Cả bọn nghe xong thì trố mắt ra nhìn Lucia. Lucia cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai, đôi vai Lucia run run rõ ràng là đang khóc. Mọi người không ai nói một câu nào chỉ có nó từ tốn hỏi:
– Lucia, nếu như vậy tại sao cô lại có thể trốn được khỏi nơi ấy khi chỉ là 1 linh hồn???
Lucia gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi nói:
– Cherry, tôi trốn thoát được lần đầu tiên khi còn có đôi cánh và khi là linh hồn đều được mama cô ra tay giúp đỡ hết.
– Mama tôi sao??? -nó nhíu mày hỏi.
Lucia gật đầu một cái rồi nói:
– Phải là mama của cô, bà ấy rất tốt bụng lại xinh đẹp. Trong thế giới thần thánh ấy lại chỉ có được mama của cô, mama của Kelvin, mama của Ray cùng mama của Saria giúp đỡ tôi, thấu hiểu tôi, không khinh không dè chừng cũng như không chèn ép tôi. Ở đó những người khác cũng là thiên thần đáng lẽ ra phải biết yêu thương, tôn trọng người khác, giúp đỡ nhau nhưng đấy xem họ còn chưa từng một lần yêu quý tôi!
Hóa ra Lucia lại là một linh hồn có quá khứ đau lòng đến như vậy. Nói đến đây Lucia lại khóc, những giọt nước mắt mà những linh hồn không bao giờ có được.
– Lucia, cô liệu có thể nói rõ mọi chuyện cho chúng tôi được không???
Càng nghe lại càng tò mò hơn nên hắn mới lên tiếng. Lucia lấy chiếc khăn giấy cất trong ba lô lau đi khuôn mặt bị tèm lem vì nước mắt rồi nói:
– Có lẽ là con đường tắt mà tôi tạo ra trong động Địch Nhân này chưa bị lấp và chúng ta sẽ đến được tâm của hòn đảo này nhanh hơn đấy! Vừa đi tôi sẽ vừa kể chuyện.
Thế là cả lũ lại xách ba lô lên để đi vào trong động Địch Nhân. Lucia là người dẫn đầu.
– Hang động này là do mama của Ray tìm ra và chỉ đường cho tôi đến….
Hang động này rất sâu, cao và rộng. Có thể nói nơi này khá là lí tưởng để chạy trốn vì có khá nhiều các ngóc ngách hay các chỗ quẹo trái, quẹo phải. Lucia cầm một cây đuốc lên dẫn bọn bọ đi vào đến còn đường ngoài cùng bên tay phải.
– Năm đó lần đầu giúp tôi trốn thoát được thì….
Bỗng dưng nó ngắt lời của Lucia:
– Lucia bỗng mắt tôi có cảm giác nhức quá!!!
– Phải mắt chúng tôi cũng khá nhức mà hơn nữa cơ thể của An cũng đang dần trong suốt!
Cô đưa tay lên xoa xoa mắt rồi nói. Lucia lúc này mới nhớ ra điều này rồi nói:
– Tôi quên mất rằng vì lớp ma pháp được tôi cùng mama mấy người tạo ra khiến cho dù thiên thần, ác quỷ hay là con lai giữa thần thánh cùng loài người hay gì nữa cũng sẽ được hiện nguyên hình. Mắt mấy người một lúc nữa sẽ giống như Cherry hiện nguyên hình là có các kí tự bí ẩn còn tôi thì vốn là linh hồn mà…. Thiên, Phương cùng tôi bắt buộc phải dùng kính áp tròng đấy vì chúng ta không phải là người được kế thừa chính thống nên mắt không thể nhìn hay thở được bình thường dưới nước như 5 người họ…
Lucia nói không sai, một lúc sau thì mắt của bọn họ đều rất kì dị toàn là các kí tự đặc biệt thậm chí còn có thể các hình ngôi sao, mặt trăng ngaoif ra thì Phương cùng Thiên thì các kí tự có phần mờ hơn.
Lucia đưa 2 đôi kính áp tròng đặc biệt kia cho Thiên và Phương.
– Lại nói tiếp chuyện lúc nãy, trong lần đầu giúp tôi trốn thoát thì họ không hề bị phát giác thậm chí họ còn đánh lạc hướng được. Đến lần thứ 2 thì họ phát hiện, họ nhanh chóng trốn xuống trái đất, yêu rồi kết hôn cùng người trái đất sinh ra các cậu nhưng cũng không được quá lâu thì những vụ tai nạn liên tiếp xảy ra để Thượng đế có lí do bắt họ đi còn riêng mama của Saria đang bị lục soát gắt gao bởi các thiên thần.
Đi hết con đường ấy thì họ đang đứng tại một khoảng trống và trước mặt thì lại có thêm 5 con đường nhỏ khác. Cái động này đúng là rộng quá đi!!!
– Bây giờ chúng ta sẽ phải trượt xuống đường có mạch nước ngầm, trôi theo mạch nước ấy sẽ dẫn đến được đường vào từ dưới nước của chỗ phán xét ấy. Chỉ cần lặn sâu xuống khoảng 15′ là đến được chiếc cổng ấy.
Vưa nghe Lucia nói xong thì anh lên tiếng phản đối:
– Không được, nếu như trôi theo mạch nước ấy thì nhất định cô cùng Thiên và Phương sẽ bị chết đuối mất hơn nữa nếu có bơi thì sẽ rất lâu vì có ba lô. Phải tìm cách khác thôi!
Lucia suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Vậy chúng ta chia ra thành 2 nhóm: 1 nhóm bơi, 1 nhóm đi bộ!!!
(Còn tiếp)
– Lucia, nếu như vậy tại sao cô lại có thể trốn được khỏi nơi ấy khi chỉ là 1 linh hồn???
Lucia gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi nói:
– Cherry, tôi trốn thoát được lần đầu tiên khi còn có đôi cánh và khi là linh hồn đều được mama cô ra tay giúp đỡ hết.
– Mama tôi sao??? -nó nhíu mày hỏi.
Lucia gật đầu một cái rồi nói:
– Phải là mama của cô, bà ấy rất tốt bụng lại xinh đẹp. Trong thế giới thần thánh ấy lại chỉ có được mama của cô, mama của Kelvin, mama của Ray cùng mama của Saria giúp đỡ tôi, thấu hiểu tôi, không khinh không dè chừng cũng như không chèn ép tôi. Ở đó những người khác cũng là thiên thần đáng lẽ ra phải biết yêu thương, tôn trọng người khác, giúp đỡ nhau nhưng đấy xem họ còn chưa từng một lần yêu quý tôi!
Hóa ra Lucia lại là một linh hồn có quá khứ đau lòng đến như vậy. Nói đến đây Lucia lại khóc, những giọt nước mắt mà những linh hồn không bao giờ có được.
– Lucia, cô liệu có thể nói rõ mọi chuyện cho chúng tôi được không???
Càng nghe lại càng tò mò hơn nên hắn mới lên tiếng. Lucia lấy chiếc khăn giấy cất trong ba lô lau đi khuôn mặt bị tèm lem vì nước mắt rồi nói:
– Có lẽ là con đường tắt mà tôi tạo ra trong động Địch Nhân này chưa bị lấp và chúng ta sẽ đến được tâm của hòn đảo này nhanh hơn đấy! Vừa đi tôi sẽ vừa kể chuyện.
Thế là cả lũ lại xách ba lô lên để đi vào trong động Địch Nhân. Lucia là người dẫn đầu.
– Hang động này là do mama của Ray tìm ra và chỉ đường cho tôi đến….
Hang động này rất sâu, cao và rộng. Có thể nói nơi này khá là lí tưởng để chạy trốn vì có khá nhiều các ngóc ngách hay các chỗ quẹo trái, quẹo phải. Lucia cầm một cây đuốc lên dẫn bọn bọ đi vào đến còn đường ngoài cùng bên tay phải.
– Năm đó lần đầu giúp tôi trốn thoát được thì….
Bỗng dưng nó ngắt lời của Lucia:
– Lucia bỗng mắt tôi có cảm giác nhức quá!!!
– Phải mắt chúng tôi cũng khá nhức mà hơn nữa cơ thể của An cũng đang dần trong suốt!
Cô đưa tay lên xoa xoa mắt rồi nói. Lucia lúc này mới nhớ ra điều này rồi nói:
– Tôi quên mất rằng vì lớp ma pháp được tôi cùng mama mấy người tạo ra khiến cho dù thiên thần, ác quỷ hay là con lai giữa thần thánh cùng loài người hay gì nữa cũng sẽ được hiện nguyên hình. Mắt mấy người một lúc nữa sẽ giống như Cherry hiện nguyên hình là có các kí tự bí ẩn còn tôi thì vốn là linh hồn mà…. Thiên, Phương cùng tôi bắt buộc phải dùng kính áp tròng đấy vì chúng ta không phải là người được kế thừa chính thống nên mắt không thể nhìn hay thở được bình thường dưới nước như 5 người họ…
Lucia nói không sai, một lúc sau thì mắt của bọn họ đều rất kì dị toàn là các kí tự đặc biệt thậm chí còn có thể các hình ngôi sao, mặt trăng ngaoif ra thì Phương cùng Thiên thì các kí tự có phần mờ hơn.
Lucia đưa 2 đôi kính áp tròng đặc biệt kia cho Thiên và Phương.
– Lại nói tiếp chuyện lúc nãy, trong lần đầu giúp tôi trốn thoát thì họ không hề bị phát giác thậm chí họ còn đánh lạc hướng được. Đến lần thứ 2 thì họ phát hiện, họ nhanh chóng trốn xuống trái đất, yêu rồi kết hôn cùng người trái đất sinh ra các cậu nhưng cũng không được quá lâu thì những vụ tai nạn liên tiếp xảy ra để Thượng đế có lí do bắt họ đi còn riêng mama của Saria đang bị lục soát gắt gao bởi các thiên thần.
Đi hết con đường ấy thì họ đang đứng tại một khoảng trống và trước mặt thì lại có thêm 5 con đường nhỏ khác. Cái động này đúng là rộng quá đi!!!
– Bây giờ chúng ta sẽ phải trượt xuống đường có mạch nước ngầm, trôi theo mạch nước ấy sẽ dẫn đến được đường vào từ dưới nước của chỗ phán xét ấy. Chỉ cần lặn sâu xuống khoảng 15′ là đến được chiếc cổng ấy.
Vưa nghe Lucia nói xong thì anh lên tiếng phản đối:
– Không được, nếu như trôi theo mạch nước ấy thì nhất định cô cùng Thiên và Phương sẽ bị chết đuối mất hơn nữa nếu có bơi thì sẽ rất lâu vì có ba lô. Phải tìm cách khác thôi!
Lucia suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Vậy chúng ta chia ra thành 2 nhóm: 1 nhóm bơi, 1 nhóm đi bộ!!!
(Còn tiếp)
/91
|