Hai năm sau,…
“Thiên Lam, ngươi nói xem có phải ta rất vô dụng không?” – Tiêu Nguyệt đang tu luyện Hỗn Độn Quyết thì bỗng mở mắt ra hỏi Thiên Lam.
Thiên Lam chỉ im lặng chứ không hề nói bất cứ thứ gì, hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Nguyệt rồi quay mặt đi chỗ khác vẻ mặt bi thương, nhưng trong lòng lại rủa thầm .” Tiêu Nguyệt ta nguyền rủa ngươi, ngươi mà vô dụng vậy bọn thiên tài ngoài kia sẽ thành siêu vô dụng đấy.”
“Aizz, ngươi cố gắng lên, chỉ cần ngươi cố gắng thì ngươi sẽ đột phá được cảnh giới Linh Sư mà.” - Thiên Lam trái lương tâm nói với Tiêu Nguyệt nhưng vẻ mặt hắn lại như ngàn năm sống trong bi thương không đổi. ta phi ta phi.
Tiêu Nguyệt buồn bực không thôi, theo Thiên Lam nói thì cảnh giới của được chia ra làm 10 cảnh giới.
Linh Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tông, Linh Tôn, Linh Đế, Linh Thánh, Linh Thần và trên đó còn có cả Đại Linh Thần, nhưng chưa từng ai đạt được cả . Mỗi một cấp chia làm thập tinh.
Mà nàng tu luyện đã hai năm rồi lại không thể đột phá cảnh giới Linh Sư, chưa tính tới phần linh lực nàng hấp thụ trước đó nữa, còn thêm sự giúp sức của Hỗn Độn Quyết . Nếu cứ như vầy thì phải làm sao, càng lên đẳng cấp cao thì càng khó tu luyện vậy thì 10 năm hay 20 năm nàng mới có thể báo thù? Càng nghĩ Tiêu Nguyệt càng ai oán, nhất quyết nhắm mắt lại tu luyện.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt bên kia tự hiểu lầm cũng mặc kệ, Tiêu Nguyệt nào biết từ 5 tuổi trở đi thì mới có thể bắt đầu hấp thụ linh lực một cách nhanh chóng, số linh lực ít ỏi trước khi sinh thần 5 tuổi của mỗi đứa trẻ chỉ có thể làm cường tráng thân thể mà thôi.
Tiêu Nguyệt hấp thụ số “linh lực ít ỏi” ấy để cường tráng cơ thể mà còn đem nó tu luyện lên đến thập cấp linh sĩ là quá thần kỳ rồi. Bất quá Thiên Lam sẽ không nói ra, cho Tiêu Nguyệt tức chết mới thôi, ai bảo tên người ta là Thánh Chỉ Thiên mà dám gọi thành Thiên Lam cơ chứ.
- - -
Dưới bóng cây cổ thụ, Tiêu Nguyệt cố gắng lấy quạt giấy quạt lấy quạt để, sao thời tiết nóng thế không biết. Đau lòng là nàng chỉ có thiên phú về hỏa mộc và quang, không dớt dát được thêm cái hệ phong hay hệ thủy gì đó cho nó mát, linh lực tập trung gần nàng chỉ toàn là hỏa quang và mộc. Oa oa~ Nàng muốn được linh lực hệ kia cơ.
Thiên Lam nghe được suy nghĩ của nàng thì sẽ khinh bỉ một phen, tam hệ linh lực mà còn đòi hỏi, chắc Thiên Lam sẽ bóp chết Tiêu Nguyệt mất.
Trên người Tiêu Nguyệt không có trang sức vải vóc của không phải là loại vải tốt, nhưng màu trắng mặc vào làm Tiêu Nguyệt như một thiên sứ nhỏ. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nỏn nhưng không phải loại da yếu ớt trắng bệch giống mấy tiểu thư quanh năm ở trong nhà nay lại vì nóng mà đỏ lên làm ngươi ta thật muốn cắn một ngụm.
Vương thị nhìn đứa bé ngồi dưới gốc cây đang ra sức quạt kia thì cười cười đem một khối băng đến.
“Tiểu Nguyệt, cầm cái này cho mát con.”
Tiêu Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Vương thị rồi nở nụ cười nhận lấy khối băng, nhất thiết đem chà khắp người.
Nhìn Tiêu Nguyệt như con cún nhỏ làm mát người VƯơng thị sủng nịch trách mắng.
“Coi con kìa, con gái ai lại lằm như vậy.”
Tiêu Nguyệt cười hì hì, đáng yêu đáp lại.
“Con chỉ là làm mát người thôi mà, đã vậy ai mà tới đây nhìn thấy con làm vậy đâu.
Vương thị nhẹ trách rồi cóc đầu Tiêu Nguyệt. “Con cũng được năm tuổi rồi, ngày mai ta đưa con đi trắc nghiệm linh lực nhé.”
Tiêu Nguyệt sững người một chốc rồi hòa hoãn cười. “Không cần đâu ạ, con cũng sắp phải đi rồi.”
Vương thị nghe vậy thì đau lòng “Ta biết rồi sẽ có một ngày con sẽ đi nhưng ta không nở.”.
“Tiệc nào cũng có lúc tàn, con nghĩ ngày mai con sẽ đi.” - Tiêu Nguyệt nhẹ giọng nói với Vương Thị rồi lại mỉm cười hì hì “Má Vương, mình đi chợ đi, hôm nay con sẽ nấu cơm cho. Lần này con trổ tài nấu nướng cực đỉnh luôn.”
Vương thị biết Tiêu Nguyệt trốn tránh nên cũng không nói gì, đáp ứng Tiêu Nguyệt đi chợ rồi để con Tiêu Nguyệt nấu nướng, coi như bữa cơm cuối cùng đi.
“Thiên Lam, ngươi nói xem có phải ta rất vô dụng không?” – Tiêu Nguyệt đang tu luyện Hỗn Độn Quyết thì bỗng mở mắt ra hỏi Thiên Lam.
Thiên Lam chỉ im lặng chứ không hề nói bất cứ thứ gì, hắn lẳng lặng nhìn Tiêu Nguyệt rồi quay mặt đi chỗ khác vẻ mặt bi thương, nhưng trong lòng lại rủa thầm .” Tiêu Nguyệt ta nguyền rủa ngươi, ngươi mà vô dụng vậy bọn thiên tài ngoài kia sẽ thành siêu vô dụng đấy.”
“Aizz, ngươi cố gắng lên, chỉ cần ngươi cố gắng thì ngươi sẽ đột phá được cảnh giới Linh Sư mà.” - Thiên Lam trái lương tâm nói với Tiêu Nguyệt nhưng vẻ mặt hắn lại như ngàn năm sống trong bi thương không đổi. ta phi ta phi.
Tiêu Nguyệt buồn bực không thôi, theo Thiên Lam nói thì cảnh giới của được chia ra làm 10 cảnh giới.
Linh Sĩ, Linh Sư, Đại Linh Sư, Linh Vương, Linh Hoàng, Linh Tông, Linh Tôn, Linh Đế, Linh Thánh, Linh Thần và trên đó còn có cả Đại Linh Thần, nhưng chưa từng ai đạt được cả . Mỗi một cấp chia làm thập tinh.
Mà nàng tu luyện đã hai năm rồi lại không thể đột phá cảnh giới Linh Sư, chưa tính tới phần linh lực nàng hấp thụ trước đó nữa, còn thêm sự giúp sức của Hỗn Độn Quyết . Nếu cứ như vầy thì phải làm sao, càng lên đẳng cấp cao thì càng khó tu luyện vậy thì 10 năm hay 20 năm nàng mới có thể báo thù? Càng nghĩ Tiêu Nguyệt càng ai oán, nhất quyết nhắm mắt lại tu luyện.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt bên kia tự hiểu lầm cũng mặc kệ, Tiêu Nguyệt nào biết từ 5 tuổi trở đi thì mới có thể bắt đầu hấp thụ linh lực một cách nhanh chóng, số linh lực ít ỏi trước khi sinh thần 5 tuổi của mỗi đứa trẻ chỉ có thể làm cường tráng thân thể mà thôi.
Tiêu Nguyệt hấp thụ số “linh lực ít ỏi” ấy để cường tráng cơ thể mà còn đem nó tu luyện lên đến thập cấp linh sĩ là quá thần kỳ rồi. Bất quá Thiên Lam sẽ không nói ra, cho Tiêu Nguyệt tức chết mới thôi, ai bảo tên người ta là Thánh Chỉ Thiên mà dám gọi thành Thiên Lam cơ chứ.
- - -
Dưới bóng cây cổ thụ, Tiêu Nguyệt cố gắng lấy quạt giấy quạt lấy quạt để, sao thời tiết nóng thế không biết. Đau lòng là nàng chỉ có thiên phú về hỏa mộc và quang, không dớt dát được thêm cái hệ phong hay hệ thủy gì đó cho nó mát, linh lực tập trung gần nàng chỉ toàn là hỏa quang và mộc. Oa oa~ Nàng muốn được linh lực hệ kia cơ.
Thiên Lam nghe được suy nghĩ của nàng thì sẽ khinh bỉ một phen, tam hệ linh lực mà còn đòi hỏi, chắc Thiên Lam sẽ bóp chết Tiêu Nguyệt mất.
Trên người Tiêu Nguyệt không có trang sức vải vóc của không phải là loại vải tốt, nhưng màu trắng mặc vào làm Tiêu Nguyệt như một thiên sứ nhỏ. Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nỏn nhưng không phải loại da yếu ớt trắng bệch giống mấy tiểu thư quanh năm ở trong nhà nay lại vì nóng mà đỏ lên làm ngươi ta thật muốn cắn một ngụm.
Vương thị nhìn đứa bé ngồi dưới gốc cây đang ra sức quạt kia thì cười cười đem một khối băng đến.
“Tiểu Nguyệt, cầm cái này cho mát con.”
Tiêu Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Vương thị rồi nở nụ cười nhận lấy khối băng, nhất thiết đem chà khắp người.
Nhìn Tiêu Nguyệt như con cún nhỏ làm mát người VƯơng thị sủng nịch trách mắng.
“Coi con kìa, con gái ai lại lằm như vậy.”
Tiêu Nguyệt cười hì hì, đáng yêu đáp lại.
“Con chỉ là làm mát người thôi mà, đã vậy ai mà tới đây nhìn thấy con làm vậy đâu.
Vương thị nhẹ trách rồi cóc đầu Tiêu Nguyệt. “Con cũng được năm tuổi rồi, ngày mai ta đưa con đi trắc nghiệm linh lực nhé.”
Tiêu Nguyệt sững người một chốc rồi hòa hoãn cười. “Không cần đâu ạ, con cũng sắp phải đi rồi.”
Vương thị nghe vậy thì đau lòng “Ta biết rồi sẽ có một ngày con sẽ đi nhưng ta không nở.”.
“Tiệc nào cũng có lúc tàn, con nghĩ ngày mai con sẽ đi.” - Tiêu Nguyệt nhẹ giọng nói với Vương Thị rồi lại mỉm cười hì hì “Má Vương, mình đi chợ đi, hôm nay con sẽ nấu cơm cho. Lần này con trổ tài nấu nướng cực đỉnh luôn.”
Vương thị biết Tiêu Nguyệt trốn tránh nên cũng không nói gì, đáp ứng Tiêu Nguyệt đi chợ rồi để con Tiêu Nguyệt nấu nướng, coi như bữa cơm cuối cùng đi.
/116
|