Thông qua con đường từ tường đá tới tòa thành, mọi người có thể nhanh chóng tới cửa khẩu trợ giúp nếu có chuyện bất ngờ, lại là một lá chắn dễ thủ khó công.
Phó Thư Bảo đang xây dựng ầm ầm bên này, Hậu Thổ Thành vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh khiến người ta khó hiểu. Đồ Thổ cũng không phái người tới đón Tú Lý vào thành, cũng không có bất cứ thế lực nào tới chào hỏi Tú Lý, rõ ràng là hoàn toàn coi đám người Phó Thư Bảo là một đám điên, không thèm nhìn không thèm để ý.
Chẳng qua ngay lúc tòa thành và cửa khẩu được xây dựng, một đó đoàn đạo tặc mang theo chiến lợi phẩm qua khe núi này, diễu võ dương oai trở lại Hậu Thổ Thành. Thật ra đây không chỉ là thái độ khinh miệt mà còn không thèm để ý chút nào tới đám điên Phó Thư Bảo.
Nhưng ai ngờ là đám điên trong mắt bọn họ lại rất nhanh khiến bọn họ nổi điên chứ?
Dưới tác dụng cường đại của mười Luyện Lực Sĩ, cộng thêm sự lao động cần cù của hơn sáu trăm chiến sĩ, sau nửa tháng, một tòa thành mang kiến trúc của Thánh Đóa Lan Quốc đã hiện lên trên sườn núi. Tòa thành ao tổng cộng mười lăm thước, đại sảnh phía dưới cao mười thước. Không gian bên trong rộng lớn, có vẻ khí thế mênh mông.
Bên ngoài thành có một tường thành, toàn bộ đều dùng những khối đá lớn xếp thành, kiến cố không thể phá vỡ. Tường thành kéo dài từ trên này xuống dưới tận cửa khẩu phía dưới khe núi.
So với tòa thành trên sườn núi, cửa khẩu thu thuế dưới núi lại càng kiên cố hơn. Nó được xây dựng dựa vào núi, giống như một lầu canh trên tường thành xa xưa. Cả bức tường bịt kín khe núi, chỉ để lại một con đường có thể đi qua. Chẳng qua nếu cửa khẩu này đóng lại thì đừng ai nghĩ tới chuyện thông qua khe núi này.
- Không phải muốn xây vương phủ sao? Thế nào mà lại làm thành một tòa thành này? Thanh Dật Vương Tước có Thiên Hạ Viên ở Hồng Cảng thành, Thái Bình Vương Tước có Phụng Thiên Phủ ở Hồng Trọng Thành. Vậy mà vương phủ của ta lại mang phong cách Thánh Đóa Lan Quốc, thế này có hơi không ổn không?
Mặc dù tham gia xây dựng, sớm biết kiến trúc sắp xây có dạng gì nhưng vào ngày chuẩn bị vào thành ở, Tú Lý vẫn láo nháo trước mặt đồ đệ và hai phu nhân của đồ đệ.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ai cho ngươi tòa thành này hả? Ngươi chỉ được dùng đại sảnh mà thôi. Nể thân phận vương tước gia của ngươi ta mới cấp đại sảnh cho ngươi. Các phòng còn lại đều là của công ty. Nếu ngươi ngại thì ngươi có thể xây Định Thiên Vương phủ tại Hậu Thổ Thành.
Đánh chết Tú Lý cũng không đi. Chẳng qua hắn vẫn không vui nói:
- Ngươi có ý tứ gì đây? Phải biết rằng ngươi đang là phó phong cương vương của ta đó.
- Ta từ chức có được không?
- Ngươi...
Nhìn đôi sư đồ này đang đấu miệng lưỡi, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã không nhịn được mà phì cười. Độc Âm Nhi nói:
- Các ngươi đừng cãi nhau nữa có được không? Giống hệt như nữ nhân vậy.
Chi Ni Nhã lòng dạ yếu mềm hơn, không đành lòng nhìn Tú Lý lo lắng, liên tiếng khuyên.
- Bảo ca, ngươi có ý định gì thì nói cho đại thúc nghe đi. Ngươi nhìn hắn lo lắng chưa kìa.
Tú Lý cười ha hả nói:
- Vẫn chỉ có phu nhân đồ đệ Chi Ni Nhã là lo cho sư phụ ta đây. Không sai, tiểu tử này vẫn thiếu chút đức hạnh tôn sư trọng đạo.
Chi Ni Nhã lại cất giọng nói:
- Đại thúc mặc dù không phải là người nghiêm túc nhưng trong chuyện này vẫn khá nghiêm chỉnh đấy.
Tú Lý lập tức cứng họng. Giờ hắn mới hiểu là trong mắt Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi, sức nặng của Tú Lý hắn làm sao so nổi với một sợi tóc của Phó Thư Bảo chứ?
Lúc này Phó Thư Bảo mới nói:
- Sư phụ, ta nói thật nhé. Ta và ngươi đều là người không có bất cứ uy vọng gì. Với thực lực trước mắt, so với hai vị ca ca vương tước của ngươi thật chẳng khác gì đom đóm so với trăng. Dưới hoàn cảnh bị động thế này, chúng ta nếu muốn người ta tin phục chúng ta, muốn thực lực chúng ta phát triển thì phải đi theo con đường không tầm thường. Xây dựng thứ tốn kém như Thiên Hạ Viên, sau này chúng ta có thực lực hãy làm. Bây giờ chúng ta cần chính là vững chắc, có thể chiến đấu.
- Sư phụ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi...
Tú Lý vỗ vỗ vai Phó Thư Bảo, có vẻ hiểu ra, lập tức lại nói:
- Đúng rồi. Tiểu tử ngươi đã nói là phải nhớ lấy. Sau này chúng ta phát đạt rồi, ngươi cần phải tặng cho ta một tòa nhà lớn như Thiên Hạ Viên cho ta, để cho người sư phụ này hưởng thụ cho sướng.
- ...
Nếu như Tú Lý mà lên làm hoàng đế Tú Quốc thì nhất định sẽ là hôn quân. Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy như vậy.
Cười nói rồi đi vào trong tòa thành. Sau tường thành là giải đất trống. Dưới tường thành là doanh trại của sáu trăm chiến sĩ, chuồng ngựa, phòng của thợ giỏi. Bên cạnh doanh trại là một giáo trường rộng lớn, có các loại khí giới huấn luyện. Cuối cùng mới tới một tòa thành chủ thể. Những tảng đá lớn xếp chồng, xuyên thẳng lên trời cao. Thật ra nếu so về khí thế với những khu nhà cao cấp xinh đẹp tuyệt trần của hai vị vương tước gia, thì tòa thành này lại có khí phách hơn.
- Không biết vì sao mà nhìn thấy nó, ta lại nhớ tới Hắc Thạch thành bảo nhà ta.
Đi vào trong tòa thành xong, Chi Ni Nhã lẩm bẩm.
- Như vậy thì gọi nói là Hắc Thạch Thành bảo đi.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Tốt lắm! Bảo ca đúng là tốt nhất rồi.
Mặc dù chỉ là một cái tên nhưng cũng khiến Chi Ni Nhã vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy nhót tung tăng giống như một đứa trẻ con.
- Bất công...
Độc Âm Nhi lầm bầm một câu.
- Tại sao không gọi là Vụ Tráo Thành bảo chứ?
Tiến vào trong đại sảnh của thành bảo, hai hành cột đá rất lớn xếp thành hành dài, giống như vệ sĩ xương cốt bằng sắt thép vậy. Phía dưới vách tường phía trước có đặt một chiếc bàn dài, phía sau nó là chiếc ghế da hổ lớn. Đưa mắt nhìn lại, người ngồi ở vị trí đó nhất định là có địa vị hiển hách rồi.
- Ha ha, cái ghế kia nhất định là cho ta rồi.
Tú Lý cười nói.
- Nếu như ngươi phụ trách thu thuế thì có thể ngồi ở vị trí đó.
Phó Thư Bảo cười.
- Ta khuyên ngươi đừng làm, bởi chuyện thu thuế rất nhàm chán buồn tẻ. Ta kiến nghị để quân sư Chu Uyển Nhi của ta ngồi vị trí đó.
Với thân thể nhỏ bé của Chu Uyển Nhi thì dù có nằm trên cái ghế da hổ lớn đó ngủ cũng không có vấn đề gì. Để cho một cô nàng ngồi trên vị trí khí phách mười phần để thu phí bảo hộ, cảnh tượng như vậy nhất định sẽ rất quái dị.
- Ha ha... Sư phụ ta tùy tiện nói mà thôi...
Tú Lý đã quyết định rồi, sau này ít mở miệng một chút.
Tầng hai của Hắc Thạch Thành bảo ngoài ba căn phòng ra thì còn có một phòng họp, phòng để tài liệu và một phòng chuyên dùng để tu luyện. Tóm lại một tòa thành to như vậy, mỗi điểm đều được lợi dụng triệt để, không lãng phí chút nào.
Leo lên đài cao trên đỉnh tòa thành được cố ý xây dựng để quan sát, thu Hậu Thổ Thành phía dưới vào tầm mắt. lúc Này đã là nửa đêm, trong màn đêm đen, những đống lửa thắp sáng trên tường Hậu Thổ Thành lúc gần lúc xa, khiến người ta cảm giác như mông lung bất định.
Cửa khẩu phía dưới ngay gần lại càng nhìn rõ ràng hơn.
Đứng trên Hắc Thạch Thành bảo quan sát, cửa khẩu phía dưới giống như một bàn tay thép khổng lồ, bóp chặt cổ họng của Hậu Thổ Thành này. Nó lỏng ra thì Hậu Thổ Thành mới có thể thở dốc. Nó xiết lại thì Hậu Thổ Thành tuyệt đối hít thở không thông.
Hôm nay là ngày Hắc Thạch Thành bảo và cửa khẩu phía dưới khe núi đồng thời hoàn thành, cũng là ngày chính thức bắt đầu sử dụng. Giờ phút này ở cửa khẩu phía dưới khe núi đã có một đội trăm người ở đó. Đây là đại đội chiến sĩ đặc chủng Độc Lang Tộc do Độc Âm Nhi thống lĩnh.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy đám chiến sĩ Độc Lang tộc đứng thẳng tắp trên tường thành cửa khẩu. Phía dưới bọn họ là cửa khẩu bằng thép dày đóng chặt, kể cả một con kiến cũng không bò qua nổi.
Ngay lúc mọi người đang cười nói, một loạt tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới từ phía Hậu Thổ Thành.
Phó Thư Bảo đang xây dựng ầm ầm bên này, Hậu Thổ Thành vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh khiến người ta khó hiểu. Đồ Thổ cũng không phái người tới đón Tú Lý vào thành, cũng không có bất cứ thế lực nào tới chào hỏi Tú Lý, rõ ràng là hoàn toàn coi đám người Phó Thư Bảo là một đám điên, không thèm nhìn không thèm để ý.
Chẳng qua ngay lúc tòa thành và cửa khẩu được xây dựng, một đó đoàn đạo tặc mang theo chiến lợi phẩm qua khe núi này, diễu võ dương oai trở lại Hậu Thổ Thành. Thật ra đây không chỉ là thái độ khinh miệt mà còn không thèm để ý chút nào tới đám điên Phó Thư Bảo.
Nhưng ai ngờ là đám điên trong mắt bọn họ lại rất nhanh khiến bọn họ nổi điên chứ?
Dưới tác dụng cường đại của mười Luyện Lực Sĩ, cộng thêm sự lao động cần cù của hơn sáu trăm chiến sĩ, sau nửa tháng, một tòa thành mang kiến trúc của Thánh Đóa Lan Quốc đã hiện lên trên sườn núi. Tòa thành ao tổng cộng mười lăm thước, đại sảnh phía dưới cao mười thước. Không gian bên trong rộng lớn, có vẻ khí thế mênh mông.
Bên ngoài thành có một tường thành, toàn bộ đều dùng những khối đá lớn xếp thành, kiến cố không thể phá vỡ. Tường thành kéo dài từ trên này xuống dưới tận cửa khẩu phía dưới khe núi.
So với tòa thành trên sườn núi, cửa khẩu thu thuế dưới núi lại càng kiên cố hơn. Nó được xây dựng dựa vào núi, giống như một lầu canh trên tường thành xa xưa. Cả bức tường bịt kín khe núi, chỉ để lại một con đường có thể đi qua. Chẳng qua nếu cửa khẩu này đóng lại thì đừng ai nghĩ tới chuyện thông qua khe núi này.
- Không phải muốn xây vương phủ sao? Thế nào mà lại làm thành một tòa thành này? Thanh Dật Vương Tước có Thiên Hạ Viên ở Hồng Cảng thành, Thái Bình Vương Tước có Phụng Thiên Phủ ở Hồng Trọng Thành. Vậy mà vương phủ của ta lại mang phong cách Thánh Đóa Lan Quốc, thế này có hơi không ổn không?
Mặc dù tham gia xây dựng, sớm biết kiến trúc sắp xây có dạng gì nhưng vào ngày chuẩn bị vào thành ở, Tú Lý vẫn láo nháo trước mặt đồ đệ và hai phu nhân của đồ đệ.
Phó Thư Bảo cười nói:
- Ai cho ngươi tòa thành này hả? Ngươi chỉ được dùng đại sảnh mà thôi. Nể thân phận vương tước gia của ngươi ta mới cấp đại sảnh cho ngươi. Các phòng còn lại đều là của công ty. Nếu ngươi ngại thì ngươi có thể xây Định Thiên Vương phủ tại Hậu Thổ Thành.
Đánh chết Tú Lý cũng không đi. Chẳng qua hắn vẫn không vui nói:
- Ngươi có ý tứ gì đây? Phải biết rằng ngươi đang là phó phong cương vương của ta đó.
- Ta từ chức có được không?
- Ngươi...
Nhìn đôi sư đồ này đang đấu miệng lưỡi, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã không nhịn được mà phì cười. Độc Âm Nhi nói:
- Các ngươi đừng cãi nhau nữa có được không? Giống hệt như nữ nhân vậy.
Chi Ni Nhã lòng dạ yếu mềm hơn, không đành lòng nhìn Tú Lý lo lắng, liên tiếng khuyên.
- Bảo ca, ngươi có ý định gì thì nói cho đại thúc nghe đi. Ngươi nhìn hắn lo lắng chưa kìa.
Tú Lý cười ha hả nói:
- Vẫn chỉ có phu nhân đồ đệ Chi Ni Nhã là lo cho sư phụ ta đây. Không sai, tiểu tử này vẫn thiếu chút đức hạnh tôn sư trọng đạo.
Chi Ni Nhã lại cất giọng nói:
- Đại thúc mặc dù không phải là người nghiêm túc nhưng trong chuyện này vẫn khá nghiêm chỉnh đấy.
Tú Lý lập tức cứng họng. Giờ hắn mới hiểu là trong mắt Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi, sức nặng của Tú Lý hắn làm sao so nổi với một sợi tóc của Phó Thư Bảo chứ?
Lúc này Phó Thư Bảo mới nói:
- Sư phụ, ta nói thật nhé. Ta và ngươi đều là người không có bất cứ uy vọng gì. Với thực lực trước mắt, so với hai vị ca ca vương tước của ngươi thật chẳng khác gì đom đóm so với trăng. Dưới hoàn cảnh bị động thế này, chúng ta nếu muốn người ta tin phục chúng ta, muốn thực lực chúng ta phát triển thì phải đi theo con đường không tầm thường. Xây dựng thứ tốn kém như Thiên Hạ Viên, sau này chúng ta có thực lực hãy làm. Bây giờ chúng ta cần chính là vững chắc, có thể chiến đấu.
- Sư phụ cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi...
Tú Lý vỗ vỗ vai Phó Thư Bảo, có vẻ hiểu ra, lập tức lại nói:
- Đúng rồi. Tiểu tử ngươi đã nói là phải nhớ lấy. Sau này chúng ta phát đạt rồi, ngươi cần phải tặng cho ta một tòa nhà lớn như Thiên Hạ Viên cho ta, để cho người sư phụ này hưởng thụ cho sướng.
- ...
Nếu như Tú Lý mà lên làm hoàng đế Tú Quốc thì nhất định sẽ là hôn quân. Trong lòng Phó Thư Bảo cảm thấy như vậy.
Cười nói rồi đi vào trong tòa thành. Sau tường thành là giải đất trống. Dưới tường thành là doanh trại của sáu trăm chiến sĩ, chuồng ngựa, phòng của thợ giỏi. Bên cạnh doanh trại là một giáo trường rộng lớn, có các loại khí giới huấn luyện. Cuối cùng mới tới một tòa thành chủ thể. Những tảng đá lớn xếp chồng, xuyên thẳng lên trời cao. Thật ra nếu so về khí thế với những khu nhà cao cấp xinh đẹp tuyệt trần của hai vị vương tước gia, thì tòa thành này lại có khí phách hơn.
- Không biết vì sao mà nhìn thấy nó, ta lại nhớ tới Hắc Thạch thành bảo nhà ta.
Đi vào trong tòa thành xong, Chi Ni Nhã lẩm bẩm.
- Như vậy thì gọi nói là Hắc Thạch Thành bảo đi.
Phó Thư Bảo cười nói.
- Tốt lắm! Bảo ca đúng là tốt nhất rồi.
Mặc dù chỉ là một cái tên nhưng cũng khiến Chi Ni Nhã vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy nhót tung tăng giống như một đứa trẻ con.
- Bất công...
Độc Âm Nhi lầm bầm một câu.
- Tại sao không gọi là Vụ Tráo Thành bảo chứ?
Tiến vào trong đại sảnh của thành bảo, hai hành cột đá rất lớn xếp thành hành dài, giống như vệ sĩ xương cốt bằng sắt thép vậy. Phía dưới vách tường phía trước có đặt một chiếc bàn dài, phía sau nó là chiếc ghế da hổ lớn. Đưa mắt nhìn lại, người ngồi ở vị trí đó nhất định là có địa vị hiển hách rồi.
- Ha ha, cái ghế kia nhất định là cho ta rồi.
Tú Lý cười nói.
- Nếu như ngươi phụ trách thu thuế thì có thể ngồi ở vị trí đó.
Phó Thư Bảo cười.
- Ta khuyên ngươi đừng làm, bởi chuyện thu thuế rất nhàm chán buồn tẻ. Ta kiến nghị để quân sư Chu Uyển Nhi của ta ngồi vị trí đó.
Với thân thể nhỏ bé của Chu Uyển Nhi thì dù có nằm trên cái ghế da hổ lớn đó ngủ cũng không có vấn đề gì. Để cho một cô nàng ngồi trên vị trí khí phách mười phần để thu phí bảo hộ, cảnh tượng như vậy nhất định sẽ rất quái dị.
- Ha ha... Sư phụ ta tùy tiện nói mà thôi...
Tú Lý đã quyết định rồi, sau này ít mở miệng một chút.
Tầng hai của Hắc Thạch Thành bảo ngoài ba căn phòng ra thì còn có một phòng họp, phòng để tài liệu và một phòng chuyên dùng để tu luyện. Tóm lại một tòa thành to như vậy, mỗi điểm đều được lợi dụng triệt để, không lãng phí chút nào.
Leo lên đài cao trên đỉnh tòa thành được cố ý xây dựng để quan sát, thu Hậu Thổ Thành phía dưới vào tầm mắt. lúc Này đã là nửa đêm, trong màn đêm đen, những đống lửa thắp sáng trên tường Hậu Thổ Thành lúc gần lúc xa, khiến người ta cảm giác như mông lung bất định.
Cửa khẩu phía dưới ngay gần lại càng nhìn rõ ràng hơn.
Đứng trên Hắc Thạch Thành bảo quan sát, cửa khẩu phía dưới giống như một bàn tay thép khổng lồ, bóp chặt cổ họng của Hậu Thổ Thành này. Nó lỏng ra thì Hậu Thổ Thành mới có thể thở dốc. Nó xiết lại thì Hậu Thổ Thành tuyệt đối hít thở không thông.
Hôm nay là ngày Hắc Thạch Thành bảo và cửa khẩu phía dưới khe núi đồng thời hoàn thành, cũng là ngày chính thức bắt đầu sử dụng. Giờ phút này ở cửa khẩu phía dưới khe núi đã có một đội trăm người ở đó. Đây là đại đội chiến sĩ đặc chủng Độc Lang Tộc do Độc Âm Nhi thống lĩnh.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy đám chiến sĩ Độc Lang tộc đứng thẳng tắp trên tường thành cửa khẩu. Phía dưới bọn họ là cửa khẩu bằng thép dày đóng chặt, kể cả một con kiến cũng không bò qua nổi.
Ngay lúc mọi người đang cười nói, một loạt tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới từ phía Hậu Thổ Thành.
/693
|