Mùa đông năm đó, Lý Tứ Tiêu dẫn Triệu Quan lên tổng đàn Thanh Bang tham kiến bang chủ. Hai người đến tổng đàn ở Vũ Hán, đợi trong nội sảnh. Không lâu sau một người hầu bước ra mời: “Bang chủ mời Lý Tứ gia, Giang đàn chủ vào trong thư phòng nói chuyện.” Hai người liền theo bộc nhân vào nội thư phòng, thấy một lão nhân thân hình béo phệ đang nằm trên võng, ông ta nhìn thấy Lý Tứ Tiêu vào thì vẫy tay gọi hai di nương đến đỡ dậy nghênh tiếp, vẻ mặt hớn hở: “Tứ đệ, đã lâu không gặp, lão ca ca lúc nào cũng nhớ đệ.”
Lý Tứ Tiêu nắm chặt bàn tay lão nhân, mắt lấp loáng ánh lệ, mỉm cười nói: “Đại ca thân thể kiện lãng, là huynh đệ vui lòng rồi! Mau nằm xuống, nằm xuống đi.” Rồi tự đỡ lão nhân nằm xuống võng.
Triệu Quan thấy lão nhân đó đã hơn tám mươi tuổi, tấm thân ục ịch được áo bào sợi bông phủ lấy, mặt đầy nếp nhăn, râu tóc lơ phơ, mắt sụp xuống, bộ dạng như một ông già yếu ớt thì nhủ thầm: “Đây là Triệu bang chủ rồi, không ngờ ông ta lại già đến vậy. Nghe nói Tứ gia và ông ta là bạn từ thủa ấu thơ, giao tình hơn bảy chục năm quả nhiên không tầm thường.”
Triệu bang chủ và Lý Tứ Tiêu ngồi sát nhau, bàn luận những chuyện mới xảy ra gần đây, lúc thì cảm thán, lúc lại kích động. Triệu bang chủ vô cùng hứng trí, nói hăng đến độ mồ hôi dầm dề. Ông gọi một di nương cởi ngoại bào, lại gọi một di nương khác mang lên hai chén trà sâm, mời Lý Tứ Tiêu cùng Triệu Quan uống. Cậu đứng lên cảm tạ. Triệu bang chủ ngẩng đầu nhìn cậu, tức thì tinh quang trong mắt lóe sáng, như thể anh khí năm xưa vẫn còn. Cậu bất giác ớn lạnh: “Lão nhân này thân thể đã suy nhược lắm rồi mà hùng tâm tráng chí không hề giảm.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Đại ca, vị này là đàn chủ tân nhiệm của Tân Vũ Đàn, Giang Hạ huynh đệ. Huynh đệ, mau đến bái kiến bang chủ”
Triệu Quan lập tức bước lên tham kiến, Triệu bang chủ gật đầu: “Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Tứ gia đã nói với ta chuyện cậu chế phục Chương Vạn Khánh, được lắm, được lắm. Chuyện trong bang sau này phải trông vào lớp trẻ các cậu rồi.”
Triệu Quan gật đầu vâng dạ.
Triệu bang chủ lại cùng Lý Tứ Tiêu bàn luận tình hình trong bang. Lý Tứ Tiêu nói: “Gần đây huynh đệ được biết Ất Vũ Đàn Lâm Bá Siêu dã tâm không nhỏ, đại ca phải lưu ý.”
Triệu bang chủ gật đầu: “Lão ca ca biết chứ. Lâm Bá Siêu và nhi tử của hắn cùng một giuộc, muốn tranh đoạt ngôi vị bang chủ. Lại e hai đàn Đinh Hương Vũ, Kỷ Vũ cùng hùa theo gây loạn.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Đinh Hương Vũ đàn Ngưu Thập Thất không rõ thế nào, huynh đệ được biết gần đây Kỷ Vũ đàn có nội loạn, chắc sẽ không chọc tay vào. Huynh đệ chỉ lo Bính Vũ đàn Niên Đại Vĩ ủng hộ Lâm Bá Siêu thì mới nhức đầu.” Triệu bang chủ nghe xong, thần thái liền ngưng trọng, vuốt râu không nói gì.
Từ lúc Triệu Quan nhập bang, cũng biết được một chút nội tình. Bang chủ Triệu Tự Tường lên nắm quyền đã hơn ba mươi năm, tuổi già sức yếu, dần không còn ước thúc được thuộc hạ. Trong mười đàn, thế lực của ba đàn Giáp Vũ, Ất Vũ, Bính Vũ lớn hơn cả, trong đó chỉ có Giáp Vũ Đàn Lý Tứ Tiêu toàn lực ủng hộ Triệu Tự Tường, còn lại Lâm Bá Siêu và Niên Đại Vĩ đều tự tung tự tác. Xếp tiếp theo là thế lực của ba đàn Đinh Hương Vũ, Mậu Vũ, Kỷ Vũ, trừ Mậu Vũ đàn chủ Ngô Trường Thăng là thân tín của Triệu bang chủ, hai đàn kia chỉ còn trung thành ngoài mặt. Canh Vũ đàn chủ Lâm Tiểu Siêu là con trai Lâm Bá Siêu, Tân Vũ Đàn sau khi Triệu Quan tiếp nhiệm cũng coi như nhân mã thuộc phe Lý Tứ Tiêu. Kỳ dư hai đàn Nhâm Vũ và Quý Vũ thế đơn lực bạc, tuy trung thành với Triệu bang chủ nhưng không có thực lực đáng kể. Triệu Quan đã từng chứng kiến tứ đường trong Bách Hoa môn nội loạn nên tự bảo mình: “Hình như mọi bang phái đều phải có nội loạn, đâu cũng thế cả.”
Triệu bang chủ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Lão ca ca đã già rồi, ngôi vị bang chủ này họ thích tranh giành thì nhường cho họ vậy.” Lý Tứ Tiêu chưa từng thấy bang chủ chán nản như thế bao giờ, không dám xen lời. Triệu bang chủ ngẩng đầu trầm tư một lúc lại bảo: “Tứ đệ, đệ còn nhớ năm xưa Thanh Bang sinh biến, đại ca lên làm bang chủ không?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Vâng, đệ vẫn nhớ.”
Triệu bang chủ nói: “Nếu không phải Thành đại thiếu gia kiên quyết nhượng vị thì lão ca ca làm sao ngồi lên ngôi vị bang chủ Thanh Bang được? Đại ca của đệ chiếm cứ ngôi vị này đã nhiều năm, giờ chỉ hy vọng Thành đại thiếu gia trở về chủ trì đại cục bản bang.”
Triệu Quan ngẫm nghĩ: “Thành đại thiếu gia? Họ nói đến Thành đại thúc chăng? Thành đại thúc từng nói cha đại thúc có thể là gia gia mình, là lão đại của Thanh Bang khi xưa, thế ra là vị trí của Triệu bang chủ hoàn toàn do đại thúc nhường cho. Không biết đại thúc giờ ở đâu?” Lại nghĩ: “Thành đại thúc đã quen lưu lãng giang hồ rồi, lại chịu về làm bang chủ ư?”
Quả nhiên nghe Lý Tứ Tiêu nói: “Đại ca, Thành đại thiếu gia lãng tích giang hồ, năm xưa đại thiếu gia không làm bang chủ, hiện giờ lại càng không muốn dính đến việc bản bang. Đại ca sao không sớm quyết định người kế thừa vị trí bang chủ? Một khi đã có nhân tuyển thì bọn Lâm Bá Siêu cũng không dám khinh cử vọng động.”
Triệu bang chủ lắc đầu: “Sự tình đâu có dễ thế được. Người kế thừa lập xong tất bọn Lâm, Ngưu sẽ ra tay ngay. Thủ hạ của đại ca không có ai đủ khả năng chế phục tất cả, thế nên không thể lập người kế thừa một cách hời hợt được.”
Triệu Quan nghĩ: “Các người không tìm được người kế thừa, sao không học Bách Hoa môn bọn ta, tỉ võ đoạt ngôi bang chủ?” Cậu không rõ rằng Bách Hoa môn chỉ có ba trăm người, đường chủ ba đường cũng Hắc tứ đường có thể tỉ thí võ công độc thuật mà quyết định môn chủ, không phải là việc khó, Thanh Bang có trên vạn bang chúng, phân thành tổng đàn cùng mười đàn, đàn chủ các đàn thế lực lớn lao, lại không chịu nhường nhau, so về địa bàn, nhân số, tiền tài, võ công, tình huống thì phức tạp hơn Bách Hoa môn nhiều lần, không thể rập khuôn được.
Triệu bang chủ lắc đầu, nhắm mắt một hồi, lúc mở mắt lóe lên tinh quang, tựa như mới tỉnh ngủ, đấm mạnh tay xuống bàn nói: “Chuyện khẩn yếu nhất là đoàn kết bản bang. Cứ để họ nháo nhào thế này, Thanh Bang nhất định chia cắt, không thể gom lại. Thanh Bang mà bị hủy trong tay ta thì ta có mặt mũi nào đi gặp lịch đại bang chủ? Tứ đệ, ta sẽ phái người đi khuyên Lâm Bá Siêu. Về phần Niên Đại Vĩ, đệ có xử lý được không?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Huynh đệ sẽ tận lực.”
Triệu Tự Tường nói: “Đã lao nhọc đến đệ nhiều rồi.”
Hai người lại bàn bạc một lúc, Lý Tứ Tiêu và Triệu Quan với cáo lui.
Triệu Quan không nén được, lên tiếng hỏi: “Tứ gia, Triệu bang chủ làm bang chủ đã hơn ba mươi năm, sao lại không bồi dưỡng nổi một người kế thừa?”
Lý Tứ Tiêu thở dài đáp: “Về chuyện này bang chủ cứ do dự không quyết định. Ài, lão phu đã nói bao nhiêu lần rồi mà ông ấy đều không nghe. Nói thật lòng, lão phu cũng không biết đại ca phải lập ai mới được? Hơn mười đứa con cháu của đại ca đều không phải là nhân tài, năm người con rể cũng thuộc loại lục lục thường tài. Những kẻ này nhiều năm tranh đoạt quyền kế thừa Thanh Bang, bang chủ biết bọn họ không đảm nhận nổi nên chần chừ chưa lập người kế thừa. Bảo đại ca lập người ngoài thì đám con cháu, con rể không phục, tất sẽ làm to chuyện. Ôi! Như hiện nay các đàn chủ đều không chịu an phận, ngôi vị bang chủ lại càng không dễ làm đâu!”
Triệu Quan nói: “Tứ gia, ngày nay trong bang có chuyện, huynh đệ nhất định tận lực tương trợ bang chủ, giữ vững tổng đàn.”
Lý Tứ Tiêu cảm giác an ủi vô cùng, nói: “Giang tiểu huynh đệ, tình thế trước mắt không thuận lợi nhưng chúng ta là huynh đệ trong bang, dầu biết không được cũng phải có dũng khí.”
Triệu Quan gật đầu khen phải, lòng lại nghĩ: “Làm bang chủ khổ não như thế, không làm còn hơn.” Cậu được mẫu thân nuôi lớn, tuy làm đến Bách Hoa môn chủ, Thanh Bang Tân Vũ Đàn chủ nhưng không có hùng tâm đại chí gì to tát, không hiểu được đại đa số anh hùng hảo hán trên giang hồ đều có chí hướng nhất thống giang hồ, lãnh đạo vạn người, những nhân vật như Triệu Tự Tường, Lý Tứ Tiêu đều là những người cộm cán, mấy chục năm gian khó tranh đoạt mới có được quyền lực địa vị, làm gì có chuyện dễ dàng buông tay?
--- Xem tiếp hồi 67 ----
Lý Tứ Tiêu nắm chặt bàn tay lão nhân, mắt lấp loáng ánh lệ, mỉm cười nói: “Đại ca thân thể kiện lãng, là huynh đệ vui lòng rồi! Mau nằm xuống, nằm xuống đi.” Rồi tự đỡ lão nhân nằm xuống võng.
Triệu Quan thấy lão nhân đó đã hơn tám mươi tuổi, tấm thân ục ịch được áo bào sợi bông phủ lấy, mặt đầy nếp nhăn, râu tóc lơ phơ, mắt sụp xuống, bộ dạng như một ông già yếu ớt thì nhủ thầm: “Đây là Triệu bang chủ rồi, không ngờ ông ta lại già đến vậy. Nghe nói Tứ gia và ông ta là bạn từ thủa ấu thơ, giao tình hơn bảy chục năm quả nhiên không tầm thường.”
Triệu bang chủ và Lý Tứ Tiêu ngồi sát nhau, bàn luận những chuyện mới xảy ra gần đây, lúc thì cảm thán, lúc lại kích động. Triệu bang chủ vô cùng hứng trí, nói hăng đến độ mồ hôi dầm dề. Ông gọi một di nương cởi ngoại bào, lại gọi một di nương khác mang lên hai chén trà sâm, mời Lý Tứ Tiêu cùng Triệu Quan uống. Cậu đứng lên cảm tạ. Triệu bang chủ ngẩng đầu nhìn cậu, tức thì tinh quang trong mắt lóe sáng, như thể anh khí năm xưa vẫn còn. Cậu bất giác ớn lạnh: “Lão nhân này thân thể đã suy nhược lắm rồi mà hùng tâm tráng chí không hề giảm.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Đại ca, vị này là đàn chủ tân nhiệm của Tân Vũ Đàn, Giang Hạ huynh đệ. Huynh đệ, mau đến bái kiến bang chủ”
Triệu Quan lập tức bước lên tham kiến, Triệu bang chủ gật đầu: “Sóng Trường Giang lớp sau xô lớp trước. Tứ gia đã nói với ta chuyện cậu chế phục Chương Vạn Khánh, được lắm, được lắm. Chuyện trong bang sau này phải trông vào lớp trẻ các cậu rồi.”
Triệu Quan gật đầu vâng dạ.
Triệu bang chủ lại cùng Lý Tứ Tiêu bàn luận tình hình trong bang. Lý Tứ Tiêu nói: “Gần đây huynh đệ được biết Ất Vũ Đàn Lâm Bá Siêu dã tâm không nhỏ, đại ca phải lưu ý.”
Triệu bang chủ gật đầu: “Lão ca ca biết chứ. Lâm Bá Siêu và nhi tử của hắn cùng một giuộc, muốn tranh đoạt ngôi vị bang chủ. Lại e hai đàn Đinh Hương Vũ, Kỷ Vũ cùng hùa theo gây loạn.”
Lý Tứ Tiêu nói: “Đinh Hương Vũ đàn Ngưu Thập Thất không rõ thế nào, huynh đệ được biết gần đây Kỷ Vũ đàn có nội loạn, chắc sẽ không chọc tay vào. Huynh đệ chỉ lo Bính Vũ đàn Niên Đại Vĩ ủng hộ Lâm Bá Siêu thì mới nhức đầu.” Triệu bang chủ nghe xong, thần thái liền ngưng trọng, vuốt râu không nói gì.
Từ lúc Triệu Quan nhập bang, cũng biết được một chút nội tình. Bang chủ Triệu Tự Tường lên nắm quyền đã hơn ba mươi năm, tuổi già sức yếu, dần không còn ước thúc được thuộc hạ. Trong mười đàn, thế lực của ba đàn Giáp Vũ, Ất Vũ, Bính Vũ lớn hơn cả, trong đó chỉ có Giáp Vũ Đàn Lý Tứ Tiêu toàn lực ủng hộ Triệu Tự Tường, còn lại Lâm Bá Siêu và Niên Đại Vĩ đều tự tung tự tác. Xếp tiếp theo là thế lực của ba đàn Đinh Hương Vũ, Mậu Vũ, Kỷ Vũ, trừ Mậu Vũ đàn chủ Ngô Trường Thăng là thân tín của Triệu bang chủ, hai đàn kia chỉ còn trung thành ngoài mặt. Canh Vũ đàn chủ Lâm Tiểu Siêu là con trai Lâm Bá Siêu, Tân Vũ Đàn sau khi Triệu Quan tiếp nhiệm cũng coi như nhân mã thuộc phe Lý Tứ Tiêu. Kỳ dư hai đàn Nhâm Vũ và Quý Vũ thế đơn lực bạc, tuy trung thành với Triệu bang chủ nhưng không có thực lực đáng kể. Triệu Quan đã từng chứng kiến tứ đường trong Bách Hoa môn nội loạn nên tự bảo mình: “Hình như mọi bang phái đều phải có nội loạn, đâu cũng thế cả.”
Triệu bang chủ thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Lão ca ca đã già rồi, ngôi vị bang chủ này họ thích tranh giành thì nhường cho họ vậy.” Lý Tứ Tiêu chưa từng thấy bang chủ chán nản như thế bao giờ, không dám xen lời. Triệu bang chủ ngẩng đầu trầm tư một lúc lại bảo: “Tứ đệ, đệ còn nhớ năm xưa Thanh Bang sinh biến, đại ca lên làm bang chủ không?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Vâng, đệ vẫn nhớ.”
Triệu bang chủ nói: “Nếu không phải Thành đại thiếu gia kiên quyết nhượng vị thì lão ca ca làm sao ngồi lên ngôi vị bang chủ Thanh Bang được? Đại ca của đệ chiếm cứ ngôi vị này đã nhiều năm, giờ chỉ hy vọng Thành đại thiếu gia trở về chủ trì đại cục bản bang.”
Triệu Quan ngẫm nghĩ: “Thành đại thiếu gia? Họ nói đến Thành đại thúc chăng? Thành đại thúc từng nói cha đại thúc có thể là gia gia mình, là lão đại của Thanh Bang khi xưa, thế ra là vị trí của Triệu bang chủ hoàn toàn do đại thúc nhường cho. Không biết đại thúc giờ ở đâu?” Lại nghĩ: “Thành đại thúc đã quen lưu lãng giang hồ rồi, lại chịu về làm bang chủ ư?”
Quả nhiên nghe Lý Tứ Tiêu nói: “Đại ca, Thành đại thiếu gia lãng tích giang hồ, năm xưa đại thiếu gia không làm bang chủ, hiện giờ lại càng không muốn dính đến việc bản bang. Đại ca sao không sớm quyết định người kế thừa vị trí bang chủ? Một khi đã có nhân tuyển thì bọn Lâm Bá Siêu cũng không dám khinh cử vọng động.”
Triệu bang chủ lắc đầu: “Sự tình đâu có dễ thế được. Người kế thừa lập xong tất bọn Lâm, Ngưu sẽ ra tay ngay. Thủ hạ của đại ca không có ai đủ khả năng chế phục tất cả, thế nên không thể lập người kế thừa một cách hời hợt được.”
Triệu Quan nghĩ: “Các người không tìm được người kế thừa, sao không học Bách Hoa môn bọn ta, tỉ võ đoạt ngôi bang chủ?” Cậu không rõ rằng Bách Hoa môn chỉ có ba trăm người, đường chủ ba đường cũng Hắc tứ đường có thể tỉ thí võ công độc thuật mà quyết định môn chủ, không phải là việc khó, Thanh Bang có trên vạn bang chúng, phân thành tổng đàn cùng mười đàn, đàn chủ các đàn thế lực lớn lao, lại không chịu nhường nhau, so về địa bàn, nhân số, tiền tài, võ công, tình huống thì phức tạp hơn Bách Hoa môn nhiều lần, không thể rập khuôn được.
Triệu bang chủ lắc đầu, nhắm mắt một hồi, lúc mở mắt lóe lên tinh quang, tựa như mới tỉnh ngủ, đấm mạnh tay xuống bàn nói: “Chuyện khẩn yếu nhất là đoàn kết bản bang. Cứ để họ nháo nhào thế này, Thanh Bang nhất định chia cắt, không thể gom lại. Thanh Bang mà bị hủy trong tay ta thì ta có mặt mũi nào đi gặp lịch đại bang chủ? Tứ đệ, ta sẽ phái người đi khuyên Lâm Bá Siêu. Về phần Niên Đại Vĩ, đệ có xử lý được không?”
Lý Tứ Tiêu đáp: “Huynh đệ sẽ tận lực.”
Triệu Tự Tường nói: “Đã lao nhọc đến đệ nhiều rồi.”
Hai người lại bàn bạc một lúc, Lý Tứ Tiêu và Triệu Quan với cáo lui.
Triệu Quan không nén được, lên tiếng hỏi: “Tứ gia, Triệu bang chủ làm bang chủ đã hơn ba mươi năm, sao lại không bồi dưỡng nổi một người kế thừa?”
Lý Tứ Tiêu thở dài đáp: “Về chuyện này bang chủ cứ do dự không quyết định. Ài, lão phu đã nói bao nhiêu lần rồi mà ông ấy đều không nghe. Nói thật lòng, lão phu cũng không biết đại ca phải lập ai mới được? Hơn mười đứa con cháu của đại ca đều không phải là nhân tài, năm người con rể cũng thuộc loại lục lục thường tài. Những kẻ này nhiều năm tranh đoạt quyền kế thừa Thanh Bang, bang chủ biết bọn họ không đảm nhận nổi nên chần chừ chưa lập người kế thừa. Bảo đại ca lập người ngoài thì đám con cháu, con rể không phục, tất sẽ làm to chuyện. Ôi! Như hiện nay các đàn chủ đều không chịu an phận, ngôi vị bang chủ lại càng không dễ làm đâu!”
Triệu Quan nói: “Tứ gia, ngày nay trong bang có chuyện, huynh đệ nhất định tận lực tương trợ bang chủ, giữ vững tổng đàn.”
Lý Tứ Tiêu cảm giác an ủi vô cùng, nói: “Giang tiểu huynh đệ, tình thế trước mắt không thuận lợi nhưng chúng ta là huynh đệ trong bang, dầu biết không được cũng phải có dũng khí.”
Triệu Quan gật đầu khen phải, lòng lại nghĩ: “Làm bang chủ khổ não như thế, không làm còn hơn.” Cậu được mẫu thân nuôi lớn, tuy làm đến Bách Hoa môn chủ, Thanh Bang Tân Vũ Đàn chủ nhưng không có hùng tâm đại chí gì to tát, không hiểu được đại đa số anh hùng hảo hán trên giang hồ đều có chí hướng nhất thống giang hồ, lãnh đạo vạn người, những nhân vật như Triệu Tự Tường, Lý Tứ Tiêu đều là những người cộm cán, mấy chục năm gian khó tranh đoạt mới có được quyền lực địa vị, làm gì có chuyện dễ dàng buông tay?
--- Xem tiếp hồi 67 ----
/213
|