Hôm đó Cái Bang bái biệt Thiếu Lâm rồi hạ sơn, Lăng Hạo Thiên và Thanh Triệu đứng lại sơn môn dõi mắt trông theo. Trong lòng Lăng Hạo Thiên phiền não, không biết phải làm sao, đến giữa trưa mới cáo từ Thanh Triệu. Ông nói: “Tiểu Tam huynh đệ, hai tháng sau là Chính phái đại hội, lão ca ca bận đến tối mắt, không thể bồi tiếp. Lúc đó trên núi náo nhiệt, huynh đệ mà muốn tham dự, bản phái hết sức hoan nghênh.”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiểu đệ cũng không biết hai tháng nữa mình đang ở đâu. Chi bằng đợi xong đại hội, lão ca ca nhàn rỗi, tiểu đệ lại lên núi tìm lão ca ca cùng uống rượu.”
Thanh Triệu gật đầu khen hay, Lăng Hạo Thiên từ biệt rồi cũng hạ sơn.
Chưa xuống đến chân núi đã gặp hai thanh niên diện mạo anh tuấn xuất kỳ, mình mặc áo vải bông màu xanh đi tới, nhìn thấy y cùng ngẩng lên kêu: “Tiểu Tam nhi, sao đệ lại ở đây?”
Lăng Hạo Thiên sững người, chăm chú nhìn lại, cười bảo: “Té ra là hai vị ca ca họ Giang, đệ quen nhìn hai người mặc áo vải thô, mặc đạo phục Hoa Sơn này vào cứ như thiếu gia nhà phú quý nào đó, bộ dạng này đệ chịu không nhận ra.”
Hai người đó quả nhiên là Giang Tấn và Giang Minh Di. Giang Minh Di bật cười: “Tiểu tử ngươi mồm mép vẫn tép nhảy. Chúng ta cũng quen thấy ngươi giả thành tiểu hầu tử, tiểu khất cái, làm sao nhận ra ngươi được?”
Ba người gặp nhau, vô cùng hoan hỷ, cùng vào quán trà dưới chân núi trò chuyện. Lăng Hạo Thiên hỏi hai anh em họ Giang sao lại rời Thái Sơn, Giang Tấn đáp: “Còn vì gì ngoài chính phái đại hội? Sư phụ nói đây là đại sự bảy năm mới có một lần, Hoa Sơn phái chúng tôi không được phép mất mặt trước thiên hạ anh hùng, bảo chúng ta đến hỏi chưởng môn nhân xem có cần trợ lực không. Chưởng môn nhân phái chúng ta lên Tung Sơn thông báo tin tức cho đúng lễ số, chúng ta mới đến đây.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Cung hỷ, cung hỷ! Hai vị nhất định kiếm thuật đại thành, Thường lão gia gia mới yên tâm cho xuống núi. Lần trước đệ gặp một tên tự xưng là đại kiếm khách tên Trình Vô Ngân, đệ bảo kiếm thuật của hai vị hơn hắn, cũng không phải nói láo.”
Giang Tấn lắc đầu: “Ta có nghe nói về người này. Trình Vô Ngân hiệu xưng Đoạn Hồn kiếm, kiếm thuật quả thật cao minh. Hai người chúng ta liên thủ ắt thắng được, nhưng đơn đả độc đấu thì khó nói lắm.”
Lăng Hạo Thiên nháy mắt: “Nhiều năm không gặp, hai vị lại học được hai chữ “khiêm hư”, Thường lão gia gia đúng là đổ ra không ít tâm huyết.”
Giang Minh Di cười mắng: “Nhiều năm không gặp, Tiểu Tam nhi ngươi vẫn như thế, mồm mép trơn như trạch! Sao không học đại ca ngươi một chút?”
Giang Tấn xen vào: “Nói về đại ca ngươi, gần đây nhất chúng ta gặp người sắp làm đại tẩu của ngươi. Nàng ta xinh đẹp hơn nha đầu năm xưa nhiều, chả trách Lăng đại ca lại chung tình như vậy.”
Giang Minh Di nói: “Còn không phải ư? Nàng ta cao hơn hẳn, thân mình thon thả, đúng là xinh đẹp vô ngần.”
Lăng Hạo Thiên rúng động trong lòng, buột miệng hỏi: “Các vị… các vị sao lại gặp Bảo An?”
Huynh đệ họ Giang bèn kể lại chuyện Bảo An dẫn Triệu Quan và Lý Họa My lên Thái Sơn cầu y, lại bảo Triệu Quan chính là Giang Hạ của Thanh Bang. Giang Minh Di chốt lại: “Bảo An chuẩn bị làm tân nương tử, vừa nóng ruột vừa xấu hổ, rõ ràng trong lòng hoan hỷ nhưng đời nào dám lộ ra mặt.”
Giang Tấn than thở: “Người được gả cho Lăng đại ca, ai lại không vui sướng?”
Giang Minh Di nói: “Lăng nhị ca cũng cưới cô nương nhà họ Vân, nghe đâu hai việc cùng cử hành một lúc, Vân gia sốt ruột, đã định ngày rồi, chỉ có đại ca đệ vẫn chưa định ngày.”
Giang Tấn hỏi: “Tiểu Tam nhi, nhà đệ song hỷ lâm môn, toàn là việc lớn. Sao đệ không mau về nhà đỡ một tay?”
Lăng Hạo Thiên ừ hữ một chặp, đầu óc rối bời, không biết bao nhiêu lần muốn trở về gặp nàng, trò chuyện như ngày xưa mới thỏa lòng. Giờ này nàng nhất định vừa hưng phấn vừa khẩn trương, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với y nhưng y lấy đâu ra dũng khí quay về? Gặp nàng rồi, y có đành lòng buông ra không?
Huynh đệ họ Giang không chú ý thần thái y khác lạ, cứ cười nói huyên thuyên một hồi, thấy trời đã muộn, lại phải lên Thiếu Lâm trước lúc trời tối mới cáo từ. Lăng Hạo Thiên lơ đãng xuống núi, trong óc không ngừng vang lên tiếng cười của Bảo An, phiền muộn chất chứa lại trong lòng, không nén nổi nữa, chạy đến một chỗ vắng người trong núi khóc vang lên.
Khóc xong tâm thần thư thái hơn, bèn ngủ luôn giữa vùng hoang dã. Lúc tỉnh lại hôm sau, cảm giác đầu váng mắt hoa, thân mình nặng như chì, biết rằng đêm qua mình ngủ ngoài trời, lại không dùng nội lực chống lại nên bị nhiễm phong hàn. Y vô cùng ảo não, thầm nhủ: “Mình luyện võ công bao nhiêu năm, mà lại để phong hàn xâm nhập, đúng là vô dụng.”
Y ngồi xếp bằng vận Vô Vô thần công một lúc, cảm thấy khá hơn nhiều mới từ từ rời khỏi Tung Sơn, đến tiểu trấn dưới chân núi. Y muốn mua một ít dược vật chữa phong hàn, đến trước một hiệu thuốc mới phát hiện toàn bộ tiền nong trên người đều dốc ra mua tám vò rượu rồi, nửa xu cũng không còn. Hỏa kế thấy y áo quần lam lũ, mình đầy bụi bặm, lại không thấy y moi được đồng nào bèn giở giọng, thẳng cánh đuổi đi.
Y không biết làm sao, đành vào một quán bán rượu nhỏ trong ngõ, gọi một hồ rượu suông, độc ẩm một lúc, cảm giác trán nóng lưng lạnh, bệnh đã nặng hơn. Y gục luôn trên bàn, định ngủ một giấc, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng người từ bên kia tường vọng sang, nguyên lai quán rượu có vách ngăn với phía sau, một nhóm người đang tụ tập uống rượu ở đó. Y nghe một người nói: “Mấy ngày gần đây có ai trên hắc đạo không nghe nói đến Bách Hoa chi biến? Bề trên có lệnh đối phó với Bách Hoa môn, chúng ta phải cho bọn tiên nhân đó thưởng thức thủ đoạn của Tu La hội.” Một người khác nói: “Bọn chúng hành tung bí ẩn, hạ thủ độc ác, không dễ đối phó chút nào.”
Lăng Hạo Thiên nghe nói bọn người này nói về Bách Hoa môn, lại nhớ môn chủ Bách Hoa chính là người bạn cũ Triệu Quan, lập tức tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn qua khe hở, bên gian kia có hai chục người đều mặc áo đen, chính là người của Tu La hội. Lại nghe người lên tiếng lúc đầu tiên nói: “May mà đại ca đã tìm ra sào huyệt của bọn chúng tại đây, ở Văn Các trong con ngõ cạnh đây. Chúng ta đã được mật báo Thượng Thiên Hủy không có mặt ở đây mà đi Quan Trung rồi, Trương lão đại cũng phái người đuổi theo hắn. Trong Văn Các giờ không có cao thủ, chúng ta cứ vậy chặt bốn bề, cùng xông vào, thấy là giết, không được mềm lòng. Nghe rõ cả chưa?” Cả bọn đồng thanh vâng lời.
Lăng Hạo Thiên nghe đến đây tức thì nhiệt huyết dâng trào, vỗ bàn lớn tiếng quát: “Ai dám chạm vào Bách Hoa môn, ta đá đít tên đó.”
Rầm một tiếng, cánh cửa bật ra, một lão già mắt vàng ệch xông ra, lớn tiếng: “Vừa nãy tên nào đánh rắm?”
Trong quán rượu toàn là hán tử thô lỗ, nghe lão hò hét đều yên lặng lại, đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, lão già lại quát: “Có gan nói lại không có gan thừa nhận sao?”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Thối lắm, thối lắm.”
Đám tửu khách cười vỡ quán, người Tu La hội ở phía trong cùng xông ra, vây Lăng Hạo Thiên lại, trợn mắt giận dữ nhìn y. Lão già xông ra đầu tiên bước lên hỏi: “Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Bách Hoa môn?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta và Bách Hoa môn có quan hệ gì, liên can đến ngươi à? Lão tử nhìn Tu La hội các ngươi không thuận mắt, có giỏi thì đến đánh với lão gia gia, ai dám động đến Bách Hoa môn, lão tử bẻ cổ hắn!”
Lão già nghe y nói năng cuồng vọng nhưng thấy y còn trẻ, không tin y có tài nghệ kinh người gì, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Mỗ chính là Tiểu Tam nhi đỉnh đỉnh đại danh, ngươi không nghe thấy sao?”
Đám người Tu La hội nào có nghe qua danh đầu của y bao giờ, lão già quát: “Tiểu tử to gan, dám hí lộng gia gia!” Ngũ chỉ cong lại thành trảo chộp vào vai y. Y lòn người tránh thoát, ngọn trảo chộp xuống bàn, “soạt”, tức thì một góc bàn bay mất. Y bật cười: “Trảo cứng thật! Ô Nha trảo cũng không cứng được như thế.”
Lão già nọ luyện Ưng Trảo công, bị y đổi thành tuyệt kỹ Ô Nha trảo, liền đại nộ, lao vọt tới vung trảo chộp. Lăng Hạo Thiên định đứng lên tránh nhưng cảm giác đầu nặng chân nhẹ, toàn thân đau buốt, lách sang bên mấy thốn song không tránh hết cả ngọn trảo, đầu vai dầm dề máu. Lão già cười lạnh: “Chỉ được mỗi cái mồm, công phu quá tệ.” Lão già quát lớn, song thủ cong thành trảo chộp vào y.
Lăng Hạo Thiên đề khí, nhảy lùi lại, chộp lấy một cái bàn, đánh nhau với người Tu La hội. Tại hiện trường, Tu La hội có tổng cộng hai chục người, Ưng trảo công của lão già lợi hại hơn cả, nếu lúc bình thường, Lăng Hạo Thiên không có gì phải e dè nhưng giờ y đang lâm trọng bệnh, công lực suy giảm, chỉ gắng gượng chống lại. Căn cơ võ công của y cực tốt, trong lúc lâm bệnh vẫn sử dụng được nội kình của Vô Vô thần công, trong trường hỗn chiến đánh ngã tám tên, đá bay tám tên, trên mình cũng trúng ba vết đao, vết trảo.
Lão già thấy thân thủ của y không hẳn ra lợi hại hay bình phàm, lòng vừa giận vừa nóng, gia tăng thế công, chiêu nào cũng lăng lệ, chộp liên tục vào đối thủ. Lăng Hạo Thiên dần không chống nổi, “soạt”, lão già dùng trảo xé đôi chiếc bàn, chộp vào mặt y, trong tay y chỉ còn lại một chân bàn, trong lúc nguy cấp lập tức điểm luôn ra, theo đúng chiêu thức của Đả Cẩu bổng pháp, trúng vào huyệt Kiên Tĩnh của lão già kiến lão cả kinh thét lên, lùi lại một bước, rồi vung trảo tiếp tục lao tới.
Lăng Hạo Thiên tự mắng thầm: “Mình đúng là bệnh đến hồ đồ, vừa học được Đả Cẩu bổng pháp đã quên rồi.” Bèn sử dụng luôn hai chiêu “Đồ cẩu chân anh hùng” và “Bổng đả lại bì cẩu”, một đánh vào huyệt đạo sau gáy lão già, một vào mông lão, toàn từ những góc độ không thể ngờ tới, thành ra lão già không tránh kịp, huyệt đạo bị điểm, lãnh một côn bay ra ngoài. Lão sợ đến hồn phi phách tán, không hiểu đối thủ dùng thủ pháp kỳ dị gì mà điểm trúng huyệt đạo mình, bán thân cứng đờ, gắng gượng đứng dậy. Lăng Hạo Thiên không dừng tay, vung chân bàn lên, đánh toàn bộ bảy tám thủ hạ Tu La hội còn lại văng hết ra cửa. Ai nấy thấy côn pháp của y quỷ dị mạc trắc, lý nào còn dám xông vào tửu điếm nữa, vội khiêng lão già mắt vàng chạy thật nhanh.
Cả đám cúp đuôi chạy mất, Lăng Hạo Thiên bật cười ha hả, lắc lắc lư lư quay lại bàn, rót đầy một bát rượu xếch, giơ lên trời lẩm bẩm: “Triệu Quan lão huynh, Tiểu Tam kính huynh một chén.” Những tửu khách khác trong quán thấy y trên mình chằng chịt vết thương, thần thái như hóa cuồng, đều ghé mắt nhìn.
Y ngẩng đầu nốc sạch bát rượu, cảm thấy đầu như muốn nứt ra, toàn thân đều đau nhức, miệng các vết thương như có lửa đốt, gục xuống bàn, lẩm nhẩm: “Triệu Quan, nghe nói huynh đi Quan Trung, có đúng không? Bất kể huynh ở đâu chắc tình cảnh phải hơn đệ nhiều. Nào, đệ kính huynh thêm một chén.” Y vung tay, một cái bát lăn lóc dưới đất.
Lúc đó Triệu Quan đúng là đang ở Quan Trung, tình cảnh so với y còn thảm hơn nhiều. Gã thụ trọng thương, bị giam trong một gian nhà tù tối tăm, vừa đói vừa đau đớn, ngay cả khí lực để nói một câu cũng không có.
--- Xem tiếp hồi 95----
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tiểu đệ cũng không biết hai tháng nữa mình đang ở đâu. Chi bằng đợi xong đại hội, lão ca ca nhàn rỗi, tiểu đệ lại lên núi tìm lão ca ca cùng uống rượu.”
Thanh Triệu gật đầu khen hay, Lăng Hạo Thiên từ biệt rồi cũng hạ sơn.
Chưa xuống đến chân núi đã gặp hai thanh niên diện mạo anh tuấn xuất kỳ, mình mặc áo vải bông màu xanh đi tới, nhìn thấy y cùng ngẩng lên kêu: “Tiểu Tam nhi, sao đệ lại ở đây?”
Lăng Hạo Thiên sững người, chăm chú nhìn lại, cười bảo: “Té ra là hai vị ca ca họ Giang, đệ quen nhìn hai người mặc áo vải thô, mặc đạo phục Hoa Sơn này vào cứ như thiếu gia nhà phú quý nào đó, bộ dạng này đệ chịu không nhận ra.”
Hai người đó quả nhiên là Giang Tấn và Giang Minh Di. Giang Minh Di bật cười: “Tiểu tử ngươi mồm mép vẫn tép nhảy. Chúng ta cũng quen thấy ngươi giả thành tiểu hầu tử, tiểu khất cái, làm sao nhận ra ngươi được?”
Ba người gặp nhau, vô cùng hoan hỷ, cùng vào quán trà dưới chân núi trò chuyện. Lăng Hạo Thiên hỏi hai anh em họ Giang sao lại rời Thái Sơn, Giang Tấn đáp: “Còn vì gì ngoài chính phái đại hội? Sư phụ nói đây là đại sự bảy năm mới có một lần, Hoa Sơn phái chúng tôi không được phép mất mặt trước thiên hạ anh hùng, bảo chúng ta đến hỏi chưởng môn nhân xem có cần trợ lực không. Chưởng môn nhân phái chúng ta lên Tung Sơn thông báo tin tức cho đúng lễ số, chúng ta mới đến đây.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Cung hỷ, cung hỷ! Hai vị nhất định kiếm thuật đại thành, Thường lão gia gia mới yên tâm cho xuống núi. Lần trước đệ gặp một tên tự xưng là đại kiếm khách tên Trình Vô Ngân, đệ bảo kiếm thuật của hai vị hơn hắn, cũng không phải nói láo.”
Giang Tấn lắc đầu: “Ta có nghe nói về người này. Trình Vô Ngân hiệu xưng Đoạn Hồn kiếm, kiếm thuật quả thật cao minh. Hai người chúng ta liên thủ ắt thắng được, nhưng đơn đả độc đấu thì khó nói lắm.”
Lăng Hạo Thiên nháy mắt: “Nhiều năm không gặp, hai vị lại học được hai chữ “khiêm hư”, Thường lão gia gia đúng là đổ ra không ít tâm huyết.”
Giang Minh Di cười mắng: “Nhiều năm không gặp, Tiểu Tam nhi ngươi vẫn như thế, mồm mép trơn như trạch! Sao không học đại ca ngươi một chút?”
Giang Tấn xen vào: “Nói về đại ca ngươi, gần đây nhất chúng ta gặp người sắp làm đại tẩu của ngươi. Nàng ta xinh đẹp hơn nha đầu năm xưa nhiều, chả trách Lăng đại ca lại chung tình như vậy.”
Giang Minh Di nói: “Còn không phải ư? Nàng ta cao hơn hẳn, thân mình thon thả, đúng là xinh đẹp vô ngần.”
Lăng Hạo Thiên rúng động trong lòng, buột miệng hỏi: “Các vị… các vị sao lại gặp Bảo An?”
Huynh đệ họ Giang bèn kể lại chuyện Bảo An dẫn Triệu Quan và Lý Họa My lên Thái Sơn cầu y, lại bảo Triệu Quan chính là Giang Hạ của Thanh Bang. Giang Minh Di chốt lại: “Bảo An chuẩn bị làm tân nương tử, vừa nóng ruột vừa xấu hổ, rõ ràng trong lòng hoan hỷ nhưng đời nào dám lộ ra mặt.”
Giang Tấn than thở: “Người được gả cho Lăng đại ca, ai lại không vui sướng?”
Giang Minh Di nói: “Lăng nhị ca cũng cưới cô nương nhà họ Vân, nghe đâu hai việc cùng cử hành một lúc, Vân gia sốt ruột, đã định ngày rồi, chỉ có đại ca đệ vẫn chưa định ngày.”
Giang Tấn hỏi: “Tiểu Tam nhi, nhà đệ song hỷ lâm môn, toàn là việc lớn. Sao đệ không mau về nhà đỡ một tay?”
Lăng Hạo Thiên ừ hữ một chặp, đầu óc rối bời, không biết bao nhiêu lần muốn trở về gặp nàng, trò chuyện như ngày xưa mới thỏa lòng. Giờ này nàng nhất định vừa hưng phấn vừa khẩn trương, nhất định có rất nhiều lời muốn nói với y nhưng y lấy đâu ra dũng khí quay về? Gặp nàng rồi, y có đành lòng buông ra không?
Huynh đệ họ Giang không chú ý thần thái y khác lạ, cứ cười nói huyên thuyên một hồi, thấy trời đã muộn, lại phải lên Thiếu Lâm trước lúc trời tối mới cáo từ. Lăng Hạo Thiên lơ đãng xuống núi, trong óc không ngừng vang lên tiếng cười của Bảo An, phiền muộn chất chứa lại trong lòng, không nén nổi nữa, chạy đến một chỗ vắng người trong núi khóc vang lên.
Khóc xong tâm thần thư thái hơn, bèn ngủ luôn giữa vùng hoang dã. Lúc tỉnh lại hôm sau, cảm giác đầu váng mắt hoa, thân mình nặng như chì, biết rằng đêm qua mình ngủ ngoài trời, lại không dùng nội lực chống lại nên bị nhiễm phong hàn. Y vô cùng ảo não, thầm nhủ: “Mình luyện võ công bao nhiêu năm, mà lại để phong hàn xâm nhập, đúng là vô dụng.”
Y ngồi xếp bằng vận Vô Vô thần công một lúc, cảm thấy khá hơn nhiều mới từ từ rời khỏi Tung Sơn, đến tiểu trấn dưới chân núi. Y muốn mua một ít dược vật chữa phong hàn, đến trước một hiệu thuốc mới phát hiện toàn bộ tiền nong trên người đều dốc ra mua tám vò rượu rồi, nửa xu cũng không còn. Hỏa kế thấy y áo quần lam lũ, mình đầy bụi bặm, lại không thấy y moi được đồng nào bèn giở giọng, thẳng cánh đuổi đi.
Y không biết làm sao, đành vào một quán bán rượu nhỏ trong ngõ, gọi một hồ rượu suông, độc ẩm một lúc, cảm giác trán nóng lưng lạnh, bệnh đã nặng hơn. Y gục luôn trên bàn, định ngủ một giấc, trong lúc mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng người từ bên kia tường vọng sang, nguyên lai quán rượu có vách ngăn với phía sau, một nhóm người đang tụ tập uống rượu ở đó. Y nghe một người nói: “Mấy ngày gần đây có ai trên hắc đạo không nghe nói đến Bách Hoa chi biến? Bề trên có lệnh đối phó với Bách Hoa môn, chúng ta phải cho bọn tiên nhân đó thưởng thức thủ đoạn của Tu La hội.” Một người khác nói: “Bọn chúng hành tung bí ẩn, hạ thủ độc ác, không dễ đối phó chút nào.”
Lăng Hạo Thiên nghe nói bọn người này nói về Bách Hoa môn, lại nhớ môn chủ Bách Hoa chính là người bạn cũ Triệu Quan, lập tức tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn qua khe hở, bên gian kia có hai chục người đều mặc áo đen, chính là người của Tu La hội. Lại nghe người lên tiếng lúc đầu tiên nói: “May mà đại ca đã tìm ra sào huyệt của bọn chúng tại đây, ở Văn Các trong con ngõ cạnh đây. Chúng ta đã được mật báo Thượng Thiên Hủy không có mặt ở đây mà đi Quan Trung rồi, Trương lão đại cũng phái người đuổi theo hắn. Trong Văn Các giờ không có cao thủ, chúng ta cứ vậy chặt bốn bề, cùng xông vào, thấy là giết, không được mềm lòng. Nghe rõ cả chưa?” Cả bọn đồng thanh vâng lời.
Lăng Hạo Thiên nghe đến đây tức thì nhiệt huyết dâng trào, vỗ bàn lớn tiếng quát: “Ai dám chạm vào Bách Hoa môn, ta đá đít tên đó.”
Rầm một tiếng, cánh cửa bật ra, một lão già mắt vàng ệch xông ra, lớn tiếng: “Vừa nãy tên nào đánh rắm?”
Trong quán rượu toàn là hán tử thô lỗ, nghe lão hò hét đều yên lặng lại, đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau, lão già lại quát: “Có gan nói lại không có gan thừa nhận sao?”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Thối lắm, thối lắm.”
Đám tửu khách cười vỡ quán, người Tu La hội ở phía trong cùng xông ra, vây Lăng Hạo Thiên lại, trợn mắt giận dữ nhìn y. Lão già xông ra đầu tiên bước lên hỏi: “Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Bách Hoa môn?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Ta và Bách Hoa môn có quan hệ gì, liên can đến ngươi à? Lão tử nhìn Tu La hội các ngươi không thuận mắt, có giỏi thì đến đánh với lão gia gia, ai dám động đến Bách Hoa môn, lão tử bẻ cổ hắn!”
Lão già nghe y nói năng cuồng vọng nhưng thấy y còn trẻ, không tin y có tài nghệ kinh người gì, bèn hỏi: “Ngươi là ai?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Mỗ chính là Tiểu Tam nhi đỉnh đỉnh đại danh, ngươi không nghe thấy sao?”
Đám người Tu La hội nào có nghe qua danh đầu của y bao giờ, lão già quát: “Tiểu tử to gan, dám hí lộng gia gia!” Ngũ chỉ cong lại thành trảo chộp vào vai y. Y lòn người tránh thoát, ngọn trảo chộp xuống bàn, “soạt”, tức thì một góc bàn bay mất. Y bật cười: “Trảo cứng thật! Ô Nha trảo cũng không cứng được như thế.”
Lão già nọ luyện Ưng Trảo công, bị y đổi thành tuyệt kỹ Ô Nha trảo, liền đại nộ, lao vọt tới vung trảo chộp. Lăng Hạo Thiên định đứng lên tránh nhưng cảm giác đầu nặng chân nhẹ, toàn thân đau buốt, lách sang bên mấy thốn song không tránh hết cả ngọn trảo, đầu vai dầm dề máu. Lão già cười lạnh: “Chỉ được mỗi cái mồm, công phu quá tệ.” Lão già quát lớn, song thủ cong thành trảo chộp vào y.
Lăng Hạo Thiên đề khí, nhảy lùi lại, chộp lấy một cái bàn, đánh nhau với người Tu La hội. Tại hiện trường, Tu La hội có tổng cộng hai chục người, Ưng trảo công của lão già lợi hại hơn cả, nếu lúc bình thường, Lăng Hạo Thiên không có gì phải e dè nhưng giờ y đang lâm trọng bệnh, công lực suy giảm, chỉ gắng gượng chống lại. Căn cơ võ công của y cực tốt, trong lúc lâm bệnh vẫn sử dụng được nội kình của Vô Vô thần công, trong trường hỗn chiến đánh ngã tám tên, đá bay tám tên, trên mình cũng trúng ba vết đao, vết trảo.
Lão già thấy thân thủ của y không hẳn ra lợi hại hay bình phàm, lòng vừa giận vừa nóng, gia tăng thế công, chiêu nào cũng lăng lệ, chộp liên tục vào đối thủ. Lăng Hạo Thiên dần không chống nổi, “soạt”, lão già dùng trảo xé đôi chiếc bàn, chộp vào mặt y, trong tay y chỉ còn lại một chân bàn, trong lúc nguy cấp lập tức điểm luôn ra, theo đúng chiêu thức của Đả Cẩu bổng pháp, trúng vào huyệt Kiên Tĩnh của lão già kiến lão cả kinh thét lên, lùi lại một bước, rồi vung trảo tiếp tục lao tới.
Lăng Hạo Thiên tự mắng thầm: “Mình đúng là bệnh đến hồ đồ, vừa học được Đả Cẩu bổng pháp đã quên rồi.” Bèn sử dụng luôn hai chiêu “Đồ cẩu chân anh hùng” và “Bổng đả lại bì cẩu”, một đánh vào huyệt đạo sau gáy lão già, một vào mông lão, toàn từ những góc độ không thể ngờ tới, thành ra lão già không tránh kịp, huyệt đạo bị điểm, lãnh một côn bay ra ngoài. Lão sợ đến hồn phi phách tán, không hiểu đối thủ dùng thủ pháp kỳ dị gì mà điểm trúng huyệt đạo mình, bán thân cứng đờ, gắng gượng đứng dậy. Lăng Hạo Thiên không dừng tay, vung chân bàn lên, đánh toàn bộ bảy tám thủ hạ Tu La hội còn lại văng hết ra cửa. Ai nấy thấy côn pháp của y quỷ dị mạc trắc, lý nào còn dám xông vào tửu điếm nữa, vội khiêng lão già mắt vàng chạy thật nhanh.
Cả đám cúp đuôi chạy mất, Lăng Hạo Thiên bật cười ha hả, lắc lắc lư lư quay lại bàn, rót đầy một bát rượu xếch, giơ lên trời lẩm bẩm: “Triệu Quan lão huynh, Tiểu Tam kính huynh một chén.” Những tửu khách khác trong quán thấy y trên mình chằng chịt vết thương, thần thái như hóa cuồng, đều ghé mắt nhìn.
Y ngẩng đầu nốc sạch bát rượu, cảm thấy đầu như muốn nứt ra, toàn thân đều đau nhức, miệng các vết thương như có lửa đốt, gục xuống bàn, lẩm nhẩm: “Triệu Quan, nghe nói huynh đi Quan Trung, có đúng không? Bất kể huynh ở đâu chắc tình cảnh phải hơn đệ nhiều. Nào, đệ kính huynh thêm một chén.” Y vung tay, một cái bát lăn lóc dưới đất.
Lúc đó Triệu Quan đúng là đang ở Quan Trung, tình cảnh so với y còn thảm hơn nhiều. Gã thụ trọng thương, bị giam trong một gian nhà tù tối tăm, vừa đói vừa đau đớn, ngay cả khí lực để nói một câu cũng không có.
--- Xem tiếp hồi 95----
/213
|