Đầu năm mới, trong trường bắt đầu nôn nao chuẩn bị cho ngày lễ tình nhân, chỉ có hắn vẫn lầm lũi đi về. Đã hơn 2 tháng hắn tránh mặt Nhược Y như chuột tránh mèo. Không phải hắn sợ cô ta sẽ lại bày trò với hắn, cái hắn sợ là nhìn thấy càng khiến mình không ngăn được tình cảm dành cho cô.
Tại sao hắn làm bao nhiêu việc, cuối cùng cũng không quên được cô ta?
Một hôm Dịch Hàn phải ở lại trực vệ sinh lớp. Lúc này cả trường đã về hết, hắn vừa bước lên bậc cầu thang thì đã nhìn thấy Nhược Y ngồi ở bàn của Kiến Văn, mắt đỏ hoe. Thấy hắn vội vàng bước ra ngoài, cô bèn quát:
-Sao vậy? Cậu làm sao mà nhìn thấy tôi như thấy ma vậy?
-Gặp cậu không bỏ chạy thì còn làm gì – Hắn đáp lầm bầm.
Nhược Y cười nhạt. Dịch Hàn rất sợ điệu cười ấy, mỗi lần cô ta tinh ý như thế đều có chuyện xảy ra. Thông thường lại chẳng bao giờ là chuyện tốt.
-Cậu… không phải rất thích tôi sao? –Nhược Y ưỡm ờ.
-Một lần chưa phải đã quá đủ rồi sao? – Dịch Hàn nói – Sau những gì cậu đã làm, tôi còn dám thích cậu thì tôi đúng là đại ngốc.
-Vậy… lần này tôi nói thật thì thế nào?
-Cậu nói gì thật mới được chứ?
-Làm bạn trai tôi đi.
Sau lời Nhược Y là một khoảng dài im lặng. Không phải Dịch Hàn ngốc đến mức tin lời cô ta lần thứ 2. Chỉ là những lời đó, cho dù là giả dối thì quả thật vẫn rất ngọt ngào. Đấu tranh tư tưởng mãi một lúc, hắn nói:
-Không. Cũng trễ rồi, cậu mau thu dọn đồ về đi, tôi còn phải dọn phòng nữa.
Dịch Hàn lúi húi định bỏ đi, song Nhược Y đã kéo tay hắn lại. Lúc cô ta rướn người hôn lên môi hắn, hắn chỉ có thể đứng bất động. Mãi một lúc sau, mùi hương ngòn ngọt dịu dàng đó dường như vẫn đọng lại trên môi hắn. Nhược Y cười nhạt:
-Cậu đã cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi rồi, từ giờ cậu phải chịu trách nhiệm.
Nhược Y, một cô gái ngang bướng như vậy, bản tính chẳng có điều gì là tốt, cớ sao Dịch Hàn lại không thể cự tuyệt cô ta?
…
Chẳng mấy chốc tin đồn Dịch Hàn và Nhược Y quen nhau đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trong trường học. Dịch Hàn đương nhiên biết Nhược Y chỉ lợi dụng mình, nhưng chính hắn cũng không nghĩ cảm giác được ở bên cô ta lại khiến hắn mãn nguyện đến thế. Trong lòng hắn đã âm thầm thừa nhận, bất kể là việc gì, chỉ cần cô ta mở miệng hắn chắc chắn sẽ không thể từ chối. Huống chi cái nhiệm vụ làm bạn trai này thật ra lại khiến hắn rất đỗi tự hào.
Này nhé. Mỗi sáng hắn lại đèo cô ta đi học, đến tối lại rước về. Trong suốt thời gian trên lớp, hắn cung phụng cô ta như thể một thằng đầy tớ đích thực. Thỉnh thoảng, trong lúc nổi hứng Nhược Y có thể rủ hắn đi chơi. Cô ta rất thích ăn kẹo bông gòn nên hầu như lúc nào cũng bắt hắn chở đến gian hàng ở cuối phố. Thi thoảng còn là những buổi tối dạo quanh bờ hồ tẻ nhạt. Chẳng phải Dịch Hàn không biết nhà Kiến Văn ở sát bên bờ hồ đó. Thế nhưng nếu đó chỉ là một vai diễn mà Nhược Y yêu cầu, hắn cũng sẵng sàng đóng cho thật trọn vẹn.
Có hôm đang ngồi trên giàn hoa, trông thấy Kiến Văn và Gia Nghiên ở hướng ngược lại, Nhược Y vội nhảy xuống đất ôm chầm lấy hắn hôn. Hắn sững sốt nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy.
Nếu trò chơi này là một giấc mơ, hắn chẳng thà không bao giờ thức dậy nữa.
Một hôm, sau khi đưa Nhược Y về nhà, hắn bị đám đầu gấu trong trường chặn đánh đến xuất huyết phải nhập viện. Nhược Y tuy ngổ ngáo khó bảo, nhưng dù gì cũng là tiểu thơ con nhà giàu, lại xinh đẹp như đóa hoa mới nở. Thế nên việc một kẻ khố rách áo ôm như Dịch Hàn lại có thể chiếm được tình cảm của cô nàng hóa ra lại khiến nhiều kẻ ganh ghét. Việc bị đánh trước giờ Dịch Hàn cũng quen rồi, chỉ là không ngờ lần này lại nặng thế. Suốt 1 tuần hắn nằm liệt giường, cũng có vài bạn cùng lớp tới thăm, song tuyệt đối chẳng thấy bóng dáng Nhược Y. Mấy ngày đầu hắn cũng hơi tủi thân, về sau lại đâm ra lo lắng không biết cô ta có xảy ra chuyện gì không.
Ngày đầu tiên đi học sau khi xuất viện, hắn hăm hở đạp xe đến nhà Nhược Y. Người nhà cô ta báo cô đã đi học từ sớm. Hắn lại vội vã trở lại trường. Nỗi nhớ nhung suốt một tuần liền của hắn được đáp lại bằng cảnh tượng Nhược Y đứng trước cổng trường, ôm hôn thắm thiết với một thằng nhóc tên Gia Lạc lớp dưới.
Hóa ra cô ta không đến thăm hắn chỉ vì đã tìm ra được một bạn diễn mới.
-Tại sao lại đối với tôi như vậy?
Đáp lại cơn giận dữ của hắn, cô ta chỉ cười nhạt. Cũng trong cái vườn hoa này, mới đó ít lâu hắn còn là bạn trai cô, chớp mắt cái đã biến thành vai phụ không người biết tới. Cô ta nhún vai.
-Vậy còn chưa hiểu sao? Tại vì cậu hết giá trị lợi dụng rồi, thằng ngốc ạ.
-Có phải vì chuyện tôi nhập viện không? – Hắn nói – Giờ tôi đã trở lại rồi. Tôi sẽ tiếp tục làm bạn trai cậu, cậu bỏ thằng nhóc đó đi.
-Gia Lạc có gì không tốt? Cậu ta trẻ tuổi, đẹp trai, có ông bố giàu có. Xét về mọi mặt đều hơn cậu. Đó là chưa kể cậu ta cũng ngốc như cậu vậy.
Từng lời Nhược Y nói cứ như những mũi kim xâu xé trái tim Dịch Hàn. Hắn muốn thét lên nhưng không thể, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô ta bỏ đi.
Tối hôm ấy hắn nằm trên mái nhà, càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra lúc nào không biết. Hắn nhớ tới nụ cười của cô ta khi cầm cây kẹo bông gòn trong tay, tự hỏi tại sao một cô gái ích kỷ và tàn nhẫn đến chừng đó lại được tạo hóa ban cho nụ cười khả ai ngây thơ như vậy. Phải chăng là sự trêu ngươi của ông trời dành cho hắn.
…
Những ngày cuối năm học, lúc bọn học sinh cuối cấp vừa thi tốt nghiệp xong thì trong trường lại râm ran tin đồn về việc Kiến Văn và Gia Nghiên sắp đính hôn. Bấy giờ kết quả đã gần như chắc trong tay, thế nên việc gia đình hai bên cho họ đính hôn sớm để yên tâm cùng sang Mỹ là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng cùng với việc đó, tương lai của Nhược Y cũng là điều mọi người đều bàn ra tán vào.
Lời đồn trong trường ít nhiều đều đến tai Dịch Hàn. Cho dù có cố gắng đến mấy, hắn cũng chẳng thể nào coi như không nghe không thấy. Thực tâm hắn bắt đầu lo sợ Nhược Y sẽ nghĩ quẩn giống ngày trước.
Những chỗ Nhược Y thường lui tới Dịch Hàn đều biết khá rõ. Hẳn bỏ một ngày ra tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy cô ta ngồi khóc sau hoa viên trường. Nếu trên đời này có 1 điều khiến hắn cực kỳ ghét, đó chính là lý do khiến Nhược Y phải khóc như vậy.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Nhược Y. Cô ta biết nhưng vẫn không ngẩn đầu lên nhìn hắn tới một cái. Tới khi tiếng thút thít đã thôi dần, giọng cô ta mới nghèn nghẹn lên tiếng.
-Cậu nhìn cái gì? Có phải thấy tôi trở nên như vậy cậu rất vui không?
-Tôi… chỉ thấy lo cho cậu.
Dịch Hàn ấp úng nói. Chẳng ngờ lời vừa thốt ra lại càng khiến Nhược Y òa khóc to hơn. Hắn chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết lúng túng ngồi xuống nhìn cô ta. Được thể, cô ta càng lấy tay đấm mạnh vào người hắn, vừa khóc vừa nói:
-Cậu nói cho tôi biết đi. Rốt cuộc chị Gia Nghiên có gì tốt hơn tôi? Tại sao mọi người đều yêu thương chị ấy mà không thương tôi? Ba mẹ tôi đã vậy, cả Kiến Văn cũng vậy…
Nhược Y không nói được hết lời vì tiếng nấc một lần nữa khiến cô nghẹn lại. Cô ôm chầm lấy Dịch Hàn khóc nức nở trên vai hắn. Dịch Hàn chẳng biết nói lời tốt lành để an ủi cô ta, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm cho trái tim lạnh giá đó.
Thật ra một khi hắn đã thích Nhược Y, cô ta có điểm nào tốt hay không cũng chẳng còn quan trọng. Quan trọng là trong lòng hắn có cô ta, vậy là được rồi.
-Tôi đã làm mọi cách để Kiến Văn chú ý tới –Nhược Y lại tiếp bằng giọng thút thít, hắn nghe được mà trái tim như thể co thắt lại –Tôi rạch cổ tay để tự sát trước mặt anh ấy, cố ý quen bạn trai, hôn nhau chốn đông người để anh ấy ghen. Tôi hư hỏng, tôi phá phách, tôi chỉ muốn anh ấy quan tâm tôi một chút, tại sao lại khó như vậy?
Vì hắn ta là một tên ngốc, có phước mà không biết hưởng.
Dịch Hàn trộm nghĩ, nhưng hắn không nói ra điều đó, chỉ lẳng lặng vuốt tấm lưng nhỏ xíu của cô. Hắn có chút ganh tị với Kiến Văn, một tên công tử nhà giàu như y mới gọi là không có gì tốt, có một người con gái vẹn toàn như Gia Nghiên yêu đã đành, ngay cả cô nàng ngỗ ngược này cũng dốc hết sức lực chỉ để được y chú ý. Kiến Văn tại sao lại tốt số đến như vậy?
-Suốt đời này tôi chỉ có thể làm một cái bóng. Cho dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể bằng được chị ấy. Tại sao đã sinh ra tôi còn phải sinh ra chị ấy?
Nhược Y hỏi, cô ta giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Dịch Hàn, khiến hắn không thể không thương cảm.
Hắn không biết an ủi cô, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào để cô bình tâm lại. Đắn đo một lúc, hắn bảo.
-Cô còn có tôi mà. Tôi thương cô. Thật lòng.
Nhược Y nghe thế chỉ cười nhạt. Đoạn cô ta buông Dịch Hàn ra, đứng dậy phủi phủi bộ váy áo.
-Nếu có thể, tôi ước gì chị ta không tồn tại trên đời. Đi đâu cũng được. Chết quách đi càng tốt.
Những lời cuối cùng Nhược Y buông ra có vẻ khinh miệt hơn là một lời tâm sự thật lòng. Sau đó cô ta quay người đi thẳng ra sân chính, không chào tạm biệt Dịch Hàn lấy một lời.
Hắn dõi mắt nhìn theo bước chân cô. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng.
….
Tại sao hắn làm bao nhiêu việc, cuối cùng cũng không quên được cô ta?
Một hôm Dịch Hàn phải ở lại trực vệ sinh lớp. Lúc này cả trường đã về hết, hắn vừa bước lên bậc cầu thang thì đã nhìn thấy Nhược Y ngồi ở bàn của Kiến Văn, mắt đỏ hoe. Thấy hắn vội vàng bước ra ngoài, cô bèn quát:
-Sao vậy? Cậu làm sao mà nhìn thấy tôi như thấy ma vậy?
-Gặp cậu không bỏ chạy thì còn làm gì – Hắn đáp lầm bầm.
Nhược Y cười nhạt. Dịch Hàn rất sợ điệu cười ấy, mỗi lần cô ta tinh ý như thế đều có chuyện xảy ra. Thông thường lại chẳng bao giờ là chuyện tốt.
-Cậu… không phải rất thích tôi sao? –Nhược Y ưỡm ờ.
-Một lần chưa phải đã quá đủ rồi sao? – Dịch Hàn nói – Sau những gì cậu đã làm, tôi còn dám thích cậu thì tôi đúng là đại ngốc.
-Vậy… lần này tôi nói thật thì thế nào?
-Cậu nói gì thật mới được chứ?
-Làm bạn trai tôi đi.
Sau lời Nhược Y là một khoảng dài im lặng. Không phải Dịch Hàn ngốc đến mức tin lời cô ta lần thứ 2. Chỉ là những lời đó, cho dù là giả dối thì quả thật vẫn rất ngọt ngào. Đấu tranh tư tưởng mãi một lúc, hắn nói:
-Không. Cũng trễ rồi, cậu mau thu dọn đồ về đi, tôi còn phải dọn phòng nữa.
Dịch Hàn lúi húi định bỏ đi, song Nhược Y đã kéo tay hắn lại. Lúc cô ta rướn người hôn lên môi hắn, hắn chỉ có thể đứng bất động. Mãi một lúc sau, mùi hương ngòn ngọt dịu dàng đó dường như vẫn đọng lại trên môi hắn. Nhược Y cười nhạt:
-Cậu đã cướp mất nụ hôn đầu đời của tôi rồi, từ giờ cậu phải chịu trách nhiệm.
Nhược Y, một cô gái ngang bướng như vậy, bản tính chẳng có điều gì là tốt, cớ sao Dịch Hàn lại không thể cự tuyệt cô ta?
…
Chẳng mấy chốc tin đồn Dịch Hàn và Nhược Y quen nhau đã lan truyền đến mọi ngóc ngách trong trường học. Dịch Hàn đương nhiên biết Nhược Y chỉ lợi dụng mình, nhưng chính hắn cũng không nghĩ cảm giác được ở bên cô ta lại khiến hắn mãn nguyện đến thế. Trong lòng hắn đã âm thầm thừa nhận, bất kể là việc gì, chỉ cần cô ta mở miệng hắn chắc chắn sẽ không thể từ chối. Huống chi cái nhiệm vụ làm bạn trai này thật ra lại khiến hắn rất đỗi tự hào.
Này nhé. Mỗi sáng hắn lại đèo cô ta đi học, đến tối lại rước về. Trong suốt thời gian trên lớp, hắn cung phụng cô ta như thể một thằng đầy tớ đích thực. Thỉnh thoảng, trong lúc nổi hứng Nhược Y có thể rủ hắn đi chơi. Cô ta rất thích ăn kẹo bông gòn nên hầu như lúc nào cũng bắt hắn chở đến gian hàng ở cuối phố. Thi thoảng còn là những buổi tối dạo quanh bờ hồ tẻ nhạt. Chẳng phải Dịch Hàn không biết nhà Kiến Văn ở sát bên bờ hồ đó. Thế nhưng nếu đó chỉ là một vai diễn mà Nhược Y yêu cầu, hắn cũng sẵng sàng đóng cho thật trọn vẹn.
Có hôm đang ngồi trên giàn hoa, trông thấy Kiến Văn và Gia Nghiên ở hướng ngược lại, Nhược Y vội nhảy xuống đất ôm chầm lấy hắn hôn. Hắn sững sốt nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy.
Nếu trò chơi này là một giấc mơ, hắn chẳng thà không bao giờ thức dậy nữa.
Một hôm, sau khi đưa Nhược Y về nhà, hắn bị đám đầu gấu trong trường chặn đánh đến xuất huyết phải nhập viện. Nhược Y tuy ngổ ngáo khó bảo, nhưng dù gì cũng là tiểu thơ con nhà giàu, lại xinh đẹp như đóa hoa mới nở. Thế nên việc một kẻ khố rách áo ôm như Dịch Hàn lại có thể chiếm được tình cảm của cô nàng hóa ra lại khiến nhiều kẻ ganh ghét. Việc bị đánh trước giờ Dịch Hàn cũng quen rồi, chỉ là không ngờ lần này lại nặng thế. Suốt 1 tuần hắn nằm liệt giường, cũng có vài bạn cùng lớp tới thăm, song tuyệt đối chẳng thấy bóng dáng Nhược Y. Mấy ngày đầu hắn cũng hơi tủi thân, về sau lại đâm ra lo lắng không biết cô ta có xảy ra chuyện gì không.
Ngày đầu tiên đi học sau khi xuất viện, hắn hăm hở đạp xe đến nhà Nhược Y. Người nhà cô ta báo cô đã đi học từ sớm. Hắn lại vội vã trở lại trường. Nỗi nhớ nhung suốt một tuần liền của hắn được đáp lại bằng cảnh tượng Nhược Y đứng trước cổng trường, ôm hôn thắm thiết với một thằng nhóc tên Gia Lạc lớp dưới.
Hóa ra cô ta không đến thăm hắn chỉ vì đã tìm ra được một bạn diễn mới.
-Tại sao lại đối với tôi như vậy?
Đáp lại cơn giận dữ của hắn, cô ta chỉ cười nhạt. Cũng trong cái vườn hoa này, mới đó ít lâu hắn còn là bạn trai cô, chớp mắt cái đã biến thành vai phụ không người biết tới. Cô ta nhún vai.
-Vậy còn chưa hiểu sao? Tại vì cậu hết giá trị lợi dụng rồi, thằng ngốc ạ.
-Có phải vì chuyện tôi nhập viện không? – Hắn nói – Giờ tôi đã trở lại rồi. Tôi sẽ tiếp tục làm bạn trai cậu, cậu bỏ thằng nhóc đó đi.
-Gia Lạc có gì không tốt? Cậu ta trẻ tuổi, đẹp trai, có ông bố giàu có. Xét về mọi mặt đều hơn cậu. Đó là chưa kể cậu ta cũng ngốc như cậu vậy.
Từng lời Nhược Y nói cứ như những mũi kim xâu xé trái tim Dịch Hàn. Hắn muốn thét lên nhưng không thể, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô ta bỏ đi.
Tối hôm ấy hắn nằm trên mái nhà, càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra lúc nào không biết. Hắn nhớ tới nụ cười của cô ta khi cầm cây kẹo bông gòn trong tay, tự hỏi tại sao một cô gái ích kỷ và tàn nhẫn đến chừng đó lại được tạo hóa ban cho nụ cười khả ai ngây thơ như vậy. Phải chăng là sự trêu ngươi của ông trời dành cho hắn.
…
Những ngày cuối năm học, lúc bọn học sinh cuối cấp vừa thi tốt nghiệp xong thì trong trường lại râm ran tin đồn về việc Kiến Văn và Gia Nghiên sắp đính hôn. Bấy giờ kết quả đã gần như chắc trong tay, thế nên việc gia đình hai bên cho họ đính hôn sớm để yên tâm cùng sang Mỹ là chuyện rất hiển nhiên. Nhưng cùng với việc đó, tương lai của Nhược Y cũng là điều mọi người đều bàn ra tán vào.
Lời đồn trong trường ít nhiều đều đến tai Dịch Hàn. Cho dù có cố gắng đến mấy, hắn cũng chẳng thể nào coi như không nghe không thấy. Thực tâm hắn bắt đầu lo sợ Nhược Y sẽ nghĩ quẩn giống ngày trước.
Những chỗ Nhược Y thường lui tới Dịch Hàn đều biết khá rõ. Hẳn bỏ một ngày ra tìm kiếm, rốt cuộc cũng nhìn thấy cô ta ngồi khóc sau hoa viên trường. Nếu trên đời này có 1 điều khiến hắn cực kỳ ghét, đó chính là lý do khiến Nhược Y phải khóc như vậy.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh Nhược Y. Cô ta biết nhưng vẫn không ngẩn đầu lên nhìn hắn tới một cái. Tới khi tiếng thút thít đã thôi dần, giọng cô ta mới nghèn nghẹn lên tiếng.
-Cậu nhìn cái gì? Có phải thấy tôi trở nên như vậy cậu rất vui không?
-Tôi… chỉ thấy lo cho cậu.
Dịch Hàn ấp úng nói. Chẳng ngờ lời vừa thốt ra lại càng khiến Nhược Y òa khóc to hơn. Hắn chẳng biết phải làm thế nào, chỉ biết lúng túng ngồi xuống nhìn cô ta. Được thể, cô ta càng lấy tay đấm mạnh vào người hắn, vừa khóc vừa nói:
-Cậu nói cho tôi biết đi. Rốt cuộc chị Gia Nghiên có gì tốt hơn tôi? Tại sao mọi người đều yêu thương chị ấy mà không thương tôi? Ba mẹ tôi đã vậy, cả Kiến Văn cũng vậy…
Nhược Y không nói được hết lời vì tiếng nấc một lần nữa khiến cô nghẹn lại. Cô ôm chầm lấy Dịch Hàn khóc nức nở trên vai hắn. Dịch Hàn chẳng biết nói lời tốt lành để an ủi cô ta, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm cho trái tim lạnh giá đó.
Thật ra một khi hắn đã thích Nhược Y, cô ta có điểm nào tốt hay không cũng chẳng còn quan trọng. Quan trọng là trong lòng hắn có cô ta, vậy là được rồi.
-Tôi đã làm mọi cách để Kiến Văn chú ý tới –Nhược Y lại tiếp bằng giọng thút thít, hắn nghe được mà trái tim như thể co thắt lại –Tôi rạch cổ tay để tự sát trước mặt anh ấy, cố ý quen bạn trai, hôn nhau chốn đông người để anh ấy ghen. Tôi hư hỏng, tôi phá phách, tôi chỉ muốn anh ấy quan tâm tôi một chút, tại sao lại khó như vậy?
Vì hắn ta là một tên ngốc, có phước mà không biết hưởng.
Dịch Hàn trộm nghĩ, nhưng hắn không nói ra điều đó, chỉ lẳng lặng vuốt tấm lưng nhỏ xíu của cô. Hắn có chút ganh tị với Kiến Văn, một tên công tử nhà giàu như y mới gọi là không có gì tốt, có một người con gái vẹn toàn như Gia Nghiên yêu đã đành, ngay cả cô nàng ngỗ ngược này cũng dốc hết sức lực chỉ để được y chú ý. Kiến Văn tại sao lại tốt số đến như vậy?
-Suốt đời này tôi chỉ có thể làm một cái bóng. Cho dù có cố gắng đến thế nào cũng không thể bằng được chị ấy. Tại sao đã sinh ra tôi còn phải sinh ra chị ấy?
Nhược Y hỏi, cô ta giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Dịch Hàn, khiến hắn không thể không thương cảm.
Hắn không biết an ủi cô, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào để cô bình tâm lại. Đắn đo một lúc, hắn bảo.
-Cô còn có tôi mà. Tôi thương cô. Thật lòng.
Nhược Y nghe thế chỉ cười nhạt. Đoạn cô ta buông Dịch Hàn ra, đứng dậy phủi phủi bộ váy áo.
-Nếu có thể, tôi ước gì chị ta không tồn tại trên đời. Đi đâu cũng được. Chết quách đi càng tốt.
Những lời cuối cùng Nhược Y buông ra có vẻ khinh miệt hơn là một lời tâm sự thật lòng. Sau đó cô ta quay người đi thẳng ra sân chính, không chào tạm biệt Dịch Hàn lấy một lời.
Hắn dõi mắt nhìn theo bước chân cô. Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng.
….
/8
|