Gã trung niên thon gầy này không đeo trên người bất cứ loại vũ khí gì, ăn mặc rất bình thường, bất quá không phải mang phong cách Tú quốc, mà mang phong cách Tư Ba quốc.
Một người thân là công tử bạch y cao quý, một gã nam tử kỳ dị đến từ Tư Ba quốc, đứng trong đám đông tại Hậu Thổ Thành, cho dù cố gắng che giấu chính mình, nhưng kỳ thực vẫn khiến mọi người chú ý.
Mười mấy thị vệ cải trang thành dân chúng trong Hậu Thổ Thành không nói ra lời, chỉ cảnh giác quan sát hoàn cảnh và người xung quanh, thực hiện chức trách của thị vệ. Công tử bạch y và nam tử trung niên Tư Ba quốc chờ đợi hồi lâu, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- Lạc Dương công tử, đám thị vệ của Phó Thư Bảo ngày hôm nay sẽ xuất hiện chứ? Nếu như không xuất hiện, vậy thực sự là chuyện rất phiền phức.
Nam tử trung niên Tư Ba quốc thấp giọng nói, tay khẽ vung lên, khiến gương mặt hắn dưới chiếc mũ rơm hiển lộ ra ngoài.
Khuôn mặt này, bất cứ kẽ nào chỉ cần nhìn thấy, sợ rằng cả đời không quên, bởi vì nó gầy tới mức hầu như chỉ còn lại một lớp da bọc sương, hốc mắt sâu hoẳm, căn bản chỉ là một bộ xương người sống!
Đôi mắt kia không chút cảm tình, đôi mắt xanh lam khô khan khiến người ta cảm giác đại nạn phủ xuống, cảm giác còn cách cái chết không quá xa.
Lạc Dương công tử từ miệng nam tử trung niên Tư Ba quốc nói ra không phải ai khác, chính là nhi tử của Lạc Chấn Thiên đến từ Anh Thạch Thành. Lần này hai phụ tử bí mật bàn bạc, tìm được một biện pháp tuyệt diệu đối phó với Phó Thư Bảo, đó chính là không cần xuất động quân đoàn uy vũ, không kinh động vua dân Tú quốc, chỉ cần xóa bỏ cấm chế của Phó Thư Bảo trên người Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ là được.
Bất quá, cho tới tận bây giờ, bọn họ vẻn vẹn chỉ biết bên người Phó Thư Bảo có một hình bóng thị vệ Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực cường đại không gì sánh được, nhưng không biết gã thị vệ này kỳ thực chính là Thanh Thủy Tông chủ một trong tứ đại tông phái Tú Quốc hiện nay!
Kế hoạch này, đến bây giờ mới có thể tiến nhập giai đoạn thực thi.
Nam Tử Trung Niên Tư Ba Quốc này chính là môn khách trong mật thất rất có năng lực theo như lời phụ thân hắn Lạc Chấn Thiên, hắn là Cách Lại Mỗ đến từ gia tộc suy vong tại Tư Ba Quốc, là một Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực cảnh giới tầng thứ nhất, nắm giữ bí thuật cổ đại truyền thừ từ gia tộc.
Cách Lại Mỗ như vậy, tuyệt đối sở hữu thực lực xưng bá một phương, nhưng gặp phải khốn cảnh, bị cừu nhân truy sát, hầu như sẽ chết, nhưng Lạc Dương trợ giúp đúng lúc, giúp hắn bảo toàn được sinh mệnh. Tiếp đến, Lạc Dương giỏi về công tâm ưng thuận trợ giúp hắn khôi phục gia tộc quang vinh trước kia, lưu lại Cách Lại Mỗ trong phủ của hắn.
Cách Lại Mỗ này rất ít khi xuất thủ, nhưng một khi xuất thủ, đối thủ của Lạc Dương tuyệt đối không được chết tử tế.
Lúc này đây, Lạc Dương rốt cuộc bộc lộ con bài chưa lật cuối cùng của hắn, chỉ vì muốn lấy mạng nhỏ của Phó Thư Bảo.
Hơn mười thị vệ từng nhóm từng nhóm tiến nhập Hậu Thổ Thành, Lạc Dương và Cách Lại Mỗ cũng phân công nhau vào thành. Nhóm người này vừa mới hôm qua mới tới Hậu Thổ Thành, ngày hôm nay liền gặp tràng cảnh Phó Thư Bảo diễn tập quân sự, rất trùng hợp, nhưng trong mắt Lạc Dương, tràng cảnh hỗn loạn như vậy, rất có lợi cho Cách Lại Mỗ xuất thủ, sau đó hắn cũng dễ dàng thoái lui, đây được coi là cơ hội tốt trời cho.
Vạn người cùng nhau hò hét, tất cả đều dung nhập tràng cảnh hỗn loạn, thời gian này, lại có ánh mắt sắc bén có thể chú ý tới Cách Lại Mỗ trong đám đông sao?
Quả thực là cơ hội tốt không thể bỏ qua, vì vậy lúc này Lạc Dương xuất hiện trong đoàn người chẳng khác nào độc xà ẩn núp trong bụi cỏ.
Lúc này, nghe được thanh âm của Cách Lại Mỗ, Lạc Dương vừa di chuyển thân thể đến gần hơn một chút, vừa thấp giọng nói:
- Dựa theo tin tình báo của chúng ta lý giải, gã Phó Thư Bảo kia rất thích làm náo động, trường hợp như vậy, ta dám khẳng định, không chỉ có bản thân hắn lên đài, mà còn có cả Định Thiên Vương Tú Lý và Luyện Lực Sĩ Đại Vô Vũ Trụ Lực kia, duyệt binh duyệt binh, nếu như ngay cả vũ khí cực mạnh cũng không biểu diễn được, vậy còn gì gọi là vũ lực huyền hiệu?
Khóe miệng Cách Lại Mỗ nhếch lên, lộ rõ dáng tươi cười xấu xí tới cực điểm. Trong mắt hắn nhìn nhận, năng lực quân đội của Lạc Dương chính là cường hãn nhất.
- Hừ! Một người là dân thường ngay cả quan tước chính thức cũng không phải còn dám duyệt binh, xem ra số mệnh Tú Quốc thực sự đã hết, phải thay đổi triều đại mới, chỉ hi vọng chúng ta có thể phò tá Thanh Dật Vương leo lên vương vị đúng đắn.
Lạc Dương lại thốt lên một câu, trong ngữ khí khó nén được hương vị khinh miệt.
Cách Lại Mỗ nói:
- Bình dân duyệt binh, trong lịch sử mấy nghìn năm Tư Ba Quốc chúng ta chưa từng xuất hiện, mặc kệ thế nào đi nữa, hành động của Phó Thư Bảo này thực sự khiến người ta suy nghĩ, khiến ta nghĩ, trên thế giới này, không có chuyện gì hắn không dám làm, thực sự ta chờ mong giao thủ với hắn.
- Cách Lại Mỗ, ta thấy Phó Thư Bảo kia căn bản không đủ tư cách làm đối thủ của người, nếu như không phải lo ngại Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực kia, ta cũng có thể giải quyết hắn! Thời điểm xuất thủ không cần lưu tình, trực tiếp giải trừ cấm chế đối với Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực kia, một khi tràng cảnh trở nên hỗn loạn, Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực kia không xuất thủ giết Phó Thư Bảo, chúng ta sẽ tự mình xuất thủ lấy mạng hắn!
Cách Lại Mỗ gật đầu, không nói gì thêm nữa. Gương mặt hắn giống như bộ xương khô, lại ẩn giấu dưới chiếc mũ rơm rộng thùng thình.
Đúng lúc này, hai đám độc xà xung quanh, một đám người tuổi tương đối nhỏ không kiêng nể gì cả nói:
- Ha ha, bên ngoài nói Hậu Thổ Thành chúng ta duyệt binh gì đó, chính là thuyết pháp sai lệch, theo lời thiếu gia chúng ta nói, gọi là diễn tập quân sự, vậy mới chính xác.
- Diễn tập quân sự gì đó, duyệt binh gì đó ta không cần để ý, ta không muốn thấy hung thần ác sát cầm vũ khí, ta muốn nhìn bốn đại nữ bộc của thiếu gia một chút, các nàng thường ngày ít không ra khỏi Hắc Thạch Thành Bảo, gần một tháng nay ta không gặp các nàng, nghĩ tới đây khiến tâm tình ta hoảng loạn.
- Ngươi nằm mơ sao? Ta so với ngươi còn mong muốn hơn a, bốn người các nàng, ai lấy đều là thần tượng của ta, duyệt binh lần nà, ngươi nào đi nữa ta cũng không muốn gặp, ta chỉ muốn trông thấy các nàng đi qua trước mặt chúng ta.
- Khà khà, mấy người cách ngươi có tình cảm gì đây? Đây là diễn tập quân sự, chính là tràng cuộc chiến sĩ phô diễn vũ lực cường đại, cho dù có thiếu gia danh vọng cao hơn người dân bình thường chúng ta, nhưng thời gian này khẳng định các nàng sẽ không xuất hiện, muốn gặp, hãy quay lại tìm ta, ngày mai vừa vặn ta tới Hắc Thạch Thành Bảo đưa đồ ăn, các người mời ta rượu, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi vào nhìn thần tượng của chúng ta.
- Ha ha, tốt tốt...
* * * * *
Hỗn loạn cái gì? Thấy đám thanh niên kia không kiêng nể gì cả đùa giỡn nói về bốn đại nữ bộc của Phó Thư Bảo, trong lòng Lạc Dương bốc lên một cổ lửa giận khó có thể dập tắt. Hắn cũng là công tử thế gia, nữ bộc của chính mình đâu chỉ có bốn người, nhưng chưa từng có nữ bộc nào có thể được yêu mến như vậy. Chuyện này là sao?
Lạc Dương công tử trong cơn giận dữ không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên một mảnh thanh âm kinh thiên động địa từ Hắc Thạch Thành Bảo truyền tới.
- Trời a, không ngờ người xung phong diễn tập quân sự chính là tứ đại nữ thần của chúng ta a!
Không biết một cao nhân lánh đời nào đó, giọng như sấm rền, trong hoàn cảnh vạn chúng la lớn, câu nói của hắn dĩ nhiên truyền đến tai rất nhiều người. Ngay khi tiếng hô vang trời của hắn vang lên, bốn đại nữ bộc đã chậm rãi tiến vào tầm mắt.
/693
|