Vừa đẩy xe lăn vừa quan sát khắp cả nhà, bỗng Kim Thư Yến phát hiện một việc kì lạ, đó chính là không có một người làm. Thường thường trong một căn biệt thự đều có cực nhiều người giúp việc, bởi vì quá lớn nên một người không thể làm hết, huống chi là nhà của cô. Kim Thư Yến nhớ rõ lúc trước khi cô bị tai nạn, trong nhà mặc dù không nhiều người giúp việc nhưng ít nhất vẫn có trên dưới 10 nhân khẩu trái phải, bây giờ nhìn lại không thấy một ai ngoại trừ gia đình cô.
Nhìn ra lòng nghi hoặc của cô, Kim Phong một bên nhịn không được cười khẽ bên tai cô nhỏ giọng nói một tiếng: "Người làm hôm nay được nghỉ hết rồi. Không còn ai khác ngoài chúng ta đâu".
Kim Thư Yến quay đầu nhìn Kim Phong hỏi nhỏ: "Ta sao vậy cha?"
Kim Phong vừa tính trả lời "Cái này ... " thì bỗng nhiên cảm thấy bên eo đau nhức khiến ông cau mày, nhìn lại thì thấy Ngọc Linh Tuyết đang dưa tay ninh eo ông, khuôn mặt cảnh cáo "nếu ông hé ra một chữ tối nay không xong với tôi".
Ông thức thời ngậm miệng lại, chỉ bỏ lại một câu "chút nữa con sẽ biết" rồi tiếp tục đẩy xe lăn cho Kim Thư Yến làm cô cảm thấy hôm nay mọi người là lạ, cứ thần thần bí bí. Mặc kệ, không nói thì thôi, chút nữa cũng sẽ biết, cô nghoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này cô đã được đẩy đến phòng ăn, thấy một mảnh tối tăm không đèn đón, cô nghi hoặc càng ngày càng nặng, đồng dạng trong lòng nói không nên lời háo hức chờ đợi.
Một tiếng "Suprise!!!!" vang lên kèm theo ánh đèn đột ngột bật lên tỏa sáng cả căn phòng u tối, bày ra trước mắt là một bàn ăn phong phú đầy đủ tất cả những thứ cô thích, trung ưng là một cái bánh kem to đùng. Lấp lánh ánh nến bật sáng khắp nơi, một dòng nhạc du dương bài thư thả vang lên từ chiếc máy phát nhạc.
Lúc cô ngơ ngác nhìn xung quanh, khuôn mặt hiện lên hai chữ "khó hiểu" thì Kim Minh Hạo không nhanh không chậm bước đến bên người cô nhẹ nhàng giải thích:
"Hôm nay cả nhà tổ chức chúc mừng em trở về. Thế nào? Vui không?"
Cô cảm động đến rơi nước mắt khi nghe đến mọi người muốn tạo bất ngờ cho cô, gật đầu lia lịa như bày tỏ nỗi lòng, cô kéo tay mọi người về phía bàn ăn ngồi xuống:
"Mọi người đứng làm gì. Bữa tiệc thì phải ăn chứ".
Thế là không ai khách khí ngồi vào bàn, chỉ riêng mẹ cô Ngọc Linh Tuyết thì chủ động ngồi cạnh cô gấp thức ăn cho con gái. Suốt cả buổi ăn, mọi người cười nói vui vẻ, không khí ấm cúng của một gia đình thể hiện rõ ràng.
Ăn xong thì đến phần tặng quà, tuy nhiên cô cũng không trông mong cho lắm, dầu gì chỉ cần có bữa tiệc là quá đủ rồi nhưng cô cũng không thể từ chối lòng thành mọi người. Nhìn trước mặt 5 hộp quà to nhỏ khác nhau, màu sắc hồng có, lam có sặc sỡ làm cô thích thú. Cô ngứa tay nhịn không được muốn mở ra.
Cô lựa chọn hộp quà nhỏ nhất mẹ cô tặng, nhanh tay dùng kéo cắt ngang một cái, thò vào lấy ra một bộ dây màu đen cuộn lại. Lập tức cô sững sờ, kì quái nhìn mẹ cô rồi lại nhìn cuộn dây màu đen, rồi lại nhìn mẹ cô tựu như muốn tìm một lời giải thích. Bất quá mẹ cô lại thần thần bí bí cười cười nói: "Con tiếp tục mở hết ra mà xem".
Cô trực tiếp tóm lấy phần quà thứ hai mở ra, là một cái mũ điện tử. Phần quà thứ ba là một bộ máy màu trắng không rõ là thứ gì. Phần quà thứ tư thì lại là một tất card khá dày, bề mặt khắc họa hai chữ <>. Phần quà cuối cùng thì là một tờ giấy viết một số mã số không biết sử dụng làm gì.
Cô nghi vấn càng ngày càng chồng chất, nhìn mọi người trên bàn ăn một lần nữa muốn tìm kiếm một câu trả lời. Anh trai cô Kim Minh Hạo cười ha ha vuốt mái tóc cô cười nói:
"Đây là một phần quà liên hoàn, gộp lại tất cả hình thành một bộ máy tổ hợp để chơi một trò chơi có tên gọi <>".
"<> là gì?"
"<> là một trò chơi thế giới ảo, thể loại võng du, đi vào thế giới hư huyễn. Thực sự chính là máy móc đi vào tinh thần con người, bằng một phương pháp phức tạp đưa họ vào thế giới ảo. Tại nơi đó con người có thể hòa vào nhân vật mình tạo ra, đi làm những việc mà thế giới thực không thể nào tưởng tượng được"
"Thế tấm giấy cùng mã số này là gì?"
"Tấm giấy này chỉ có 50 người trên thế giới có thể có được, thực ra thì lúc vào game nhập mã số mình sẽ được chơi sớm hơn nhiều người. Có thể nhận được thần bí sủng vật tùy theo trí tưởng tượng của mình. Đây là ông nội dùng danh tiếng của mình liên hệ công ty Tinh Thần tạo ra trò chơi cho vài mã số. Xem nè, anh cũng có".
Nói xong anh lấy trong bóp ra một tờ giấy y hệt cô cầm trên tay lắc lắc khoe khoang với cô. Mắt cô sáng lên, đột nhiên bừng tỉnh hỏi:
"Thế anh hai cũng chơi?"
Anh mỉm cười đáp: "Đương nhiên".
Chần chờ trong chốc lát, anh cầm hai tay cô nắm thật chặt, trịnh trọng nói: "Mục đích thật sự khi cả nhà dự tính mua trò chơi này là vì nó có thể kích phát bộ phận thần kinh trong não, có thể trợ giúp khá lớn trong việc phục hồi thần kinh liên quan đến đôi chân của em. May mắn có thể đi lại chỉ là truyện tương lai mà thôi"
Kim Thư Yến sửng sốt trong giây lát, bỗng đâu nghĩ tới lúc cô tung tăng chay nhảy như 3 năm trước, cô kích động đến run rẩy thân mình, vươn tay ôm cổ anh trai Kim Minh Hạo thật chặt, liên tục nói: "Cảm ơn".
Một lúc lâu sau mới từ từ buông ra, cô một lần nữa nhìn cả nhà, trong ánh mắt toàn bộ chỉ có kiên nghị, trịnh trọng truyên bố:
"Con không chỉ muốn đi lại mà còn phải ở trong trò chơi mạnh nhất, mạnh hơn tất cả mọi người".
Dưới lời nói đột ngột của cô làm cho mọi người ngây người trong vài giây, cuối cùng ông nôi Kim Sơn phá lên cười to:
"Hay hay, thế mới là cháu gái của Kim Sơn ta chứ. Tốt, ta ủng hộ cháu".
Tiếp theo mọi người cũng đi theo cười to. Một bữa tiệc bất ngờ kết thúc trong viên mãn.
........... .... ...
Đêm đến, Kim Thư Yến ngồi trong phòng lướt trên máy laptop, tìm kiếm thông tin về <>, nhận được ngày 4 tháng 1 chính là ngày chính thức mở ra tất cả sever của tất cả các nước đi vào thưởng thức trò chơi, lúc 6h30 sẽ cho phép download những thông tin trò chơi, 7h sáng sẽ chính thức mở cổng. Nhìn lại ngày hôm nay cũng đã là ngày 3 tháng 1, vậy thì là ngày mai cô có thể một lần nữa cảm giác được đi lại trong thế giới ảo là như thế nào.
Một tâm trạng rạo rực chờ mong khiến cô nằm trên giường lăn qua lăn lại khó khăn đi vào giấc ngủ.
Nhìn ra lòng nghi hoặc của cô, Kim Phong một bên nhịn không được cười khẽ bên tai cô nhỏ giọng nói một tiếng: "Người làm hôm nay được nghỉ hết rồi. Không còn ai khác ngoài chúng ta đâu".
Kim Thư Yến quay đầu nhìn Kim Phong hỏi nhỏ: "Ta sao vậy cha?"
Kim Phong vừa tính trả lời "Cái này ... " thì bỗng nhiên cảm thấy bên eo đau nhức khiến ông cau mày, nhìn lại thì thấy Ngọc Linh Tuyết đang dưa tay ninh eo ông, khuôn mặt cảnh cáo "nếu ông hé ra một chữ tối nay không xong với tôi".
Ông thức thời ngậm miệng lại, chỉ bỏ lại một câu "chút nữa con sẽ biết" rồi tiếp tục đẩy xe lăn cho Kim Thư Yến làm cô cảm thấy hôm nay mọi người là lạ, cứ thần thần bí bí. Mặc kệ, không nói thì thôi, chút nữa cũng sẽ biết, cô nghoảnh mặt làm ngơ.
Lúc này cô đã được đẩy đến phòng ăn, thấy một mảnh tối tăm không đèn đón, cô nghi hoặc càng ngày càng nặng, đồng dạng trong lòng nói không nên lời háo hức chờ đợi.
Một tiếng "Suprise!!!!" vang lên kèm theo ánh đèn đột ngột bật lên tỏa sáng cả căn phòng u tối, bày ra trước mắt là một bàn ăn phong phú đầy đủ tất cả những thứ cô thích, trung ưng là một cái bánh kem to đùng. Lấp lánh ánh nến bật sáng khắp nơi, một dòng nhạc du dương bài thư thả vang lên từ chiếc máy phát nhạc.
Lúc cô ngơ ngác nhìn xung quanh, khuôn mặt hiện lên hai chữ "khó hiểu" thì Kim Minh Hạo không nhanh không chậm bước đến bên người cô nhẹ nhàng giải thích:
"Hôm nay cả nhà tổ chức chúc mừng em trở về. Thế nào? Vui không?"
Cô cảm động đến rơi nước mắt khi nghe đến mọi người muốn tạo bất ngờ cho cô, gật đầu lia lịa như bày tỏ nỗi lòng, cô kéo tay mọi người về phía bàn ăn ngồi xuống:
"Mọi người đứng làm gì. Bữa tiệc thì phải ăn chứ".
Thế là không ai khách khí ngồi vào bàn, chỉ riêng mẹ cô Ngọc Linh Tuyết thì chủ động ngồi cạnh cô gấp thức ăn cho con gái. Suốt cả buổi ăn, mọi người cười nói vui vẻ, không khí ấm cúng của một gia đình thể hiện rõ ràng.
Ăn xong thì đến phần tặng quà, tuy nhiên cô cũng không trông mong cho lắm, dầu gì chỉ cần có bữa tiệc là quá đủ rồi nhưng cô cũng không thể từ chối lòng thành mọi người. Nhìn trước mặt 5 hộp quà to nhỏ khác nhau, màu sắc hồng có, lam có sặc sỡ làm cô thích thú. Cô ngứa tay nhịn không được muốn mở ra.
Cô lựa chọn hộp quà nhỏ nhất mẹ cô tặng, nhanh tay dùng kéo cắt ngang một cái, thò vào lấy ra một bộ dây màu đen cuộn lại. Lập tức cô sững sờ, kì quái nhìn mẹ cô rồi lại nhìn cuộn dây màu đen, rồi lại nhìn mẹ cô tựu như muốn tìm một lời giải thích. Bất quá mẹ cô lại thần thần bí bí cười cười nói: "Con tiếp tục mở hết ra mà xem".
Cô trực tiếp tóm lấy phần quà thứ hai mở ra, là một cái mũ điện tử. Phần quà thứ ba là một bộ máy màu trắng không rõ là thứ gì. Phần quà thứ tư thì lại là một tất card khá dày, bề mặt khắc họa hai chữ <
Cô nghi vấn càng ngày càng chồng chất, nhìn mọi người trên bàn ăn một lần nữa muốn tìm kiếm một câu trả lời. Anh trai cô Kim Minh Hạo cười ha ha vuốt mái tóc cô cười nói:
"Đây là một phần quà liên hoàn, gộp lại tất cả hình thành một bộ máy tổ hợp để chơi một trò chơi có tên gọi <
"<
"<
"Thế tấm giấy cùng mã số này là gì?"
"Tấm giấy này chỉ có 50 người trên thế giới có thể có được, thực ra thì lúc vào game nhập mã số mình sẽ được chơi sớm hơn nhiều người. Có thể nhận được thần bí sủng vật tùy theo trí tưởng tượng của mình. Đây là ông nội dùng danh tiếng của mình liên hệ công ty Tinh Thần tạo ra trò chơi cho vài mã số. Xem nè, anh cũng có".
Nói xong anh lấy trong bóp ra một tờ giấy y hệt cô cầm trên tay lắc lắc khoe khoang với cô. Mắt cô sáng lên, đột nhiên bừng tỉnh hỏi:
"Thế anh hai cũng chơi?"
Anh mỉm cười đáp: "Đương nhiên".
Chần chờ trong chốc lát, anh cầm hai tay cô nắm thật chặt, trịnh trọng nói: "Mục đích thật sự khi cả nhà dự tính mua trò chơi này là vì nó có thể kích phát bộ phận thần kinh trong não, có thể trợ giúp khá lớn trong việc phục hồi thần kinh liên quan đến đôi chân của em. May mắn có thể đi lại chỉ là truyện tương lai mà thôi"
Kim Thư Yến sửng sốt trong giây lát, bỗng đâu nghĩ tới lúc cô tung tăng chay nhảy như 3 năm trước, cô kích động đến run rẩy thân mình, vươn tay ôm cổ anh trai Kim Minh Hạo thật chặt, liên tục nói: "Cảm ơn".
Một lúc lâu sau mới từ từ buông ra, cô một lần nữa nhìn cả nhà, trong ánh mắt toàn bộ chỉ có kiên nghị, trịnh trọng truyên bố:
"Con không chỉ muốn đi lại mà còn phải ở trong trò chơi mạnh nhất, mạnh hơn tất cả mọi người".
Dưới lời nói đột ngột của cô làm cho mọi người ngây người trong vài giây, cuối cùng ông nôi Kim Sơn phá lên cười to:
"Hay hay, thế mới là cháu gái của Kim Sơn ta chứ. Tốt, ta ủng hộ cháu".
Tiếp theo mọi người cũng đi theo cười to. Một bữa tiệc bất ngờ kết thúc trong viên mãn.
........... .... ...
Đêm đến, Kim Thư Yến ngồi trong phòng lướt trên máy laptop, tìm kiếm thông tin về <
Một tâm trạng rạo rực chờ mong khiến cô nằm trên giường lăn qua lăn lại khó khăn đi vào giấc ngủ.
/17
|