứu nàng.
Vì thế, dù Diệu Phong hết sức khuyên răng, Dương Song vẫn dùng giọng nói hững hờ đáp lại: "Ngươi đi đi, ta không đi theo ngươi."
Diệu Phong không cam lòng, hắn nhìn Dương Song chất vấn: "Tại sao, không phải nàng nói muốn xây dựng một căn nhà nhỏ với ta sao. Nàng nói ta đi dụ dỗ Lâm Dạ Mễ, chia cách nàng ta cùng với Trần Minh. Đợi nàng sau khi lấy được tài sản Trần gia, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Hiện tại tiền nàng lừa được từ Trần gia không ít, tại sao vẫn không muốn rời khỏi đây." Dường như nhận ra điều không đúng, Diệu Phòng không dám tin mà hỏi "Nàng thật ra đang gạt ta?"
Dương Song vẫn như trước, thái độ hờ hững nhưng giọng nói có chút châm biếm: "Đúng vậy, ta quả thật có ước mơ một mái nhà nhỏ, nhưng kỳ thực không phải là cùng ngươi. Người ta yêu trước giờ vẫn luôn là người kia."
Diệu Phong hoàn toàn bị lời nói Dương Song làm cho sụp đổ, đau khổ nói: "Nàng vì hắn ta mà lừa gạt ta, vì hắn ta mà lừa gạt Trần Minh, thậm chí lừa gạt cả lão phu nhân. Ngay cả tính mạng nàng cũng không cần?"
Hắn vì nàng làm biết bao nhiêu việc trái lương tâm, để cuối cùng đổi lại, nàng chính là đang lừa gạt hắn. Diệu Phong cảm giác bản thân hết sức khôi hài, không kiềm nén được giọng nói vang lên có chút thê lương: "Nàng từng nói, nàng chỉ lợi dụng hắn vì ta, kỳ thực, nàng chính là lợi dụng ta vì hắn."
Trong lúc cả hai đang giằng co qua lại, phía sau tấm rèm tưởng chừng không có người âm thầmbước ra hai bóng người. Cánh cửa đang im ắng cũng được mở ra, thêm một bóng người khác lại bước vào.p
Dương Song cùng Diệu Phong cảm giác có người tiến vào, liền dừng lại.
Khi nhìn thấy rõ hai người phía sau rèm là ai, toàn thân Dương Song liền căng cứng, cảm giác toàn thân như thể máu không lưu thông. Nàng không thể tin nhìn bọn họ hỏi: "Các ngươi gài bẫy ta?"
Trần Minh cùng với Lâm Dạ Mễ không đáp, xem như ngầm thừa nhận. Kỳ thật, hai người họ chỉ muốn lão phu nhân thấy được bộ mặt thật của Dương Song. Nhưng thật không ngờ, sự việc lại vượt ra ngoài dự liệu, việc Lâm Dạ Mễ bị lừa gạt cũng được phanh phui.
Lão phu nhân mặc dù chứng kiến hết thảy nhưng vẫn không dám tin vào sự thật, giọng bà run run hướng Dương Song hỏi: "Song nhi, tại sao con làm như vậy?"
Bà kỳ thực cũng không muốn nhìn lén Dương Song. Lúc trước, bà yêu cầu Trần Minh thành thân với Dương Song, hắn một mực cự tuyệt. Nhưng sau đó, Trần Minh lại đột ngột đổi ý, với điều kiện khi hắn yêu cầu gì, bà phải làm theo hắn. Lão phu nhân trăm tính ngàn suy vẫn không liệu đến, bản thân lại nhìn được một màn này.
Lão phu nhân hoàn toàn bị Dương Song đả kích, cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Nhìn thấy ánh mắt lão phu nhân đau lòng nhìn mình, Dương Song không đáp lại, vẫn như cũ đứng yên không nhúc nhích. Chỉ có ánh mắt nàng ta vì chột dạ mà không nhìn thẳng bà, vội cụp mi mắt nhìn sang hướng khác.
Diệu Phong khi thấy Lâm Dạ Mễ, những lời nói đe dọa sẽ ăn gan Dương Song vô thức hiện lên. Mặc dù Dương Song nhẫn tâm lừa gạt hắn, chà đạp lên tình cảm của hắn. Nhưng hắn lại không thể nhẫn tâm bỏ mặc Dương Song, mặc cho người khác tự định đoạt. Hắn cắn răng, vội đem Dương Song ra bảo hộ phía sau.
Nhìn thấy Diệu Phong thận trọng như thế, Lâm Dạ Mễ không nén được bật cười. Nàng liếc mắt nhìn Dương Song sau đó lại nhìn Diệu Phong, đơn giản nói năm chữ: "Ta không phải yêu quái."
Năm chữ đơn giản, nhưng giải thích tất cả mọi chuyện. Diệu Phong hiện đã biết, ngay khi lộ ra vẻ mặt sợ hãi khi nghe thấy Lâm Dạ Mễ nói bản thân là yêu quái, hắn đã bị lợi dụng. Hắn bị lợi dụng để vạch mặt Dương Song.
Diệu Phong trợn trừng mắt nhìn Lâm Dạ Mễ, khí thế vô cùng giương cung bạt kiếm.
Trần Minh vốn đang im lặng bỗng lên tiếng: "Dương Song, "người kia" lúc nãy ngươi nói rốt cuộc là ai?"
Trong cuộc đối thoại lúc nãy của Dương Song, Trần Minh nghe được nàng ta nhắc đến "người kia". Người kia chính là nguyên nhân khiến cho Dương Song phản bội lại Trần gia. Hơn nữa, linh cảm cho thấy, người kia có thể có liên quan đến việc giết người mà hắn vướng phải.
Nghe Trần Minh hỏi, Diệu Phong cảm thấy đây là cơ hội để cho bọn họ có thể thoát khỏi đây. Hắn cẩn thận suy tính, lấy đó làm điểm mấu chốt để thương lượng: "Ta có điều kiện, nếu ta nói ra, ngươi nhất định phải để cho ta và nàng ấy rời khỏi đây. "
Trần Minh chỉ muốn cho mẫu thân hắn nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Dương Song, dù sao hai người cũng cùng nhau lớn lên, hắn không muốn tuyệt đường nàng ta. Vì vậy, khi nghe Diệu Phong đưa ra điều kiện, Trần Minh liền sảng khoái đáp ứng: "Được."
Nhận được sự đảm bảo của Trần Minh, Diệu Phong tin tưởng. Hắn không kiên kỵ mà mở miệng trả lời: "Hắn ta là... "
Câu nói chưa hoàn chỉnh, khóe miệng Diệu Phong chợt chảy ra dòng máu tươi, tròng mắt thoáng co rút vì đau đớn. Trong miệng hắn nhan nhản mùi tanh tưởi của máu, phía dưới ngực truyền đến một trận đau đớn cực kỳ mãnh liệt.
Diệu Phong thân hình thoáng lảo đảo, ánh mắt chậm rãi di chuyển nhìn xuống phía ngực. Hắn nhìn thấy được, trước ngực hắn là một mảng máu màu đỏ tươi vẫn còn đang nhỏ giọt. Chỗ đó chính là vị trí trái tim hắn.
Nhưng điều làm Diệu Phong đau đớn hơn ngàn lần chính là, Dương Song mà hắn đang bảo hộ phía sau, lại đang lặng lẽ cầm trâm cài tân nương đâm xuyên qua tim hắn. Dường như sợ lực đâm không đủ mạnh, cánh tay kia còn tăng thêm lực đạo, ấn cây trâm cài vào ngực hắn thêm lần nữa, đâm sâu thêm.
Vì Dương Song ấn sâu thêm, một dòng máu tươi mạnh mẽ xộc lên cổ họng Diệu Phong, khiến hắn "khụ" một tiếng. Máu từ khóe miệng cũng như tim hắn chảy ra càng lúc càng nhiều.
Diệu Phong không nhúc nhích, chỉ nhoẻn miệng cười. Thân thể hắn cứ thế nặng nề rơi xuống đất.
Trời đất xoay chuyển, trước khi Diệu Phong nhắm mắt, hắn nhìn thấy Dương Song đang đứng yên từ trên cao mà nhìn hắn. Nàng nhìn hắn không đau xót, chỉ mãi nhìn bàn tay đẫm máu của mình mà lẩm bẩm: "Không thể nói tên chàng ấy, không thể nói tên chàng ấy."Cảm giác bị người mình yêu một tay xuyên tim hóa ra cảm giác như thế này.
Bi phẫn, đau đớn, hận nhưng lại không thể hận.
Đến cuối cùng, hắn ta vẫn chính là không thể sánh bằng người kia.
Hắn thật ngây ngơ, bản thân xuất thân từ phường lừa gạt, cho dù người kia gia đình gặp biến cố, cha mẹ chết hết nhưng kỳ thật, thân phận người kia vẫn tôn quý hơn hắn gấp trăm lần, vạn lần.
Hắn có cái gì để so sánh?
Đến cuối cùng, hắn thật ra chỉ có cái mạng để cho nàng.
Mọi người đều bị hành động của Dương Song làm cho sững sờ. Lão phu nhân bị hành động tàn nhẫn của nàng ta làm cho toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Nhờ có Trần Minh nhanh mắt tiến tới đỡ lấy, bà mới có thể không bị ngã.
Sau khi Diệu Phong chết, tra hỏi thế nào Dương Song cũng không trả lời. Lão phu nhân không nhẫn tâm nhìn thêm nữa, đành để mọi việc lại cho Trần Minh.
Trần Minh tra khảo thêm một lát, cảm thấy không có hiệu quả, đành nhốt tạm nàng ta vào phòng chứa củi, để giao lại cho quan sai xử trí.
Mặc dù nàng ta phản bội lại Trần gia, nhưng lão phu nhân đã xem nàng ta như con đẻ, tình cảm không thể một sớm một chiều mà biến mất. Bà cho người mỗi bữa cơm đều đem đồ ăn đầy đủ đến cho nàng ta, không để cho nàng ta chịu thiệt.
Còn về Lâm Dạ Mễ, lão phu nhân cảm thấy xấu hổ nên luôn tìm cách thoái thác tránh mặt nàng. Lâm Dạ Mễ biết suy nghĩ của bà nên cũng không mấy bận tâm.
Dương Song bị nhốt trong phòng củi, hai ngày nhanh chóng trôi qua. Trên người nàng vẫn là bộ giá y đỏ rực lúc trước, chỉ là đầu tóc có phần rối bời, mặt mũi bị nhem nhuốt. Sau đêm nay là Dương Song sẽ bị quan sai áp giải, nhưng trên mặt nàng vẫn bình tĩnh lạ thường.
Ánh trăng sáng mờ ảo, nhàn nhạt xuyên qua khung cửa, Dương Song ánh mắt mông lung nhìn ra phía ngoài.
Trong đêm tối, một hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn xuyên qua đám rừng, nhanh chóng tiến tới phòng củi.
Nhìn thấy hắc y nhân, Dương Song đôi môi nhợt nhạt chợt nở ra một nụ cười.
Đêm đó, Dương Song được người khác dẫn trốn thoát.
Khi cả hai đi được một khoảng cách Trần gia khá xa, hắc y nhân mới nhẹ nhàng đặt Dương Song đang được ôm trong lòng xuống.
Đứng trên đỉnh núi cao, một cơn gió thổi qua làm cho mái tóc vốn rối bù của nàng ta bay tán loạn. Bộ giá y bị cơn gió thổi lặng lẽ kêu lên vài tiếng phật phật, nhìn qua, trông vô cùng chật vật.
Người kia đứng đối diện Dương Song. Nàng nhìn hắn, nỗi sợ hãi mấy ngày qua như được trút bỏ, không kìm nén được nước mắt lưng tròng. Nàng không nói chữ nào, liền nhào qua người kia, ôm chầm lấy hắn mà khóc như một đứa trẻ. Nàng vừa khóc vừa nói: "Ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta, ta biết chàng nhất định sẽ đến cứu ta."
Người kia để mặc cho Dương Song khóc, hắn lặng lẽ vuốt tóc nàng, hôn lên đỉnh đầu nàng thì thào: "Cực khổ cho nàng rồi."
Dương Song vẫn luôn ôm người kia, nghe thấy thế thì liên tục lắc đầu: "Ta không cực khổ, hoàn toàn không cực khổ. Nhưng ta không thể giúp chàng báo thù, thật xin lỗi."
Người kia để mặc cho Dương Song cọ lung tung trong lòng mình, hắn dịu dàng nói: "Không sao, ta không trách nàng."
Dương Song ngẩn đầu từ trong lồng ngực hắn ta, ánh mơ màng, đẫm đầy nước mắt hỏi: "Thật sao, chàng không trách ta?"
Người kia nhìn nàng mỉm cười dịu dàng: "Đúng vậy."
Dương Song âm thầm thở phào ra nhẹ nhõm, như gỡ được gánh nặng giọng nói cũng trở nên hoạt bát hơn: "Nếu vậy, hai chúng ta cùng nhau bỏ trốn, sau đó thì sinh thật nhiều con. Ta ở nhà chăm con nhỏ. Chàng... "
Sự phấn khích chưa kịp tan trên mặt, Dương Song chợt thấy ngực mình đau nhói. Nàng cúi xuống, nhìn đoản kiếm tàn nhẫn xuyên qua ngực mình.
Dương Song ôm miệng, nặng nề ho "khụ" một tiếng. Máu từ khóe miệng nàng chảy xuống, sau đó xuyên qua kẽ tay rơi xuống y phục của nàng. Màu đỏ của máu nhanh chóng hòa lẫn màu đỏ của giá y.
Dương Song mở to mắt, sắc mặt tái nhợt không dám tin nhìn người kia. Nàng lảo đảo níu lấy tay áo đối phương, nàng muốn hỏi hắn, vì sao đối xử với nàng như vậy? Nhưng khi miệng mở ra, cổ họng liền trào một búng máu, nói không nên lời.
Không phải chàng bảo, chàng không trách ta sao?
Nghi vấn không thể nào nói ra, thân thể Dương Song liền mềm oặt ngã xuống. Tay áo hắc y nhân bị Dương Song nắm, hắn thuận thế thế đưa tay ra đón lấy nàng. Ánh trăng rọi qua mặt hắc y nhân, chỉ thấy khuôn mặt hắn lạnh lẽo.
Hắc y nhân chậm rãi cúi xuống bên tai Dương Song, khẽ thì thầm: "Nàng chết rồi, sao ta còn nỡ trách nàng."
Nói xong câu này, trên môi hắn nhếch lên một nụ cười. Nụ cười của hắn chứa đầy ý châm biếm.
Cứ thế, hắc y nhân chậm rãi ôm xác Dương Song đi đến bên mép núi, bàn tay ôm lấy thi thể nhẹ nhàng buông ra. Nơi hắn buông tay là vực thẳm, hắn cứ thế đứng cao cao tại thượng nhìn thi thể Dương Song từ trên đỉnh núi rớt xuống vực, sau đó dần biến mất.
Nhìn thi thể Dương Song biến mất, hắn nở nụ cười, giọng cảm kích nhưng lại xen lẫn sự giễu cợt: "Cảm ơn vì sự hi sinh của nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/38
|