Đi thêm mấy ngày, rốt cuộc cùng đến chân Hổ Sơn. Thân thể Lý Họa My càng lúc càng hư nhược, gần như mấy ngày gần đây đều hôn mê bất tỉnh. Triệu Quan nóng ruột, cõng cô xuyên rừng vượt suối, nhắm thẳng hướng khu rừng già phía sau Hổ Sơn cất bước. Đi nửa ngày trời, gã không tài nào nhớ được đường lối, đành tùy ý đi loạn xạ. Không lâu sau, hai người đến bên một mỏm đá cheo leo, trên vách có một gốc lão tùng, một thiếu nữ áo trắng đứng dựa vào gốc, đăm đắm nhìn mây trắng xa xa, thần tình miên man, tựa hồ trong lòng chất chứa ưu sầu, không thể gạt đi.
Triệu Quan bước lên định hỏi đường, thiếu nữ đã nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, chỉ thấy nàng ta mắt hạnh mày cong, khuôn mặt xinh đẹp. Nàng thấy trên lưng gã cõng con gái thì a lên một tiếng rồi hỏi: “Vị cô nương này làm sao thế?” Lại chăm chú nhìn gã một hồi, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cười nói: “Triệu gia ca ca, huynh quay lại rồi ư?”
Triệu Quan cũng nhận ra nàng, vui vẻ thốt lên: “Bảo An!”
Thiếu nữ đó chính là Trịnh Bảo An. Nàng ta chạy tới, thò tay bắt mạch cho Lý Họa My, nhíu mày: “Vị cô nương này thụ thương không nhẹ, huynh mau theo muội vào trong trang.”
Triệu Quan thấy an ủi trong lòng, hỏi: “Lăng trang chủ và tôn sư vẫn khỏe chứ? Lăng đại ca, nhị ca vẫn trên núi?”
Trịnh Bảo An đi trước dẫn đường, nhẹ thở dài đáp: “Trong nhà xảy ra mấy chuyện, nghĩa phụ cùng sư phụ đều hạ sơn rồi. Đại ca, nhị ca cũng không ở trong trang.”
Triệu Quan ớn lạnh trong lòng: “Vậy… có ai cứu được nàng không?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội lập tức mời nhị sư thúc và sư cô đến coi xem sao. Nhị sư thúc theo nghĩa phụ lâu ngày, y thuật tinh tường, chắc sẽ có biện pháp.”
Triệu Quan nghe vậy mới yên tâm.
Ba người vào trong Hổ Khiếu sơn trang, Trịnh Bảo An vội mời vợ chồng Lưu Nhất Bưu đến chẩn trị cho Lý Họa My. Lưu Nhất Bưu xem mạch, nhíu mày lại, bảo: “Triệu tiểu huynh đệ, vị cô nương này bị trúng Thiếu Lâm chưởng lực?”
Triệu Quan đáp: “Đúng vậy.” Lưu Nhất Bưu quay lại nhìn vợ bảo: “Nương tử, tâm phế nàng ta đã bị tổn thương, muội mau xem vết thương trên ngực, gân cốt có tổn thương không.”
Liễu Oanh đáp: “Được, để muội xem.”
Lưu Nhất Bưu và Triệu Quan ra khỏi phòng, gã thấy ông ta thần thái ngưng trọng thì hỏi: “Lưu đại thúc, thương thế của Lý cô nương có cứu được chăng?”
Lưu Nhất Bưu ngẩng đầu nghĩ ngợi, thở dài rồi đáp: “Triệu tiểu huynh đệ, vi huynh biết được phương pháp cứu chữa, nhưng đành hổ thẹn, không đủ lực để thi thố.”
Triệu Quan hỏi: “Phương pháp gì cơ?”
Lưu Nhất Bưu đáp: “Nội thương của Lý đại tiểu thư rất nặng, phải dùng nội lực thượng thừa cắt đứt hai mạch tâm, phế rồi mới nối lại. Vi huynh nội lực không đủ, không dám thi triển, sợ hại đến tính mệnh Lý đại tiểu thư.”
Triệu Quan nóng lòng hỏi: “Ai cứu được Lý cô nương nhỉ?”
Lúc đó Liễu Oanh cũng từ trong nhà bước ra, mày nhíu chặt buồn bã nói với Lưu Nhất Bưu: “Ngoại thương của Lý đại tiểu thư rất nhẹ, hoàn toàn không đáng ngại. Nhưng muội thấy, trừ tâm phế nhị mạch ra, cả tỳ vị mạch của Lý đại tiểu thư cũng bị thương tổn, chỉ có thể dùng nội lực cao thâm cứu chữa. Ài, giá đại sư huynh hoặc sư tẩu có mặt trên núi thì tốt quá.” Hai vợ chồng lại thảo luận một hồi về cách dùng thuốc cứu chữa, Lưu Nhất Bưu nói với Triệu Quan: “Triệu tiểu huynh đệ, chúng tôi có thể dùng thuốc giữ được tính mạng cho vị cô nương này nhưng để chữa khỏi hẳn thương thế thì lực bất tòng tâm. Sư huynh sư tẩu mới hạ sơn chưa lâu, phải mấy tháng nữa mới quay về. Vị cô nương này e là… e là không thể đợi được đến lúc đó.”
Gã thấy thần thái hai người đều trầm trọng, biết tình hình của Lý Họa My không lấy gì làm lạc quan, vừa nghe nói thế tức thì toàn thân lạnh buốt, gật gật đầu quay vào trong nhà, ngắm nhìn Lý Họa My đang nằm trên giường, không còn nén được nữa, bật khóc nức nở.
Đang lúc khóc than thương tâm, chợt thấy một giọt lệ nhỏ lên mình, gã quay đầu lại nhìn, là Trịnh Bảo An đang đứng cạnh, nước mắt lã chã.
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Bảo An, muội sao lại khóc?”
Trịnh Bảo An gạt lệ: “Muội thấy huynh thương tâm thì khó chịu lắm.”
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Họa My, nói: “Triệu gia ca ca, cô ấy nhất định là một vị cô nương tốt, huynh phí tâm đưa cô ấy lên Hổ Sơn, chúng tôi lại không chữa được, muội thật lấy làm ái ngại.”
Triệu Quan lắc đầu: “Thương thế của nàng rất nặng, ta vốn không biết có thể chữa được không. Ý trời đã vậy, ai mà không phải chết đâu.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Đúng là không may, đại ca, nhị ca, Tiểu Tam đều hạ sơn rồi. Bọn họ nội lực đều thâm hậu, nhất là Tiểu Tam, gần đây nội lực tăng tiến cực độ, có lẽ cứu được chăng.” Chợt mắt sáng rực lên, nắm lấy tay Triệu Quan bảo: “Triệu gia ca ca, muội biết một người có thể cứu được tính mạng cô ấy. Thường Thanh Phong lão gia gia vốn ẩn cư ở Hóa Sơn, mấy năm gần đây chuyển đến Thái Sơn, cách đây không xa. Nội công lão gia gia cực kỳ thâm hậu, nhất định chữa được.”
Tức thì trước mắt Triệu Quan xuất hiện một tia hào quang, nhảy dựng lên hỏi: “Muội nói mau, ta làm thế nào mà tìm được ông ấy?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội dẫn huynh đi.” Đoạn rời khỏi phòng, kể lại cho Lưu Nhất Bưu và Liễu Oanh nghe. Lưu Nhất Bưu vỗ tay: “Ý hay lắm, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Thường lão tâm địa nhân từ, hòa thiện, nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Ta sẽ viết cách chữa ra, Thường lão thấy được sẽ biết cách.” Liền ngồi xuống án viết lại phương pháp cứu chữa, Liễu Oanh đi phối chế thuốc bảo mệnh.
Trịnh Bảo An nhanh chóng gói ghém hành trang, đến dược phòng xem Liễu Oanh làm thuốc. Liễu Oanh thấy cô tiến vào, thấp giọng hỏi: “Bảo An, con thật sự muốn đi ư? Nếu con muốn ở lại, ta sẽ cùng Triệu tiểu huynh đệ đến Thái Sơn một chuyến.”
Trịnh Bảo An đáp: “Con và Triệu gia ca ca từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết, nên cùng huynh ấy đi.” Ngừng một chút lại nói: “Con không sao đâu, sư cô không cần lo lắng.”
Liễu Oanh chăm chắm nhìn cô: “Bảo An, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, con phải tự bảo trọng.”
Trịnh Bảo An cúi đầu: “Con biết rồi. Từ đây đến Thái Sơn không xa, con sẽ về nhanh thôi.”
Liễu Oanh nắm lấy tay cô: “Con có tâm sự gì cứ nói với sư cô, không nên buồn phiền một mình, biết chưa?”
Trịnh Bảo An gật đầu: “Đa tạ sư cô quan tâm. Trên đường con sẽ suy nghĩ, lúc về sẽ nói với sư cô.”
Liễu Oanh gật đầu, đưa dược hoàn đã làm xong cho Bảo An, dặn dò liều lượng, cách dùng của từng loại thuốc, cô nhất nhất nhớ hết, rồi cùng Triệu Quan, Lý Họa My lên đường đến Thái Sơn.
Trịnh Bảo An sinh trưởng ở Hổ Khiếu sơn trang, tất nhiên tinh thông giải dược, dọc đường luôn chăm sóc tỉ mỉ cho Lý Họa My, tự tay cho uống thuốc, lại an ủi cổ vũ đủ đường. Lý Họa My thụ thương tuy nặng nhưng linh dược của Hổ Sơn có thể giữ mạng, cộng thêm Trịnh Bảo An quan tâm, bầu bạn, trong lòng cũng nhẹ đi nhiều, hai người cười nói tươi tỉnh, thân hơn chị em. Triệu Quan thầm cảm kích trong lòng, tự nhủ: “Các cô nương ôn nhu thiện lương trong thiên hạ, không ai so được với Bảo An.”
Năm năm trước, gã từng cùng Trịnh Bảo An theo Yến Long từ Thái Sơn về Hổ Sơn, lần này quay lại, tình cảnh đã khác nhiều, chỉ có sự thân thiết, vui vẻ của Trịnh Bảo An là vẫn thế.
--- Xem tiếp hồi 77 ----
Triệu Quan bước lên định hỏi đường, thiếu nữ đã nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, chỉ thấy nàng ta mắt hạnh mày cong, khuôn mặt xinh đẹp. Nàng thấy trên lưng gã cõng con gái thì a lên một tiếng rồi hỏi: “Vị cô nương này làm sao thế?” Lại chăm chú nhìn gã một hồi, vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cười nói: “Triệu gia ca ca, huynh quay lại rồi ư?”
Triệu Quan cũng nhận ra nàng, vui vẻ thốt lên: “Bảo An!”
Thiếu nữ đó chính là Trịnh Bảo An. Nàng ta chạy tới, thò tay bắt mạch cho Lý Họa My, nhíu mày: “Vị cô nương này thụ thương không nhẹ, huynh mau theo muội vào trong trang.”
Triệu Quan thấy an ủi trong lòng, hỏi: “Lăng trang chủ và tôn sư vẫn khỏe chứ? Lăng đại ca, nhị ca vẫn trên núi?”
Trịnh Bảo An đi trước dẫn đường, nhẹ thở dài đáp: “Trong nhà xảy ra mấy chuyện, nghĩa phụ cùng sư phụ đều hạ sơn rồi. Đại ca, nhị ca cũng không ở trong trang.”
Triệu Quan ớn lạnh trong lòng: “Vậy… có ai cứu được nàng không?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội lập tức mời nhị sư thúc và sư cô đến coi xem sao. Nhị sư thúc theo nghĩa phụ lâu ngày, y thuật tinh tường, chắc sẽ có biện pháp.”
Triệu Quan nghe vậy mới yên tâm.
Ba người vào trong Hổ Khiếu sơn trang, Trịnh Bảo An vội mời vợ chồng Lưu Nhất Bưu đến chẩn trị cho Lý Họa My. Lưu Nhất Bưu xem mạch, nhíu mày lại, bảo: “Triệu tiểu huynh đệ, vị cô nương này bị trúng Thiếu Lâm chưởng lực?”
Triệu Quan đáp: “Đúng vậy.” Lưu Nhất Bưu quay lại nhìn vợ bảo: “Nương tử, tâm phế nàng ta đã bị tổn thương, muội mau xem vết thương trên ngực, gân cốt có tổn thương không.”
Liễu Oanh đáp: “Được, để muội xem.”
Lưu Nhất Bưu và Triệu Quan ra khỏi phòng, gã thấy ông ta thần thái ngưng trọng thì hỏi: “Lưu đại thúc, thương thế của Lý cô nương có cứu được chăng?”
Lưu Nhất Bưu ngẩng đầu nghĩ ngợi, thở dài rồi đáp: “Triệu tiểu huynh đệ, vi huynh biết được phương pháp cứu chữa, nhưng đành hổ thẹn, không đủ lực để thi thố.”
Triệu Quan hỏi: “Phương pháp gì cơ?”
Lưu Nhất Bưu đáp: “Nội thương của Lý đại tiểu thư rất nặng, phải dùng nội lực thượng thừa cắt đứt hai mạch tâm, phế rồi mới nối lại. Vi huynh nội lực không đủ, không dám thi triển, sợ hại đến tính mệnh Lý đại tiểu thư.”
Triệu Quan nóng lòng hỏi: “Ai cứu được Lý cô nương nhỉ?”
Lúc đó Liễu Oanh cũng từ trong nhà bước ra, mày nhíu chặt buồn bã nói với Lưu Nhất Bưu: “Ngoại thương của Lý đại tiểu thư rất nhẹ, hoàn toàn không đáng ngại. Nhưng muội thấy, trừ tâm phế nhị mạch ra, cả tỳ vị mạch của Lý đại tiểu thư cũng bị thương tổn, chỉ có thể dùng nội lực cao thâm cứu chữa. Ài, giá đại sư huynh hoặc sư tẩu có mặt trên núi thì tốt quá.” Hai vợ chồng lại thảo luận một hồi về cách dùng thuốc cứu chữa, Lưu Nhất Bưu nói với Triệu Quan: “Triệu tiểu huynh đệ, chúng tôi có thể dùng thuốc giữ được tính mạng cho vị cô nương này nhưng để chữa khỏi hẳn thương thế thì lực bất tòng tâm. Sư huynh sư tẩu mới hạ sơn chưa lâu, phải mấy tháng nữa mới quay về. Vị cô nương này e là… e là không thể đợi được đến lúc đó.”
Gã thấy thần thái hai người đều trầm trọng, biết tình hình của Lý Họa My không lấy gì làm lạc quan, vừa nghe nói thế tức thì toàn thân lạnh buốt, gật gật đầu quay vào trong nhà, ngắm nhìn Lý Họa My đang nằm trên giường, không còn nén được nữa, bật khóc nức nở.
Đang lúc khóc than thương tâm, chợt thấy một giọt lệ nhỏ lên mình, gã quay đầu lại nhìn, là Trịnh Bảo An đang đứng cạnh, nước mắt lã chã.
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Bảo An, muội sao lại khóc?”
Trịnh Bảo An gạt lệ: “Muội thấy huynh thương tâm thì khó chịu lắm.”
Nàng ta ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Họa My, nói: “Triệu gia ca ca, cô ấy nhất định là một vị cô nương tốt, huynh phí tâm đưa cô ấy lên Hổ Sơn, chúng tôi lại không chữa được, muội thật lấy làm ái ngại.”
Triệu Quan lắc đầu: “Thương thế của nàng rất nặng, ta vốn không biết có thể chữa được không. Ý trời đã vậy, ai mà không phải chết đâu.”
Trịnh Bảo An thở dài: “Đúng là không may, đại ca, nhị ca, Tiểu Tam đều hạ sơn rồi. Bọn họ nội lực đều thâm hậu, nhất là Tiểu Tam, gần đây nội lực tăng tiến cực độ, có lẽ cứu được chăng.” Chợt mắt sáng rực lên, nắm lấy tay Triệu Quan bảo: “Triệu gia ca ca, muội biết một người có thể cứu được tính mạng cô ấy. Thường Thanh Phong lão gia gia vốn ẩn cư ở Hóa Sơn, mấy năm gần đây chuyển đến Thái Sơn, cách đây không xa. Nội công lão gia gia cực kỳ thâm hậu, nhất định chữa được.”
Tức thì trước mắt Triệu Quan xuất hiện một tia hào quang, nhảy dựng lên hỏi: “Muội nói mau, ta làm thế nào mà tìm được ông ấy?”
Trịnh Bảo An đáp: “Muội dẫn huynh đi.” Đoạn rời khỏi phòng, kể lại cho Lưu Nhất Bưu và Liễu Oanh nghe. Lưu Nhất Bưu vỗ tay: “Ý hay lắm, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Thường lão tâm địa nhân từ, hòa thiện, nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Ta sẽ viết cách chữa ra, Thường lão thấy được sẽ biết cách.” Liền ngồi xuống án viết lại phương pháp cứu chữa, Liễu Oanh đi phối chế thuốc bảo mệnh.
Trịnh Bảo An nhanh chóng gói ghém hành trang, đến dược phòng xem Liễu Oanh làm thuốc. Liễu Oanh thấy cô tiến vào, thấp giọng hỏi: “Bảo An, con thật sự muốn đi ư? Nếu con muốn ở lại, ta sẽ cùng Triệu tiểu huynh đệ đến Thái Sơn một chuyến.”
Trịnh Bảo An đáp: “Con và Triệu gia ca ca từ nhỏ đã là bạn bè thân thiết, nên cùng huynh ấy đi.” Ngừng một chút lại nói: “Con không sao đâu, sư cô không cần lo lắng.”
Liễu Oanh chăm chắm nhìn cô: “Bảo An, dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, con phải tự bảo trọng.”
Trịnh Bảo An cúi đầu: “Con biết rồi. Từ đây đến Thái Sơn không xa, con sẽ về nhanh thôi.”
Liễu Oanh nắm lấy tay cô: “Con có tâm sự gì cứ nói với sư cô, không nên buồn phiền một mình, biết chưa?”
Trịnh Bảo An gật đầu: “Đa tạ sư cô quan tâm. Trên đường con sẽ suy nghĩ, lúc về sẽ nói với sư cô.”
Liễu Oanh gật đầu, đưa dược hoàn đã làm xong cho Bảo An, dặn dò liều lượng, cách dùng của từng loại thuốc, cô nhất nhất nhớ hết, rồi cùng Triệu Quan, Lý Họa My lên đường đến Thái Sơn.
Trịnh Bảo An sinh trưởng ở Hổ Khiếu sơn trang, tất nhiên tinh thông giải dược, dọc đường luôn chăm sóc tỉ mỉ cho Lý Họa My, tự tay cho uống thuốc, lại an ủi cổ vũ đủ đường. Lý Họa My thụ thương tuy nặng nhưng linh dược của Hổ Sơn có thể giữ mạng, cộng thêm Trịnh Bảo An quan tâm, bầu bạn, trong lòng cũng nhẹ đi nhiều, hai người cười nói tươi tỉnh, thân hơn chị em. Triệu Quan thầm cảm kích trong lòng, tự nhủ: “Các cô nương ôn nhu thiện lương trong thiên hạ, không ai so được với Bảo An.”
Năm năm trước, gã từng cùng Trịnh Bảo An theo Yến Long từ Thái Sơn về Hổ Sơn, lần này quay lại, tình cảnh đã khác nhiều, chỉ có sự thân thiết, vui vẻ của Trịnh Bảo An là vẫn thế.
--- Xem tiếp hồi 77 ----
/213
|