- Bảo ca, chúng ta có cần truy sát theo con đường này không? Bọn chúng còn có khả năng chưa tập hợp. Mà khi bọn chúng tập hợp thì chúng ta muốn đối phó cũng khó khăn hơn rồi.
Chi Ni Nhã lo lắng nói. Năm trăm Mã Đao Vệ là lực lượng tinh nhuệ của Hổ Uy Bảo Anh Thạch Thành. Năm trăm đấu với một trăm, chỉ về số lượng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xa, Phó Thư Bảo đột nhiên nói.
- Không cần đâu. Bọn chúng tới rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên Thanh Thủy xuất hiện phía sau lưng Phó Thư Bảo:
- Chủ nhân, có địch nhân tới rồi.
- Người đâu hả? Các ngươi nhìn thấy địch nhân ở đâu?
Chi Ni Nhã tò mò nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một đám đất vàng và cát bụi kéo dài trong tầm mắt, không thấy điểm cuối.
Không bao lâu sau khi thốt lên câu này, mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng chấn động nhẹ kéo tới gần. Tiếng vó ngựa ầm ầm ù ù truyền tới nơi xa tới, ban đầu còn hơi mơ hồ, trong nháy mắt đã thấy cát vàng cuồn cuộn, tiếng vó ngựa nện xuống như sấm!
Đột nhiên xuất hiện một mảng lớn kỵ binh, đếm sơ bộ thì nhân số đã đạt năm trăm rồi! Áo giáp tán loạn, có da cũng có thép, nhìn qua giống như đám đạo tặc nhưng trong tay mỗi chiến sĩ đều có một thanh mã đao rất dài, sát khí đằng đằng, không phải Mã Đao Vệ tinh nhuệ của Hổ Uy Bảo Anh Thạch Thành thì còn ai vào đây nữa!
Phỏng đoán lúc trước hoàn toàn chính xác. Năm trăm Mã Đao Vệ cũng không đi nửa đường lộn lại mà tập hợp nhau từ trước khi tới Tây Tử Bình rồi.
Nhìn theo tầm mắt, ẩn hiện có thể thấy dù trên người đám chiến sĩ này mặc bì giáp tán loạn nhưng khi chiến mã phi nhanh, thỉnh thoảng lại lộ ra khải giáp màu đen ở bên trong. Ánh mặt trời chiếu xuống, khải giáp lấp lánh. Hiển nhiên đám bì giáp và thiết giáp tán loạn chỉ để che tai mắt người khác mà thôi. Đám Mã Đao Vệ này đều mặc khải giáp bên trong cả.
- Hừ! Mã Hoành này quả nhiên là một tên giảo hoạt, bản lĩnh chỉ huy quân đội tác chiến mạnh hơn Vu Chương kia rất nhiều.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một tia cười lạnh:
- Chi Ni Nhã, gọi người của ngươi chuẩn bị chiến đấu đi. Mã Hoành này dù giảo hoạt nhưng cũng khó tránh khỏi vận mệnh táng thân tại Tây Tử Bình này! Toàn bộ ẩn nấp đi!
Đây cũng không phải chỉ là một câu dọa dẫm không nắm chắc mà là kết luận dựa vào tình hình thực tế. Mã Hoành dù tập hợp năm trăm Mã Đao Vệ trước, hình thành một đoàn thể có lực chiến đấu mạnh mẽ nhưng không có hai ngàn Giáp Tự Quân tinh nhuệ, chỉ năm trăm Mã Đao Vệ này, gặp phải Hồng Giáp Thị Vệ cộng với tồn tại kinh khủng như Thanh Thủy, vậy thì ăn tươi bọn họ chẳng hề tốn sức.
Lấy thực lực mình Thanh Thủy đã dễ dàng đối kháng với năm trăm Mã Đao Vệ. Chẳng qua khi khai chiến, địch thủ chạy trốn tứ tán bốn phía, với lực lượng một mình Thanh Thủy thì không thể đuổi giết toàn bộ được. Nhưng có một trăm Hồng Giáp Thị Vệ tham gia, một khi tiến vào Tây Tử Bình, như vậy quả quyết rằng bọn chúng không thể có một người sống sót rời đi!
Ra lệnh cho mọi người ẩn nấp hết, Chi Ni Nhã và Thanh Thủy cũng tìm nơi lẩn trốn. Phó Thư Bảo cũng trốn được bên cạnh Chi Ni Nhã, ở bên trong một lò rèn bỏ hoang. Lần này Thanh Thủy ở bên cạnh Phó Thư Bảo bởi nàng là diễn viên chính trong trận chiến này.
Bốn mươi cung tiễn thủ mai phục bốn phía trung tâm thôn cũng đã chuẩn bị bắn thật tốt rồi. Mỗi người đều đã đặt tên lên dây cung, chỉ chờ kẻ địch tiến vào phạm vi mai phục là sẽ bắn giết hung hăng ngay!
Nhìn xuyên qua một cửa sổ vỡ, thấy năm trăm Mã Đao Vệ càng ngày càng tới gần, vai Chi Ni Nhã hơi run rẩy, thần sắc hồi hộp. Đây là lần đầu nàng tham gia một trận chiến sinh tử, khó trách có hơi lo lắng. Phát hiện nàng lo lắng, Phó Thư Bảo liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng an ủi:
- Chi Ni Nhã, đừng lo. Có ta ở cạnh ngươi, không có ai có thể gây thương tổn cho ngươi đâu.
Dù chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng đối với Chi Ni Nhã lại là cả một biển trời yêu thương. Cánh tay mạnh mẽ chắc chắn như núi kia khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Thống lĩnh đại nhân, phía trước là Tây Tử Bình rồi!
Chiến mã vừa phóng đi, một Mã Đao Vệ chỉ về hoang thôn phía trước, nói.
- Kỳ quái. Theo kế hoạch thì nhân mã của Vu Chương phải đến một ít rồi mới đúng, sao lại không thấy có Giáp Tự Quân nào ra đón chứ?
Lông mày Vu Chương nhíu lại.
Mã Đao Vệ kia khinh thường nói:
- Thống lĩnh đại nhân, Giáp Tự Quân của Vu Chương sao có thể so với tốc độ hành quân của chúng ta chứ? Hiện giờ tới lúc tụ họp còn ba ngày, e rằng phải qua ngày mai mới thấy người Giáp Tự Quân tụ họp đấy.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn. Không biết tại sao ta lại cảm thấy có gì đó không hợp lý... Tiến vào thôn đi!
Mã Hoành nói.
Cha, cha, cha! Một loạt tiếng hét vang lên. Tiếng móng ngựa ầm ầm nện lên mặt đất. Mặt đất chấn động, cát bụi tung bay.
Năm trăm Mã Đao Vệ trong nháy mắt đã vọt vào cửa thôn.
- Họ!
Kéo cương ngựa, Mã Hoành nhìn khắp mọi nơi, lập tức quát:
- Tả Hữu Đao Vệ Trưởng, mang hai mươi người đi tra xét khắp thôn, phát hiện có người lập tức trói lại tra khảo, hỏi xong liền chém đầu!
- Tuân lệnh!
Hai đội trưởng Mã Đao Vệ lập tức mang hai mươi thủ hạ đi vào thôn tìm tòi.
- Những người còn lại theo ta tới trung tâm thôn dựng doanh trại!
Mã Hoành vung tay, dẫn đầu vọt về trung tâm thôn. Hắn vừa hành động, mấy trăm chiến mã cũng ầm ầm chạy theo, thanh thế kinh người.
Cả đoạn đường bị vượt qua trong nháy mắt.
- Dừng!
Phóng ngựa đi đầu, Mã Hoành đột nhiên dừng ngựa, cất giọng quát:
- Ai mai phục phía trước đó? Nếu như là đoàn đạo tặc thì mau chóng bỏ khí giới đầu hàng, nếu không sẽ bị chém giết sạch!
Có mai phục sao? Nghe thấy Mã Hoành rống như vậy, đám Mã Đao Vệ rối rít dừng ngựa, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Không hổ là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, còn chưa tới địa phương bao vây đã dựa vào biến hóa khí tức để biến phía trước có người mai phục rồi. Nhưng cho dù thế, hắn có thực lực, hơn nữa có năm trăm Mã Đao Vệ bên cạnh, trừ phi phía trước có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực mai phục ra, nếu không cho dù Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân thì hắn vẫn không hề e ngại, có lòng tin đánh một trận!
Một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, cộng thêm năm trăm Mã Đao Vệ tinh nhuệ, ai cũng đều là Lực Sĩ có tu vi lực lượng không tầm thường. Bọn họ đối đầu với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân, tuyệt đối có năng lực đánh một trận, thậm chí là chiến thắng.
Một người dù có lợi hại nhưng hắn làm sao có thể sánh được với năm trăm cá nhân lợi hại đây? Mạc Khinh Vân là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, có thể dễ dàng quét ngang năm trăm chiến sĩ bình thường nhưng nếu là Lực Sĩ tu vi lực lượng không tầm thường thì chiến đấu cũng khiến hắn mệt chết rồi!
Cho nên đây chính là chỗ dựa của Mã Hoành!
- Phóng!
Một tiếng ngắn gọn đột nhiên vang lên, ngay khi Mã Hoành đang đầy nộ khí, sát khí bừng bừng quát tháo.
Ai dám vuốt râu hổ của Mã Hoành trước mặt năm trăm Mã Đao Vệ chứ?
Vù vù vù! Một tiếng phóng ngắn gọn phát ra còn chưa hết, mười mấy mũi tên đã vượt không trung mà tới, từ bốn phương hướng, trước sau đều có. Nhất thời, đám Mã Đao Vệ không đoán ra được địch thủ có bao nhiêu người, vị trí cụ thể ở đâu, trở nên hơi hoảng loạn. Chẳng qua cuối cùng bọn họ cũng là vệ sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến, là đội ngũ khiến Lạc Chấn Thiên kiêu ngạo. Sau khi hoảng loạn tạm thời, Mã Đao Vệ liền nhanh chóng dùng trường đao bảy thước chém vào đám tên đang bay tới.
Chi Ni Nhã lo lắng nói. Năm trăm Mã Đao Vệ là lực lượng tinh nhuệ của Hổ Uy Bảo Anh Thạch Thành. Năm trăm đấu với một trăm, chỉ về số lượng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi.
Ánh mắt nhìn về nơi xa xa, Phó Thư Bảo đột nhiên nói.
- Không cần đâu. Bọn chúng tới rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên Thanh Thủy xuất hiện phía sau lưng Phó Thư Bảo:
- Chủ nhân, có địch nhân tới rồi.
- Người đâu hả? Các ngươi nhìn thấy địch nhân ở đâu?
Chi Ni Nhã tò mò nhìn về phía xa xa, chỉ thấy một đám đất vàng và cát bụi kéo dài trong tầm mắt, không thấy điểm cuối.
Không bao lâu sau khi thốt lên câu này, mặt đất đột nhiên truyền tới tiếng chấn động nhẹ kéo tới gần. Tiếng vó ngựa ầm ầm ù ù truyền tới nơi xa tới, ban đầu còn hơi mơ hồ, trong nháy mắt đã thấy cát vàng cuồn cuộn, tiếng vó ngựa nện xuống như sấm!
Đột nhiên xuất hiện một mảng lớn kỵ binh, đếm sơ bộ thì nhân số đã đạt năm trăm rồi! Áo giáp tán loạn, có da cũng có thép, nhìn qua giống như đám đạo tặc nhưng trong tay mỗi chiến sĩ đều có một thanh mã đao rất dài, sát khí đằng đằng, không phải Mã Đao Vệ tinh nhuệ của Hổ Uy Bảo Anh Thạch Thành thì còn ai vào đây nữa!
Phỏng đoán lúc trước hoàn toàn chính xác. Năm trăm Mã Đao Vệ cũng không đi nửa đường lộn lại mà tập hợp nhau từ trước khi tới Tây Tử Bình rồi.
Nhìn theo tầm mắt, ẩn hiện có thể thấy dù trên người đám chiến sĩ này mặc bì giáp tán loạn nhưng khi chiến mã phi nhanh, thỉnh thoảng lại lộ ra khải giáp màu đen ở bên trong. Ánh mặt trời chiếu xuống, khải giáp lấp lánh. Hiển nhiên đám bì giáp và thiết giáp tán loạn chỉ để che tai mắt người khác mà thôi. Đám Mã Đao Vệ này đều mặc khải giáp bên trong cả.
- Hừ! Mã Hoành này quả nhiên là một tên giảo hoạt, bản lĩnh chỉ huy quân đội tác chiến mạnh hơn Vu Chương kia rất nhiều.
Khóe miệng Phó Thư Bảo hiện lên một tia cười lạnh:
- Chi Ni Nhã, gọi người của ngươi chuẩn bị chiến đấu đi. Mã Hoành này dù giảo hoạt nhưng cũng khó tránh khỏi vận mệnh táng thân tại Tây Tử Bình này! Toàn bộ ẩn nấp đi!
Đây cũng không phải chỉ là một câu dọa dẫm không nắm chắc mà là kết luận dựa vào tình hình thực tế. Mã Hoành dù tập hợp năm trăm Mã Đao Vệ trước, hình thành một đoàn thể có lực chiến đấu mạnh mẽ nhưng không có hai ngàn Giáp Tự Quân tinh nhuệ, chỉ năm trăm Mã Đao Vệ này, gặp phải Hồng Giáp Thị Vệ cộng với tồn tại kinh khủng như Thanh Thủy, vậy thì ăn tươi bọn họ chẳng hề tốn sức.
Lấy thực lực mình Thanh Thủy đã dễ dàng đối kháng với năm trăm Mã Đao Vệ. Chẳng qua khi khai chiến, địch thủ chạy trốn tứ tán bốn phía, với lực lượng một mình Thanh Thủy thì không thể đuổi giết toàn bộ được. Nhưng có một trăm Hồng Giáp Thị Vệ tham gia, một khi tiến vào Tây Tử Bình, như vậy quả quyết rằng bọn chúng không thể có một người sống sót rời đi!
Ra lệnh cho mọi người ẩn nấp hết, Chi Ni Nhã và Thanh Thủy cũng tìm nơi lẩn trốn. Phó Thư Bảo cũng trốn được bên cạnh Chi Ni Nhã, ở bên trong một lò rèn bỏ hoang. Lần này Thanh Thủy ở bên cạnh Phó Thư Bảo bởi nàng là diễn viên chính trong trận chiến này.
Bốn mươi cung tiễn thủ mai phục bốn phía trung tâm thôn cũng đã chuẩn bị bắn thật tốt rồi. Mỗi người đều đã đặt tên lên dây cung, chỉ chờ kẻ địch tiến vào phạm vi mai phục là sẽ bắn giết hung hăng ngay!
Nhìn xuyên qua một cửa sổ vỡ, thấy năm trăm Mã Đao Vệ càng ngày càng tới gần, vai Chi Ni Nhã hơi run rẩy, thần sắc hồi hộp. Đây là lần đầu nàng tham gia một trận chiến sinh tử, khó trách có hơi lo lắng. Phát hiện nàng lo lắng, Phó Thư Bảo liền nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng an ủi:
- Chi Ni Nhã, đừng lo. Có ta ở cạnh ngươi, không có ai có thể gây thương tổn cho ngươi đâu.
Dù chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng đối với Chi Ni Nhã lại là cả một biển trời yêu thương. Cánh tay mạnh mẽ chắc chắn như núi kia khiến nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Thống lĩnh đại nhân, phía trước là Tây Tử Bình rồi!
Chiến mã vừa phóng đi, một Mã Đao Vệ chỉ về hoang thôn phía trước, nói.
- Kỳ quái. Theo kế hoạch thì nhân mã của Vu Chương phải đến một ít rồi mới đúng, sao lại không thấy có Giáp Tự Quân nào ra đón chứ?
Lông mày Vu Chương nhíu lại.
Mã Đao Vệ kia khinh thường nói:
- Thống lĩnh đại nhân, Giáp Tự Quân của Vu Chương sao có thể so với tốc độ hành quân của chúng ta chứ? Hiện giờ tới lúc tụ họp còn ba ngày, e rằng phải qua ngày mai mới thấy người Giáp Tự Quân tụ họp đấy.
- Cẩn thận một chút vẫn hơn. Không biết tại sao ta lại cảm thấy có gì đó không hợp lý... Tiến vào thôn đi!
Mã Hoành nói.
Cha, cha, cha! Một loạt tiếng hét vang lên. Tiếng móng ngựa ầm ầm nện lên mặt đất. Mặt đất chấn động, cát bụi tung bay.
Năm trăm Mã Đao Vệ trong nháy mắt đã vọt vào cửa thôn.
- Họ!
Kéo cương ngựa, Mã Hoành nhìn khắp mọi nơi, lập tức quát:
- Tả Hữu Đao Vệ Trưởng, mang hai mươi người đi tra xét khắp thôn, phát hiện có người lập tức trói lại tra khảo, hỏi xong liền chém đầu!
- Tuân lệnh!
Hai đội trưởng Mã Đao Vệ lập tức mang hai mươi thủ hạ đi vào thôn tìm tòi.
- Những người còn lại theo ta tới trung tâm thôn dựng doanh trại!
Mã Hoành vung tay, dẫn đầu vọt về trung tâm thôn. Hắn vừa hành động, mấy trăm chiến mã cũng ầm ầm chạy theo, thanh thế kinh người.
Cả đoạn đường bị vượt qua trong nháy mắt.
- Dừng!
Phóng ngựa đi đầu, Mã Hoành đột nhiên dừng ngựa, cất giọng quát:
- Ai mai phục phía trước đó? Nếu như là đoàn đạo tặc thì mau chóng bỏ khí giới đầu hàng, nếu không sẽ bị chém giết sạch!
Có mai phục sao? Nghe thấy Mã Hoành rống như vậy, đám Mã Đao Vệ rối rít dừng ngựa, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Không hổ là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, còn chưa tới địa phương bao vây đã dựa vào biến hóa khí tức để biến phía trước có người mai phục rồi. Nhưng cho dù thế, hắn có thực lực, hơn nữa có năm trăm Mã Đao Vệ bên cạnh, trừ phi phía trước có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực mai phục ra, nếu không cho dù Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân thì hắn vẫn không hề e ngại, có lòng tin đánh một trận!
Một Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, cộng thêm năm trăm Mã Đao Vệ tinh nhuệ, ai cũng đều là Lực Sĩ có tu vi lực lượng không tầm thường. Bọn họ đối đầu với Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực như Mạc Khinh Vân, tuyệt đối có năng lực đánh một trận, thậm chí là chiến thắng.
Một người dù có lợi hại nhưng hắn làm sao có thể sánh được với năm trăm cá nhân lợi hại đây? Mạc Khinh Vân là Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, có thể dễ dàng quét ngang năm trăm chiến sĩ bình thường nhưng nếu là Lực Sĩ tu vi lực lượng không tầm thường thì chiến đấu cũng khiến hắn mệt chết rồi!
Cho nên đây chính là chỗ dựa của Mã Hoành!
- Phóng!
Một tiếng ngắn gọn đột nhiên vang lên, ngay khi Mã Hoành đang đầy nộ khí, sát khí bừng bừng quát tháo.
Ai dám vuốt râu hổ của Mã Hoành trước mặt năm trăm Mã Đao Vệ chứ?
Vù vù vù! Một tiếng phóng ngắn gọn phát ra còn chưa hết, mười mấy mũi tên đã vượt không trung mà tới, từ bốn phương hướng, trước sau đều có. Nhất thời, đám Mã Đao Vệ không đoán ra được địch thủ có bao nhiêu người, vị trí cụ thể ở đâu, trở nên hơi hoảng loạn. Chẳng qua cuối cùng bọn họ cũng là vệ sĩ tinh nhuệ thân kinh bách chiến, là đội ngũ khiến Lạc Chấn Thiên kiêu ngạo. Sau khi hoảng loạn tạm thời, Mã Đao Vệ liền nhanh chóng dùng trường đao bảy thước chém vào đám tên đang bay tới.
/693
|