Thông Bảo lập tức quăng chổi, tung tẩy dẫn Lăng Hạo Thiên đi ra phía sau núi. Đi được nửa thời thần, phía xa hiện lên một vùng cây trúc xanh om, trong rừng trúc nổi lên một tòa tháp lưu ly bảy tầng. Thông Bảo nói: “Trúc Lâm viện ở trong rừng trúc, thí chủ có thấy tòa tháp kia không? Đó là Xá lợi tháp trong Trúc Lâm viện.”
Hai người men theo con đường mòn dẫn vào rừng trúc, đi một hồi nhìn thấy một tiểu viện ẩn hiện giữa rừng, đằng trước là một bãi trống xây bằng đá, người đứng chật ních, huyên náo om sòm. Phía đông xanh ngắt một màu áo đạo sĩ, phía tây đen ngòm khất cái, hai lão hòa thượng mặc đại hồng ca sa, một người cao gầy, một người lùn mập, nếu không phải có cạo đầu, có nốt điểm giới, có khác nào hai người xem tướng. Một đạo sĩ trung niên tướng mạo trang nghiêm đứng trước mặt đám đạo sĩ, lên tiếng giãi bày. Giữa rừng khất cái liên tục vang lên những tiếng hừ, đám đạo sĩ thỉnh thoảng lại lên tiếng mắng chửi, quát đám khất cái tắt tiếng.
Đạo sĩ nọ lớn giọng: “Thanh Hiển đại sư nói không sai, Vương Ngự Phong sư đệ chết bất minh bất bạch, nên phải nghi ngờ những đối tượng khả nghi nhất. Trên mình Vương sư đệ có rất nhiều vết thương do côn gây ra, rõ ràng bị người ta vây công mà chết. Lúc đó ở dưới chân núi Võ Đang chúng tôi chỉ có đệ tử Cái Bang, nếu lão phu không tìm Cái Bang đòi nợ thì tìm ai đây?” Lời vừa thốt ra, phe Cái Bang la mắng ầm ỹ, thần tình cực kỳ phẫn nộ. Lão hòa thượng lùn mập vẫy tay yêu cầu tất cả yên lặng nhưng không ai để ý, lão tăng cao gầy lộ vẻ ưu tư, cụp mắt không nói gì.
Thông Bảo thấp giọng: “Lão hòa thượng thấp là Phục Hổ đường chủ Thanh Đức đại sư của bản tự, còn người cao chính là Ban Nhược đường chủ Thanh Hiển đại sư. Thanh Hiển đại sư rất ít khi có mặt trên núi, nếu không vân du cũng bế quan, chuyến này quay về vì đại hội của chính phái.”
Lăng Hạo Thiên gật gật đầu.
Ngô Tam Thạch vẫy tay, người Cái Bang mới chịu im lặng, ông ta quay sang nói với Thanh Đức: “Thanh Đức đại sư, đại sư thân là Phục Hổ đường chủ của Thiếu Lâm, cũng nên nói một câu mới đúng.”
Lão tăng thấp lùn Thanh Đức ừ hữ rồi nhíu mày không nói gì, rõ ràng hết sức đắn đo, chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Lão nạp cũng thấy Thanh Hiển nói không sai. Lão nạp quen biết Lý đạo trưởng nhiều năm, biết ông ấy là người nói lời ắt giữ lấy lời, có thể tin tưởng được. Theo lão nạp, chuyện này cả hai bên đều có chỗ không đúng, có khả năng là hiểu lầm nhau. Thế này vậy, như lão nạp đã nói, Cái Bang xin bồi tội với Võ Đang, còn Võ Đang cũng hành lễ trước linh sàng Mộc Qua trưởng lão, như vậy là công bình.”
Lăng Hạo Thiên thấy lão hòa thượng nói chuyện hết sức ngây thơ, ấu trĩ, khác nào trẻ con ba tuổi, bất giác ngấm ngầm lắc đầu.
Ngô Tam Thạch cười lạnh: “Thanh Đức đại sư, ông và Lý đạo trưởng giao tình thâm hậu, trên giang hồ có ai không biết? Nhưng chúng tôi đến Thiếu Lâm để đòi công đạo chứ không phải đến xem ai có giao hảo với ông. Lý đạo trưởng nói lời giữ lời vậy lão ăn mày ta chắc nói xong cũng như đánh rắm nhỉ? Mộc Qua huynh đệ của chúng ta chết dưới chân núi Võ Đang, lão ăn mày này không tìm Võ Đang đòi thường mạng thì tìm ai đây?”
Thanh Đức mặt thoạt trắng thoạt xanh, cứ ấm ấm ớ ớ không nói được thành lời. Lão tăng cao gầy Thanh Hiển lên tiếng: “A di đà phật! Ngô bang chủ, Thiếu Lâm chúng ta có lòng tốt khuyên giải, ông đã không tôn trọng sư huynh thì mất công lên Thiếu Lâm Tự làm chi? Nếu ông không vừa lòng với Thiếu Lâm Tự chúng ta cũng nên kính nể Võ Đang mấy phần mới phải. Lão nạp và Lý chưởng môn tịnh không giao tình, hôm nay gặp gỡ là lần đầu tiên, song biết ông ấy là huyền môn cao sĩ, tịnh không phải loại dối trá, chẳng qua muốn điều tra rõ ràng cái chết của Vương Ngự Phong sư huynh. Nếu Cái Bang biết được chút chân tướng nào, cứ nói rõ ra, sẽ tương trợ rất hữu ích cho việc chung.” Lời lẽ của lão bình đạm, giọng nói không lấy gì làm lớn, nhưng ai nấy có mặt đều nghe rất rõ, hiển nhiên nội lực của lão cực kỳ thâm hậu, quần cái thấy lão đem nội lực thượng thừa phổ vào giọng nói, không khỏi hơi biến sắc.
Lăng Hạo Thiên lạnh buốt trong lòng: “Lão tăng này nội lực thâm hậu thật, thế gian hiếm có, chỉ e không dưới cha.” Lại thấy vẻ mặt Ngô Tam Thạch rất khó coi, trừng mắt nhìn Thanh Hiển không nói gì.
Lại Cô Cửu bước lên một bước nói: “Thanh Hiển đại sư định dùng võ công Thiếu Lâm dọa bản bang chăng? Lần này bản bang lên Thiếu Lâm là để giảng lý, hóa ra Thiếu Lâm chỉ biết giải quyết mọi việc bằng vũ lực, đúng là buồn cười rụng răng! Ông muốn dùng sức mạnh cứ việc tự nhiên, Cái Bang ta lại sợ ông sao?”
Đệ tử Cái Bang ầm ầm khen hay.
Thanh Hiển chắp tay: “Xin Lại trưởng lão đừng nóng nảy. Mọi việc trong thiên hạ vốn không qua được chữ lý, Thiếu Lâm chúng tôi chỉ đành tận lực hòa giải, cái chết của Mộc Qua trưởng lão quả đúng khiến người ta nghi ngờ. Ngô bang chủ nói cũng không sai, sự tình xảy ra dưới chân núi Võ Đang, phái Võ Đang tất nhiên phải biết rõ ràng nhất. Nếu quý bang và Võ Đang thật sự kết thành thâm cừu đại hận, vậy nhân quả báo ứng sẽ không được làm rõ ràng, song phương định giải quyết thế nào, người đứng giữa như lão nạp không thể nhúng vào.”
Lăng Hạo Thiên nhíu mày: “Thanh Hiển lão tăng này trông có vẻ hiền từ, lòng đầy nhân ái mà lại nói ra những lời như thế là sao, hình như chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
Ngô Tam Thạch hừ một tiếng, lớn giọng hô: “Lý chưởng môn, một mạng đổi một mạng, ông cứ giao ra hung thủ giết chết Mộc Qua trưởng lão, lão phu sẽ bỏ qua cho Võ Đang. Ông không phục, cứ việc sảng sảng khoái khoái qua đây, chúng ta thử xem lẽ phải nằm trong tay ai.”
Lý Thừa Phong nhướng cao đôi mày, chậm rãi bước lên, cười lạnh: “Trên giang hồ, Cái Bang cũng uy phong lắm, nhưng còn chưa đủ tư cách hung hăng trước mặt Võ Đang.” “Xoẹt” một tiếng, trường kiếm đã rời vỏ.
Nhất Lý Mã hét: “Bang chủ, cứ để bọn thuộc hạ đối phó hắn!” Cùng Tam Thoái Cẩu tranh quyền xông lên, thiết quải thiết côn chỉ vào những chỗ yếu hại trên mình Lý Thừa Phong.
Họ Lý cười lạnh: “Cái Bang chuyên lấy nhiều đánh ít hả, hôm nay còn định thị phạm trước mặt mọi người sao?”
Tam Thoái Cẩu đáp trả: “Huynh đệ bọn ta từ xưa vẫn liên thủ đối địch, Lý chưởng môn không dám chứ gì?”
Lý Thừa Phong nói: “Ta mà sợ ư?”
Trường kiếm lóe lên, đâm vào Tam Thoái Cẩu.
Ngô Tam Thạch đột nhiên quát: “Chậm đã.” Trúc bổng điểm ra, chặn ngay thiết quải thiết côn của Tam Thoái Cẩu và Nhất Lý Mã, bảo: “Võ Đang chưởng môn là nhân vật bậc nào, các ngươi lui lại để lão phu lãnh giáo cao chiêu của Võ Đang.” Ông ta thấy trường kiếm của Lý Thừa Phong đã khẽ động, biết Khuyển Mã song cái không tài nào đỡ nổi kiếm chiêu bèn lên tiếng. Lại Cô Cửu thấp giọng: “Bang chủ, kết thành Liên Hoàn đại trận?”
Ngô Tam Thạch lắc đầu: “Bảo các huynh đệ bày Đả Cẩu trận.”
Lại Cô Cửu biến sắc, gọi: “Bang chủ!” Ông ta biết Đả Cẩu trận thiên về thế thủ, Ngô Tam Thạch hiển nhiên muốn tự lên đấu một trận, nhưng không nắm chắc thắng được, mới bảo đệ tử bày Đả Cẩu trận, chừa cho Cái Bang một lối thoát. Vương Di Đà cũng biết tình thế nguy cấp, nóng lòng tiến lên một bước nói: “Bang chủ tuổi đã cao, sao lại động thủ với hậu bối? Chi bằng để chúng thuộc hạ lãnh giáo Lý chưởng môn.”
Ngô Tam Thạch lắc đầu, thầm nghĩ theo công lực, trong Cái Bang chỉ có bản thân đón đỡ được trường kiếm của Lý Thừa Phong, bèn vẫy tay bảo đệ tử trong bang lùi lại, rảo bước tiến lên, chặn mũi trường kiếm của Võ Đang chưởng môn lại, nhạt nhẽo nói: “Năm xưa ta và lệnh tiên sư Vương đạo trưởng cũng coi là có giao tình, không ngờ hôm nay tiểu đạo sĩ dám bạt kiếm với lão ăn mày.”
Lý Thừa Phong lạnh lùng đáp: “Ta kính ông là trưởng bối cao niên, vốn cũng không định cho ông bại thê thảm. Ông đã có gan gọi Võ Đang chưởng môn ra đấu, ta sao lại không muốn lĩnh giáo Đả Cẩu bổng pháp?”
Ngô Tam Thạch hừ lên một tiếng: “Khiếu!” Bóng xanh loáng lên, đả cẩu bổng quét ngang người Lý Thừa Phong, chiêu thức đã nhanh lại xảo diệu, chính là chiêu “Hảo cẩu bất đáng lộ.” Lý Thừa Phong thu kiếm chặn lại, rồi phản công, thoáng chốc kiếm bổng đã giao nhau bảy tám chiêu, những người đứng xem đều nín thở, lòng tay ướt đầm mồ hôi lạnh. Nên biết Ngô Tam Thạch xuất đạo đã hơn sáu chục năm, dựa vào một cây đả cẩu bổng xông pha khắp đại giang nam bắc chưa gặp địch thủ, nhưng ông ta tuổi đã cao, thể lực suy giảm, hơn mười năm nay chưa từng xuất thủ đối địch.
Lý Thừa Phong đang lúc tráng niên, đứng đầu phái Võ Đang đã hơn mười năm, từ lâu được võ lâm công nhân là đại hành gia kiếm thuật, nhiều năm rồi không có ai dám đến khiêu chiến, phen này đối địch với một cao nhân tiền bối trong võ lâm nên vận đủ mười hai thành tinh thần, vừa ra tay đã dùng đến Tứ Tượng kiếm pháp của bản phái.
Hai người cùng xuất tuyệt chiêu, đấu được mười chiêu chợt có tiếng gió vang động, một vật cấp tốc bay vào trong trường. Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch đều hơi ngẩn ra, nhảy qua một bên tránh đi, vật đó đập xuống đất, liền vỡ tan, chất lỏng văng tung tóe, mùi rượu nồng nặc, chính là một vò rượu. Hai người chỉ hơi chậm thế công rồi đấu tiếp, chưa đầy hai chiêu lại thấy ba vò rượu lần lượt bay vào, tựa hồ đã tính trước vị trí của cả hai, vừa vặn chặn thế công của trường kiếm và trúc bổng. Vò rượu thứ năm bay tới, Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong bất đắc dĩ phải ngừng tay lui ra, Lý Thừa Phong quát: “Ai dám lớn mật làm loạn? Bước ra cho ta!” Ông ta cho rằng các trưởng lão Cái Bang cố ý làm nhiễu loạn tâm thần mình, Ngô Tam Thạch lại quay nhìn Thanh Đức và Thanh Hiển, cho rằng tromg trường chỉ có cao tăng Thiếu Lâm mới đủ khả năng xuất ra thủ kình cỡ đó.
--- Xem tiếp hồi 91----
Hai người men theo con đường mòn dẫn vào rừng trúc, đi một hồi nhìn thấy một tiểu viện ẩn hiện giữa rừng, đằng trước là một bãi trống xây bằng đá, người đứng chật ních, huyên náo om sòm. Phía đông xanh ngắt một màu áo đạo sĩ, phía tây đen ngòm khất cái, hai lão hòa thượng mặc đại hồng ca sa, một người cao gầy, một người lùn mập, nếu không phải có cạo đầu, có nốt điểm giới, có khác nào hai người xem tướng. Một đạo sĩ trung niên tướng mạo trang nghiêm đứng trước mặt đám đạo sĩ, lên tiếng giãi bày. Giữa rừng khất cái liên tục vang lên những tiếng hừ, đám đạo sĩ thỉnh thoảng lại lên tiếng mắng chửi, quát đám khất cái tắt tiếng.
Đạo sĩ nọ lớn giọng: “Thanh Hiển đại sư nói không sai, Vương Ngự Phong sư đệ chết bất minh bất bạch, nên phải nghi ngờ những đối tượng khả nghi nhất. Trên mình Vương sư đệ có rất nhiều vết thương do côn gây ra, rõ ràng bị người ta vây công mà chết. Lúc đó ở dưới chân núi Võ Đang chúng tôi chỉ có đệ tử Cái Bang, nếu lão phu không tìm Cái Bang đòi nợ thì tìm ai đây?” Lời vừa thốt ra, phe Cái Bang la mắng ầm ỹ, thần tình cực kỳ phẫn nộ. Lão hòa thượng lùn mập vẫy tay yêu cầu tất cả yên lặng nhưng không ai để ý, lão tăng cao gầy lộ vẻ ưu tư, cụp mắt không nói gì.
Thông Bảo thấp giọng: “Lão hòa thượng thấp là Phục Hổ đường chủ Thanh Đức đại sư của bản tự, còn người cao chính là Ban Nhược đường chủ Thanh Hiển đại sư. Thanh Hiển đại sư rất ít khi có mặt trên núi, nếu không vân du cũng bế quan, chuyến này quay về vì đại hội của chính phái.”
Lăng Hạo Thiên gật gật đầu.
Ngô Tam Thạch vẫy tay, người Cái Bang mới chịu im lặng, ông ta quay sang nói với Thanh Đức: “Thanh Đức đại sư, đại sư thân là Phục Hổ đường chủ của Thiếu Lâm, cũng nên nói một câu mới đúng.”
Lão tăng thấp lùn Thanh Đức ừ hữ rồi nhíu mày không nói gì, rõ ràng hết sức đắn đo, chần chừ một hồi mới lên tiếng: “Lão nạp cũng thấy Thanh Hiển nói không sai. Lão nạp quen biết Lý đạo trưởng nhiều năm, biết ông ấy là người nói lời ắt giữ lấy lời, có thể tin tưởng được. Theo lão nạp, chuyện này cả hai bên đều có chỗ không đúng, có khả năng là hiểu lầm nhau. Thế này vậy, như lão nạp đã nói, Cái Bang xin bồi tội với Võ Đang, còn Võ Đang cũng hành lễ trước linh sàng Mộc Qua trưởng lão, như vậy là công bình.”
Lăng Hạo Thiên thấy lão hòa thượng nói chuyện hết sức ngây thơ, ấu trĩ, khác nào trẻ con ba tuổi, bất giác ngấm ngầm lắc đầu.
Ngô Tam Thạch cười lạnh: “Thanh Đức đại sư, ông và Lý đạo trưởng giao tình thâm hậu, trên giang hồ có ai không biết? Nhưng chúng tôi đến Thiếu Lâm để đòi công đạo chứ không phải đến xem ai có giao hảo với ông. Lý đạo trưởng nói lời giữ lời vậy lão ăn mày ta chắc nói xong cũng như đánh rắm nhỉ? Mộc Qua huynh đệ của chúng ta chết dưới chân núi Võ Đang, lão ăn mày này không tìm Võ Đang đòi thường mạng thì tìm ai đây?”
Thanh Đức mặt thoạt trắng thoạt xanh, cứ ấm ấm ớ ớ không nói được thành lời. Lão tăng cao gầy Thanh Hiển lên tiếng: “A di đà phật! Ngô bang chủ, Thiếu Lâm chúng ta có lòng tốt khuyên giải, ông đã không tôn trọng sư huynh thì mất công lên Thiếu Lâm Tự làm chi? Nếu ông không vừa lòng với Thiếu Lâm Tự chúng ta cũng nên kính nể Võ Đang mấy phần mới phải. Lão nạp và Lý chưởng môn tịnh không giao tình, hôm nay gặp gỡ là lần đầu tiên, song biết ông ấy là huyền môn cao sĩ, tịnh không phải loại dối trá, chẳng qua muốn điều tra rõ ràng cái chết của Vương Ngự Phong sư huynh. Nếu Cái Bang biết được chút chân tướng nào, cứ nói rõ ra, sẽ tương trợ rất hữu ích cho việc chung.” Lời lẽ của lão bình đạm, giọng nói không lấy gì làm lớn, nhưng ai nấy có mặt đều nghe rất rõ, hiển nhiên nội lực của lão cực kỳ thâm hậu, quần cái thấy lão đem nội lực thượng thừa phổ vào giọng nói, không khỏi hơi biến sắc.
Lăng Hạo Thiên lạnh buốt trong lòng: “Lão tăng này nội lực thâm hậu thật, thế gian hiếm có, chỉ e không dưới cha.” Lại thấy vẻ mặt Ngô Tam Thạch rất khó coi, trừng mắt nhìn Thanh Hiển không nói gì.
Lại Cô Cửu bước lên một bước nói: “Thanh Hiển đại sư định dùng võ công Thiếu Lâm dọa bản bang chăng? Lần này bản bang lên Thiếu Lâm là để giảng lý, hóa ra Thiếu Lâm chỉ biết giải quyết mọi việc bằng vũ lực, đúng là buồn cười rụng răng! Ông muốn dùng sức mạnh cứ việc tự nhiên, Cái Bang ta lại sợ ông sao?”
Đệ tử Cái Bang ầm ầm khen hay.
Thanh Hiển chắp tay: “Xin Lại trưởng lão đừng nóng nảy. Mọi việc trong thiên hạ vốn không qua được chữ lý, Thiếu Lâm chúng tôi chỉ đành tận lực hòa giải, cái chết của Mộc Qua trưởng lão quả đúng khiến người ta nghi ngờ. Ngô bang chủ nói cũng không sai, sự tình xảy ra dưới chân núi Võ Đang, phái Võ Đang tất nhiên phải biết rõ ràng nhất. Nếu quý bang và Võ Đang thật sự kết thành thâm cừu đại hận, vậy nhân quả báo ứng sẽ không được làm rõ ràng, song phương định giải quyết thế nào, người đứng giữa như lão nạp không thể nhúng vào.”
Lăng Hạo Thiên nhíu mày: “Thanh Hiển lão tăng này trông có vẻ hiền từ, lòng đầy nhân ái mà lại nói ra những lời như thế là sao, hình như chỉ sợ thiên hạ không loạn.”
Ngô Tam Thạch hừ một tiếng, lớn giọng hô: “Lý chưởng môn, một mạng đổi một mạng, ông cứ giao ra hung thủ giết chết Mộc Qua trưởng lão, lão phu sẽ bỏ qua cho Võ Đang. Ông không phục, cứ việc sảng sảng khoái khoái qua đây, chúng ta thử xem lẽ phải nằm trong tay ai.”
Lý Thừa Phong nhướng cao đôi mày, chậm rãi bước lên, cười lạnh: “Trên giang hồ, Cái Bang cũng uy phong lắm, nhưng còn chưa đủ tư cách hung hăng trước mặt Võ Đang.” “Xoẹt” một tiếng, trường kiếm đã rời vỏ.
Nhất Lý Mã hét: “Bang chủ, cứ để bọn thuộc hạ đối phó hắn!” Cùng Tam Thoái Cẩu tranh quyền xông lên, thiết quải thiết côn chỉ vào những chỗ yếu hại trên mình Lý Thừa Phong.
Họ Lý cười lạnh: “Cái Bang chuyên lấy nhiều đánh ít hả, hôm nay còn định thị phạm trước mặt mọi người sao?”
Tam Thoái Cẩu đáp trả: “Huynh đệ bọn ta từ xưa vẫn liên thủ đối địch, Lý chưởng môn không dám chứ gì?”
Lý Thừa Phong nói: “Ta mà sợ ư?”
Trường kiếm lóe lên, đâm vào Tam Thoái Cẩu.
Ngô Tam Thạch đột nhiên quát: “Chậm đã.” Trúc bổng điểm ra, chặn ngay thiết quải thiết côn của Tam Thoái Cẩu và Nhất Lý Mã, bảo: “Võ Đang chưởng môn là nhân vật bậc nào, các ngươi lui lại để lão phu lãnh giáo cao chiêu của Võ Đang.” Ông ta thấy trường kiếm của Lý Thừa Phong đã khẽ động, biết Khuyển Mã song cái không tài nào đỡ nổi kiếm chiêu bèn lên tiếng. Lại Cô Cửu thấp giọng: “Bang chủ, kết thành Liên Hoàn đại trận?”
Ngô Tam Thạch lắc đầu: “Bảo các huynh đệ bày Đả Cẩu trận.”
Lại Cô Cửu biến sắc, gọi: “Bang chủ!” Ông ta biết Đả Cẩu trận thiên về thế thủ, Ngô Tam Thạch hiển nhiên muốn tự lên đấu một trận, nhưng không nắm chắc thắng được, mới bảo đệ tử bày Đả Cẩu trận, chừa cho Cái Bang một lối thoát. Vương Di Đà cũng biết tình thế nguy cấp, nóng lòng tiến lên một bước nói: “Bang chủ tuổi đã cao, sao lại động thủ với hậu bối? Chi bằng để chúng thuộc hạ lãnh giáo Lý chưởng môn.”
Ngô Tam Thạch lắc đầu, thầm nghĩ theo công lực, trong Cái Bang chỉ có bản thân đón đỡ được trường kiếm của Lý Thừa Phong, bèn vẫy tay bảo đệ tử trong bang lùi lại, rảo bước tiến lên, chặn mũi trường kiếm của Võ Đang chưởng môn lại, nhạt nhẽo nói: “Năm xưa ta và lệnh tiên sư Vương đạo trưởng cũng coi là có giao tình, không ngờ hôm nay tiểu đạo sĩ dám bạt kiếm với lão ăn mày.”
Lý Thừa Phong lạnh lùng đáp: “Ta kính ông là trưởng bối cao niên, vốn cũng không định cho ông bại thê thảm. Ông đã có gan gọi Võ Đang chưởng môn ra đấu, ta sao lại không muốn lĩnh giáo Đả Cẩu bổng pháp?”
Ngô Tam Thạch hừ lên một tiếng: “Khiếu!” Bóng xanh loáng lên, đả cẩu bổng quét ngang người Lý Thừa Phong, chiêu thức đã nhanh lại xảo diệu, chính là chiêu “Hảo cẩu bất đáng lộ.” Lý Thừa Phong thu kiếm chặn lại, rồi phản công, thoáng chốc kiếm bổng đã giao nhau bảy tám chiêu, những người đứng xem đều nín thở, lòng tay ướt đầm mồ hôi lạnh. Nên biết Ngô Tam Thạch xuất đạo đã hơn sáu chục năm, dựa vào một cây đả cẩu bổng xông pha khắp đại giang nam bắc chưa gặp địch thủ, nhưng ông ta tuổi đã cao, thể lực suy giảm, hơn mười năm nay chưa từng xuất thủ đối địch.
Lý Thừa Phong đang lúc tráng niên, đứng đầu phái Võ Đang đã hơn mười năm, từ lâu được võ lâm công nhân là đại hành gia kiếm thuật, nhiều năm rồi không có ai dám đến khiêu chiến, phen này đối địch với một cao nhân tiền bối trong võ lâm nên vận đủ mười hai thành tinh thần, vừa ra tay đã dùng đến Tứ Tượng kiếm pháp của bản phái.
Hai người cùng xuất tuyệt chiêu, đấu được mười chiêu chợt có tiếng gió vang động, một vật cấp tốc bay vào trong trường. Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch đều hơi ngẩn ra, nhảy qua một bên tránh đi, vật đó đập xuống đất, liền vỡ tan, chất lỏng văng tung tóe, mùi rượu nồng nặc, chính là một vò rượu. Hai người chỉ hơi chậm thế công rồi đấu tiếp, chưa đầy hai chiêu lại thấy ba vò rượu lần lượt bay vào, tựa hồ đã tính trước vị trí của cả hai, vừa vặn chặn thế công của trường kiếm và trúc bổng. Vò rượu thứ năm bay tới, Ngô Tam Thạch và Lý Thừa Phong bất đắc dĩ phải ngừng tay lui ra, Lý Thừa Phong quát: “Ai dám lớn mật làm loạn? Bước ra cho ta!” Ông ta cho rằng các trưởng lão Cái Bang cố ý làm nhiễu loạn tâm thần mình, Ngô Tam Thạch lại quay nhìn Thanh Đức và Thanh Hiển, cho rằng tromg trường chỉ có cao tăng Thiếu Lâm mới đủ khả năng xuất ra thủ kình cỡ đó.
--- Xem tiếp hồi 91----
/213
|