Thiên Tài Tướng sư

Chương 706: Tuyệt vọng

/915


Sau khi Diệp Thiên truyền âm, Hắc Giao cũng không có cảm giác được vui sướng, mà ngược lại trong ánh mắt lại lộ ra thần sắc hoang mang, nó nhớ rõ Diệp Thiên, nhưng đồng dạng biết Diệp Thiên và đạo nhân trước mặt giống nhau, cũng không phải cùng một chủng tộc với nó.

Không cùng chủng loại, kỳ tâm tất khác, đạo lí của câu này, cũng không phải chỉ có nhân loại hiểu được, Hắc Giao sống hàng trăm năm, trí tuệ ấy không hề kém người thường.

Nếu đặt ở lúc thường ngày, thực lực Diệp Thiên trước mặt Hắc Giao quả thật không đáng nhắc tới, nhưng lúc này nó đang liều mạng với đạo nhân, Diệp Thiên gia nhập, có lẽ liền trở thành một cây rơm cuối cùng đè ngã Lạc Đà.

Nghĩ đến đây, Hắc Giao lại điên cuồng từ chối, nó muốn thoát ra khỏi sợi dây thừng này trước lúc Diệp Thiên ra tay, chỉ cần trở lại trong đầm Hắc Long, có liền có thể bất bại.

Cái dây thừng Kim Hoàng Sắc kia đè trên người Hắc Giao thật sự càng ngày càng chặt, máu tươi từ miệng vết thương phun ra, có điều điều này cũng khiến cho đạo nhân kia bị áp lực càng lớn.

- Mẹ nó, đạo gia trở về nhất định rút gân lột da ngươi!

Đạo nhân phun một ngụm máu tươi ra, tinh thần cả người dũ ra ngã xuống.

Phải biết rằng, tu vi của Hắc Giao vốn dĩ cao hơn hắn ta, tuy rằng lấy tá trợ là Đạo gia, pháp bảo và tộc Kì Châu, nhưng đạo nhân vẫn phải dùng thực khí nuyên thần thúc dục, lúc này cũng sắp đến hoàn cảnh dầu cạn đèn khô rồi.

- Hắc Giao huynh, ta đến là giúp ngươi.

Diệp Thiên nhìn thấy sự bất an của Hắc Giao, tiếp tục truyền âm nói:

- Ngươi phải tin ta, hãy thu hồi khí độc trong sơn cốc này đi.

Chỉ là Diệp Thiên, căn bản là không thể đối phó đạo nhân kia, nhưng hắn cũng nghĩ tới một biện pháp, nhưng nhất định phải là Hắc Giao phối hợp mới được.

Hắc giao ngửa đầu phát ra một tiếng kêu to tương tự tiếng rồng gầm, ánh mắt nhìn lại hướng nguyên thần Diệp Thiên ẩn thân chỗ nham thạch, tựa hồ trong lòng cũng là không thể ra chủ ý.

Phải biết rằng, khí độc mà Hắc Giao phun ra, tuy rằng không thể hại đạo nhân, nhưng cũng có thể khiến cho thực khí của hắn hao phí để chống đỡ.

Nếu thu hồi lại, đạo nhân là có thể đem hộ thân thực khí dùng đến này buộc Long tác thượng, đến lúc đó Hắc Giao lại càng khó chống đỡ.

Chứng kiến bộ dạng do dự của Hắc Giao. Diệp Thiên truyền âm nói:

- Ta tu vi kém cách xa so với người này, ngươi nếu không quyết định, ta chỉ có thể lui đi!

Đạo nhân này tâm tư hiểm ác, hành sự lại càng cay độc dị thường. Nếu bị hắn phát hiện bản thân nấp một bên, bản thân Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức khó mà giữ cái mạng nhỏ này.

Là Hắc Giao không thu hồi khí độc, Diệp Thiên cũng chỉ có thu hồi nguyên thần, có thể trốn bao xa thì trốn bao xa.

Nghe thấy câu nói này của Diệp Thiên, trong mắt Hắc Giao lộ ra một thần sắc dứt khoát, dù sao bây giờ xuống như vậy nó cũng là chỉ có đường bại vong, chi bằng theo lời Diệp Thiên đánh một chút.

Một ngụm đan khí phun ra, bị nguyên thần đạo nhân bắt lấy nội đan chưởng tâm, đột nhiên chuyển động quay tròn, từng đạo lốc xoáy vô hình hiện ra xung quanh nội đan.

Trong sơn cốc như là nổi lên gió xoáy, khí độc trải rộng các góc ở trong cốc tuôn vào nội đan Hắc Giao, ngắn ngủn vài hơi, sơn cốc đã trở lại trong sáng.

- Ân? Có chuyện gì vậy?

Tránh ở ngoài cốc hộ pháp cho thân thể Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức đột nhiên chứng kiến khí độc trong cốc tán đi. Nhất thời lặng đi một chút, khi thấy tình hình bờ đầm ngoài Hắc Long một trăm mét, thì ánh mắt không khỏi trừng lớn.

- Ta nhổ vào. Thần tiên đến từ nơi nào, hàng yêu phục quái đây sao?

Khi nhìn rõ đạo nhân và Hắc Giao giằng co thì Hồ Hồng Đức nhịn không được xoa nhẹ hai mắt của mình, nếu không phải tận mắt mình nhìn thấy, thì như thế nào hắn cũng không thể tin, lại có người dám tới trêu chọc quái vật kia?

Trong lúc Hồ Hồng Đức kinh ngạc không hiểu, Diệp Thiên ngồi ngay ngắn dưới tàng cây bỗng nhiên mở mắt, nói:

- Lão Hồ, nổ súng hướng đạo nhân kia, hướng đầu mắt mà đánh!

- Bắn … bắn người đó?

Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nhìn phía Diệp Thiên nói:

- Cậu không lầm đấy chứ? Chúng ta phải giúp cũng là giúp đạo nhân kia. Làm sao có thể giúp Hắc Giao được?

- Giúp đạo nhân? Sợ là sau khi giết Hắc Giao, chúng ta cũng sống không nổi!

Diệp Thiên cũng không them đứng dậy, gấp giọng nói:

- Lão Hổ, ông phải tin tôi, làm theo lời tôi nói, bằng không chúng ta sẽ chết không có đất chôn.

Diệp Thiên vốn ban đầu đi cũng đã xem bói. Hắn có trực giác, đạo nhân này kỳ thật đã phát hiện sự tồn tại của hắn, luôn luôn im hơi lặng tiếng, trong lòng chắc là tồn tại ác niệm.

- Sao có thể như vậy được?

Đại não Hồ Hồng Đức có chút hỗn loạn, nhưng vẫn tín nhiệm Diệp Thiên, hắn vẫn giơ khẩu súng lục bán tự động trong tay lên.

- Sau năm số, ông trực tiếp nổ sung, nhớ kỹ, hướng đầu hắn!

Sau khi Diệp Thiên dặn dò xong câu đó, nguyên thần cởi thể mà ra, mang theo Tam Thanh linh trở về phía sau nham bích.

Sau khi thu hồi khí độc trong cốc, nội đan của Hắc Giao quả nhiên uy lực tăng lên gấp bội.

Nhưng đạo nhân kia cũng thu hồi chân khí hộ thân, từng đạo chân khí đánh trói Hắc Giao, khiến cho thương thế thân thể của Hắc Giao nghiêm trọng, đã không còn thời gian phụt lên đan khí trợ giúp nội đan, một người một thuồng luồng vẫn là cục diện bất phân thắng bại.

- Một, hai, hai, ba, bốn, năm!

Sau khi trong miệng mặc niệm năm chữ số, Hồ Hồng Đức giơ súng nhắm ngay đầu đạo nhân cách trăm mét kia, trong miệng hung hăng mắng:

- Mẹ nó, sẽ tin cậu một lần!

Hồ Hồng Đức cơ bản không phải là người thiện nam tín nữ, hơn nữa là quan niệm cũng không phải cố chấp, coi như giết nhầm người, hắn cũng chưa chắc có gì áy náy.

Cuộc tranh đấu giữa đạo nhân và Hắc Giao đã tiến vào hồi gay cấn, máu tươi trên thân thể túa ra khiến cho Hắc Giao sắp không chịu nổi, lực đạo của thân thể khổng lồ kia ngày càng nhỏ.

Mà đạo nhân cũng trong tình trạng kiệt sức, nguyên thần hóa thành cánh tay đã có phần rã rời, vết thương bị nội đan tấn công vừa rồi cũng bộc phát ra, khóe miệng thỉnh thoảng tràn ra một tia máu tươi, hiển nhiên cũng là cố chấp chống đỡ.

- Phanh... Bang bang!

Vào lúc này, ba tiếng súng thanh thúy chợt vang lên, đập tan cục diện bế tắc giữa con người thuồng luồng ỏa.

Hồ Hồng Đức cả đời chơi súng, ba phát súng này là súng đòi mạng, ba viên đạn dường như bắn ra thương thang, hiện hình chữ phẩm hướng đạo nhân bay đi, mục tiêu đúng là ấn đường cùng hai mắt của đạo nhân.

Sau khi nghe thấy tiếng súng, tránh ở phía sau nham thạch Diệp thần kinh Thiên lập tức cứng, có thể dùng vũ khí giải quyết đạo nhân kia tất nhiên là tốt nhất, nếu không được hắn vẫn còn hậu thủ.

Ngay khi tiếng súng phát ra, đạo nhân bỗng nhiên bỗng nhiên hữu tay vừa lộn, một thanh dài ước chừng tam tấc đoản kiếm ra hiện ở trong tay, ngay sau đó nâng tới trước mắt.

- Cách... cách cách!

Sau khi ba tiếng kim thiết giao kích vang lên, ba viên đạn đó lại có thể đều bị đoản kiếm làm bể vỡ, hơn nữa thân thể của đạo nhân, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích chút nào.

- Muốn ám sát đạo gia, tiểu tử, ngươi còn kém xa lắm.

Khóe miệng của đạo nhân kéo ra một đường cong, trên mặt lộ một tia cười ác độc, khi Hắc Giao thu hồi khí độc trong cốc, hắn đã cảm giác có gì không ổn, trong lòng đã sớm tăng cường cảnh giác.

Nguyên thần kia hóa thành bàn tay to nên có một chút rã rời, kỳ thật chính là đạo nhân phân ra một tia Nguyên thần quan sát tình hình chung quanh, Diệp Thiên va Hồ Hồng Đức trong rừng cây ngoài sơn cốc dường như đã bị hắn sớm phát hiện.

Đạo nhân đạt đến tu vi này, cho dù không biết đến thuật bói toán, đối với sự nguy hiểm xung quanh mình vẫn có thể cảm nhận được, ác niệm của hai người Diệp Thiên bọn họ sớm đã bị hắn cho vào trong đáy lòng.

Chẳng qua đạo nhân đang trong giai đoạn tranh đấu gay cấn với Hắc Giao, sau khi nhìn thấy là hai kẻ phàm nhân, cũng không có nhỏ sát, mà là đem nguyên thần cấp thu trở về, ở trong lòng hắn, cho dù Hồ Hồng Đức cầm súng, cũng chỉ là một con kiến mà thôi.

Sự thật cũng đúng là như thế, Hồ Hồng Đức bắn liền ba phát súng, đều bị đạo nhân này chặn lại, lực đánh mạnh như vậy thậm chí cũng không thể làm thân thể hắn xê dịch một bước.

- Đây … Đây mà là người ư?

Ngoài sơn cốc Hồ Hồng Đức xem có chút há hốc mồm, khoảng cách một trăm mét, đạo nhân kia chẳng qua phất phất tay, giống như con ruồi bình thường bị hất văng ra.

- Ôi trời, lão tử không tin ngươi có thể ngăn được bao nhiêu phát đạn?

Hồ Hồng Đức cũng là phát điên, ngón trỏ tay phải liên tục bóp cò, trong lúc tiếng súng lớn trong ngoài sơn cốc, tuyết đọng trên cây xì xì rơi xuống mặt đất.

- Như vậy cũng được?

Tình hình xuất hiện trước mắt, thiếu chút nữa khiến cho nhãn cầu Hồng Đức trừng mắt lên.

Thân hình đạo nhân trong sơn cốc căn bản là không nhúc nhích được, tay phải lấy mắt thường dường như nhìn không rõ động tác, xung quanh cơ thể khua múa, viên đạn kia bắn về phía bản thân hoàn toàn đón đỡ được.

Một màn này nhìn thấy Hồ Hồng Đức thậm chí sau khi bắn hết đạn, đều quên thay băng đạn, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua lại có một người có thể chống lại súng như thế, khó phải không năm đó nghĩa cùng quyền lì lợm khẩu hiệu thực sự không phải là tin đồn vô căn cứ?

- Tiểu bối không biết sống chết!

Tuy rằng trên đoản kiếm có chân khí, nhưng lực xung kích của viên đạn vẫn khiến cho tay phải của đạo nhân cảm giác run lên, trong miệng lập tức hừ lạnh một tiếng, thừa dịp có cơ hội ngừng tiếng súng, tay phải mạnh mẽ giương lên.

- Đi!

Theo tiếng quát của đạo nhân, đoản kiếm kia sứu một chút hướng Hồ Hồng Đức bay qua, tốc độ này so với tốc độ viên đạn không chậm hơn là bao nhiêu, trong giây lát đã đến chỗ hơn mười mét trước mặt Hồ Hồng Đức.

- Mẹ nó, kiếm tiên à?

Nhìn thấy đoản kiếm không ngừng phóng đại trước mặt, Hồ Hồng Đức liền vội nấp vào phía sau cây hoa.

Chỉ là để cho hắn không nghĩ tới, thanh đoản kiếm như là có linh tính, quay tròn quanh cây hoa, cây đại thụ kia có vòng eo của người trưởng thành, giống như đậu hũ, không chút nào chịu lực bị chém đứt.

Sau khi chặt đứt cây hoa ngáng đường, đoản kiếm lập tức hướng đầu Hồ Hồng Đức, Hồ Hồng Đức lúc này tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể giơ tay phải cầm súng lên đón đỡ một chút.

Bất quá Tinh Cương đánh chế súng tự động, đoản kiếm nhỏ nhỏ trước mặt vẫn không đủ nhìn, một đạo bạch quang hiện lên, thân súng bị chặt thành hai đoạn, thậm chí một nửa tay trái Hồ Hồng Đức đều bị mất đi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

- Không ngờ rằng lão Hồ tung hoành thế giới là thế, thế nhưng lại có thể chết mơ hồ như thế này?

Hồ Hồng Đức lúc này vốn dĩ là không cảm giác tay trái truyền đến đau đớn, bởi vì đập vào mặt mà đến kiếm khí khiến cho hắn như rơi vào hầm băng, trong lòng nổi lên một loại tuyệt vọng, Hồ Hồng Đức lần đầu tiên cảm giác được cái chết cách mình gần đến vậy.


/915

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status