Lại vào lớp, nó buồn ngủ. Dạo này trong giờ học nhìn nó không tập trung chút nào. Mắt cứ mơ màng, hay gục lên gục xuống. Mỗi lần mở mắt ra, lại thấy vẻ ảo . Nó hay như vậy. Có vẻ như dạo này, nó hay thức đêm.... Mở mắt ra, trước mắt nó là cô đang đứng trên bục, cầm viên phấn viết lạch cạch, nhàm chán! Nó lại nhắm mắt lại. Buồn ngủ quá. Đêm qua lại có vài việc cần làm... Cốp..AAA, nó kêu khẽ. Cô giáo đả phấn vào đầu nó. Thật chuẩn xác ! Nó không thể hiện cảm xúc gì , nhặt viên phấn, lên bảng . Trên bảng là dòng chữ ngay ngắn : Em làm bài tập này cho tôi . Lạch cạch. Cả lớp ảo não nhìn nó. Trước thì tự nhiên lạnh đơ, giờ thì không tập trung. Thật khó hiểu quá! Cô giáo thì khá khó chịu. Đây là một học sinh ưu tú không chỉ của lớp mà còn của trường, nếu người khác thấy cảnh này thì không phải đang bôi bác trường học chứ : học sinh lười cũng được công nhận ưu tú. Nó trên bảng thì đầu toàn sao với giăng, mơ mơ màng màng, nhìn giống người nghiện zậy. Nếu lúc nãy không phải ra chỗ cái cây thì giờ chắc không vậy. Hò ò ò, cố lên, xong thì về chỗ ngủ... Mấy chữ cuối cùng cũng xong xuôi, nó vật vờ đi tới bàn giáo viên, đặt cây phấn vào hộp. Cô mắt sáng lên , cây gậy đập chát xuống bàn :
- Sao em ngủ trong giờ học ?
Lông đầu của nó dựng đứng hết lên, từ mái tới gáy. Trời ơi, không phải Quỷ Môn Quan chứ ? Mồ hôi lạnh túa ra từ chán nó. Nhưng mặt nó lại thản nhiên như không :
- Thưa cô, tối qua em học khuya
- Mấy giờ ? Cô gõ gõ nhịp thước trên bàn...!!!
- Dạ, 10h45.
RẦM RẦM RẦM và rầm , cạch cạch. Hiệu ứng " rơi kính", " lộn bàn " lập tức xảy ra trong lớp học. 10h45 ? Ô mài gót !10h45 đã đi ngủ mầ đòi học khuya ?!!!
- Vậy em học từ mấy giờ ? Sau khi lấy lại kính, vẻ uy nghiêm khôi phục,cô giống hệt Bao đại nhân nhìn nó
- Dạ, 8h30 ạ. Nó ngây ngô gãi đầu nhìn cô, cười ngu ngu. Cả lớp lại té ghế cái rầm. 8h30 -> 10h45 ? Không giống học sinh ưu tú lắm thì phải ?
- vậy thường mấy giờ em ngủ ? Cô vẫn nghiêm mặt nhìn nó
- Dạ, 9h30. Nó vẫn hồn nhiên như con điên. Ngất, ngất thật. 8h30->9h30 hả ???
- Vậy thời gian còn lại em ...... cô bỏ lửng câu, mắt tò mò nhìn nó
Nó gõ gõ đầu, ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói :
- Chính xác thì thưa cô, 7h em vệ sinh cá nhân, 7h30 em nấu ăn cơm siêu nhân, 7h45 em rửa bát, giặt quần áo, 8h đến 8h30 là khung hoạt hình ạ .
Thật ngoan và lễ phép, cũng bận nhỉ, vệ sinh cá nhân, nấu , ăn cơm, xem phim...
- Vậy sau giờ học em ..... lại bỏ lửng...
- Em đi ngủ..... Độc giả thấy không, nó nói dối không ngượng mồm. Mà thực ra còn không đỏ mặt, nói lắp , đổ mồ hôi mà rất tự tin nha. Nó đẩy gọng kính, nghiêm mặt nhìn cô
- Ha, được được rồi, em về chỗ không chút nữa các bạn ngủ luôn tại lớp đấy.
Nó quay phắt xuống nhìn cả lớp, bình thường mà, rồi thong thả về chỗ. Trên bảng, cô đăm chiêu nhìn bài tập cô đưa. Nó giải hết, mà còn giải đúng. Bài hôm nay mới học, bài tập này trong sách nâng cao đấy. Biết nó được mệnh danh học sinh ưu tú của trường, cô đã ra bài kiểu này để chặn đường thoát của nó khi ngủ trong giờ, vậy mà ..... Cô vẫn phải vỗ tay khen : Em làm tốt lắm... Cô nhìn xuống. Nó không ngủ nữa nhưng mà gục, gục , gục......
- TAN HỌC Ở LẠI DỌN SÂN BÓNG. Chim chóc bay gấp, lá bay tá lả. Cả hành lang chợt im phăng phắc. Họ chỉ thầm chia buồn với nạn nhân của câu nói kia. Dọn sân bóng thì hay rồi.....
Giờ ra chơi, nó lại xuống căn tin ngồi ăn trưa. Cả bọn tề tựu đông đủ.
- Các chiến hữu, hôm qua vui không ?
- Ờ, vui chứ. Thiên bê khay đồ ăn đặt xuống
- Ổn. Hoàng đáp lại.
- Cũng được. Hạo hững hờ chọc chọc cốc cà phê sữa.
- Được là thế nào, chú phải nói tuyệt chứ ? Nó nhăn mặt nhìn Hạo, nắm đấm đặt lên bàn
- Ha, vui , vui lắm, vui chết luôn. Hạo quay sang nó, giơ hai tay lên đầu, nhăn nhở cười
- Vậy còn được, nó đập hai tay vào hai tay Hạo, rồi chòng chọc nhìn xuống đĩa bánh
- Nghỉ học tiếp đi . Minh Minh mắt sáng ngời nhìn mọi người... Hết biết vơi tên này mà, tự nhiên nhìn mặt hắn ngu dễ sợ. Cốc. Coi như hắn đen đủi, phải chịu đi, 5 người cùng cốc cơ mà...
- Đẹp lắm. Lâm cười mỉm nhìn nó.
- Biết mà biết mà, tối nhìn đẹp lắm phải không ? Thay đèn ngủ được nhỉ ? Nó hào hứng với Lâm
- Ừm. Lâm vẫn cười rất công tử
- Không cảm ơn à ? Khó chịu rồi nhé, nó tặng quà cho mà không cảm ơn nó sao ? Có giả vờ giáo dục thì cũng phải làm cho tốt chứ
- Hê, tại em làm tình nguyện viên đi cho, anh có đòi đâu. Lâm nham hiểm nhìn lại nó. Ôi , sao mà lạnh sống lưng. Khuông mặt trắng trẻo của Lâm nhìn như da mặt vampire, đôi mắt thường ngày cứng cáp, sắc lạnh lại xoáy lại, lông mày nheo nheo . Kính nhìn như của con " thùng phy xanh vậy ". Hơ hơ hơ, thật đáng sợ. Cả bọn ngồi ăn mà đổ mồ hôi hột, mặt trắng ra. Không thể ngờ là Lâm cũng có lúc như vậy
- Anh, anh thể hiện tốt rồi. Em suy nghĩ lại, anh cứ giả tạo như nãy, không cần thành thật để người ta thấy độ biến thái của anh đâu. Nó cúi đầu nói... Nụ cười trên mặt Lâm như hóa đá... Một làn gió " mơn man" thổi qua. Có mùi nguy hiểm. 5 đứa < trừ Lâm ra > đồng loạt đứng dậy , đưa ra cùng một ý kiến:
- Đi vệ sinh.
- Trùng hợp nhỉ ??? Lâm gằn giọng nói.Tính troll anh hả ?!!! Đi wc tầm nửa tiếng luôn chứ gì ? " Ngồi hết lại cho anh".
- Này sao anh lại bắt tụi tôi phải nghe lời nhỉ ? Thiên hếch mặt lên, nói với người đang ngồi < rõ ràng là người ta thấp hơn rồi mà vẫn còn muốn hếch sao ?>
- Là một hội trưởng hội học sinh nói. Lâm mặt trở nên nghiêm túc, cứng nhắc như một ông già thập kỉ 80. Vậy đấy, hãy tưởng tượng ra cảnh một tên mặt khô ngắc, đeo cặp kính tri thức vào xem, thật nhàm chán rồi nha
- Thưa hội trưởng .... Một tên khô nhắc khác khẽ cúi người 45 độ trước hội trưởng.
- Chúng ta đi thôi . Lâm đứng bật dậy, đi ra khỏi căn-tin.Chiếc bóng cao cao vừa khuất , cả bọn ngồi xuống, ăn uống nhộn nhịp. Thật vội vã, vội đến nỗi không một đứa nào dám ngẩng mặt lên chỉ sợ ....
- A, anh quay lại lấy cái bánh. Mặt Lâm to đùng hiện ra , tay lôi cái bánh trước mặt nó. Zời ạ, nó đã tính là sẽ thanh toán nốt cái này , vậy mà hắn còn quay lại. Cả bọn nín thở, mắt trợn trừng nhìn con người trước mặt. Lâm quay quay đầu, nhìn cả bọn :
- Anh giống quái vật vậy hả ?
- [ lắc lắc lắc lắc ]
- Ờ, thôi bye nha ...
Phào, thở phì ra nhẹ cả người . Thiên phát nộ đầu tiên:
- Mình không ngờ hội trưởng lại biến thái như vậy.
[ thông cảm ... thông cảm ]
- Mình thì không ngờ ổng quái dị hơn cả ông hói . Minh Minh mặt tái mét thể hiện hành động.
- Tớ không nghĩ anh ấy bình thường ... Hoàng cũng vội vã bổ sung
- Bình thường thì nhã nhặn vậy mà vẫn có lúc ......... thật kinh khủng. Hạo lắc lắc đầu, đưa ra kết luận " koa ọc " mới.
- À há, tớ thấy giống " con đeo kính" ở Tp HCM... Nó bật ra một sự liên tưởng thật táo bạo, thật yomost. Cho bạn một tràng vỗ tay nào....
- Ê, con đeo kính.... Thiên ôm bụng phá ra cười , tay chỉ thẳng vào mặt nó...
- Ha ha ha, hô hô hô, hi hi hi.... cả lũ cười khả ố, cười nghiêng ngả, cười đến đau cả bụng. Nó hầm hầm mặt, tiến thẳng ra chỗ Thiên, múc cậu một phát vào lưng... Ồ yeh. Anh Thiên ngưng cười hẳn, mặt từ đỏ chuyển sang tím lịm luôn .....
- Sao em ngủ trong giờ học ?
Lông đầu của nó dựng đứng hết lên, từ mái tới gáy. Trời ơi, không phải Quỷ Môn Quan chứ ? Mồ hôi lạnh túa ra từ chán nó. Nhưng mặt nó lại thản nhiên như không :
- Thưa cô, tối qua em học khuya
- Mấy giờ ? Cô gõ gõ nhịp thước trên bàn...!!!
- Dạ, 10h45.
RẦM RẦM RẦM và rầm , cạch cạch. Hiệu ứng " rơi kính", " lộn bàn " lập tức xảy ra trong lớp học. 10h45 ? Ô mài gót !10h45 đã đi ngủ mầ đòi học khuya ?!!!
- Vậy em học từ mấy giờ ? Sau khi lấy lại kính, vẻ uy nghiêm khôi phục,cô giống hệt Bao đại nhân nhìn nó
- Dạ, 8h30 ạ. Nó ngây ngô gãi đầu nhìn cô, cười ngu ngu. Cả lớp lại té ghế cái rầm. 8h30 -> 10h45 ? Không giống học sinh ưu tú lắm thì phải ?
- vậy thường mấy giờ em ngủ ? Cô vẫn nghiêm mặt nhìn nó
- Dạ, 9h30. Nó vẫn hồn nhiên như con điên. Ngất, ngất thật. 8h30->9h30 hả ???
- Vậy thời gian còn lại em ...... cô bỏ lửng câu, mắt tò mò nhìn nó
Nó gõ gõ đầu, ra vẻ nghĩ ngợi rồi nói :
- Chính xác thì thưa cô, 7h em vệ sinh cá nhân, 7h30 em nấu ăn cơm siêu nhân, 7h45 em rửa bát, giặt quần áo, 8h đến 8h30 là khung hoạt hình ạ .
Thật ngoan và lễ phép, cũng bận nhỉ, vệ sinh cá nhân, nấu , ăn cơm, xem phim...
- Vậy sau giờ học em ..... lại bỏ lửng...
- Em đi ngủ..... Độc giả thấy không, nó nói dối không ngượng mồm. Mà thực ra còn không đỏ mặt, nói lắp , đổ mồ hôi mà rất tự tin nha. Nó đẩy gọng kính, nghiêm mặt nhìn cô
- Ha, được được rồi, em về chỗ không chút nữa các bạn ngủ luôn tại lớp đấy.
Nó quay phắt xuống nhìn cả lớp, bình thường mà, rồi thong thả về chỗ. Trên bảng, cô đăm chiêu nhìn bài tập cô đưa. Nó giải hết, mà còn giải đúng. Bài hôm nay mới học, bài tập này trong sách nâng cao đấy. Biết nó được mệnh danh học sinh ưu tú của trường, cô đã ra bài kiểu này để chặn đường thoát của nó khi ngủ trong giờ, vậy mà ..... Cô vẫn phải vỗ tay khen : Em làm tốt lắm... Cô nhìn xuống. Nó không ngủ nữa nhưng mà gục, gục , gục......
- TAN HỌC Ở LẠI DỌN SÂN BÓNG. Chim chóc bay gấp, lá bay tá lả. Cả hành lang chợt im phăng phắc. Họ chỉ thầm chia buồn với nạn nhân của câu nói kia. Dọn sân bóng thì hay rồi.....
Giờ ra chơi, nó lại xuống căn tin ngồi ăn trưa. Cả bọn tề tựu đông đủ.
- Các chiến hữu, hôm qua vui không ?
- Ờ, vui chứ. Thiên bê khay đồ ăn đặt xuống
- Ổn. Hoàng đáp lại.
- Cũng được. Hạo hững hờ chọc chọc cốc cà phê sữa.
- Được là thế nào, chú phải nói tuyệt chứ ? Nó nhăn mặt nhìn Hạo, nắm đấm đặt lên bàn
- Ha, vui , vui lắm, vui chết luôn. Hạo quay sang nó, giơ hai tay lên đầu, nhăn nhở cười
- Vậy còn được, nó đập hai tay vào hai tay Hạo, rồi chòng chọc nhìn xuống đĩa bánh
- Nghỉ học tiếp đi . Minh Minh mắt sáng ngời nhìn mọi người... Hết biết vơi tên này mà, tự nhiên nhìn mặt hắn ngu dễ sợ. Cốc. Coi như hắn đen đủi, phải chịu đi, 5 người cùng cốc cơ mà...
- Đẹp lắm. Lâm cười mỉm nhìn nó.
- Biết mà biết mà, tối nhìn đẹp lắm phải không ? Thay đèn ngủ được nhỉ ? Nó hào hứng với Lâm
- Ừm. Lâm vẫn cười rất công tử
- Không cảm ơn à ? Khó chịu rồi nhé, nó tặng quà cho mà không cảm ơn nó sao ? Có giả vờ giáo dục thì cũng phải làm cho tốt chứ
- Hê, tại em làm tình nguyện viên đi cho, anh có đòi đâu. Lâm nham hiểm nhìn lại nó. Ôi , sao mà lạnh sống lưng. Khuông mặt trắng trẻo của Lâm nhìn như da mặt vampire, đôi mắt thường ngày cứng cáp, sắc lạnh lại xoáy lại, lông mày nheo nheo . Kính nhìn như của con " thùng phy xanh vậy ". Hơ hơ hơ, thật đáng sợ. Cả bọn ngồi ăn mà đổ mồ hôi hột, mặt trắng ra. Không thể ngờ là Lâm cũng có lúc như vậy
- Anh, anh thể hiện tốt rồi. Em suy nghĩ lại, anh cứ giả tạo như nãy, không cần thành thật để người ta thấy độ biến thái của anh đâu. Nó cúi đầu nói... Nụ cười trên mặt Lâm như hóa đá... Một làn gió " mơn man" thổi qua. Có mùi nguy hiểm. 5 đứa < trừ Lâm ra > đồng loạt đứng dậy , đưa ra cùng một ý kiến:
- Đi vệ sinh.
- Trùng hợp nhỉ ??? Lâm gằn giọng nói.Tính troll anh hả ?!!! Đi wc tầm nửa tiếng luôn chứ gì ? " Ngồi hết lại cho anh".
- Này sao anh lại bắt tụi tôi phải nghe lời nhỉ ? Thiên hếch mặt lên, nói với người đang ngồi < rõ ràng là người ta thấp hơn rồi mà vẫn còn muốn hếch sao ?>
- Là một hội trưởng hội học sinh nói. Lâm mặt trở nên nghiêm túc, cứng nhắc như một ông già thập kỉ 80. Vậy đấy, hãy tưởng tượng ra cảnh một tên mặt khô ngắc, đeo cặp kính tri thức vào xem, thật nhàm chán rồi nha
- Thưa hội trưởng .... Một tên khô nhắc khác khẽ cúi người 45 độ trước hội trưởng.
- Chúng ta đi thôi . Lâm đứng bật dậy, đi ra khỏi căn-tin.Chiếc bóng cao cao vừa khuất , cả bọn ngồi xuống, ăn uống nhộn nhịp. Thật vội vã, vội đến nỗi không một đứa nào dám ngẩng mặt lên chỉ sợ ....
- A, anh quay lại lấy cái bánh. Mặt Lâm to đùng hiện ra , tay lôi cái bánh trước mặt nó. Zời ạ, nó đã tính là sẽ thanh toán nốt cái này , vậy mà hắn còn quay lại. Cả bọn nín thở, mắt trợn trừng nhìn con người trước mặt. Lâm quay quay đầu, nhìn cả bọn :
- Anh giống quái vật vậy hả ?
- [ lắc lắc lắc lắc ]
- Ờ, thôi bye nha ...
Phào, thở phì ra nhẹ cả người . Thiên phát nộ đầu tiên:
- Mình không ngờ hội trưởng lại biến thái như vậy.
[ thông cảm ... thông cảm ]
- Mình thì không ngờ ổng quái dị hơn cả ông hói . Minh Minh mặt tái mét thể hiện hành động.
- Tớ không nghĩ anh ấy bình thường ... Hoàng cũng vội vã bổ sung
- Bình thường thì nhã nhặn vậy mà vẫn có lúc ......... thật kinh khủng. Hạo lắc lắc đầu, đưa ra kết luận " koa ọc " mới.
- À há, tớ thấy giống " con đeo kính" ở Tp HCM... Nó bật ra một sự liên tưởng thật táo bạo, thật yomost. Cho bạn một tràng vỗ tay nào....
- Ê, con đeo kính.... Thiên ôm bụng phá ra cười , tay chỉ thẳng vào mặt nó...
- Ha ha ha, hô hô hô, hi hi hi.... cả lũ cười khả ố, cười nghiêng ngả, cười đến đau cả bụng. Nó hầm hầm mặt, tiến thẳng ra chỗ Thiên, múc cậu một phát vào lưng... Ồ yeh. Anh Thiên ngưng cười hẳn, mặt từ đỏ chuyển sang tím lịm luôn .....
/29
|