Hắn chạy nhanh thật nhanh, mặc kệ những tán cây cứ quật thẳng vào mặt đau rát. Hắn chạy mãi, chạy thật nhanh…
” – không thể nào được, không thể là cô ấy được ”
Hắn chạy tới nơi của nó, một khoảng trống bao la. Phi Hổ thì ngồi dưới tảng đá, còn nó_trên tay là một cây sáo bằng bạc, khắc trên thân là những đóa hoa Bỉ Ngạn. Từng giai điệu, từng âm thanh.
– ” có đúng là em không?? thật sự,…là em còn sống hả nhóc?? ”
Thời gian như dừng lại, không gian trở nên rộng hơn, cảm giác như chỉ còn nó và hắn. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ, hơi thở của gió mang theo chút ẩm ướt, cũng như cuộc tình trong sáng của mười một năm về trước.
Hắn bước từng bước chân về nó, lúc ấy cô, cậu, nhỏ và anh cũng chạy tới. Nó bây giờ đang đứng trên một tảng đá to, từng sợi tóc đung đưa theo gió, từng ca từ như hoà nhịp âm với gió, thân ảnh nhỏ bé, cô đơn ấy đang thổi lên từng tiếng sáo bi thương, buồn bã.
Nó buông cây sáo khỏi cánh môi mềm mỏng, kết thúc ca từ còn sót lại. Bây giờ, hắn đã ở sau lưng nó, nhẹ nhàng ôm nó vào vòng ngực rắn chắc. Nó mới cất cây sáo vào váy, ngẩng đầu lên, cười nhe răng hỏi :
– Anh kiếm được bọn kia không???
Hắn không nói gì. Chỉ im lặng mà ôm nó thôi. Nó thấy lạ, bèn thắc mắc :
– Anh??? Anh sao vậy??
Hắn siết chặt nó, ôm nó chặt đến nỗi nó nhíu cả mày, hắn rất sợ….sợ như mười một năm trước, sợ nó biến mất không một dấu vết, sợ hắn lại bỏ lỡ cơ hội mà đánh mất nó, hắn rất sợ….
Bản tính hắn không sợ trời không sợ đất. Vậy mà bây giờ lại sợ mất nó, vô cùng sợ. Hắn cứ như thế mà ôm, ôm bất chấp, ôm không màng tới những con người đang tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì…, bao gồm cả nó.
——
Cô huých vai cậu thì thầm :
– ê….bộ Phong bị gì à???
Cậu nhún vai, thì thầm lại :
– Anh biết chết liền
Nhỏ thấy vậy bèn chỏ mỏ vào nói theo :
– hay là,….trong ca từ vừa rồi có gì đó đặc biệt???
Cả ba trầm tư suy nghĩ, bất chợt anh xuất hiện đột ngột sau lưng nhỏ nói như gió thổi qua tai nhỏ :
– mọi người muốn biết???
Nhỏ rùng mình, quay lại thục trỏ anh, hất mặt nói :
– đừng thì thầm ngay tai em. Nhột chết đi được à.
Anh cúi gập người ôm bụng, mặt mày nhăn nhó :
– ay da, em bạo lực quá đi
Nhỏ hất tóc hứ một hơi rõ to :
– đương nhiên rồi.
——
Nó lúng ta lúng túng không biết làm gì vì hắn cứ ôm nó mãi. Ấp úng một hồi nó lên tiếng :
– Anh…
Hắn mắt lại tận hưởng sự yên bình này, với cái suy nghĩ đầy biến thái :
– ” phải tranh thủ ăn đậu hủ mới được, khó khấn lắm mới được sờ lại. Bắt mình ngủ riêng nữa. Thật tình, lạnh mà không có gì để ôm cả ”
Nó mới nhúc nhích, kêu hắn :
– Anh à…
Hắn mới dời mắt xuống người nó :
– hử???
Người nó run run, tay nắm thành nắm đấm :
– tay anh….đang làm gì đó??
Hắn trả lời không đỏ mặt, vô sĩ nói :
– tay anh?? làm sao???
Thật ra tay hắn bây giờ đang sờ mó nó, vuốt dọc từ đùi lên eo, từ eo sờ lên mạng sườn, ngay mạng sườn tay lại di chuyển lên trước ngực. Thật không ngờ hắn biến thái như vậy, nó kiềm không được nữa, vung tay thật mạnh ra đằng sau, nhắm thẳng vào mặt hắn làm tâm điểm. Hắn đau đớn buông nó ra vội ôm mặt, khóc lóc :
– ah….đau quá. Sao em nỡ lòng nào??? khuôn mặt đẹp trai của anh, khuôn mặt khiến nhiều người mê như điếu đổ. Hư rồi, hỏng mất rồi còn đâu.
Nó hừ lạnh thốt ra :
– đáng đời, dám thanh thiên bạch nhật mà xàm sở em. Cho anh còn dám đi tán gái nữa không
Cả đám đứng dưới đơ người nhìn hai con người_thủ lĩnh của hai bang mạnh nhất nhì thế giới đùa giỡn như nít.
——– sau một hồi đùa giỡn -_-
Cô đá đá vào người tên Phổ Hổ :
– ủa??? Thủ lĩnh cũ của bang Red?? sao tàn tạ thế??
Cả đám nhìn xuống, tất cả đều ánh lên ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm tận cùng. Nó ngồi xổm xuống, nâng mặt Phi Hổ lên. Bây giờ hắn ta chỉ biết lảm nhảm những câu nói không đầu không đuôi. Cả người run rẩy, tâm tư vô xung hoảng sợ, bỗng hắn thấy mặt mình được nâng lên. Đập thẳng vào mặt hắn là đôi mắt vô hồn của nó, những kí ức kinh hoàng bắt đầu chạy trong đầu Phi Hổ. Bỗng hắn rú lên, hoảng sợ, quơ ta lung tung, miệng cứ hét lên gì gì đó :
– không,….đừng,….đừng hại tôi. Tôi….là thủ lĩnh. Phải là thủ lĩnh,…..ha ha ha ha…thủ lĩnh bang Red….cô.., cô không làm gì được tôi đâu…ha ha ha ha….
Nó lùi ra xa nhìn Phi Hổ như phát điên lên. Cả đâm ngước lên nhìn nó, ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và tò mò. Hắ thắc mắc :
– em làm gì hắn vậy???
Cô cũng hỏi dồn nó :
– mày làm gì mà gã phát khùng luôn hay vậy??
Anh thì lạnh im suy nghĩ, có vẻ….Anh hai có tí nghi ngờ về mình rồi. Cậu khìu khìu nó :
– mày làm gì hắn vậy??? tụi tao tò mò lắm ó.
Cô, nhỏ, cậu, hắn đều tròn mắt nhìn vê mong đợi. Nó cười khì khì, nhún ai đáp hờ hững :
– có làm gì âu. Chơi một trò chơi nhỏ hoi mà hắn bị vậy luôn.
Bố người lộ vè mặt thất vọng tràn trề, bất ngờ anh lên tiếng :
– có thật là trò chơi bình thường vậy???
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nó, nó cũng cười tươi nhìn chằm chằm Anh hai mình. Bầu không khí vô cùng căng thẳng, gió thổi từng cơn mát lạnh, nhưng là lạnh rùng mình. Trái tim nhỏ bé của bốn người như treo lửng lơ, hồi hộp. Nó thầm suy nghĩ :
– ” Anh hai nghi ngờ mình rồi?? phải nghĩ cách thui ”
Nó phồng má, quay mặt đi chỗ khác vẻ giận dỗi, giọng nói mang theo tí trách móc :
– Anh kì quá, chỉ có một trò chơi bình tường thôi à. Nghi ngờ em làm gì nữa???
Khôg gian lại lần nữa rơi vào im lặng, bất chợt cô lên tiếng :
– thôi, có gì về rồi hãy tính ha??? bay giờ giao nộp cho cảnh sát hai tên khốn này nữa.
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào hai tên bị còng, dưới tảng đá to. Cả bọn gật đầu đồng ý, thế là cô lôi tên tòng phạm đi, còn hắn thì một tay nắm cổ áo Phi Hổ lôi xềnh xệch như cô.
——- phân cách thời gian ạ ^^
Sau khi lấy lời khai ở trụ sở cảnh sát, cả đám lết về nhà. Ai nấy đều mệt mỏi, nó nằm dài trên sopha, mắt nhắm mắt mở nói :
– aizzz…, sáng mai phải đi về đó, còn 2 ngày để chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo đó. Mà..thi gì vậy???
Nó ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi, thế là ăn trọn cái gối của nhỏ ở đối diện. Nhỏ hậm hực nói :
– biết sắp thi còn không chuẩn bị. Tiếp theo là thi trang phục.
Bỗng nó ngồi bật dậy, thốt :
– oát đờ héo?? Trang phục?? Oh shit, chưa làm nữa. Ahhh, sao không ai nhắc tao vậy
Nó co giờ lên phòng thiết kế cạnh thư phong, đóng sầm cửa lại, treo bảng ” Cấm làm phiền, không là chết “, kèm theo cái hình đầu lâu. Nhỏ lắc đầu ngao ngán, thở dài :
– chưa nói xong nữa
Cô hất mặt lên phòng thiết kế hỏi nhỏ :
– thế mấy ngày chuẩn bị??? chắc không phải 2 ngày đâu ha??
Cô gật đầu :
– ừ, tại nó không chịu nghe hết. Thực ra baba nuôi bảo chuẩn bị 2 tuần lận.
Nhỏ suy nghĩ :
– vậy….tao thi phần đó à???
Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Không gian lại rơi vào im lặng. Bất ngờ cô vươn vai, nói to :
– ahh, mệt quá tao đi ngủ đây. Ngủ sớm đi không thành gấu trúc đó.
Nhỏ vẫy vẫy tay tỏ vẻ biết rồi. Nói xong cô quay lưng bỏ lên phòng, mở cửa ra đập vào mắt là cậu đang nằm ôm gối ngủ. Cô cười mỉm nhẹ, thở dài, đóng cửa lại, vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ôm cậu, cả hai chìm vào giấc ngủ đẹp. Sau khi cô lên, nhỏ cũng lên phòng, ôm anh ngủ ngon lành
Riêng ai đó phải thức khuya, vò tóc hét than thở :
– ahh, ai cũng ngủ sao tôi phải thức chứ.
Đêm khuya tĩnh lặng, yên tĩnh bao trùm, vây lấy hai cặp đôi đang say mộng đẹp, riêng nó thì công việc đầy đầu, còn hắn thì trằn trọc cả đêm vì nghĩ tới nó. Đêm nay là một đêm khó ngủ với hai con người
————
Hôm nay tác giả viết được 1591 từ nga, hãy cỗ vũ chúc mừng tác giả i nà. Thật vui nga….nhưng ra chương chậm quá nhỉ??? Tác giả xin lỗi, nhưng…sẽ cố hết sức ạ. * giơ tay chào kiểu quân đội *
Mong mọi người hãy vote và cmt những ý kiến của mọi người về câu truyện để tác giả còn kịp thời chỉnh sửa ạ. Arigato mina-san
” – không thể nào được, không thể là cô ấy được ”
Hắn chạy tới nơi của nó, một khoảng trống bao la. Phi Hổ thì ngồi dưới tảng đá, còn nó_trên tay là một cây sáo bằng bạc, khắc trên thân là những đóa hoa Bỉ Ngạn. Từng giai điệu, từng âm thanh.
– ” có đúng là em không?? thật sự,…là em còn sống hả nhóc?? ”
Thời gian như dừng lại, không gian trở nên rộng hơn, cảm giác như chỉ còn nó và hắn. Từng cơn gió thổi nhè nhẹ, hơi thở của gió mang theo chút ẩm ướt, cũng như cuộc tình trong sáng của mười một năm về trước.
Hắn bước từng bước chân về nó, lúc ấy cô, cậu, nhỏ và anh cũng chạy tới. Nó bây giờ đang đứng trên một tảng đá to, từng sợi tóc đung đưa theo gió, từng ca từ như hoà nhịp âm với gió, thân ảnh nhỏ bé, cô đơn ấy đang thổi lên từng tiếng sáo bi thương, buồn bã.
Nó buông cây sáo khỏi cánh môi mềm mỏng, kết thúc ca từ còn sót lại. Bây giờ, hắn đã ở sau lưng nó, nhẹ nhàng ôm nó vào vòng ngực rắn chắc. Nó mới cất cây sáo vào váy, ngẩng đầu lên, cười nhe răng hỏi :
– Anh kiếm được bọn kia không???
Hắn không nói gì. Chỉ im lặng mà ôm nó thôi. Nó thấy lạ, bèn thắc mắc :
– Anh??? Anh sao vậy??
Hắn siết chặt nó, ôm nó chặt đến nỗi nó nhíu cả mày, hắn rất sợ….sợ như mười một năm trước, sợ nó biến mất không một dấu vết, sợ hắn lại bỏ lỡ cơ hội mà đánh mất nó, hắn rất sợ….
Bản tính hắn không sợ trời không sợ đất. Vậy mà bây giờ lại sợ mất nó, vô cùng sợ. Hắn cứ như thế mà ôm, ôm bất chấp, ôm không màng tới những con người đang tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì…, bao gồm cả nó.
——
Cô huých vai cậu thì thầm :
– ê….bộ Phong bị gì à???
Cậu nhún vai, thì thầm lại :
– Anh biết chết liền
Nhỏ thấy vậy bèn chỏ mỏ vào nói theo :
– hay là,….trong ca từ vừa rồi có gì đó đặc biệt???
Cả ba trầm tư suy nghĩ, bất chợt anh xuất hiện đột ngột sau lưng nhỏ nói như gió thổi qua tai nhỏ :
– mọi người muốn biết???
Nhỏ rùng mình, quay lại thục trỏ anh, hất mặt nói :
– đừng thì thầm ngay tai em. Nhột chết đi được à.
Anh cúi gập người ôm bụng, mặt mày nhăn nhó :
– ay da, em bạo lực quá đi
Nhỏ hất tóc hứ một hơi rõ to :
– đương nhiên rồi.
——
Nó lúng ta lúng túng không biết làm gì vì hắn cứ ôm nó mãi. Ấp úng một hồi nó lên tiếng :
– Anh…
Hắn mắt lại tận hưởng sự yên bình này, với cái suy nghĩ đầy biến thái :
– ” phải tranh thủ ăn đậu hủ mới được, khó khấn lắm mới được sờ lại. Bắt mình ngủ riêng nữa. Thật tình, lạnh mà không có gì để ôm cả ”
Nó mới nhúc nhích, kêu hắn :
– Anh à…
Hắn mới dời mắt xuống người nó :
– hử???
Người nó run run, tay nắm thành nắm đấm :
– tay anh….đang làm gì đó??
Hắn trả lời không đỏ mặt, vô sĩ nói :
– tay anh?? làm sao???
Thật ra tay hắn bây giờ đang sờ mó nó, vuốt dọc từ đùi lên eo, từ eo sờ lên mạng sườn, ngay mạng sườn tay lại di chuyển lên trước ngực. Thật không ngờ hắn biến thái như vậy, nó kiềm không được nữa, vung tay thật mạnh ra đằng sau, nhắm thẳng vào mặt hắn làm tâm điểm. Hắn đau đớn buông nó ra vội ôm mặt, khóc lóc :
– ah….đau quá. Sao em nỡ lòng nào??? khuôn mặt đẹp trai của anh, khuôn mặt khiến nhiều người mê như điếu đổ. Hư rồi, hỏng mất rồi còn đâu.
Nó hừ lạnh thốt ra :
– đáng đời, dám thanh thiên bạch nhật mà xàm sở em. Cho anh còn dám đi tán gái nữa không
Cả đám đứng dưới đơ người nhìn hai con người_thủ lĩnh của hai bang mạnh nhất nhì thế giới đùa giỡn như nít.
——– sau một hồi đùa giỡn -_-
Cô đá đá vào người tên Phổ Hổ :
– ủa??? Thủ lĩnh cũ của bang Red?? sao tàn tạ thế??
Cả đám nhìn xuống, tất cả đều ánh lên ánh mắt khinh bỉ, ghê tởm tận cùng. Nó ngồi xổm xuống, nâng mặt Phi Hổ lên. Bây giờ hắn ta chỉ biết lảm nhảm những câu nói không đầu không đuôi. Cả người run rẩy, tâm tư vô xung hoảng sợ, bỗng hắn thấy mặt mình được nâng lên. Đập thẳng vào mặt hắn là đôi mắt vô hồn của nó, những kí ức kinh hoàng bắt đầu chạy trong đầu Phi Hổ. Bỗng hắn rú lên, hoảng sợ, quơ ta lung tung, miệng cứ hét lên gì gì đó :
– không,….đừng,….đừng hại tôi. Tôi….là thủ lĩnh. Phải là thủ lĩnh,…..ha ha ha ha…thủ lĩnh bang Red….cô.., cô không làm gì được tôi đâu…ha ha ha ha….
Nó lùi ra xa nhìn Phi Hổ như phát điên lên. Cả đâm ngước lên nhìn nó, ánh mắt pha lẫn nghi ngờ và tò mò. Hắ thắc mắc :
– em làm gì hắn vậy???
Cô cũng hỏi dồn nó :
– mày làm gì mà gã phát khùng luôn hay vậy??
Anh thì lạnh im suy nghĩ, có vẻ….Anh hai có tí nghi ngờ về mình rồi. Cậu khìu khìu nó :
– mày làm gì hắn vậy??? tụi tao tò mò lắm ó.
Cô, nhỏ, cậu, hắn đều tròn mắt nhìn vê mong đợi. Nó cười khì khì, nhún ai đáp hờ hững :
– có làm gì âu. Chơi một trò chơi nhỏ hoi mà hắn bị vậy luôn.
Bố người lộ vè mặt thất vọng tràn trề, bất ngờ anh lên tiếng :
– có thật là trò chơi bình thường vậy???
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt nó, nó cũng cười tươi nhìn chằm chằm Anh hai mình. Bầu không khí vô cùng căng thẳng, gió thổi từng cơn mát lạnh, nhưng là lạnh rùng mình. Trái tim nhỏ bé của bốn người như treo lửng lơ, hồi hộp. Nó thầm suy nghĩ :
– ” Anh hai nghi ngờ mình rồi?? phải nghĩ cách thui ”
Nó phồng má, quay mặt đi chỗ khác vẻ giận dỗi, giọng nói mang theo tí trách móc :
– Anh kì quá, chỉ có một trò chơi bình tường thôi à. Nghi ngờ em làm gì nữa???
Khôg gian lại lần nữa rơi vào im lặng, bất chợt cô lên tiếng :
– thôi, có gì về rồi hãy tính ha??? bay giờ giao nộp cho cảnh sát hai tên khốn này nữa.
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào hai tên bị còng, dưới tảng đá to. Cả bọn gật đầu đồng ý, thế là cô lôi tên tòng phạm đi, còn hắn thì một tay nắm cổ áo Phi Hổ lôi xềnh xệch như cô.
——- phân cách thời gian ạ ^^
Sau khi lấy lời khai ở trụ sở cảnh sát, cả đám lết về nhà. Ai nấy đều mệt mỏi, nó nằm dài trên sopha, mắt nhắm mắt mở nói :
– aizzz…, sáng mai phải đi về đó, còn 2 ngày để chuẩn bị cho cuộc thi tiếp theo đó. Mà..thi gì vậy???
Nó ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi, thế là ăn trọn cái gối của nhỏ ở đối diện. Nhỏ hậm hực nói :
– biết sắp thi còn không chuẩn bị. Tiếp theo là thi trang phục.
Bỗng nó ngồi bật dậy, thốt :
– oát đờ héo?? Trang phục?? Oh shit, chưa làm nữa. Ahhh, sao không ai nhắc tao vậy
Nó co giờ lên phòng thiết kế cạnh thư phong, đóng sầm cửa lại, treo bảng ” Cấm làm phiền, không là chết “, kèm theo cái hình đầu lâu. Nhỏ lắc đầu ngao ngán, thở dài :
– chưa nói xong nữa
Cô hất mặt lên phòng thiết kế hỏi nhỏ :
– thế mấy ngày chuẩn bị??? chắc không phải 2 ngày đâu ha??
Cô gật đầu :
– ừ, tại nó không chịu nghe hết. Thực ra baba nuôi bảo chuẩn bị 2 tuần lận.
Nhỏ suy nghĩ :
– vậy….tao thi phần đó à???
Cô gật đầu thay cho câu trả lời. Không gian lại rơi vào im lặng. Bất ngờ cô vươn vai, nói to :
– ahh, mệt quá tao đi ngủ đây. Ngủ sớm đi không thành gấu trúc đó.
Nhỏ vẫy vẫy tay tỏ vẻ biết rồi. Nói xong cô quay lưng bỏ lên phòng, mở cửa ra đập vào mắt là cậu đang nằm ôm gối ngủ. Cô cười mỉm nhẹ, thở dài, đóng cửa lại, vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường ôm cậu, cả hai chìm vào giấc ngủ đẹp. Sau khi cô lên, nhỏ cũng lên phòng, ôm anh ngủ ngon lành
Riêng ai đó phải thức khuya, vò tóc hét than thở :
– ahh, ai cũng ngủ sao tôi phải thức chứ.
Đêm khuya tĩnh lặng, yên tĩnh bao trùm, vây lấy hai cặp đôi đang say mộng đẹp, riêng nó thì công việc đầy đầu, còn hắn thì trằn trọc cả đêm vì nghĩ tới nó. Đêm nay là một đêm khó ngủ với hai con người
————
Hôm nay tác giả viết được 1591 từ nga, hãy cỗ vũ chúc mừng tác giả i nà. Thật vui nga….nhưng ra chương chậm quá nhỉ??? Tác giả xin lỗi, nhưng…sẽ cố hết sức ạ. * giơ tay chào kiểu quân đội *
Mong mọi người hãy vote và cmt những ý kiến của mọi người về câu truyện để tác giả còn kịp thời chỉnh sửa ạ. Arigato mina-san
/87
|