Sớm ngày thứ hai, Lý Tứ Tiêu đến làm khách tại nhà một vị lão bằng hữu gần đó, mang cả con gái và Trương Lỗi đi theo. Triệu Quan không thích gặp nhiều nhân vật võ lâm nên kiếm cớ ở lại nhà. Bang chúng Tân Vũ Đàn đi mua bánh dầu rủ cậu ăn, cậu bèn cùng với bảy tám người cùng ngồi ăn sáng, trò chuyện. Ai cũng nói Bành Uy là người chính phái, rất có uy vọng, nhất định sẽ lên làm đàn chủ nên hưng phấn vô cùng.
Mới qua buổi sáng, một bang chúng Tân Vũ Đàn vội vàng chạy vào đàn kêu to: “Đại ca… đại ca bị người ta hại rồi.” Huynh đệ trong đàn đều cả kinh thất sắc, đồng thanh hỏi rõ đầu đuôi mới biết tối qua Bành Uy bị tặc nhân ám sát, chết ngay trên giường.
Mọi người cùng tới Bành gia, thấy trên mình Bành Uy có mười bảy mười tám vết đao, toàn thân đẫm máu, tử trạng cực kỳ thê thảm, huynh đệ trong bang vừa thấy đều quỳ xuống trước thi thể, khóc rống lên.
Bả thủ thứ hai dưới quyền Bành Uy là Quách Thiển Xuyên cũng nghe tin mà tới, thấy thi thể Bành Uy thì khóc lớn chửi mắng: “Là tên chó chết nào hạ thủ?” Hỏi người nhà họ Bành đều nói tối qua không thấy ai đến.
Triệu Quan không có giao tình với Bành Uy, chỉ biết y là một hán tử chính trực, thấy y chết thảm bất giác cũng khó chịu, nhủ thầm: “Con mẹ nó, nhất định bọn Lâm Tiểu Siêu hạ thủ.” Cậu bước lên xem xét một hồi, đoạn lên tiếng: “Quách nhị ca, tặc nhân trốn dưới gầm giường, nhân lúc Bành hương chủ ngủ say mới dùng đao đâm xuyên qua giết người.” Các huynh đệ lúc đó mới chú ý đến vết thương trí mệnh tại sau lưng Bành Uy, hạ thân bị vật sắc xuyên qua, đồng thanh mắng chửi sát thủ gian hiểm độc ác.
Triệu Quan bảo: “Tên này trốn dưới giường một lúc lâu, có khi để lại vật gì đó. Vị huynh đệ nào có thể vào trong tra xét?”
Một bang chúng nhỏ thó tên là Phương Bình liền chui vào, dọ dẫm một hồi lấy ra một mảnh nhỏ áo rách, có lẽ là lúc sát thủ trốn đi bị đinh móc phải, ngoài ra còn một sợi râu màu vàng nhạt. Một huynh đệ chỉ vào sợi râu kêu lên: “Mọi người xem màu sắc sợi râu này, là Tần Hồ Tử.”
Mọi người đều bột phát nộ khí, Quách Thiển Xuyên lớn tiếng mắng: “Là tên trời đánh Chương Vạn Khánh.” Vốn Tần Hồ Tử này là con lai với người Hồ ở Tây Vực, râu màu vàng nhạt, rất ít thấy nên tự nhiên sợi râu này do hắn lưu lại. Người này là thủ hạ thân cận của Chương Vạn Khánh, hắn ra tay ám sát Bành Uy, tất do họ Chương sai sử.
Quách Thiển Xuyên gầm lên: “Các huynh đệ, chúng ta đi tìm tên họ Chương để đòi công đạo!”
Các huynh đệ thủ hạ của Bành Uy đều bi phẫn vô cùng, đồng thanh: “Chính thế! Đi báo thù cho Bành đại ca.” Hơn ba chục người vớ lấy đao côn, xông thẳng đến chỗ của Chương Vạn Khánh.
Triệu Quan thấy họ quá xung động, khuyên ngăn không được thì giữ Phương Bình lại dặn dò: “Tiểu huynh đệ, chậm đã, ta có chuyện cần cậu giúp.”
Phương Bình lấy làm kỳ lạ: “Có chuyện gì?”
Triệu Quan bảo: “Cậu cầm theo mảnh vải, chúng ta đi bắt Tần Hồ Tử.” Phương Bình ngẩn người, rồi theo cậu rời Bành gia.
Triệu Quan đoán rằng Tần Hồ Tử nhất định đang trốn tránh đâu đó, lúc đến phố ăn chơi trong thành bèn để Phương Bình đợi ở đầu phố, tự mình lẳng lặng vào trong một kỹ viện trực thuộc Bách Hoa môn. Cậu vừa vào, môn nhân Thanh Trúc mới thu là Hà Phong lập tức đón tiếp, hỏi môn chủ có chỉ thị gì. Cậu nhờ nàng ta điều tra hành tung của một người Hồ râu vàng hoe, Hà Phong đáp: “Thuộc hạ tức khắc sai người đi xem xét.” Chừng sau một chén trà, có người báo rằng thấy một người như vậy ở Tịnh thổ miếu ngoài thành, cậu liền dẫn Phương Bình đến ngôi miếu.
Phương Bình tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Giang đại ca, sao huynh lại biết hắn trốn ở Tịnh thổ miếu?”
Triệu Quan đáp: “Cậu đừng hỏi nhiều. Chúng ta đến tóm cổ hắn rồi mời Tứ gia chủ trì. Bọn Quách nhị ca đi chuyến này tuyệt đối không đòi nợ được.”
Hai người đến Tịnh thổ miếu, xông thẳng vào đơn phòng phía sau, thấy trong đó có một đại hán râu vàng, Phương Bình kêu lên: “Là hắn!” rồi rút mảnh vải bố ra, quả nhiên giống hệt y phục Tần Hồ Tử đang mặc. Tần Hồ Tử biến sắc, bạt đơn đao ra chém Triệu Quan, cậu phất tay phải, lập tức cổ tay phải Tần Hồ Tử bỏng rát như lửa đốt, đơn đao rời khỏi tay, lảo đảo ngồi phệt xuống, mắng chửi: “Tà môn!”
Phương Bình xông lên chộp lấy cổ áo Tần Hồ Tử, quát to: “Hảo sự ngươi làm tối qua, tự ngươi phải gánh lấy.”
Tần Hồ Tử vẫn nói cứng: “Ta làm cái gì? Các người bắt người lung tung, Chương đại ca sẽ không bỏ qua đâu.”
Phương Bình nói: “Chúng ta tìm được râu và y phục của ngươi dưới giường của Bành đại ca, tối qua ngươi trốn dưới đó ám sát đại ca, còn dám chối ư?”
Tần Hồ Tử biến sắc: “Ta…ta…đâu có.”
Triệu Quan lắc đầu: “Họ Chương đem hết tội đổ lên đầu ngươi còn hắn thì trong sạch, không có chút nghĩa khí nào, ngươi còn bao che cho hắn à? Phương Bình, Tứ gia cho chúng ta tùy ý hành sự, theo bang quy tàn sát huynh đệ là tội chết đúng không? Không phải nói nhiều, giết phứt hắn đi là xong.”
Tần Hồ Tử nghe thế thì sợ đến nỗi mồ hôi nhỏ ròng ròng, vội nói: “Chậm đã, ta…ta chỉ là kẻ phụng mệnh hành sự.”
Triệu Quan hỏi: “Phụng mệnh của ai?”
Tần Hồ Tử ấp úng một lúc mới nói: “Là ý của đàn chủ, ta làm sao có chủ ý đó được?”
Phương Bình tức giận: “Hừ, bọn đã biết trước là Chương Vạn Khánh sai ngươi đi giết người. Đi! Đến gặp Tứ gia rồi nói.”
Hai người áp giải Tần Hồ Tử về Nam Xương, một huynh đệ Tân Vũ Đàn vội vàng chạy đến, thở dốc báo cáo: “Từ gia và bằng hữu đã ra ngoài thành cưỡi ngựa, nhất thời không tìm được. Quách nhị ca và các huynh đệ đã bị họ Chương bắt rồi, hắn nói họ phạm thượng làm loạn, phải lập tức xử tử theo bang quy.”
Phương Bình vừa giận vừa hãi, chân tay luống cuống, trong lúc gấp rút đành nói với Triệu Quan: “Giang đại ca, phải làm sao bây giờ?”
Triệu Quan nhíu mày đáp: “Sự tình không thể chậm chễ, chúng ta đi xem thử, giữ được tính mệnh của các huynh đệ đã rồi nói.”
Triệu Quan và Phương Bình lại áp giải Tần Hồ Tử đến chỗ của Chương Vạn Khánh, hơn mười thủ hạ của họ Chương tràn ra chặn lại, Triệu Quan nói: “Tứ gia kêu ta đến tìm Chương hương chủ có chuyện gấp.”
Một hán tử quát: “Chương đại ca đang bận, không có thời gian gặp ngươi.”
Triệu Quan điên tiết lên, nạt: “Con mẹ nó, có thời gian hay không cũng phải gặp. Tránh ra cho ta.” Đoạn chộp lấy một cây mộc côn đánh cho cả bọn xiểng niểng, xông thẳng vào nội sảnh. Chương Vạn Khánh và mấy tên huynh đệ đang chén chú chén anh, cạnh đó bọn Quách Thiển Xuyên hơn ba mươi ngươi đều đứng ép vào tường, chân tay bị trói chặt bằng thừng, ai cũng đầy máu trên người, có hai người nằm thẳng cẳng dưới đất, xem ra đã ô hô ai tai.
Triệu Quan sầm mặt, lạnh lùng nói: “Họ Chương kia, ngươi phái người ám sát Bành Uy, còn đánh chết huynh đệ người ta không phải đã quá đáng rồi sao?”
Chương Vạn Khánh híp mắt nhìn cậu, cười đáp: “Khạch khạch khạch, ta tưởng ai, té ra là loại con gái ẻo lả bên cạnh Tứ gia. Cậu nhóc, mau lại giúp vui cho lão tử, cắt thịt đùi cho lão tử nhắm rượu.”
Bọn còn lại cười ầm lên. Bóng người loáng lên, Triệu Quan lao tới với tốc độ nhanh khủng khiếp, chộp cổ áo Chương Vạn Khánh, vung tay cho ngay một bạt tai, lập tức đánh gãy bảy tám cái răng của hắn. Cậu tối kỵ kẻ nào gọi mình là con gái, trong cơn đại nộ, xuất thủ không hề nương tay, tay trái giữ cổ Chương Vạn Khánh, tay phải tuốt yêu đao của hắn, đánh soạt một tiếng chém vào mặt bàn, nói với giọng lạnh tanh: “Sao còn chưa cắt thịt đùi xuống cho ta nhắm rượu?”
Mọi người trong sảnh ngây người ra nhìn, loáng sau mới tỉnh lại. Thủ hạ của Chương Vạn Khánh nhao nhao tuốt binh khí, vây chặt đằng trước rồi quát: “Tiểu tử lớn mật, mau thả đại ca bọn ta ra.”
Triệu Quan tung chân đá bay hán tử tiến đến gần, kề đao vào gáy Chương Vạn Khánh, quát to: “Con mẹ bọn chó chết, tránh ra một chút! Nếu không ta chặt luôn cái đầu chó của tên khốn kiếp này xuống.” Bọn thủ hạ họ Chương e dè cậu đang giữ đầu sỏ, lập tức lùi lại.
Chương Vạn Khánh nổi tiếng giang hồ về đao, quyền cước cũng khá, nào ngờ Triệu Quan bề ngoài văn vẻ mà xuất thủ lại ác liệt như vậy, cộng thêm thân pháp cực nhanh, chỉ trong một chiêu đã bị cậu chế trụ, lòng hắn kinh hãi cực độ, cố rặn ra vẻ mặt tươi cười: “Đại ca, có gì thì cứ nói. Đều là huynh đệ với nhau, chuyện gì cũng có thể dùng lời nói mà.” Mồm hắn đầy máu, lời lẽ hơi hàm hồ.
Triệu Quan quát: “Ngươi lôi thôi làm gì. Còn không mau thả thủ hạ của Bành đại ca ra?”
Chương Vạn Khánh vội bảo: “Các huynh đệ, thả người mau.”
Thủ hạ của hắn lập tức cởi trói cho bọn Quách Thiển Xuyên, lúc đó hơn hai chục huynh đệ thủ hạ của Bành Uy cũng tới, dìu đỡ những người bị thương, lớn tiếng mắng chửi thủ hạ của Chương Vạn Khánh.
Chương Vạn Khánh lại cười vuốt Triệu Quan: “Vị này là Giang đại ca ư? Đều là huynh đệ trong bang, là hiểu lầm thôi, mọi người từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện.”
Triệu Quan giơ tay phải ấn đầu Chương Vạn Khánh xuống mặt bàn, cười lạnh: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngươi? Ngươi phái người ám sát Bành Uy đại ca, còn tình nghĩa huynh đệ con mẹ gì nữa.”
Chương Vạn Khánh cố gạt đi: “Không phải tiểu đệ, tiểu đệ không có làm!”
Triệu Quan mắng: “Đồ khốn kiếp, còn già mồm sao? Phương huynh đệ, mang người lên đây.”
Phương Bình đưa Tần Hồ Tử lên, quát: “Họ Chương kia, Tần Hồ Tử có phải thủ hạ của ngươi không? Hắn trốn dưới gầm giường ám sát Bành đại ca, ngươi còn mặt mũi để chối quanh nữa à!”
Chương Vạn Khánh biến sắc nhưng vẫn nói cứng: “Không liên quan đến ta, ta không sai hắn đi giết ai, hắn có oán cừu riêng với Bành Uy, không liên quan gì đến ta.”
--- Xem tiếp hồi 64 ----
Mới qua buổi sáng, một bang chúng Tân Vũ Đàn vội vàng chạy vào đàn kêu to: “Đại ca… đại ca bị người ta hại rồi.” Huynh đệ trong đàn đều cả kinh thất sắc, đồng thanh hỏi rõ đầu đuôi mới biết tối qua Bành Uy bị tặc nhân ám sát, chết ngay trên giường.
Mọi người cùng tới Bành gia, thấy trên mình Bành Uy có mười bảy mười tám vết đao, toàn thân đẫm máu, tử trạng cực kỳ thê thảm, huynh đệ trong bang vừa thấy đều quỳ xuống trước thi thể, khóc rống lên.
Bả thủ thứ hai dưới quyền Bành Uy là Quách Thiển Xuyên cũng nghe tin mà tới, thấy thi thể Bành Uy thì khóc lớn chửi mắng: “Là tên chó chết nào hạ thủ?” Hỏi người nhà họ Bành đều nói tối qua không thấy ai đến.
Triệu Quan không có giao tình với Bành Uy, chỉ biết y là một hán tử chính trực, thấy y chết thảm bất giác cũng khó chịu, nhủ thầm: “Con mẹ nó, nhất định bọn Lâm Tiểu Siêu hạ thủ.” Cậu bước lên xem xét một hồi, đoạn lên tiếng: “Quách nhị ca, tặc nhân trốn dưới gầm giường, nhân lúc Bành hương chủ ngủ say mới dùng đao đâm xuyên qua giết người.” Các huynh đệ lúc đó mới chú ý đến vết thương trí mệnh tại sau lưng Bành Uy, hạ thân bị vật sắc xuyên qua, đồng thanh mắng chửi sát thủ gian hiểm độc ác.
Triệu Quan bảo: “Tên này trốn dưới giường một lúc lâu, có khi để lại vật gì đó. Vị huynh đệ nào có thể vào trong tra xét?”
Một bang chúng nhỏ thó tên là Phương Bình liền chui vào, dọ dẫm một hồi lấy ra một mảnh nhỏ áo rách, có lẽ là lúc sát thủ trốn đi bị đinh móc phải, ngoài ra còn một sợi râu màu vàng nhạt. Một huynh đệ chỉ vào sợi râu kêu lên: “Mọi người xem màu sắc sợi râu này, là Tần Hồ Tử.”
Mọi người đều bột phát nộ khí, Quách Thiển Xuyên lớn tiếng mắng: “Là tên trời đánh Chương Vạn Khánh.” Vốn Tần Hồ Tử này là con lai với người Hồ ở Tây Vực, râu màu vàng nhạt, rất ít thấy nên tự nhiên sợi râu này do hắn lưu lại. Người này là thủ hạ thân cận của Chương Vạn Khánh, hắn ra tay ám sát Bành Uy, tất do họ Chương sai sử.
Quách Thiển Xuyên gầm lên: “Các huynh đệ, chúng ta đi tìm tên họ Chương để đòi công đạo!”
Các huynh đệ thủ hạ của Bành Uy đều bi phẫn vô cùng, đồng thanh: “Chính thế! Đi báo thù cho Bành đại ca.” Hơn ba chục người vớ lấy đao côn, xông thẳng đến chỗ của Chương Vạn Khánh.
Triệu Quan thấy họ quá xung động, khuyên ngăn không được thì giữ Phương Bình lại dặn dò: “Tiểu huynh đệ, chậm đã, ta có chuyện cần cậu giúp.”
Phương Bình lấy làm kỳ lạ: “Có chuyện gì?”
Triệu Quan bảo: “Cậu cầm theo mảnh vải, chúng ta đi bắt Tần Hồ Tử.” Phương Bình ngẩn người, rồi theo cậu rời Bành gia.
Triệu Quan đoán rằng Tần Hồ Tử nhất định đang trốn tránh đâu đó, lúc đến phố ăn chơi trong thành bèn để Phương Bình đợi ở đầu phố, tự mình lẳng lặng vào trong một kỹ viện trực thuộc Bách Hoa môn. Cậu vừa vào, môn nhân Thanh Trúc mới thu là Hà Phong lập tức đón tiếp, hỏi môn chủ có chỉ thị gì. Cậu nhờ nàng ta điều tra hành tung của một người Hồ râu vàng hoe, Hà Phong đáp: “Thuộc hạ tức khắc sai người đi xem xét.” Chừng sau một chén trà, có người báo rằng thấy một người như vậy ở Tịnh thổ miếu ngoài thành, cậu liền dẫn Phương Bình đến ngôi miếu.
Phương Bình tỏ ra cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Giang đại ca, sao huynh lại biết hắn trốn ở Tịnh thổ miếu?”
Triệu Quan đáp: “Cậu đừng hỏi nhiều. Chúng ta đến tóm cổ hắn rồi mời Tứ gia chủ trì. Bọn Quách nhị ca đi chuyến này tuyệt đối không đòi nợ được.”
Hai người đến Tịnh thổ miếu, xông thẳng vào đơn phòng phía sau, thấy trong đó có một đại hán râu vàng, Phương Bình kêu lên: “Là hắn!” rồi rút mảnh vải bố ra, quả nhiên giống hệt y phục Tần Hồ Tử đang mặc. Tần Hồ Tử biến sắc, bạt đơn đao ra chém Triệu Quan, cậu phất tay phải, lập tức cổ tay phải Tần Hồ Tử bỏng rát như lửa đốt, đơn đao rời khỏi tay, lảo đảo ngồi phệt xuống, mắng chửi: “Tà môn!”
Phương Bình xông lên chộp lấy cổ áo Tần Hồ Tử, quát to: “Hảo sự ngươi làm tối qua, tự ngươi phải gánh lấy.”
Tần Hồ Tử vẫn nói cứng: “Ta làm cái gì? Các người bắt người lung tung, Chương đại ca sẽ không bỏ qua đâu.”
Phương Bình nói: “Chúng ta tìm được râu và y phục của ngươi dưới giường của Bành đại ca, tối qua ngươi trốn dưới đó ám sát đại ca, còn dám chối ư?”
Tần Hồ Tử biến sắc: “Ta…ta…đâu có.”
Triệu Quan lắc đầu: “Họ Chương đem hết tội đổ lên đầu ngươi còn hắn thì trong sạch, không có chút nghĩa khí nào, ngươi còn bao che cho hắn à? Phương Bình, Tứ gia cho chúng ta tùy ý hành sự, theo bang quy tàn sát huynh đệ là tội chết đúng không? Không phải nói nhiều, giết phứt hắn đi là xong.”
Tần Hồ Tử nghe thế thì sợ đến nỗi mồ hôi nhỏ ròng ròng, vội nói: “Chậm đã, ta…ta chỉ là kẻ phụng mệnh hành sự.”
Triệu Quan hỏi: “Phụng mệnh của ai?”
Tần Hồ Tử ấp úng một lúc mới nói: “Là ý của đàn chủ, ta làm sao có chủ ý đó được?”
Phương Bình tức giận: “Hừ, bọn đã biết trước là Chương Vạn Khánh sai ngươi đi giết người. Đi! Đến gặp Tứ gia rồi nói.”
Hai người áp giải Tần Hồ Tử về Nam Xương, một huynh đệ Tân Vũ Đàn vội vàng chạy đến, thở dốc báo cáo: “Từ gia và bằng hữu đã ra ngoài thành cưỡi ngựa, nhất thời không tìm được. Quách nhị ca và các huynh đệ đã bị họ Chương bắt rồi, hắn nói họ phạm thượng làm loạn, phải lập tức xử tử theo bang quy.”
Phương Bình vừa giận vừa hãi, chân tay luống cuống, trong lúc gấp rút đành nói với Triệu Quan: “Giang đại ca, phải làm sao bây giờ?”
Triệu Quan nhíu mày đáp: “Sự tình không thể chậm chễ, chúng ta đi xem thử, giữ được tính mệnh của các huynh đệ đã rồi nói.”
Triệu Quan và Phương Bình lại áp giải Tần Hồ Tử đến chỗ của Chương Vạn Khánh, hơn mười thủ hạ của họ Chương tràn ra chặn lại, Triệu Quan nói: “Tứ gia kêu ta đến tìm Chương hương chủ có chuyện gấp.”
Một hán tử quát: “Chương đại ca đang bận, không có thời gian gặp ngươi.”
Triệu Quan điên tiết lên, nạt: “Con mẹ nó, có thời gian hay không cũng phải gặp. Tránh ra cho ta.” Đoạn chộp lấy một cây mộc côn đánh cho cả bọn xiểng niểng, xông thẳng vào nội sảnh. Chương Vạn Khánh và mấy tên huynh đệ đang chén chú chén anh, cạnh đó bọn Quách Thiển Xuyên hơn ba mươi ngươi đều đứng ép vào tường, chân tay bị trói chặt bằng thừng, ai cũng đầy máu trên người, có hai người nằm thẳng cẳng dưới đất, xem ra đã ô hô ai tai.
Triệu Quan sầm mặt, lạnh lùng nói: “Họ Chương kia, ngươi phái người ám sát Bành Uy, còn đánh chết huynh đệ người ta không phải đã quá đáng rồi sao?”
Chương Vạn Khánh híp mắt nhìn cậu, cười đáp: “Khạch khạch khạch, ta tưởng ai, té ra là loại con gái ẻo lả bên cạnh Tứ gia. Cậu nhóc, mau lại giúp vui cho lão tử, cắt thịt đùi cho lão tử nhắm rượu.”
Bọn còn lại cười ầm lên. Bóng người loáng lên, Triệu Quan lao tới với tốc độ nhanh khủng khiếp, chộp cổ áo Chương Vạn Khánh, vung tay cho ngay một bạt tai, lập tức đánh gãy bảy tám cái răng của hắn. Cậu tối kỵ kẻ nào gọi mình là con gái, trong cơn đại nộ, xuất thủ không hề nương tay, tay trái giữ cổ Chương Vạn Khánh, tay phải tuốt yêu đao của hắn, đánh soạt một tiếng chém vào mặt bàn, nói với giọng lạnh tanh: “Sao còn chưa cắt thịt đùi xuống cho ta nhắm rượu?”
Mọi người trong sảnh ngây người ra nhìn, loáng sau mới tỉnh lại. Thủ hạ của Chương Vạn Khánh nhao nhao tuốt binh khí, vây chặt đằng trước rồi quát: “Tiểu tử lớn mật, mau thả đại ca bọn ta ra.”
Triệu Quan tung chân đá bay hán tử tiến đến gần, kề đao vào gáy Chương Vạn Khánh, quát to: “Con mẹ bọn chó chết, tránh ra một chút! Nếu không ta chặt luôn cái đầu chó của tên khốn kiếp này xuống.” Bọn thủ hạ họ Chương e dè cậu đang giữ đầu sỏ, lập tức lùi lại.
Chương Vạn Khánh nổi tiếng giang hồ về đao, quyền cước cũng khá, nào ngờ Triệu Quan bề ngoài văn vẻ mà xuất thủ lại ác liệt như vậy, cộng thêm thân pháp cực nhanh, chỉ trong một chiêu đã bị cậu chế trụ, lòng hắn kinh hãi cực độ, cố rặn ra vẻ mặt tươi cười: “Đại ca, có gì thì cứ nói. Đều là huynh đệ với nhau, chuyện gì cũng có thể dùng lời nói mà.” Mồm hắn đầy máu, lời lẽ hơi hàm hồ.
Triệu Quan quát: “Ngươi lôi thôi làm gì. Còn không mau thả thủ hạ của Bành đại ca ra?”
Chương Vạn Khánh vội bảo: “Các huynh đệ, thả người mau.”
Thủ hạ của hắn lập tức cởi trói cho bọn Quách Thiển Xuyên, lúc đó hơn hai chục huynh đệ thủ hạ của Bành Uy cũng tới, dìu đỡ những người bị thương, lớn tiếng mắng chửi thủ hạ của Chương Vạn Khánh.
Chương Vạn Khánh lại cười vuốt Triệu Quan: “Vị này là Giang đại ca ư? Đều là huynh đệ trong bang, là hiểu lầm thôi, mọi người từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện.”
Triệu Quan giơ tay phải ấn đầu Chương Vạn Khánh xuống mặt bàn, cười lạnh: “Ai xưng huynh gọi đệ với ngươi? Ngươi phái người ám sát Bành Uy đại ca, còn tình nghĩa huynh đệ con mẹ gì nữa.”
Chương Vạn Khánh cố gạt đi: “Không phải tiểu đệ, tiểu đệ không có làm!”
Triệu Quan mắng: “Đồ khốn kiếp, còn già mồm sao? Phương huynh đệ, mang người lên đây.”
Phương Bình đưa Tần Hồ Tử lên, quát: “Họ Chương kia, Tần Hồ Tử có phải thủ hạ của ngươi không? Hắn trốn dưới gầm giường ám sát Bành đại ca, ngươi còn mặt mũi để chối quanh nữa à!”
Chương Vạn Khánh biến sắc nhưng vẫn nói cứng: “Không liên quan đến ta, ta không sai hắn đi giết ai, hắn có oán cừu riêng với Bành Uy, không liên quan gì đến ta.”
--- Xem tiếp hồi 64 ----
/213
|