- Không thích sao?
Phó Thư Bảo cười hỏi.
- Thích.
Phương Tín vội vàng nói:
- Chỉ là, ban thưởng hậu hĩnh như vậy Phương Tín ta không xứng.
- Không xứng cái gì, ngươi thích thì cầm lấy, sau này có đồ tốt ta cũng sẽ cho ngươi.
Phó Thư Bảo cười cười. Ngược lại là hắn bỗng dưng nhận được bảo vật, hắn cũng vui vẻ nhận lấy, hơn nữa đây chính là quyền lợi chính đáng.
- Tạ ơn thiếu gia.
Phương Tín đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phó Thư Bảo tạ ơn. Trong mắt hắn, chủ nhân hào sảng như vậy, ngay cả hoàng đế Tú Quốc ban thưởng cho đại thần cũng không bạo tay bằng, còn hắn cả đời này xem như là tùy tùng phục vụ Phó Thư Bảo.
- Được rồi Phương Tín, ít ngày nữa ngươi điều tra Đồ Thổ thời gian trước đã làm những gì, và những người từng có quan hệ đặc biệt với hắn, ta muốn biết trước khi chúng ta tới Hậu Thổ Thành, hắn rốt cuộc quan tâm chuyện gì.
Phó Thư Bảo nói.
- Thiếu gia, lẽ nào thiếu gia có phát hiện gì đặc biệt?
Phương Tín hỏi.
Phó Thư Bảo cầm quyển trục da thú và tấm địa đồ phác họa đưa cho Phương Tín:
- Ngươi xem đi.
Phương Tín xem qua một hồi mới nói:
- Thiếu gia muốn ta tìm hiểu manh mối về Viêm Hỏa Linh Tham sao?
Phó Thư Bảo gật đầu:
- Đúng vậy, Đồ Thổ chỉ là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực bình thường, không đến mức hao phí tâm tổn sức tìm kiếm loại linh tài cực phẩm này, ta hoài nghi phương diện này có chút bí ẩn khác, ngoài ra, nếu như chúng ta tìm được Viêm Hỏa Linh Tham, vậy cũng là thu hoạch không tồi.
Phương Tín nói:
- Thiếu gia yên tâm, ta tiếp đến sẽ bắt tay vào điều tra chuyện này.
Lấy được kho bạc của Đồ Thổ, Phó Thư Bảo lại xử lý tài vật một chút, sau đó cùng Phương Tín và người Tố Nhân Phương tại chi nhánh Hậu Thổ Thành dạo quanh một vòng. Tố Nhân Phường tuyển chọn nữ nhân có tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt, khuôn mặt đẹp và vóc dáng mê người cố nhiên là điều kiện cần thiết, ngoài ra còn có một điểm quan trọng đó chính là trung thành đối với chủ nhân Phó Thư Bảo. Điểm ấy, Phương Tín rất chú trọng, mỗi lần tuyển nhận một nữ nhân, hắn đều tiến hành huấn luyện và đào tạo cho đến khi vượt qua sát hạch mới trở thành thành viên Tố Nhân Phường thực sự.
Tiểu tử Phương Tín này tại một số phương diện dường như được Phó Thư Bảo truyền thụ rất nhiều, trước kia tại kinh thành Phó Thư Bảo chỉ dạy Tố Nhân Phương rất nhiều phương pháp sinh động, ví như rót vào bữa tiệc mỹ thể, áo tắm, đồng phục, nữ bộc... Đầy đủ mọi thứ, trong Tố Nhân Phường không có gì ngươi không tìm được, chỉ có những thứ ngươi không ngờ tới.
Xuất phát từ việc lấy lòng chủ nhân, sau khi Phó Thư Bảo đi đến Tố Nhân Phường, Phương Tín lập tức an bài mấy vị cô nương xuất sắc nhất tại chi nhánh Hậu Thổ Thành tiến hành hầu hạ tỉ mỉ. Những cô nương này biết chủ nhân chân chính giá lâm, nào dám chậm trễ, ngay lập tức sử dụng toàn thân bản lĩnh hầu hạ, đại tiệc mỹ thể gì đó, vũ đạo nhảy múa, vuốt ve xoa bóp, chế phục mê hoặc... Đều dùng tới. Trước tràng diện sinh động này, nam nhân nào đó được hầu hạ đến bốc hỏa, nhưng hỏa diễm này không phải lửa giận mà từ dưới bốc lên, khiến miệng lưỡi hắn khô ráp nhưng một mực không thể hưởng thụ...
Thực sự, “đạn pháo” non mịn trên cơ thể mỗi mỹ nữ đều phóng ra, ngươi có thể ăn hai trái của người này tiếp đến lại có thể ăn hai trái của người khác, sau đó những mỹ nữ này lại nũng nịu mời ngươi ăn bữa tiệc lớn, ngươi không thể tìm ra lí do từ chối lại càng không thể ăn, điều này không phải mang vạ vào thân thì là cái gì?
o0o
- Viêm Hỏa Linh Tham?
Nghe Phó Thư Bảo nhắc tới cái tên này, Luyện Thiên Thử liền xao động:
- Tiểu chủ nhân, mau đưa cho ta xem quyển trục da thú.
Phó Thư Bảo lấy ra quyển trục da thú và tấm địa đồ phác họa đoạt được từ mật đạo của Đồ Thổ:
- Ta hoài nghi tấm địa đồ phác họa và quyển trục da thú này liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham.
Luyện Thiên Thử xem qua quyển trục da thú một hồi mới nói:
- Thực sự Viêm Hỏa Linh Tham được gọi là Linh Vẫn Thạch thực vật giới.
- Linh Vẫn Thạch thực vật giới?
Phó Thư Bảo lấy làm kinh hãi. Linh Vẫn Thạch được coi là linh tài cao cấp nhất, bản thân hắn nắm giữ một viên, từ trước tới nay vẫn luôn luôn nhận chỗ tốt từ Linh Vẫn Thạch, sao lại không rõ giá trị của nó, thế nhưng, Viêm Hỏa Linh Tham làm sao có thể cùng cấp bậc với Linh Vẫn Thạch?
- Tiểu chủ nhân, Viêm Hỏa Linh Tham chính là linh tài trân quý nhất sử dụng cho Luyện Nhân và Luyện Thú, có thể nói là vật báu vô giá, mặt khác nó có linh tính nhân loại. Nếu như có thể sử dụng nó Luyện Nhân hoặc Luyện Thú, thực sự công hiệu khó có thể tưởng tượng.
Luyện Thiên Thử giải thích thêm.
- Luyện lão, bản thân ngươi chính là Lực Luyện Thú, trước kia Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong luyện chế ngươi sử dụng linh tài Viêm Hỏa Linh Tham sao?
- Cơ thể ta?
Luyện Thiên Thử đột nhiên cười ha hả, nói:
- Ta đối với cố chủ nhân thực sự có chút tác dụng, ông ấy cũng vô cùng quan tâm tới ta, chỉ có điều, theo ta được biết, ông ta ngay cả Viêm Hỏa Linh Tham cũng chưa gặp qua, càng không thể sử dụng nó để luyện chế ta, cho dù ông ta có tâm cũng không có lực.
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Ngay cả Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng chưa từng thấy loại linh tài này, nói như vậy, Viêm Hỏa Linh Tham này thực sự là vật rất trân quý.
- Tiểu chủ nhân, nếu như Viêm Hỏa Linh Tham thực sự tồn tại, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.
- Vì sao nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được?
- Tiểu chủ nhân có điều không biết, cố chủ nhân trước kia một mực phá giải Luyện Thiên Thần Quyển, nghĩ cách có thể đột phá cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta mơ hồ nhớ, trong những thứ ông ấy nghiên cứu có Viêm Hỏa Linh Tham, ngoài ra còn có bốn loại linh tài có thuộc tính các loại nguyên tố khác, nhưng ta không biết cụ thể chúng có liên quan gì.
Luyện Thiên Thử có chút suy nghĩ nói.
- Dựa theo ý nghĩ này, lẽ nào muốn đột phá cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực tại thời kỳ mấu chốt cần dùng tất cả năm loại linh tài cực phẩm chứa thuộc tính các loại nguyên tố sao? Như vậy, bốn loại linh tài khác là gì?
Trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy nghi hoặc.
Luyện Thiên Thử lắc đầu:
- Ta chỉ nhớ chút ít, không biết nội dung cụ thể, bốn loại linh tài khác ta cũng không nhớ rõ, chỉ có điều, nếu như xuất hiện manh mối về Viêm Hỏa Linh Tham, chúng ta nên nghĩ biện pháp đạt được, vật này đối với việc tu luyện của tiểu chủ nhân sau này có tác dụng rất lớn.
- Được rồi, chúng ta xem tấm địa đồ phác họa kia một chút.
Phó Thư Bảo mở tấm địa đồ phác họa ra, đặt lên trên bàn, ngay lập tức chỉ vào chấm đỏ nói:
- Vị trí này chính là trung tâm sa mạc Vô Thủy, nhưng chỉ là vị trí tổng quát, muốn tìm được nơi này trên sa mạc Vô Thủy không khác gì mò kim đáy biển. Hơn nữa, cũng không xác định được tấm địa đồ này có liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham hay không, vì vậy đây chính là chuyện tình khiến ta rất đau đầu.
Luyện Thiên Thử bò lên tấm địa đồ, đi vòng qua vòng lại hai vòng, lúc này trầm ngâm nói:
- Nếu muốn biết nơi này có liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham hay không kỳ thực cũng không khó, chúng ta chỉ cần xác định nơi này có núi lửa hay không là được.
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh miêu tả trên quyển trục da thú Sinh trưởng sâu trong lòng núi lửa , đây chẳng phải núi lửa hay sao? Chỗ này là sa mạc, nhưng không có nghĩa trước đây không tồn tại núi lửa!
- Luyện lão nói đúng, chúng ta cần kiểm tra cái này.
Sau khi hiểu ra, Phó Thư Bảo nóng lòng nói.
Có mục tiêu chứng minh, sự tình dần dần trở nên sáng tỏ. Trước đây từng dựa vào cổ thư điều tra được lãnh địa Xà Nhân tộc, bây giờ kiểm tra trong sa mạc Vô Thủy có núi lửa hay không, lục lọi trong cổ thử và so sánh với tấm địa đồ cổ xưa này chẳng phải có thể tìm được đáp án sao?
Luyện Thiên Thử cười nói:
- Tiểu chủ nhân, việc khác ta thành thạo, nhưng việc đối chiếu cổ thư với tấm địa đồ này ta thực không làm được, ta tầm nhìn hạn hẹp, nhìn văn tự cổ đại thật sự rất váng đầu. Hai vị chủ mẫu kỹ tính, lại từng có kinh nghiệm điều tra ra lãnh địa Xà Nhân tộc, không bằng tìm hai vị chủ mẫu trợ giúp.
- Bây giờ ta phải đi tìm các nàng.
Phó Thư Bảo cười cười.
Sau nửa ngày, Phó Thư Bảo ôm một quyển cổ thư rất dày và tấm địa đồ kia rời khỏi thư phòng, đi đến trước cửa phòng Chi Ni Nhã, hắn không đưa tay gõ cửa mà tự ý đẩy cửa phòng đi vào.
- Là ai? Đừng tới đây!
Phó Thư Bảo vừa mở cửa đi vào, Chi Ni Nhã liền hoang mang nói. Bình tĩnh nhìn lại, Chi Ni Nhã đã trốn sau màn che, trên sàn nhà là một đống hỗn độn đầy đủ nội y và váy ngắn của nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Đúng lúc mặc nội y sao? Vận khí thật tốt, tới thật đúng lúc.
- Bảo ca chờ ta chút...
Sau màn che truyền tới thanh âm mặc y phục sột xoạt.
Phó Thư Bảo đâu có để yên, hắn bước hai bước vọt tới trước màn che, lập tức thò đầu vào cười khà khà nói:
- Lão bà làm gì vậy?
Lúc này Chi Ni Nhã vừa mới cầm bộ nội y trong tay, định mặc vào người, không ngờ lời nói của nàng còn chưa dứt Phó Thư Bảo đã thò đầu vào xuất hiện trước mặt nàng. Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng đưa tay che kín đôi gò bồng trắng như tuyết. Bởi vì quá mức khẩn trương, đôi gò bồng mềm mại đẹp đẽ kia nhất thời bị đè ép, sau khi bị đè ép nhất thời tản rộng ra bốn phía tạo lên hình ảnh khiếu khích người khác tới cực điểm.
Đôi mắt gian tà của Phó Thư Bảo chuyển đổi vị trí, di chuyển xuống hai chân Chi Ni Nhã...
- Á...
Đột nhiên tỉnh ngộ che kín phần trên, phía dưới còn chưa che lấp. Bị vây trong trạng thái hoàn toàn trần trụi, Chi Ni Nhã lúc này “a” một tiếng, một tay nàng duỗi thẳng ra che đậy khu vực giữa hai chân. Cứ như vậy, phần trên thiếu một tay, nhất thời chính là nguyên nhân không thể che lấp đôi gò bồng, do đó “đỉnh núi” lộ ra, tạo nên mùi vị thập phần nghịch ngợm. Phía dưới tuy che lập bộ phận quan trọng nhất, nhưng bờ mông trắng lại hoàn toàn phơi bày, hấp dẫn vô cùng. Càng quan trọng chính là, từ kẽ tay nàng còn lộ ra đồng cỏ màu vàng, cảnh sắc kiều diễm này khiến người ta không khỏi bốc hỏa, tâm tư ngứa ngáy khó chịu...
- Ách, hóa ra nàng đang thay y phục, thực sự mắc cỡ ah, được rồi, vừa rồi ta có gõ cửa gọi nàng, nàng không nghe thấy sao?
- Nàng hãy thay y phục đi, ta lánh đi một chút, thực là, ta vừa nãy thực sự đã gõ cửa ah...
Chi Ni Nhã không phải lần đầu tiên chứng kiến Phó Thư Bảo hành động vô sỉ, thế nhưng bản thân nàng hoàn toàn đã bị hắn chiếm tiện nghi, lúc này ngoại trừ dùng ánh mắt e thẹn nghiêm phạt hắn một chút, nàng có thể làm gì đây?
Hồi lâu sau, Chi Ni Nhã mới mặc y phục hoàn tất, vẻ mặt ngượng ngùng từ phía sau màn che thò ra. Thấy Phó Thư Bảo đang ngồi trước bàn lật một quyển cổ thử dày cộm, tâm trạng tràn đầy kỳ quái:
- Bảo ca cầm quyển cổ thư dày như vậy tới đây làm gì?
- Giống như lần trước, ta muốn tìm trong sa mạc Vô Thủy này xem có núi lửa hay không.
Phó Thư Bảo thuận miệng nói:
- Nàng cũng qua đây tìm cùng ta.
- Tìm núi lửa?
Trong lòng Chi Ni Nhã càng thêm kỳ quái, chỉ có điều Chi Ni Nhã vẫn bước qua ngồi bên cạnh Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo nói:
- Khẳng định bây giờ không có núi lửa hoạt động, chỉ cần di tích cũng được.
Sau đó hắn nói rõ chuyện chính mình phát hiện Viêm Hỏa Linh Tham.
Chi Ni Nhã nói:
- Cổ thư dày như vậy, ta đi kêu Âm Nhi tỷ tỷ qua đây cùng tìm.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Nàng ấy ngay cạnh nàng, không cần tới gọi, nàng ấy sẽ tự động qua đây.
Dừng lại một chút, ngay khi Chi Ni Nhã lộ ra biểu tình khó hiểu, Phó Thư Bảo đột nhiên nói:
- Oa, Chi Ni Nhã, nội y của nàng thật đẹp.
- Bảo ca...
Cho rằng Phó Thư Bảo khuấy động chuyện tình vừa nãy, Chi Ni Nhã nhất thời hoảng hốt hét lên, trên đôi má lúm đồng tiền lập tức ửng đỏ.
Quả nhiên, Phó Thư Bảo vừa dứt lời, cửa phòng Chi Ni Nhã lại bị đẩy ra lần nữa, Độc Âm Nhi liền tiến vào dò xét, thoáng liếc nhìn một hồi mới buồn bực nói:
- Hai người các ngươi đang làm gì?
Thời điểm lão công ca ngợi nội y nữ nhân khác trong phòng của người đó, tuy rằng nữ nhân kia cũng là một trong những lão bà của hắn, nhưng loại chuyện này tóm lại cần phải giám sát. Đây chính là nguyên nhân nàng cấp tốc xuất hiện.
Phó Thư Bảo nhún vai cười nói:
- Chúng ta không làm gì cả, ta không ngờ nàng qua đây nhanh như vậy? Qua đây đi, ta cần nàng giúp ta tìm núi lửa trong sa mạc Vô Thủy.
- Núi lửa? Vì sao?
Phản ứng của Độc Âm Nhi cũng giống như Độc Âm Nhi lúc trước, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Sau khi Phó Thư Bảo đơn giản nói qua một lần, liền mở tấm địa đồ phác họa và quyển trục da thú. Độc Âm Nhi xem qua một hồi nhất thời biểu hiện rất hứng thú, nàng là một Luyện Lực Sĩ, đối với linh tài tự nhiên phản ứng mạnh mẽ hơn Chi Ni Nhã rất nhiều. Tiếp đến ba người liền lật quyển cổ thư cực dày đối chiếu với tấm địa đồ cổ xưa.
Nửa ngày trôi qua, ba người vùi đầu tìm kiếm nhưng vẫn không có thu hoạch. Màn đêm hạ xuống, Chi Ni Nhã thắp một ngọn đèn đặt lên trước bàn, mượn ánh sáng lờ mờ tiếp tục đối chiếu.
Nhìn quyển cổ thư được mở và đối chiếu với tấm địa đồ một khoảng dày, trong lòng Phó Thư Bảo liền cảm thấy phiền muộn:
- Mẹ kiếp, chuyện này giống như truy tìm cổ vật, một số nhân sĩ khảo cổ học chuyện nghiệp trong khoảng thời gian nửa cuối cuộc đời còn thể phát hiện cổ di tích chính mình muốn tìm, nếu như ta muốn tìm cần phải tiêu tốn mấy tháng thậm chí là vài năm, chẳng phải quá lãng phí thời gian hay sao? Thế nhưng, ngoại trừ biện pháp ngu dốt này, còn có biện pháp nào khác?
Ánh mắt di chuyển tới thân thể Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi phía đối diện, nhưng phát hiện hai nàng vẫn đang mở quyển cổ thư và tấm địa đồ, trên trán hai nàng nhíu lại, bộ dáng vô cùng chăm chú. Ánh đèn nhu hòa hiển lộ vẻ ảm đạm chiếu vào mặt các nàng, khiến làn da non mịn giống một tầng phấn hoa càng toát lên vẻ bóng loáng và trơn tuột. Trong không khí tràn ngập mùi thơm phát ra từ thân thể Chi Ni Nhã, hít vào có thể khiến người ta có một loại cảm giác tuyệt vời thấm tận ruột gan.
Trong ba người, Phó Thư Bảo một mình ngồi một chỗ, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi ngồi đối diện hắn. Vốn Chi Ni Nhã ngồi bên cạnh Phó Thư Bảo, nhưng khi Độc Âm Nhi tới nàng liền chuyển đổi vị trí lãng mạng kia, ngồi cùng oan gia toàn thân là độc. Bất quá, độ rộng chiếc bàn cũng không phải quá lớn, nhiều nhất chỉ gần một thước. Nhìn mỹ nữ vùi đầu lật cổ thư, đôi tai không nghe thấy tiếng động khác, Phó Thư Bảo lúc này mất đi kiên trì đột nhiên xuất hiện ý nghĩ xấu xa.
Biểu hiện bên ngoài, Phó Thư Bảo đang rất chăm chú mở tư liệu, nhưng một chân lại lặng yên không tiếng động cởi bỏ giày Lực Luyện Khí, lại lặng yên không tiếng động giẫm xuống hai chân Chi Ni Nhã. Đôi chân hắn đi giày hẳn là có chút mùi vị khó ngửi, nhưng dưới mùi thơm ngào ngạt từ cơ thể Chi Ni Nhã tỏa ra, điểm mùi vị này lại không bị phát hiện.
Duỗi thẳng chân, đâm xuyên qua kẽ hở giữa hai chân Chi Ni Nhã sau cùng thoáng điểm vào khu vực mềm mại nhất. Bất quá, lúc này hắn tấn công cực nhẹ, giống như dùng đầu ngón tay điểm cực nhẹ trên khuôn mặt mềm mại.
Phó Thư Bảo cười hỏi.
- Thích.
Phương Tín vội vàng nói:
- Chỉ là, ban thưởng hậu hĩnh như vậy Phương Tín ta không xứng.
- Không xứng cái gì, ngươi thích thì cầm lấy, sau này có đồ tốt ta cũng sẽ cho ngươi.
Phó Thư Bảo cười cười. Ngược lại là hắn bỗng dưng nhận được bảo vật, hắn cũng vui vẻ nhận lấy, hơn nữa đây chính là quyền lợi chính đáng.
- Tạ ơn thiếu gia.
Phương Tín đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phó Thư Bảo tạ ơn. Trong mắt hắn, chủ nhân hào sảng như vậy, ngay cả hoàng đế Tú Quốc ban thưởng cho đại thần cũng không bạo tay bằng, còn hắn cả đời này xem như là tùy tùng phục vụ Phó Thư Bảo.
- Được rồi Phương Tín, ít ngày nữa ngươi điều tra Đồ Thổ thời gian trước đã làm những gì, và những người từng có quan hệ đặc biệt với hắn, ta muốn biết trước khi chúng ta tới Hậu Thổ Thành, hắn rốt cuộc quan tâm chuyện gì.
Phó Thư Bảo nói.
- Thiếu gia, lẽ nào thiếu gia có phát hiện gì đặc biệt?
Phương Tín hỏi.
Phó Thư Bảo cầm quyển trục da thú và tấm địa đồ phác họa đưa cho Phương Tín:
- Ngươi xem đi.
Phương Tín xem qua một hồi mới nói:
- Thiếu gia muốn ta tìm hiểu manh mối về Viêm Hỏa Linh Tham sao?
Phó Thư Bảo gật đầu:
- Đúng vậy, Đồ Thổ chỉ là Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực bình thường, không đến mức hao phí tâm tổn sức tìm kiếm loại linh tài cực phẩm này, ta hoài nghi phương diện này có chút bí ẩn khác, ngoài ra, nếu như chúng ta tìm được Viêm Hỏa Linh Tham, vậy cũng là thu hoạch không tồi.
Phương Tín nói:
- Thiếu gia yên tâm, ta tiếp đến sẽ bắt tay vào điều tra chuyện này.
Lấy được kho bạc của Đồ Thổ, Phó Thư Bảo lại xử lý tài vật một chút, sau đó cùng Phương Tín và người Tố Nhân Phương tại chi nhánh Hậu Thổ Thành dạo quanh một vòng. Tố Nhân Phường tuyển chọn nữ nhân có tiêu chuẩn rất nghiêm ngặt, khuôn mặt đẹp và vóc dáng mê người cố nhiên là điều kiện cần thiết, ngoài ra còn có một điểm quan trọng đó chính là trung thành đối với chủ nhân Phó Thư Bảo. Điểm ấy, Phương Tín rất chú trọng, mỗi lần tuyển nhận một nữ nhân, hắn đều tiến hành huấn luyện và đào tạo cho đến khi vượt qua sát hạch mới trở thành thành viên Tố Nhân Phường thực sự.
Tiểu tử Phương Tín này tại một số phương diện dường như được Phó Thư Bảo truyền thụ rất nhiều, trước kia tại kinh thành Phó Thư Bảo chỉ dạy Tố Nhân Phương rất nhiều phương pháp sinh động, ví như rót vào bữa tiệc mỹ thể, áo tắm, đồng phục, nữ bộc... Đầy đủ mọi thứ, trong Tố Nhân Phường không có gì ngươi không tìm được, chỉ có những thứ ngươi không ngờ tới.
Xuất phát từ việc lấy lòng chủ nhân, sau khi Phó Thư Bảo đi đến Tố Nhân Phường, Phương Tín lập tức an bài mấy vị cô nương xuất sắc nhất tại chi nhánh Hậu Thổ Thành tiến hành hầu hạ tỉ mỉ. Những cô nương này biết chủ nhân chân chính giá lâm, nào dám chậm trễ, ngay lập tức sử dụng toàn thân bản lĩnh hầu hạ, đại tiệc mỹ thể gì đó, vũ đạo nhảy múa, vuốt ve xoa bóp, chế phục mê hoặc... Đều dùng tới. Trước tràng diện sinh động này, nam nhân nào đó được hầu hạ đến bốc hỏa, nhưng hỏa diễm này không phải lửa giận mà từ dưới bốc lên, khiến miệng lưỡi hắn khô ráp nhưng một mực không thể hưởng thụ...
Thực sự, “đạn pháo” non mịn trên cơ thể mỗi mỹ nữ đều phóng ra, ngươi có thể ăn hai trái của người này tiếp đến lại có thể ăn hai trái của người khác, sau đó những mỹ nữ này lại nũng nịu mời ngươi ăn bữa tiệc lớn, ngươi không thể tìm ra lí do từ chối lại càng không thể ăn, điều này không phải mang vạ vào thân thì là cái gì?
o0o
- Viêm Hỏa Linh Tham?
Nghe Phó Thư Bảo nhắc tới cái tên này, Luyện Thiên Thử liền xao động:
- Tiểu chủ nhân, mau đưa cho ta xem quyển trục da thú.
Phó Thư Bảo lấy ra quyển trục da thú và tấm địa đồ phác họa đoạt được từ mật đạo của Đồ Thổ:
- Ta hoài nghi tấm địa đồ phác họa và quyển trục da thú này liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham.
Luyện Thiên Thử xem qua quyển trục da thú một hồi mới nói:
- Thực sự Viêm Hỏa Linh Tham được gọi là Linh Vẫn Thạch thực vật giới.
- Linh Vẫn Thạch thực vật giới?
Phó Thư Bảo lấy làm kinh hãi. Linh Vẫn Thạch được coi là linh tài cao cấp nhất, bản thân hắn nắm giữ một viên, từ trước tới nay vẫn luôn luôn nhận chỗ tốt từ Linh Vẫn Thạch, sao lại không rõ giá trị của nó, thế nhưng, Viêm Hỏa Linh Tham làm sao có thể cùng cấp bậc với Linh Vẫn Thạch?
- Tiểu chủ nhân, Viêm Hỏa Linh Tham chính là linh tài trân quý nhất sử dụng cho Luyện Nhân và Luyện Thú, có thể nói là vật báu vô giá, mặt khác nó có linh tính nhân loại. Nếu như có thể sử dụng nó Luyện Nhân hoặc Luyện Thú, thực sự công hiệu khó có thể tưởng tượng.
Luyện Thiên Thử giải thích thêm.
- Luyện lão, bản thân ngươi chính là Lực Luyện Thú, trước kia Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong luyện chế ngươi sử dụng linh tài Viêm Hỏa Linh Tham sao?
- Cơ thể ta?
Luyện Thiên Thử đột nhiên cười ha hả, nói:
- Ta đối với cố chủ nhân thực sự có chút tác dụng, ông ấy cũng vô cùng quan tâm tới ta, chỉ có điều, theo ta được biết, ông ta ngay cả Viêm Hỏa Linh Tham cũng chưa gặp qua, càng không thể sử dụng nó để luyện chế ta, cho dù ông ta có tâm cũng không có lực.
Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:
- Ngay cả Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng chưa từng thấy loại linh tài này, nói như vậy, Viêm Hỏa Linh Tham này thực sự là vật rất trân quý.
- Tiểu chủ nhân, nếu như Viêm Hỏa Linh Tham thực sự tồn tại, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.
- Vì sao nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được?
- Tiểu chủ nhân có điều không biết, cố chủ nhân trước kia một mực phá giải Luyện Thiên Thần Quyển, nghĩ cách có thể đột phá cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, ta mơ hồ nhớ, trong những thứ ông ấy nghiên cứu có Viêm Hỏa Linh Tham, ngoài ra còn có bốn loại linh tài có thuộc tính các loại nguyên tố khác, nhưng ta không biết cụ thể chúng có liên quan gì.
Luyện Thiên Thử có chút suy nghĩ nói.
- Dựa theo ý nghĩ này, lẽ nào muốn đột phá cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực tại thời kỳ mấu chốt cần dùng tất cả năm loại linh tài cực phẩm chứa thuộc tính các loại nguyên tố sao? Như vậy, bốn loại linh tài khác là gì?
Trong lòng Phó Thư Bảo tràn đầy nghi hoặc.
Luyện Thiên Thử lắc đầu:
- Ta chỉ nhớ chút ít, không biết nội dung cụ thể, bốn loại linh tài khác ta cũng không nhớ rõ, chỉ có điều, nếu như xuất hiện manh mối về Viêm Hỏa Linh Tham, chúng ta nên nghĩ biện pháp đạt được, vật này đối với việc tu luyện của tiểu chủ nhân sau này có tác dụng rất lớn.
- Được rồi, chúng ta xem tấm địa đồ phác họa kia một chút.
Phó Thư Bảo mở tấm địa đồ phác họa ra, đặt lên trên bàn, ngay lập tức chỉ vào chấm đỏ nói:
- Vị trí này chính là trung tâm sa mạc Vô Thủy, nhưng chỉ là vị trí tổng quát, muốn tìm được nơi này trên sa mạc Vô Thủy không khác gì mò kim đáy biển. Hơn nữa, cũng không xác định được tấm địa đồ này có liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham hay không, vì vậy đây chính là chuyện tình khiến ta rất đau đầu.
Luyện Thiên Thử bò lên tấm địa đồ, đi vòng qua vòng lại hai vòng, lúc này trầm ngâm nói:
- Nếu muốn biết nơi này có liên quan tới Viêm Hỏa Linh Tham hay không kỳ thực cũng không khó, chúng ta chỉ cần xác định nơi này có núi lửa hay không là được.
Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh miêu tả trên quyển trục da thú Sinh trưởng sâu trong lòng núi lửa , đây chẳng phải núi lửa hay sao? Chỗ này là sa mạc, nhưng không có nghĩa trước đây không tồn tại núi lửa!
- Luyện lão nói đúng, chúng ta cần kiểm tra cái này.
Sau khi hiểu ra, Phó Thư Bảo nóng lòng nói.
Có mục tiêu chứng minh, sự tình dần dần trở nên sáng tỏ. Trước đây từng dựa vào cổ thư điều tra được lãnh địa Xà Nhân tộc, bây giờ kiểm tra trong sa mạc Vô Thủy có núi lửa hay không, lục lọi trong cổ thử và so sánh với tấm địa đồ cổ xưa này chẳng phải có thể tìm được đáp án sao?
Luyện Thiên Thử cười nói:
- Tiểu chủ nhân, việc khác ta thành thạo, nhưng việc đối chiếu cổ thư với tấm địa đồ này ta thực không làm được, ta tầm nhìn hạn hẹp, nhìn văn tự cổ đại thật sự rất váng đầu. Hai vị chủ mẫu kỹ tính, lại từng có kinh nghiệm điều tra ra lãnh địa Xà Nhân tộc, không bằng tìm hai vị chủ mẫu trợ giúp.
- Bây giờ ta phải đi tìm các nàng.
Phó Thư Bảo cười cười.
Sau nửa ngày, Phó Thư Bảo ôm một quyển cổ thư rất dày và tấm địa đồ kia rời khỏi thư phòng, đi đến trước cửa phòng Chi Ni Nhã, hắn không đưa tay gõ cửa mà tự ý đẩy cửa phòng đi vào.
- Là ai? Đừng tới đây!
Phó Thư Bảo vừa mở cửa đi vào, Chi Ni Nhã liền hoang mang nói. Bình tĩnh nhìn lại, Chi Ni Nhã đã trốn sau màn che, trên sàn nhà là một đống hỗn độn đầy đủ nội y và váy ngắn của nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Đúng lúc mặc nội y sao? Vận khí thật tốt, tới thật đúng lúc.
- Bảo ca chờ ta chút...
Sau màn che truyền tới thanh âm mặc y phục sột xoạt.
Phó Thư Bảo đâu có để yên, hắn bước hai bước vọt tới trước màn che, lập tức thò đầu vào cười khà khà nói:
- Lão bà làm gì vậy?
Lúc này Chi Ni Nhã vừa mới cầm bộ nội y trong tay, định mặc vào người, không ngờ lời nói của nàng còn chưa dứt Phó Thư Bảo đã thò đầu vào xuất hiện trước mặt nàng. Trong lòng hoảng hốt, nàng vội vàng đưa tay che kín đôi gò bồng trắng như tuyết. Bởi vì quá mức khẩn trương, đôi gò bồng mềm mại đẹp đẽ kia nhất thời bị đè ép, sau khi bị đè ép nhất thời tản rộng ra bốn phía tạo lên hình ảnh khiếu khích người khác tới cực điểm.
Đôi mắt gian tà của Phó Thư Bảo chuyển đổi vị trí, di chuyển xuống hai chân Chi Ni Nhã...
- Á...
Đột nhiên tỉnh ngộ che kín phần trên, phía dưới còn chưa che lấp. Bị vây trong trạng thái hoàn toàn trần trụi, Chi Ni Nhã lúc này “a” một tiếng, một tay nàng duỗi thẳng ra che đậy khu vực giữa hai chân. Cứ như vậy, phần trên thiếu một tay, nhất thời chính là nguyên nhân không thể che lấp đôi gò bồng, do đó “đỉnh núi” lộ ra, tạo nên mùi vị thập phần nghịch ngợm. Phía dưới tuy che lập bộ phận quan trọng nhất, nhưng bờ mông trắng lại hoàn toàn phơi bày, hấp dẫn vô cùng. Càng quan trọng chính là, từ kẽ tay nàng còn lộ ra đồng cỏ màu vàng, cảnh sắc kiều diễm này khiến người ta không khỏi bốc hỏa, tâm tư ngứa ngáy khó chịu...
- Ách, hóa ra nàng đang thay y phục, thực sự mắc cỡ ah, được rồi, vừa rồi ta có gõ cửa gọi nàng, nàng không nghe thấy sao?
- Nàng hãy thay y phục đi, ta lánh đi một chút, thực là, ta vừa nãy thực sự đã gõ cửa ah...
Chi Ni Nhã không phải lần đầu tiên chứng kiến Phó Thư Bảo hành động vô sỉ, thế nhưng bản thân nàng hoàn toàn đã bị hắn chiếm tiện nghi, lúc này ngoại trừ dùng ánh mắt e thẹn nghiêm phạt hắn một chút, nàng có thể làm gì đây?
Hồi lâu sau, Chi Ni Nhã mới mặc y phục hoàn tất, vẻ mặt ngượng ngùng từ phía sau màn che thò ra. Thấy Phó Thư Bảo đang ngồi trước bàn lật một quyển cổ thử dày cộm, tâm trạng tràn đầy kỳ quái:
- Bảo ca cầm quyển cổ thư dày như vậy tới đây làm gì?
- Giống như lần trước, ta muốn tìm trong sa mạc Vô Thủy này xem có núi lửa hay không.
Phó Thư Bảo thuận miệng nói:
- Nàng cũng qua đây tìm cùng ta.
- Tìm núi lửa?
Trong lòng Chi Ni Nhã càng thêm kỳ quái, chỉ có điều Chi Ni Nhã vẫn bước qua ngồi bên cạnh Phó Thư Bảo.
Phó Thư Bảo nói:
- Khẳng định bây giờ không có núi lửa hoạt động, chỉ cần di tích cũng được.
Sau đó hắn nói rõ chuyện chính mình phát hiện Viêm Hỏa Linh Tham.
Chi Ni Nhã nói:
- Cổ thư dày như vậy, ta đi kêu Âm Nhi tỷ tỷ qua đây cùng tìm.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Nàng ấy ngay cạnh nàng, không cần tới gọi, nàng ấy sẽ tự động qua đây.
Dừng lại một chút, ngay khi Chi Ni Nhã lộ ra biểu tình khó hiểu, Phó Thư Bảo đột nhiên nói:
- Oa, Chi Ni Nhã, nội y của nàng thật đẹp.
- Bảo ca...
Cho rằng Phó Thư Bảo khuấy động chuyện tình vừa nãy, Chi Ni Nhã nhất thời hoảng hốt hét lên, trên đôi má lúm đồng tiền lập tức ửng đỏ.
Quả nhiên, Phó Thư Bảo vừa dứt lời, cửa phòng Chi Ni Nhã lại bị đẩy ra lần nữa, Độc Âm Nhi liền tiến vào dò xét, thoáng liếc nhìn một hồi mới buồn bực nói:
- Hai người các ngươi đang làm gì?
Thời điểm lão công ca ngợi nội y nữ nhân khác trong phòng của người đó, tuy rằng nữ nhân kia cũng là một trong những lão bà của hắn, nhưng loại chuyện này tóm lại cần phải giám sát. Đây chính là nguyên nhân nàng cấp tốc xuất hiện.
Phó Thư Bảo nhún vai cười nói:
- Chúng ta không làm gì cả, ta không ngờ nàng qua đây nhanh như vậy? Qua đây đi, ta cần nàng giúp ta tìm núi lửa trong sa mạc Vô Thủy.
- Núi lửa? Vì sao?
Phản ứng của Độc Âm Nhi cũng giống như Độc Âm Nhi lúc trước, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Sau khi Phó Thư Bảo đơn giản nói qua một lần, liền mở tấm địa đồ phác họa và quyển trục da thú. Độc Âm Nhi xem qua một hồi nhất thời biểu hiện rất hứng thú, nàng là một Luyện Lực Sĩ, đối với linh tài tự nhiên phản ứng mạnh mẽ hơn Chi Ni Nhã rất nhiều. Tiếp đến ba người liền lật quyển cổ thư cực dày đối chiếu với tấm địa đồ cổ xưa.
Nửa ngày trôi qua, ba người vùi đầu tìm kiếm nhưng vẫn không có thu hoạch. Màn đêm hạ xuống, Chi Ni Nhã thắp một ngọn đèn đặt lên trước bàn, mượn ánh sáng lờ mờ tiếp tục đối chiếu.
Nhìn quyển cổ thư được mở và đối chiếu với tấm địa đồ một khoảng dày, trong lòng Phó Thư Bảo liền cảm thấy phiền muộn:
- Mẹ kiếp, chuyện này giống như truy tìm cổ vật, một số nhân sĩ khảo cổ học chuyện nghiệp trong khoảng thời gian nửa cuối cuộc đời còn thể phát hiện cổ di tích chính mình muốn tìm, nếu như ta muốn tìm cần phải tiêu tốn mấy tháng thậm chí là vài năm, chẳng phải quá lãng phí thời gian hay sao? Thế nhưng, ngoại trừ biện pháp ngu dốt này, còn có biện pháp nào khác?
Ánh mắt di chuyển tới thân thể Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi phía đối diện, nhưng phát hiện hai nàng vẫn đang mở quyển cổ thư và tấm địa đồ, trên trán hai nàng nhíu lại, bộ dáng vô cùng chăm chú. Ánh đèn nhu hòa hiển lộ vẻ ảm đạm chiếu vào mặt các nàng, khiến làn da non mịn giống một tầng phấn hoa càng toát lên vẻ bóng loáng và trơn tuột. Trong không khí tràn ngập mùi thơm phát ra từ thân thể Chi Ni Nhã, hít vào có thể khiến người ta có một loại cảm giác tuyệt vời thấm tận ruột gan.
Trong ba người, Phó Thư Bảo một mình ngồi một chỗ, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi ngồi đối diện hắn. Vốn Chi Ni Nhã ngồi bên cạnh Phó Thư Bảo, nhưng khi Độc Âm Nhi tới nàng liền chuyển đổi vị trí lãng mạng kia, ngồi cùng oan gia toàn thân là độc. Bất quá, độ rộng chiếc bàn cũng không phải quá lớn, nhiều nhất chỉ gần một thước. Nhìn mỹ nữ vùi đầu lật cổ thư, đôi tai không nghe thấy tiếng động khác, Phó Thư Bảo lúc này mất đi kiên trì đột nhiên xuất hiện ý nghĩ xấu xa.
Biểu hiện bên ngoài, Phó Thư Bảo đang rất chăm chú mở tư liệu, nhưng một chân lại lặng yên không tiếng động cởi bỏ giày Lực Luyện Khí, lại lặng yên không tiếng động giẫm xuống hai chân Chi Ni Nhã. Đôi chân hắn đi giày hẳn là có chút mùi vị khó ngửi, nhưng dưới mùi thơm ngào ngạt từ cơ thể Chi Ni Nhã tỏa ra, điểm mùi vị này lại không bị phát hiện.
Duỗi thẳng chân, đâm xuyên qua kẽ hở giữa hai chân Chi Ni Nhã sau cùng thoáng điểm vào khu vực mềm mại nhất. Bất quá, lúc này hắn tấn công cực nhẹ, giống như dùng đầu ngón tay điểm cực nhẹ trên khuôn mặt mềm mại.
/693
|